Chương 681: Ám độ Trần Thương
Đông Bất Canh lệnh tên là gì?
Thậm chí Tào Bằng cũng không cần biết. Hắn lên đến địa vị này rồi thì một Huyện lệnh kiểu như Đông Bất Canh Lệnh ở địa phương nhỏ bé này cũng không thể lọt vào mắt của hắn. Hắn chỉ cần biết, Đông Bất Canh lệnh này muốn hại tính mạng của hắn, như vậy là đủ. Những chuyện khác hắn không cần biết. Dù sao qua đêm nay, Đông Bất Canh lệnh sẽ bị đầu lìa khỏi cổ.
Tiễn Bành Bá, Tào Bằng lập tức lệnh cho Hoàng Trung dẫn theo người đi lên thượng du Sa Hà.
Tuy rằng Bành Bá nói con của ông ta sẽ không thả nước, nhưng cũng phải phòng bị vẫn tốt hơn. Đồng thời, Tào Bằng lệnh Bàng Đức dẫn bộ, rà soát hết các chướng ngại vật xung quanh Đông Bất Canh. Lại cho Vương Song dẫn ám sĩ, nghĩ cách lẻn vào Đông Bất Canh, mở cửa thành ra. Có thể khẳng định, Đông Bất Canh lệnh có thể làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ đề phòng. Như đóng chặt cửa thành, phòng bị nghiêm ngặt… Nhưng, hắn ta không biết được trong tay Tào Bằng còn có một đạo quân ám sĩ. Trong thời điểm này chính là lúc để ám sĩ dụng võ.
Sau khi an bài thoả đáng, Tào Bằng lệnh Đặng Chi cầm lệnh bài cấp tốc đến Dĩnh Âm, báo chuyện này cho Thái Thú Toánh Xuyên Chung Diêu biết. Lại mật lệnh cho Pháp Chính tới Định Lăng trước để gặp mặt Định Lăng Lệnh, kêu ông ta phong toả các cửa ải xung quanh Đông Bất Canh, không được để ai trốn thoát. Đợi khi Tào Bằng an bài hết mọi thứ, hắn mới dẫn theo Sa Ma Kha cùng một trăm Phi Đà Binh tiến thẳng đến thị trấn Đông Bất Canh. Trước khi xuất phát, hắn lại cho Văn Võ thống lĩnh binh mã bảo vệ đám người Đại Kiều phu nhân rời khỏi doanh trại đi đến cơ sở xây dựng tạm thời ở đập lớn Sa Hà, để phòng ngừa chuyện không may xảy ra.
Kể từ đó, nơi trú tạm thời này đã biến thành một doanh trại trống không.
Tôn Thiệu nghe nói Tào Bằng đã hành động, lập tức chạy đến chỗ Tào Bằng xung phong đi giết giặt, hi vọng có thể đi cùng Tào Bằng.
Lần này, Tào Bằng không từ chối.
Sớm đã nghe nói, Tôn Thiệu võ nghệ cao cường, là một phụ tá rất giỏi.
Bây giờ có thể thấy bản lĩnh của gã…
Về phần Đông Bất Canh không có quy mô chiến đấu lớn. Nên dù Tôn Thiệu tham chiến cũng không thể có nguy hiểm.
Giờ tý đã đến, trời đen như mực.
Tào Bằng dẫn theo binh mã thần không biết quỷ không hay đến thành ngoài của Đông Bất Canh.
Bàng Đức đã dẫn quân quét sạch các chướng ngại vật ngoài thành Đông Bất Canh, cũng mai phục xong, chờ lệnh của Tào Bằng.
- Vương Song và ám sĩ đã trèo lên thành.
- Tốt lắm!
Tào Bằng gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Tình hình xung quanh ra sao?
- Ngoài thành có hai tiểu trại, tuy nhiên đã bị khống chế. Các cửa ải thông nhau giữa Đông Bất Canh và Hứa Đô cũng đã bị ta phong toả, chỉ đợi Công tử ra lệnh một tiếng, ám sĩ hành động, đến lúc đó ta có thể phá thành.
Tào Bằng mỉm cười!
- Đã như vậy, còn không hành động.
- Vâng!
Bàng Đức lập tức xoay người rời đi, Tôn Thiệu đứng ở một bên, xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử.
Tào Bằng giơ tay, vỗ vỗ vào bả vai của Tôn Thiệu,
- Đừng nóng vội, ngươi cũng sẽ được phát uy thôi. Người làm Tướng, bất cứ lúc nào cũng phải giữ cho đầu óc bình tĩnh, không nên tranh cường háo thắng. Chờ lát nữa, phải nghe theo lệnh của ta mà hành động, không nên tự quyết định.
Sa Sa, sau khi phá thành, ngươi và Thiệu dẫn theo Phi Đà Binh xông thẳng đến Huyện nha.
Nhớ kỹ, ta muốn bắt sống Đông Bất Canh lệnh…
- Vâng!
Từ lúc Sa Ma Kha thất bại trong một trận chiến ở bãi Cầu Long, tính tình đã thay đổi hẳn.
Trước đây, tính cách của y rất hấp tấp nóng nảy, cố chấp. Nhưng sau một trận chiến ở bãi Cầu Long, con người đã điềm tĩnh rất nhiều.
Y gật đầu lĩnh mệnh, từ trên ngựa lấy xuống dùi tật lê nặng trịch, nặng 140 ký. Bên ngoài Dùi tật lê bằng sắt, có một bộ áo bao phủ. Sa Ma Kha xé cái áo ra, lập tức lộ ra Dùi tật lê cỡ to bằng miệng bát. Trong bóng đêm, côn lớn đen bóng hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo .
Tôn Thiệu nhìn thấy Dùi tật lê bằng sắt, không tránh khỏi như hít một hơi khí lạnh.
Đồ vật này, thật đúng là người bình thường không thể sử dụng. Rất thô, quá nặng… Một mình Tôn Thiệu, chắc chắn không thể huy động binh khí nặng như vậy. Nếu bị đồ vật này đập lên người, chỉ một chút cũng sẽ bị thịt nát xương tan. Chẳng trách tiên sinh lệnh cho người đàn ông này thống lĩnh Phi Đà Binh, quả nhiên là một viên mãnh tướng…
Đúng lúc này, đêm khuya vắng vẻ bỗng nhiên vang lên một âm thanh chói tai.
Âm thanh kêu liên tục, liên kết thành một mảnh, vang vọng khắp vùng quê vắng vẻ này. Cùng lúc đó, cửa thành ở Đông Bất Canh đột nhiên mở ra. Có người đứng ở cổng thành giơ cây đuốc lên, vẫy lên hạ xuống. Đây là tín hiệu của ám sĩ cho biết đã dẹp yên cổng thành.
Tào Bằng giơ tay lên, trầm xuống quát:
- Tấn công!
Sa Ma Kha nghe được, không nói gì thêm xung phong lên trước tiến về phía cửa thành.
Đầu thành Đông Bất Canh, đột nhiên loạn lên.
Tiếng kêu liên tục, chắc đã phát hiện cổng thành bị người khác mở ra. Chỉ có điều, bọn họ chưa kịp phản kháng thì Phi Đà Binh đã xông vào thành. Ám sĩ tự biết nhường qua một bên, sau khi Sa Ma Kha xông vào thành, chỉ thấy một đám quân lính lao xuống. Sa Ma Kha cũng không có nói lời vô nghĩa, múa cây Dùi tật lê bằng sắt là giết được một đám người.
Cây Dùi tật lê bằng sắt kia nặng trịch, giống như một tấm thiệp của Diêm Vương.
Đụng vào là chết, lần lượt tử vong… Tôn Thiệu theo sát ở phía sau, đại thương tung bay, loang loáng, thương hoa ẩn hiện. Mấy chục tên lính căn bản là không thể ngăn cản bước chân của hai người, bị Sa Ma Kha và Tôn Thiệu xông vào, giết đến bốn phía tan tác chạy trốn. Theo sau, Phi Đà Binh nhảy vào trong thành, giơ cây đao lên, chính là một cuộc tàn sát.
