Sau khi Lý Tiểu Mai rời đi một lúc lâu, mẹ con hai người đều không có nói chuyện, cho đến khi than củi trong chậu sắp hết, bốn phía dần dần khí lạnh lại ùa lên, lúc này Lô thị mới chậm rãi hoàn hồn, nhưng thấy Di Ngọc nhíu chặt lông mày, treo trên khuôn mặt trẻ con, lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười nhiều hơn lo lắng.
Lô thị chậm rãi mở miệng: “Ngọc nhi, nương như thế liên lụy ngươi.”
Di Ngọc vội nói: “Nương nói cái gì đó, sao lại liên lụy con.”
Lô thị than thở một hơi, nói: “Nếu không phải ta ngày đó hành vi quá khích, chắc hẳn cũng sẽ không làm cho Vương thị hận thù, thì sao có thể hợp tác với người lạ như Vương bà mối tới hãm hại ta?”
Di Ngọc lắc đầu, bình thản nói: “Nương tưởng ngày đó ngài lời lẽ tốt đẹp đuổi đi, thì người ta liền không tìm chúng ta phiền toái sao, con xem hai người đó đều là hẹp hòi, Vương thị càng là ngay từ đầu đã không thích gia đình chúng ta, người có đối với nàng tốt cũng sẽ chẳng thấm vào đâu, Lý Tiểu Mai không phải là như vậy sao, chúng ta đối với nàng cũng tính là tận tình tận nghĩa, nhưng nàng lại lấy oán trả ơn như thường.”
Lô thị nghe nàng mở miệng một tiếng đều nói thành ngữ, lời nói lại trật tự rõ ràng, cũng không thấy lạ, con gái của mình thông minh cũng không phải là ngày đầu biết được, tình hình như thế này, hai đứa con trai cũng không ở bên người, nàng lại là đương sự của cái tai họa này, đều nói người trong cuộc thì u mê, hiện nay nàng như thế nào cũng nghĩ không ra kế sách ứng đối, thế là liền hỏi: “Ngọc nhi, ngươi nói, chúng ta hai mẹ con bây giờ phải làm sao mới tốt, nương là không có nửa điểm chủ ý, aizzz.”