Nam Bình Quận Vương ra ngoài đi dạo suốt bảy ngày không về nhà, đến cả lại mặt cũng không đếm xỉa.
An Thái Phi chạy tới phòng Diệp Chiêu, nước mắt nước mũi giàn dụa kiên qu yết lôi kéo nàng nói: “Tất cả là tại ngươi không tốt, làm hại con ta không dám về nhà.”
Diệp Chiêu đang lau chùi binh khí, nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Là do thánh thượng tứ hôn.”
“Ta mặc kệ! Mặc kệ!” An Thái Phi nước mắt tràn ra như hồng thủy, tiếng khóc xem chừng có thể đẩy đổ trường thành, bất luận là ai cũng không thể chống đỡ được, bà bất chấp tất cả túm lấy người Diệp Chiêu mà lay, “Ngươi là đồ nữ nhân không có lương tâm, khiến con ta phải lưu lạc bên ngoài, tuyết lại rơi lớn như vậy, ăn gió uống sương, cũng không biết còn phải chịu khổ chịu sở đến thế nào nữa, nếu có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao? Nhanh đi tìm con ta về đi.”
Diệp Chiêu kiên nhẫn giải thích: “Chính phu quân trốn nhà đi, từ lúc thành thân đến giờ con mới nói với chàng được hai câu, tổng cộng bốn chữ, dồn ép hắn khi nào?”
An Thái Phi nhìn cây lưu tinh chùy đang khua khua trước mắt mà tóc gáy bất giác dựng ngược, đuôi mắt giật giật mấy cái, sau đó lau nước mắt, quyết định dùng cách nói uyển chuyển hơn: “Dù nó có không đúng thì cũng là phu quân của ngươi, ngươi không lương thiện hiền lành cũng được, không biết lạnh biết nóng cũng được, không đủ hiếu thuận cũng không sao, nhưng sao lại có thể suốt ngày khua đao mua thương được?”
Diệp Chiêu: “Công việc của con chính là khua đao múa thương.”
An Thái Phi nghĩ đến đứa con bảo bối cùng với cửa tứ hôn xui xẻo này, mũi lại cay cay, lại khóc, “Đừng nghĩ mẹ con ta cô nhi quả phụ mà dễ bắt nạt! Dù sao ngươi mà không tìm được con ta về, ta… Ta tự sát cho ngươi xem!”
Diệp Chiêu bị cái vẻ bất phân phải trái của bà làm cho phát sợ, bất đắc dĩ nói: “Được được, con tìm, nếu phu quân không chịu về thì sao?”
An Thái Phi vội vàng nói: “Vậy ngươi phải đi tự nhận lỗi, phải hạ mình, cầu xin nó về bằng được!”
“Hoang đường!” Diệp Chiêu giận dữ, “Là do hắn không muốn gặp ta, mà ngược lại ta cũng không muốn thấy hắn, huống chi ta đường đường là quan lớn, trấn thủ kinh thành, há có thể để cho đám hạ nhân chế giễu.”
Rốt cuộc tướng quân cũng phát hỏa, tuy rằng đã cố ý thu bớt khẩu khí cùng thần sắc lại, nhưng vẫn mang theo phong thái thống soái thiên quân vạn mã, chém đầu quân địch trên chiến trường, tràn đầy khí phách, khiến An Thái Phi sợ đến mức tim ngừng mất vài nhịp, khí thế vất vả lắm mới dựng lên được đã nhũn đi một nửa, bà chần chừ một lát, nghĩ đến con yêu, lá gan lại lớn như trước, lắp bắp uy hiếp, “Phản rồi…. Dù sao trong vòng ba ngày ngươi không tìm được con ta về đây, ta sẽ tới tự sát trước mặt thái hậu! Tố cáo ngươi tội bất hiếu!” Sau khi nói xong cũng không dám nhìn thái độ của Diệp Chiêu, vội vàng đi thẳng.