Đợi cho đến khi toàn bộ binh lính trên thành lao xuống, đám người Sa Ma Kha đã vọt vào thành, từ những con phố dài thẳng đến Huyện nha.
Cùng lúc đó, Bàng Đức chỉ huy nhân mã cũng đang giết vào.
Tào Bằng ở ngoài thành lẳng lặng nhìn chăm chú.
Một lát sau, đột nhiên hắn hạ lệnh:
- Vĩnh Niên, truyền lệnh ta, phàm những kẻ có vũ khí, giết hết không tha.
Trương Tùng lập tức nhận lệnh mà đi.
Không lâu sau, chợt nghe trong thành Đông Bất Canh vang lên tiếng gọi ầm ĩ:
- Tướng quân có lệnh, phàm những người có vũ khí, giết hết không tha.
- Đô Đốc có lệnh, phàm những người có vũ khí, giết hết không tha!
Một thành thị Đông Bất Canh lớn như vậy, binh lính chưa được mấy trăm tên.
Quân bản bộ của Bàng Đức nhảy vào thành, giống như đang giết trâu mổ gà. Lại tiếp tục hô như vậy, binh lính ở đó còn dám chống cự?
Tất cả mọi người đều dốc sức vì triều đình, cũng không có ân oán gì.
Nói thật, rất nhiều người thấy quân Tào vọt vào, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sao người một nhà lại đánh nhau?
Đúng lúc này, Tào Bằng giục ngựa vào thành.
Sư hổ thú ngửa móng rống lên, vang vọng cả trời cao, khiến cho vạn ngựa tức thanh.
Chỉ thấy hắn đầu búi tóc đội kim quan, khoác áo giáp thú diện liên hoàn, bảo giáp đường nghê, thắt đai ngọc. Một cái áo choàng trắng như tuyết bay bay trong gió. Hình ảnh này rất uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.
- Mọi người nghe đây, Đông Bất Canh lệnh mưu đồ tạo phản.
Hôm nay Tào Bằng phụng mệnh Thừa Tướng đến để dẹp yên, chỉ giết tên đầu đảng, những người còn lại không truy cứu. Lập tức buông vũ khí, nếu không giết.
- Buông vũ khí!
- Buông vũ khí!
Tiếng ầm ĩ liên tiếp nhau làm cho quân canh giữ Đông Bất Canh vô cùng lo sợ.
Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ đã lấy lại bình tĩnh.
Tào Bằng kia là ai?
Cháu của Thừa tướng, một trong Cửu khanh, Hậu Tướng quân, Tân Võ Đình Hầu. Người như vậy khẳng định không thể tạo phản. Nếu không phải Tào Bằng tạo phản, vậy chắc chắn là Đông Bất Canh lệnh tạo phản. Nếu mình cố gắng chống cự, sẽ có tội mưu phản… Không phải Tân Võ Đình Hầu đã nói rồi sao? Chỉ giết đầu đảng, không truy cứu những người còn lại.
Như thế, còn đánh chi nữa?
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng!
- Hậu Tướng quân, chuyện này không liên quan đến ta, huyện tôn mưu ngịch, ta cũng không biết, xin Hậu Tướng quân tha mạng.
Chỉ trong nửa canh giờ, toàn bộ Đông Bất Canh đã rơi vào tay Tào Bằng.
Tào Bằng lệnh Bàng Đức dẫn quân tiếp nhận Đông Bất Canh, sau đó nghiêm chỉnh binh lính, không được làm phiền dân, ai vi phạm lập tức bị trảm.
Sau đó hắn và Trương Tùng, Tưởng Uyển đi thẳng đến Huyện nha.
Với hắn mà nói, cuộc chiến ở Đông Bất Canh đã chấm dứt, còn lại chỉ cần xử lý một số vấn đề.
Cổng chính của Huyện nha đã bị người ta đập nát, rơi rụng đầy đất.
Bước vào cổng chính liền thấy xác chết trong huyện ngổn ngang trên mặt đất.
Mười tên Phi Đà Binh đang dọn sạch con đường. Mọi người còn lại có trách nhiệm đứng một bên canh giữ.
Lúc Tào Bằng đi vào cổng chính, Phi Đà Binh vội chào:
- Công tử!
