Tông Sư Bại Hoại Chương 1 : Quật khởi

Quyển 2: Thiếu niên kích chiến

Chương 1: Quật khởi
Nguồn: Sưu tầm

Cuối năm 96, hội Văn Đông phát triển chính thức với bang chúng không dưới năm trăm người, bờ nam mười sàn nhảy không lồ, câu lạc bộ đêm độc chiếm bảy nhà. Tạ Văn Đông cũng trở thành nhân vật phong vân một tay che trời ở vùng bờ nam, bang hội phía dưới phụ thuộc vào hội Văn Đông không dưới năm cái.

Cuối tháng mười hai, sàn nhảy Quỷ Vực.

“Anh Đông, em mời anh một chén!” Lý Sảng giơ một chén rượu, giọng siêu cấp ong ong vang vọng

Tam Nhãn ở bên cạnh ha hả cười nói: “Lão mập mới ra viện đã uống, được chưa vậy! ?”

Lý Sảng đầu óc chuyển động, nói: “Rác rưởi, ở bệnh viện mấy tháng thiếu chút nữa không làm ta nghẹn chết. Bây giờ ra ngoài còn không thoải mái thật nhiều! Anh Đông anh nói xem có đúng không?!”



Tạ Văn Đông ngồi ở giữa cười mà không nói, nâng cốc lên uống một ngụm. Lý Sảng thấy vậy, nháy mắt với Tam Nhãn cười he he, uống rượu trong chén, hô to thống khoái! Tam Nhãn và những người khác đều cạn một chén.

Trương Nghiên Giang ở một bên hỏi: “Anh Đông, Huynh Đệ Minh kéo chúng ta nhập bọn, anh nói nên làm thế nào bây giờ?”

Lý Sảng lắc đầu nói: “Rác rưởi, hiện giờ chúng ta chính là lão đại, giờ đi làm tiểu binh cho Huynh Đệ Minh, có ý tứ!”

Trương Nghiên Giang nói: “Anh Sảng nói rất đúng, nhưng nếu như chúng ta không đáp ứng sợ rằng bọn chúng sẽ đối phó với chúng ta!” Lý Sảng nghe thế lớn tiếng nói: “Sợ gì, chúng ta chuyện gì còn chưa làm qua! Nếu Như Huynh Đệ Minh dám chọc vào chúng ta, chúng ta sẽ san bằng nó!”

Trương Nghiên Giang lắc đầu, nhìn Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cười nói: “Anh không có ý định gia nhập Huynh Đệ Minh, thế nhưng giống như Trương Nghiên Giang nói, nếu như tùy tiện cự tuyệt sẽ làm cho đối phương bẽ mặt. Anh nghĩ liên minh cùng bọn họ đối với hai bên mới có lợi!”

Tam Nhãn nói: “Liên minh tốt thì tốt, nhưng sọ bọn họ không đồng ý, không muốn kéo chúng ta nhập bọn thì làm sao bây giờ?” Tạ Văn Đông nói: “Nếu như quả thật là như vậy, chúng ta cũng không có cách nào. Không thể làm gì hơn là chống lại bọn chúng!”

Trương Nghiên Giang nói: “Nhưng thực lực của Huynh Đệ Minh phải cao hơn chúng ta đó!” Tạ Văn Đông cười nói: “Thế nhưng còn có một lão hổ ở phía sau bọn họ, chỉ cần không chú ý là sẽ cắn họ một cái, lão hổ đó sẽ giữ chân bọn họ. Ha ha!”

Tam Nhãn nói: “Anh Đông, anh nói chính là bang Mãnh Hổ? !” Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Không sai. Bang Mãnh Hổ muốn độc chiếm hắc đạo thành phố J, nhằm thuận lợi cho việc buôn bán của bọn họ, Huynh Đệ Minh và Thanh Bang đối với bọn họ chính là cái đinh trong mắt, lúc nào cũng muốn tiêu diệt hai bang hội này! Huynh Đệ Minh không dám tùy tiện xuất thủ với chúng ta”.

Trương Nghiên Giang mở miệng nói: “Anh Đông, thực ra hiện giờ là một cơ hội tốt. Bang Búa Rìu đã tan đàn xẻ nghé, sàn xe của bọn họ cách chúng ta không xa, không bằng chúng ta thừa dịp hiện tại hắc đạo đại loạn đoạt bọn chúng về tay. Như vậy thế lực của chúng ta cũng có thể hướng giải đất trung tâm thành phố mà phát triển”.

