Chương 688: Đứng ngoài cuộc
Sau khi rời khỏi Thiên Hạ Lầu trở về nhà, Tào Bằng mới vỡ lẽ ra, hôm nay Giả Hủ tìm hắn nói những lời như vậy, chỉ sợ là có dụng ý khác. Trình Dục muốn xin phong vương cho Tào Tháo? Chuyện này đúng ra là đâu cần phải lén lén lút lút, một mình chạy tới báo cho mình biết. Nếu quả thật Trình Dục muốn làm như vậy, thì chỉ cần đợi sau khi trở về Hứa Đô, thăm hỏi một chuyến, rồi trực tiếp đề xuất trên buổi nghị triều, thì tự nhiên sẽ rõ ngay thôi…
Nhưng mà tại sao Giả Hủ lại một mình tìm đến ta để nói chuyện này?
Tam quốc, là thời đại của vó ngựa và lưỡi mác, đồng thời cũng là thời đại ta lừa ngươi gạt.
Chớ có coi thường trí tuệ của người thời này, ở phần lớn mọi thời điểm, một câu nói hay một hành vi thông thường cũng đều ẩn chứa một dụng ý khác.
Rốt cục là Giả Hủ có dụng ý gì?
Chẳng lẽ lại muốn mình đứng ra sao?
Danh tiếng của Tào Bằng đã đủ tệ rồi!
Nếu lúc này còn nhảy ra làm con chim đầu đàn, thì e sẽ khiến người trong thiên hạ trách mắng.
Thậm chí ngay cả những lão tiên sinh ở thư viện Phù Hí Sơn đều cũng sẽ không đứng về phía hắn, thậm chí còn trách mắng hắn thậm tệ.
Chẳng lẽ Giả Hủ muốn hại mình?
Những suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu hắn, trở đi trở lại.
Về đến nhà, Tào Bằng cơm cũng chẳng buồn ăn, rúc luôn vào thư phòng, không bước ra nữa.
Tào Nam đang mang thai, vài ngày nữa sẽ trở về Tương Dương điều dưỡng.
Đây cũng là lần mang thai thứ hai của Tào Nam sau khi sinh Đặng Ngải, cho nên trên dưới nhà họ Tào đều hết sức coi trọng chuyện này.
Vốn dĩ, Tào Nam có thể trở về Hứa Đô.
Nhưng bầu không khí khẩn trương ở Hứa Đô không thích hợp với phụ nữ mang thai, cho nên cuối cùng đành chọn Tương Dương. Thời điểm này ở Tương Dương tuy có hơi lạnh một chút, nhưng hoàn cảnh rất tốt. Sau khi biết tin Tào Nam trở về Tương Dương, lão phu nhân không cách gì ở lại Hứa Đô được nữa. Bên chỗ Tào Bằng đã không còn việc gì nữa rồi, đã có thể yên tâm rồi.
Con trai con gái, tuy rằng lão phu nhân thương yêu con trai hơn, nhưng đối với con gái cũng rất quan tâm.
Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân ở lại Hứa Đô.
Nhưng bốn người Chân Mật, Bộ Loan, Quách Hoàn và Tôn Thượng Hương sẽ đi đến Huỳnh Dương.
Thái Diễm cũng ở lại Huỳnh Dương, còn Tào Mi, cũng chính là Thái Mi, A Mi Quải khi xưa, lại đi Huỳnh Dương. Tóm lại, là phủ Võ Đình Hầu mới, thoáng cái vắng lặng hẳn, không còn cảnh náo nhiệt ồn ào như lúc trước nữa.
Mấy đứa nhỏ đều ở lại cả ở Hứa Đô.
Dù sao cũng ít khi có cơ hội sống cùng với phụ thân, đây vừa hay là một dịp hiếm có.
Thấy Tào Bằng không xuất hiện, bọn ba người Thái Diễm bèn biết là hắn gặp phải chuyện rắc rối.
Cho nên, Thái Diếm, Hoàng Nguyệt Anh, Hạ Hầu Chân sai người chuẩn bị rượu và đồ nhắm, mang đến thư phòng. Mở cửa phòng ra, thấy Tào Bằng đang tựa ngửa ra trên ghế Thái sư, hai tay ôm đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đang nghĩ ngợi mông lung.
-A Phúc, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tào Bằng ngồi dậy, thấy bọn Thái Diễm ba người, bèn đưa tay dụi dụi mặt, nặn ra nụ cười nhăn nhó.
-Hôm này lão rắn độc tim ta.
Lão rắn độc?
