Tôi gõ email gửi cho Brad. “Một trong những người bạn thân nhất của em ở chỗ làm sẽ chuyển đến làm việc cho một công ty truyền hình khác nên em hơi buồn. Em biết tối mai sẽ rất vui vẻ, nhưng em không rõ sắp tới mình có còn ai để mà chuyện trò nữa không, tất nhiên là ngoài anh ra, người mà em ngày càng cảm thấy không thể thiếu.
“Lát nữa em cũng không thể nói chuyện được với anh vì em sẽ đi thẳng tới phòng tập, nhưng mai gọi cho em nhé, lúc em đi dự tiệc về ấy, và em sẽ kể cho anh nghe tất cả mọi thứ.
“Ôm anh thật chặt và hôn anh như thường lệ, JJ. xxxxxxxxxx.”
Lạy Chúa, chúng ta hãy đứng đây nhìn Jemima mà xem, vì nàng đã thay đổi vô cùng rõ rệt, chỉ trong một tháng. Huấn luyện viên Paul thực sự rất ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng hơi lo lắng bởi cân nặng của nàng giảm ở mức đáng báo động, và anh ta ngờ rằng Jemima ăn ít hơn nhiều so với chỉ dẫn.
Sự nghi ngờ đó là đúng. Jemima mang tờ chế độ ăn của Paul về nhà và vứt vào ngăn kéo, lờ tịt ngay lập tức tất cả những lời khuyên có ích, và trong tháng vừa qua, thói quen hàng ngày của nàng như sau.
Jemima Jones dậy lúc bảy giờ sáng và uống một cốc nước nóng với một lát chanh. Nàng mặc đồ tập, nhét quần áo đi làm vào chiếc túi thể thao và có mặt ở phòng tập trước 8:00 giờ. Trong một tháng, nàng đã tăng gấp đôi lượng bài tập mà Paul thiết kế cho nàng và tự thêm một số động tác khác. Nàng dành mười lăm phút trên xe đạp, hai mươi lăm phút trên máy Stairmaster, mười lăm phút trên máy tập chèo thuyền, và nửa tiếng trên máy chạy bộ, chủ yếu là đi bộ nhanh nhưng đôi khi có thêm những pha tăng tốc.
Rồi nàng tập bài thể dục trên sàn và bài gập bụng, nàng tới tòa soạn lúc hơn mười giờ một chút, hoàn toàn phớt lờ món sandwich thịt muối trên đường đi làm.
Nàng ngồi ở bàn làm việc và tu nước khoáng cả buổi sáng, rồi đến bữa trưa, nàng ăn một đĩa nhỏ rau diếp, cà chua và dưa chuột không nước xốt trong khi Geraldine lắc đầu ngạc nhiên, vẫn không thể hiểu nổi ý chí của Jemima sau toàn bộ chuyện này. Khi đã xong bữa trưa, Jemima sẽ cảm thấy hơi có lỗi vì đã ăn, dù thực ra nàng chẳng ăn gì mấy, Jemima đã đẩy chế độ ăn kiêng của nàng đến mức cực điểm rồi.
Buổi chiều, nàng uống thêm một lít nước khoáng nữa và xong việc lúc sáu giờ, nói chuyện điện thoại với Brad như thường lệ trong ít nhất nửa tiếng, đôi khi là một tiếng, rồi quay lại phòng tập.
Vào cuối buổi, nàng tham gia vào bài thể dục tập thể trong một tiếng rồi thư giãn trong phòng tắm hơi. Nàng vẫn nghĩ mình to béo, dù rằng nàng đã đỡ mập hơn nhiều so với mấy tháng trước. Nàng tránh soi gương trong phòng tập, chỉ nhìn gương để nghĩ rằng một ngày nào đó tất cả chỗ cân dư thừa này sẽ biến mất. Một ngày nào đó, nàng sẽ có một cơ thể săn chắc. Một ngày nào đó.
Nếu Jemima được lựa chọn, nàng sẽ không ăn gì hết vào buổi tối, bởi nàng đã bắt đầu một chế độ ăn uống mới và quyết tâm giảm cân, nhưng nàng cũng biết nếu không ăn gì cả, nàng sẽ không có sức mà tập luyện, và nàng cần chất đạm, thế nên bữa tối của nàng là một đĩa nhỏ rau luộc và ức gà nướng không tẩm ướp.
Đồ ăn của nàng nhạt nhẽo và thanh đạm, nhưng riêng lần này, nàng chẳng quan tâm. Nàng không thèm ăn, nàng cảm thấy thật tuyệt vời khi giảm cân. Nàng thích cái cảm giác quần áo của mình trở nên rộng rãi và, cho dù chưa mua gì mới cả nhưng nàng biết nếu tiếp tục thực hiện tốt thì chẳng bao lâu nữa nàng sẽ có thể mặc những gì mình muốn.
Jemima Jones giảm được khoảng hai đến bốn cân một tuần. Cộng mười cân nàng đã giảm tháng trước với sáu cân tháng trước nữa, chúng ta sẽ thấy rằng Jemima Jones bây giờ nặng 83 cân.
Paul nói với Jemima rằng, với chiều cao 1,74 mét, nàng nên phấn đấu đạt 64 cân, nhưng Jemima Jones không nghe và quyết định rằng nàng sẽ nặng 55 cân, ngay cả khi điều đó có thể giết chết nàng.
Jemima đứng trong buồng tắm, cởi hết quần áo và ngắm mình trong chiếc gương toàn thân. Nàng vẫn cảm thấy ghê sợ lớp mỡ đùi hay phần hông phình ra, nhưng dù thế, nàng vẫn phải thừa nhận rằng sự thay đổi quả là kỳ diệu.
Vì dù nặng 83 cân, nhưng giờ Jemima cũng đã có eo. Nàng có đầu gối. Cằm nàng chỉ còn hai ngấn nhỏ chứ không phải bốn ngấn nữa, và khuôn mặt nàng gần như không nhận ra nổi vì đã thon lại rất nhiều. JJ đang dần lộ diện từ lớp mỡ của Jemima Jones, và dù chưa phải là JJ trên xe đạp trong ngày hè nóng bỏng, nhưng không có lý nào mà nàng không đạt được tiêu chuẩn đó. Rồi nàng cũng sẽ đến đích.
Và tối mai là buổi tối làm nàng sợ hãi, bữa tiệc chia tay Ben. Mọi người kinh ngạc, vì chưa có ai từng rời Kilburn Herald đến làm việc cho đài truyền hình. Một vài người ra đi và đầu quân cho những tờ báo toàn quốc, được các đồng nghiệp mà họ bỏ lại đằng sau xem là người hùng, nhưng đó là những trường hợp hiếm hoi, và chưa ai từng mơ rằng một người nào đó khởi nghiệp ở tờ báo địa phương làng nhàng này lại trở nên nổi tiếng.
“Chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ phải phỏng vấn cậu ấy chứ,” ông tổng biên tập cười ha hả, vỗ vào lưng Ben sau khi nhận ra rằng ông ta sắp mất phóng viên ngôi sao của mình. “Giàu có và nổi tiếng rồi thì đừng có quên chúng tôi đấy, hả?” Ben chỉ mỉm cười, nhẩm tính thời gian trên đầu ngón tay.
Dù là một người chăm chỉ và mẫn cán, nhưng Ben cảm thấy quá phấn khích trong những tuần cuối cùng đến nỗi không thể tập trung vào tờ báo, tuy nhiên anh được bỏ qua hết, và công việc hàng ngày của anh được giao cho người khác đảm nhận, giờ đây sự có mặt của Ben ở tòa soạn chỉ mang tính thủ tục mà thôi.
Ben nhận được cuộc gọi báo anh trúng tuyển khi đang ở tòa soạn. Anh biết mình đã thể hiện tốt hết mức có thể trong buổi ghi hình thử, nhưng anh không biết liệu nó có đủ tốt hay không, và những ngày chờ đợi là một trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời anh.
“Số cả rồi,” anh cứ nói vậy với Jemima. “Dù được hay không.”
“Cái gì phải đến sẽ đến,” nàng nhắc đi nhắc lại, hy vọng số phận sẽ mỉm cười với anh, nhưng cũng mong mỏi rằng số phận sẽ mỉm cười với nàng, rằng có lẽ nó sẽ không đưa anh rời xa nàng, bởi nàng chắc chắn một khi rời Kilburn Herald, Ben sẽ không nhìn lại, anh sẽ không nhớ những người bạn mình bỏ lại đằng sau.