Đây cũng là cách xưng hô của Phi Đà Binh, Bạch Đà Binh và ám sĩ. Trong lòng bọn họ, mình cũng là lính riêng của Tào Bằng, là người một nhà với Tào Bằng, khác biệt rất lớn so với những binh lính bình thường khác.
Tào Bằng cũng không có ngăn cản bọn họ xưng hô như vậy, mà gật đầu, khẽ mỉm cười.
- Sa Ma Kha và Tôn Thiệu đâu?
- Hai vị đại nhân đều ở phía sau nhà.
- Sau nhà?
Tào Bằng lệnh cho Phi Đà Binh mau chóng dọn sạch các thi thể trong viện, rồi sau đó đi thẳng ra sau nhà. Xuyên qua đại sảnh, tiến vào sau nhà, chỉ thấy trên đường khắp nơi đều là thi thể. Rất nhiều thi thể không đầy đủ, có người còn bị đánh đến biến dạng, óc bay tứ tung. Đây chắc chắn là kiệt tác của Sa Ma Kha, ngoại trừ gã ra chắc không ai có thể đạt được trình độ này. Sa Ma Kha này, quả là kẻ ác, thủ đoạn giết người vô cùng ác độc.
- Công tử!
- Tiên sinh…
Sa Ma Kha và Tôn Thiệu nghe nói Tào Bằng đã đến, vội chạy đến nghênh đón.
Vừa thấy hai người này, cả người dính đầy vết máu, nhìn sơ qua có khí thế rất hung dữ.
- Đông Bất Canh lệnh, đã bắt được chưa?
- Chuyện này…
Sa Ma Kha nghe được, lập tức tỏ ra xấu hổ.
- Sao vậy?
- Tên kia đánh không giỏi, chỉ một chút, khí của y đã không còn!
- Sao lại thế này?
Tôn Thiệu vội tiếp lời:
- Khi Đông Bất Canh lệnh thấy Huyện nha bị phá, muốn tự sát. Đại huynh vốn muốn ra tay ngăn cản, nhưng không ngờ y không biết điều, kết quả… Đại huynh vốn muốn cứu .
- Đưa ta đi xem.
Sa Ma Kha và Tôn Thiệu dẫn Tào Bằng đến thẳng phòng xá.
Đó là căn phòng của Đông Bất Canh lệnh, chắc rằng y vẫn không ngủ mà ngồi trong phòng chờ tin tức. Cũng khó trách, gặp phải chuyện này, sao có thể ngủ được? Không ngờ tin chiến thắng không đến mà một đám người tàn ác lại đến. Đông Bất Canh lệnh muốn tự sát, kết quả là bị Sa Ma Kha không cẩn thận một gậy đánh chết.
Thi thể ngã trên mặt đất, xương ngực vỡ tan.
Trong miệng và mũi của Đông Bất Canh vẫn còn đang chảy máu, trong mắt vẫn còn chút hoảng sợ.
Tào Bằng ngồi xổm xuống nhìn nhìn trạng thái chết của Đông Bất Canh. Rồi sau đó đứng dậy, đi lại trong thư phòng.
- Y có người nhà nào không?
- Một thê một thiếp, còn có ba đứa con nhỏ…
Tào Bằng nhíu nhíu mày, trong lòng thầm than một tiếng.
Có câu nói: hoạ không trừ người nhà.
Nhưng cũng phải xem ngươi phạm phải tội gì. Hành động của Đông Bất Canh lệnh chẳng khác gì tạo phản, chắc chắn phải tru di tam tộc. Tào Bằng không muốn họa này đổ lên người vô tội nhưng trong tình huống này lại khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Ý tứ của Tào Tháo rất rõ ràng: trừ diệt tận gốc rễ, không để lại mối tai hoạ về sau.
Phạm vi lý giải này, có nghĩa rất rộng…
Có thể nói, chỉ giết kẻ cầm đầu, cũng có thể nói, giết hết cả nhà. Nhưng Tào Bằng biết, Tào Tháo muốn giết cả nhà không chừa một ai. Đó không chỉ muốn dẹp yên phản nghịch, càng muốn khiến cho kẻ xấu phải sợ hãi. Năm đó vụ Y Đai Chiếu liên quan rất rộng, khiến cho Tào Tháo trong lúc xử lý không thể không cẩn thận. Có lẽ vì nguyên nhân này nên mới có một số người gian xảo không chết, cũng không chịu an phận. Hiện tại, Tào Tháo là muốn giết gà doạ khỉ.
- Đưa bọn họ…
Khi lời nói của Tào Bằng ra khỏi miệng, đột nhiên do dự.
- … đi thôi.
Vốn dĩ, hắn muốn nói, đưa bọn họ ra xử lý. Nhưng cuối cùng lại không thể hạ một quyết định tàn nhẫn như vậy. Hắn có thể lòng lang dạ sói đối với kẻ thù, nhưng không có cách nào có hành vi diệt cỏ tận gốc được. Dấu ấn của kiếp trước để lại khiến cho hắn không thể giống bọn Tào Tháo là làm việc không nương tay. Đến cuối cùng cũng không thể hạ độc thủ.
Dù sao, vợ con là vô tội!
- Không giết sao?
- Giết nhiều cũng vô nghĩa… Phái người áp giải bọn họ đến Hà Tây, bên kia Sĩ Nguyên đương nhiên sẽ được an bài ổn thoả.
Tào Bằng vừa nói, vừa khẽ đọc công ăn trên án.
Đột nhiên, hắn ngừng tay, từ trong một quyển công văn lấy ra một phong thư.
Mở ra xem, là thư của Phục Hoàn viết cho Đông Bất Canh lệnh. Nội dung rất đơn giản, là muốn Đông Bất Canh lệnh lựa thời cơ để tiêu diệt Tào Bằng, sau đó ngày thứ ba sau khi ông ta nhận được tin tức ra tay của Đông Bất Canh lệnh thì sẽ phát động đấu tranh ở Hứa Đô.
Một khi Hứa Đô phát động, Phục Hoàn sẽ nghênh đón Hán Đế quay trở về Đông Đô Lạc Dương.
Trong thư yêu cầu Đông Bất Canh lệnh phải khởi binh hưởng ứng, sẽ nhanh chóng chiếm được Định Lăng. Chắc muốn trấn an Đông Bất Canh lệnh, trong thư Phục Hoàn còn lộ ra một chút tin tức. Như là, binh mã của hai bên huyện Tây Bình và huyện Định Dĩnh, sau khi Đông Bất Canh lệnh động thủ sẽ, đem viện trợ qua. Phục Hoàn muốn Đông Bất Canh lệnh nghĩ cách chiếm Đông Bất Canh để làm lá chắn, ngăn chặn binh viện trợ của Nam Dương và Nhữ Nam. Cũng nói, chỉ cần kiên trì mười lăm ngày, thì Đông Bất Canh lệnh, sẽ trở thành người có công lớn nhất khi Hán thất phục hưng... Thông tin là như vậy.
Tào Bằng hít một hơi khí lạnh, trong mắt lạnh lùng loé lên.
Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi:
- Vĩnh Niên, xuống dưới hỏi chút, hôm nay Đông Bất Canh lệnh có từng phái người ra ngoài đi tới Hứa Đô không.
- Vâng!
- Công Diễm.
- Có ty chức.
- Lệnh ngươi cầm lệnh bài của ta cấp tốc chạy đến Nam Dương.
Sau khi đến huyện Diệp tại Nam Dương, lập tức đến gặp Diệu Tài tướng quân, mời ông ta lập tức xuất binh, bao vây tiêu trừ phản tặc tại hai huyện Tây Bình, Định Dĩnh.
Mặt khác, phái người đến Bình Dư, thông báo cho Thái Thú Nhữ Nam Lý Thông, trợ giúp cho Diệu Tài tướng quân hành động. truyện copy từ tunghoanh.com
- Vâng!
Tào Bằng không có quyền trực tiếp chỉ huy binh mã, nhưng dựa vào binh mã khổng lồ, cùng với địa vị hôm nay của hắn vẫn có thể điều động binh mã khắp nơi. Một mệnh lệnh vừa được đưa ra, Trương Tùng đã trở về thư phòng.