Thái Diễm vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng Hoàng Nguyệt Anh, Hạ Hầu Chân thì đã biết Tào Bằng nói đến ai. Đương nhiên điều này cũng là do Thái Diễm mới vào Tào phủ chưa lâu. Còn Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân từng cùng Tào Bằng sống ở Nam Dương rất lâu, nên đương nhiên biết rất rõ mối quan hệ hợp tác năm xưa giữa Tào Bằng và Giả Hủ, cũng như cách xưng hô của hai người bọn họ với nhau.
-Chính là Giả Thái Trung.
-À…
Thái Diễm không biết nói gì hơn.
Tào Bằng thở dài một tiếng, ngồi thẳng người dậy, thuật lại một lượt từ đầu chí cuối những lời mà Giả Hủ nói với hắn.
-Phu quân nghĩ thế nào?
Hạ Hầu Chân tuy hồn nhiên ngây thơ, nhưng cũng không còn là cô bé thỏ trắng năm nào nữa. Có những việc, nàng cũng nhìn ra được nặng nhẹ.
Chuyện này có hay có dở.
Hay là nếu Tào Tháo được phong vương, Tào Bằng sẽ được công đầu; dở là làm như thế sẽ khiến cho danh tiếng của Tào Bằng càng xấu đi.
Tóm lại là có lợi có hại, rất khó nói cho rõ ràng.
Thái Diễm ngược lại trầm tư rất lâu, đột nhiên mở miệng nói:
-Theo như thiếp thấy, Giả Thái Trung cũng không hắn là muốn huynh đứng ra, mà là muốn huynh tránh chuyện này ra, đứng bên ngoài cuộc.
-Hả?
-Danh tiếng của phu quân hiện nay đã đủ vang dội rồi, công lao cũng đủ lớn rồi.
Mơ hồ đã có dấu hiệu trở thành cánh tay số một bên cạnh Thừa tướng rồi, theo như thiếp thấy như vậy là đủ rồi. Người ta thường nói, cái gì quá cũng không tốt. Phu quân đã ngồi ở vị trí cao rồi, nếu lại còn ra mặt, chỉ e là sẽ phải rước về những phiền phức không đáng có. Theo như thiếp thấy, ý của Giả Thái Trung là muốn huynh tránh nơi đầu sóng ngọn gió, nhảy ra khỏi chuyện này.
truyện copy từ tunghoanh.com
Phỏng chừng Trình Trọng Đức đã hạ quyết tâm rồi, thậm chí có khả năng là đã thông báo với thừa tướng rồi.
Chuyện này, ai cũng có thể đứng ra, chỉ có phu quân là không thể đứng ra, nhược bằng không, sẽ có tai họa…
Dù sao Thái Diễm cũng từng trải qua nhiều sóng gió, nhìn nhận sự việc rất rõ ràng.
Nghe nàng nói như vậy, khiến Tào Bằng thông suốt hẳn. Không sai, chuyện này hắn tuyệt đối không được tham dự vào.
Đúng như lời Thái Diễm nói, giờ hắn đã ngồi ở vị trí cao.
Cái gì quá cũng không tốt, điều này hắn hiểu. Làm việc gì cũng phải chừa lại ba phần cho người khác làm… hắn gánh chịu thay cho Tào Tháo cái tội danh giết cả nhà Phục Hoàn, thế là đủ rồi. Nếu đi tranh công tiếp, chưa chắc đã là việc hay.
-Vậy ta nên làm thế nào?
Tào Bằng cười khổ.
Giờ hắn đang ở Hứa Đô, không có cách gì tránh được chuyện này cả.
Thái Diễm và Hoàng Nguyệt Anh đưa mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười:
-Thực ra phu quân không cần phải lo, tuy hiện nay huynh đang ở Hứa Đô, nhưng chỉ cần tìm ra một lý do để rời khỏi Hứa Đô trước khi Thừa tướng trở về, vậy chẳng phải là có thể đứng ngoài cuộc rồi sao?
Những việc thế này, đối với huynh mà nói, chắc chẳng có gì là khó…
Một sự việc phức tạp như vậy, tới tay bọn người Thái Diễm lại trở nên thoải mái đơn giản.
Tào Bằng lập tức lấy lại tinh thần, ôm lấy Thái Diễm hôn đánh chụt một cái, rồi lại hôn Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, khiến ba nàng được một cơn hờn mát.
Nhưng mà bất luận thế nào, chuyện này cũng đã có được cách giải quyết.
Tào Bằng lại có tâm trạng ăn uống, ăn hết cơm, khí thế lại bừng bừng. Vốn định ngủ chung với ba nàng một lượt, ai dè bị bọn Thái Diễm ba người liên kết đá ra khỏi phòng ngủ. Cuối cùng, chỉ đành trốn trong thư phòng, chịu nhịn một đêm.
Ngày hôm sau, Tào Bằng đến thẳng phủ nha Đình Úy.
Đám người Pháp Chính đang nói chuyện phiếm trong phòng làm việc, không ngờ Tào Bằng vội vàng xông vào, không nói nhiều lời mà dặn dò luôn:
-Sắp xếp lại hết lượt các công văn hình ngục các nơi trong thời gian gần đây, liệt kê ra những vụ án cần trả về thẩm tra, xét xử lại. Mọi người vất vả một chút, nhanh chóng sắp xếp ra cho ta, ta cần phải xem ngay, chớ có trì hoãn.
Nói thật là công vụ của Đình Úy chẳng lấy gì làm bận rộn cho lắm.
Các địa phương đưa công văn hình ngục lên, thì tiến hành thẩm tra theo Hán pháp, nếu có điểm gì đáng nghi thì phát về xét xử lại; nếu không có vấn đề gì thì phát một thư hàm hồi báo dưới dạng công văn. Nhưng một câu nói không đầu không cuối của Tào Bằng, khiến cho bọn người Pháp Chính, Đặng Chi hết thảy đều hoang mang.
-Công tử, có giới hạn về thời gian và khu vực không?
-Cái này…
Tào Bằng nghĩ ngợi một lát:
-Vậy giới hạn là từ tháng mười năm ngoái, chỉnh đốn lại tất cả các công văn xử án từ sau tháng mười… khu vực thì, thì chủ yếu là khu vực Thanh Châu, Duyện Châu và quận Hà Nam. Mau chóng sửa soạn cho xong, ta cần dùng tới.
Cấp trên nói một câu, cấp dưới chạy gãy giò.
Cùng với một câu nói này của Tào Bằng, trên dưới phủ nha Đình Úy bắt đầu chộn rộn cả lên.
Cũng may là bốn người Pháp Chính, Đặng Chi, Trương Tùng, Tưởng Uyển đều tương đối tinh thông hình luật, cho nên Tào Bằng không cần phải tốn nhiều tâm sức.
Hai ngày sau, từng chồng hồ sơ vụ án đã được trình lên, xếp đầy trên hương án của Tào Bằng, có chút khiến Tào Bằng nuốt không nổi.
Tuy nói rằng giới hạn thời gian là từ tháng mười năm ngoái trở về sau, nhưng mấy năm nay chiến sự liên miên không dứt, khiến cho nhưng công văn, hồ sơ vụ án mà các địa phương trình báo lên có phần hỗn loạn. Cũng may là bọn Pháp Chính, chứ nếu đổi lại là người khác, chưa chắc đã có thể chỉnh đốn lại hết. Tào Bằng giở xem từng vụ, chỗ nào không hiểu bèn hỏi Đặng Chi.
Chọn ra năm mươi vụ án cần phải xét xử lại trong số mấy trăm bộ hồ sơ đó, Tào Bằng lần lượt ghi lại.
-Chuẩn bị đi, đầu tháng mười ta sẽ rời khỏi Hứa Đô, đến các nơi tuần tra hình ngục.
-Đi nhiều địa phương như vậy sao?
Sau khi nhìn vào danh sách của Tào Bằng, Đặng Chi nhíu mày, cười khổ:
-Nếu không dùng đến nửa năm, chắc là không đi được hết lượt đâu.
-Ha, ta nhân tiện đi du ngoạn luôn thể.
Câu này vừa thốt ra, bọn người Đặng Chi, Pháp Chính bèn lập tức hiểu ra.
Chỉ e rằng không chỉ là muốn tuần tra hình ngục, mà lần này Tào Bằng rời khỏi Hứa Đô sợ rằng còn có dụng ý khác. Chỉ có điều, Tào Bằng đã không nói, thì bọn họ cũng sẽ không hỏi. Cứ như vậy, sau khi Tào Bằng chỉnh đốn sắp xếp lại hồ sơ xong, trình lên Giả Hủ. Sau đó, Giả Hủ lại xắp xếp lại một lượt, phái người hỏa tốc đưa đến Tương Dương.
Lúc này, chiến sự ở Kinh Châu về cơ bản đã được ổn định lại.
Cùng với việc binh mã Giang Đông không ngớt vào đồn trú ở Trường Sa, Tào Tháo cũng hiểu rằng, trận chiến này e rằng khó mà tiếp tục được.
Liều chết?
Đến cuối cùng tất sẽ lưỡng bại câu thương, đó không phải là điều Tào Tháo mong muốn.
