Vì Liễu Tích Âm, Hồ Thanh thay đổi kế hoạch của mình, mang theo tin tình báo, quyết đoán rời đi, nửa đường chạy tới quân doanh Đại Tần.
Quân doanh Đại Tần, Diệp Chiêu mang thai hơn bốn tháng, bụng chưa quá lộ, chuyện nôn nghén sau khi được thuốc thang, cũng không quá nghiêm trọng. Suốt thời gian hòa đàm, nàng mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, xốc tinh thần lên đi hô hào, miễn cưỡng che đậy được sự tình xuống, chỉ có vài thân binh bên cạnh là biết rõ.
Không có con giun trong bụng là Hồ Thanh, những phụ tác khác Diệp Chiêu sử dụng không thuận, tốc độ xử lý văn thư chậm đi rất nhiều.
Nàng uống xong chén thuốc đắng và một lo đồ bổ cho phụ nữ có thai xong, nhìn thật lâu về nơi phương Bắc đã rất lâu chưa có động tĩnh, trong lòng buồn phiền khó hiểu, nàng xử lý công văn xong, xoay xoay chiếc cổ nhức mỏi, cuối cùng nhớ tới Hạ Ngọc Cẩn, phát hiện hắn không ở đây, bèn bước ra ngoài lều tìm, đã thấy hắn mặc một chiếc áo lông cừu giản dị, túm tụm với đám thân binh chưa đến ca trực của nàng, vây quanh đống lửa, ngồi xếp bằng, cười đùa ầm ĩ.
Hạ Ngọc Cẩn chẳng làm cao, thành tích lăn lộn trên đường phố vô số kể, ăn nhậu chơi bời, phẩm tửu thưởng mỹ, mọi trò đều thông, lại thạo dụ dỗ người khác, ngồi một chỗ với đám binh lính thô lỗ, giấu họ giấu tên, dựa vào cái miệng đầy lời thô tục, tiền tiêu như rác, uống chén rượu lớn, ăn tảng thịt to, thế mà lại vô cùng hòa hợp.
“An tiểu huynh đệ, nhìn ngươi da mỏng thịt mềm thế này, không ngờ lại rất hào sảng đấy!”
“Nào nào nào, nói tiếp xem làm sao để đánh bạc tất thắng đi.”
“An huynh đệ, ngươi làm gì trong Nam Bình Quận Vương phủ?”
Hạ Ngọc Cẩn thần bí cười hề hề hai tiếng, nhấp nhấp rượu, “Các ngươi đoán xem?”
Thân binh bên người tướng quân đa số là người Mạc Bắc hoặc Giang Bắc, không quá hiểu biết tình hình kinh thành, chưa được nghe nhiều lắm những sự tích hoang đường của Hạ Ngọc Cẩn, mọi người thi nhau ép nếp nhăn trên não, cố gắng đoán.
“Con trai của quản sự! Không phải, tiền vung rộng rãi quá.”
“Mặt mũi xinh đẹp như vậy, nhiều tiền như vậy, đừng bảo là… Là trai bao của quận vương gia nhé?”
Không đợi Hạ Ngọc Cẩn sặc nước, đã có người hung hãn gõ cho kẻ nói năng lung tung một gõ, cả giận trượng nghĩa nói: “Bản tính háo sắc của An huynh đệ vượt xa chúng ta, rõ ràng là thích phụ nữ, cái gì ông già thỏ với chả không ông già thỏ! Đừng nói hươu nói vượn!”
Hạ Ngọc Cẩn nhẹ nhàng thở ra, một tên lính khác lén lút bò lại gần, kề tai hỏi nhỏ:”Ngàn dặn xa xôi, không ngại nguy hiểm chạy tới, nghe nói quận vương gia là một gã không ra hồn, ngươi và Diệp tướng quân lại nhìn rất thân mật, đừng nói là… là trai bao của tướng quân nhé?!”
Diệp Chiêu giận đến mí mắt giật giật.
Hạ Ngọc Cẩn cười ha hả, một lúc lâu sau, nghiêm túc nói: “Hắc hắc, nói không chừng ta là một hoàng thân quốc thích ấy chứ?”
“Chém gió!” C húng tướng sĩ tỏ vẻ khinh bỉ mãnh liệt, “Bằng vào cái bản tính vô lại lưu manh này của ngươi, còn có thể là hoàng thân quốc thích được à? Thế thì ta còn là ngọc hoàng đại đế.”
Hạ Ngọc Cẩn vuốt vuốt mũi.
Giả thành thật thì thật cũng thành giả, cốt lõi của ngụy trang là ở khí chất, bộ dạng hắn vô lại như vậy, đám người thà tin rằng hắn là con hát, cũng không chịu tin hắn là quận vương gia, nếu không rất là sụp đổ hình tượng hoàng gia thường thấy trên kịch.
Mọi người ba lần bốn lượt bức cung.
Hạ Ngọc Cẩn “bất đắc dĩ” thừa nhận: “Ta là con trai của đại tổng quản An Vương phủ, phụ thân chê ta không nên người, bắt ta ra ngoài rèn luyện.”
Canh cổng nhà tể tướng to ngang quan tam phẩm, ngay cả thị nữ thiếp thân cũng được nuông chiều từ bé, tất cả thắc mắc đều đã có được một đáp án hoàn mỹ.
Mọi người vừa lòng, vỗ đầu hắn: “Thằng chết tiệt! Mày lừa bọn ông!”
Hạ Ngọc Cẩn bị vỗ xém tí nữa lăn ra ngã.
Diệp Chiêu đứng nhìn từ xa, im lặng không lên tiếng quay đi.
Hạ Ngọc Cẩn chưa từng đánh trận, cũng chưa đọc quân thư, nhưng hắn sẽ không ỷ vào thân phận của mình mà khua tay múa chân. Hắn có thể tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, giao tất cả chiến sự cho vợ xử lý, các tướng sĩ nói chuyện bất kể đúng sai thế nào, đều đồng ý hết thảy, tuyệt không nói nhiều nửa câu.
Hắn chỉ quan tâm đến hành động của Diệp Chiêu và hai vị đại phu, lớn thì từ tham khảo phương pháp trị liệu, che giấu tình trạng cơ thể của Diệp Chiêu, nhỏ đến mức lửa mỗi lần sắc thuốc, xử lý bã thuốc, hắn đều tham dự hết thảy, không chịu lơi lỏng nửa phần.
Nhàn rỗi rồi chân tay, hắn liền bám lấy đám thân binh, học cưỡi ngựa, chơi đao kiếm, hoặc là chọc cười nương tử, tránh để tính khí không được tốt lắm của nàng vì mang thai mà càng tồi tệ hơn.
Hạ Ngọc Cẩn vui đùa ầm ý, trong đầu lại rất nhanh tự hỏi.
Giấy nào có thể gói được lửa? Lã đại phu và quân y Lão Vương thường xuyên ra vào lều tướng quân, hơn nữa nàng lấy lý do công văn quá nhiều, không ra ngoài luyện võ khiến vô số lời đồn đại nổi lên, rất nhiều tướng sĩ đều suy đoán, thám tử Đông Hạ cũng đã thò mặt thăm dò, ý đồ tìm hiểu xem Diệp Chiêu có bệnh gì không, cũng có người đã bắt đầu ngờ vực vô căn cứ là tướng quân có phải đã mang thai hay không.
Lẫn trong tiếng cười đùa, những âm thanh xôn xao ầm ĩ vang lên bên ngoài doanh trại, hắn chạy tới, thò đầu ra hóng, đã thấy một hàng đầu trọc lốc dưới ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt, cầm đầu đám đầu trọc chính là Thu Lão Hổ, theo sau là bọn Hồ Thanh, những tướng sĩ quen biết với họ đều tiến liên, cười nhòa mắt lệ, đấm cho đối phương một trận: “Không ngờ CMN không chết thật! Quả nhiên là lũ họa hại!”
Tiếng bước chân lộn xộn, Diệp Chiêu đã vọt tới trước quân, nàng giật mình một cái, sau đó lập tức tiến lên, tay trái đỡ Thu Lão Hổ, tay phải nâng Hồ Thanh, xoa mạnh vai hai tên xem là thật hay mơ, sau đó cười to nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Thu Lão Hổ lập tức siết chặt tay nàng lại như đáp lời.
Hồ Thanh mắt nhòa lệ: “Các huynh đệ, nhẹ tay chút! Tướng quân, đừng xoa bóp, có biết tay mình khỏe thế nào không?”
Diệp Chiêu ngượng ngùng rụt tay: “Tối nay thiết yến an ủi huynh đệ.”
“Cha!” Thu thủy vọt lại đây nhanh hơn chớp, khó tin nhìn Thu Lão Hổ, không nói nổi lấy nửa lời.
Thu Lão Hổ vừa sợ vừa giận: “Cái con chết bầm kia! Ai cho mày lên chiến trường! Để xem bố mày đập chết mày! Đệt! Bố mày chết, mày lại còn béo lên?! Bình tĩnh! Thật bình tĩnh! Không hổ là con gái của ta!”
Thu Thủy ôm phụ thân, gào khóc.
Tiếng cười tiếng nói, om sòm ầm ĩ.
Diệp Chiêu và hai tài tướng tìm được đường sống từ trong chỗ chết đi vào quân doanh.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn trái nhìn phải, phát hiện nương tử đã vui mừng đến nỗi quên béng cả mình, vội vàng đuổi theo.
Diệp Chiêu đuổi hết mọi người, chỉ để lại vài tên thân tín, cẩn thận hỏi những gì bọn hắn đã trải qua.
Thu Lão Hổ lập tức ba hoa chích chòe, khen loạn không ngớt sự thần cơ diệu toán của quân sư, nói đến mức nước miếng tung bay, chỉ thiếu nước nói Hồ Thanh thành thiên thần hạ phàm. Không ai tin mấy lời nói bậy của hắn, Diệp Chiêu quay đầu nhìn Hồ Thanh.
Hồ Thanh cười nói: “Năm đó Gia Hưng Quan bị cháy, ta và ngươi phá vây từ trong lửa nóng, cũng dội nước giếng toàn thân, sau đó nhằm phía tường lửa, liều mạng xông qua, hết đồ để đốt, lửa tự nhiên tắt. Trong binh Y Nặc chủ yếu là thủ chỗ không lửa, Thu tướng quân dũng mãnh hơn người, quân ta lại tinh nhuệ, mọi người tụ lại, phá vây mà ra. Đáng tiếc lúc ấy hiện trường náo loạn, tiếng hô hào không truyền xa được, mọi người đều lùi lại, bên cạnh chẳng được bao nhiêu người tình nguyện tin vào ta, nếu không số còn sống không chỉ ít như vậy.”
Thu Lão Hổ lòng còn sợ hãi: “Trước khi đi, tướng quân dặn ta mọi chuyện nghe theo quân sư, ông đây quyết tâm nghe đến cùng, quả nhiên đúng đắn.”
Thu Thủy vẫn nức nở không ngừng.
Diệp Chiêu an ủi: “Còn sống là tốt rồi, đang lúc cần người.”
Hồ Thanh nói việc Liễu Tích Âm ở trận doanh Đông Hạ ra: “Đại hoàng tử và hoàng tử Y Nặc thành thế nước lửa, Liễu cô nương đẩy ta lui về, nàng đã có sẵn kế hoạch trong lòng, chỉ còn đợi thời cơ tốt nhất để châm ngòi lần cuối, đến khi quân doanh Đông Hạ đại loạn, chúng ta nhân cơ hội tấn công.”
Diệp Chiêu trầm giọng: “Đã biết.”
Hồ Thanh nhắc nhở: “Liêu cô nương định tuẫn thân báo quốc.”
“Tuẫn cái con bà nó!” Diệp Chiêu bùng nổ, bướ c vòng hai vòng, chợt hỏi, “Giang Bắc chuyển nhiều lương thực đi Giang Đông như vậy, thanh thế to lớn, tất cả các sơn đạo, ngươi có biết đường không?”
Hồ Thanh cười tủm tỉm: “Biết, ta đã thử Đông Hạ vương, chắc khoảng nửa tháng sau là lương thực được chuyển, bằng trí tuệ của Liễu cô nương, tất sẽ động thủ trước khi lương thực chuyển đến.”
Diệp Chiêu chỉ vào sa bàn, hỏi: “Trước tiên đánh hạ đội ngũ vận lương của Kỳ Vương, cắt đứt yếu đạo giao thông, phái tinh binh đóng giả đội vận lương của Kỳ Vương, lẻn vào trong thành, nội ứng ngoại hợp, đánh mở cổng thành, làm được không?”
Hồ Thanh nói: “Đội vận lương đứng ngoài thành của Đông Hạ, sau đó lính Đông Hạ ra thay, sợ là không dễ vào.”
Diệp Chiêu nói: “Đánh hạ đội vận lương, trộn cát vào gần hết các bao lương, quan viên Đông Hạ kiểm lương phát hiện, nảy sinh tranh chấp, tất triệu kiến đám binh vận lương vào thành chất vấn. Lúc này dẫn quân công thành, thừa dịp đại loạn, đánh mở cổng thành, tiện cứu Liễu cô nương ra luôn.”
Thu Lão Hổ kêu: “Được! Trộn nhiều cát một chút, kiếm một đống lương về.”
Hồ Thanh chần chừ nói: “Nhìn thái độ của Liễu cô nương, sợ là thà chết không chịu đi.”
“Nó có chấp nhận đi hay không không ảnh hưởng.” Diệp Chiêu vốn dĩ không hề lo lắng vấn đề nhỏ này, xua tay nói: “Chỉ cần còn có một tia hy vọng, dùng thủ đoạn gì cũng được, cho dù đánh gãy chân cũng phải lôi nó ra khỏi cái chỗ chết tiệt kia!”
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Chết tử tế cũng không bằng còn sống, ai biết nó là ai? Chỉ cần mai danh ẩn tích thay đổi thân phận, đổi địa chỉ, bằng tài sản bạc triệu, dung mạo hơn người của nó, lại có vương phủ làm chỗ dựa, thể nào cũng chọn lấy được một người thích hợp để lập gia đình.” Gả cho ai cũng được, chỉ cần không gả cho hắn là tốt rồi. Trực giác của hắn cho rằng, thủ đoạn độc ác ẩn nhẫn của Liễu Tích Âm và tác phong lưu manh vô lại của mình là vô cùng không hợp, cưới về rồi, hắn có khả năng phải đổ máu thật lớn. Cho nên càng khâm phục càng phải đề phòng.
Đang bàn luận.
Ngoài cửa, Lã đại phu vội vàng chạy tới, trán ròng ròng mồ hôi, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện vài kẻ lạ mặt, vội vàng kéo quận vương ra ngoài, kề tai nói: “Có kẻ lén lút động đến cái hòm giấu thuốc dưỡng thai, tình thế không ổn, chuyện tướng quân có thai sẽ lan truyền rất nhanh, làm sao bây giờ?”
Hạ Ngọc Cẩn cười nói, “Yên tâm, trách nhiệm của Diệp tướng quân là bảo vệ nước nhà, trách nhiệm của kẻ làm chồng ta là bảo vệ vợ con, mối nguy này đã sớm được phòng bị, có thể lập tức giải quyết.” Hắn tính toán một lát, vẫy vẫy Thu Thủy, gọi nàng ra bảo, “Chuyện lần trước nói với ngươi, bây giờ đúng là thời điểm vạn lần có một.”
Hắn kéo Thu Thủy về lều, kể lại một lượt chuyện Diệp Chiêu mang thai.
Hồ Thanh nhíu mày, Thu Lão Hổ sợ đến mức mắt hổ trợn trừng.
Không ngờ, con gái yêu quý của hắn đột nhiên quỳ xuống, kiên quyết nói: “Con đã sớm bàn bạc với quận vương, nếu sự tình có dấu hiệu bại lộ sẽ ngay lập tức tuyên bố với bên ngoài rằng chính con mang thai. Dạo này con ăn phì ra thêm mấy phân, mặc quần áo thùng thình che bớt, Lã đại phu cũng đã dạy cho mấy triệu chứng khi mang thai, đủ để đóng giả rồi.”
Diệp Chiêu nhíu mày: “Danh dự nữ tử quý giá, không thể!”
Hạ Ngọc Cẩn: “Đừng cố chấp như vậy, phải tùy tình hình nữa, bây giờ tình thế tuyên bố việc này quá tốt so với dự đoán của ta.”
“Không được không được!” Thu Lão Hổ gầm lên, túm cổ áo Hạ Ngọc Cẩn mắng, “Cút CMN đi, nói hươu nói vượn cái gì! Hoàng hoa khuê nữ của ông đây còn chưa cưới hỏi gì! Bất kể thế nào cũng không được!”
Hạ Ngọc Cẩn cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay hắn, chỉ chỉ Hồ Thanh: “Tận dụng thời cơ, mất rồi khó có lại, bổn vương đang giúp khuê nữ không gả đi nổi của ngươi đấy.”
Mặt mày Thu Thủy nháy mắt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Cái đó… Cái đó không giống lúc trước bàn bạc…”
Hồ Thanh cảm thấy không ổn, đang định lủi ra.
Đáng tiếc chậm một bước.
Thiên lôi dẫn động địa hỏa, mười tám đạo sấm sét giáng xuống, thần phật khắp trời che chở, Văn Khôi Tinh hạ phàm, Đại Trí Tuệ Bồ tát hiện thân, cả đời Thu Lão Hổ chưa hề có một phút nào thông minh như vậy, tỉnh táo như vậy, hắn nhìn xung quanh bốn phía, lướt qua hết thảy những tên đàn ông chưa kết hôn đang có mặt, dùng thế sét đánh không kịp bịt tai, túm lấy cổ áo của gã con rể hắn cho là tốt nhất, lôi ra ngoài cửa, mắng lớn đương trường: “Thằng chết tiệt! Không ngờ dám làm con gái lớn của ta phình bụng! Mau chịu trách nhiệm cho ông! Còn không ba mai sáu lễ cưới về ngay! Ông đây đánh vỡ đầu mày!”
Tiếng quát giận dữ của “Nhạc phụ”, vang vọng ba quân, người người khiếp sợ.
Ngày ngày trêu nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mắt.
Hồ Thanh khóc không ra nước mắt.