Tào Tặc Chương 691 : Xuân triều

Chương 691: Xuân triều
    
      

 
Chiều Hoàng hôn, mưa phùn lả lướt.

 

 
Đây là một đêm xuân phiền lòng làm cho tâm tình người ta cũng theo đó mà trở nên bực bội.

 

 
Một đội tuần binh đi qua, trên đường cái lại khôi phục sự yên lặng. Trong đêm tối, một nam tử bước thấp bước cao đi vào cửa ngách phủ Tân Võ Đình Hầu. Thấy xung quanh không có ai, gã nhẹ nhàng gõ cánh cửa.

 

 
Một lát sau, nghe bên trong truyền tới một thanh âm nằng nặng:

 

 
- Là ai?

 

 
- Tiểu nhân có chuyện quan trọng, cầu kiến Võ Hương Hầu.

 

 
- Võ Hương Hầu?

 

 
Cửa mở ra, một môn đinh giơ cây đuốc lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.



 

 
- Võ Hương Hầu là ai? Ngươi tìm lầm rồi.

 

 
Người đàn ông ngoài cửa mang mũ rộng che mặt, trên người mặc áo tơi. Gã nói khẽ:

 

 
- Xin tiểu ca vất vả một chuyến bẩm báo với chủ nhân, chắc chắn sẽ hiểu.

 

 
- Chờ chút.

 

 
Môn đinh đóng cửa lại, tiếng bước chân đi xa.

 

 
Ước chừng một lát sau, chợt nghe bên trong truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Một lát sau, cửa ngách lại mở ra, nhưng lại là gương mặt xa lạ.

 

 
- Chủ nhân gia mời khách nhân đến sương phòng nói chuyện.

 

 
- Đa tạ.

 

 
Người đàn ông kia không do dự cất bước đi vào cửa nhỏ.

 

 
Dọc theo con đường gấp khúc, đạp lên những trái đào hạnh rơi rụng trên đất nhanh chóng đến giao viện hẻo lánh.

 

 
Trong viện, có hai sương phòng yên tĩnh không tiếng động.

 

 
Một gian trong đó vẫn còn đèn sáng, vài người đàn ông áo đen đứng ở cửa.

 

 
- Chủ nhân gia ở trong phòng, mời khách nhân vào.

 

 
Người đàn ông nói cảm ơn, cất bước bước đi vào phòng. Vệ sĩ hắc y ngoài cửa nhanh chóng đóng cửa phòng lại. truyện copy từ tunghoanh.com

 

 
Tào Bằng đứng ở trong phòng, nhìn người đàn ông kia:

 

 
- Ngươi là ai?

 

 
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầy uy nghiêm.

 

 
Võ Hương Hầu này là tước phong, hôm nay ở phủ thừa tướng Tào Tháo vừa nói với Tào Bằng, vẫn còn chưa ban bố nhưng người biết cũng không nhiều. Nhưng người đến nói một câu “Võ Hương Hầu”, chứng minh là người Tào phủ tới.

 

 
Đêm hôm khuya khoắt này, Tào Tháo lại giở thủ đoạn gì đây?

 

 
Người tới đội mũ rộng mang khăn che mặt, nhưng cũng là gương mặt quen thuộc.

 

 
Tào Bằng không nhớ người này tên là gì, nhưng biết đó là tộc nhân của Tào thị, làm việc bên cạnh Tào Tháo.

 

 
- Tiểu nhân Tào Giám phụng lệnh Thừa tướng tặng một vật cho Quân hầu.

 

 
- Là gì?

 

 
Tào Giám cũng không nhiều lời lập tức lấy từ trong người ra một ống dài nhỏ, được chế tạo bằng gỗ đàn màu đen, miệng được đóng bằng nước sơn áp cháy, mặt trên có dấu ấn triện của Tào Thào. Tính cả ống gỗ đàn còn có một phong thư.

 

 
Tào Bằng nhận lấy nhìn ống gỗ đàn, lại nhìn thư trong tay.

 

 
- Ngươi ngồi đi.

 

 
Tào Bằng nói xong ngồi xuống trên kháng.

 

 
Giường này là Tào Bằng sai người làm thành kiểu giường sưởi phương bắc, mặt trên đặt một tràng kỷ.

 

 
Hắn mở phong thư lấy thư ra.

 

 
Chữ trên thư là nét bút của Tào Tháo, cứng cáp có lực.

 

 
Nội dung rất đơn giản: ống đàn hồi này không dễ dàng mở ra, bên trong có thứ rất quan trọng, chỉ vào thời khắc mấu chốt mới có thể mở ra. Việc này không thể để người nào biết được. A Phúc ngươi xem xong thư này nhất định phải xử lý sạch sẽ. Tào Giám tuy là tộc nhân nhưng cũng không thể để lộ phong thanh, xử trí thích đáng.

 

 
Khi nào thì mấu chốt?

 

 
Tào Bằng suy nghĩ.

 

 
Khi nào thì là thời điểm mấu chốt?

 

 
- Làm phiền huynh trưởng một chuyến quay về trả lời thừa tướng là ta đã hiểu.

 

 
- Vậy tiểu nhân cáo từ.

 

 
Tào Giám này chỉ sợ không được Tào Tháo ưa thích nên mới được sai đến truyền tin. Tào Bằng mở cửa phòng đi ra cùng Tào Giám, một tay âm thầm ra hiệu với vệ sĩ hắc y phía sau, rồi sau đó đứng ở cửa hiên, dừng lại không tiễn nữa.

 

 
Đây cũng là chuyện bình thường trong thành Hứa Đô, có bao nhiêu người được Tào Bằng tiễn ra cửa chính?

 

 
Tào Giám không chút nghi ngờ từ biệt dưới hiên cửa, có hai gã vệ sĩ hắc y hộ tống ra ngoài.

 

 
Tào Bằng nhìn gã một cái, xoay người trở lại phòng.

 

 
Một lát sau, cửa phòng có tiếng gõ.

 

 
- Công tử, làm xong rồi.

 

 
- Sáng sớm ngày mai đưa hắn ra khỏi thành, an trí thật tốt.

 

 
- Vâng!

 

 
Lúc này Tào Bằng đã hoàn toàn hết buồn ngủ, ngồi trên kháng, đờ đẫn nhìn ống gỗ đàn đặt trên án kỷ.

 

 
Sau một lúc lâu, hắn cười khổ “Lão Tào này thật đúng là ra vẻ, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng ta không biết bên trong là gì sao?

 

 
Tuy nhiên, Tào Tháo đem vật quan trọng như vậy cho Tào Bằng, chứng minh Tào Tháo tin tưởng Tào Bằng. Ở mức độ nào đó mà nói, ngày nào Tào Tháo còn trên đời này thì Tào Bằng không có bất luận nguy hiểm gì.

 

 
Như thế, hắn có thể yên tâm đi tới tây bắc!

 

 
Tào Tháo dùng phương thức này để trấn an tư tưởng Tào Bằng.

 

 
***

 

 
Ngày tiếp theo, Tào Tháo chính thức tuyên bố phong Tào Bằng làm Võ hương hầu.

 

 
Võ hương ở đâu?

 

 
Dưới sự quản lý Đại Hán, Võ hương thuộc Thái Nguyên.

 

 
Tuy nhiên, chức Võ Hương hầu này của Tào Bằng không phải là Võ Hương hầu có ý nghĩa như ban đầu.

 

 
“Võ Hương” của Võ Hương hầu này của Tào Bằng vốn là Tân Võ Đình huyện Liêm quận Hà Tây được thăng cấp lên. Võ Đình hiện nay tên là Võ Hương. Nói cách khác, cách gọi chuẩn xác Võ Hương Hầu của Tào Bằng nên là: Tân Võ Hương hầu.

 

 
Mà nay dưới sự quản lý Đại Hán thì không có tước vị Võ Hương hầu.

 

 
Cho nên Tân Võ Hương Hầu của Tào Bằng được thay bằng Võ Hương Hầu, không bao lâu thì Võ Hương Thái Nguyên đã được đổi tên mới.

 

 
Đối với không ít người mà nói, Tân Võ Hương Hầu cũng vậy mà Võ Hương Hầu cũng thế, ý nghĩa không khác nhau là mấy.

 

 
Điều thật sự khiến người ta giật mình vẫn là Tào Bằng từ Hậu tướng quân thăng làm Tiền tướng quân. Thời gian là bao lâu chứ? Tào Bằng lên làm Hậu tướng quân còn chưa đến một năm thì đã trở thành Tiền tướng quân. Nói cách khác, trong quân gần như không ai có thể khống chế được Tào Bằng. Đại tướng quân? Chỉ là thùng rỗng kêu to, căn bản không ai đảm đương; Phiêu Kỵ tướng quân, chính là bản thân Tào Tháo. Xa kỵ Tướng quân, Hạ Hầu Uyên; Vệ tướng quân, Hạ Hầu Đôn. Nhưng hai người này, một là cha vợ Tào Bằng, người kia lại đang dưỡng bệnh và cũng thường qua lại mật thiết với Tào Bằng.