Có thể an tâm mà nói rằng giờ Ben và Jemima là bạn. Khi chúng ta lần đầu gặp họ, hai người đơn thuần chỉ là đồng nghiệp, nhưng những việc xảy đến trong thời điểm khó khăn đã khiến tình bạn giữa họ nảy nở, và Ben cần một người bạn gái tâm tình hơn bao giờ hết trong tuần lễ của những đêm dài dằng dặc, như cách nói của anh.
Nhưng tình bạn có thể chỉ nhất thời, như Jemima biết rõ, và tình bạn của họ, ngoài việc dựa trên lòng tin và sự ngưỡng mộ, còn dựa trên sự thuận tiện nữa, nên Jemima chắc chắn rằng khi Ben đã say sưa trong thế giới truyền hình rực rỡ nàng sẽ không nhận được tin của anh nữa.
Nhưng Jemima muốn Ben hạnh phúc hơn nhiều so với việc nàng muốn anh ở Kilburn Herald, và nàng là người đầu tiên anh chia sẻ khi biết tin trúng tuyển.
“Ben,” một giọng nói sắc sảo vang lên trong điện thoại. “Diana Macpherson đây.”
Hơi thở Ben nghẹn lại ở cuống họng, và Diana cười xé toang sự yên lặng. “Xem nào,” bà ta nói, “tôi nghĩ cậu muốn biết nhận xét của tôi về bài ghi hình thử chứ gì?”
“Vâng,” Ben đáp, không chắc giọng điệu của bà ta có ý gì.
“Tôi vừa xem xong,” bà ta tiếp, “và phải gọi báo cho cậu rằng cậu. Tuyệt. Bà. Cố.”
Ben há hốc miệng. “Chị đùa à?”
“Tôi chưa bao giờ đùa những việc như thế. Đó là một trong những bài ghi hình thử tốt nhất tôi từng được xem, và tôi không tin nổi là cậu chưa bao giờ lên hình trước đó. Cậu có chắc là mình nói thật không đấy?”
Ben cười.
“Tôi đã đưa cho trưởng phòng chuyên đề xem và cả hai chúng tôi đều nhất trí rằng cậu là lựa chọn thích hợp cho chương trình, nhưng có một vấn đề.”
Tim Ben thắt lại. “Vấn đề ư?”
“Phải. Cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng khi chúng ta trao đổi, cậu nói muốn làm về tin tức và chính trị, có điều tôi e rằng chúng tôi không mời cậu làm ở mảng ấy. Chương trình London Nights muốn ký hợp đồng một năm với cậu với tư cách phóng viên chính mảng kinh doanh biểu diễn.”
Một khoảng im lặng khi Ben cố hiểu những gì Diana vừa nói.
“Cậu vẫn ở đó chứ, Ben?”
“Vâng, xin lỗi. Đó không phải những gì tôi trông đợi.”
Diana thở dài. “Tôi biết, nhưng tôi đã ở trong ngành này đủ lâu để biết thế mạnh của mỗi người, và dù biết rằng cậu rất muốn làm về tin tức và chính trị, nhưng tôi cũng thấy cậu sẽ bị uổng phí trong lĩnh vực đó. Cậu cần được chú ý nhiều hơn nữa, và quả tình, Ben ạ, với bàn đạp này cậu có thể đạt được tất cả những gì mình muốn.”
“Tôi biết.” Ben gật đầu, vẫn không chắc phải nói gì. Rõ ràng đây là một cơ hội kỳ diệu, nhưng liệu anh có muốn lên hình với tư cách phóng viên giải trí không? Một người phỏng vấn các ngôi sao ư?
“Tôi có thể suy nghĩ vài phút rồi gọi lại cho chị được không?” Ben đề nghị mà không biết rằng trước đó chưa có ai, chưa có người dẫn chương trình mới toe nào phải suy nghĩ về lời mời của Diana Macpherson.
“OK,” bà ta đồng ý. “Tôi sẽ ở văn phòng mười phút nữa, và nếu không thấy cậu liên lạc, tôi sẽ gọi cho ứng cử viên số hai. Xin lỗi vì nói phũ, nhưng đây là truyền hình.”