Cộng với việc Văn Sính chết trận, Nhạc Tiến đại bại, còn Hạ Hầu Đôn thất bại bỏ chạy rồi quay về, khiến cho lòng người Nam quận ai nấy hoang mang, điều này cũng khiến cho Tào Tháo hiểu rằng, đánh nữa cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà, không lẽ bỏ ngang như thế?
Tào Tháo lại chẳng cam lòng!
Mắt thấy quận Trường Sa đã sắp đoạt được lại, thế mà sảy ra những chuyện như thế này, chẳng khác nào miếng ăn đến mồm còn hỏng.
Vốn dĩ ra, cuộc chinh phạt Kinh Châu đã có thể vẽ nên một dấu chấm câu tròn trịa. Chính là vì vụ tráng sỹ của Lưu Bị chặt cổ tay, khiến cho Tào Tháo rơi vào thế khó xử. Tiếp theo, phải lựa chọn như thế nào đây? Đánh tiếp hay là lui binh?
Cũng chính vào lúc này, có một người đột nhiên nhảy ra.
Người này là con trai của Dương Bưu, con cháu của nhà họ Dương ở Hoằng Nông, Dương Tu. Lúc trước, Tào Trực mạo muội hỏi xin Tào Bằng Chân Mật, khiến Tào Bằng nổi cơn thịnh nộ. Về sau, Tào Tháo đưa Tào Trực lên Trường An theo đuổi việc học, Dương Tu vốn là bạn thân của Tào Trực cũng cùng đi theo tới Trường An. Dương Tu vốn là người Quan Trung, lại có xuất thân danh gia, trí tuệ hết sức thông minh. Cho nên rất nhanh chóng được Ti Đãi Giáo úy Vệ Ký trọng dụng. Sau khi Tào Tháo chinh phạt U Châu thắng lợi, lại quay đầu thảo phạt Kinh Châu. Vệ Ký được người nhà họ Dương nhờ cậy, tiến cử Dương Tu vào chủ bộ trong phủ Thừa tướng, cùng đi theo hộ tống Tào Tháo đến Kinh Châu.
Lại nói đến, Dương Tu này thi từ ca phú đều thuộc hàng thượng đẳng, hơn nữa còn tài tình trác tuyệt.
Đối nhân xử thế lại thông minh, giỏi về đoán biết thái độ, nên nhanh chóng được Tào Tháo coi trọng.
Ngày hôm nay, trời có mưa phùn, hết sức ảm đạm lạnh lẽo.
Sức khỏe Tào Tháo không tốt, tuy được Trương Trọng Cảnh châm cứu điều trị, nhưng vẫn hết sức yếu ớt. Cho nên, Tào Hưu mới đi săn vài con gà rừng, mang về cho Tào Tháo tẩm bổ, sau khi đưa cho nhà bếp nấu chín, bèn mang đến phòng.
Tào Tháo đang ăn thịt gà, thì đột nhiên có Điển Vi đến xin khẩu lệnh.
-Gân gà!
Tào Tháo nhả gân gà ra, buột miệng trả lời.
Điển Vi sau đó bèn đem câu khẩu lệnh đó truyền đi, khi Dương Tu nghe thấy, lập tức sai người thu dọn hành lý. Đúng lúc Quách Gia và Trương Cáp đi tuần, thấy quân lính trong doanh trại đang thu dọn hành lý, vội hỏi nguyên do, hỏi ra mới biết là do Dương Tu ra lệnh.
Dương Tu nói:
-Gân gà, ăn thì không có mùi vị gì, bỏ thì đáng tiếc, chính là khúc mắc trong lòng của Thừa tướng hiện nay.
Trận chiến Kinh Nam hiện nay, tiến không được mà lui cũng không được, giông như chiếc gân gà… Theo như ta thấy, Thừa tướng đã có ý rút binh rồi, nên chuẩn bị sớm một chút, đỡ phải đến lúc lui binh lại hoang mang vội vàng, bỏ xót đồ đạc.
Quách Gia nghe vậy, trong lòng sợ hãi.
-Tuấn Nghệ, người này làm chao đảo lòng quân, tội không thể tha.
Ngươi mau chóng về doanh trướng, không nói gì cả, giết chết người này đi… bây giờ ta sẽ đi bẩm báo với Thừa tướng.
Quách Gia, Tuần Úc là hai mưu sĩ bậc nhất dưới trướng Tào Tháo.
Đương nhiên là Trương Cáp hiểu rõ địa vị của Quách Gia trong doanh trại Tào Tháo, không nói lời thứ hai, dẫn người đi thẳng đến quân doanh.
Còn Quách Gia thì vội đi đến nơi ở của Tào Tháo.
Đem sự tình nói lại một lợt, Tào Tháo cả giận:
-Giết hay lắm, giết hay lắm… những loại dùng lời tà thuyết mê hoặc người khác, làm rối loạn lòng quân sĩ của ta như vậy, nên giết từ sớm.
Tào Tháo thật không ngờ, một lời buột miệng nói ra như vậy, suýt nữa thì gây nên đại loạn.
Quách Gia thấy trong trướng không có người ngoài, bèn hỏi:
-Thừa tướng, với cục thế Kinh Nam như hiện nay, rốt cục người định thế nào?
Tào Tháo cũng đang rất đau đầu, đưa tay khẽ vỗ vỗ trán.
Một lúc lâu sau, ông ta thở dài một hơi, nhìn Quách Gia cười khổ:
-Phụng Hiếu, ta cũng chẳng dấu gì ngươi, tên Dương Tu đó tuy là dùng lời tà thuyết mê hoặc lòng người, nhưng lại nói trúng tâm tư của ta. Cục thế hiện nay, ta quả là tiến thoái lưỡng nan.
Ta tin rằng cái tên mắt xanh đó cũng nghĩ như ta, cũng không muốn giao tranh thực sự.
Nhưng mà, trơ mắt nhìn Kinh Nam đã sắp đại công cáo thành, lại bị tên tai to kia dùng kế, không không làm lợi cho tên mắt xanh, ta thực không cam lòng. Hai ngày nay ta cũng đang suy nghĩ, nên tiến hay lui?
Tào Tháo nói đoạn, tựa người vào sập, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Quách Gia khẽ thở dài một tiếng:
-Từ sau khi chinh phạt U Châu đến nay, Tào Tháo chưa từng được nghỉ ngơi chỉnh đốn. Ác chiến liên tiếp, e là cũng mệt mỏi rồi… sự thái ở Kinh Nam hiện nay, đều do một tay Lưu Bị tạo nên. Người này nếu vào Tây Xuyên, ắt sẽ có một trận long tranh hổ đấu với Lưu Chương. Nhưng trong thời gian ngắn trước mắt, hắn tất sẽ nằm im bất động để nghỉ ngơi lấy lại sức. Tây Xuyên là Thiên Phủ chi quốc (chỉ một dải giàu tài nguyên, đất đai màu mỡ bao gồm Thành Đô, Tây Xuyên), không thể xem nhẹ. Nếu để Lưu Bị có thời gian vực dậy, đoạt lấy Tây Xuyên rồi mới tiêu diệt, thì e là không còn là chuyện dễ dàng.
Địch thủ lớn nhất của chủ công chính là Lưu Huyền Đức vậy.
Kinh Nam tuy rộng lớn, nhưng đối với Thừa tướng mà nói thì không có ý nghĩa lắm.
Cho dù Tôn Quyền chiếm cứ được Kinh Nam, nhưng hắn có năng lực đoạt được Kinh Châu sao? Theo như ta thấy, hiện nay hắn vẫn chưa có khả năng đó.
Hắn muốn có Trường Sa, thì cho hắn đi.
Nhưng chủ công nhất định phải chiếm cứ Linh Lăng, Võ Lăng, chia cắt Kinh Nam làm hai. Sau đó cử một tướng giỏi, co kéo với Tôn Quyền. Đợi sau khi thời cơ chín muồi, Thừa tướng có thể đánh một hơi, lấy lại Kinh Nam, sau đó đánh vào Giang Đông.
-Ý của ngươi là, lui binh?
Tào Tháo do dự một lát, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng kế của Quách Gia là cách hợp lý nhất.
Tuy trong lòng rất không cam, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, ông ta đã mất đi cơ hội tốt nhất để đoạt lấy bốn quận Kinh Nam rồi. Theo như lời Quách Gia nói, thì dựa vào hai quận Võ Lăng, Linh Lăng, tạo thành thế hàm sói cắn chặt vào nhau với Giang Đông. Sau đó gầy dựng thủy quân… đợi thủy quận kiện toàn rồi, cũng chính là cơ hội để Tào Tháo chinh phạt Giang Đông…
-Cam Ninh đã đến chưa?
-Đã đến Giang Hạ, vài ngày nữa sẽ tới.
Tào Tháo vỗ vỗ trán, trầm ngâm hồi lâu:
-Nếu đã vậy, thì cứ xắp xếp như vậy đi… nhưng mà, ứng viên cho chức Thái thú Linh Lăng phải lựa chọn cho thỏa đáng. Phụng Hiếu, theo ngươi ai là người thích hợp?
-Ngụy Diên, Ngụy Văn Trường.
-Hả?
