Tình Yêu Còn Mãi Chương 3

Chương 3
Mèo còn nặng tình hơn người

Lâu lắm rồi thành phố Tịnh mới có một ngày nắng đẹp như hôm nay. Cuối cùng, Quý Đồng cũng được gặp Hạ lão gia.

Bệnh lẫn của ông chủ yếu là do khối u trong não bắt đầu chèn vào dây thần kinh, nhưng thỉnh thoảng vẫn rất minh mẫn, tạm thời không có gì đáng lo ngại, chỉ là ông gầy hơn trước, ít nói hơn trước, đi lại không tiện nên phải dùng đến xe lăn.

Quý Đồng ở bên hàn huyên cũng lão gia cả buổi sáng. Ông dậy rất sớm, lẽ ra phải ngủ bù một giấc ngắn gần trưa, nhưng vì Quý Đồng trở về nên ông nhất quyết không chịu đi nghỉ, còn bắt cô ngồi trước mặt mình để được nhìn ngắm cháu thật lâu.

Nhà họ Hạ đến đời của Hạ Khải Thành thì toàn là con một, hai người chú của anh cũng không có con gái, vì thế Hạ lão gia hết mực yêu thương Quý Đồng. Sợ cô bị đám cháu trai trong nhà bắt nạt, ông liền để cô mang họ Hạ và giao cô cho Hạ Khải Thành trông chừng.



Quý Đồng đọc báo cho lão gia nghe, ông thích yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới nói một hai câu. Rất nhiều chuyện ông không còn nhớ rõ nhưng cô cũng không nhắc lại nữa. Những khi ông muốn nói, cô sẽ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng tiếp lời cũng đủ khiến ông vui.

Xưa kia, tổ tiên nhà họ Hạ là thương nhân giàu có dưới chân Hoàng Thành. Mặc dù thời đó thương nhân không được xem là có thân phận chính tông, nhưng xét đến cùng, thời đại đế vương nào cũng cần tiền, xuất binh ra trận hay tu sửa đường xá cũng vậy, luôn cần tới sự hỗ trợ tài chính từ những thế gia vọng tộc. Vì vậy, thương nhân nghiễm nhiên trở thành tầng lớp có ảnh hưởng lớn nhất trong xã hội.

Quy củ phép tắc của nhà họ Hạ trước giờ luôn được coi trọng. Trong khi Quý Đồng ngồi trò chuyện với lão gia, dì Tống vẫn luôn túc trực bên cạnh. Lục Giản Nhu đến Vinh lầu hai lần, ban đầu Hạ lão gia không nhận ra cô, còn không cho cô lại gần, thế nhưng một lát sau ông lại gọi cô tới, bảo cô thúc giục Hạ Khải Thành về nhà ăn cơm. Đáng tiếc, buổi chiều các bác sĩ tiến hành hội chẩn bệnh tình của Hạ lão gia, vậy nên bữa cơm đoàn viên phải đợi đến tối.

Hạ Khải Thành vội vã trở về, cùng mọi người chờ ở Vinh lầu, Hạ lão gia mới đi ra. Cả gia đình ngồi quanh bàn tròn, bình thường trong nhà luôn yên tĩnh, chỉ có lúc ăn cơm là tương đối thoải mái.

Hạ lão gia nhìn Quý Đồng hồi lâu rồi quay sang phía Hạ Khải Thành, ôn tồn nói: “Chuyện của thầy Quý, ông không giúp được nên luôn cảm thấy day dứt. Thầy Quý giao con gái cho ông chăm sóc, ông không thể phụ sự mong đợi của thầy ấy. Đứa trẻ này giờ đã trưởng thành, không biết một mình sống bên ngoài có tốt hay không, cháu làm anh, phải quan tâm tới em nhiều hơn biết chưa?”.

Hạ lão gia mặc bộ trang phục đời Đường khá dày dặn, ông nói chuyện với Hạ Khải Thành nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phái Lục Giản Nhu: “Cháu xem đấy, tìm được người vợ tốt thế này ông cũng mừng thay cháu. Giản Nhu vừa ngoan ngoãn lại vừa hiền lành, chuyện gì cũng nghe cháu. Hai vợ chồng cháu nhớ để ý giúp Quý Đồng tìm một người thích hợp, chuyện chung thân đại sự của con gái, thế nào cũng cần có lời khuyên của gia đình”.

Lục Giản Nhu thoáng đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ: “Ông đừng lo, Quý Đồng mặt nào cũng tốt, Đâu cần phải làm mai làm mối gì nữa ạ! Đấy đều là những tập quán xưa rồi”.