“Đừng lo,” Ben nói. “Tôi hiểu mà.”
Ben chạy đến bàn của Jemima, và họ ngồi đó, đầu chụm vào nhau khi Ben chia sẻ với Jemima những gì vừa xảy ra cũng như sự dè dặt của anh. Đừng ngốc thế, Jemima nói, đó là cơ hội anh đã chờ đợi hàng năm nay rồi, anh sẽ được trọng dụng, và tất cả những gì anh phải làm ở đài truyền hình là đặt chân vào cửa. “Nếu anh từ chối,” nàng nghiêm túc nói, “anh không biết khi nào cơ hội tiếp theo sẽ đến với mình đâu. Hay thực ra là,” nàng ái ngại bổ sung, “không biết liệu có còn cơ hội nào không nữa.”
Điều đó đã tác động đến Ben. Anh xem đồng hồ, còn hai phút nữa thì hết giới hạn mười phút. Anh hôn lên má Jemima, nhấc điện thoại của nàng lên và quay số của Truyền hình London Ban ngày.
“Diana?” anh nói bằng một giọng kiên quyết hơn nhiều. “Tôi, Ben Williams đây. Tôi đã suy nghĩ về điều chị đề nghị và gọi điện để thông báo rằng tôi muốn làm việc cho chị, ngay sau khi chúng ta thu xếp được thời gian, tôi sẽ có mặt ở văn phòng.”
“Phù,” Diana Macpherson mỉm cười nói. “Cậu khiến tôi khiếp vía đấy, nhất là do chúng tôi chẳng có ứng cử viên số hai chết tiệt nào sất!”
Và chỉ với cú điện thoại đó, số phận của Ben đã được định đoạt. Có thể đó không phải là công việc anh luôn mơ ước, nhưng chắc chắn đó là một sự khởi đầu, và là sự khởi đầu tốt, nhưng trước một khởi đầu mới bao giờ cũng là một sự kết thúc, và tối mai là buổi tối cuối cùng trong cuộc đời của anh ở Kilburn Herald.
Jemima Jones cảm thấy vô cùng đau khổ khi nghĩ đến điều đó, đến nỗi nàng thực sự đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được là tâm sự với Sophie và Lisa, chỉ vì nàng không có ai để trò chuyện cùng, thực ra nàng không định nói gì cả, nàng chỉ sơ suất buột miệng thôi.
“Trông cậu có vẻ buồn,” Sophie nói khi hai cô ả cùng bước vào. “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Ổn,” tôi đáp và trước khi kịp ngăn lại được thì một tiếng thở dài đánh thượt đã buông khỏi miệng tôi. “Tớ nghĩ mình tập hơi quá sức.” Tôi cố che giấu.
“Cậu dành nhiều thời gian ở phòng tập quá đấy,” Lisa đồng tình. “Có lẽ cậu nên giảm bớt đi, ý tớ là, không ai cần tập luyện nhiều như cậu cả.”
Chúng ta phân tích những gì đang diễn ra một chút chứ nhỉ? Lisa bắt đầu nhận ra Jemima Jones của ngày xưa đang trên đường trở thành JJ của tương lai, và JJ có thể là một cô nàng không thể tưởng tượng nổi. Một mối lo. Bởi vì Lisa, một kẻ say mê cuộc sống phù phiếm, có thể thấy rằng khi Jemima giảm cân, một vẻ đẹp thực sự sẽ lộ diện, và cô ả không thích điều đó. Không một chút nào.
“Chắc vậy,” tôi nói, nhưng thật ra tôi muốn dành nhiều thời gian ở phòng tập hơn nữa. Nếu được làm theo cách của mình, tôi sẽ chuyển đến phòng tập, ngày nào tôi cũng sẽ tập cả ngày, nhưng tôi không hy vọng cô ta hiểu được điều đó, tôi không hy vọng bất kỳ ai hiểu được điều đó. Tôi biết điều này có nghĩa là gì, tôi đã thấy trên một chương trình truyền hình ban ngày rồi. Chứng nghiện thể dục. Ha! Tôi đấy! Nếu sáu tháng trước có ai đó nói với tôi rằng tôi sẽ nghiện tập thể dục thì tôi cười lăn cười bò ra mất. Nhưng tôi cũng biết rằng, chứng nghiện thể dục cũng gần giống như nghiện rượu hay ma túy vậy. Tôi biết cơ thể mình giờ đang ngập tràn chất endorphin(1)_, và phần lớn thời gian tôi cảm thấy thật hứng khởi.
Tôi đã từng, chỉ một lần thôi, bỏ lỡ lớp học buổi tối khi đi uống với Ben, và sáng hôm sau, tôi cảm thấy tội lỗi đến mức đã nhân đôi bài tập và suýt nữa thì ngã gục vì gắng sức.
“Tớ nghĩ là còn một lý do khác nữa,” tôi nói bởi tôi cần được chia sẻ. Tôi phải kể cho ai đó mà tôi thì không thể nói với Geraldine được. “Ngày mai Ben sẽ đi.”
Sophie và Lisa ngẩng đầu lên. “Gì cơ?” Sophie hỏi. “Không phải anh chàng Ben đẹp trai mà chúng tớ đã gặp đấy chứ?”
Tôi buồn bã gật đầu.
“Anh ta đi đâu?” Sophie hỏi tiếp.
“Anh ấy sẽ chuyển đến Truyền hình London Ban ngày, làm phóng viên cho một chương trình mới.”
“Ý cậu là anh ta sẽ lên hình á?” Mắt Lisa mở to và hai cô ả phản ứng rõ rệt đến nỗi tôi có thể biết chính xác họ đang nghĩ gì. Tìm được một anh chàng ngon trai thì tốt, tìm được một đại gia còn tốt hơn, nhưng tìm được một người nổi tiếng thì gần như không mơ nổi, mà Ben thì không chỉ đẹp trai, anh còn sắp nổi tiếng nữa. Hai cô ả ấn tượng đến nỗi hầu như không nói được gì cả.
“Ừ, anh ấy sẽ lên hình và tớ hơi buồn về chuyện đó. Ý tớ là tớ thực sự mừng cho Ben nhưng tớ sẽ nhớ anh ấy. Anh ấy đã trở thành một trong những người bạn thân nhất của tớ ở tòa soạn, thế nên có lẽ đó là lý do tối nay tớ cảm thấy hơi buồn.”
“Bữa tiệc chia tay tổ chức ở đâu vậy?” Sophie hờ hững hỏi. Làm như tôi ngu lắm vậy. Tưởng tôi sẽ nói chắc. Thật tình. Không đời nào nhé!
“Tớ không nhớ,” tôi nhún vai nói, đứng lên và ra khỏi phòng. “Một quán bar ở đâu đó ấy mà.”
Jemima Jones leo lên phòng nàng trong khi Sophie nhìn Lisa. “Tạ ơn Chúa,” cô ả mỉm cười nói, “vì đã cho con cơ hội vàng này.” Sophie đã giữ số của Ben nhưng chưa có can đảm để gọi cho anh. Cho tới lúc này.
“Cậu định làm gì?”
“Xem tớ đây này.” Sophie móc chiếc Filofax ra khỏi túi xách, bấm số của Ben rồi áp điện thoại lên tai.
“Alô, anh Ben ạ? Chào anh, em là Sophie, bạn cùng nhà với Jemima. Vâng, cô gái có quả đầu kỳ cục đấy ạ. Em gọi điện để chúc anh may mắn, Jemima vừa nói với bọn em về công việc mới của anh, trước giờ em chưa bao giờ gặp ai trên truyền hình cả. Chắc anh phải vui lắm.”
“À, vâng,” Ben đáp, không thể tưởng tượng nổi tại sao cô gái mà anh hầu như không quen biết lại gọi điện. “Tôi rất vui.”
“Em muốn nói là anh thật tuyệt vời, vì giờ anh sắp nổi tiếng rồi, có lẽ anh sẽ không hay đến đây nữa, thế nên em chúc anh may mắn, phòng khi chúng ta không gặp lại.”
“Cảm ơn cô,” Ben mỉm cười nói. “Cô thật chu đáo quá.”
“Anh đã tổ chức tiệc chia tay chưa?” Sophie ngây thơ hỏi, nháy mắt với Lisa.
“Không, tối mai cơ.” Một sự im lặng ngại ngùng khi không ai biết phải nói gì, nhưng Ben đã lấp chỗ trống trước. “Nếu không ngại thì mời cô đến dự cho vui.”
“Em muốn chứ!” cô ả thở. “Ở đâu vậy anh?” Sophie ghi lại địa chỉ trong khi Lisa nhảy loạn xạ trước mặt, chỉ vào mình và làm mặt hề.
“Em đưa bạn em là Lisa cùng đi được không?” cuối cùng cô ả cũng miễn cưỡng nói.
“Được chứ,” Ben trả lời, nghĩ bụng chuyện quái gì đây không biết, anh quá thờ ơ nên khó mà nhận ra.
“Tuyệt. Tối mai bọn em sẽ gặp anh.”
Chào Cưng
Cảm ơn vì email của em, mỗi ngày của anh trở nên vui vẻ khi đến chỗ làm và thấy tin nhắn của em trên màn hình. Anh không thể tin nổi là anh lại có cảm giác gần gũi với em đến thế này, chúng ta thậm chí còn chưa gặp mặt, nhưng ngay khi công việc của em bớt bận rộn, em nên đến thẳng LA, mặc dù anh không chắc rằng mình có thể đợi ba tháng nữa!
Anh đã lên kế hoạch mọi chuyện mà chúng ta có thể làm cùng nhau khi em đến đây. Có rất nhiều thứ ở LA mà anh muốn cho em xem. Anh sẽ đưa em tới phim trường của hãng Universal, trượt pa tanh trên bãi biển Venice, tới tất cả những nơi anh tụ tập để gặp gỡ bạn bè của anh.
Anh biết điều này nghe có vẻ điên khùng nhưng anh đã kể với tất cả mọi người về em. Anh cũng đã sao ra một bức ảnh của em mang đi khắp nơi để ai cũng được ngắm em, và tất cả đều nóng lòng muốn gặp em.
Anh rất tiếc vì bạn của em sắp rời đi, nhưng em có vẻ có nhiều bạn vì thế thiếu đi một người cũng chẳng khác biệt mấy đâu. Tối nay hãy mặc thật đẹp, anh muốn hình dung ra em trong chiếc váy lụa đen xẻ cao khiến tà váy đu đưa quanh chân khi em bước đi, và nếu em có một đôi xăng đan dây cao gót thì hãy xỏ vào và nghĩ đến anh nhé.
Suy đi tính lại, nếu thời tiết ở London tệ như anh nghĩ, tốt hơn là em hãy mặc áo len và đi bốt!
Dù gì thì cũng nhớ cẩn thận và đừng quá buồn nhé, em yêu. Anh đang ngồi dưới ánh mặt trời và nghĩ về em, và anh sẽ vẫn ở đây vì em.
Khi nào về nhà thì gọi cho anh nhé, anh sẽ gọi lại cho em ngay lập tức. Chúc em vui vẻ.
Ôm chặt và hôn em, Brad. xxxxxxx
Tôi không chắc mình thích sự thân mật này, và có một cái gì đó về mặt ngôn từ khiến tôi khó chịu nếu tôi dừng lại mà suy ngẫm về nó. Không phải là chuyện đó có gì không lành mạnh, hay những lá thư của anh ta có vấn đề, tôi chỉ nghĩ dường như anh ta hơi tẻ nhạt, nhưng có thể đó đơn giản là sự khác biệt về văn hóa. Dù sao thì, tôi chắc chắn ngoài đời anh ta khác hẳn. Có lẽ anh ta không giỏi viết thư. Vậy thôi.
“Bạn cùng nhà của em thật chu đáo vì đã gọi cho anh.”
“Gì cơ?” tôi quay mặt khỏi màn hình và kinh hoàng nhìn Ben. “Anh đang nói gì vậy?”
“Bạn cùng nhà của em, Sophie ấy. Cô ta gọi cho anh tối qua để chúc anh may mắn sau khi nghe em kể về công việc mới của anh.”
Đồ bò non. Tôi không thể tin nổi cô ả lại làm thế! “Nhưng em có cho cô ta số đâu nhỉ. Sao cô ta có được?”
Giờ đến lượt Ben ngạc nhiên. “Anh không biết,” anh nhún vai nói. “Anh nghĩ mình đã cho cô ta số.”
“Lạ thật.” Tôi tự hỏi không biết cô ả định làm gì.
“Dù sao,” Ben nói, “anh cũng bảo cô ta đến dự tiệc tối nay rồi.”
“Ồ.” Ra đó là những gì cô ta định làm. “Anh nghĩ sao về Sophie? Cô ta có hợp gu anh không?”
“Jemima!” anh đe. “Lần duy nhất anh gặp Sophie, trông cô ta thật kinh khủng, thêm nữa, đó không phải mẫu phụ nữ anh thích.”
“Xin lỗi anh,” tôi nói, mở cờ trong bụng. “Em chỉ nghĩ có lẽ đã đến lúc anh có bạn gái.” Cẩn thận nào Jemima, mày đang chơi một trò nguy hiểm đấy.
“Bạn gái á?” Ben cười, nói. “Anh làm gì với bạn gái vào thời điểm này trong đời chứ? Nổi tiếng đã bận rộn lắm rồi. Nhân tiện, em có biết anh là ai không?”
“Có,” tôi cười. “Anh là Ben Williams, người đàn ông có cái đầu to khủng khiếp, cứ mỗi giây nó lại lớn thêm.” Tôi lắc đầu vờ như không tin nổi. “Có Chúa mới biết anh sẽ như thế nào khi thực sự lên hình.”
“Anh sẽ trông thật tuyệt vời,” Ben nói, vung tay lên với điệu bộ hào hứng. “Anh sẽ là người dẫn chương trình nhảm nhí cừ khôi. Anh sẽ là Ben Williams, người bám gót những ngôi sao, kẻ bợ đỡ những người nổi tiếng.”
“Ben!” Tôi cười khúc khích, thấy vui vì tình bạn của chúng tôi đã đi đến mức trêu đùa thoải mái. “Anh sẽ không quên em chứ?”
“Nhưng em là Jemima Jones tầm thường của tờ Kilburn Herald vớ vẩn. Anh phải quên em thôi, anh không biết ai đến từ một nơi hạ cấp như Kilburn Herald cả!” Ben nói với một giọng điệu bề trên cực kỳ khoa trương, nhưng anh ngừng lại khi thấy vẻ ngờ vực lướt qua mặt tôi. Chắc anh ấy chỉ đùa. Hay là thật?
“Tất nhiên anh sẽ không quên em, Jemima. Em là người bạn thực sự duy nhất của anh ở đây, làm sao mà anh quên em được?”
Tôi mỉm cười, chỉnh lại bộ mông đang thon gọn lại nhanh chóng của mình trên ghế và quay ra để khoe khối xương gò má chỉ mới bắt đầu lộ rõ, nhưng Ben không chú ý tới xương gò má. Ben dường như không nhận ra tôi đã giảm cân, điều này chỉ đưa tới một kết luận: tôi chưa đủ thon thả.
Có lẽ theo một cách khó hiểu nào đó, anh đã nhận ra rằng tôi trông đẹp hơn, nhưng tôi nghĩ khi bạn ở bên ai đó một thời gian dài, bạn rất khó nhận ra bất kỳ sự thay đổi nào về kích cỡ ở người ấy. Bạn sẽ nhận ra ngay lập tức nếu người đó cắt một quả đầu ấn tượng hay mặc những đồ mà họ không thường xuyên mặc, nhưng cân nặng là thứ hiếm khi bạn để ý tới. Đặc biệt nếu bạn là đàn ông. Ít nhất đó là điều mà tôi hy vọng.
Cách duy nhất để Ben nhận ra rằng Jemima đã giảm cân là nếu anh không gặp nàng một thời gian, điều mà Jemima cho là địa ngục trần gian, một địa ngục trần gian mà nàng chợt nhận ra có thể trở thành hiện thực.
“Vậy anh sẽ giữ liên lạc chứ?” mối bất an trong tôi đánh liều hỏi, không chịu bỏ qua đề tài này.
“Chỉ khi em hứa sẽ tôn trọng và ngưỡng mộ anh.”
“Còn lâu, người-nổi-tiếng ạ,” tôi nói, nhưng Ben không hề biết rằng đương nhiên tôi đã tôn trọng và ngưỡng mộ anh sẵn rồi.
Hết chương 13. Mời các bạn đón đọc chương 14!