“Chủ soái quân địch có thể là Diệp Chiêu.” Khi thám từ tiên phong báo binh lính phá vây phía Tây chỉ là một đám la già yếu và vài trăm binh sĩ, hoàng tử Y Nặc đang trên đường tới kh ép vây chợt nảy ra dự cảm xấu trong lòng.
Sát Nhĩ Thác Thứ cũng không tin: “Sao có thể là ả?”
Từ khi đánh bại quân Đại Tần đến nay chẳng qua chỉ khoảng hai mươi ngày, y theo tác phong của đám quan viên kinh thành kia, từ thảo luận cho tướng lãnh tiếp nhận nhiệm vụ đến triệu tập tướng lãnh rồi xuất chinh, ít nhất cần hơn một tháng. Huống chi Diệp Chiêu vừa mới bị bách quan dâng thư tập thể, hoàng đế tự mình bãi chức, bọn họ sao lại tự bạt tai mình, nhanh như vậy đã gọi nàng về, vứt lên chiến trường?
“Là cô ấy.” Trực giác mãnh liệt khiến cho hoàng tử Y Nặc đưa ra phán đoán, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh, “Tình thế không ổn, lập tức quay lại ngoài cổng thành bắc!” Chưa chạy được bao xa, phía sau đã có tướng sĩ báo lại, “Diệp Chiêu dẫn quân công phá bắc quân, trận thế đại loạn.”
Sát Nhĩ Thác Thứ trợn mắt há mồm, chỉ còn biết lặp đi lặp lại ba chứ: “Sao có thể, sao có thể…”
“CMN!” Hoàng tử Y Nặc khó thở, chửi ầm lên.
Diệp Chiêu thiện đánh tập kích, Diệp Chiêu thiện dùng kì binh, Diệp Chiêu thiện đánh tốc độ.
Đây là yếu quyết hắn ghi tạc lên tấm da vô số lần, cẩn thận đề phòng vô số lần.
Hoàng đế Đại Tần ngay hôm thu được tin chiến bại, liền dẹp hết các ý kiến, không chút do dự sử dụng Diệp Chiêu đang là tâm điểm tranh cãi, để cho nàng lao đến chiến trường nội trong mười ngày, bắt đầu tiến công ngay trong đêm. Chức quan Đại Tần tựa như món đồ bỏ đi, dùng xong thì vứt, vứt rồi lại nhặt về dùng, thay đổi xoành xoạch, nói không giữ lời, thật là coi mặt mũi triều đình như không.
Hắn thật sự quá coi thường độ dày da mặt của hoàng đế Đại Tần! Thực CMN vẫn còn là đàn ông à?!
Hoàng tử Y Nặc bị sự vô liêm sỉ của cáo làm tức phát điên. Hắn căm giận giẫm bàn đạp ngựa, quay về trận địa, chuẩn bị cứu viện. Vừa nhìn thì thấy tướng sĩ của mình đang đua nhau chạy ngược về sau, hắn rút đau, chặn một tên, chỉ vào cổ quát: “Tại sao lại rút lui?”
Tên tiểu binh xui xẻo bị chặn lại kia cứng cổ hỏi lại: “Không phải tướng quân phía trước kêu rút lui sao?”
Hoàng tử Y Nặc quát: “Ai kêu rút lui?”
Tiểu binh ngượng ngùng nói: “Ai cũng kêu rút lui…”
Hoàng tử Y Nặc giận dữ: “Nói hươu nói vượn! Đều là âm mưu của địch! Quay lại cho ta!”
Tiểu binh tuổi còn trẻ, bị vẻ giận dữ của chủ tướng làm sợ tới mức mất vía, không nghe thấy mệnh lệnh, vẫn chạy lui mấy bước.
Hoàng tử Y Nặc phẫn nộ vung đao, chém bay đầu của hắn, răn đe binh sĩ.
Nhóm kỵ binh ở đang chạy trốn tới gần cuối cùng bị dọa khựng lại, đứng yên tại chỗ, chột dạ đảo quanh.
Hoàng tử Y Nặc giục ngựa, nhằm phía tiền phương, thấy một đám kỵ binh lạ mặt vừa chiến đấu vừa dùng giọng Đông Hạ hô “Rút lui” trợ uy cho binh lính Đại Tần, lẫn giữa đám quân của mình, khua môi múa mép, giật dây mọi người rút lui, tức thì hiểu rõ, nhưng tất cả đã muộn.
Đông Hạ lấy khinh kỵ binh (*) làm đội quân chủ lực, quen thói chớp thời xông lên, bị thương bỏ chạy, nay thấy đội ngũ ở sau rút lui, lòng liền rối loạn. Thấy mọi người chạy hết, đều cảm thấy luật không thể phạt số đông, hoàng tử Y Nặc lại dù có độc ác cũng sẽ không giết người mình, bộ lạc Đông Hạ nhiều như vậy, vì cái gì lại không cho bộ lạc khác đi chịu chết trước? Mà phải là mình?
Hoàn cảnh lâm vào hỗn loạn, phá hỏng trận hình vốn có, quân đội Đại Tần đã xung phong liều chết xông tới, hơn nữa sĩ khí như cầu vồng, người người giết đến hai mắt đỏ sậm, binh khí nối nhau liều chết xung phong chặt đứt quân Đông Hạ, trận hình bị hỏng hoàn toàn, nhân số kỵ binh bọn họ không hề có ưu thế quá lớn, không chút chiến ý, rơi vào bị động.
Nghiêm lệnh vô dụng, ngươi chạy ta cũng chạy, ta chạy hắn cũng chạy, càng chạy càng nhiều.
Ngay cả khi hoàng tử Y Nặc giết vài tên đào binh, cũng không ngăn được đại xu thế hỗn loạn, ngược lại càng ngày càng rầm rộ, hơn vạn con ngựa chạy toán loạn, bị đạp chết đạp thương nằm la liệt.
“Liều mạng với ả!” Sát Nhĩ Thác Thứ tức giận đến đỏ hết hai mắt, thúc ngựa phóng về phía chủ tướng đối phương.
Hoàng tử Y Nặc ngẩng đầu, thấy trong quân địch hiện lên một bóng dáng màu bạc, áo giáp chói mắt bị máu tươi tưới sũng, trên đỉnh mũ dải tua đỏ chói mắt, từng lọn tóc dài rũ xuống, ướt mồ hôi, trong tay là một cây trường đao rất nặng, nhịp nhàng đạp tuấn mã khua đao lên, vung thành hình bán nguyệt, đao phong thổi qua, xung quanh xác chất thành đống, phạm vi mấy trượng, không kẻ nào dám tới gần nửa bước.
Sát Nhĩ Thác Thứ cầm hai lưỡi búa trong tay, xông thẳng về phía nàng.
Hoàng tử Y Nặc vội quát ngừng lại: “Quay về!” Nóng nảy làm bừa, không phải đối thủ của nàng.
Diệp Chiêu ngẩng đầu, thấy đại tướng quân địch chạy tới, giục ngựa nghênh đón, quát một tiếng, “Đến hay lắm!”
Rìu của Sát Nhĩ Thác Thứ như điện, đao của Diệp Chiêu như thần. Ngựa lướt qua nhau, vũ khí giao phong, trong một thoáng chớp mắt, nhanh tới không thể nhìn được, chỉ thấy bóng người vụt qua, thắng bại đã phân. Sát Nhĩ Thác Thứ vai trái phun máu tươi, rớt xuống khỏi ngựa, liền đó bị binh lính Đại Tần vây lại, bốn năm cây trường thương đâm vào, xuyên thấu tâm can.
Tướng sĩ đi theo rút đao, kêu gào đòi tiến lên báo thù. Hoàng tử Y Nặc mất một đại tướng, lòng đau như cắt. Nhưng hắn nhìn trông đại cục, rõ ràng thế bại khó tránh, tiếp tục đánh bừa, sẽ tổn thất rất nhiều dũng sĩ Đông Hạ, cân nhắc mãi, hắn nhịn đau buông tay, bình tĩnh hạ lệnh, trấn an chúng bộ hạ, lệnh bọn họ phân công chỉ huy, điều khiển toàn quân tạm thời r t lui có tổ chức về Thông Dương Thành ở Giang Đông.
Đồ Ba không phục: “Ông đây muốn tỉ thí với nó!”
Hoàng tử Y Nặc ra lệnh: “Ba tuổi ranh, xưng ông đây cái ***?! Đừng chỉ nhìn vào cái lợi nhất thời, Thông Dương Thành dễ thủ khó công, tạm thời đành rút lui, chờ đến khi tập hợp lại, sẽ quyết một trận tử chiến với cô ta.”
Đồ Ba đang kích động, chẳng nghe vào tai: “Đường đường là nam tử hán, còn đi sợ một con đàn bà!”
Hoàng tử Y Nặc lắc đầu: “Cô ta không phải phụ nữ bình thường!”
Đồ Ba: “Ngươi có thể thoải mái vứt bỏ mặt mũi trước mặt đàn bà, ta thì không vứt nổi!”
Hoàng tử Y Nặc nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ chịu mất mặt, là để sau này làm cho cô ta mất mạng! Rút! Lập tức rút!”
Tổ chức chạy trốn dễ dàng hơn tổ chức tiến công.
Diệp Chiêu chém chết Sát Nhĩ Thác Thứ, đang định thừa thắng truy kích, đã thấy tướng sĩ Đông Hạ đang chạy trốn dần dần trở nên có trật tự, xa xa là bóng dáng hoàng tử Y Nặc, biết hắn đã tổ chức rút lui, quyết đoán lựa chọn chấp nhận một trận thua nhỏ nhoi, bỏ lại phần lớn tài nguyên để tận hết khả năng giữ lại thực lực, đổi lấy cơ hội Đông Sơn tái khởi, là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.
Tôn phó tướng đứng cạnh hỏi: “Truy kích không?”
“Bắt giặc bắt vua trước.” Diệp Chiêu cười lạnh một tiếng, nhấc cường cung lên, rút từ trong túi ra bay mũi tên, một mặt thúc ngựa phi nhanh, một mặt giương cung cài tên, vung tay bắn ra ba mũi liên châu đẹp đẽ, lại rút thêm tên, bắn ra ba mũi nữa, liên miên không dứt, từng mũi từng mũi mạnh mẽ, nối đuôi nhau, xé toạc không khí, mang theo sát khí dày đặc bay về phía hoàng tử Y Nặc.
Hoàng tử Y Nặc vung đao gạt ra, đỡ liền ba mũi. Mũi tên sắc bén lưu lại ba vết lõm mờ trên thên đao, lại tiếp tục nghênh đón, gạt ba mũi tên phía sau ra. Chủ tướng địch ta, bốn mắt nhìn nhau, con sói cái dũng mãnh vô song trên chiến trường này, đôi mắt màu lưu ly kia thật giống như có ma lực, hút lẫy hồn phách người khác ngã vào bên trong, khiến cho trái tim đã nguội lạnh của hoàng tử Y Nặc lại sôi trào, run rẩy không ngừng giống như nhìn thấy con mồi mà mình ngày nhớ đêm mong.
Diệp Chiêu nâng tay, lại là tam tiễn liên châu, sau khi hoàn thành mũi tên thứ nhất mê hoặc đối thủ, nàng lại thả chậm tốc độ của mũi tên thứ hai lại một chút, để cho mũi thứ ba bắn sau mà đến trước. Hoàng tử Y Nặc giật mình, chật vật ngăn lại, Diệp Chiêu rất nhanh bắn ra mũi tên thứ tư theo một góc độ xảo quyệt nhất, góc độ khó thể trốn tránh nhất, hướng về phía trái tim hắn, hướng về con đường thắng lợi.
Ngay lúc mũi tên sắp rời cung.
Bụng Diệp Chiêu thình lình đau tức, quặn cả lục phủ ngũ tạng, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra một cảm giác kỳ diệu chưa bao giờ có, khiến cho nàng trước nay vốn không sợ chết không sợ đau lại hạ cán cung xuống bảo vệ bụng theo bản năng, vì thế, mũi tên chính xác thoáng lệch nửa phần, chậm lại nửa phần, cuối cùng không trúng vị trí nàng muốn, mà xẹt qua đầu vai của hoàng tử Y Nặc, bắn vào khôi giáp của hắn.
Hoàng tử Y Nặc nhịn đau, rút tên ra, nhìn nàng thật sâu, bình tĩnh và chính xác dẫn thuộc hạ lui lại.
Thế thắng đã định, Ngô tướng quân dắt binh đuổi giết, chém thêm vài mạng.
Tôn phó tướng một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, đứng phía sau hét to: “Chớ tham công liều lĩnh!”
Diệp Chiêu run run ngồi trên lưng ngựa, nhìn cây cung trên tay, sờ sờ vào vùng bụng cứ đau âm ỉ từng cơn, ngốc nghếch như nàng, cũng đã phát hiện có gì đó không bình thường.