-Người này là người Nghĩa Dương, tương đối quen thuộc với Kinh Châu, hơn nữa kể từ khi quy thuận đến nay luôn một lòng trung thành, lập công vô số.
Để Ngụy Diên trấn thủ Linh Lăng, cộng thêm sự hỗ trợ của Ngũ Khê Man nữa, thì không có gì đáng ngại.
Chủ công có thể thiết lập một chức Kinh Châu tướng quân, đô đốc việc chiến sự ở Kinh Nam. Nay tướng quân Diệu Tài đã đến Tương Dương, quả là đúng lúc nhất.
Thủy quân có Cam Ninh, Đỗ Kỳ, Linh Lăng có Ngụy Diên trấn thủ… tuy nhiên, Lại Cung thì không còn phù hợp để đảm nhận chức vụ Thái thú Võ Lăng nữa… ta kiến nghị, điều động hai người là Chinh Khương Trung Lang Tướng Đặng Phạm, và Hộ Khương Giáo úy Phan Chương, ra trấn thủ Võ Lăng. Hai người này có quan hệ rất tốt với Cam Ninh, Ngụy Diên, tất có thể phối hợp ăn ý với nhau, Kinh Nam từ nay về sau không cần phải lo nữa.
-Đặng Phạm, Phan Chương?
Tào Tháo cũng có chút ấn tượng với hai người này.
-Hai người bọn họ không phải đang chống đỡ Tây Khương sao?
-Bộ Chất giữ chức Thái thú trấn thủ Võ Lăng đã lâu, mở mang con đường buôn bán Hà Tây, công lao to lớn, không thể không phong thưởng; Trương Dịch làm Thái thú Thạch Thao, sống ở vùng Tây Bắc giá lạnh đã lâu, cũng nên trọng dụng vào việc khác. Hiện nay sức khỏe của Trương Ký không tốt, khiến cho chức Hán Dương lệnh bị khuyết. Có thể phái Thạch Thao làm Thái thú Hán Dương, còn Bộ Chất thì đưa đến Ký Châu, nhậm chức Nghiệp Thành Giáo úy, Thái thú Ngụy quận…chức Thái thú Võ Uy, Gia tiến cử Thái thú Tửu Tuyền là Tô Tắc tiếp quản. Người này sống nhiều năm ở Tây Bắc, cũng rất quen thuộc với người Khương Hồ, thiết nghĩ cũng đủ sức gánh vác trọng trách này, đảm bảo sự hưng thịnh cho con đường buôn bán Hà Tây.
Thoáng cái điều động liền ba người từ Tây Bắc, lại còn khiến cho chức Thái thú Trương Dịch bị khuyết…
Tào Tháo hơi sững người một lát, đoạn chỉ Quách Gia cười nói:
-Phụng Hiếu, ngươi quả là chịu khó dốc sức cho A Phúc lắm… chẳng lẽ, ta quả thật là loại người thuận gió bẻ măng, trở mặt không nhận người sao?
Quách Gia lại nghiêm nghị nói:
-Gia làm vậy không phải vì A Phúc, mà là vì Thừa tướng.
Tây Bắc là Tây Bắc của Thừa tướng, năm xưa một tay A Phúc đánh hạ vùng đất này, e rằng cũng không có ý chiếm làm của riêng. Chỉ có điều cục thế lúc đó dồn ép, nên chỉ có thể xắp xếp như thế. Mà nay, Tây Bắc đã dần dần ổn định, đã đến lúc cần phải có sự điều chỉnh… Nếu cứ để như thế mãi, chỉ e rằng đối với Thừa tướng, đối với A Phúc cũng đều không phải chuyện hay.
Tào Tháo trầm mặc!
Quách Gia nói rất có lý, khiến ông ta không thể không nghiêm túc suy xét.
Thời gian gần đây, mọi tinh lực của ông ta đều tập trung ở Kinh Châu, đối với những việc khác cũng ít suy xét đến. Tào Bằng giết cả nhà Phục Hoàn, gánh lấy tội danh cho ông ta. Nhưng xét trên một góc độ khác mà nói, thì Tào Bằng cũng đã bước lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Vận mệnh Tây Bắc, quả thực là quá đỗi tinh tế màu nhiệm.
Tào Bằng một tay đánh lấy, một tay gầy dựng… khó trách bị người ta nói ra nói vào.
Đã đến lúc làm suy yếu lực lượng của Tào Bằng ở Tây Bắc rồi!
-Ta Tắc làm Thái thú Võ Uy thì cũng hợp lý.
Có điều, để cho Tửu Tuyền khuyết chức, Trương Dịch khuyết chức, rồi ai sẽ tiếp quản?
-Gia xin tiến cử thêm một người, là con nuôi của Giả Hủ, Giả Tinh.
Hắn cũng ở Tây Bắc nhiều năm, tương đối được mọi người tin trông cậy, có thể đảm nhiểm chức Thái thú Trương Dịch, hiệp trợ Tô Tắc, giữ thông suốt cho con đường buôn bán Tây Vực. Còn về Thái thú Tửu Tuyền, thì tốt nhất là nên chọn người địa phương… ta nghe nói Giáo Úy thống binh của Lịch thành tên Doãn Phụng, rất có tài năng, có thể để y tiếp quản Tửu Tuyền, vậy là con đường buôn bán Tây Vực sẽ không còn gì phải lo nữa.
Ngoài ra, con đường buôn bán Tây Vực mở ra, cũng cần phải sắp xếp thêm Tây Vực Đô Hộ.
Gia lại tiến cử thêm một người, Thái thú Kim thành Triệu Cù, có thể gánh vác trọng trách Tây Vực Đô Hộ…
Nếu Tào Bằng có mặt ở đây, tất sẽ tức đến nghiến nát cả răng.
Quách Gia điều chỉnh thế này, có thể nói là khiến cho lực lượng của Tào Bằng ở Tây Bắc tổn thất nặng nề. Triệu Cù làm Tây Vực Đô Hộ, Kim thành khuyết chức.
-Vậy, ai có thể làm Thái thú Kim thành?
-Lương Châu Biệt Giá Từ Thứ, có thể làm Thái thú Kim thành.
Đây là một đợt điều động có tầm ảnh hưởng rất lớn!
Nếu thật sự bắt tay vào thực hiện, thì số quân viên ở cấp bậc Thái thú sẽ bị điều động lên đến gần mười người. Càng không cần nói đến những quan viên dưới cấp Thái thú, cũng ảnh hưởng đến tầm mười người. Việc điều động trên một quy mô lớn như vậy, đâu phải là chuyện nhỏ.
Tào Tháo suy nghĩ thật lâu, sau đó nói với Quách Gia:
-Việc này người liệt kê bản điều trần ra, đợi về Hứa Đô rồi sẽ thảo luận thêm.
Thoáng một cái điều động nhiều người như vậy, Tào Tháo còn phải xét đến cảm giác của Tào Bằng.
Người ta mới vừa giải quyết một mối họa lớn cho mình, quay đầu lại, mình không những không tưởng thưởng, lại còn làm suy yếu lực lượng của hắn.
Việc này nếu đối là người khác, cũng đều sẽ bất mãn.
Trong lòng Tào Tháo, không hề muốn nảy sinh rạn nứt với Tào Bằng.
-Phải rồi, việc lần trước A Phúc cầu thân cho con trai hắn, Thừa tướng suy xét thế nào rồi?
-Chuyện này…
Tào Thào nhớ lại, quả đúng là Tào Bằng từng cầu thân cho con trai hắn.
Thái Địch!
Bây giờ đã trở thành con nuôi của Tào Bằng.
Nhưng mà bối phận (vai vế trong tộc)…
Tào Tháo không khỏi đau đầu, sớm biết vậy thì không để Thái Diễm gả cho hắn, thì chẳng đến nỗi rơi vào cảnh huống khó xử ngày hôm nay.
-Tính đi tính lại, cháu trai của Thái công cũng xứng với nha đầu nhà ta.
Chuyện này ta sẽ cho người thông báo với A Phúc… phải rồi, chuyện mới bàn vừa nãy, ngươi biết ta biết là được, không được để người thứ ba biết.
Ngoài ra, ta sẽ cho người xây dựng bến tàu ở Nội Phương. Sau khi Cam Ninh đến, nói hắn mở phủ ở Chương Sơn.
-Rõ!
Chương Sơn, nằm bên bờ sông Hán Thủy, còn có tên khác là Nội Phương.
Nơi này cách Vân Mộng Trạch không xa, đi thuyền trong một ngày là có thể ra sông.
Làm như vậy, thủy quân Kinh Châu và thủy quân Động Đình có thể tạo thành thế hô ứng. Tuy trong thời gian ngắn trước mắt, không thể chống được với thủy quân Giang Đông, nhưng cũng có thể kiềm chế được bọn họ. Hơn nữa, Nội Phương có không ít thợ thủ công lành nghề, lân cận Tương Dương, cách Giang Hạ cũng không xa. Dựng bến tàu ở đó, quả là thích hợp. Quan trọng hơn cả, là có thể tăng cường thêm lực lượng thủy quân của Tào Tháo.
Tàu thuyền của thủy quân Kinh Châu, phần lớn là lầu thuyền.
