Hoàng tử Y Nặc phẫn nộ ngùn ngụt.
Gần như toàn bộ lãnh thổ Đông Hạ đều là thảo nguyên và hoang mạc, sinh sống du mục, phân chia thành rất nhiều bộ lạc, tôn bộ tộc Mạc Nhĩ Hãn là hoàng thất, cư trú phân tán, không thể thực hiện trung ương tập quyền quản lý như Đại Tần.
Dưới điều kiện sống gian khổ, mỗi người Đông Hạ đều lấy hai chữ anh hùng làm vinh dự, ngay từ lúc còn nhỏ, đã có thể kéo được cung lớn, cưỡi được khoái mã. Nhưng mỗi người Đông Hạ lại lấy đọc sách làm hổ thẹn, từ thủ lĩnh đến nô lệ, biết chữ chẳng được mấy kẻ. Phần lớn bọn họ đều sống nay đây mai đó, sùng bái anh hùng cá nhân, có vẻ kinh miệt chiến lược, kỷ luật cũng lỏng lẻo. Đa số các tướng lĩnh là lãnh tụ của các bộ lạc, rất có uy danh trong bộ lạc mình, với quân đội mình mang đến, có lực kêu gọi tuyệt đối. Ngày trước đánh giặc, còn có mấy lần các tướng lĩnh nảy sinh tranh chấp, lập tức phất ngựa bỏ đi, hoặc lén đánh nhau.
Hoàng thất từng hạ lệnh phạt nặng, cũng không có nhiều hiệu quả lắm.
Lần này chinh phạt Đại Tần, vì là bá nghiệp thiên thu của Đông Hạ, chúng thủ lĩnh bộ lạc đồng lòng hiếm có, nhất trí đồng ý xuất binh.
Y Nặc hoàng tử tự mình lãnh binh, hắn dựa vào uy danh cùng năng lực, hao hết sức chín trâu hai hổ, trước tiên thu phục đám thủ lĩnh, sau đó huấn luyện ra một đội hổ lang chi sư tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh.
Nay, bộ lạc Cáp Mặc Tỳ do đại hoàng tử thống lãnh lại xảy ra hỗn loạn không lớn không nhỏ. Nguyên bản việc này là do đội lính phụ trách hậu cần la hét ầm ĩ đòi ra tiền tuyến, muốn đánh trận lập công, thủ lĩnh Cáp Cáp Đạt Đặc còn ăn nói có vài phần bất mãn, cho rằng Y Nặc cố tình để cho các bộ lạc thân cận với mình tranh công nổi trội, chèn ép các bộ lạc khác, không để cho người khác xuất đầu lộ diện. Bọn họ càng làm loạn càng lớn, cuối cùng khiến đồ tiếp tế không tới kịp, mũi tên vận chuyển tới thiếu mất vài vạn, Y Nặc vô cùng giận dữ, rút roi phạt Cáp Cáp Đạt Đặc trước mặt mọi người. Cáp Cáp Đạt Đặc lại chửi ầm lên: “Kẻ này lòng muông dạ thú, bất kính với anh cả! Chiếm lợi ích cho mình, đâm sau lưng người khác, nếu cướp được Đại Tần, phân chia thiên hạ, còn có chỗ cho bọn ta được ư?”
Y Nặc suýt chút nữa muốn giết chết tên ăn nói ngông cuồng này.
Sát Nhĩ Thác Thứ ngăn hắn lại, âm thầm bàn bạc: “Chuyện hắn làm, không chừng chính là do đại hoàng tử ra lệnh, sợ ngươi công cao át chủ, sinh ra loại dã tâm không nên sinh…”
Y Nặc hoàng tử căm tức thiếu chút nữa bóp nát cán roi: “Thiên hạ chưa bình, dã tâm con bà nó!”
Sát Nhĩ Thác Thứ thở dài: “Mấy năm gần đây Đại Hãn có biểu hiện tỏ ý khen ngợi ngươi, danh vọng trong tướng sĩ quá cao, đại hoàng tử kiêng kị cũng là chuyện có thể bỏ qua.”
“Ta với anh cả qua lại thân thiết nhiều năm, xưa nay cung kính, chưa bao giờ nổi dã tâm bất chính, sao hắn có thể nghi ngờ ta?” Y Nặc hoàng tử quăng roi ngựa, căm giận nói, “Chú nên biết, lòng dạ Kỳ Vương khó liệu, tiếp viện lương thực quân dụng là quan trọng nhất, Cáp Cáp Đạt Đặc dũng mãnh có thừa mà lại không có đ ầu óc, giờ tuổi đã cao, lại càng ngu ngốc hơn, đi lại cũng còn không thuận lắm, cháu ngầm sắp xếp hắn ở vị trí quân lương, một là không được phép mắc lỗi, hai là kiềm chế Kỳ Vương, ba là không muốn cậu ruột của đại hoàng tử gặp chuyện không may, nay hắn lại… Thật là làm cháu tức chết!”
Sát Nhĩ Thác Thứ nhíu mày: “Nếu không… Lần công thành sau, cho Cáp Cáp Đạt Đặc ra tiền tuyến?”
Y Nặc lắc đầu: “Bởi vì hắn làm loạn, cho nên thay đổi sắp xếp quân đội? Coi quân luật như trò đùa, làm sao thu phục binh lính?”
Đối mặt với kẻ đần độn nửa câu đạo lý cũng không hiểu, ấn theo quân kỷ đã chết lâu rồi. Chỉ vì đối phương là cậu ruột đại hoàng tử, trong bộ lạc Cáp Mặc Tỳ uy vọng lại cực cao, nếu thực sự động thủ giết chết, chắc chắn trở thành công khai đối địch với đại hoàng tử, nếu khơi cuộc chiến nội bộ lên, cơ hội tốt chinh phạt Đại Tần sẽ trôi theo dòng nước.
Đối diện với lòng nghi ngờ của đại hoàng tử, trong lòng hắn cũng có phần chột dạ.
Trên đời này có ai không muốn làm hoàng đế?
Cảnh đường phố náo nhiệt, nhân dân giàu có ở kinh thành rành rành trước mắt.
Đó là miền đất hứa mà hắn tha thiết ước mơ, cũng là dáng vẻ tương lai của Đông Hạ mà hắn hy vọng.
Nếu sau khi đánh hạ Đại Tần, để mặc cho đám phá rối tranh cãi ầm ĩ muốn đánh hạ Đại Tần rồi đuổi nông dân đi, lấy ruộng tốt chồng cỏ chăn bò, không thèm đọc sách, không chịu biến pháp, không muốn sống một cuộc sống nền nếp, thì không được bao nhiêu năm tháng êm đẹp, sẽ tiêu phí sạch sẽ sự trù phú của Đại Tần, rồi lại lâm vào chiến loạn liên tục.
Hắn kính trọng đại hoàng tử, cũng cảm kích năm đó đại hoàng tử lặng lẽ trợ giúp báo thù cho mẫu thân, không muốn làm tổn hại hắn.
Nhưng mà hắn phải ngồi trên vị trí càng cao, mới có thể có càng nhiều sức mạnh thực hiện khát vọng trong lòng.
Phụ hoàng còn tại vị, tuy rằng đắm chìm tửu sắc, cơ thể đã có vẻ suy kiệt, cũng trong vài năm nữa sẽ băng hà.
Chiến sự Đại Tần gian khổ, không nên đấu đá nội bộ, vấn đề kế vị căn bản không cần phải lo lắng gấp gáp như vậy.
Y Nặc hoàng tử không hiểu lắm tại sao đại hoàng huynh bụng dạ thẳng tuột chẳng bao giờ để ý cục diện, bỗng chốc lại gây khó dễ. Nhưng chiến sự trước mắt và kế hoạch phát triển sau này, làm cho hoàng tử Y Nặc lâm vào tình cảnh khó xử.
Cá và tay gấu, không thể cùng ăn, phải chọn lựa.
Vì đại cục, hắn chỉ có thể nhượng bộ.
Trong sự bất mãn và nghi ngờ, quân đội Đông Hạ bắt đầu điều động phạm vi nhỏ.
Rạng sáng, mộng đẹp đang say, thám tử báo lại, cửa phía tây Cư Bình Quan mở, bụi đất tung lên, có quân đội phá vây mà ra.
Không rơi vào bẫy phía đông, phá vây phía tây, định phối hợp với quân Xuyên Tây chăng?
Y Nặc khoác thêm chiến giáp, âm thầm bày binh bố trận, bọc sườn cho phía tây, lại phát hiện bụi đất chẳng qua chỉ là đàn lừa hoặc trâu già dê cừu buộc chổi sau người.
Trong lúc tâm tư bọn họ đang hướng về phía tây thì, chợt, cửa bắc Cư Bình Quan mở toang, hơn mười con trâu mộng, đầu buộc mũi sắt, chỗ hiểm trên người được buộc khiên và khôi giáp chỉnh sửa thành đồ phòng hộ đơn giản, khoác da hổ, toàn thân tô màu đỏ rực, trước mắt có một cây sào trúc treo một tấm vải đỏ, từ xa nhìn lại, tựa như quái thú thượng cổ. Vẻ như bị hạ thuốc, miệng sùi bọt mép, tình trạng điên cuồng, kéo cái đuôi cháy rực, lồng lộn phi đến.
“Quái thú! Quái thú… Không, đột kích!” Lính gác sửng sốt một lúc lâu, mới hồi thần lại, nhảy lên ngựa hét lớn, giương cung cài tên, xông về phía đàn trâu, nhưng là con ngựa ngửi được mùi của hổ, thấy quái vật bốc lửa, sợ đến hồn phi phách tán, chạy toán loạn một chỗ, cúp đuôi muốn chạy trốn, mặc cho binh lính ra sức chọc que quật roi, vẫn không chịu nghe lời. Những kẻ còn lại nghe tin mà chạy tới, một mặt trấn an lũ ngựa, một mặt giương cung lắp tên, điên cuồng lao về phía đàn trâu, khổ nỗi giáp trụ vững chắc, chỗ yếu được bảo vệ kín, đàn trâu điên vốn dĩ không sợ chết, tốc độ lại nhanh, sau khi bị thương càng thêm điên cuồng, bạt mạng húc về phía địch, có hai con đã áp sát, húc chết mấy tên binh lính Đông Hạ. Bao nhiêu dũng sĩ vây quanh, đao chém búa bổ, mới giải quyết được con súc sinh này.
Thừa dịp hơn nửa số mũi tên bắn hết về phía đàn trâu.
Lúc này, trống trận rền vang, tất cả dân chúng Đại Tần trong Cư Bình Quan, kể cả người già trẻ nhỏ, hết thảy đều trèo lên tường thành, đánh trống hò hét trợ oai, nghe xa xa, tưởng như có trăm vạn hùng binh.
Tiếp theo, kỵ binh Đại Tần phân tán đội hình, vọt tới theo hình quạt, áp sát thì khép lại, tiến thẳng vào trái tim của quân địch, đánh giáp lá cà. Theo sau mấy trăm kỵ binh, là những người khoác trang phục Đông Hạ, ăn mặc đầu tóc kiểu Đông Hạ, tay buộc vải đỏ, không buồn chém giết, được quân đội phía trước che cho, trực tiếp xâm nhập vào, sau đó chạy khắp nơi gào khóc bằng thứ tiếng Đông Hạ thành thạo.
“Trúng bẫy! Cứu mạng!”
“Lui lại! Chạy mau!”
“Chủ tướng nói, lùi lại ngay lập tức!”
“Không chạy là chết!”
Binh lính Đại Tần theo sau cũng cùng rống hai chữ Đông Hạ đơn giản nhất mà trước khi xuất chinh chủ soái đã dạy.
“Lui lại!”
“Lui lại!”
“Lui lại!”
Ầm ầm như sấm bên tai, gào thét đến thúc dục tâm can, tướng sĩ Đông Hạ ở phía sau không nhìn thấy cục diện, cho rằng tiền phương bại trận, trong lòng đại loạn. Vừa đúng lúc bộ lạc Cáp Mặc Tỳ vừa ra tiền tuyến, chưa hiểu rõ tình thế, lại không hề thiếu kẻ nhát gan hoặc ngu ngốc, t hực sự cho là chủ soái ở tiền phương hạ lệnh lui binh, lập tức khiển ngựa, quay đầu bỏ chạy, người phía sau thấy người phía trước lui, cũng chạy theo, kết quả loạn càng thêm loạn.
Diệp Chiêu theo sau, tự mình dẫn quân chủ lực, xông thẳng lại đây.
Đại đao tám mươi tám cân vung lên, ngân giáp nhiễm huyết, bạch mã đạp thi, dưới ánh sao mai chiếu rọi, tu la bừng tỉnh.