Ngoài phòng trúc dùng một vòng đá rất thấp vây quanh một cái sân nho nhỏ. Đá đặt thấp như vậy, cũng không biết là phòng gì.
Long Tại Thiên nho nhã lễ độ lên tiếng hỏi: "Có người ở nhà không?"
Không có người trả lời.
Long Tại Thiên một tay nắm tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, một tay xách một bao đồ ăn chín, từ từ bước đi thong thả vào đình viện không có cửa.
Trong viện chỉ có vài món y phục, nhìn màu sắc hình thức là của một vị nam tử cùng một vị thiếu nữ trẻ tuổi.
Ở một góc sân có một cái giếng nước, một con chó nhỏ ngủ gục ở đó. Rất yên tĩnh dân dã.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng, con chó nhỏ kia nhìn thấy người lạ lại không sủa? Còn gục ở đó, híp mắt, nửa chết nửa sống phơi nắng. Là do nó trời sanh biết hưởng thụ hơn những con chó khác? Hay nó là loại chó hi hữu làm biếng giống người?
Long Tại Thiên cũng nhìn con chó kia một chút, không nói gì, đảo mắt nhìn tòa trúc lâu yên lặng.
Trúc lâu cách mặt đất hai bậc rất cao, dưới lầu có không ít cỏ cây lạ, lá cây đều xanh tốt. Gió thổi qua, gian phòng tản mát ra mùi vị dược thảo thanh tân dễ ngửi.
Nhưng một thang lầu làm từ trúc bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, màu sắc đã cũ kỹ, thoạt nhìn không quá kiên cố.
Tuy bản thân khinh công không tệ, chỉ cần đạp một bước hai bước cũng không khó khăn gì. Nhưng Long Tại Thiên vẫn kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu từ từ đi về phía trước.
Hào khí kỳ dị ngưng trọng, một bước, hai bước, ba bước... Hai người đều nín thở ngưng thần.
Cái gì cũng không có.
Hai người đến trước một cái cửa hỏng trên lầu hai, nhìn nhau một cái. Long Tại Thiên nhẹ nhàng đưa tay đẩy ra...
Trúc môn phát ra kẽo kẹt một tiếng, từ từ đẩy ra...
Chính diện có một cái bình phong ngăn cách làm từ trúc, gian ngoài có cái bàn cái rương làm từ trúc, mặc dù cũ, nhưng rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết, nhất định là có người ở.
Trên tường treo không ít đồ dùng cũ của thợ săn. Trong phòng này chắc chắn có một người thợ săn. Long Tại Thiên đứng ở ngoài cửa, lại một lần nữa dùng cái loại thanh âm... cực dịu dàng réo rắt hỏi: "Xin hỏi có ai không?"
Chỉ nghe sau bình phong truyền đến một vài thanh âm nhỏ, một vị thiếu nữ mặc vải bố, cúi đầu đi tới.
Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mi mắt đều gọn gàng tinh tế, đến cái miệng cũng giống tiểu hài tử. Nàng đi lại nhẹ nhàng, bộ dạng phục tùng, nheo mắt, mang theo thái độ ngượng ngùng, vừa nhìn liền biết là cái loại... thiếu nữ chưa ra khuê môn, một đôi tay ngọc của nàng bất an đặt ngang eo, cúi đầu hỏi han: "Xin hỏi, các ngươi là..." Nàng đưa mắt tới, thấy Long Tại Thiên, ngây ngốc, nói không nên lời.
Long Tại Thiên cũng không thèm để ý, lần đầu tiên gặp hắn có phản ứng này xem như tương đối bình thường. Ai đâu như tiểu yêu Điêu Điêu Tiểu Cửu lần đầu tiên gặp gỡ mỹ nam trưởng thành, lại không vì hắn mà mê man mơ hồ.
Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi hơi khó chịu, Long Tại Thiên người này cùng các sư huynh, cũng chỉ có một làn da dễ nhìn, nếu ở chung với bọn hắn, sau khi biết rõ tính tình cực kỳ ác liệt, hừ hừ, bảo đảm những... cô nương này cũng giống như bản thân nàng, có thể trốn xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Long Tại Thiên chờ thiếu nữ kia sau khi tim đập loạn nhịp tỉnh lại, mới lộ ra nụ cười hỏi: "Vợ chồng chúng ta trên đường đi qua nơi đây, cũng hơi đói bụng, không biết có thể mua chút đồ ăn của quý xá không?" Mong muốn chiếm giữ của hắn rất mạnh, dọc theo đường đi lúc giới thiệu Điêu Điêu Tiểu Cửu đều dùng thê tử của ta thay kêu tên nàng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu mắt trắng dã, coi như tiêu rồi, nàng đối với danh dự của bản thân vĩnh viễn không được các cô nương kia xem trọng.
Thiếu nữ thần thái ngượng ngùng càng thêm ngượng ngùng, má lúm đồng tiền xinh đẹp tái nhợt, đột nhiên nổi lên hai đóa mây đỏ, đầu cũng cúi càng thấp: "Cơm rau dưa, nếu không chê, sẽ dâng lên cho ngài, sao lại có thể thu ngân lượng đây?" Thiếu nữ tìm từ ngữ nho nhã, hiển nhiên trong nhà có người đọc sách.
Long Tại Thiên cười nói: "Như thế tốt quá. Làm phiền cô nương."
Thiếu nữ cúi đầu nói: "Mời ngồi, xin chờ chốc lát." Khi đi qua cạnh người Điêu Điêu Tiểu Cửu, đưa mắt nhìn Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu nắm tay, tự nhiên đi ra ngoài.
Long Tại Thiên kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu đến trước bàn, ngồi xuống.
Điêu Điêu Tiểu Cửu ngửi ngửi nói: "Có cảm thấy chút cổ quái?"
Long Tại Thiên đùa bỡn nắm tay nhỏ bé xanh xao của Điêu Điêu Tiểu Cửu, vẻ mặt khiếm nhã cười cợt: "Tiểu yêu, ngươi không phải là đố kị đi?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu cau mũi, không để ý tới cái kẻ tự đại cuồng này.
Nàng bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây. Chỗ này phong thủy thật kỳ quái nha. Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu vốn chưa hiểu rõ hết phong thủy học, nàng cảm thấy hứng thú với chuyện chỉnh người hoặc chơi đùa pháp thuật hơn. Nhưng trên mặt cửa sổ này có vết nứt sâu như vậy, còn không ngừng lộ ra tà lãnh âm phong, thật sự là ở phương diện phong thủy kia mà nói đều là vô cùng bất lợi cho chủ nhân.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên cảm thấy gáy nhói một cái, giống như bị con gì cắn một cái. Dùng tay phẩy qua, nơi nhiều cỏ nhiều cây thật không tốt, quá nhiều muỗi.
Long Tại Thiên nhẹ nhàng kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu qua, cúi đầu nhìn xuống, trên gáy nổi lên một cái điểm đỏ nho nhỏ. Ngón trỏ hắn nhẹ nhàng thay nàng miết miết.
Điêu Điêu Tiểu Cửu hồ nghi nhìn hắn một cái, người này sao đột nhiên trở nên tốt như vậy.
Thiếu nữ đúng lúc từ ngoài cửa đi vào, thấy một màn như vậy, càng thêm e lệ, chờ Long Tại Thiên buông Điêu Điêu Tiểu Cửu ra mới từ từ đi đến.
Trong tay nàng bưng hai chén nước trắng, thành thật xin lỗi nói: "Nhà nghèo không có trà đãi khách, mong quý khách lượng thứ nhiều."
Long Tại Thiên mỉm cười càng thêm động lòng người, mặc kệ là ai đối mặt thiếu nữ dịu dàng như vậy, đều nhịn không được tâm sinh thương tiếc. "Sao có thể trách cô nương đây? Rõ ràng là chúng ta tới làm phiền."
Mặt thiếu nữ càng đỏ lên, tinh thần bay cao nhẹ nhàng, xoay người lại đi ra.
Điêu Điêu Tiểu Cửu buồn bực nhìn hai người ở trước mặt mình 'liếc mắt đưa tình'.
Hừ, đại sắc lang!
Vẻ mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu khiến Long Tại Thiên rất vui vẻ.
Điêu Điêu Tiểu Cửu mắt trắng dã, cầm lấy chén nước, uống một hớp lớn. Ô... Nước giếng này mùi vị cũng không tốt lắm, nhưng nước này đã đun sôi, dường như...
Cũng không có cái gì quá lạ, đại khái là bản thân lại nghi thần nghi quỷ đi.
Một lúc lâu sau, thiếu nữ mới lại lần nữa bước vào, trong tay bưng hai chén đĩa rau cỏ, trên mặt càng xấu hổ, thanh âm càng thấp: "Trong nhà cũng chỉ có những... thứ này."
Long Tại Thiên dịu dàng như nước: "Không sao, ta mang theo không ít đồ ăn chín, nhờ cô nương hâm nóng qua, rồi cùng nhau ăn đi." Hắn vốn lo lắng đến nhà dân hoang dã không có đồ ăn gì ngon, nên cũng mang theo không ít.
Thiếu nữ xách bao lại đi ra, lần này rất nhanh đã đi vào, dùng cái đồ đựng thức ăn màu xanh lam, bày biện lên bàn. Thiếu nữ nhanh chóng thay mọi người bày bát đũa, bản thân cũng nhát gan mà ngồi bên cạnh Long Tại Thiên, đối diện cái vị trí kia của Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhíu nhíu mày hỏi: "Ngươi bình thường đều thích ngồi ở vị trí đó sao?"
Thiếu nữ giương mắt nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu một cái, gật đầu, lại dường như nghĩ tới lai cái gì, đưa mắt nhìn Long Tại Thiên bên cạnh, lại đỏ mặt.
Điêu Điêu Tiểu Cửu chưa từng thấy cô nương dễ đỏ mặt như vậy, cảm thấy thật đáng ghét. Ở trong lòng không hiểu sao cảm thấy không thích vậy. Vị cô nương này dịu dàng nhã nhặn lịch sự, đoan trang thẹn thùng, không có một chút không bình thường, cũng không có gì đáng để Điêu Điêu Tiểu Cửu thưởng thức.
Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu thật ra cũng coi như là một cô nương tâm địa không xấu, nàng nói: "Ngươi cũng đổi đến ngồi bên cạnh ta thì hay hơn."
Vị... thiếu nữ này là một người số khổ, hơn nữa gần đây đang bị số con rệp, thường xuyên ngồi ở phương hướng đón ánh mặt trời thì tốt hơn. Nhưng thiên sư có quy củ của thiên sư, khách không đưa tiền thì không thể đoán mệnh xem phong thủy cho khách. Điêu Điêu Tiểu Cửu mặc dù là thiên sư không chính cống, nhưng cơ bản luật lệ vẫn còn phải giữ.
Thiếu nữ mặt càng đỏ hơn, đứng lên chuẩn bị đổi vị trí.
Long Tại Thiên nói: "Nàng là chủ nhân, có quyền quyết định bản thân ngồi ở chỗ nào." Hắn cho là Điêu Điêu Tiểu Cửu đang đố kị. Sau khi Điêu Điêu Tiểu Cửu gả cho hắn, còn phải đối mặt đông đảo nữ nhân của hắn, mặc dù trước mắt, địa vị Điêu Điêu Tiểu Cửu có lẽ là... chính thất, nhưng quyết không phải quan trọng nhất. Nàng nếu là có ý đố kị rõ ràng như vậy, sau này thời gian ở Vương phủ sẽ chịu khổ sở.
Thiếu nữ cảm kích liếc mắt nhìn Long Tại Thiên, tiếp tục ngồi tại chỗ.
Điêu Điêu Tiểu Cửu liếc mắt sang Long Tại Thiên, thấy thiếu nữ rõ ràng mê luyến Long Tại Thiên, phỏng đoán nàng sau này nhất định sẽ thường thường ngồi ở nơi bất lợi nhất với nàng... Ai, đó là nhân mệnh, nàng cũng hết cách rồi.
Có lẽ là mới vừa rồi có đồ ăn vặt mỹ vị chống đỡ, Điêu Điêu Tiểu Cửu từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên ăn một bữa cơm mà không thấy ngon lành gì cả.
————– hạ hạ xuất phẩm * tất có tân ý —————–
Các vị thân hữu, Điêu Điêu Tiểu Cửu nhà ta bắt đầu dạy cả nhà niệm chú.
Bài giảng hôm nay chính là hoa đào chú thứ hai: thông tâm cùng hợp chú.
Chọn lúc trời đất hòa hợp, tâm dụng ý nghĩ đến người trong lòng ngươi, tụng chú này của ta 9 biến sẽ có thể thông dụng phổ biến, có công dụng tâm linh tương thông hòa hợp.
Chú viết:
"Thiên hợp địa hợp ý hợp quỷ thần cùng hợp,
thiên tâm địa tâm hắn tâm cùng ta tâm thông."
o(∩_∩)o có linh không linh, thành tâm sẽ linh. o(∩_∩)o
o(∩_∩)o có hành không đức hạnh, chơi vui là được. o(∩_∩)o
PS: Ta cho rằng, hoa đào chú của Tiểu Cửu nhà ta, mọi người xem kỹ, học tập trước, ngâm cứu một chút cùng vợ con ta chín lần...
Mồ hôi rơi...
Chát... Ta bị Tiểu Cửu một cước đá bay...