Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Chương 8

Chương 8
Hà Đông sư tử hống…

Đạp Tuyết là con bảo mã ngày đi ngàn dặm, theo Diệp Chiêu xuất chinh từ nhỏ, cùng trải qua sóng to gió lớn, tình cảm sâu đậm. Lúc này, nó đang ngạo mạn khì khì mũi hai cái với Hạ Ngọc Cẩn, hất hất chân, sa u đó quay sang khoe mẽ lấy lòng cọ cọ vào lòng bàn tay Diệp Chiêu, ra vẻ chủ tớ thâm tình.


Diệp Chiêu vuốt vuốt bộ bờm, nhét một cục đường vào miệng nó, sau đó đứng tại chỗ nhìn Hạ Ngọc Cẩn đang tím mặt, thấy hắn nghiến răng nghiến lợi ken két một hồi, đau khổ phiền não một hồi, căm thù hậm hực một hồi, ai oán thê lương một hồi, lại chán nản buồn bã một hồi… Hai hàng mi dài thướt tha buông xuống, che đi đôi mắt xinh đẹp đang đảo qua đảo lại, liếc ngang liếc dọc vèo vèo, tựa như đang ngẫm nghĩ ý tưởng xấu xa nào đó, trông rất thú vị. Thật giống như lúc trên núi Nặc An Tháp ở Mạn Bắc, con chồn tía kia bị nàng đuổi vào đường cùng, đang nghĩ cách phá vây; lại cũng giống con ngựa hoang ương bướng trên thảo nguyên Hô Nhĩ Hạo.

Bất kể là đi săn hay là đi bắt thú, đều có thể mang lại cho người ta cảm giác hưng phấn kích thích, làm trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Đáng tiếc thứ trước mắt này không phải là chồn tía, cũng không phải ngựa, mà là phu quân của nàng, cho nên bao nhiêu thủ đoạn đều không được lôi ra dùng.

Diệp Chiêu nhìn thêm một lúc, tiếc hận nói: “Đi thôi.”

Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu, bất kể sống chết.

Diệp Chiêu hỏi: “Sao không đi?”

Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu, nghèn nghẹn một lúc mới phun ra được hai chữ: “Mất mặt.”

Diệp Chiêu nghĩ mãi không hiểu, đành phải tự đoán.

Hồi trước ở trong quân, cuộc sống rất đơn giản, ngoại trừ việc liều mạng ra thì chẳng còn việc gì. Bên cạnh nàng toàn một đám hán tử cao lớn thô kệch, người toàn mùi mồ hôi với mùi rượu, tán gẫu cứ được ba câu là đã không quên ân cần thăm hỏi bà già nhà đối phương, bất kể là tâm tư hay hành động đều rất dễ bắt thóp: Lúc hưng phấn là đang nghĩ đến nữ nhân, lúc đau thương là nhớ người nhà, lúc phẫn nộ là nghĩ đến kẻ địch, lúc buồn bã thì quá nửa là hết quân lương.

Đám quan văn triều đình phái tới giám quân thật ra tâm tư cũng hơi kín đáo một chút, cũng sẽ chơi chút thủ đoạn mánh khóe, nhưng đơn giản là vì tiền, quyền và công, nàng cứ bốc thuốc đúng bệnh, cửa này sẽ qua, cũng không khó đối phó.

Nàng làm nam nhân từ nhỏ, sống cùng với nam nhân, cho nên tự nhận cực kỳ hiểu tâm lý nam nhân.

Tuyết rơi, tuấn mã, sức khỏe yếu, có bệnh khó nói, bốn dữ liệu này hợp lại, đáp án chắc chắn là: Đạp Tuyết rất cao, thân thủ Hạ Ngọc Cẩn dở ẹc, không leo nổi!

Diệp Chiêu khẽ thở dài.

Có lẽ nàng không nên tàn nhẫn bóc trần sự thật để đối phương đỡ mất mặt.

Hạ Ngọc Cẩn thấy Diệp Chiêu lắc đầu, sau đó đi tới, vươn hai tay ra, túm lấy bả vai mình. Hắn lập tức bay lên trời, sau đó trời đất đảo lộn, thân thể mất tự chủ, đến khi mở mắt ra, đã thấy mình ngồi vững trên yên ngựa rồi. Con ngựa kia còn tặng cho hắn một cái ánh mắt nghi ngờ là ánh mắt khinh bỉ, chưa đợi hắn mở miệng kiến, Diệp Chiêu đã vỗ vỗ mông ngựa, Đạp Tuyết tung bốn vó lên không, như tên rời cung, đạp lên tuyết trắng, phi ra khỏi ngõ, thành thạo chạy về phủ Quốc Công.