 

 
Đây là Tào Bằng thăng quan!

 

 
Đình Úy, Tiền tướng quân!

 

 
Hai mươi bảy tuổi đã đạt dược danh vọng như thế, chỉ sợ ngoại trừ Hoắc Khứ Bệnh ra thì không ai có thể sánh được với hắn.

 

 
Nhưng nghĩ lại dường như lại rất bình thường.

 

 
Mấy năm nay Tào Bằng liên tục lập được chiến công, nếu không phải hắn thỉnh thoảng lỗ mãng kích động, chỉ sợ hiện nay ít nhất phải được lên vị trí Vệ tướng quân. Cho nên, rất nhiều người ngạc nhiên nhưng lại không ai phản đối, chỉ lặng yên quan sát.

 

 
Tiếp theo sau Tào Tháo lại tuyên bố các mệnh lệnh liên tiếp.

 

 
Điều động Thái Thú Quảng Lăng Trần Kiểu làm Thái Thú Đông quận; Nguyên Dự Châu Mục Mãn Sủng từ Cầu Tắc triệu về Hứa Đô đảm nhiệm Quang Lộc Huân một trong Cửu Khanh. Mà chức Dự Châu Mục lại ngoài dự đoán mọi người do Mao Ngọc Giới đảm nhiệm.

 

 
Còn nữa, việc bổ nhiệm này cũng không có vấn đề gì, cũng không gây sóng lớn.

 

 
Điều thật sự khiến người ta giật mình chính là ứng cử viên nhậm chức Tân Thái Thú Quảng Lăng.

 

 
Không ngờ Tào Tháo lại bổ nhiệm Bàng Đức làm Thái Thú Quảng Lăng, kiêm nhiệm Tướng quân trấn hải, khiến vô số người chấn động.

 

 
Bàng Đức là ai?

 

 
Chưa từng nghe nói đến…

 

 
Có người tin tức linh thông lập tức dò hỏi được lai lịch Bàng Đức.

 

 
Không ngờ đó là thuộc cấp của Tào bằng, từng đảm nhiệm chức Giáo úy tại Kinh Châu. Người này xuất thân là võ tướng, có thể thống trị Quảng Lăng tốt không? Rất nhiều người đều cảm thấy lo lắng, tuy nhiên rồi lại từ trong việc bổ nhiệm này mà nhìn ra một tia manh mối.

 

 
Là Tào Tháo trọng dụng Tào Bằng!

 

 
Lúc Bàng Đức nhận được mệnh lệnh cũng vô cùng kinh ngạc.

 

 
Gã vội vàng tìm Tào Bằng:

 

 
- Công tử, Đức không muốn đi Quảng Lăng.

 

 
- Chuyển người lên trên cao, nước chảy xuống chỗ thấp…Vì sao Lệnh Minh không muốn đi tới Quảng Lăng?

 

 
Khi Tào Bằng biết được việc bổ nhiệm Bàng Đức cũng hoảng sợ. Nhưng hắn rất nhanh kịp phản ứng, đây là do Tào Tháo cố ý an bài. Nếu không có ống gỗ đàn đêm kia qua, chưa chắc Bàng Đức đã được trọng dụng.

 

 
Nhưng nguyên nhân chính là vì ống gỗ đàn kia Tào Tháo mới xem như hoàn toàn yên tâm về Tào Bằng.

 

 
Bàng Đức nói:

 

 
- Đức nguyện làm đầy tớ cho Công tử.

 

 
- Ôi chao!

 

 
Tào Bằng khoát tay chặn lại:

 

 
- Lệnh Minh nói gì vậy? Tài năng của ngươi, ta hiểu rất rõ. Nếu không phải bởi vì ta, chỉ sợ hiện nay ngươi đã sớm trở nên nổi bật rồi. Lúc trước ta để ngươi đóng giữ Lương Châu, mấy năm nay ít nhất cũng phải là chức vụ Trung Lang Tướng, nhưng ngươi lại theo ta bị chịu hình phạt, nhoáng cái đã năm năm qua đi, mặc dù ngươi không nửa lời oán trách nhưng ta lại không đành lòng. Lần này Thừa tướng bổ nhiệm, cũng là do ta cực lực tiến cử.

 

 
Quảng Lăng tiếp giáp Đại Giang, là cửa ải quan trọng.

 

 
Càng không cần nói đến Đảo Đông Lăng có quan hệ đến tương lai thủy quân Tào thị ta, ngươi làm Thái Thú Quảng Lăng là có trách nhiệm cực lớn.

 

 
Tới Quảng Lăng rồi cần qua lại nhiều hơn với Chu Thương.

 

 
Hắn ở Từ Châu đã lâu, thậm chí còn hiểu tình trạng hơn nhiều so với dân bản xứ. Còn nữa, sau khi tới Quảng Lăng thì nhất định phải thăm hỏi Trần thị trước tiên. Năm đó ta cùng với anh vợ, ở Hải Tây được Trần thị trợ giúp rất nhiều mà không thể báo đáp. Nay Nguyên Long tiên sinh mất, Trần thị suy yếu, ngươi có thể giúp đỡ thì hãy giúp đỡ.

 

 
Qua lại tốt với Trần thị sẽ ảnh hưởng đến việc đứng vững gót chân của ngươi ở đó.

 

 
Lúc này lời nói của Tào Bằng đã không còn ậm ờ như khi Bàng Đức đảm nhiệm Giáo Úy Ô Lâm ở Kinh Châu.

 

 
Hắn nói rất rõ ràng, càng chứng minh quyết định của hắn không thể dao động. Bàng Đức biết, lần này đi Quảng Lăng là không thể thay đổi được, vì thế khom người lĩnh mệnh, tỏ vẻ phục tùng.

 

 
- Ta sẽ phái Công Diễm đi theo ngươi, còn có Vĩnh Niên nữa.

 

 
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

 

 
- Tài hùng biện của Vĩnh Niên vô song, nhạy bén hơn người; Công Diễm thì tính tình trầm ổn, giang, đối nhân xử thế điềm đạm, chắc chắn. Có hai người này làm trợ thủ đắc lực cho ngươi để thảo luận và làm việc. Về phía Giang Đông, ngươi phải nghiêm mật giám thị, lưu ý động tĩnh của Lỗ Túc. Người này bề ngoài trung hậu chân chất, kì thực giả dối nhiều mưu, đối nhân xử thế cương nghị, ngươi đi Quảng Lăng, phải đề phòng người này nhiều hơn, không thể phớt lờ lời nói của hắn.

 

 
Ngoại trừ Lỗ Túc ra, còn có mấy người ngươi cũng phải lưu ý.

 

 
Hai người Lã Mông, Lã Phạm cũng không phải đầu đường xó chợ. Tới Quảng Lăng rồi, ngươi cần làm việc cho tốt, ngươi làm tốt thì ta vô cùng yên tâm; nếu ngươi làm không tốt, ta và Thừa tướng sẽ không thể gánh vách thanh danh và trách nhiệm cho ngươi. Cho nên, ngươi đi Quảng Lăng, không chỉ đại diện cho bản thân ngươi mà còn đại diện ta cùng với Thừa tướng.

 

 
Bàng Đức phủ phục trước mặt Tào Bằng, run giọng nói:

 

 
- Đức sẽ ghi nhớ lời dạy bảo hôm nay của Công tử, cho dù máu chảy đầu rơi, cũng không phụ nhờ vả của Công tử.

 

 
- Được rồi, trở về chuẩn bị đi, hai ngày nữa lên đường.

 

 
- Vâng!

 

 
Bàng Đức lĩnh mệnh mà đi, nhưng Tào Bằng lại không hề nhàn nhã.

 

 
Hắn sai người tìm Hoàng Trung tới, nói ra chuyện muốn mời Hoàng Trung tới Hà Đông.

 

 
Rất rõ ràng, Hoàng Trung cũng không bằng lòng.

 

 
Nhưng Tào Bằng luôn mãi thuyết phục mới đồng ý.

 

 
Trong lòng Hoàng Trung vẫn có gai!

 

 
Lúc trước ông hiệu lực cho Lưu Bàn, kết quả lại bị điều dưới tay Lưu Hổ, suýt mất mạng. Mà nay đi Hà Đông... Trời mới biết Đặng Tắc là ai? Anh em ruột còn có thể trở mặt thành thù, chứ đừng nói Đặng Tắc chỉ là anh rể của Tào Bằng.

 

 
Tuy nhiên, Hoàng Trung cũng nhìn ra được quan hệ tình cảm giữa tỷ đệ Tào Bằng và Tào Nam.

 

 
Tào Bằng phó thác chuyện này cho ông là vô cùng kỳ vọng, khiến Hoàng Trung không thể cự tuyệt.

 

 
- Lời lão phu nói trước đó đã rất rõ ràng, Đặng Thúc Tôn dùng ta, ta đương nhiên toàn lực trợ giúp; hắn không cần ta, ta sẽ rời khỏi Hà Đông, đi Trường An tìm Công tử nương tựa.

 

 
Tào Bằng đồng ý.

 

 
Lập tức, Tào Bằng phái Hoàng Trung tức khắc lên đường đi hội hợp với Đặng Tắc tại Hà Đông.

 

 
Rồi sau đó hắn lại đích thân tới phủ Tam hộ đình hầu tìm Tào Nam, kể lại chuyện Hoàng Trung.

 

 
Tào Nam nghe xong không nói hai lời lập tức sai người đi tới Hà Đông.

 

 
- Thúc Tôn rất ngưỡng mộ đệ, nói đệ có tuệ nhãn.

 

 
Nay huynh ấy trấn thủ Hà Đông nhưng người có thể sử dụng lại không nhiều. Lúc tỷ trở về, huynh ấy còn xin tỷ tìm đệ tìm người để giúp huynh ấy một tay. Trung Bá đến đó, nếu huynh ấy có chút chẫm trễn, tỷ nhất định không bỏ qua cho huynh ấy.

 

 
Đúng rồi, sao không cho mượn thêm mấy người vào?

 

 
Tào Bằng nghe vậy bật cười:

 

 
- Tỷ tỷ, tỷ thật đúng là cô nương đã được gả ra ngoài như bát nước đổ đi, tỷ thật là …sao cứ cuốn cướp người của đệ vậy?

 

 
Tào Nam đỏ mặt, trừng mắt.

 

 
- Đệ là đệ của tỷ, Thúc Tôn là trượng phu của tỷ, sao tỷ không giúp trượng phu lấy người từ trong tay đệ được chứ? Hơn nữa, phía bên Thúc Tôn có người giúp, huynh ấy có thể thoải mái một chút.

 

 
Chẳng lẽ đệ muốn Tiểu Ngải, Tiểu Toàn và Tiểu Vọng sau này nói cậu bọn chúng là người nhỏ mọn sao?

 

 
Tiểu Toàn tên là Đặng Toàn, Tiểu Vọng tên là Đặng Vọng, một đứa là Quách Dục sinh ra, một đưa là Tào Nam sinh ra.

 

 
Đặng Toàn lớn hơn năm nay bốn tuổi, Đặng Vọng nhỏ hơn mới hai tuổi.

 

 
Tào Bằng liên tục xua tay:

 

 
- Thôi được thôi được, đệ sẽ giới thiệu thêm một người nữa.

 

 
Liêm Trường Giả Quỳ vốn là người Hà Đông, năm đó Quách Viên tác loạn, hắn rời khỏi Hà Đông, người này rất có uy vọng trong dân, hơn nữa tính tình cứng cỏi, có đại cục, là một nhân tài. Hắn cũng ở Liêm Bảo nhiều năm rồi, cũng nên di chuyển, đảm nhiệm trọng trách. Lần này đệ vốn định điều hắn tới Trường An, nhưng tỷ tỷ lại cần người, vậy để hắn đến Hà Đông giúp tỷ phu làm việc. Người này có thể trọng dụng, có thể một mình đảm đương một phía.

 

 
Lúc này Tào Nam mới tươi cười.

 

 
Từ lúc Tào Bằng thăng làm Võ Hương hầu, lại thêm chức Tiền tướng quân, phủ Tân Võ Đình Hầu nên được thay bằng phủ Võ Hương Hầu.

 

 
Nhưng việc chính thức bổ nhiệm Tào Bằng lại chậm chạp chưa có tin tức, Tào Bằng cũng là không sốt ruột, ở nhà cùng kiều thê mỹ quyến vô cùng vui sướng.

 

 
Ngày mùng tám tháng ba, Tào Tháo phái người tới nói với Tào Bằng là đồng ý hôn sự của Tào Địch và Tào Tiết.

 

 
Tuy nhiên có một điều kiện là Tào Địch phải sửa thành họ cũ.

 

 
Cổ nhân từng nói cùng họ không được lấy nhau, nếu Tào Địch muốn cưới Tào Tiết làm vợ thì không thể là họ Tào, cũng may hàng năm Tào Địch học ở thư viện tại núi Phù Hí, người biết họ tên y không nhiều lắm. Cho nên trên thiệp cưới vẫn sử dụng tên cũ của Tào Địch là Thái Địch. Đối với việc này, Thái Diễm không có ý kiến gì, thậm chí còn rất vui mừng. Dù sao Thái Địch cũng là huyết mạch của Thái Ung, nếu đổi là họ Tào thì lão Thái gia đã bị đứt huyết mạch.

 

 
Lúc đó đồng ý cũng là vì muốn hòa thuận sống chung.

 

 
Mà nay sửa lại thành họ Thái, đương nhiên Thái Diễm không có mâu thuẫn.

 

 
Chỉ đáng thương cho Thái Địch, vừa mới sửa họ Tào nay lại sửa thành họ Thái như cũ, nhưng y cũng không phản đối gì, chỉ cảm thấy mẹ và người cha mới này quá gây sức ép. Ngày đính hôn, Thái Địch phải đích thân đến Hứa Đô.

 

 
Nhưng còn lúc này Đặng Ngải cũng nôn nóng chạy về chúc mừng y.

 

 
- Cậu, nghe a nương nói cậu sắp về tây bắc?

 

 
- Ừ

 

 
- Vậy dẫn cháu theo, được không?

 

 
Đặng Ngải vừa đến Hứa Đô, nhà cũng không vào mà chạy thẳng đến phủ Võ Hương hầu tìm Tào Bằng.

 

 
- Chuyện này cháu đã nói cho ai biết chưa?

 

 
- Không có!

 

 
Đặng Ngải vội vàng nói:

 

 
- Ngay cả Vụ Bá cháu cũng không nói.

 

 
Vụ Bá, chính là Đỗ Thứ, con trai của Đỗ Kỳ, năm nay mười ba tuổi, vẫn học cùng Đặng Ngải ở thư viện tại núi Phù Hí.

 

 
Tào Bằng gật gật đầu, rồi sau đó đánh giá Đặng Ngải từ trên xuống dưới.

 

 
Đột nhiên, hắn chuyển đề tài, trầm giọng nói:

 

 
- Ta nghe người ta nói, hai năm nay ngươi và tiểu nữ tỳ kia rất thân nhau?

 

 
- Hả?

 

 
Mặt mũi Đặng Ngải đỏ bừng.

 

 
Tiểu tỳ nữ tên là Trương Xương Bồ, cũng chính là tỳ nữ mà Chung Diêu tặng cho Tào Bằng lúc Tào Bằng đi nhậm chức Nam Dương.

 

 
Nhưng Tào Bằng không giữ lại mà để nàng chăm sóc Đặng Ngải.

 

 
Không ngờ…

 

 
Tào Bằng cười khổ lắc đầu:

 

 
- Cháu có làm chuyện gì ta cũng không quan tâm, nhưng ta nói cho cháu biết, nếu cháu dám làm không tốt, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình. Đến lúc đó, trước tiên chém Trương Xương Bồ kia, rồi sẽ tống cháu về với cha cháu… Lời của ta, cháu có hiểu không?

 

 
Ở địa vị càng cao, khí độ của Tào Bằng cũng rất cao.

 

 
Nét mặt trầm trầm này làm Đặng Ngải sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.

 

 
- Cháu cũng không nhỏ nữa…

 

 
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

 

 
- Cháu quay về nói với mẹ cháu, là trước tiên hãy thu nhận tiểu nha đầu kia. Tuy nhiên ta nói cho cháu biết, làm chính thê thì không được. Chắc chắn cha mẹ cháu không đồng ý, mấy hôm trước mẹ cháu có nói với ta là muốn gả A Mi Quải cho cháu. Chuyện này ta đã hỏi cậu nương cháu, bà cũng không có ý kiến gì.

 

 
Cháu thì sao, có bằng lòng không?

 

 
Nhưng ta vẫn nói cho cháu biết, dù A Mi Quải không phải là do ta thân sinh ra, nhưng ta còn thương nó hơn con đẻ.

 

 
Nếu cháu không muốn, ta sẽ nói lại chuyện này với mẹ cháu. Nhưng nếu như cháu đồng ý thì phải đối xử tốt với A Mi Quải. Sau này nếu bị ta phát hiện cháu dám bắt nạt A Mi Quải, ta sẽ lột da cháu.

 

 
- Cháu…

 

 
Mặt Đặng Ngải đỏ bừng, lại bắt đầu nói lắp bắp.

 

 
Ông trời ơi, thật sự đây là Đặng Ngải trong lịch sử hay sao?

 

 
Sao mình cảm thấy ranh con này giống hoa hoa công tử!

 

 
Tuy nhiên ngẫm lại, cũng rất bình thường. A Mi Quải là cái con lai, rồi lại di truyền lông mày Thái Diễm, lại mang chút phong tình dị quốc, vô cùng lay động lòng người. A Mi Quải tám tuổi đã theo mẹ đến sống ở Huỳnh Dương, có thể nói là thanh mai trúc mã với Đặng Ngải, thông minh, hiểu chuyện. Ngay từ lần đầu tiên Tào Nam nhìn thấy A Mi Quải, đã vô cùng yêu mến rồi.

 

 
Mà chuyện này để lâu cũng không hay lắm.

 

 
Đặng Ngải và A Mi Quải ở bên nhau cũng là điều hết sức bình thường.

 

 
Quan trọng nhất là, nước phù sa không lưu đất ngoài, nay A Mi Quải họ Tào, nhưng lại không có quan hệ huyết thống với Tào Bằng, cho nên, Tào Nam mới có tâm tư này. Mà với Thái Diễm mà nói cũng hy vọng tiến thêm một bước hòa hợp với Tào gia.

 

 
- Tốt lắm, ta đã biết!

 

 
Tào Bằng lắc đầu, chắp tay sau lưng rồi đi.

 

 
Đặng Ngải vẫn ngơ ngẩn, nhưng một lát sau gã đột nhiên tỉnh ngộ, đây là chuyện nhà mình cầu Tào Bằng, gần như không cần có đáp án, hơn nữa cậu mình cũng có tam thê tứ thiếp, sao có thể nói mình?

 

 
- Cậu, chờ chờ chờ ..cháu!

 

 
Đặng Ngải gọi Tào Bằng, ba chân đuổi theo.

 

 
***

 

 
Giữa tháng ba năm Kiến An thứ mười bốn, Tào Tháo hạ lệnh chinh phạt Tịnh Châu.

 

 
Lệnh Thái Thú Hà Đông Đặng Tắc đóng quân ở Thông Thiên Sơn; Tướng trấn thủ Bình Quan Lý Điển xuất binh Đồng Đê tiếp cận Dương Đầu Sơn.

 

 
Bắc Trung Lang Tướng, Giáo úy Ô Hoàn Tào Chương, Thái Thú Liêu Đông Trương Liêu tây tiến Tịnh Châu.

 

 
Trương Liêu đóng quân ở Đạn Hãn Sơn, chống lại binh mã Tiên Ti, cứu viện Cao Can; Tào Chương thì dẫn bộ ra U Châu, tấn công Nhạn Môn Quan, chiếm lĩnh Lâu Phiền. Ba lộ đại quân cùng tiến, đồng thời cũng có Ký Châu Mục Trình Dục bắt đầu hành động, chuẩn bị lương thảo đồ quân nhu, bất cứ lúc nào cũng đưa đi trước tuyến. Trải qua hai năm, Ký Châu đã khôi phục nguyên khí.

 

 
Đặc biệt trước mùa thu hoạch năm vừa rồi, Ký Châu đã tích trữ được rất nhiều lương thực.

 

 
Đúng là cuối xuân, theo lý thì không nên phát binh, trong trường hợp đó, để hoàn toàn phá hủy thực lực của Cao Can cùng với Nam Hung Nô, Tào Tháo đã quyết định mà chẳng sợ Tinh Châu một năm không có thu hoạch cũng không tiếc. Cỗ máy chiến tranh lại ù ù mở ra khiến nhiều người giật mình. Tây Bắc rung chuyển còn chưa bình định mà lại tiếp tục tấn công Tịnh Châu?

 

 
Lần này dường như sai lầm rồi?

 

 
Vì thế, ngay khi đang có những tiếng nói chất vất nghi ngờ, Tào Tháo rời khỏi Hứa Đô tới Vương đô Nghiệp Thành.

 

 
Vừa là tĩnh dưỡng sức khỏe, mặt khác là để đốc chiến. Không khí đại chiến đã bao phủ biên ải.

 

 
Tháng tư Quan Trung nắng gắt như lửa.

 

 
Cố đô Trường An phồn hoa náo nhiệt.

 

 
Sau khi Mã Siêu công chiếm Lũng An đã mấy lần có ý đồ đột phá phòng tuyến của Tào Hồng.

 

 
Trong trường hợp đó, Tào Hồng được Tào Tháo ra lệnh thủ vững, sống chết không chịu giao phong với Mã Siêu. Việc này cũng khiến Mã Siêu trở nên khó xử. Tào Hồng không ra binh, chẳng khác gì Mã Siêu không có nơi dụng võ.

 

 
Sâm lang Khương, Bạch Mã Khương tập kết năm vạn đại quân, xuất Hoàng Trung bao vây Lũng Tây.

 

 
Đối mặt với Khương binh khí thế dào dạt, Tào Cấp nghe theo ý kiến của Từ Thứ, cũng không tranh phong, thực hiện chiến thuật vườn không nhà trống đem quân từ Lũng huyện xuất ra Thiên Thủy, đóng quân ở Chu Ngữ Sơn, dựa vào vùng núi Chu Ngữ thủ vững không ra, khiến Khương binh

 

 
- Bạch Mã, sâm lang người Khương dũng mãnh, đáng tiếc là chỉ đám ô hợp.

 

 
Nếu thuận lợi thì như mãnh hổ xuống núi, nhưng nếu gặp phải kháng cự thì chiến đấu không có kết quả, lòng người hoảng loạn, trận chiến này sẽ cứ đánh kéo dài. Lão đại nhân cũng không cần lo lắng, Bá Đạo được Công tử phong làm Tướng quân Thiết bích, sao có thể để đám ô hợp lưỡng Khương chiến thắng? Mà nay mấu chốt là Hà Hoàng Đê Vương Đậu Mậu đang gây sự. Tuy rằng Tô Thái Thú đã xuất binh cứu viện nhưng Khương Đê liên kết, thanh thế quá lớn.

 

 
Nếu không ứng phó được, Lương Châu chắc chắn rung chuyển.

 

 
Dưới sự khuyên bảo của Từ Thứ, Tào Cấp ít nhiều đã hạ quyết tâm.

 

 
Một mặt cố gắng ổn định thế cục, mặt khác điều động binh mã chống lại Khương Đê.

 

 
Chính là trong tình huống như thế, chiến sự Tây Bắc bộc lộ ra đủ tình trạng rối rắm. Mã Siêu công thành chiếm đất, nhìn chiến quả có vẻ huy hoàng nhưng thật ra lại không có bất luận thu hoạch gì. Quân Tào thủ vững thành trì, nhất quyết không chiến, muốn giành thắng lợi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

 

 
Vệ Ký cũng có chút đau đầu. Trước khi Tào Hồng đốc chiến thì Trường An còn cần phải ổn định.

 

 
Vốn y muốn mượn binh từ Hà Đông, nào ngờ Tào Tháo đột nhiên lại phát động tiến công với Tịnh Châu, khiến Hà Đông cũng phải điều động ra binh mã.

 

 
Cứ giằng co như vậy, chỉ sợ cũng không phải là chuyện hay.

 

 
Vệ Ký vừa cố gắng duy trì vững vàng thế cục Quan Trung, về mặt khác vẫn nghĩ cách điều động binh mã để trợ giúp.

 

 
Bận rộn cả ngày, Vệ Ký quay về phủ.

 

 
Đang định dùng cơm, chợt nghe hạ nhân bẩm báo:

 

 
- Lão gia, ngoài cửa có người Hứa Đô tới cầu kiến.

 

 
- Ồ?

 

 
Vệ Ký ngẩn ra, đứng lên nói:

 

 
- Mau mau mời vào.

 

 
Y không để ý ăn uống nữa mà đi thẳng vào phòng khách. Một lát sau thấy từ bên ngoài đi vào mấy người.

 

 
- Xin hỏi...

 

 
Vệ Ký thấy người tới khí độ bất phàm, vội vàng chắp tay hỏi.

 

 
Thanh niên đi đầu ước chừng hai bảy hai tám tuổi, thanh tú tuấn lãng.

 

 
Hắn tiến lên thi lễ với Vệ Ký, sau đó ra hiệu cho tùy tùng lấy ra một cuộn gấm lụa, hai tay dâng lên Vệ Ký.

 

 
Vệ Ký ngơ ngác tiếp nhận, lúc mở ra thấy lập tức vừa sợ hãi lẫn vui mừng.

 

 
- Các hạ là Tào Võ Hương?

 

Nguồn: tunghoanh.com/tao-tac/quyen-5-chuong-691-O1Qaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận