Sáng sớm, trời còn tờ mờ, một dáng nữ tử nho nhỏ mặc xiêm y nha hoàn, trong tay cầm một bình hoa cao lớn, cơ hồ che khuất toàn bộ khuôn mặt. Nàng đi ngang qua cửa, hộ vệ tò mò hỏi. "Tiểu Mai, Sở tiểu thư không thích bình hoa này sao?".
"Vâng... Đúng vậy, tiểu thư muốn ta đi cửa hàng đổi cái khác". Tiểu nha hoàn mơ mơ hồ hồ nói, bước nhanh ra khỏi phủ đệ tri phủ.
Mãi cho đến khi ra phủ, đi lên một chiếc xe ngựa, tiểu nha hoàn kia mới thở phào một hơi, phía sau bình hoa lộ ra khuôn mặt, rõ ràng là Sở Châu Ngọc.
"Tiểu nha hoàn, đi chỗ nào a?". Xa phu hỏi.
Sở Châu Ngọc đã muốn ngây dại từ lúc quan binh xuất ra bức họa. Căn bản không nghĩ chính mình chỉ chuồn ra ngoài một lần lại dẫn tới đại ầm ĩ như thế.
"Tiểu thư?". Quan binh hô.
Sở Châu Ngọc hoàn hồn, ngón tay co quắp bất an nắm chặt lấy vạt áo. "... Đúng là ta".
Có được câu khẳng định của nàng xong, bọn quan binh nhất tề quỳ xuống. "Xin tiểu thư chờ ở đây một lát".
"A?". Nàng sửng sốt, nhìn thấy quan gia đứng đầu đã ra trước quán trà, bắn một quả đạn tín hiệu lên trời. Màu tím hoa yên xẹt qua phía chân trời. Một lúc sau, nàng thấy một thân ảnh màu đen đi từng bước vào trà quán.
Hắn một thân hắc bào, đai lưng tử kim ở bên hông, như bức tượng văn nhân viết văn rẩy mực, trâm ngọc màu tím cắm trên tóc, cùng tông với màu đai lưng. Mái tóc đen như mực rũ trên lưng, trên vai, trên cả hắc y phục của hắn cùng con ngươi đen láy như hòa vào nhau. Hắn từng bước từng bước một đi tới chỗ nàng, thần sắc trên mặt không giận dữ như nàng tưởng tượng, mà mang theo mỉm cười.
Nhưng tươi cười kiểu này lại làm cho lông tơ nàng dựng hết lên, cảm giác nguy hiểm vô cùng. Thậm chí cảm thấy, bộ dạng này so với lúc hắn nổi giận còn đáng sợ hơn.
Thân mình Sở Châu Ngọc bất giác lui về phía sau, thẳng cho đến khi lưng chạm vào đường, hết đường lùi. Hắn tiến tới gần nàng, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống nàng, cặp đồng tử đen tối, làm cho nàng không biết giờ phút này hắn đang nghĩ cái gì.
Rốt cuộc, hắn đứng trước mặt nàng, nhìn thật ôn nhu nắm lấy cổ tay nàng, nhưng năm ngón tay kia lại siết chặt vào, cơ hồ muốn cắm vào da thịt nàng.
Đau quá! Sở Châu Ngọc nhăn đôi mày lá liễu, nhìn Tiêu Trì Chi đang cười trong trẻo. "Châu Ngọc, mệt rồi sao? Ngoan, trở về đi".
"Ta... Tuyệt Thanh, ta...". Nàng chu chu môi, muốn giải thích.
"Bất quá, cho dù nàng không muốn trở về, cũng không kịp nữa rồi". Miệng hắn cười càng sâu, một tay nhấc nàng lên vác trên vai, sải bước ra khỏi trà quán.
......
Không ai chú ý tới, trong một góc trà quán, một nữ tử đang đứng, từ đầu đến cuối quan sát cả màn, lòng bàn tay sớm đổ mồ hôi lạnh.
Bụng bị xương bả vai hắn đâm, Sở Châu Ngọc cúi đầu xuống dưới, giống như bao cát bị Tiêu Trì Chi vác vào sân phủ tri phủ.
"Tuyệt Thanh, chàng thả ta xuống đã!". Nàng la lên, cảm thấy máu toàn thân dồn hết xuống đầu rồi.
Tiêu Trì Chi không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
"Được rồi, ta biết ta không nên gạt chàng vụng trộm chuồn ra ngoài, nhưng ta thật rất muốn đi xem trà quán kia". Nàng cố gắng kiểm điểm sai lầm, hy vọng thoát khỏi kiếp làm bao cát.
Hắn vẫn như trước không nói gì.
Tri phủ đại nhân run run ra đón. "Chúc mừng tướng quân đã tìm được Sở tiểu thư a...".
"Tri phủ lão gia, nhờ ông khuyên Tuyệt Thanh dùm ta, nói hắn buông ta ra!". Sở Châu Ngọc cầu cứu.
Khuyên? Hắn làm sao dám khuyên tướng quân a! Chỉ cần là người sáng suốt, đều nhìn ra Tiêu Trì Chi hiện tại đang ở trạng thái cực kỳ tức giận. Tri phủ lão gia ném một ánh mắt "tự cầu nhiều phúc" cho Sở Châu Ngọc.
Rầm!
Tiêu Trì Chi một chưởng đánh bật tung cửa phòng. "Không có phân phó của ta, mặc kệ bên trong phát ra tiếng động gì, cũng không được xông vào!".
"Dạ!". Bọn thị vệ lĩnh mệnh.
Tiêu Trì Chi khiêng Sở Châu Ngọc vào phòng, đóng cửa lại. Ngay sau đó, Sở Châu Ngọc liền cảm thấy một trận thiên địa quay cuồng, bị hắn ném lên giường.
Đau, đau, đau, đau a! Tuy rằng trên giường có chăn gối mềm mại, nhưng lưng Sở Châu Ngọc vẫn đau vì va chạm mạnh.
"Ta biết lần này ta vụng trộm ra ngoài là không đúng, nhưng chàng cũng không thể đối xử với ta như vậy được a!". Nàng giãy dụa đứng dậy, xoa xoa cái lưng đau.
"Có lẽ vì ta quá tốt với nàng, rất dung túng nàng, nên nàng đã quên đáp ứng chuyện của ta". Tiêu Trì Chi đứng ở bên giường, cúi người xuống nhìn chằm chằm Sở Châu Ngọc.
"Thế nào... Nào có a". Nàng chột dạ trả lời.
"Giặc cỏ ở Sùng Châu vẫn chưa dẹp sạch, nàng xuất môn như vậy, có biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì không?". Tay hắn vuốt tóc nàng.
Ngón tay thon dài, khi vuốt lên tóc nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo, thỉnh thoảng vô tình chạm vào da thịt hai gò má nàng. Cảm giác lành lạnh, như là vô tình, hoặc như cố ý. Ngón tay kia, tản ra một loại dụ hoặc, làm cho người ta không thể không bị hấp dẫn.
Đột nhiên, hắn rút cây trâm cắm trên tóc nàng xuống.
"A!". Nàng kinh hô một tiếng, mái tóc dài tùy tiện phủ xuống.
Hắn tiếp tục bình tĩnh sửa sang lại mái tóc cho nàng, cười yếu ớt. "Nếu nàng bị giặc cỏ bắt được, sẽ có cái kết cục gì, ta nói cho nàng hay. Khả năng sẽ bị đòn hiểm, hoặc bị một đao chém chết, cũng có khả năng sẽ bị vô số nam nhân làm nhục, nàng cũng biết đám đàn ông man rợ đó ra sao rồi...".
Thanh âm hắn nhẹ nhàng ôn nhu tản ra khắp phòng, ý cười trên mặt hắn ngày càng đậm, nhưng nàng lại nghe trong lòng run sợ.
"Ta không biết sẽ như vậy". Nàng lúng ta lúng túng đáp.
"Có lẽ, ta nên sớm biến nàng thành người của ta, có lẽ chỉ như vậy, mới có thể chân chính lưu nàng lại". Thanh âm tuyệt vời như tiếng sáo trúc, mềm nhẹ tựa lông chim, nhẹ nhàng lay động bên tai, đủ để gợi lên nội tâm mơ màng của người khác.
Tay trái hắn không biết từ khi nào đã đặt lên thắt lưng nàng, mà tay phải đang kéo tuột đai lưng nàng ra.
"Không cần!". Sở Châu Ngọc hoảng hốt, dùng sức đẩy Tiêu Trì Chi ra, liều mạng muốn bò xuống giường.
Hắn chẳng lẽ muốn đem nàng... Không! Không! Tuy rằng nàng thích hắn, nhưng cũng không muốn rơi vào tình trạng này.
Nhưng tay hắn đã bắt được cổ chân nàng, kéo nàng về lại trên giường.
"Chàng buông tay! Ta muốn đi ra ngoài!". Nàng giãy giụa, nhưng không đánh lại khí lực của hắn, hắn đặt nàng lên khuôn ngực rộng lớn của hắn, quần áo trên người nàng hỗn độn tuột ra.
"Đừng kháng cự ta, Châu Ngọc". Hắn phủ bên tai nàng nhẹ nhàng nói, nhiệt khí thở ra làm thân thể nàng không tự chủ được run lên, hắn hôn nhẹ lên gáy nàng, đem nàng giam cầm trong lòng mình. "Chỉ có thế này, mới có thể lưu nàng lại bên người ta, cam tâm tình nguyện".
"Không phải, Tuyệt Thanh, chàng không cần làm vậy, ta vẫn sẽ cam tâm tình nguyện mà". Nàng vội vàng nói, nhưng hai tay không cách nào đẩy hắn ra được.
"Phải không?". Hắn cúi đầu cười.
Nàng ngẩng đầu, nhìn trong mắt hắn không có chút ý cười nào. "Tuyệt Thanh, chàng hãy nghe ta nói, ta là chuồn êm ra ngoài, nhưng không hề nghĩ tới việc rời bỏ chàng!".
"Nàng cho là lời nàng nói ra, ta còn tin tưởng sao?". Hắn rút y phục trên người nàng, hôn nhẹ từng cái lên thân thể nàng.
Không khí tiếp xúc với da thịt non mềm, nàng không khỏi run rẩy, lại khơi lên dục vọng lớn hơn nữa trong hắn.
"Không....". Nàng muốn tránh hắn, lại chọc cho dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt.
Hai tròng mắt đen nồng đậm lửa dục tình, môi của hắn chậm rãi rời đi, chuyển qua vành tai nàng. Đầu lưỡi hắn cắn liếm vành tai nàng, khàn khàn bên tai nàng lẩm bẩm. "Châu Ngọc, nàng có biết ta yêu nàng nhiều lắm không? Ta rời không được nàng, mà nàng, cũng nên rời không được ta mới đúng".
Nàng biết, cho tới bây giờ nàng đều biết hắn yêu nàng, nhưng nàng không cần hắn đối xử với nàng thế này! Sở Châu Ngọc liều mạng đẩy lồng ngực cứng rắn của Tiêu Trì Chi ra, cho dù cách một lớp y phục, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng tăng cao cùng với... trái tim đập loạn.
Nóng quá! Lòng bàn tay nóng quá!
Bàn tay nhỏ bé của nàng rụt lại, hắn thừa cơ ép xuống nàng càng nhanh. Môi hắn đặt lên môi nàng, đầu lưỡi mang theo lực đạo không thể kháng cự khiêu mở hàm răng của nàng, như mưa bão điên cuồng cắn mút môi nàng.
Không kịp nuốt xuống, nước bọt theo đầu lưỡi hắn quấy phá mà chảy ra khỏi khoang miệng nàng, theo khóe miệng chảy xuống, giống như sợi chỉ bạc chói mắt.
"Ngô......". Nàng ngâm lên, chỉ có thể bị động để hắn hôn.
Thẳng đến khi mặt nàng đỏ bừng, gần như hít thở không thông nữa, hắn rốt cuộc buông môi nàng ra, đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng nàng, nhưng vẫn đang luyến tiếc môi nàng. Nàng cả người vô lực, chỉ có thể để đầu lưỡi hắn tùy ý liếm qua cánh môi nàng.
"Nói, nàng là của ta!". Hắn nỉ non.
Nàng chỉ thở phì phò, cái gì cũng không nói được.
"Nói a, nói nàng là của ta!". Hắn kiên trì, bàn tay to lần xuống dưới, sắp kéo tuột váy nàng ra.
Sở Châu Ngọc đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, hai tròng mắt khẩn cầu nhìn Tiêu Trì Chi. "Không cần! Không nên ép ta hận chàng, được không?".
"Nàng sẽ hận ta sao?". Chữ "hận" thốt ra từ miệng nàng, như một cây trường mâu sắc bén, nặng nề đâm vào lòng hắn. Tâm bỗng nhiên bắt đầu phát đau, đau lắm, nhưng hắn không biết làm sao để chặn nó lại!
"Ta không biết! Nhưng ta không thích chàng ép ta thế này. Cho dù chàng là vì yêu ta, cũng không thể!". Nàng không hy vọng hắn lấy biểu tình phẫn nộ chiếm đoạt nàng, nàng muốn hắn xuất phát từ sự vui vẻ trong lòng...
"Không vui sao?". Hắn thì thào.
Sở Châu Ngọc tiếp tục nói. "Có lẽ ta vĩnh viễn không hiểu được tâm tình hiện tại của chàng, nhưng ta sẽ không rời bỏ chàng! Lúc chàng ôm ta ngày đó, sắc mặt tái nhợt, run run, ta liền tự nhủ với chính mình, sẽ không rời xa chàng!".
Đúng vậy, sẽ không rời xa hắn! Nàng chỉ nói một câu vui đùa mà có thể làm hắn phản ứng dữ dội đến vậy, Sở Châu Ngọc nàng đã tích đức gì để có thể được hắn yêu đến thế?
"Tuyệt Thanh, ta không phải ngốc tử, chàng yêu ta, sủng ta, ta đều hiểu được! Tất cả đều đặt trong lòng. Có lẽ ngay từ đầu, ta chỉ thương hại chàng không thể đi vào giấc ngủ, nhưng mà... Ngay cả chính ta cũng không biết từ lúc nào, ta đã yêu chàng rất nhiều. Thậm chí ta thực vui vẻ khi chàng chỉ muốn ôm ta ngủ".
"Nàng... Yêu ta?". Trong mắt hắn chứa đựng cả khiếp sợ lẫn vui mừng như điên.
"Đúng vậy, ta yêu chàng". Nàng thực khẳng định nói. "Cho nên, chàng căn bản không cần dùng thủ đoạn này ép buộc ta, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh chàng, cả đời cả kiếp!".
Nàng ưng thuận hứa hẹn, an ủi bất an trong lòng hắn.
Hắn yên lặng dừng lại, dùng thanh âm vô cùng trang trọng gằn từng tiếng nói. "Ngay cả trải qua một trăm đại kiếp nạn, tình cảm này vĩnh viễn không thay đổi, đợi đến lúc nhân duyên hội ngộ, dù có quả báo vẫn chấp nhận đảm đương. Châu Ngọc, cho dù yêu nàng, sẽ làm ta gặp kiếp nạn báo ứng gì, ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng".
Nàng giật mình, nam nhân này yêu nàng đến sâu đậm tột cùng?