- Công tử, đã hỏi rõ.
Hôm nay Đông Bất Canh lệnh đã gửi đi ba công văn, nhưng sau khi vào đêm, quản gia của y đã rời khỏi Đông Bất Canh, nghe nói về quê thăm mẹ. Theo lời của binh lính, quản gia sống ở Vũ Dương, nhưng ông ta lại đi về hướng Đông…
Phỏng đoán, người này đến truyền tin cho Hứa Đô.
Tào Bằng nghe được lại trầm tư.
Một lát sau, hắn nói với Trương Tùng:
- Vĩnh Niên, Đông Bất Canh tạm thời do ngươi tiếp quản, từ giờ phút này, cho phép vào không cho phép ra.
- Ty chức tuân mệnh.
Trương Tùng lĩnh mệnh mà đi, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tào Bằng.
Chần chừ một hồi, đột nhiên hắn đi ra thư phòng, đứng ở trước cửa,
- Đi, phái người báo cho Văn Võ, tiếp ứng Kiều phu nhân vào thành. Nhớ kỹ, phải gióng trống khua chiêng… Ừ, cứ thông báo giả, là người nhà của ta đến.
- Vâng!
Tôn Thiệu bên cạnh ngạc nhiên nhìn Tào Bằng, có chút mơ màng.
- Tiên sinh…
Tào Bằng khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta:
- Thiệu, ta có một chuyện quan trọng giao cho ngươi, ngươi có dám nhận không?
Tôn Thiệu lập tức hưng phấn, vội khom người nói:
- Nguyện theo sự sắp đặt của tiên sinh.
- Sáng sớm ngày mai ngươi ra ngoài thông báo, bản thân ta đang bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh… Ngươi và mẹ ngươi tạm thời ở đó, ba ngày sau mới khởi hành đi Hứa Đô. Đến lúc đó, ta sẽ kêu Văn Võ dẫn bộ đi theo bảo vệ, nhớ kỹ, nhất định phải tỏ ra là ta bị thương thật, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này không?
Tôn Thiệu cảm thấy lẫn lộn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tào Bằng kêu cậu ta đi nghênh đón mẹ con Kiều phu nhân, sau khi Tôn Thiệu rời đi, hắn vội rời khỏi huyện nha, đi thẳng đến võ đài.
Đợi đến lúc Tôn Thiệu đón được Kiều phu nhân và Tôn Thượng Hương trở về huyện nha, đã không thấy Tào Bằng.
Sau khi nghe ngóng, mới biết là Tào bằng đã rởi khỏi Đông Bất Canh, người đi theo, trừ ba người Hoàng Trung Bàng Đức Sa Ma Kha ra, còn có một trăm Phi Đà Binh.
Về việc đi đâu, Tôn Thiệu cũng không rõ lắm…
***
- Nguyên Hướng đã ra tay!
Phục Hoàn ở trong phủ, không ngừng phấn khởi.
- Bây giờ Tào Bằng khó lòng thoát chết.
Ông ta lập tức sai người báo cho Lưu Quang, đồng thời bí mặt liên lạc với các lão thần Hán thất.
Ngày hôm sau, ông ta lại nhận được tin tức nói là Tào Bằng chưa chết! Đông Bất Canh lệnh không thể thành công, bị Tào Bằng lật tẩy gian kế. Nhưng trong lúc giao chiến, bản thân Tào Bằng bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Điều đó khiến cho Phục Hoàn lập tức hoảng loạn.
Tào Bằng không chết?
Chuyện này thì phiền toái đây…
Trong thành Hứa Đô, cũng khiến cho lòng người hoảng sợ. Mật thám hồi báo, Giả Hủ liên tiếp phái sứ giả đi tới Đông Bất Canh điều tra tình hình. Việc này cũng khiến trong lòng Phục Hoàn càng thêm khẩn trương. Nếu bị Giả Hủ phát hiện chân tướng, chắc chắn hắn ta sẽ không do dự mà ra tay với Phục Hoàn. Mà ưu thế duy nhất hiện nay đó là Tào Bằng trọng thương, không thể kịp lúc trở về Hứa Đô thống lĩnh binh mã. Giả dụ hắn trở về, Giả Hủ giống như hổ thêm cánh.
Không được, phải ra tay trước mới được.
Sau một lúc Phục Hoàn rối rắm, cuối cùng quyết định ra tay.
Nhưng khi ông ta liên lạc với Lưu Quang, Lưu Quang lại không đồng ý với sự quyết định gấp gáp của ông ta. Dù sao các binh mã chưa được kết hợp chặt chẽ. Gấp gáp dụng binh, rất dễ thất bại, tính toán không chu đáo thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Phải biết rằng, binh mã trong tay họ là sự vất vả tập hợp mới có.
Vì lôi kéo những người này, Phục Hoàn cũng vậy, Lưu Quang cũng vậy đều đã dồn hết tâm sức. Cho nên trước khi ra tay phải có kế sách vẹn toàn. Gấp gáp đi làm chỉ có thể thảm bại, tâm huyết nhiều năm qua sẽ trở thành cát bụi.
Vì thế, Lưu Quang và Phục Hoàn cùng xảy ra tranh chấp.
Cuối cùng hai người đều không vui mà tan rã, Lưu Quang trơ mắt nhìn Phục Hoàn bỏ đi, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, không biết nên làm gì.
Phục Hoàn rất thiếu kiên nhẫn!
Phục giết ở Đông Bất Canh vốn không phù hợp với sách lược của Lưu Quang.
Dựa vào ý tưởng của Lưu Quang, hiện nay thế lực của Tào Tháo rất lớn càng phải cẩn thận hơn. Mỗi một bước đi đều phải tính toán cho kỹ càng, nếu không tất có đại hoạ. Phải biết rằng, kẻ thù lần này của họ không phải Đổng Trác, cũng không phải Lý Thôi, Quách Dĩ. Tào Tháo vốn là một chủ nhân mưu lược hơn người, bên cạnh còn có vô số người tài ba.
Thậm chí Lưu Quang tin rằngTào Bằng vốn không bị thương.
Kia chỉ là một sự nguỵ trang nhằm quấy rối kế hoạch của Phục Hoàn, khiến ông ta vội hành động…
Với năng lực của Tào Bằng, làm sao không thể đối phó được một Đông Bất Canh lệnh ?
Vô tình y đi ra sau nhà.
Trước đây sau khi y trở về nhà, Vương thị phu nhân nhất định sẽ chào đón y, hỏi han y rất ân cần. Nhưng bây giờ lại lạnh tanh, không có vài phần sức sống. Vương thị mang theo ba đứa nhỏ, mấy ngày trước đã bí mật rời khỏi Hứa Đô, trở về quê ngoại Lâm Nghi. Có lẽ mấy ngày sau họ sẽ bán của cái lấy tiền mặt, từ nay về sau sống cuộc sống mai danh ẩn tích. Tuy rằng đây là chủ ý của Lưu Quang, nhưng khó tránh khỏi có chút buồn rầu.
Y đến cạnh giường ngồi xuống, nhắm mắt lại, bên tai văng vẳng tiếng cười đùa của vợ yêu và con nhỏ.
Nhưng…
Cũng không biết cuộc đời này, còn có cơ hội đoàn tụ với họ hay không?
Lưu Quang từng có cơ hội rời khỏi Hứa Đô, nhưng thuở nhỏ đã được giáo dục khiến y không thể trong lúc này bỏ mặc Hán Đế, một mình trốn thoát. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của Hán Đế, nếu thất bại, Hán thất sẽ không có ngày phục hưng. Thân là người nhà Hán, y đã bỏ ra toàn bộ tâm huyết. Bắt đầu từ Trường An, y và Hán thất không thể nào cắt đứt. Vì Hán thất, y không có bằng hữu, càng ít khi hưởng thụ cuộc sống.
Theo đạo lý, y đường đường là một Lâm Nghi Hầu, có thể có được những gì sung sướng nhất.
Nhưng… Y không có!
