Khi Hạ Ngọc Cẩn ngồi nghe Hồ Thanh kể lại chuyện cũ, luôn cứ cảm thấy vẻ mặt của hắn là lạ, tựa như tràn đầy yên thương đối với nương tử nhà mình, thế nên mới cẩn thận hỏi: “Này Đừng nói là huynh…”
Sắc mặt Hồ Thanh ủ ê, lắc đầu: “Thân phận của tướng quân là gì? Thân phận của ta là gì? Đồng sinh cộng tử nhiều năm như vậy rồi, giờ chỉ cần nàng sống tốt là được, không nên đòi hỏi cái gì nữa. Huynh tuyệt đối đừng hiểu lầm, giữa chúng ta không có chuyện gì cả, hôm nay coi như ta say rượu lỡ miệng, chưa nói gì đi.”
Rõ ràng là ám chỉ rồi mà? !
Tâm can Hạ Ngọc Cẩn gào thét loạn xạ.
Hắn nhớ tới lần đầu gặp mặt Hồ Thanh, đối phương ôm bộ dạng chán chường, vùi đầu uống rượu giải sầu, sau đó nói nữ nhân mà mình yêu mến sẽ gả cho một tên khốn nạn, tên khốn nạn này tám phần chính là mình. Hắn còn khó khăn ép bản thân xưng huynh gọi đệ, nâng chén nói cười với mình, chắc là vì muốn nghe xem nữ nhân mà mình yêu thương sống có tốt không?
Dù sao hai người bọn họ từng cùng chung hoạn nạn, sớm chiều tiếp xúc trên chiến trường, sinh lòng yêu quý cũng dễ hiểu.
Tướng quân cưới quân sư và tướng quân cưới dân chơi, chỉ cần hơi có chút đầu óc cũng đều có thể nói vế đầu càng phù hợp hơn.
Khổ nỗi ông bác hoàng đế của hắn là trùm ác ôn! Thật là CMN toàn làm chuyện xấu!
Vì muốn cướp lấy hồi môn của tướng quân, không ngờ lại cứng rắn bổng đả uyên ương, chia rẽ cặp đôi trời sinh, ép gả tướng quân cho thằng cháu ăn chơi nhà mình, khiến quân sư âm thầm tổn thương, ngày nào cũng mượn rượu tiêu sầu liếm miệng vết thương. Cũng hại thằng cháu nhà mình, dưới thủ đoạn mạnh mẽ của tướng quân, đau khổ bối rối, hồi hộp qua ngày.
Hạ Ngọc Cẩn thương cảm vỗ vỗ bả vai Hồ Thanh, không biết nên an ủi như thế nào.
Tuy rằng hắn làm nhiều việc xấu, nhưng lại khinh thường hành động đi cướp thứ người khác yêu thích. Khổ nỗi Hồ Thanh không mang họ Hạ, lại thông minh triển vọng, cho nên không lọt được vào mắt của trùm sò ác ôn, càng không thể bảo vệ an nguy cho Diệp Chiêu, khiếm cho người có tình không thể thành quyến thuộc, khiến cho hắn phải bị kẹp giữa làm người xấu.
Hồ Thanh nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, thở dài nói: “Cuộc đời như một vở kịch, mỗi người chưa chắc có thể được diễn vai diễn mình mong muốn.”
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng cổ vũ: “Ít nhất cũng phải cố gắng.”
Hồ Thanh: “Chưa kịp bắt đầu cạnh tranh thì kết quả đã được định.”
Hạ Ngọc Cẩn: “Không thể dễ dàng buông tay!”
Hồ Thanh kỳ quái nhìn hắn một cái: “Huynh muốn ta không buông tay cái gì?”
Hạ Ngọc Cẩn cuối cùng cũng phát hiện, tranh nhau cặp sừng, cổ vũ người ta cướp nương tử của mình, có phải hơi thái quá rồi hay không?
Hồ Thanh nhìn sắc mặt hết trắng lại đỏ của hắn, giống hệt như con thỏ đang bàng hoàng giãy dụa, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Dựa theo bản năng không làm đối phương ấm c tuyệt không buông tha, hắn cứ y kịch bản thông thường, xoay người đi, thở thật dài một cái, sau đó đứng dậy, lấy một hồ lô rượu của chủ quán, ngả ngả nghiêng nghiêng đi ra khỏi cửa, để lại một hình bóng thê lương.
Hạ Ngọc Cẩn ngơ ngác hồi lâu, một mặt cảm thấy bổng đả uyên ương là rất không nên, một mặt lại cảm thấy nương tử đi thích người khác là rất mất mặt mũi; một mặt cảm thấy Hồ Thanh nên đối xử thật tốt với Diệp Chiêu, một mặt lại cảm thấy Hồ Thanh không nên đối tốt với Diệp Chiêu, để tránh phá hỏng tình cảm của hắn và vợ. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn cảm thấy trong lòng vô cùng buồn phiền, lại không thể xả ra đằng miệng, vô tình uống hơn hai chén rượu, rượu Hoa Điêu lâu năm lâu ngấm nhưng nặng, hắn bắt đầu váng đầu chóng mặt, gọi tùy tùng tới, to giọng ra lệnh: “Đi! Lên kiệu, về nhà!”
Tùy tùng vẻ mặt đau khổ hô to: “Quận vương, còn phải đến ngõ Lục Hợp nữa…”
Hạ Ngọc Cẩn phẩy mạnh tay nói: “Ngõ Lục Hợp? Ha, tên bại hoại háo sắc, lại muốn gặp Hồng cô nương của Túy Hoa Lâu phải không? !”
Tùy tùng bắt đầu muốn khóc: “Quận vương, phải đi tuần…”
Hạ Ngọc Cẩn xua xua tay, ngắt lời hắn: “Hôm nay ông đây không có tâm trạng đi uống rượu thưởng hoa, hôm khác tính sau!”
Hắn liền nghiêng ngả đi về hướng An Vương Phủ.
Tùy tùng đuổi theo sau, khóc thật: “Quận vương, không phải…”
Hạ Ngọc Cẩn rốt cuộc cũng nhớ ra mình chuyển nhà rồi, lại quay người đi về hướng Nam Bình Quận Vương phủ.
Đám quan sai tiểu lại nhìn hắn mà trợn mắt há mồm, thấy hắn sắp đi xa rồi, vội vàng như hổ vồ mồi bổ nhào đến, ôm chân hắn đồng loại tru lên: “Quận vương, ngài còn phải đi tuần phố nữa! Đừng lơ là nhiệm vụ! Đó là tội lớn.”
Đám tùy tùng biết tính tình chủ nhân của mình, lo sợ bị xử phạt liên lụy, lập tức bổ sung: “Lơ là nhiệm vụ sẽ bị đánh roi chặt đầu! Người nhớ xem tướng quân mấy hôm trước đáng sợ thế nào a!”
Hạ Ngọc Cẩn do dự một chút.
“Đừng nói bậy,” Lão Dương Đầu là người thành thật, thấy mọi người nói lung nói tung, nhanh chóng chặn họng, cũng không thèm để ý bọn họ đánh mắt ra hiệu, thẳng thắn báo quy củ của Tuần Sát Viện cho hắn biết, cũng cúi đầu khom lưng lấy lòng nói: “Đang trực mà say rượu, mặc dù không bị chặt đầu, nhưng cũng bị ngôn quan cáo trạng, giáng chức cắt lương.”
“Tốt! Hay lắm!” Hạ Ngọc Cẩn nghe vậy mừng rỡ, mượn hơi rượu tuyên bố: “Kẻ nào có cách làm cho thánh thượng cắt chức của ta, ta đưa cho kẻ đó một trăm lượng mua rượu uống.”
Có một thủ trưởng như vậy đủ khiến người ta hộc máu.
Có một đám thủ hạ như vậy đủ khiến người ta phải vui mừng.
Mọi người quyết định không giải thích cho hắn nữa, kéo kéo, nâng nâng, đồng tâm hiệp lực, nhất thiết phải làm quận vương ngồi ngay ngắn lại, đi tuần hết tất cả mấy con phố, cũng khẩn cầu hy vọng đoạn đường còn lại đừng gặp vấn đề gì, tránh để quận vương phun ra một câu gây sốc nào đó.
Tiếc thay trời không chiều lòng người, khi đi đến phố đông, có tiếng khóc lóc truyền đến, ba bốn hán tử trung niên và một người phụ nữ, dắt theo một đứa nhỏ ốm yếu, đứng cãi nhau ở cửa Bảo Hòa Đường, gần như muốn lôi chủ quán ra đánh cho một trận. Đám Tuần Sát thấy tình thế không ổn, đang định đưa quận vương đi đường vòng.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy tiếng khóc, chớp một cái trở nên hưng phấn. Hắn háo hức nhảy xuống ngựa, thiếu chút nữa cắm đầu lao xuống đất, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, người đầy mùi rượu, xắn tay áo lên, vỗ vỗ hai cái vào quan phục trên người, dùng giọng điệu hát kịch nói, “Có gì nói ra, để thanh thiên đại lão ra phân xử cho các ngươi.”
Xung quanh chìm vào yên tĩnh.
Mọi người trợn tròn mắt hết cả.
Hạ Ngọc Cẩn đi vào trong quán, kiếm một cục gỗ nặng nặng, dùng làm Kinh Đường Mộc gõ mạnh lên cái bàn, nhấc chân mắng: “Nói mau!”
Người phụ nữ kia phản ứng nhanh, thấy quan phục trên người hắn tuy hình dạng rất kì cục, nhưng trông cũng không giống giả vờ, khuôn mặt như hoa như ngọc kia nhìn cũng rất quý phái, đoán rằng thân phận của hắn không tầm thường, bèn hạ quyết tâm, lập tức xông lên, quỳ xuống nói: “Dân phụ Trương Hoàng Thị, bái kiến thanh thiên đại lão gia, xin đại lão gia phân xử cho.”
Hạ Ngọc Cẩn nghe xong mừng rỡ: “Nghe ngươi nói chuyện, biết ngay là người tốt.”
Chủ quán Bảo Hòa Đường nhận ra hắn là Hạ Ngọc Cẩn, lại không nhận ra bộ quan phục kỳ quái kia, nghe thấy hắn nói năng loạn xạ, cảm thấy nóng ruột lo lắng, vội vàng chạy lại nói: “Quận vương, ngài say rồi. Việc này hay là giao cho Tuần Sát Viện xử lý đi? Lát nữa ta mời ngài uống rượu, chọn một hoa nương tốt nhất ra tiếp khách.”
Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy giận dữ: “Nghe ngươi nói chuyện, biết ngay là gian tặc!”
Lão Dương Đầu gặp loạn không rối, đứng đằng sau nặng nề khụ khụ hai tiếng, cáo mượn oai hùm tuyên bố: “Vị này là tân nhiệm Tuần Thành Ngự Sử đại nhân.”
Mọi đồng loạt ồ lên, ngoại trừ Trương Hoàng Thị đang quỳ dưới đất, người nào người nấy ngẩng đầu nhìn trời, đều thấy bầu trời âm u đi thêm mấy phần.