Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Chương 117

Chương 117
Vạch Trần Thủ Phạm

Năm ấy, nàng sáu tuổi, được ông nội yêu quý đưa theo đến kinh thành báo cáo công tác.

 

Đúng dịp Bắc Tề Quận Vương làm đại thọ sáu mươi cho mẫu thân, bao trọn Thiên Hương Viên mở tiệc thưởng mai, mời bốn năm gánh hát đến, ca cơ vũ linh vô số, khách khứa tụ tập, đâu đâu cũng là cảnh sắc phú quý náo nhiệt.

Lúc ông nội xã giao với đám quan viên, nàng nổi tính hiếu động, lại vừa học khinh công, không ngồi lấy nổi nửa phút, thấy tường leo tường, gặp cây trèo cây, chỗ nào cũng muốn chui vào, nàng thừa dịp bà nội bận tán chuyện với mấy phu nhân quan lại, bọn a hoàn không để ý, nhanh như chớp lủi mất hút.

Thiên Hương Viên xuân ngắm mẫu đơn, hạ ngắm ao sen, thu chơi cúc vàng, đông chơi mai đỏ, diện tích rất rộng, bố cục khéo léo, ảnh bích giả sơn khắp nơi, mỗi chỗ một cảnh, quay cho người ta váng đầu hoa mắt. Nàng chạy hai vòng, phát hiện giả sơn xây thành bảy mươi hai động thiên chạy rất thích, năm ngọn giả sơn dựa theo ngũ hành bát quái trận, xếp thành mê cung cao thấp chằng chịt, rẽ đi nhiều hướng khác nhau, nàng chơi trong mê cung thích chí bừng bừng mấy canh giờ rồi đi về phía tây, tót lên trên cây mai cổ đọng đầy tuyết, ăn bánh ngọt lấy ở tiệc ra, híp mắt phơi nắng.

Bỗng nhiên, trên mặt tuyết ở chỗ sâu trong bảy mươi hai động thiên, một đống xù xù trắng bóc chui ra, chạy tới chạy lui trên mặt đất, giống hệt như một loài động vật ngốc ngếch nhất thế giới.

Bàn tay đang ăn điểm tâm của Diệp Chiêu đơ ra giữa không trung, nàng dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại một lần, cuối cùng phát hiện trong đám lông xù kia lộ một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nó mặc một chiếc áo lông cáo trắng toát từ đầu đến chân không một sợi lệch màu, té ngã trên đất, lông chồn dính rất nhiều bùn đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị tuyết làm lạnh đỏ ửng lên, mái tóc được cái mũ trân châu vấn lên cũng bị nhánh cây và mỏm đá trên giả sơn làm cho rối tung, nhìn như sắp khóc nhưng lại cố nhịn, trong đôi mắt tròn xoe to đùng lấp loáng ánh nước, đôi lông mi dài như bươm bướm vẫy lên vẫy xuống, mong manh đáng yêu khiến cho người ta nhìn thấy đã thương.

Diệp Chiêu thề, tất cả ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội nhà nàng cộng hết cả lại, cũng chưa đáng yêu bằng một nửa đứa trẻ trước mặt. So với tiểu cô nương xinh đẹp mà đại ca nhà nhà nàng lén lút trêu ghẹo dạo trước, quả thật là đám mây so với vũng bùn. Đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn túm về bắt nạt…

Đứa bé lấy cổ tay áo lau lau nước mắt, khịt khịt mũi, đang định mở miệng gọi người.

Diệp Chiêu lẳng lặng cắn miếng bánh ngọt cuối cùng, sau đó lau sạch mồm miệng, nhảy xuống khỏi cây mai, đặt một tay lên vai nó, tay kia bịt miệng nó lại, lôi vào trong một cái hang bên cạnh, ỷ vóc người cao hơn nó nửa cái đầu, bắt chước bộ dạng lưu manh của đại ca nhà mình, ấn đối phương vào vách tường, nâng cằm lên, cười xấu xa hỏi: “Này, ngươi là con cái nhà ai?”

Đứa bé chắc được nuông chiều từ nhỏ, còn chưa hiểu nhiều chuyện, hoảng sợ quá độ, miệng kêu oa oa.

Diệp Chiêu ở nhà quen thói ngang ngạnh, không biết thương hoa tiếc ngọc, vung vung nắm đấm về phía nó, hung hãn nói: “Ngoan ngoãn trả lời! Dám gọi người khác, ta đánh chết ngươi!”

Đứa bé sợ hãi, nó nhìn ác nhân trước mắt, suy nghĩ một lát, cũng hiểu được đạo lý hảo hán không nên chấp cái thiệt trước mắt, chờ sau khi Diệp Chiêu buông tay ra, ngoan ngoãn đáp bằng chất giọng trẻ con: “Ta là con trai An Vương Gia.”

Diệp Chiêu dứ nắm đấm: “Tên là gì?”

Đứa bé nhìn nắm đấm của nàng, thành thật trả lời: “Hạ… Hạ Ngọc Cẩn.”

Diệp Chiêu quanh năm ở Mạc Bắc, lại không đọc sách, không học lễ giáo, luôn cho rằng trời đất bao la ông đây là to nhất, trước khi đến dự tiệc bà nội đã ngàn căn vạn dặn, cũng không ngăn được nàng gây chuyện, làm sao để An Vương gì gì vào mắt, tiếp tục sờ sờ gương mặt trắng nõn của tiểu mỹ nhân, thổi một hơi vào tai nó, nói hươu nói vượn: “Hạ Ngọc Cẩn à, tên nghe cũng hay đấy, bảo sao sờ thích như vậy.”

Hạ Ngọc Cẩn mới bốn tuổi, vừa mới biết nói tuổi của mình, nó cắn môi, vừa sợ vừa cuống lại không dám chọc tức ác nhân, ngay cả khóc cũng không dám chảy nước mắt.

May mà Diệp Chiêu tuổi cũng nhỏ, thủ đoạn còn non, nàng sờ mó chán, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra sau khi đại ca trêu đùa mỹ nhân xong thì sẽ làm gì. Vì thế cuối cùng cũng nhớ ra lời răn dạy của bà nội, thu tay lại, ra vẻ chính nhân quân tử, rất thân thiện nghĩa khí hỏi: “Sao ngươi lại ở một mình trong này? Trong giả sơn này có một trăm lẻ tám cái động, ngã rẽ khắp nơi, tiến vào là không ra được.”

Hạ Ngọc Cẩn yếu ớt nói, “Ta vào trong bảy mươi hai động thiên chơi, chạy vào vội quá, chui vào vài cái hang, quay đầu lại đã không thấy nhũ mẫu đâu, sau đó ngã ra một cái, sau đó gặp phải ác… Ngươi.” Nước mắt ở khóe mắt nó càng ngày càng nhiều, càng khóc càng to,”Cẩn nhi không đi ra ngoài được! Cẩn nhi chắc chắn chết ở trong này rồi! Mẫu thân! Nhũ mẫu, Tú nhi! Các người ở đâu!”

Diệp Chiêu bị nó khóc trở tay không kịp, lại thấy như hoa lê trong mưa, mềm mại đáng yêu xinh đẹp, nhất thời quên hết mọi thủ đoạn bá đạo, lần đầu tiên trong đời đi dỗ trẻ con: “Đừng khóc, ta đưa ngươi ra ngoài là được.”

“Nói điêu! Ngươi vừa bảo không đi ra được!” Hạ Ngọc Cẩn dường như bị bắt nạt rất tủi thân, càng khóc đau lòng hơn.

Diệp Chiêu khoe khoang: “Ta không chui hang vào, ta bay vào! Giả sơn này thấp như vậy, ta ôm ngươi trèo tường, lập tức có thể bay ra ngoài!”

Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu: “Không tin, thần tiên mới biết bay!”

Diệp Chiêu rất đắc ý thi triển khinh công, có chút lảo đảo, còn bị rơi vài lần, động tác không quá thành thạo, chỉ là tung người lên vách tường cao nhất, lộn một cái như con khỉ, chìa tay về phía nó: “Bay ngon chưa?!”

Hạ Ngọc Cẩn nhìn đến trợn mắt há mồm, quên cả khóc.

Diệp Chiêu nhảy về, xoa xoa mũi, đắc ý hỏi: “Tin chưa?”

Đô i con ngươi đen láy của Hạ Ngọc Cẩn sáng lên, một lúc lâu sau, hắn đỏ mặt, dường như hạ quyết tâm rất lớn,kéo nhẹ ống tay áo nàng, yếu ớt nhỏ giọng như muỗi hỏi: “Ca ca, huynh dẫn ta ra ngoài được không?”

Diệp Chiêu càng nhìn càng thích, thật muốn ôm về Mạc Bắc chơi dần, thừa lúc cháy nhà hôi của: “Ngươi làm vợ ta, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Hạ Ngọc Cẩn ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Mẹ ta bảo, ta phải cưới vợ.”

Diệp Chiêu khó hiểu: “Cưới vợ với làm vợ có gì khác nhau sao?”

Hạ Ngọc Cẩn gật gật đầu, sau đó lắc đầu: “Không biết.”

Một đứa bốn tuổi, một đứa sáu tuổi, hai đứa tiểu quỷ ở trong giả sơn nghiêm túc tự hỏi vấn đề chung thân đại sự.

Hạ Ngọc Cẩn phản đối mãnh liệt: “Ca ca hung hãn như vậy, ta không làm vợ huynh! Nhũ mẫu nói, vợ sẽ bị đánh ăn đòn, bị bắt nạt! Ta không muốn bị bắt nạt.”

Diệp Chiêu cảm thấy tuổi mình lớn hơn một chút, cao hơn một chút, khỏe hơn một chút, hẳn là nên nhượng bộ: “Ta làm vợ ngươi cũng được, dù sao ngươi cũng không đánh lại ta.”

Hạ Ngọc Cẩn còn đang định phản đối.

Diệp Chiêu xoay người bước đi: “Không thì nghỉ đi.”

Hạ Ngọc Cẩn vội vàng túm chặt lấy nàng, vừa kinh vừa sợ: “Được được được, ta cưới ca ca làm vợ!”

Diệp đại sói xám thành công bắt được Hạ tiểu tuyết điêu, vô cùng hài lòng.

Nàng nhấc Hạ Ngọc Cẩn lên lưng, đi ra khỏi hang, nhìn đông nhìn tây, không vội hành động, chậm chạp thăm dò ngọn giả sơn, Hạ Ngọc Cẩn phát hiện cách đó không xa có một bức ảnh bích(*) cao mấy trượng, chỉ vào phân tích: “Giả sơn không có tường, chúng ta bay qua ảnh bích, sẽ không còn ở trong mê cung nữa.”

“Được!” Diệp Chiêu chưa từng bay qua bức tường cao như vậy, nhưng lại không muốn mất mặt trước mỹ nhân, khẽ cắn môi liền nhảy lên trên, vất vả lắm mới lên được, sau lưng vang lên một tiếng hét ầm trời chói tai: “Ngọc Cẩn à! Con ở đâu!” Nàng giật mình run lên, bàn chân đạp phải tuyết đọng, trượt xuống, mang theo cả tiểu mỹ nhân trên người cùng ngã khỏi ảnh bích.

May mắn là, mặt băng hồ sen phía sau ảnh bích còn mỏng, lại thêm dù nàng có lỗ mãng cũng biết không thể để một đứa bé bốn tuổi ngã vào, vội vàng xoay nhanh người, giành rơi xuống trước, kết quả khuỷu tay đập xuống mặt băng, băng vỡ, hai người cùng rơi vào trong nước. Hạ Ngọc Cẩn không cả kịp ặc lấy một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh, Diệp Chiêu biết bơi, bình tĩnh xem xét, phát hiện tình huống không ổn. Nàng thừa dịp không ai phát hiện, lập tức kéo tiểu mỹ nhân mặt xanh tính ngắt lên, nâng vào bờ, nghe thấy cách đó không xa vang lên từng trận ồn ào lớn, có người chạy lại, nàng tự biết gây ra họa lớn, không dám ở lâu, nhanh chóng chạy mất.

Sau khi trở về nàng vừa kinh vừa sợ, không dám nói với bất kỳ ai.

Thứ tử nhà An Vương ngộ hại trong Thiên Hương Viên, hôn mê bất tỉnh, gây ầm ĩ khắp kinh thành, hoàng thái hậu giận dữ, An Vương Phi khóc lóc dâng thư mấy lần, yêu cầu nghiêm trị hung thủ, nhưng sau khi Hạ Ngọc Cẩn tỉnh lại, lại nói với mọi người, là tự hắn ngã xuống nước, không liên quan đến bất kỳ ai, việc này cuối cùng đành trôi qua.

“Lúc ấy ta rất giật mình, lại cảm động, không ngờ chàng nhỏ tuổi mà lại rộng lượng như thế,” ký ức bị đóng bụi từ lâu lại hiện trở về, rõ ràng rành mạch, như ở ngay trước mắt, Diệp Chiêu vuốt vuốt bàn tay trắng muốt của chồng ở bên cạnh, cảm thán nói, “Lúc ấy ta liền cảm thấy chàng là người tâm địa thiện lương, là người tốt nhất trên đời, mỗi lần có việc qua kinh thành, đều sai người nghe ngóng tin tức của chàng. Sau lại biết chàng vì rơi xuống nước mà ốm đau nằm giường nhiều năm, có chút chột dạ. Mạc Bắc bị phá, ta cuối cùng cũng hiểu được thế nào là hối hận và ăn năn, lúc chiến sự rảnh rỗi, thường phái người thay chàng hỏi thăm cách chữa trị bệnh tật, lúc phái người trở về đưa tin chiến trận, cũng sai thu thập luôn tin tức của chàng, càng nghe càng thích, khi Hồ Thanh nói có khả năng hoàng đế sẽ ban hôn, ta liền nghĩ, thế nào cũng phải gả cho chàng, dù sao người tốt không ghi thù thiện lương như thế trên đời này không được bao nhiêu…”

Nàng vui sướng ngẩng đầu, thâm tình nhìn chằm chằm Hạ Ngọc Cẩn…

Hạ Ngọc Cẩn im lặng…

.

Hạ Ngọc Cẩn vẫn im lặng…

.

Hạ Ngọc Cẩn vẫn tiếp tục im lặng…

.

Hạ Ngọc Cẩn càng im lặng hơn…

.

.

.

.

.

.

.

“ĐCMN! Hóa ra cái thằng chết tiệt khốn nạn đốn mạt không để lại tên kia chính là ngươi!”

Sau một hồi im lặng, Hạ Ngọc Cẩn nổ bùm, hắn thiếu chút nữa rơi lệ, lúc ấy hắn còn nhỏ, tỉnh lại phát hiện mình chưa có hỏi tên đối phương, quần áo Diệp Chiêu lại không có gì đặc biệt lắm, hắn nói với mọi người là thần tiên ca ca hai mắt một mũi một miệng biết bay làm hắn rơi xuống nước, mọi người không tin, nói là hắn ốm đến lảm nhảm, hắn nói thế nào cũng không có ai tin, đành ấm ức nói đại khái là tự mình rơi xuống nước, rồi lén đi điều tra con trai các nhà khác, cũng không tra ra được kết quả, kết quả là… Hắn run run giơ ngón trỏ, chỉ thẳng vào mặt ác nhân cùng hung cực ác kia, nghiến răng nghiến lợi, “Hóa… Hóa ra hung thủ đem đến tai họa cho cả đời ông đây chính là ngươi! Đền cho ta! Mau đền cho ta! Tên ác nhân nhà ngươi! Đáng chém ngàn đao!”

Hắn hổn hển nhấc bầu rượu lên nhằm người hung thủ ném tới.

Diệp Chiêu luống cuống tay chân đón lấy: “Phu quân bớt giận! Bớt giận!”

Ngoài phòng, một đám mây trắng, hai con quạ đen, bình thản lướt qua.

Trong phòng, gối trúc, chén rượu, bát đĩa, đũa bạc, túi hương, ví tiền bay đầy trời.

Một cảnh chiến loạn rực rỡ.

————————————–

(*)Ảnh bích: Tường chắn tương tự một tấm bình phong ngoài trời. Đắp phù điêu họa tiết hoặc gốm sứ. Ngoài tác dụng làm đẹp ra còn có tác dụng phong thủy abc xyz gì gì đó.

Nguồn: truyen8.mobi/t21456-tuong-quan-o-tren-ta-o-duoi-chuong-117.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận