Ngưu thông phán làm việc cực nhanh, thủ hạ cũng rất tháo vát, ước chừng qua nửa ngày, sau khi Hạ Ngọc Cẩn cắn hết ba đĩa hạt dưa, uống hết hai bình trà thơm, bọn họ đã tóm được thằng nhóc ăn xin bẩn thỉu lấm lem từ đầu đến chân từ dưới gần cầu về đây.
Thằng bé gầy chỉ còn da bọc xương, quần áo rách nát trên người nó mùi hôi thối xung thiên, dường như gió chỉ thổi một cái thôi là đã có thể ngã lăn ra rồi, cả người từ trên xuống dưới chỉ có đôi mắt đen nhánh là còn có phần lanh lợi. Nó co rúm người bất an đứng trước mặt quan lão gia vô cùng xinh đẹp, quan lão gia mặt đen và quan lão gia mang sát khí, lạnh run bần bật, môi trên môi dưới lẩy bẩy đập vào nhau không nói được nửa câu, cho đến tận khi bị bộ khoái đạp vào chân, mới hiểu phải quỳ xuống, dập đầu liên tục, nước mắt chảy xuống gò má thành hai dòng nước bùn rơi xuống đất, nó không biết đầu đuôi, nghĩ tám phần là bị dùng hình tra tấn rồi.
Hạ Ngọc Cẩn bịt mũi: “Lôi xuống.”
Qua nửa ngày chung một chỗ, Ngưu thông phán đã biết tính tình hắn, hơn nữa hoàng thượng mặc kệ, Diệp Chiêu không chen vào, hắn cũng không kiêng nể mấy cái thân phận quận vương, nhìn gã nam nhi hai mươi tuổi đầu này, so với thằng cháu tám tuổi của hắn còn càng vô phép vô tắc hơn, phẫn nộ mắng: “Hỏi còn chưa hỏi gì, ngươi gấp cái gì mà gấp?”
Hạ Ngọc Cẩn cả giận: “Cái lão bảo thủ chậm chạp này, tra hỏi cũng phải mất nửa ngày mới xong, đến lúc đó cái mũi của ta bị hun đến hỏng cả rồi! Nhanh nhanh mà lôi nó ra đi, tắm rửa sạch sẽ trước! Cho nó mặc quần áo mới vào rồi lại đến đây nói chuyện tiếp.”
Ngưu thông phán cười nhạt: “Chút khổ sở ấy còn không chịu được, sao có thể làm nên chuyện lớn?”
Hạ Ngọc Cẩn kệ xác hắn, sai người: “Thay bộ quần áo dày hơn, nói cho thằng nhóc này, ngoan ngoãn nghe lời đi tắm sẽ cho nó ăn cơm.”
Thằng bé ăn xin bỏ trốn mấy ngày nay, đói đến tim dán cả vào lưng, nó chỉ nghĩ làm ma no còn hơn làm quỷ đói, ngẩng đầu ngay lập tức: “Cơm trắng chứ?”
Hạ Ngọc Cẩn: “Ờ, cơm trắng.”
Dạ dày thằng bé hăng hái réo to một cái, vội hỏi: “Mấy bát?”
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ nghĩ, khinh thường: “Ông đây mời khách đều mời tổ yến vi cá, sao có thể để ngươi phải chịu thiệt thòi được? Đương nhiên là có thịt rồi, ăn no thì thôi.”
Diệp Chiêu nở nụ cười méo mó, Ngưu thông phán không còn nói được câu nào.
Đám phó dịch bước nhanh lên phía trước, dẫn thằng bé ăn xin đi tắm rửa rồi ăn cơm.
Cuối cùng, Mạnh ngự y bị vắt chân lên cổ ôm cái hòm thuốc như ôm con đến Tuần Sát Viện, cho thằng nhóc ăn xin ăn vài viên thuốc tiêu thực, phê vài đơn điều trị ăn uống quá độ xong, uất uất ức ức liếc mắt nhìn Hạ Ngọc Cẩn một cái, ảo não rời đi.
Ngưu thông phán hung hăng trừng Hạ Ngọc Cẩn.
Hạ Ngọc Cẩn càng tủi thân: “Ai mà biết nó ăn đến nửa con lợn sữa với ba chén cơm lận…”
Được mấy viên thuốc tiêu thực giúp sức, thằng bé ăn xin dần dần sống lại, lí nhí hỏi: “Quan lão gia, bụng con hình như còn chưa căng lắm, cái bánh bao kia, con mới ăn một nửa…”
Ngay lập tức Ngưu thông phán bước tới, hiền lành nói: “Bé con ngoan, đừng sợ, nếu cháu kể lại chuyện xảy ra vào buổi tối bốn ngày trước trong nhà Lý đại sư mà cháu ở trên cây nhìn thấy. Hạ Quận Vương tâm địa Bồ Tát, chắc chắc sẽ cho cháu ăn cơm no cả đời.”
Hạ Ngọc Cẩn: “Này! Sao lại lấy tiền của người khác ra mà đền đáp thế hả?”
Ngưu thông phán cũng chẳng kiên nhẫn, một tay đẩy hắn ra phía sau.
Thằng bé ăn xin bị thức ăn cổ vũ dũng khí, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng: “Tối hôm đó, trăng rất sáng, con ăn có một cái bánh bao, bụng vẫn còn đói, cho nên nửa đêm tỉnh dậy, ngồi trên chạc cây gặm mấy khúc xương. Sau đó con nhìn thấy một cái bóng đen rất cao lớn, bay trên mái nhà như chim, phi vào nhà Lý đại thúc. Qua một lúc rất nhanh, cái bóng đen kia đi ra khỏi phòng, cúi đầu, trong tay có cầm một thanh kiếm, rồi lại lấy cái gì đó ra lau lau, thanh kiếm liền trở lên sáng loáng. Con thấy có gì đó không hay, cho nên không dám gây ra tiếng động gì, ngày hôm sau nghe tin Lý đại sư đã chết, quan phủ tra hỏi khắp nơi, con sợ quá, cho nên mới trốn…”
Diệp Chiêu hỏi: “Bóng đen cao bao nhiêu?”
Thằng bé ăn xin ước lượng nàng một chút: “Hình như cao hơn quan lão gia một chút.”
Hạ Ngọc Cẩn đề phòng, cáu cáu quở trách: “Lão gia cái gì? Gọi phu nhân!”
Thằng bé ăn xin sợ đến mức gật mạnh đầu: “Vâng, phu nhân!”
Hạ Ngọc Cẩn tắc thở, hung hăng quở mắng thằng nhóc có mắt như mù này một trận, cuối cùng hùng hổ nói: “Ngươi có nhìn được mặt tên kia không? Nếu không thấy, sau này ăn cơm không cho thịt ăn nữa!”
Ngưu thông phán trách mắng: “Đêm tối, lại cúi đầu, làm sao thấy rõ mặt được?”
Thằng bé ăn xin hét to: “Con nhìn thấy! Con vô ý đánh rơi miếng xương gà đang cắn xuống đất, hắn đi tới, nhặt miếng xương lên xem, sau đó thoáng nhìn lên cây! Con vội vàng giả tiếng mèo hoang động dục kêu, hắn mắng cái câu gì đó xong bước đi.”
Diệp Chiêu vội hỏi: “Nhìn hắn thế nào?”
Thằng bé do dự một lát, nét mặt sợ sệt: “Hắn… Hắn không giống người, hung thần ác sát, tóc tai rối bù, có mấy cái bím tóc thắt sơ sài, ánh mắt dữ dằn, cái mũi khoằm khoằm, giống… Giống quỷ! Không, chắc chắn hắn là quỷ! Cho nên mới có thể bay trên trời, đi khắp nơi hại người.”
Hạ Ngọc Cẩn đắc ý chọc chọc thắt lưng Ngưu thông phán: “Thế nào? Vẫn là ta phá án giỏi hơn đi?”
Ngưu thông phán bắt đầu thật sự cân nhắc xem có nên bảo vợ thay hắn đi miếu chịu khó cúng bái, kiếm lấy cái vận may không.
Kiểu tóc, dáng người cùng cái mũi mà thằng bé ăn xin miêu tả, nhìn thế nào cũng có cảm giác giống người Đông Hạ.
Y Nặc hoàng tử là người dẫn đầu đoàn sứ giả Đông Hạ, vì mối giao hảo giữa hai quốc gia mà đến, mấy ngày nay cư xử rất tốt, chẳng những quản lý thuộc hạ nghiêm túc, cấm bọn họ tự ý ra ngoài, còn lúc nào cũng niềm nở hào hứng với các quan viên đi cùng, không hề tỏ ra lạnh nhạt, thỉnh thoảng có quan viên bất mãn chuyện năm đó Đông Hạ giúp Kim Quốc, châm chọc hắn vài câu, hắn cũng chỉ tươi cười hồn hậu, không phản bác lại, cũng không để trong lòng. Biểu hiện như vậy, thật sự rất khó có cớ cáo buộc hắn phạm tội, yêu cầu điều tra.
Hơn nữa cho dù có điều tra ra hắn giết người, khiến tất cả mọi người đều biết hắn là sói đội lốt cừu, thế nhưng không nắm được bằng chứng hắn có âm mưu lật đổ Đại Tần, sẽ không thể xử phạt hắn, nếu không sẽ khơi mào chiến tranh giữa hai nước, mà Đại Tần vừa trải qua tám năm chinh phạt Kim Quốc, trăm nghề bị ảnh hưởng nặng nề, đất nước chưa khôi phục nguyên khí, quân thần và nhân dân trăm họ đều vạn vạn lần không muốn nhìn thấy cảnh ấy lần nữa.
Hạ Ngọc Cẩn: “Nói không chừng hắn đang bày đặt âm mưu, muốn lật đổ Đại Tần ta.”
Ngưu thông phán: “Chứng cớ đâu?”
Hạ Ngọc Cẩn: “Thứ Lý đại sư làm giả, chắc chắn rất quan trọng.”
Ngư thông phán: “Thứ đó là cái gì?”
Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ hồi lâu, vỗ tay nói: “Nếu thằng bé kia đã nhìn thấy hung thủ, vậy thì để cho nó đi nhận mặt đoàn người Đông Hạ, sau đó chỉ ra và xác nhận là được.”
Ngưu thông phán: “Đường đường là hoàng tử một nước, việc này liên quan đến thể diện quốc gia, bảo khám xét là ngài khám xét ngay được sao?”
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ đi nghĩ lại một hồi, vui vẻ nói: “Ta bao cả Hạnh Hoa Lâu, gọi vài chục ca cơ nhạc công, sau đó mời tất cả bọn họ tới, uống rượu mua vui, rồi lại cho thằng bé ăn xin mặc quần áo sai vặt, đi theo ta, đi hết một vòng chỗ đó, nhận mặt hung thủ!”
Ngưu thông phán: “Ngài muốn lấy lý do gì để mời người ta uống rượu hoa*?”
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ nửa ngày, Diệp Chiêu nãy giờ lặng thinh rút cục cũng mở miệng: “Năm đó gặp nhau trên chiến trường, hắn nói đánh nhau xong mới thành bè bạn, cũng coi như có duyên, muốn mời ta uống rượu. Ta có thể tìm tất cả tướng lĩnh ở Mạc Bắc năm đó tới đây, rồi lại bảo hắn mang theo toàn bộ đoàn sứ Đông Hạ, mở yến tiệc long trọng, cùng nhau uống rượu tiêu dao.”
Ngưu thông phán khen: “Kế này của tướng quân cực kỳ tuyệt vời.”
“Không được!” Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới con gấu chó Đông Hạ Y Nặc kia có vẻ như có ý với phu nhân nhà hắn, lại còn phẩm rượu kém cỏi của phu nhân mình, trong yến tiệc lại không thiếu vũ cơ xinh đẹp, cảm thấy nguy cơ to lớn treo lủng lẳng trên đầu, “Vợ ta chuyên để tiếp người khác uống rượu thưởng hoa hả? Uống say thì làm sao?”
Diệp Chiêu hỏi: “Phu quân nói làm sao bây giờ?”
Hạ Ngọc Cẩn khẽ cắn môi, quyết định cắt thịt nuôi ưng, vỗ ngực nói: “Ta tiếp!”
Diệp Chiêu khuyên nhủ: “Người Đông Hạ thích mời rượu, kẻ nào cũng uống rượu rất giỏi, cơ thể ngươi không thể chống đỡ nổi.”
Ngưu thông phán cũng khuyên: “Quận vương, đừng gượng ép quá, tội gì ngài phải làm vậy? Dù sao trời có sập cũng có tướng quân chống rồi mà.”
Hạ Ngọc Cẩn không dám nói mục đích thật sự, đành phải chính nghĩa hét lên: “A Chiêu có lợi hại đến đâu cũng là phu nhân của ta! Nam nhi đại trượng phu, không thể để vợ mình ra ngoài phải chịu ấm ức được! Nếu không ta có còn là đàn ông nữa không?”
Diệp Chiêu vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Hảo hán! Có dũng khí! Ý tốt này của phu quân ta đương nhiên ghi nhận,” nàng nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở, “Chỉ có điều thời gian này ta đã điều tra rồi, quả thật là hoàng tử Y Nặc thích nam sủng, ngươi tiếp rượu hắn phải cẩn thận một chút, đừng quá chén cho hắn cơ hội vớ bở.”
Hạ Ngọc Cẩn ghê tởm đến mức mặt mày xanh lét, hắn muốn hỏi, lúc này đổi ý có còn kịp không?
Thấy hai người bọn họ tình cảm hòa hợp, không khí hòa thuận.
Ngưu thông phán có chút cảm động, đến kẻ vô tích sự có tiếng còn hiểu được ý trọng tình thâm, không để ý tới chuyện đồn đãi bậy bạ, không để ý đến miệng lưỡi thế gian, cam tâm tình nguyện bảo vệ cho thê tử được xưng là cọp mẹ hung hãn nhất Đại Tần này, tương kính như tân. Bản thân mình thì bận việc công vụ, thờ ơ với vợ hiền từ lâu, lại thường hay phàn nàn đối phương, mà nàng lại không oán không trách, thật là rất đáng trân trọng. Đợi lát nữa tiện đường đi mua ít phấn son trang sức, cầm vào phòng nàng nói mấy lời thân mật, tránh cho không bằng cả đám quần là áo lụa, làm hỏng tình cảm vợ chồng.