“Nhầm đường!” Diệp Chiêu quát.

Đạp Tuyết bình tĩnh xoay người, phi về phía phủ An Thân Vương.

Trời có tuyết, người đi đường rất ít. Hạ Ngọc Cẩn ôm cổ ngựa, chỉ thấy gió sắc như dao, lùa vào cổ áo, cắt lên hai má, khó chịu không nói nên lời. Hắn ngẩng đầu, bắt gặp một bóng đen xẹt qua giữa không trung, là Diệp Chiêu đang thi triển khinh công, nhảy lên mái nhà, chân như đạp mây, xé gió lướt đi, áo choàng màu đen của nàng tung bay trong gió, tao nhã như tiên hạc bay lượn giữa trời, không nhanh không chậm tùy theo tốc độ ngựa, hình như vẫn còn chưa chạy hết tốc độ.

Vẫn còn đang hoảng hốt, ngựa đã dừng vó, tiên hạc hạ xuống đất.

Hạ Ngọc Cẩn như giật mình trong mộng, kinh ngạc nhìn cửa lớn mái ngói đỏ thẫm nhà mình, đẩy bàn tay đang đưa đến của Diệp Chiêu ra, vội vàng lăn xuống khỏi lưng ngựa, thụt thụt cần cổ lạnh như băng lại, ra vẻ cứng rắn nói: “Ai lại… Ai lại chạy khinh công khắp nơi trong thành như vậy? ! Rất… Rất kỳ cục!”

Diệp Chiêu phủi phủi tuyết bám trên người, lặp lại: “Dù sao thì ta cũng lợi hại đến mức biến thái.”

Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy, khóe mắt giật giật, vội vàng liếc trộm xem nàng có đang giận hay không.

Sắc mặt Diệp Chiêu chẳng thay đổi tẹo nào, chỉ ra lệnh cho gã gia đinh dắt Đạp Tuyết vào chuồng chăm sóc cho tốt, sau đó đứng về phía cổng, chìa tay mời vào.

Hạ Ngọc Cẩn thấy hai chân có vẻ nằng nặng, tần ngần không bước vào.

Diệp Chiêu hỏi: “Có cần ta vứt vào không?”

“Cút đi! Lão tử có chân!” Hạ Ngọc Cẩn xanh mặt, lại nói thêm, “Cũng có cả gan!”

Hắn ngẩng cao đầu, đi vào trong phủ, Diệp Chiêu đi sát phía sau, giám sát hắn đi qua dãy hành lang khúc khuỷu, đến thỉnh an An Thái Phi đang ở trong Dưỡng Tâm Đường. An Thái Phi thấy con trai cưng trở về bình an, vui mừng quá đỗi, cũng chẳng để ý vẻ mặt khó coi của hắn, lập tức lau nước mắt, xông lên hỏi han ân cần, lại sờ sờ lên gương mặt của hắn, vội vàng phân công cho Diệp Chiêu: “Không thấy phu quân của ngươi gầy đi bao nhiêu sao? Đi hầm chút gì để nó bồi bổ đi, nhìn xem, mặt trứng ngỗng gày thành mặt trái xoan rồi này.”

“Huh? Hắn gầy?” Diệp Chiêu đang buồn tẻ đứng bên cạnh, nghe thấy câu hỏi của bà, lập tức thẳng người dậy, nhìn dáng người Hạ Ngọc Cẩn, lại nhìn lòng bàn tay của mình, so sánh một chút, trả lời thành thật, “Hắn nặng khoảng một trăm ba mươi cân (~65 kg), còn nặng hơn Thanh Đồng Quỷ Diện Phủ của con một chút, cũng không tính là gầy.”

Sắc mặt An Thái Phi và Hạ Ngọc Cẩn khó coi y như nhau.

Diệp Chiêu lại tiếp tục ngậm miệng, đứng im bên cạnh đóng vai tượng gỗ.

Hạ Ngọc Cẩn vất vả giải quyết xong vụ phụ huynh lải nhải, đang định quay về thư phòng, dặn dò hạ nhân đưa giường chiếu các loại đến, quán triệt chính sách vợ chồng ở riêng, vừa thình lình quay đầu một cái đã thấy Diệp Chiêu từ tốn đi theo đằng sau, hình như có gì muốn nói, vì thế hắn dừng bước, hoài nghi hỏi: “Cô định làm gì?”

Diệp Chiêu khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: “Mai cùng đi lại mặt.”

Lúc này Hạ Ngọc Cẩn mới phát hiện ra hình như mình đã quên mất việc này, lại ương ngạnh nói: “Qua thời gian rồi, còn lại cái gì?”

Diệp Chiêu: “Ta bảo với bọn họ, chàng bị ốm nằm bẹp giường, chưa lại mặt được.”

Hạ Ngọc Cẩn: “Chúng ta xích mích như thế này, về hay không cũng thế.”

“Không được,” Diệp Chiêu nghiêm túc nói, “Chúng ta chẳng những phải về, hơn nữa ta còn hy vọng chàng làm hết sức giả vờ hòa thuận, đừng làm loạn ở phủ Trấn Quốc Công.”

Hạ Ngọc Cẩn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cười hỏi: “Lý do?”

Diệp Chiêu nói: “Đầu óc bà nội đã không được tỉnh táo rồi, ta không muốn người phải suy nghĩ.”

Hạ Ngọc Cẩn: “Cô lo lắng thật?”

“Nói thẳng ra hết đi,” Diệp Chiêu ngồi xuống chiếc ghế dài ở hành lang, giọng điệu thừa nhận, “Ta biết ta không thích hợp làm một người vợ tốt, cuộc hôn nhân này khiến mọi người đều không thoải mái, hai ta mà phải sống chung quả thật rất khó khăn, cho nên ta cũng không muốn ngươi phải làm gì. Sau này ngươi đi con đường sáng lạn của ngươi, ta đi con đường chông gai của ta. Bất kể ngươi muốn ăn chơi cờ bạc hay là nạp thiếp bao gái, ta cũng không quản, ngươi có thể không giữ thể diện cho ta, nhưng ngươi phải giữ cho người nhà của ta vài phần thể diện.”

“Thể diện? Ta còn tưởng là cô không cần chứ?” Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới thù hận cũ, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười tự giễu, cúi đầu.

Diệp Chiêu im lặng một hồi, thấp giọng nói, “Diệp gia trấn thủ Mạc Bắc, sau khi thành bị phá phải chịu cảnh diệt môn, bà nội ở kinh hay tin, trong lúc bi phẫn mà thần trí bị tổn thương, đến nay vẫn không thể tỉnh táo lại. Đại tẩu và cháu trai về thăm mẹ đẻ, may mắn thoái nạn, tỷ ấy thủ tiết giữa lúc thanh xuân, chăm lo nhà cửa gia đình, ơn với Diệp gia nặng như núi… Họ là người thân duy nhất của ta, ta không mong họ vì ta mà phải khó xử.”

“Không nhìn ra, thiết huyết tướng quân cũng có mặt biết quan tâm như vậy,” Hạ Ngọc Cẩn hơi hơi cảm thấy tim mình nghẹn lại, nhưng nhìn gương mặt lạnh lẽo vô tình của nàng, lại không nhịn được cứng rắn nói, “Tiếc là cô để ý chuyện đó, nhưng lão tử không quan tâm!”

“Vô liêm sỉ!” Diệp Chiêu nổi giận, nhả từng chữ một, “Ngươi nói lại lần nữa xem?”

Hạ Ngọc Cẩn ương ngạnh nói: “Nói thì nói! Lão tử không quan tâm.”

Diệp Chiêu đột nhiên ra tay, hung hãn dí hắn lên cột đá, kề sát tai hắn thì thầm : “Đừng không đếm xỉa đến cảnh cáo của ta.”

Hạ Ngọc Cẩn cố gắng giãu dụa nhưng không thể động đậy nổi, cả giận nói: “Ngươi! Ngươi không sợ…”

“Trong thiên hạ, ai dám không nể mặt họ, ta sẽ không nể mặt kẻ đó!” Diệp Chiêu ngắt lời, lại nhìn kỹ hắn từ đầu đến chân, khẽ nở nụ cười. Đôi mắt màu lưu ly kia lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo sâu kín, thật giống như một con dã thú đang nhìn ngắm con mồi, hàm răng trắng đều cũng mang theo vài phần âm u, “Đừng ra vẻ, khi lão tử ở Mạc Bắc làm thủ lĩnh đám côn đồ, tiểu tử ngươi còn không biết đang chơi bời ở đâu đâu!”

Cổ tay Hạ Ngọc Cẩn đau nhức từng cơn, đầu vã đầy mồ hôi, cắn răng đáp: “Được, được, ta nể, buông tay ra đi!”

Diệp Chiêu thấy thế mới chậm rãi buông tay, hung hãn đấm lên cây cột, xoay người rời đi.

Hạ Ngọc Cẩn tỉnh lại từ trong đờ đẫn, từ từ nghiêng đầu nhìn, trên cột đá trụ hành lang, một dấu nắm đấm sâu nửa tấc, gió thổi qua, bột vụn cuồn cuộn cuộn lên, theo gió bay đi.

Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ

Nguồn: truyen8.mobi/t18924-tuong-quan-o-tren-ta-o-duoi-chuong-8.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận