Hoàng Thượng ngồi trong ngự thư phòng, mặt mày hớn hở nhìn đống ngân phiếu.
Mấy năm nay chiến loạn liên miên, hao tiền tốn của, khiến quốc khố trống rỗng, vì l m gương, trong cung khắp nơi bớt ăn, hoàng thượng đi đầu mặc quần áo vá, hoàng hậu ba năm không dám thêm trang sức mới, cho tới tận sau khi Diệp Chiêu khải hoàn mang chiến lợi phẩm về, các nữ nhân trong hậu cung mới gọn gàng lên được một chút. Nay đại thọ sáu mươi của thái hậu, dù đã hạ chỉ làm đơn giản, nhưng cũng không thể làm ăn tệ quá được.
Nay Hạ Ngọc Cẩn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho dù một vạn lượng không nhiều, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, có lòng hiếu thảo là đáng quý rồi.
Hoàng thượng vô cùng hài lòng, làm cho Hạ Ngọc Cẩn cũng mừng lây.
Về phần nguồn gốc của số tiền, cũng coi như sạch sẽ. Sòng bạc vốn là loại hình kinh doanh được quan phủ phê chuẩn, là nơi quang minh chính đại mở cửa buôn bán, miễn không phải phạm pháp, cũng không ức hiếp dân chúng, thắng tiền thua tiền tự dựa vào bản lĩnh của mình, về phần đập phá một hai sòng bạc xấu xa, đánh một vài kẻ lưu manh, chỉ cần không làm loạn đến tai nạn chết người, bị giám quan xắn tay áo thay nhau chửi mắng, cũng không tính là chuyện gì to tát. Thậm chí ngài hận không thể sai Hạ Ngọc Cẩn đi càn quét thêm vài cái sòng bạc nữa, ra sức xin tí tiết của đám địa ch giàu nứt đố đổ vách này, đem tiền về cho ngài bù lấp khoản thiếu hụt trợ giúp thiên tủai vùng Tây Nam.
Hạ Ngọc Cẩn ca ngợi: “Bệ hạ thật sự rất anh minh.”
Hoàng thượng cảm thấy không ổn, vội thu lại vẻ mặt vui mừng rạo rực, mạnh mẽ lên án: “Ngọc Cẩn! Hành vi của ngươi thật bừa bãi! Đường đường là Nam Bình Quận Vương lại đén sòng bạc chơi bời lêu lổng, xấu hổ, mất mặt!”
Hạ Ngọc Cẩn cúi đầu thụ giáo.
“Lần này nể tấm lòng hiếu thảo của ngươi với thái hậu, bỏ qua,” Hoàng thượng đường đường lẫm liệt giao ngân phiếu cho thái giám bên mình, bảo hắn cất đi, xem như việc này đã xong, sau đó căm giận nói, “Hiện giờ bọn chúng làm loạn ở kinh thàn càng ngày càng quá đáng, đất phong của Kỳ Vương đã đủ giàu có rồi, hắn còn định vươn tay đến kinh thành vơ vét tiền bạc, lén lút mở sòng bạc kỹ viện, lừa gạt lũng loạn thị trường, không thế nào là đủ! Lại còn Trường Bình công chúa kia, vì chiếm đất xây dựng biệt viện mùa hè mà dung túng thuộc hạ bức tử một nhà bốn mạng người, còn bị giám quan gửi cáo trạng, thật là định làm trẫm tức đến chết.”
“Đúng vậy!” Hạ Ngọc Cẩn chớp lấy cơ hội, một mặt phụ họa, một mặt nịnh bợ: “Vẫn là cháu trung thành nhất.”
Hoàng thượng tiện tay vơ cây quạt trên bàn, hung dữ ném vào đầu kẻ không biết xấu hổ này.
“Bản gốc tranh mỹ nữ của Hồ Đạo Tử! Tuyệt vời! Quá tuyệt vời!” Hạ Ngọc Cẩn mở cây quạt giấy ra, nhìn lướt qua, vui mừng quá đỗi, vội vàng đút túi, “Tạ bệ hạ ban thưởng!”
Hoàng thượng thấy bộ dạng vô sỉ của hắn, giận đến muốn tự mình xắn tay áo đánh người.
Có mấy lần thiếu chút nữa ngài định mạnh tay giáo huấn, nhưng lại nhớ tới lão An Vương là em trai ruột của mình, tình cảm hai người lại rất tốt, có công lớn với việc đăng cơ của chính mình, lại vất vả lâu ngày mà sinh bệnh, mất sớm. Để lại hai đứa con trai, một đứa tàn tật, một đứa yếu rớt, đều không thể làm nên việc chuyện. An Vương Hạ Ngọc Khuyết là một người lễ giáo thành thật, cũng tạm được, Hạ Ngọc Cẩn thì bộ dạng ưa nhìn sáng sủa, ăn nói ngon ngọt, lại còn ốm yếu bẩm sinh, có vài phần giống tiền An Vương. Cho nên toàn bộ hậu cung đều biết, trừ thái tử ra, đứa cháu Thái Hậu yêu quý nhất là hắn.
Huống chi Hạ Ngọc Cẩn tuy có thanh danh hỗn thế ma vương, nhưng khiêm túc nhìn kỹ, cũng không phát hiện ra tội ác tày trời nào, chỉ là mấy chuyện vô liêm sỉ nhỏ nhặt nhiều đếm không hết, lúc nào cũng có thể nghe được vài vụ, ngày thường cấu kết với đủ hạng lưu manh lưu manh côn đồ quậy phá khắp nơi, làm mất vô số thể diện của hoàng thất, gây ra cục diện rối rắm muốn gỡ cũng không làm thế nào mà gỡ nổi.
Hai năm trước, hoàng thượng từng thử mạnh tay một lần, lôi Hạ Ngọc Cẩn đi đánh hai mươi trượng gọi là giáo huấn, cho dù đã dặn thái giám xuống tay nhẹ một chút, không ngờ chưa đánh được hai cái đã lăn ra bất tỉnh. Sau đó thái hậu chống gậy, khóc lóc tiến lại, nước mắt nước mũi giàn giụa ôm Hạ Ngọc Cẩn, chỉ khóc lóc gọi tên người cha đoản mệnh của hắn, khiến cuối cùng ngài phải ngoan ngoãn mò tới Từ An Cung thỉnh tội với mẫu thân, từ đó thề với trời không bao giờ dám đánh con mèo bệnh kia nữa.
Trải qua lần ấy, hoàng thượng giác ngộ.
Hạ Ngọc Cẩn chính là đám mây trắng lơ lửng trên trời…
Chỉ cần coi như không tồn tại, sẽ không rước bực vào thân.
Từ đó về sau, tất cả tấu chương về Hạ Ngọc Cẩn ngài đều chỉ tùy tiện liếc mắt qua một cái, xác nhận không phải là chuyện to tát khiến người người phẫn nộ gì, thì đều ém nhẹm hết đi không để ý đến. Mà các loại ban thưởng lễ tết với phong quan tấn chức cũng đều bỏ qua hắn hết. Ngay cả vụ hắn gây chuyện bên ngoài, bị người ta cho mấy đấm, cũng vờ như không biết. Cho đến tận khi tướng quân khải hoàn, thái hậu đề xuất gả Diệp Chiêu cho Hạ Ngọc Cẩn, hoàng thượng mới nhớ tới kẻ này, vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác khi thấy thái hậu hạ chỉ, hy vọng Diệp tướng quân dũng mãnh có thể giúp ngài trừng trị thật tốt tên khốn kiếp này.
Hạ Ngọc Cẩn vẫn chưa nhận ra, buột miệng hỏi: “Bệ hạ, cháu đến thỉnh an thái hậu nhé?”
“Chờ đã,” Hôm nay tâm trạng của hoàng thượng rất tốt, ngay cả nhìn phế vật cũng cảm thấy đỡ hơn bình thường, ngài gọi Hạ Ngọc Cẩn lại, cân nhắc hồi lâu, bỗng nhiên nở ra một nụ cười hiền lành tươi tắn, “Ngọc Cẩn, ngươi được phong Nam Bình Quận Vương mấy tháng rồi, chơi bời cả đời cũng không phải là hay, không bằng trẫm phong cho ngươi một chức quan? Coi như là góp một chút sức lực vì xã tắc Đại Tần.”
Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy trên trời không có sấm sét nổ vang mà lỗ tai đã ong ong hết cả. Chờ đến khi tỉnh lại, bắt đầu nghi ngờ có phải bá phụ bị hồ ly tinh mê hoặc, muốn mất nước hay không. Hắn ấp úng đáp: “Bệ hạ, người cũng hiểu trình độ phá hoại của cháu rồi. Ngoại trừ ăn chơi ra cái gì cũng không biết, Long học sĩ cố gắng dạy dỗ nhiều năm như vậy mà cháu cùng lắm cũng chỉ đọc được sách vở, còn đạo lý trị quốc an bang thì chẳng biết tẹo nào, ban chức cho cháu sẽ hại chết người mất.”
Hoàng thượng càng cười hiền lành thân thiết hơn, đi tới, vỗ vỗ vai Hạ Ngọc Cẩn nói: “Đừng tự coi nhẹ mình, chức quan này ta càng nghĩ, càng thấy quả thật không có ai thích hợp đảm nhiệm hơn ngươi.”
Hạ Ngọc Cần thấy bộ dạng bá phụ không có vẻ gì là ấm đầu, hoài nghi hỏi: “Chức gì ạ?”
Hoàng thượng nghiêm mặt nói: “Tuần thành ngự sử kinh thành.”
Hạ Ngọc Cẩn xuýt chút nữa buột miệng chửi.
Chức tuần thành ngự sử này nghe thì có vẻ oai phong, thật ra chỉ là một chức lục phẩm bé tẹo, dẫn theo khoảng trăm gã thủ hạ, phụ trách quản lý mấy việc gà vịt cỏn con như trị an đường phố trong kinh thành, quản lý bắt trộm bắt cướp, còn cả cô ba bà sáu cãi cọ, lưu manh đánh nhau, côn đồ ăn cơm quỵt tiền, chó nhà hàng xóm cắn người, lang băm hại người, đi thanh lâu không trả tiền. Nói ngắn gọn lại chính là quản phố xá.
Phố xá kinh thành thì không dễ quản, một chiếc lá rụng xuống cũng có thể va trúng vài ba quý nhân, quan lớn tụ hội, tôn thất quý tộc nhiều như mây, các cửa hàng lớn thì mạng lưới quan hệ chằng chịt khó gỡ, tuần thành ngự sử nho nhỏ, lỡ may động chạm đắc tội với ai, không bị người ta dằn mặt thì cũng bị xử lý, nếu không thì chỉ còn nước không dám động chạm ai. Khiến cho một năm có thể đổi đến ba ngự sử, ai cũng không muốn làm cái chức không hay ho gì này.
Hạ Ngọc Cẩn ý đồ trốn tránh: “Không làm được thì sao ạ?”
Hoàng thượng nhẹ nhàng nói: “Dù sao ngày nào ngươi cũng rảnh rỗi đi lại trên phố, làm tuần thành ngự sử chẳng phải cũng đi lại trên phố như thế sao? Chẳng qua là thêm được cái danh, bình thường không gặp công gặp chuyện thì tốt quá còn gì? Dù sao ngay cả Kỳ Vương ngươi cũng dám động vào, giờ xử lý người khác cũng chỉ chuyện nhỏ mà thôi.”
Hạ Ngọc Cẩn ôm tâm lý may mắn hỏi: “Lỡ may làm hỏng chuyện… Có thể trực tiếp cách chức chứ ạ?”
Hoàng thượng kiên trì: “Không cần nói lời mất tinh thần như thế, chắc chắn ngươi làm được, huống chi trẫm cũng sẽ không để Lại Bộ điều tra ngươi.”
Hạ Ngọc Cẩn cầu xin: “Nếu mọi người không nghe cháu quản lý thì sao ạ?”
Hoàng thượng nhìn cây quạt hắn đang ôm khư khư, bình tĩnh an ủi, “Chút chuyện nhỏ ấy đừng để trong lòng, dù sao ngươi cũng còn có nương tử làm chỗ dựa.”