Lần trước thất bại ở Giang Đông, tổn thất trầm trọng… Tào Tháo cũng đã nhìn ra, tàu thuyền của thủy quân Giang Đông tuy nhỏ, nhưng lại rất linh hoạt. Cho nên ông ta cũng suy nghĩ, nếu muốn giao tranh với thủy quân Giang Đông, thì độ linh hoạt của tàu thuyền là không thể thiếu.
Lúc này, Trương Cáp đến báo:
-Đã chém chết Dương Tu!
Tháng mười, năm Kiến An mười ba, cuối cùng Tào Tháo cũng hạ quyết tâm, rút quân khỏi Kinh Nam.
Ngay sau đó, hàng loạt thông báo bổ nhiệm được đưa ra, khiến không ít người giật mình. Bao gồm cả việc Cam Ninh ra đảm nhiệm chức thủy quân Đại Đô Đốc, dường như cũng vượt ngoài dự liệu của nhiều người. Trước đó, nhiều người cũng dự đoán về ứng viên cho chức thủy quân Đại Đô Đốc, nhưng không có ai nghĩ đến Cam Ninh. Ngày sáu tháng mười, Cam Ninh đến Lâm Nguyên, sau khi bái kiến Tào Tháo, bèn lập tức đi nhậm chức.
Thủy quân phó Đô Đốc Đỗ Kỳ cũng bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Khi hai người gặp mặt, đều biểu lộ vẻ tươi cười… mọi người đều là xuất thân từ môn hạ của công tử, sau này tất sẽ có chăm sóc lẫn nhau.
Theo sau đó, Tôn Quyền nhận lời, sẽ không tiến thêm về phía Tây, mưu đoạt Linh Lăng nữa.
Ngụy Diên lên đường nhậm chức Thái thú Linh Lăng.
Cùng với đó, Hạ Hầu Uyên tiếp quản chức Kinh Châu Mục, Kinh Châu tướng quân, Đô Hương Hầu, đô đốc việc quân của Kinh Châu.
Thái Thú Nam quận Lưu Tiên, bị điều động khỏi Tương Dương, đến Hứa Đô.
Vương Uy tiếp quản chức Thái thú Nam quận, gặt hái khá nhiều…tuy nhiên Vương Uy hiểu rõ, nếu không phải do Văn Sính chết trận ở núi Hổ Nha, thì nói không chừng chức Thái thú Nam quận cũng không đến lượt hắn. Còn con trai của Văn Sính, hiện nay đang làm việc dưới trướng Tào Bằng, mình muốn ngồi vững ở cái ghế Thái thú này, tuyệt đối không thể đoạn tuyệt quan hệ với Tào Bằng.
Cho nên, hắn sai người trùng tu phần mộ cho Văn Sính, cũng sắp xếp thỏa đáng cho người nhà Văn Sính.
Vương Uy còn cho người đến Hà Đông, bày tỏ lòng cảm tạ với Đặng Tắc, lại viết thư cho Văn Võ, nói hắn cứ ở Hứa Đô, mà giúp sức cho Tào Bằng, tương lai nếu có cơ hội sẽ báo thù cho Văn Sính… Văn Võ vô cùng cảm kích.
Cuộc chiến Kinh Châu, đến đây là kết thúc.
Bất luận nói thế nào đi nữa, Tào Tháo cũng coi như khải hoàn trở về.
Chỉ có điều, sau khi ông ta đến Tương Dương rồi, mới nghe nói Tào Bằng đã rời khỏi Hứa Đô, đi khảo sát hình ngục Thanh, Duyện. Điều này khiến Tào Tháo cảm thấy có chút bất ngờ, nên vờ hỏi đùa Tuần Úc:
-A Phúc chẳng phải là một đứa thích đi lại, sau đột nhiên lại đi khảo sát hình ngục?
Cái chức Đình Úy này của Tào Bằng, trên thực tế là nhờ vào việc đối phó với cả nhà Phục Hoàn mà có.
Hiện nay, dư đảng của Hán Đế đã bị Tào Bằng giết sạch, cái chức Đình Úy của hắn, theo lẽ phải hết sức thoải mái.
Chẳng ngờ, hắn lại chạy đi khảo sát hình ngục?
Trong lòng Tào Tháo rất lấy làm nghi hoặc, nhưng rất nhanh bèn gác chuyện này qua một bên.
Bởi vì Hứa Đô xảy ra một chuyện lớn.
Bọn người Trình Dục, Mãn Sùng, liên kết với các đại thần trong triều, trong một buổi nghị triều, chính thức trình xin Hán Đế sắc phong cho Tào Tháo làm Ngụy Vương.
Tin này truyền đến khiến Tào Tháo chấn động…