Đợi sau khi bà đi xa, Mi Nương vẫn đứng hầu hạ bên cạnh liền tiến đến dựa người, dán vào cánh tay Diệp Chiêu, kề tai tai nàng nói nhỏ: “Tướng quân đừng lo, trong lòng thái phi chỉ coi quận vương là con, động một tí l khóc sướt mướt, mỗi năm chuyện vì uy hiếp quận vương mà đòi thắt cổ với tuyệt thực không dưới bốn năm lần, chưa từng thấy bà xảy ra chuyện thật bao giờ, chẳng qua cũng chỉ dọa người mà thôi.”
Huyên Nhi ở bên kia thì thầm: “Có khi quận vương cũng không chịu nổi, trốn nhà ra ngoài mười ngày nửa tháng không về là chuyện bình thường, dù sao trình độ bài bạc của hắn cũng rất cao, lại quen thân với Hạ Tam Lạm, cho dù đi nửa năm không về nhà, hắn cũng không bị chết đói đâu… Nếu tướng quân muốn đi tìm quận vương, thì cứ tới thanh lâu tửu quán, sòng bạc miếu cũ mà đi, tám phần là trốn trong đó.”
Các nàng sau khi xác định rõ người chủ gia đình xong, bèn rất nhanh ăn cây táo rào cây sung, lập tức phản bội lại sự yêu chiều của Hạ Ngọc Cẩn
Thu Hoa nhanh miệng: “Tướng quân có cần phái người hỗ trợ không? Bọn muội phái mật vệ, đảm bảo bắt được hắn về.”
“Không cần, ta tự biết hắn ở chỗ nào.” Diệp Chiêu tự mình khoác chiếc áo lông chồn đen lên người, bước chân ra khỏi cửa nàng mới nhớ tới một chuyện, “Hồ ly đi đâu rồi? Sao hồi này không thấy hắn đâu cả?”
Thu Hoa vội vàng nói: “Gần đây quân sư đã xin phép rồi, đại khái nói là muốn đi ngao du đây đó.”
Thu Thủy ngẩng đầu, có chút hy vọng nhìn nhìn tướng quân, cẩn thận bổ sung thêm: “Gần đây tâm tình hắn không tốt, muốn đi đâu đó cho khuây khỏa.”
Diệp Chiêu cau mày, ra lệnh: “Gọi hắn bảo nghỉ ngơi đủ rồi thì về ngay.”
Thu Thủy băn khoăn mấp máy môi, tựa như còn muốn nói thêm cái gì đó.
Diệp Chiêu đã đi ra khỏi cửa.
Giữa trời gió tuyết, bước chân nàng không hề ngừng nghỉ, quyết đoán bước về phía tây.
Hạ Ngọc Cẩn trốn ở chỗ nào?
Khu phố phía tây kinh thành, trong xó của một con hẻm hẻo lánh, có một cửa hàng nhỏ hẹp bẩn thỉu, lá cờ báo hiệu đây là quán rượu ám đầy dầu mỡ không biết đã treo bao nhiêu năm, con chó già lười biếng nằm phủ phục lên thềm đá rêu xanh đã mọc kín, bên trong quán chậu than cháy âm ỉ tỏa hơi ấm dào dạt, chiếc bếp nhỏ đắp bằng đất sét đang ninh một tảng thịt dê, tỏa mùi thơm ngào ngạt quyến rũ. Thời gian cứ như thản thơi thong thả dừng lại ở chốn này.
Chủ tiệm tên là Lão Cao, tên quả xứng với người, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trên người mặc chiếc áo da dê rách nát, ngồi xếp bằng trên giường đất. Đối diện hắn, trong thứ ánh sáng u ám, có ngồi một vị quý công tử, mặc một chiếc áo khoác lông chồn sang trọng, trong tay cầm một chiếc lò sưởi họa tiết hoa sen, mái tóc đen tuyền xõa xuống như thác đổ, được một chiếc đai đính trân châu cột tùy tiện sau đầu, mặt mũi tinh tế như tạc, đôi mắt hạnh nhân sâu như bầu trời đêm sâu thẳm nhất, lóe lên một chút tia sáng sáng ngời, khóe môi nhếch lên cười vô lo vô nghĩ.
Kẻ không thích hợp nhất xuất hiện tại nơi không thích hợp nhất, cảm giác thật là quái dị. Nhưng nhìn thần thái tự nhiên của hắn, lại cảm thấy cũng không đến nỗi quái dị lắm.
Lão Cao thở dài, lại rót đầy chén rượu cho hắn: “Tiểu vương gia… Không, phải là Nam Bình Quận Vương, ngài đang đại hỉ tân hôn, làm tổ ở chỗ lão không chịu về cũng không phải là cách hay, chung quy vẫn là không thể trốn cả đời đi?”
“Nói nhiều!” Hạ Ngọc Cẩn dừng đũa, liếc mắt nhìn Lão Cao một cái, “Ngươi sợ gia ăn hết cả nhà ngươi sao? Chẳng qua là thích ăn thịt dê nhà ngươi, là coi trọng ngươi! Đừng quên ngươi còn nợ ta bảy trăm tám mươi bảy lượng, ta mới ăn của ngươi năm lượng bạc thịt dê, ngươi đã quay ra uống của ta hai mươi lượng rượu xịn rồi!”
Lão cao ngoài miệng khách khí nhưng dáng vẻ thì không có lấy nửa phần sợ hãi, vui cười hớn hở nói: “Không dám không dám, quận vương quang lâm, kẻ hèn này vinh hạnh vô cùng, cho dù ngài có ngồi ăn một trăm tám mươi ngày cũng phải tiếp đón.”
“Ngươi chỉ tiếp đón rượu của ta thôi,” Hạ Ngọc Cẩn bĩu môi, uống mấy ngụm rượu sầu, nghe tiếng tuyết rơi tĩnh lặng, ngứa tay hỏi, “Lão Cao, lại chơi tiếp không?”
Lão Cao buông bát đũa trong tay, cười tủm tỉm nói: “Được thế thì tốt quá.”
Hạ Ngọc Cẩn cười nói: “Ha, không sợ lại thua mấy trăm lượng hả?”
Lão Cao: “Không sợ không sợ, dù sao thì nợ bảy trăm lượng hay nợ bảy vạn lương, ta đều không trả nổi.”
“Phi!” Hạ Ngọc Cẩn phụng phịu, gõ bàn, nửa đùa nửa thật uy hiếp, “Điêu dân to gan! Dám trêu đùa bản quận vương! Còn không mang nữ nhi ngươi bán đi trừ nợ!”
“Được thế thì tốt quá! Ta đang sầu muốn chết vì việc hôn nhân của con bé rồi,” Lão Cao sáng mắt lên, vui mừng hớn hở, “Lần này là bán cho nhà Hoàng ngự sử hay nhà Trương thượng thư? Lưu thái úy cũng được! Ta hỏi thăm hết rồi, đều là gia đình gia giáo, chịu khó vất vả vài năm, kiếm lấy cái gã quản sự nhỏ không lo cơm áo, sau này được thả cho về cưới hỏi cũng ngang với giát vàng lên mặt.”
Hạ Ngọc Cẩn bị hắn làm nghẹn đến thiếu chút nữa phun hết thịt dê ra, nhân lúc có ba phần men trong người, đùa cợt nói: “Đừng có mơ, chỉ bằng khuê nữ nổi danh xấu xí hung hãn nhà ông? Còn định gả ra ngoài gây họa cho người khác sao? Nếu có gã không muốn sống nào dám cưới nó, lão từ sẽ biết không hai mươi lượng bạc cho tên xui xẻo ấy…”
Lão Cao không đợi hắn nói xong, lập tức tiếp lời: “Ta thay mặt Thúy Hoa cảm tạ quân vương trước!”
Hạ Ngọc Cẩn trừng mắt, cả giận nói: “Biến đi! Là ta cho hắn gọi là an ủi!”
“Như nhau cả như nhau cả mà,” Lão Cao làm bộ như không thấy, ân cần nói, “Lại đây lại đây, lại ăn hai miếng thịt dê này gọi là an ủi.”
Hạ Ngọc Cẩn tức giận đến mức nghiến răng “Phi” hắn một tiếng.
Rượu vào dạ sầu, hắn nghĩ đến nữ nhân còn hung hãn hơn trong nhà mình, chỉ cảm thấy bản thân càng xui xẻo hơn, không khỏi bắt đầu than thở.
Lão Cao thấy thế, khuyên nhủ: “Quận vương, ván đã đóng thuyền, ngươi nhận đi, trút bức xúc chán rồi, phải quay về thôi.”
Hạ Ngọc Cẩn cứng rắn nói: “Không về! Lão tử không muốn gặp bà cô kia, mất mặt không còn dám gặp ai mất.”
Lão Cao: “Quận vương… Ngươi mất mặt nhiều lắm rồi, không cần để ý chuyện nhỏ này.”
Hạ Ngọc Cẩn thẹn quá hóa giận nói: “Bản thân tự nguyện mất mặt với bị người khác ép mất mặt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Ta uống say tự nguyện bắt chước chó sủa là vì ta hứng lên, nhưng nếu người khác bắt ta sủa giống chó thì chính là sỉ nhục!”
“Cái tên mắt mù nói xấu lần trước không phải bị ngươi bày bẫy tiên nhân nhảy (*), dày vò gần chết sao? Giận cũng xả gần hết rồi, cũng không thể trốn cả đời chứ?” Lão Cao tận tình khuyên bảo, “Huống chi đại tướng quân là nữ trung hào kiệt, tuy ngoại hình hơi đàn ông một chút, nhưng nhìn kỹ cũng không đến nỗi nào, còn hơn mụ tặc phụ nhà ta bao nhiêu lần, chột mắt đen béo, hung hãn bá đạo, ngắm nữ nhân ven đường hơi lâu một chút là sẵn sàng vác chày gỗ đuổi đánh ta hai con phố, còn không phải cũng sống được với nhau nhiều năm như vậy sao?”
Hạ Ngọc Cẩn hừ lạnh một tiếng.
Lão Cao thở dài nói: “Lão già này sống sáu mươi năm rồi, cũng coi như là nhìn thấu sự đời. Nữ nhân quan trọng nhất là dốc gan dốc ruột đối tốt với ngươi, thật tình thật ý chăm sóc ngươi, những cái mặt mũi tính tình, đều chỉ là hư ảo.”
Hạ Ngọc Cẩn cười lạnh nói: “Cô ấy đối tốt với ta sao? Khác gì mặt trời mọc ở đằng tây.”
Lão Cao lại châm rượu cho hắn: “Không ở chung, sao mà biết được?”
Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu nói:”Lão tử là đàn ông, nói không là không! Quyết không chịu để nữ nhân chèn ép!”
“Nói hay lắm, Nam Bình quận vương quả nhiên là đàn ông chân chính!”
Cùng với tiếng vỗ tay vang dội, tấm mành tre rách nát bị xốc lên, khí lạnh ập vào mặt, một nam tử dáng người cao gầy bước vào, hắn mặc một chiếc áo xanh giản dị, kèm thêm áo lông chồn trắng, chân đi giày đông, khoác áo choàng tránh tuyết, mặt mũi lạnh đến xanh xao, diện mạo nhìn qua bình thường, nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhất là đôi mắt dài nhỏ, nheo lại một nửa kia, tựa như một con hồ lỳ xảo trá đang đùa bỡn thợ săn.
“Hồ Thanh?”
Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