Thậm chí, vì Hán thất mà không ngại bị người khác bêu xấu, cấu kết ngoại tộc. Có lẽ chính là vì nguyên nhân này mới khiến cho y và Tào Bằng càng chạy càng xa, cả cuộc đời này cũng không thể trở thành bằng hữu. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lưu Quang luôn có một loại cảm giác đau khổ khó có thể nói nên lời. Nhưng vì Hán thất, những điều này có đáng là gì chứ?
Hiện tại, ngay cả người nhà cũng khó giữ nổi!
Lưu Quang nghiêng người, nằm xuống giường.
Cái mũi vẫn còn ngửi thấy mùi hương còn sót lại của vợ yêu… Đột nhiên Lưu Quang, cảm thấy rất mệt mỏi, vì thế nhắm mắt lại, nặng trĩu ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên y mở to mắt.
Một loại rung động trước đây chưa từng có hiện lêntrong đầu khiến y không thể nào ngon giấc.
Vội đi ra phòng ngủ, hướng phòng khách mà đi. Y chưa đến phòng khách, thì thấy một gia nô đảo đảo nghiêng nghiêng chạy đến, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lưu Quang,
- Lão gia, đã xảy ra chuyện lớn rồi, đã có chuyện lớn rồi!
- Xảy ra chuyện gì?
- Phục Quốc trượng... trong nhà Phục Quốc trượng đã bị Vũ Lâm quân công kích.
- Cái gì?
Lưu Quang hoảng sợ, vội hỏi nói:
- Chuyện này đã xảy ra khi nào?
- Ban nãy.
Lưu Quang không nói gì, vội dẫn theo người đi thẳng đến chòi gác. Người như Lưu Quang trong nhà đều có xây dựng cái chòi gác, có thể nhìn thấy một nửa Hứa Đô. Đứng trên chòi gác, Lưu Quang tay vịn vào mái che để che nắng, nhìn ra xa hướng nhà Phục Hoàn. Chỉ thấy các nơi gần chỗ ở của Phục Hoàn, khói lửa ngút trời, loáng thoáng nghe được tiếng kêu.
Xong rồi!
Lưu Quang thầm kêu một tiếng không tốt.
Trúng kế “Ám độ Trần thương” của Tào Bằng rồi.
Chắc chắn Giả Hủ không thể chỉ huy quân Vũ Lâm, nhưng Tào Bằng lại có thể.
Giáo uý Vũ Lâm quân tên Hạ Hầu Ân, có quan hệ rất tốt với Tào Bằng. Danh tiếng của Tào Bằng trong quân đội, đủ để giết hết thảy. Cũng chỉ có hắn đến Hứa Đô mới có thể điều động các bộ binh mã, lệnh cho bọn họ hành động.
Cái gì mà trọng thương hôn mê, đó chỉ là muốn làm nhiễu gián điệp.
Tào Bằng ra chiêu thức đó đã khiến lòng Phục Hoàn bị nhiễu loạn, rồi sau đó bí mật trở lại Hứa Đô, chính là muốn tiêu diệt Phục Hoàn.
Nhắm mắt lại, Lưu Quang hít một hơi thật sâu.
Một lúc sau, y đột nhiên nói:
- Chuẩn bị ngựa cho ta!
- Lão gia, ông muốn đi đâu?
Gia nô nghi ngờ hỏi, cũng khuyên can nói:
- Bên ngoài chiến tranh loạn lạc, không rõ thế cục. Bây giờ lão gia đi ra ngoài rất nguy hiểm.
- Không sao đâu, ta biết ta đang làm gì mà.
Lưu Đồng, trời phải thay đổi rồi… Lợi dụng lúc này còn kịp, ngươi thu dọn sắp xếp đồ đạc trong phủ một chút, phát cho mọi người. Nếu trước khi trời sáng ta chưa trở về, hãy mau rời khỏi đây. Ngươi… tự mình bảo trọng.
Nói xong, Lưu Quang không lo cho Lưu Đồng nữa, đi thẳng xuống chòi gác.
Lưu Đồng đứng ngơ ngác trên chòi gác, thấy bóng dáng đã đi xa của Lưu Quang, lại nhìn ánh lửa xa xa.
Một lúc sau gã lẩm bẩm:
- Trời, thật sự sắp đổi sao?