- Hôm nay mình rủ anh Tùng Quân cùng đi mua sách , Loan có muốn đi không, anh Tùng Quân cũng bảo mình rũ Loan đi cùng? Nếu không được thì mình mua giùm luôn cho – Hà Trang chẳng để Ngọc Loan kịp trả lời đã đưa ra lời đề nghị.
- Không cần đâu, hai người cứ đi chơi vui vẻ đi – Ngọc Loan mĩm cười từ chối – Mình có hẹn với anh Vũ Phong rồi.
- Vậy sao? Mình thấy Loan và anh Phong cũng rất hợp nhau, hai người mà là một đôi thì rất tuyệt – Hà Trang nghe Ngọc Loan từ chối thì vui tít mắt còn vui vẻ gán ghép cô với Vĩ Phong, mặc dù với loại con trai này cô chẳng thèm đếm xỉa đến.
Ngọc Loan không đáp chỉ cười nhìn Hà Trang sửa soạn quần áo để đi gặp Tùng Quân, giờ đây cô đã có thể bình thản nhìn hai người họ bên nhau rồi.
Cả hai đi xuống dưới tầng trệt đã thấy Tùng Quân đứng đợi bên dưới. Tùng Quân mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, đeo kính cận, nhìn anh lúc này rất đạo mão và đẹp trai vô cùng. Hà Trang liền nói nhỏ bên tai Ngọc Loan:
- Ngọc Loan đã hẹn với Vũ Phong rồi.
- Vậy sao? – Ánh mắt Tùng Quân thoáng buồn, giọng anh có chút lạc đi hỏi cô – Em và Vũ Phong đang quen nhau à.
- Dạ không – Ngọc Loan vội lắc đầu đáp – Tụi em chỉ là bạn mà thôi.
- Vậy là em không xem anh là bạn rồi – Tùng Quân buông một giọng hờn trách về phía Ngọc Loan khiến cô bối rối vô cùng vội vàng xua tay nói:
- Đâu có, em cũng xem anh là bạn mà.
- Vậy vì sao Vũ Phong hẹn thì em đi gặp còn anh hẹn em thì lúc nào em cũng từ chối hết vậy – Tùng Quân lập tức chất vấn.
Ngọc loan không nghĩ Tùng Quân lại hỏi thẳng vấn đề như vậy, cô khá bối rối đưa mắt nhìn Hà Trang cũng đang cắn môi cau mày khó chịu, Ngọc Loan đành thở dài nhìn Tùng Quân nói:
- Không phải là em tránh anh đâu mà. Chỉ tại anh hẹn lúc em bận thôi. Hay là vầy đi, để bữa nào đó, em hẹn tất cả mọi người, chúng ta cùng tụ tập quậy phá một bữa nha.
Tùng Quân nghe cô phân bày thì khẽ cười gật đầu đồng ý nói:
- Cũng được. Em phải giữ lời đó, anh sẽ chờ.
- Hihi, tất nhiên là em giữ lời mà – Ngọc loan cười vui vẻ đáp rồi giục – Hai người mau đi đi kẻo nắng. Đi vui vẻ nha.
Tùng Quân luyến tiếc nói lời tạm biệt với cô rồi đưa Hà trang đi mua sách. Ngọc loan nhìn theo bóng hai người họ, cô âm thầm cầu chúc cho hai người được hạnh phúc. Trong lòng lúc này lại thấy nhở Vũ Phong vô cùng, nếu như không có Vũ Phong, cô không biết liệu mình có đủ khả năng vui vẻ như bây giờ hay không nữa. Vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn anh gì hết, phải lựa một bữa nào đó cảm ơn anh mới được.
Vừa lúc đó ba cô gọi điện đến cho cô. Ngọc Loan vui vẻ bắt máy:
- Ba, gọi con có gì không ba?
- Không có gì, ba và một vài người bạn đi ăn gần trường con nên gọi con ra chơi với các chú các bác thôi – Ông Hoàng Lâm cười sảng khoái nói.
- Dạ, vậy ba chờ chút, con ra ngay.
Sau khi Ngọc Loan họi địa điểm xong thì chạy xe đến đó, từ nhỏ đi đâu, ba cô cũng dẫn cô theo, nên đối với việc đến gặp các bạn của ba cô đã trở thành quen thuộc không có gì ái ngại cả. Chỉ là lần này Ngọc loan không ngờ lại gặp Vũ Phong ở đây, cả hai gặp nhau khi kẻ mở cửa người bước vào, rồi nhìn nhau cùng kêu lên một lúc:
- Sao anh ở đây?
- Sao em ở đây?
Rồi sau đó cả hai cùng bật cười. Hai ông cha ở đây thì hai đứa con ở đây là điều đương nhiên thôi.
Vũ Phong và Ngọc loan được sắp xếp ngồi kế nhau chẳng biết là tình cờ hay cố ý. Nhưng trong bữa tiệc, hai đứa nhỏ không ngừng trêu nhau:
- Anh thấy là em chỉ nên ăn rau chứ đừng nên ăn thịt – Vũ Phong dùng đũa gấp cho Ngọc Loan một ít cải bỏ vào bát cô.
- Vì sao? – Ngọc Loan bình thường cũng thích ăn rau hơn ăn thịt, nhưng Vũ Phong đột nhiên nói thế chắc chắn là có dụng ý nên cô ngạc nhiên hỏi lại.
- Em xem, trên bàn hầu như là thích heo không hà. Em là bé Heo mà , ăn thịt, lỡ ăn nhầm đồng loại của mình thì thế nào – Vũ Phong nháy mắt cười trêu cô.
Ngọc Loan không ngờ lí do là như thế, mấy chú mấy bác nghe xong thì phá ra cười, khiến cô xấu hổ vô cùng, then quá hóa giận liền cáu Vũ Phong mắng:
- Anh mới là đầu heo đó.
Cả hai cứ cãi tới cãi lui khiến mọi người cười vui vẻ. Ba Vũ Phong và ba Ngọc Loan đều đưa mắt nhìn nhau cười. Trong lòng họ mặc định sẵn một dự định của tương lai.
Tùng Quân đưa Hà trang đi đến nhà sách, anh để Hà Trang tự do chọn sách còn mình đi dạo lòng vòng. Đột nhiên anh thấy một chiếc sợi dây truyền kiểu nữ rất xinh, cảm thấy nó rất hợp với Ngọc Loan, bèn chọn lấy, quyết định mua tặng cô. Nhưng lại sợ cứ thế này mua tặng cô thì thật là đột ngột, cho nên Tùng Quân cũng lựa một chiếc đồng hồ để mua tặng cho Hà Trang. Lúc tính tiền , Tùng Quân giành trả tiền, Hà Trang cho rằng đó là chuyện con trai ga lăng thường làm cho bạn gái nên chỉ đứng sang một bên chờ đợi. Sau khi họ làm một vòng, đi ăn uống rồi Tùng Quân mới chở Hà Trang về nhà. Anh đưa bịch đựng sách vở cho cô , sau đó từ một chiếc bịch khác, anh lôi ra hai hộp quà nhỏ một hồng một xanh rất dẹp có cột nơ cùng màu. Tùng Quân đưa cho Hà trang chiếc hộp màu xanh rồi nói:
- Lúc nãy quay sang quầy trang sức, anh thấy chiếc đồng hồ này rất hợp với em, cho nên mua tặng em.
- Vậy sao – Hà Trang cười rạng rỡ đón lấy món quà trên tay của Tùng Quân – Cám ơn anh rất nhiều.
Không nói không rằng, hà Trang nhóm chân hôn lên má Tùng Quân một cái khiến anh khá bối rối, miễn cưỡng lôi món quà màu hồng trên tay ra nói:
- Giúp anh đưa cái này cho Ngọc Loan có được không?
Hà Trang không ngờ Tùng Quân còn mua quà cho cả Ngọc Loan, trong lòng bỗng bùng lên một điều gì đó. Nhưng không thể từ chối nên đành nhận lời.
Đợi Tùng Quân ra về, Hà Trang lập tức vào nhà mở từng món quà ra. Cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình món quà mà Tùng Quân đã tặng, dáng vẻ rất tinh xảo rất đẹp, phải nói là vô cùng hợp với cô.
Sau đó cô mở món quà mà Tùng Quân tặng cho Ngọc Loan, quả nhiên là khác biệt hoàn toàn so với cô. Đã từ lâu cô có linh cảm khi ánh mắt của Tùng Quân thình thoàng liếc về phía Ngọc loan, gặp nhau Tùng Quân dường như là vô tình hỏi thăm Ngọc loan, nhưng lại là sự quan tâm sâu sắc. Cô đã cảm thấy một điều gì đó đầy mơ hồ, giờ đây đã chứng thực được rồi.
Con trai sẽ tặng món quà cho người con gái mình thích khác với những người bạn thông thường. Cô cắn môi hạ quyết tâm tráo đổi hai món quà với nhau.