Quý Đồng cũng nhanh chóng tiếp lời: “Cháu có bạn trai rồi, nay mai sẽ đưa về cho ông duyệt trước tiên!”.

“Làm việc gì? Đồng nghiệp của cháu à?” Giọng Hạ lão gia phấn chấn hẳn lên, nhưng Quý Đồng đương nhiên không dám nhắc tới Cố Kim Đông. Bởi vì trừ lão gia thì ba người còn lại, trong đó có cô, đều đã tận mắt chứng kiến sự đồi bại của anh ta.

Một nỗi sợ hãi mơ hồ nổi lên, Quý Đồng lo lắng Hạ Khải Thành sẽ bôi bác mình trước mặt ông. Thế nhưng trong lúc cô đang rối loạn, chính anh là người lên tiếng giải vây: “Là một đàn anh khóa trước cùng trường với em ấy. Cháu đã từng gặp một lần rồi, rất được ông ạ”.

Quý Đồng không phản bác, Cố Kim Đông đúng là đàn anh khóa trên của cô.

Hạ lão gia nghe Hạ Khải Thành nói vậy, lòng yên tâm nhiều hơn, cũng không hỏi gì thêm nữa.

Lục Giản Nhu an phận ngồi xem anh em họ diễn tuồng, không mở miệng xen vào nửa lời. Cô gắp thức ăn cho Hạ lão gia, thái độ hờ hững như đã quên sạch chuyện xảy ra tối hôm trước ở Đông Hồ vậy.

Quý Đồng cảm nhận rõ ánh mắt của Hạ Khải Thành đang dán lên người mình. Cô ở bên cạnh anh ròng rã mười năm trời, những cái hay ho khác thì không học được, nhưng riêng bản lĩnh đóng kịch thì lại giỏi hơn cả thầy, cô tươi cười nhìn về phía Hạ lão gia: “Anh trai cháu nói đã chuẩn bị của hồi môn cho cháu rồi, vì thế cháu cũng muốn nhanh nhanh đi lấy chồngđể xem anh ấy để lại cái gì tốt cho cháu”.

Cả bốn người cùng bật cười. Hạ lão gia đưa tay lên khẽ nhéo má Quý Đồng. Ông luôn có cảm giác cô cháu gái này vẫn luôn bé bỏng như ngày nào, bèn cất tiếng trêu chọc: “Không được, giờ cháu có chị dâu rồi, nếu cái gì Khải Thành cũng cho cháu tất, ngộ nhỡ chị dâu cháu không vui thì sao?”.

Lời nói đùa của ông khiến cả nhà không khỏi phì cười.

Đúng lúc dì Tống bưng thêm đồ ăn lên, liền vui vẻ tiếp lời: “Đều là người một nhà cả, sao có thể loạn như vậy được”.

Quý Đồng khựng lại giây lát, miếng thịt bò ngậm trong miệng hồi lâu vẫn không nuốt trôi. Cô cúi đầu húp canh. Mọi người đều hào hứng nói chuyện trên trời dưới biển, chủ đề này nhanh chóng bị lãng quên.

Chẳng mấy khi Vinh lầu náo nhiệt và ấm cúng như hôm nay, ngay cả dì Tống cũng cảm thấy vui lây. Bà khuyên nhủ Hạ lão gia nên gặp gỡ các cháu nhiều hơn, tâm trạng tốt thì bệnh tình tự nhiên sẽ khỏi.

Ăn cơm xong, ba người cùng nhau ra về. Gió vẫn lạnh như thế, đêm vẫn đen như thế. Trước cửa Vinh lầu vẫn là cây đào quen thuộc.

Kịch đã diễn xong, nhưng chưa ai vội tháo mặt nạ xuống. Bọn họ chia tay nhau, ai về phòng nấy.

Quý Đồng nói với Lục Giản Nhu ngày mai sẽ lại tới trò chuyện cùng ông nội. Trông thấy Lục Giản Nhu đang khoác tay Hạ Khải Thành, cô chợt nghĩ đến câu nói ban nãy của dì Tống, lập tức quay người bước đi thật nhanh.

Lần này về đến phòng, Quý Đồng không quên chốt cửa. Cô nằm trên giường rất lâu mà vẫn không ngủ được. Mọi chuyện khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cái nhà này vẫn cứ như xưa, chỉ cần cô trở về đây là sẽ phải hóa trang lên sân khấu, diễn vở “anh em hòa thuận, gia dình đoàn viên”.

Đột nhiên Quý Đồng nghĩ đến lời lẽ gạ gẫm Hạ Khải Thành của mình hôm qua, Quý Đồng lại trở dậy, ra mở chốt cửa. Thời buổi này nếu đã muốn làm kẻ tiện nhân thì cũng phải làm cho ra dáng một chút.

Hai ngày sau đó, Hạ Khải Thành không về nhà.

Ban ngày, Quý Đồng đều tới Vinh lầu túc trự cạnh Hạ lão gia trong lúc ông truyền nước. Lục Giản Nhu nói hiện giờ dự án Nam Thành đang trong giai đoạn quan trọng nên Hạ Khải Thành rất bận, buổi tối đều ở lại biệt thự Đông Hồ để thuận tiện cho việc mở cuộc họp đột xuất.

Hạ lão gia phần lớn thời gian chỉ trầm mặc, hai cô cũng không rõ lúc nào ông tỉnh, lúc nào lẫn.

Thế nhưng, những lời vừa rồi của Lục Giản Nhu vẫn chui vào tai của Hạ lão gia. Ông đột nhiên lên tiếng: “Thế nào được? Làm gì có chuyện có nhà mà suốt ngày ra ngoài ở? Trong nhà có rắn cắn nó chắc?”.

Lục Giản Nhu vội vàng nói sang chuyện khấc, nhưng Hạ lão gia chậm chạp không theo kịp, tư duy vẫn dừng lại ở chủ đề này. Ông nhấc cánh tay gầy guộc lên cầm lấy tay cô: “Hai đứa có con thì tốt biết mấy, như thế gia đình chúng ta sẽ bốn thế hệ cùng chung sống”.

Ông mơ mơ màng màng suy nghĩ về việc này, rồi lại nhẩm tính tuổi của Hạ Khải Thành: “Thằng Thành đã ba mươi hai rồi, già đến nơi rồi mà còn chưa có con…”

“Lục Giản Nhu càng nghe càng thẹn thùng, lí nhí trong miệng: “Ông nội, anh ấy dạo này thật sự rất bận. Với lại bọn cháu đã thống nhất rồi, chuyện con cái cứ để từ từ, bây giờ dù cháu có thai thì anh ấy cũng không có thời gian chăm sóc, rồi lại an ủi Hạ lão gia, “Chúng cháu đợi ông khỏe lại để bế chắt nhé”.

Vinh lầu lại chìm vào yên tĩnh.

Quý Đồng nghe hai từ con cái, tay bất giác run lên. Cô lấy cớ nhận điện thoại rồi nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.

Đã sang đầu giờ chiều, ánh mặt trời cũng nhạt dần. Quý Đồng vừa di dọc hành lang vừa suy nghĩ vẩn vơ. Khi chuyển ra ngoài sống, cô cũng men theo con đường này đến chào ông nội. Ngày đó, Hạ Khải Thành tuyên bố đính hôn với con gái nhà họ Lục, hai người quen biết nhau trong một buổi dạ tiệc từ thiện. Quý Đồng không có ấn tượng nào với vị tiểu thư nhà ho Lục này. Chỉ thỉnh thoảng nghe Hạ Khải Thành nhắc đến tên mà thôi, càng không ngờ rằng cô ta sẽ trở thành kẻ phá vỡ tình cảm sâu nặng ngần ấy năm giữa cô và Hạ Khải Thành.

Nhà họ Lục có truyền thống tham gia cách mạng, trong khi đó Hạ Khải Thành vừa làm chính trị, vừa làm kinh doanh, hai bên môn đăng hộ đối, không một ai ngạc nhiên về cuộc hôn nhân này.

Ngoại trừ Quý Đồng.

Cô không thể phủ nhận, chút tính toán của mình không là gì cả so với một bụng đầy mưu mẹo của Hạ Khải Thành. Cô theo anh từ khi mười tám tuổi, bốn năm gắn bó mặn nồng chỉ vì mấy câu hứa hẹn của anh, vậy mà lần nào anh cũng nuốt lời.

Lúc cô vừa phát hiện mình mang thai thì Hạ Khải Thành cũng bất ngờ tuyên bố đính hôn. Cô nghĩ mình không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này nữa.

Mới chỉ hai năm trôi qua thôi, cô vĩnh viễn không quên được tâm trạng ngày hôm đó.

Mọi chuyện khi ấy xảy ra chớp nhoáng, trước sau chưa đến nửa tháng, nhưng đối với Quý Đồng mà nói, đó là khỏang thời gian khủng hoảng chẳng khác nào trời rung đất chuyển, thậm chí cô còn chẳng có sức lực để mà khóc, bệnh đau đầu phát tác nghiêm trọng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vậy mà ngoài mặt cô vẫn phải tỏ ra vui mừng.

Cô đến gặp Hạ lão gia, nói rằng mình đã tốt nghiệp đại học, nơi làm việc mới nằm cách nhà quá xa nên muốn chuyển ra ngoài thuê nhà ở cho tiện đi lại.

Cô nói những lời dối trá như thế, chẳng qua là vì lão gia, vì thể diện của cái nhà này. Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi hờn, cô chỉ có thể nuốt ngược vào trong.

Cô không về tham dự hôn lễ của Hạ Khải Thành khiến cho Lục Giản Nhu tưởng rằng quan hệ hai anh em họ không tốt.

Lý do thật sự là gì, chỉ mình cô mới biết. Ngày anh kết hôn cũng chính là ngày đứa con trong bụng cô không còn nữa. Anh sắm vai chú rể hạnh phúc, còn cô một mình nằm trên giường bệnh.

Đó là quãng thời gian khổ sở nhất của Quý Đồng, dường như cô đã nếm trải tất cả nỗi đau mà cuộc đời một người phụ nữ phải hứng chịu. Mỗi khi giật mình tỉnh giấc vào giữa đêm khuya, cô mới phát hiện tất cả đều là ác mộng.

Điều đáng sợ nhất trên thế gian này chính là: Kẻ đẩy bạn xuống địa ngục lại là người từng đưa bạn lên thiên đường.

Cô ngoài miệng bướng bỉnh, thích đối đầu với anh, nhưng làm sao cô không yêu anh cho được? Thời gian ở bên nhanh lâu như thế, cô đã trao cho anh tất cả những gì mình có. Cô còn trẻ, chẳng nhìn thấu sự đời, chính anh là người đã dạy cô mọi thứ, dạy cô biết thế nào là hận, thế nào là khắc cốt ghi tâm.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, hóa ra khi người ta khóc quá nhiều, trái tim sẽ trở nên cứng rắn hơn. Đã không có cách nào để trút hận, tốt nhất là cứ để nỗi hận ấy thối rữa trong lòng mình. Trên đời này, hạnh phúc chỉ có một hình dạng duy nhất, còn bất hạnh lại ẩn núp trong những nỗi bi ai muôn hình muôn vẻ.

Cô có thể nặng nề bước về phía trước sau bao nhiêu biến cố như vậy cũng là nhờ an phận sống theo phương châm được ngày nào hay ngày ấy. Cõi lòng cô bây giờ chẳng khác nào thời tiết của thành phố này, lạnh lẽo tột cùng. Ngoài việc ép buộc bản thân đối mặt với hiện thực, cô đâu còn sự lựa chọn nào khác,

Quý Đồng ngồi ở hành lang nghịch di động. Từ sau buổi tối hôm ấy, Cố Kim Đông không tìm được cô, gọi điện thoại cô cũng không nhận. Hai hôm nay, có lẽ anh ta đã từ bỏ hy vọng rồi. Nhìn hộp thư đến còn cả đống việc đang đợi, xem ra ngày mai cô phải tiếp tục đi làm thôi.

Quý Đồng vừa quyết định sau bữa tối sẽ trở về căn hộ riêng thì chợt có tiếng bước chân tới gần. Không cần ngẩng đầu lên cô cũng đoán được là ai.

Hạ Khải Thành mặc bộ comple sang trọng, bên ngoài khoác chiếc áo bành tô rộng, từ xa đi tới, che hết chút ánh nắng hiếm hoi. Đôi mắt của anh y hệt bố, đều mang khi thế áp bức ngút trời. Quý Đồng chỉ mới được trông thấy vợ chồng ông Hạ qua một bức ảnh chụp ngay khi họ vừa sinh Hạ Khải Thành.

Cùng về với anh còn có Vi Lâm, anh ta lẳng lặng theo sau không nói một lời.

Nhìn qua có vẻ như Hạ Khải Thành chỉ về thăm ông nội, nhưng lúc đi ngang qua Quý Đồng, anh liền dừng lại nói: “Anh không muốn lấy chuyện của ông ra làm điều kiện trao đổi với em, nhưng ông hiện giờ… Em hãy suy nghĩ tới việc dọn về nhà ở đi, có em ở đây, tâm trạng ông cũng tốt lên nhiều”.

Quý Đồng lắc đầu: “Em còn phải đi làm, và cũng có chút việc riêng cần giải quyết nữa, khi nào rảnh em sẽ về thăm ông”.

Nói đoạn, cô đứng dậy bỏ đi. Hạ Khải Thành đột ngột giữ cô lại. Cô đẩy ảnh ra theo phản xạ nhưng lại càng bị anh giữ chặt hơn. Vi Lâm biết ý tự giác lùi lại nhường đường.

Hạ Khải Thành nhìn thẳng vào mắt cô: “Việc riêng?”.

Quý Đồng không trốn tránh: “Bạn trai em ngoại tình, chẳng lẽ em không nên về tìm anh ta tính sổ?”.

Sắc mặt Hạ Khải Thành tối sầm, gằn giọng nói: “Nói thật đi, em với Cố Kim Đông đã đến mức nào rồi?”.

Không ngờ anh lại nói điều này giữa thanh thiên bạch nhật, Quý Đồng bất giác cảm thấy bản thân bị sỉ nhục. Cô ra sức vùng vẫy nhưng Hạ Khải Thành không chịu buông, còn lạnh lùng hạ lệnh: “Ở lại!”.

Hệt như hai năm trước.

Ngày ấy, khi cô quyết định chuyển ra ngoài sống, Hạ Khải Thành đang công tác tại nước ngoài. Cô gọi điện thông báo với anh, anh vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối, sau đó chỉ thốt lên hai tiếng: Ở lại.

Quý Đồng đảo mắt nhìn bốn phía vắng tanh không một bóng người, thẳng thừng nói: “Được thôi, chỉ cần anh ly hôn, em sẽ lập tức ở lại. Thế nào?”.

Đáng tiếc, thái độ của anh về chuyện này vẫn rất kiên quyết: “Không thể”.

Hàng lông mày nhíu lại, anh không muốn tiếp tục đôi co thêm nữa, lập tức kéo cô trở về.

Quý Đồng biết mình không nên tỏ ra hoảng hốt, bởi vì Hạ Khải Thành thích nhất là chứng kiến bộ dạng đó của cô. Cô không muốn anh đắc ý, vì thế cô thôi giãy giụa, tự động tiến lại gần rồi kiễng chân thì thầm vào tai anh: “Anh trai, anh còn không chịu buông tay, lát nữa bị người trong nhà bắt gặp, để xem anh ăn nói thế nào…”. Vừa nói, cô vừa vòng tay ôm lấy Hạ Khải Thành, “Anh khăng khăng bắt em ở lại, ngộ nhỡ em bất cẩn nói một hai câu không nên nói với chị dâu, lúc đó mọi người đều khó xử”.

Bấy giờ, Hạ Khải Thành mới chịu nhượng bộ. Anh buông cô ra, ánh mắt toát lên vẻ uy hiếp: “Em có thể đi, nhưng không được phép đến tìm gã đó nữa”.

Có vẻ như anh vẫn để bụng chuyện của Cố Kim Đông.

Quý Đồng chớp lấy thời cơ, đứng ngay ngắn trước mặt Hạ Khải Thành, nhưng lại thốt lên những lời chẳng mấy lọt tai: “Mắt em đúng là có vấn đề nên mới để ý tới những kẻ không ra gì. Thực ra, anh và Cố Kim Đông chẳng khác là bao, duy nhất có một điều là anh ta chưa kết hôn, ít nhất còn có thể cho em cái danh phận ‘bạn gái’”.

Dứt lời, cô quay lưng đi thẳng.

***

Quý Đồng trở về căn hộ của mình, quả nhiên không thấy Cố Kim Đông đâu. Mỗi lần có việc cần, cô đều không tìm được anh ta, ngay cả điện thoại cũng tắt.

Cô vào cửa liền phát hiện đã có người đến nhà mình. Công việc của cô yêu cầu thỉnh thoảng phải đi công tác, vì thế cô đưa cho Cố Kim Đông giữ một chiếc chìa khóa để anh ta tới cho Cherry ăn mỗi khi cô vắng nhà. Về sau quan hệ hai người dần ổn định, Cố Kim Đông thường xuyên tự ý tới nhà cô, cô cũng không quá bận tâm.

Thế nhưng lần này thì khác, Cố Kim Đông dường như đã lật tung căn hộ của cô lên, đồ đạc bừa bãi trong phòng, Cherry đáng thương ngồi trên bệ cửa sổ nhìn cô. Có lẽ đó là vị trí duy nhất không bị quần áo, tạp chí trùm lên.

Quý Đồng thật sự không biết Cố Kim Đông muốn tìm cái gì. Cô vừa thu dọn vừa chú ý quan sát, không mất gì cả

Nguồn: truyen8.mobi/t134025-tinh-yeu-con-mai-chuong-3.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận