Khi chiến tranh, bất kể chủ soái bị thương hay có thai, cũng không được để cho chúng tướng sĩ biết, tránh ảnh hưởng đến sĩ khí.
Thừa dịp quân Đại Tần đại thắng, sĩ khí như cầu vồng, vạn người đồng lòng dốc sức, Diệp Chiêu nghiến răng, mạnh mẽ hạ quyết tâm, lén giấu bụng đi, cầm đao, lên ngựa, mạo hiểm xuất chinh lần hai, chủ yếu chỉ chỉ huy, không dám xung phong, cẩn thận bắn mấy mũi tên, mũi nào cũng trúng mục tiêu, khổ nỗi địa hình Giang Đông nhiều núi, dễ thủ khó công, đánh mãi không hạ được. Quân Đông Hạ cứ thấy tướng quân xách đại đao đi qua đâu là chỗ ấy vừa nghe đã sợ mất mật. Sau khi trở về, đủ loại triệu chứng thai nhi bất ổn của nàng, làm cho quân y Lão Vương giật mình phát hoảng.
“Hay là bỏ đi?” Quân y Tiểu Vương nhanh mồm nhanh miệng, “Bây giờ thế cục sợ là nhất thời chưa xong ngay được, năm sáu tháng sau, cũng không thể giấu bụng được nữa. Lúc đầu ngài cổ động hoành tráng như vậy, đánh trận thắng to như vậy, bây giờ quân tâm Đại Tần hoàn toàn đặt lên người ngài, nếu người ngã xuống, quân tâm cũng sụp đổ. Càng chưa nói sau khi quân Đông Hạ biết tin ngài mang thai không thể cử động mạnh sẽ nhân cơ hội tiến công, cho dù may mắn đánh lui quân địch, ngài cũng không thể ôm cái bụng to ngồi ở tiền tuyến, sinh ngay trước trận chứ? Phụ nữ mà, sau này vẫn có thể có con cái thôi.”
Thuy Thủy vội la lên: “Ngươi nói nhẹ nhàng thế, có phải con ngươi đâu! Tướng quân vốn thể hàn, không dễ thụ thai, nếu lần này thai lưu… Ngộ nhỡ sau này… Sau này… Lại đánh trận thêm tám năm nữa, hơn ba mươi xừ rồi, ngươi muốn ngài trai già sinh ngọc sao?!”
Quân y Tiểu Vương thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì vậy?”
Thu Thủy tự biết lỡ lời, mặt đỏ lên, lắc lắc vạt áo không nói lời nào.
Quân y Lão Vương ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Phá thai phải dùng thuốc mạnh, với thể chất của tướng quân, quả thật không nên phá, nếu kiên quyết bỏ đi, rồi lại chăm phục hồi không tốt, không khéo sau này không mang thai tiếp được, hơn nữa sảy thai cũng phải nằm bẹp không rời giường nổi…”
Diệp Chiêu mặc cho mọi người tranh luận, không nói một lời, chỉ dịu dàng vỗ về bụng mình, nàng trước nay chỉ biết đi cướp sinh mệnh, giờ lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thật sự ấm áp, thật sự kỳ diệu của việc một sinh mệnh sắp chào đời. Lúc ở Quận Vương Phủ, ngự y cũng từng giảng giải kỹ một số lưu ý khi mang thai cho nàng, nàng hiểu rất rõ, nếu mất đi cơ hội làm mẹ lần này, có khả năng sẽ mãi mãi không còn cơ hội. Cho nên, nghĩ thật lâu, nàng vẫn chần chừ nói: “Bây giờ tình hình chiến đấu chưa căng thẳng, chưa đến lúc phải chém giết ác liệt, để ta suy nghĩ kỹ thêm đã.”
Tình mẫu tử và đại nghĩa quốc gia, chỉ có thể chọn lấy một.
Bỏ được, bỏ được, có bỏ mới có được.
Hai chữ nhẹ nhàng, nặng tựa ngàn quân, đè ép người ta tới mức không thở nổi.
Đông Hạ, tin thắng trận liên tiếp báo về, Đông Hạ Vương hết sức vui mừng, chuyển luôn vị trí hành cung, dẫn đại quân, hạ chiếc trại lớn nóc vàng xuống v ng biên giới giữa Đông Hạ và Đại Tần, sẵn sàng hỗ trợ thế công của hoàng tư Y Nặc, đồng thời để tiện sau này vào hoàng cung trong kinh thành, sống cuộc sống xa hoa mơ ước kia. Vương phi Lạp Lạp Đồ Nhĩ trời sinh tính tình hiền lành, không biết đố kỵ, có thể đảm đương danh hiệu mẫu nghi thiên hạ. Trắc Phi Hách Nhĩ Lạp gia thế mạnh, phong làm Hoàng Quý Phi, còn lại tất cả Trắc Phi khác phong làm phi hết, còn tiểu mỹ nhân Diệp Liễu Nhi, quốc sắc thiên hương, giỏi ca múa, lại ăn nói ngọt ngào, vô cùng đáng yêu thích, đáng tiếc xuất thân thấp kém, có thể phong làm tần, lại chọn thêm vài mỹ nữ tôn thất quý tộc Đại Tần vào cung, từ từ sủng ái, cũng coi như trấn an dân tâm Đại Tần.
Đáng tiếc, một tin chiến báo từ tiền tuyến gửi về đánh tan tính toán của lão.
Đông Hạ Vương giận dữ đẩy Liễu Tích Âm đang bóc nho bên cạnh ra, đứng lên, đi lại vài vòng, cả giận nói, “Nghịch tử! Nghịch tử!” Liễu Tích Âm chậm rãi đứng lên từ trên tấm thảm lông hổ, xoa xoa cổ tay, ngoan ngoãn lùi sang một bên, giống như không nghe không thấy gì cả. Sau đó, Đông Hạ Vương triệu đại hoàng tử đến, ném tin chiến báo lên mặt hắn, quát, “Tự đọc đi!” Văn kiện được viết bằng thứ chữ loằng ngoằng của Đông Hạ, trừ quý tộc Đông Hạ và đám quan văn ra thì cũng chẳng được lưu hành rộng, cho nên lão cũng không sợ người khác nhìn thấy.
Đại hoàng tử võ nghệ rất cao cường, nhưng sách vở rất qua loa, học vấn kém hơn hoàng tử Y Nặc không ít, hắn đọc đi đọc lại, xem mất mấy lần, cuối cùng mới hiểu đệ đệ ngầm tố cáo hắn, đổ hết thảy nguyên nhân chiến bại lên bộ lạc Cáp Mặc Tỳ, cũng chính là họ ngoại nhà hắn, đồng thời đề xuất chiến thuật hòa hoãn kéo dài thời gian.
Đông Hạ Vương tính tình nóng nảy, lại giận con trai lỗ mãng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lập tức quát ầm lên: “Quyền chỉ huy ở trong tay em mày, mày tranh cái gì mà tranh?! Không làm nên trò trống, ăn hại từ đầu đến chân! Làm việc không cân nhắc, thật là CMN đáng giận!”
Đại hoàng tử tính tình cũng nóng, đang đau lòng không thôi vì tổn thất của họ ngoại, nghe thấy phụ thân không hỏi xanh đỏ trắng đen, liền mắng ào ào như tát nước, giận tím mặt: “Bộ tộc Cáp Mặc Tỳ binh hùng tướng mạnh, thằng khốn kiếp Y Nặc kia có lòng riêng, chẳng những cấu kết với mấy bộ tộc mới phất Đức Đồ Mộc, Hoắc Hoắc Cáp Thản, Cách Hổ Đẳng, giúp bọn chúng lớn mạnh, còn làm giảm thế lực của con, lòng dạ lang sói, người người đều biết! Nay chiến bại, người không trách nó lãnh đạo kém cỏi, không biết chỉ huy, lại còn mắng con?! Nếu nó sớm để bộ tộc Cáp Mặc Tỳ hoặc Hỗ Đặc ra trận, thì làm sao sinh lắm chuyện vớ vẩn như thế?!”
Đông Hạ Vương tức phì phò, giận dữ quất hắn mấy roi: “Ông đây còn chưa chết! Đám sói con chúng mày tranh cái gì?! Còn lo ngôi vị hoàng đế sau này không đến tay mày hay sao?”
Đại hoàng tử hô, “Y Nặc có nhị hoàng đệ tương trợ, dĩ nhiên là khác! Con chỉ có một thân một mình, ngoại trừ phụ hoàng làm gì còn ai giúp con? Mẫu phi ơi, mẫu phi! Sau người lại ra đi sớm như vậy!” Hắn vô còng đau đớn, siết tay khóc mãi không thôi.
Đông Hạ Vương nghe thấy tên Tái Hãn, nhớ tới người phụ nữ ra đi ngay lúc tuổi đời đẹp nhất và tình cảm ngọt ngào thanh mai trúc mã ấy… Lòng mềm đi hơn nửa, lại nhìn thằng bé mình yêu quý nhất, tự dắt tay từ bé đến lớn này, nhìn gương mặt giống hệt mình của nó, tưởng như trông thấy bóng dáng thời trẻ khinh cuồng của chính mình, nhớ tới những năm tháng thanh xuân chỉ có thể nhớ lại mà không thể quay lại, lòng mềm hẳn đi. Dường như nó nói cũng có lý, nếu cứ để Y Nặc phát triển lớn mạnh quá mức, lại có Ô Ân hỗ trợ, sau này mình mất đi, khó tránh khỏi không xảy ra chuyện, đến lúc đó địa vị của Cáp Nhĩ Đôn sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Y Nặc có thể độc ác hạ quyết tâm, vì báo thù mà giết chết lục hoàng tử Anh Lạp Cổ, cũng có thể độc ác hạ quyết tâm, vì ngôi vị hoàng đế mà giết chết Cáp Nhĩ Đôn của lão.
Cho dù nó giỏi dùng binh đánh chiến hơn người, nhưng tâm địa ác độc, lòng dạ thâm sâu, cần phải đề phòng.
Đông Hạ Vương cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Giảng hòa thì sao?”
Ý kiến kẻ địch tán thành thì mình nhất định phải phản đối, đại hoàng tử ngoan cố: “Vớ vẩn! Dũng sĩ Đông Hạ có thể bị một đứa đàn bà đánh sợ sao! Đánh tiếp! Nó không dám, con đi đánh!”
Đông Hạ Vương do dự, vẫy tay, xua hắn lui ra.
Đại hoàng tử còn muốn cãi, đã thấy Liễu Tích Âm đứng ở góc tường, không khỏi nhìn lướt qua nàng một cái.
Liễu Tích Âm dù không rõ tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ vài câu của bọn họ có thể đoán ra hơn nửa, thuận thế nhìn hắn một cái đồng tình, ngầm ra dấu “Điểm đến là dừng, đừng nói nữa”, ý bảo hắn tạm thời kiềm chế, gác lại nói sau.
Đại hoàng tử ngẫm cũng thấy đúng, liền vâng lời lui xuống.
Đông Hạ Vương thấy con đi rồi, càng nghĩ càng giận, ngồi phịch xuống thảm ngẩn ra. Liễu Tích Âm ngoan ngoãn lại gần, xoa bóp chân cho lão, dịu dàng nói: “Đại hãn đừng buồn, môi còn có thể chạm vào răng mà, thỉnh thoảng nghĩ không thoáng cũng là bình thường, khuyên nhủ xong là được rồi. Đại hoàng tử rất có hiếu, rất nghe lời người, tấm lông hổ trắng người nằm này, là hắn săn về, nghe nói là điềm lành, lập tức đưa tới cho người. Mấy hôm trước, hai người cùng đi săn chim ưng, chẳng phải vui vẻ lắm sao?”
Đông Hạ Vương “Hừ hừ” hai tiếng, những mỹ nữ Kỳ Vương tặng lão, lão đều đã phái mật thám điều tra. Có hai đứa được đào tạo ở Kỳ Vương Phủ từ nhỏ, lão lo là mật thám, chơi đùa xong liền thưởng cho thủ lĩnh bộ tộc khác, nhưng lai lịch Liễu Diệp Nhi có vẻ trong sạch hơn, đã lén tra hỏi lão già từng nhặt được nàng, xác nhận không phải người Kỳ Vương Phủ cố ý đào tạo, trí nhớ cũng không rõ ràng, vốn định bán vào thanh lâu, trên đường đi được quản sự của Kỳ Vương Phủ phát hiện có quốc sắc, ép bán mua về. Tuy rằng khí chất không tồi, lại là xử nữ, nhưng khiêu vũ giỏi như vậy, cũng không phải là khuê tú nhà đàng hoàng gì, tám phần là được thanh lâu huấn luyện làm hoa khôi sau này hoặc người được huấn luyện làm thê thiếp của mấy nhà quan lại quý tốc. Sau này khôi phục trí nhớ, sau khi hỏi ra, biết là tội nô, cũng đúng với phán đoán. Thân thế không nơi nương tựa, biết nịnh nọt, có một chút tham lam, thích trang sức châu báu, thích tơ lụa, thích hoa thơm cỏ lạ, ăn uống kén chọn, phụ nữ như vậy chỗ nào cũng có, không khó kiểm soát.
Lão nhìn mỹ nhân ân cần hầu hạ bên cạnh, tâm tình vui lên một chút, thuận miệng hỏi: “Liễu Nhi à, nàng ở Đại Tần lâu như vậy, biết phong thổ ở đó, cảm thấy có thể đàm phán giảng hòa được không?”
Liễu Tích Âm cười quyến rũ: “Sự tình bậc này, đàn bà con gái không thể nhúng tay.”
“Đông Hạ chúng ta không nhiều quy tắc như vậy, cứ nói đừng ngại.” Đông Hạ Vương cũng không định trông mong gì ở nàng, chỉ thuần túy là tâm tình không vui, muốn trêu đùa mỹ nhân.
Liễu Tích Âm ngả lại, thầm tính toán, ra vẻ ngây thơ hỏi: “Nói được, có thưởng không ạ?”
Đông Hạ Vương nhìn ra nàng đang ngầm tính toán, cũng không so đo vuốt vuốt bàn tay mềm mại nhỏ bé cười: “Thưởng.”
Liễu Tích Âm liền ngồi thẳng dậy: “Có thể đàm phán.”
“À?” Đông Hạ Vương tò mò hỏi, “Vì sao?”
“Đừng quên, Đại Tần vừa mới chịu thiên tai, lương thực thật sự rất thiếu,” Liễu Tích Âm cân nhắc một hồi, tiếp tục nói, “chuyện Đông Hạ liên hợp Kỳ Vương khởi binh là mưu tính đã dự trù từ lâu, lương thực sung túc, trận này nếu câu giờ tiêu hao, Đại Tần tuyệt đối không so nổi, bọn họ phái đại quân đông như vậy, ai ai cũng phải có cơm ăn áo mặc, ở biên cảnh một ngày, sẽ tốn một ngày quân lương, còn phải lo lắng đề phòng phòng ngự, không làm được việc gì khác. Hai vùng màu mỡ Giang Đông Giang Bắc lại ở trên tay chúng ta, không thu được thuế và lương thực. Quốc khố Đại Tần nghèo như vậy, không quá hai năm dân chúng sẽ lầm than, nội chiến liên miên, cho nên hoàng đế Đại Tần còn muốn đàm phán hơn cả chúng ta, để đổi thêm thời gian nghĩ ngơi dưỡng sức.”
Đông Hạ Vương nhíu mày hỏi: “nếu bọn chúng muốn đàm phán, vì sao chúng ta phải đàm phán với chúng?”
Liễu Tích Âm cười xấu xa nói: “Dù sao bây giờ cục diện cũng đang tiến thoái lưỡng nan, Đông Hạ muốn chỉnh đốn quân đội một lần nữa cũng cần thời gian. Cái trò chơi đàm phán này, đàm phán một ngày cũng là đàm phán, đàm phám hai năm cũng là đàm phán, chỉ phải xem mọi người đàm phán thế nào… Chúng ta ra giá cao, dẫn dụ bọn chúng, cho bọn chúng hy vọng, chờ chỉnh đốn quân đội rồi, tìm được thời cơ, liền lập tức đánh.”
Đông Hạ Vương kiểm tra chiến báo một lần nữa, khen ngợi: “Mỹ nhân thật thông minh, hoàng nhi Y Nặc cũng có ý này.”
Liễu Tích Âm đỏ mặt, cúi đầu, nhăn nhó nói: “Đã có kế hoạch cả rồi, còn đùa người ta làm gì?”
Đông Hạ Vương trầm tư: “Hòa hoãn kéo dài với Đại Tần, cho dù không đánh thật, Đông Hạ trú đóng ở Giang Đông, thỉnh thoảng quấy rối nho nhỏ, cũng có thể ép Đại Tần phải cắt đất đền tiền, chịu đau khổ một chút.”
Liễu Tích Âm khen: “Đúng vậy.”
Đông Hạ Vương ôm nàng lại, hỏi: “Mỹ nhân muốn được thưởng gì?”
Trong mắt Liễu Tích Âm ánh lên một tia dã tâm, tủi thân nói: “Đại hãn sau này lên ngôi cửu ngũ, phong thiếp làm tần, thiếp thì không phải người Đông Hạ, ngoại trừ dựa vào sủng ái của Đại Hãn thì chẳng còn gì cả, nếu bị phi tử khác khinh thường…”
Nàng càng có dã tâm đấu đá hậu cung, Đông Hạ Vương càng yên tâm, nghe thấy ý tâng bốc ngầm, càng mừng rỡ trong lòng, liền lập tức ôm lấy nàng nói, “Được được, nếu ta đăng cơ, đến lúc đó nàng sẽ là ái phi của ta.”
** qua đi, Liễu Tích Âm ra khỏi trại, lặng lẽ đi về phía nhà kính trồng hoa của nàng, đã thấy tâm phúc của đại hoàng tử đứng ngoài canh chừng, đại hoàng tử đứng trong chỗ khuất gần đó, liền nở nụ cười, lặng lẽ tiến lại, mở miệng báo tin, “Đại Hãn đã quyết định đàm phán, thiếp thử dò ý, khuyên bảo đã vô dụng, chẳng bằng chàng đi trước một bước, dùng biện pháp khác, đừng để công lao này rơi vào tay Y Nặc. Thời gian này, thiếp sẽ tận lực ở bên cạnh người, tiếp tục thám thính tin tức cho chàng…”
Đại hoàng tử cầm tay nàng, cảm động: “Liễu Nhi ngoan, chờ khi ngôi vị hoàng đế được chắc chắn, ta nhất định sẽ không phụ nàng.”
Liễu Tích Âm tình cảm nói: “Ta yêu chàng, thì sẽ làm mọi việc vì chàng, tan xương nát thịt cũng không sợ, còn mong muốn gì đâu?”
Đại hoàng tử thề với trời: “Sau này trong hậu cung Đông Hạ, ta sẽ để nàng dù không phải hoàng hậu, nhưng tôn quý như hoàng hậu.”
Liễu Tích Âm cúi đầu, nhìn nhìn tay áo, thẹn thùng không thôi.
Đại hoàng tử hỏi: “Nay hoàng tử Y Nặc ở tiền tuyến, đi đàm phán sợ rằng sẽ do nó lo?”
Liễu Tích Âm cười: “Hắn dù có cao quý, cũng có thể cao quý hơn Đại Hãn ư? Hôm nay chàng nhắc đến tên Tái Hãn trước mặt Đại Hãn, người đã động lòng, cũng đã nổi ý nghi ngờ. Chỉ cần chàng tiếp tục đâm chọc, có ta giúp chàng nói thêm, không sợ người không giúp chàng. Chàng có thể khuyên Đại Hãn ra mặt đàn phán, sau đó ở bên cạnh tương trợ, vừa có vẻ Đông Hạ rất có thành ý đàm phán, lại mượn danh nghĩa phụ thân chàng áp chế thế lực của hoàng tử Y Nặc, để cho tên mù mắt kia nhìn rõ ai là hoàng huynh, thấy rõ tình hình, chẳng phải rất tốt?”
Đại hoàng tử cảm thấy có lý, vội vàng cáo biệt, trở về cùng thương nghị với đám phụ tá.
Liễu Tích Âm ở nguyên tại chỗ, dịu dàng mà chăm chú ngắm nhìn một cái cây hoa đỏ như lửa, mong chờ nói: “Bảo bối, mau mau kết quả…”