Trong mắt dân chúng bình dân, chức vị của Thu Lão Hổ cũng cao đấy, nhưng ở kinh thành nơi quan to quý nhân tập hợp, nếu không có Nam Bình Quận Vương Phủ miễn cưỡng làm chỗ dựa sau lưng, sẽ kh ông có ai để hắn vào mắt. Xuất thân thổ phỉ của hắn càng bị người lên án, là kẻ võ dũng, dốt đặc cán mai, từ đầu đến chân toàn mùi vị quê mùa thô kệch, quy củ làm quan bảy phần chỉ thông được sáu, nơi nơi bị người ta khinh thường, hắn nghe không hiểu người ta tỉa tót từng câu từng chữ trào phúng mình, thấy thái độ hòa nhã của đối phương, lại cho rằng người ta thật lòng khen ngợi, gây ra vô số trò cười.
Mạc Bắc đại thắng, ngay lúc vừa trở về, cũng có mấy hộ quan lại nhỏ nhỏ bằng lòng cưới con gái của hắn. Hoặc là mượn hung danh của Thu Hoa Thu Thủy để quản giáo đám con cháu cờ bạc đàng điếm nhà mình, hoặc là dùng mấy thằng con thất sủng của vợ lẽ để kéo quan hệ với người đang được hoàng đế sủng ái. Bà mối lợi dụng hắn nhà không chủ mẫu, ba hoa chích chòe thổi phồng đối tượng, Hồ Thanh khuyên hắn: “Ở nông thôn gả khuê nữ đều phải xem đối tượng có phải người làm ruộng giỏi hay không, giờ sao có thể không hỏi thăm rõ ràng được?” Thu Lão Hồ nghe lời, vừa chạy đi tra xét một cái, đã phát hiện ra con rể tốt hắn chọn kẻ thì đoạn tụ, kẻ thì hoa liễu, kẻ thì sắp chết, kẻ thì đánh bạc thua hết gia sản, kẻ thì dâm ô với cả đám thị nữ trong nhà lại còn đánh chết cả vợ…
Con gái bảo bối bị xỉ nhục đến ngay cả bùn cũng không bằng.
Thu Lão Hổ giận méo mó mặt mày, sai người quăng bà mối kia ra khỏi phủ tướng quân ngay tại trận, ở nhà mắng chửi suốt ba ngày, thề không thể không tìm cho con gái một thằng chồng thật lòng đối đãi, tướng mạo song toàn.
Nhưng mà, con gái của hắn, đến cả kẻ lụi bại nhất hoang đàng nhất, cũng không tình nguyện cưới.
Thu Hoa Thu Thủy từ nhỏ đã theo Diệp tướng quân, không có mẫu thân chỉ dạy, nửa câu hiền lương thục đức cũng không biết. Các nàng đi khắp muôn sông nghìn núi, nhìn qua hoang mạc mênh mông, cô yên trực thượng, từng ngủ bụi cây rừng rú, từng đánh sói đàn hung hãn, giết quá nhiều người, người bên cạnh đều là trai tráng mình đồng da sắt, rèn thành tính cách mênh mông trời đất, lòng dạ phóng khoáng, lại có Diệp Chiêu làm gương bên cạnh, làm sao để ý đến đám công tử nhu nhược gió thổi cũng đổ?
Từ sau khi được bà mai giới thiệu cho đám bỏ đi kia, các nàng đã sớm nản lòng thoái chí.
Mà sau khi tin Thu Lão Hổ tử trận truyền về, nhà đẻ duy nhất của các nàng cũng không còn, càng không có khả năng gả đi.
Cho nên, Hạ Ngọc Cẩn và Thu Thủy bàn nhau yểm hộ cho việc Diệp Chiêu mang thai, nàng không một chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Lúc đầu hai người bàn đổ “đứa bé” lên đầu Hạ Ngọc Cẩn, chờ sau khi hồi kinh, gả Thu Thủy vào Nam Bình Quận Vương phủ làm thiếp. Hạ Ngọc Cẩn cảm tạ ân tình này, chịu trách nhiệm chăm sóc nàng cả đời, nàng cũng hoàn thành tâm nguyện được theo bên người tướng quân.
Không ngờ, Thu Lão hổ và Hồ Thanh không chết, bình an trở về.
Chớp mắt Hạ Ngọc Cẩn thay đổi chủ ý.
Thu Thủy là cô gái tốt, để nàng làm một tiện thiếp thấp hèn, cả đời chỉ được cái danh, làm sao bằng gả cho một người tốt? Huống chi Thu Lão Hổ lòng muông dạ thú muốn Hồ Thanh làm con rể, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Vì thế, sự tình còn có một kết thúc hoàn mỹ đến không ngờ nổi.
Bên trong quân doanh Đại Tần, Thu Lão Hổ đang hung hãn vác Lang Nha Bổng, trước mặt vô số người, đem chuyện Hồ Thanh “Tiền gian hậu thú(*)” ra mắng đến nước miếng tung bay.
Miệng lưỡi Hạ Ngọc Cẩn dẻo như kẹo kéo, đem chuyện Hồ Thanh say rượu đùa bỡn gái nhà lành ra miêu tả đến xuất thần, sau đó lau nước mắt nói: “Sau khi Hồ tham tướng tỉnh rượu vốn không muốn để lộ chuyển, định âm thầm cưới Thu Thủy muội muội về, thế mà chưa kịp tam môi lục sính(**) đã phải ra chiến trường, bỗng chốc tin người chết truyền về, lại còn thi thể dập nát. Thu Thủy muội muội nghe được tin, suýt thì khóc ngất. Ngàn dặm xa xôi cương quyết tới Giang Bắc báo thù cho phụ thân và phu quân, không ngờ lại phát hiện mình mang thai, thật sự là quá đáng thương, Diệp tướng quân cấp tốc viết thư cho quận vương phủ, yêu cầu đưa thuốc và đại phu tới mang nàng về, nhưng đại phu lại nói nàng bị động thai, không thể chịu xóc nảy, giữa lúc hai bên đang khó xử, may mắn ông trời thương xót…”
Hồ Thanh biết chuyện gì xảy ra, nhưng vài năm cùng đánh giặc, hắn biết tính tình Thu Hoa Thu Thủy tuy có thối một tí, nhưng mà tâm địa lương thiện, là cô gái tốt, nay nhìn nàng vì bảo vệ thân thể Diệp Chiêu, bảo vệ chiến cuộc ổn định mà từ bỏ hết trong sạch, làm sao có thể ngồi yên không để ý? Rơi vào đường cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn dập đầu bồi tội phá tan cơn giận như thái sơn này, thừa nhận sai lầm có lẽ có này, thề lập tức cưới ngay con gái hắn vào cửa, thi hành công đạo.
Thu Lão Hổ bỗng dưng vớ được con rể, vẫn mắng hừng hực khí thế, nhưng mà khóe miệng đã nhếch lên tận mang tai rồi.
Hạ Ngọc Cẩn vội chọc chọc lưng hắn, ý bảo hắn kéo cái khóe miệng sai chỗ của hắn trở về.
Diệp Chiêu vốn định mắng Hạ Ngọc Cẩn quấy phá, nhưng nghĩ lại, Hồ Thanh trọng tình trọng nghĩa, chăm lo việc nhà, có trách nhiệm, là người đàn ông tốt hiếm có, chi bằng đâm lao theo lao, vì thế phụ họa bọn họ, nghiêm mặt, quát mắng Hồ Thanh một lúc, sau đó quay đầu đi nhẩm tính ngày hắn xuất chinh, để buộc vào bụng Thu Thủy thêm mấy túi vải bố.
Thu Thủy quấn túi vải xong, thay bộ quần áo rộng thùng thình vào, lộ ra cái bụng đang mang thai, chậm rãi bước ra, trước nhìn phụ thân, sau lại nhìn Hồ Thanh, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Trước kia nàng và tỷ tỷ ở trong quân doanh, gặp phải chuyện phiền phức không giải quyết được, Hồ Thanh đều chỉ điểm cho các nàng, mỗi lần chỉ điểm, đều biến nguy thành an. Hồ Thanh tuy là người đọc sách nhưng lại không cổ hủ, cơ thể cũng khỏe mạnh, cưỡi được ngựa, kéo được cung, ra chiến trường cũng có thể chặt được vài cái đầu, trong mắt các nàng ít nhất còn mạnh hơn cái kẻ Nam Bình Quận Vương bất lực kia gấp trăm lần. Cho nên Diệp tướng quân gả cho Hạ Ngọc Cẩn mà không gả cho Hồ tham tướng, hai chị em các nàng buồn bực mãi không thôi.
Nhưng mà, bây giờ…
Người tốt như Hồ Thanh muốn cưới nàng, cưới một kẻ không biết chữ, không giỏi nữ công, nấu nướng nhà cửa mọi thứ không thông, mất mặt xấu hổ khắp nơi như nàng, thật sự rất thiệt thòi, sẽ bị chê cười cả đời.
Thu Thủy nghĩ nghĩ, nước mắt đã chảy xuống.
Thu Lão Hổ mắng đến quật khởi, quên cả ước nguyện ban đầu, chỉ nhìn người trước mặt thật sự là hái hoa tặc, Lang Nha Bổng trong tay giơ lên sém thì vung xuống.
Thu thủy biết phụ thân là người thô lỗ, sợ tới mức xông thẳng lên ôm chân hắn, khóc nói: “Cha ơi, đứa bé không phải của Hồ tham tướng, cha đừng đánh huynh ấy. Là con gái bất hiếu, con gái lẳng lơ, hồng hạnh vượt tường, sáng ba chiều bốn, loạn xạ bát nháo, dụ dỗ đàn ông, sinh con riêng, con gái làm cha xấu hổ, cha đừng hiểu lầm Hồ tham tướng.”
“Con gái đừng nói ngốc thế chứ! Không phải con của nó thì còn có thể của ai?!” Thu Lão Hổ nóng nảy, chiếu theo phong tục nông thôn trong đầu hắn, nếu không túm được con hồ ly này, con gái sinh con riêng, không bị nhốt vào lồng heo thì cũng phải xuất gia, “Con hồ ly chết tiệt này, cho dù cha có mất cái mạng này, cũng phải bắt nó chịu trách nhiệm.”
“Đương nhiên ta chịu trách nhiệm,” Hồ Thanh nhìn Thu Thủy nước mắt lã chã, không còn hung hãn giống ngày xưa, trong lòng mềm đi vài phần. Hắn đứng dậy bước qua, cẩn thận nâng nàng dậy, dịu dàng nói, “Thu Thủy muội muội có tình có nghĩa, Hồ Thanh ta sao có thể là hạng phụ lòng bạc nghĩa? Cưới được nàng vào cửa là may mắn của ta, nguyện trọn đời không phụ bạc. Hảo muội tử, nàng đừng quỳ, cẩn thận đứa con của chúng ta trong bụng.” Chỉ bằng dũng khí vì chiến sự hy sinh sự trong sạch, đã đủ khiến cho một người đàn ông phải cưới nàng về.
Thu Thủy sững sờ nhìn hắn.
Thu Lão Hổ nhịn cái sự sung sướng đó lại, phụng phịu nói: “Rồi rồi, con gái lớn không thể giữ, may cho tiểu tử thối nhà ngươi.”
Hắn quay đầu lại bắt đầu than thở, sao con bé Thu Hoa chết dẫm kia không theo đến cùng chứ?
Nếu không đã có thể nhét cả hai đứa cho Hồ Thanh rồi!
Đêm đó, Diệp Chiêu chủ hôn, tổ chức một bữa tiệc đơn giản, để hai người cùng bái thiên địa. Lã đại phu tiếp tục lắc lắc đầu nói Thu Thủy chưa an thai, không thể thuyền xe mệt nhọc, vì thế Hồ Thanh liền mười hai canh giờ theo sát bên người hầu hạ nàng.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn vợ chồng bọn họ ân ái, trong lòng chua xót, vợ hắn ngay bên cạnh mà không thể đụng vào thì không nói, đến ngay cả chăm sóc đứa trẻ hàng thật trong bụng nàng cũng phải lén lút.
Hôn lễ xong xuôi, Diệp Chiêu hỏi hắn: “Chỉ với như thế, vẫn không đủ để dập tắt toàn bộ tin đồn phải không?”
Hạ Ngọc Cẩn định thần lại, nháy mắt ra dấu cho Dế Mèn, kẻ từ lúc đi vào Giang Đông đến giờ vẫn nhăn mày nhăn mặt, cười nói: “Bắt đầu từ mai, nàng tiếp tục cầm đại đao đi luyện võ.”
Diệp Chiêu nhíu mày: “Lã đại phu nói cầm đao quá nặng, khua múa bất tiện, chuyển sang vũ khí nhẹ nhàng hơn đi, không bằng luyện kiếm?”
Hạ Ngọc Cẩn gian manh nói: “Kiếm nhẹ hều hều, làm sao đủ sức thuyết phục?”
Diệp Chiêu ngạc nhiên.
Một lát sau, Dế Mèn và đám người Lưu Tam Lang hè nhau, hổn hà hổn hển khiêng đại đao tám mươi tám cân vào.
Hạ Ngọc Cẩn một tay nhấc đao, nghịch một chút, vung ra hai đao lên không trung, cười hì hì: “Vợ yêu, đao này ta múa được chứ?”
Diệp Chiêu nhìn muốn lọt tròng mắt.
Hơn một tháng không gặp, anh chồng gầy yếu của nàng ăn nhầm linh dược của Bồ Tát biến thành thần tiên rồi sao?
(*)Tiền gian hậu thú: xxoo trước cưới sau.
(**)Tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.