Nỗi quạnh hiu tìm đến mấy hôm giờ
Lòng thi sĩ hay vu vơ nhặt nhạnh
Nỗi buồn rơi trông tựa lá thu rơi
Bời ơn nghĩa sinh thành chưa đáp trả
Bời nhớ mong, khao khát những cuộc tình
Đây có suối nước trong, đây có nhạc
Cảnh nên thơ sao chẳng thỏa lòng mình?
Có những lúc chỉ mong như cánh én
Đời lãng du không vướng bận chân ai
Sống tình nghĩa nhưng không cần vun vén
Đến rồi đi như gió thoáng qua đèo
Ta ngồi lặng nghe em ngâm ca khúc:
“Võ Đông Sơ yêu lắm Bạch Thu Hà”
Buồn đâu lạ! Đi vào lòng day dứt
Em đổi tuồng: "Sơn Bá, Chúc Anh Đài"
Em đâu biết lòng non ta yếu đuối