Tạ Văn Đông gật đầu tán thưởng nói: “Ý của Nghiên Giang cũng chính là điều anh muốn nói. Chúng ta tuy là lão đại của bờ nam, nhưng dù sao cũng rời xa trung tâm thành phố, thành ra không được quan tâm. Bắt tàn dư của bang Búa Rìu chính là xu thế hiện giờ phải làm!”

Lý Sảng vừa nghe liền vui vẻ, thật không ngờ sẽ có một ngày mình có thể chống lại đầu sỏ bang Búa Rìu, máu trên người cũng sôi trào, lớn tiếng nói: “Anh Đông, anh nói bây giờ làm gì em đều nghe lời anh, thế nhưng trận đầu phải để em đi đánh!”

Cao Cường ở một bên nghe vậy cười hắc hắc, nói: “Mày đi? Bị thương rồi sao, trên người đã dính mười bảy nhát đao còn không khiến mày nghỉ đi à!”

Nghe Cao Cường nói vậy, Lý Sảng mặt dày đỏ lên, nhìn mọi phía, thất tất cả mọi người vẻ mặt buồn cười nhìn hắn, có chút bị bẽ mặt. Đi tới trước mặt cao Cao Cường bóp cổ hắn, lớn tiếng nói: “Mày còn dám nói lời này, lần trước có phải là tao bảo vệ cho mày hay không, đao mày dính không ít so với tao! Tao bóp chết thằng không lương tâm như mày…”

Cao Cường bị bóp không thở được, lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là dùng một chiêu Lý Sảng sợ nhất. Hai tay để dưới nách Lý Sảng, sờ loạn một trận. Người béo đều sợ nhột giống nhau, Lý Sảng cũng không ngoại lệ, tay đang bóp cổ Cao Cường cũng buông lỏng ra, cười nói: “Cường… Anh Cường, Em… Sai rồi, ha ha, mày mau dừng tay!”

Mọi người nhìn thấy hai người lăn lộn ở cùng một chỗ, trong Quỷ Vực một mảng tiếng cười. Một lát sau, Trương Nghiên Giang nói với Tạ Văn Đông: “Anh Đông, hiện giờ địa bàn bang Búa Rìu các cỗ thế lực đều không nhiều, anh nói xem chúng tar a tay với ai trước?”

Phía Nam thành phố trước đây là địa bàn của bang Búa Rìu, sau khi lão đại chết, bị các bang hội khác chiếm đoạt không ít, bây giờ còn miễn cưỡng ổn định có năm cỗ thế lực. Năm cỗ thế lúc này đều cho mình là bang Búa Rìu chính thống, không ai nhường ai. Trong đó có thế lực do Chu Hữu Bằng cầm đầu là lớn nhất, chủ yếu cũng bởi vì có Huynh Đệ Mình âm thầm giúp đỡ. Thứ hai là một người tên Lưu Thanh, thế lực cũng không thể coi thường, huynh đệ thủ hạ đông đảo, cũng bằng lòng vì hắn mà bán mạng. Còn có một người là Hạ Học Dung, thế lực miễn cưỡng đứng ở giữa, nhưng cách làm người xảo trá, nhiều lần thay đổi, nhân duyên cực kém. Còn lại có thế lực do hai người phân biệt là Đan Hiểu Vân và Trương Hồng cầm đầu, thế lực rất giống nhau.

Tạ Văn Đông suy nghĩ một lúc nói: “Chúng ta ra tay với Hạ Học Dung.” Trương Nghiên Giang ngẫn người, kỳ quái nói: “Hạ Học Dung rất xảo trá, chúng ta chưa hắn có thể chiếm được tiện nghi trên người hắn!”

Tạ Văn Đông ha hả cười, nói: “Chính bởi vì kiểu cách của hắn mới chọn hắn!”

“…” Mọi người nhìn Tạ Văn Đông không nói gì

Tết nguyên đán sắp tới, trường học cũng đối mặt với kỳ thi cuối kỳ căng thẳng, học sinh các trường đều đang khẩn trương tập trung học tập, ngoại lệ duy nhất chính là nhất trung. Thi ở chỗ này, người coi như không cần tốt nghiệp tiểu học cũng có thể mỗi môn một trăm phần trăm trở lên( một trăm năm là chia đều). giáo viên coi thi căn bản là đều mắt nhắm mắt mở, học sinh ở bên dưới thích thế nào thì thế đó. Có lớp học sinh tương đối thông cảm cho giáo viên, trong kỳ thi thì đặc biệt mua mấy tờ báo đặt trước bàn trên bục giảng, nếu như giáo viên coi thi quá buồn chán, thể xem báo giết thời gian. Học sinh ‘biết điều’ như vậy giáo viên đều rất thích, cho nên điểm của lớp đó cũng đặc biệt cao.

Hôm nay, Tạ Văn Đông nghe giáo sư Lý giảng bài, một cục giấy hình tròn đập vào đầu hắn. Tạ Văn Đông nhìn mọi phía, thấy Cao Tuệ Ngọc đang đứng ở cửa sổ giữa hành lang và phòng học vẫy tay với mình, ý bảo hắn ra ngoài.

Tạ Văn Đông do dự một chút, nhìn thầy giáo trên bục giảng, không ngờ đi ra ngoài. Đi tới hành lang, Tạ Văn Đông nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngọc, em bây giờ đang học, có chuyện gì lo lắng tìm em?”

Cao Tuệ Ngọc mất hứng nhìn hắn: “Lẽ nào ta không quan trọng bằng tiết học của em?”

Tạ Văn Đông nói: “Em không phải có ý đó. Tìm em làm gì?”

Cao Tuệ Ngọc nói: “Tối nay tới nhà ta, anh trai ta muốn gặp em!”

Tạ Văn Đông không kỳ quái, hiện giờ giới hắc đạo của thành phố J hỗn loạn, bang hội lớn đều nóng lòng mở rộng lực lượng. Lão đại Thanh bang tới tìm mình, không thể nghi ngờ chính là coi trọng thực lực tăng nhanh của hội Văn Đông. Gật đầu nói: “Là như vậy! Vậy được rồi, tan học em sẽ tới.”

Cao Tuệ Ngọc lo lắng nói: “Em và anh trai ta nói chuyện tốt nhất là xuôi theo hắn, khoảng thời gian này tâm tình hắn không tốt, có thể là chuyện bang hội, thế nhưng lại không cho ta biết, dù sao tính tình vẫn rất xấu, cũng không biết tìm em để làm gì?”

Tạ Văn Đông thấy Cao Tuệ Ngọc vẻ mặt quan tâm, cưới nói: “Yên tâm đi, không có việc gì!” Nghĩ thầm cũng vì sự nổi dậy của hội Văn Đông, muốn mượn hơi mình. Trước đây khi yên lặng vô danh, Thanh bang cũng không liếc mắt nhìn mình, thật không ngờ bây giờ lại chủ động tới tìm mình! Tạ Văn Đông thầm than một tiếng.

Buổi tối khi tan học, Tạ Văn Đông và Cao Tuệ Ngọc cùng nhau rời khỏi trường. truyện được lấy từ website tung hoanh

“Vậy không tốt đâu, em là một đại nam sinh lại để một nữa sinh đèo! Em thấy em ngồi xe tới là được rồi!” Tạ Văn Đông nghe Cao Tuệ Ngọc nói muốn lái mô-tô đèo mình, lớn tiếng kháng nghị.

Cao Tuệ Ngọc ngồi trên mô-tô trợn mắt, lớn tiếng nói: “Này, tư tưởng như thế của em lỗi thời rồi, được nữ sinh đèo thì làm sao? Nếu không em đèo ta cũng được, chủ cần em biết lái!”

Tạ Văn Đông mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cái này em không biết!” Cao Tuệ Ngọc biết hắn sẽ nói không biết, vỗ vỗ chỗ ngồi phái sau nói: “Lên đây đi, em trai. Chị gái ta có lời muốn nói với em, đừng chậm trễ nữa, nhanh lên một chút nào!”

Tạ Văn Đông kiên trì tới cùng, ngồi vào phía sau Cao Tuệ Ngọc, hương thơm đặc biệt có trên người con gái truyền đến mũi hắn, Tạ Văn Đông cảm thấy đầu trống rỗng, đôi tay không biết để chỗ nào cho tốt. Cao Tuệ Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, cưới nói: “Ôm ta đi, không thì em bị quẳng xuống thì đừng có trách ta!” Tạ Văn Đông nghe vậy, nhìn quanh bốn phía, giờ này trước học chính là lúc tan học, học sinh rất nhiều, có điểm do dự không quyết. Thấy hình dạng này của hắn Cao Tuệ Ngọc trong lòng tức giận, tự nhủ tiểu tử thối, ôm ta sẽ chết người à! Nghĩ vậy, Cao Tuệ Ngọc trên mặt nở nụ cười xấu xa, đột nhiên đá số, mô-tô vèo một tiếng chạy về phía trước.

Tạ Văn Đông lúc này đang suy nghĩ ôm hay không ôm, xe đột nhiên chuyển động lao về phía trước, theo bản năng sợ hãi ôm lấy Cao Tuệ Ngọc. Thế nhưng xe lập tức dừng lại, Cao Tuệ Ngọc khuôn mặt đỏ bừng quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông, khóe miệng giật giật, cuối cùng chu cái miệng nhỏ, hô to: “Em bỏ tay xuống ngay!”

Lỗ tai Tạ Văn Đông bị chấn động vang ong ong, kỳ quái nhìn Cao Tuệ Ngọc, thầm nghĩ nàng làm sao vậy? Cao Tuệ Ngọc thấy vẻ mặt vô tội của Tạ Văn Đông, trong hàm răng rặn ra mấy chữ: “Tay em…!”

Tay của ta? Tạ Văn Đông tay giật giật, cảm thấy trong lòng bàn tay rất mềm mại, một loại thoải mái chưa từng có truyền vào trong cơ thể. Tạ Văn Đông nghiêng người một chút, nhìn vào mặt Cao Tuệ Ngọc, tay từ từ thu hồi lại, cúi đầu, hận trên mặt đất không có một cái hố. Thì ra vừa rồi Tạ Văn Đông quá căng thẳng, hai tay cuống quít ôm lấy bộ ngực săn chắc của Cao Tuệ Ngọc.

Cao Tuệ Ngọc vốn định nói với Tạ Văn Đông vài câu, thế nhưng trong lòng lại có một niềm khoái cảm và cao hứng, đem điều muốn nói ở trên miệng nuốt trở lại, đỏ mặt nói: “Bây giờ ôm eo ta!” Lúc này Tạ Văn Đông dị thường nghe lời, thành thành thật thật ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Cao Tuệ Ngọc.

Tạ Văn Đông từ nhỏ đến bây giờ lần đầu tiên ngồi mô-tô, hơn nữa Cao Tuệ Ngọc phóng cực nhanh, nhìn cảnh vật ở hai bên rất nhanh lui về phía sau, Tạ Văn Đông tim đập nhanh hơn, bất tri bất giác ôm chặt lấy eo Cao Tuệ Ngọc.

Cao Tuệ Ngọc trong lòng cười thầm, quay đầu lại nói: “Tên ngốc, em nhẹ một chút, ta thấy hơi khó thở! Tạ Văn Đông thấy nàng phóng nhanh như vậy mà còn dám quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Chị hai, chị nhìn phía trước được không! Như vậy rất nguy hiểm!”

Cao Tuệ Ngọc thoáng bĩu môi, cười nói: “Chính là lão đại của một bang hội, lá gan nhỏ như vậy!”

“Cái đó và lá gan lớn hay bé không có quan hệ gì, em chỉ không muốn hồ đồ đi nằm viện!”

“Phì! Miệng quạ đen!” Cao Tuệ Ngọc tức giận mắng.

Tạ Văn Đông vui vẻ cười ha hả, toàn bộ chuyện vừa rồi đều quên hết, lớn tiếng nói: “Tiểu Ngọc, chị muốn nói với em cái gì? Không cần quay đầu lại nói cho em biết, em có thể nghe!” Thấy Cao Tuệ Ngọc đang muốn quay đầu lại, Tạ Văn Đông nhanh chóng thêm một câu.

Cao Tuệ Ngọc lớn tiếng nói: “Cũng không có gì, chỉ là gần đây ta có học được vài món ăn mới, một lúc nữa sau khi cùng anh trai ta nói chuyện xong ta sẽ làm cho em ăn!”

“Không phải chứ! ? Là một câu như vậy?!” Tạ Văn Đông thở dài một tiếng, đầu tựa trên lưng Cao Tuệ Ngọc, nằm ở đó nửa mê nửa tỉnh!

Rất nhanh đã tới nhà Cao Tuệ Ngọc. Sau khi hai người vào nhà, Tạ Văn Đông thấy một người ngồi trên sô-pha ở đại sảnh. Tuổi tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, da trắng nõn, mặt mày anh tuấn, có chút giống với Cao Tuệ Ngọc. Không cần hỏi Tạ Văn Đông cũng biết, người này chính là Cao Chấn lão đại Thanh bang một tay che trời ở thành phố J.

Người kia thấy Cao Tuệ Ngọc dẫn một thiếu niên vào nhà, quan sát từ trên xuống dưới một lúc, đứng dậy đi tới trước mặt Tạ Văn Đông, đưa tay ra nói: “Xin chào, cậu là Tạ Văn Đông sao, thường nghe Tiểu Ngọc nhắc tới cậu. Tôi là Cao Chấn, anh trai của Tiểu Ngọc!”

Tạ Văn Đông bắt tay Cao Chấn khách khí nói: “Ngưỡng một đại danh của anh đã lâu, chỉ là vẫn vô duyên không gặp mặt.”

Cao Chấn cười ha hả nói: “Cậu nếu là bạn của Tiểu Ngọc thì cũng là bạn của tôi, cậu có thể giống Tiểu Ngọc coi tôi là anh hai!”

Tạ Văn Đông ngẩn người, thật không ngờ lão đại Thanh bang hòa ái như vậy, ngay sau đó nói: “Em đành trèo cao vậy, Cao đại ca!”

Cao Chấn kéo Tạ Văn Đông ngồi lên ghế sô-pha, nói chuyện phiếm: “Cậu và Tiểu Ngọc quen nhau bao lâu rồi?” Tuy là nói chuyện phiếm, Tạ Văn Đông đối với Cao Chấn vẫn không dám sơ ý, nói: “Ngày đầu tiên khai giảng đã quen nhau rồi!”

Cao Chấn từ trong túi áo lấy ra một bao Trung Hoa, đưa cho Tạ Văn Đông một điếu Tạ Văn Đông lắc đầu từ chối, khách khí nói tiếng không dùng. Cao Chấn cũng không cố ép hắn, tự hút thuốc nói: “Tiểu Ngọc có chút trẻ con, bình thường ở cùng một chỗ cậu có thấy hợp không?”

Không đợi Tạ Văn Đông nói, Cao Tuệ Ngọc kéo cánh tay Cao Chấn lắc lắc, giọng xấu hổ nói: “Anh hai, sao anh lại nói người ta như vậy chứ…”

Cao Chấn cười ha hả, vỗ tay Cao Tuệ Ngọc nói: “Thế nào, vừa nói em tính tình trẻ con, nhưng như vậy đã lộ ra rồi, ha ha!” Cao Tuệ Ngọc thấy Tạ Văn Đông ánh mắt có ý cười nhìn mình, đỏ mặt nói: “Không để ý tới các ngươi, ta đi làm cơm!” Nói xong chạy vào nhà bếp.

“Muội muội của ta đó…” Cao Chấn nhìn bóng lưng em gái lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự yêu thương. Tạ Văn Đông thấy Cao Chấn đối với em gái mình tốt không giống nhau, cách nhìn đối với người này cũng có chút thay đổi, mỉm cười nói: “Cao đại ca, chính bởi vì Tiểu Ngọc có tính tình như vậy, nàng mới có chỗ đáng yêu hơn người!”

Cao Chấn nhìn Tạ Văn Đông tán thưởng, chuyện vừa chuyển nhìn Tạ Văn Đông nói: “Tôi nghĩ cậu cũng biết thân phận của tôi!” Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Tôi nghe Tiểu Ngọc nói qua! Cao đại ca là lão đại của Thanh bang”.

Cao Chấn cười nói: “Tôi nghe anh em thủ hạ nói qua về cậu, nhìn cậu tuổi còn trẻ, đã là bá chủ một phương rồi!”

Nguồn: tunghoanh.com/tong-su-ba-i-hoa-i/quyen-2-chuong-1-r84aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận