Mặt trời lên, gió cuốn cát vàng, cờ xí tung bay, mười vạn đại quân ngay tại cửa tây Thông Dương Thành, trống tr ận ngừng, người lặng im.
Hoàng tử Y Nặc vượt lên trước nhảy lên đầu tường, đưa mắt trông về phía xa, dưới cờ xí là ngân giáp ngân khôi quen thuộc, lưng thẳng tắp, đại đao tám mươi tám cân trong tay, giống như cây thương vĩnh viễn không biết mỏi mệt cắm trên lưng ngựa, mày kiến hất lên,hàn tinh lấp lánh.
Là nàng, chính là nàng.
Hắn nhịn không được cười cười, hàm răng trắng tuyết nhọn như sói đói, phất phất tay, cung thủ tiến lên, căng cung cài tên, chỉ thẳng hướng đội binh lính khiêng gỗ đá dây thừng chão móc chuẩn bị công thành.
“Hừ! Thật không để Đông Hạ trong mắt sao?!” Hiệu lệnh chưa hạ, chúng quân chưa phát, đại hoàng tử đã mang binh đuổi lên tới tường thành, cũng nhìn theo về phía xa, cướp lời ra lệnh, “Nghiêm phòng tử thủ! Để xem ả đàn bà này thủ đoạn đến đâu!” Sau đó cảnh giác liếc Y Nặc, truyền lệnh, “Người chỉ huy trận chiến này cần phải là ta.”
Lực chú ý của Y Nặc bị cắt đứt, nghe thấy hắn nói lời này, giận dữ, không nhịn nổi: “Đời này việc ta hận nhất, chính là có huynh đệ ngu đần chẳng khác lợn như ngươi.”
Đại hoàng tử rút đao: “Cẩu tạp chủng! Ngươi nói cái gì?!”
Y Nặc hoàng tử quát: “Ngu xuẩn! Tất cả để sau! Nhìn cho rõ, Diệp Liễu Nhi là thích khách Đại Tần, phụ vương đã chết, vài vị thủ lĩnh bộ tộc hôn mê bất tỉnh, ngươi còn đang lúc đối đầu cường địch muốn gây nội chiến? Muốn để quân địch phá thành, cùng chôn một chỗ với đại quân có phải không?”
“Nói bậy!” Đại hoàng tử khăng khăng, “Đừng quên, nàng là mỹ nhân tự tay Kỳ Vương đưa tới, ngươi giải thích xem, tại sao Kỳ Vương đã mưu phản lại muốn đưa thích khách đến Đông Hạ giúp hoàng đế? Ngươi nghĩ cả thiên hạ này đều là kẻ ngu à?! Nếu không phải ngươi giật dây phụ vương đẩy Kỳ Vương vào chỗ chó cùng rứt giậu, sự tình có đến nỗi này?!”
Y Nặc cũng không giải thích được vì sao Kỳ Vương muốn đưa thích khách Đại Tần đến, hắn nhất thời nghẹn lời, lâu sau mới nói: “Có lẽ hắn không biết nàng có liên quan đến Đại Tần.”
Đại hoàng tử cười lạnh: “Bằng chứng đâu?”
Lùi bước chính là buông tha cho ngôi vị hoàng đế, lùi bước phía sau chính là đường cùng.
Biết rõ là cạm bẫy, buông tha cũng là đường chết, bọn họ kẻ nào cũng không có cách nào chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế. Thế nhưng đại quân tiếp cận, trăm ngàn hận thù cũng phải để sau tính, hai người giằng co một lát, rốt cục tỉnh táo, tạm thời liên thủ, đều tự mình chỉ huy bộ tộc, cùng nhau kháng địch.
Bên ngoài Thông Dương Thành, trong đại quân.
Lần đầu ra chiến trường, tim Hạ Ngọc Cẩn đập nhanh chưa từng thấy, khôi giáp nặng trịch trên vai, trường đao nắm trong tay, gió gào thét bên tai, chiến hỏa huy hoàng, giấc mộng niên thiếu không ngờ có thể trở thành hiện th c. Đôi chân cưỡi ngựa đau nhức từng cơn, mỗi tấc vai đều mỏi mệt, đầu không thể tự suy xét, nhưng hắn vẫn ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa như cũ, ánh mắt nguy hiểm bắt chước của Diệp Chiêu, nhìn thẳng Thông Dương Thành, trên mặt tựa như lão tướng một thân kinh nghiệm sa trường, không hề sợ hãi.
Trịnh tướng quân không ngừng xuất chỉ thị bố trí, Hoắc Ngọc Lang cải trang theo sát bên cạnh nhép giọng Diệp Chiêu ra lệnh, đội quân tiên phong bắt đầu đánh nghi binh.
Cô yên trực thượng, tín hiệu phát.
Trong thành Thông Dương tiếng giết rung trời, kho lương ánh lửa bốc ngùn ngụt, Y Nặc sửng sốt quay đầu lại, trong lòng biết trúng độc kế của Diệp Chiêu, vội vã sai người chạy về phòng thủ, thăm dò tình hình quân địch.
Binh lính thủ thành đông có kẻ liều chết bỏ trốn, liều chút sức lực cuối cùng chạy về báo tin, nói Diệp Chiêu thông đồng với sứ giả Kỳ Vương phái tới, xâm nhập cửa đông, phá kho quân nhu.
Đại hoàng tử chưa từng thấy qua Diệp Chiêu, không rõ lắm diện mạo của nàng, có chút kinh ngạc: “Nếu Diệp Chiêu ở trong thành, vậy phía trước là kẻ nào?”
Đồ Ba phụ tá Y Nặc nhân cơ hội nói: “Sứ giả Kỳ Vương là giả mạo, Diệp Liễu Nhi nghe lời sứ giả Kỳ Vương làm việc, có thể thấy con đàn bà kia chính là thích khách Đại Tần phái tới!”
Nặc Nhĩ Khải tướng quân đi theo đại hoàng tử cười to, “Ta còn đang không hiểu sao mỹ nhân lại làm chuyện điên rồ thế? Thì ra là có người giả mạo truyền lệnh Kỳ Vương, lừa nàng.” Nói ngàn nói vạn bọn họ cũng không thừa nhận Diệp Liễu Nhi có liên quan với Đại Tần, “Thật sự là cô gái đáng thương, bị người lừa làm bia đỡ.”
Đồ Ba nổi giận, sai người tiếp tục tra khảo Diệp Liễu Nhi.
Đáng tiếc Nặc Nhĩ Khải sợ đêm dài lắm mộng, sợ Diệp Liễu Nhi khai ra những chuyện không nên nói, đã sớm ngầm phái thủ hạ, lúc tra tấn xuống tay cực nặng, chỉ mong cho nàng chết sớm.
Đại hoàng tử hận nàng giết chết phụ thân, lại nghĩ tới những ngày triền miên, giai nhân vĩnh biệt, lòng đau từng trận. Vì tự tôn đàn ông, hắn không thể kìm lòng mà tự thuyết phục mình tin vào lời Nặc Nhĩ Khải, chắc chắn Diệp Liễu Nhi bị người lừa mới hạ độc thủ, cuối cùng còn vì bảo vệ mình, cam chịu tra tấn cũng không tiết lộ chứng cứ bất lợi cho hắn. Vì thế, hắn trút tất cả thù hận lên người Y Nặc cùng Kỳ Vương. Nếu không có hai kẻ cẩu tạp chủng này, sự tình đâu đến nông nỗi?
Y Nặc không rảnh để ý tâm tư huynh trưởng, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Chiêu đang đứng trong đại quân, nói: “Mở cửa thành, điểm binh, nghênh chiến chính diện.”
Đại hoàng tử lắc đầu: “Trước sau có địch, rút lui.”
Y Nặc nói: “Diệp Chiêu phía trước có thể là giả, chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của kẻ đó quân tâm tất dao động, có thể nhân lúc đó thừa thắng truy kích, đây là cơ hội ngàn năm có một.”
Đại hoàng tử kiên quyết đối chọi với hắn: “Chẳng lẽ Diệp Chiêu phía sau lại không có khả năng là giả mạo à? Không thể lại đưa người trong tộc ra liều lĩnh.”
“Ngươi thích lui cứ lui!” Y Nặc mặc kệ hắn, mang theo tướng sĩ của mình, khoác mũ giáp, tự thân nghênh chiến.
Nặc Nhĩ Khải vội hỏi: “Đại hoàng tử, chúng ta làm thế nào?”
“Ngang ngạnh!” Đại hoàng tử vừa sợ vừa giận, bỗng cười rộ lạnh lùng, “Thừa dịp loạn này để nó chết luôn chẳng phải rất hay sao? Chúng ta chỉnh đốn lấy một đạo quân tinh nhuệ, đi tìm mấy thủ lĩnh còn đang mê man, rút lui theo cửa nam!”
Từ cửa đông đến cửa tây, tốc độ chậm hơn so với dự tính, Hạ Ngọc Cẩn đợi lúc lâu Diệp Chiêu chưa thấy tới mà Y Nặc đã thình lình mở cổng thành đánh ra, thiết kỵ Đông Hạ theo sau, hùng hổ, chính diện nghênh chiến. Trong lòng hắn căng thẳng thấp thỏm, chuôi đao bị nắm trong tay ướt đẫm mồ hôi. Bốn chữ to “LÀM SAO BÂY GIỜ” không ngừng xoay đảo trong đầu.
“Quân địch tấn công, phải nghênh địch.” Trịnh tướng quân lẫm liệt nói, “Xin chủ soái phát lệnh.”
Nhưng mà, trên vai là khôi giáp không thể mang vác, là tuấn mã cưỡi không quen, trong tay là thanh đao vừa chạm vào đã gẫy.
Quận vương yếu đuối như vậy làm sao có thể chiến?
Nếu nghênh chiến, chủ soái giả mạo bị vạch trần, nên làm thế nào cho phải?
Nếu không nghênh chiến, chứng tỏ chủ soái nhát gan, tình hình sẽ càng thêm ác liệt.
Không thể kéo dài thời gian nữa.
Tướng lĩnh cùng thân vệ quây xung quanh Hạ Ngọc Cẩn sợ hãi thấu xương, kẻ thông minh đã có thể đoán được cục diện quân tâm dao động, binh bại như núi lở.
Ai có thể ngăn cơn sóng dữ?
“A Chiêu từng bảo ta,” Hạ Ngọc Cẩn nhấc đại đao, vặn vẹo cái cổ đã cứng đờ, cao ngạo ngẩng đầu, “Nàng nói chuyện chủ soái phải làm ở loại thời điểm thế này chỉ có một…”
Mọi người nhìn hắn không chớp mắt.
“Văn tử gián, võ tử chiến. Cục diện càng ác liệt, tướng quân càng phải lên trước sĩ tốt! Cho nên, theo hướng ta…” Hạ Ngọc Cẩn giơ cao đại đao, chỉ thẳng hướng Y Nặc hoàng tử, thúc mạnh bụng ngựa, thét lệnh, “Theo hướng ta!” Hoắc Ngọc Lang vội vàng phát mệnh lệnh thay hắn.
Tuấn mã trắng, thân ảnh bạc, xông thẳng lên, không chút do dự, thẳng hướng Đông Hạ đại quân.
Cho dù cạn máu, cho dù rơi đầu, cho dù biết rõ chịu chết, hắn cũng phải mang hết thảy dũng khí các tướng sĩ, xông thẳng về phía trước.
Bởi vì…
“Ta là Binh Mã Thiên Hạ Đại Tướng Quân!”
Soái không sợ chết, tốt có gì lo?
Tướng sĩ Đại Tần được chủ soái anh dũng khích lệ, không cam lòng yếu thế, thúc ngựa phi theo, sĩ khí dâng trào, thề cùng sống chết.
Trống trận lại vang, cờ xí tung bay, tiếng thét vang rền.
Giữa vạn quân trùng trùng, một mình hắn dẫn bước.
Vết thương cũ trên vai Y Nặc lại âm ỉ đau, hắn căm hận nâng tay, cung thủ lại cài tên, bắn.
Theo tiếng gà gáy văng, ánh sao mai giữa trời dần dần mờ nhạt.
Mưa tên đầy trời, chụp xuống thân ảnh màu bạc kia.
Đầu tường phía đông Thông Dương Thành, mặt trời dần dần ló rạng, cờ hiệu Đại Tần đón ánh nắng tung bay.
Tu La đẫm máu, tay cầm Huyền Thiết Tiên, dẫn tinh binh, lao xuống…
Đức Tông năm thứ mười lăm, Kỳ Vương phản, cấu kết dẫn Đông Hạ xâm nhập, Binh Mã Thiên Hạ Đại Tướng Quân Diệp Chiêu dẫn quân kháng địch. Đông Hạ Vương bỏ mình trong chiến loạn, đại hoàng tử Ha Nhĩ Đôn rút lui, tam hoàng tử Y Nặc bị thương, hai vương bất hòa, Đông Hạ lâm vào năm mươi năm nội loạn.
Đức Tông năm thứ mười sáu, Kỳ Vương hàng, ban cho được chết, Phong thụy hiệu “Bái(Nhếch nhác, tả tơi)“. Kết thúc chiến tranh, Nam Bình Quận Vương và Nam Bình Quận Vương phi Diệp thị mang theo linh bài vô danh hồi kinh, trên đường sinh hạ trưởng nam, thánh thượng vui mừng, ban tên Thiên Hữu.
Đức Tông năm thứ mười bảy, hai nhà Diệp Liễu nhiều lần thương nghị, linh bài vô danh nhập tổ phần Diệp gia, lập bia Diệp Liễu thị, dẫn tới nhiều loại ngờ vực vô căn cứ, Liễu gia và Nam Bình Quận Vương phi đều im lặng, trở thành thiên cổ án chưa giải được.
Đức Tông năm thứ mười tám, Thần Võ tướng quân Thu Lão Hổ đức hạnh xuất chúng, Thái Hậu ban ý chỉ, cưới Vinh Dương công chúa thủ tiết nhiều năm, phu hung thê hãn, hòa hợp tâm đầu, cử án tề mi.
Đức Tông năm thứ mười chín, Nam Bình Quận Vương phi sinh hạ trưởng nữ, phong tước Hoa Hà Quận Chúa.
Đức Tông năm thứ hai mươi ba, Thái Hậu băng hà.
Đức Tông năm thứ ba mươi tư, hoàng đế băng hà, thái tử đăng cơ, đổi niên hiệu Đức Minh.
Đức Minh năm thứ ba, Nam Bình thế tử Hạ Tu Văn cần học khổ đọc, trúng cử, Nam Bình Quận vương và phi thiết yến mười ngày suốt dọc bờ Tần Hà, xa hoa vô độ. Theo ghi chép, Quận Vương Phi say, vỗ bàn: Tổ tông mười tám đời phù hộ! Nam Bình Quận Vương say đáp: Giống cha như đúc! Hoa Hà Quận Chúa viết: Muội nguyện tiếp tục giúp huynh treo tóc xà nhà, lấy dùi đâm đùi.
Đức Minh năm thứ tư, Nam bình thế tử bỏ trốn.
Đức minh năm thứ năm, Nam Bình thế tử bị bắt về, cưới trưởng nữ Lâm thị của Hàn Lâm đại học sĩ làm vợ.
Đức minh năm thứ sáu, Hoa Hà Quận Chúa bỏ trốn.
Đức Minh năm thứ bảy, Hoa Hà Quận Chúa gả cho thứ tử của Du Kích tướng quân.
Đức minh năm thứ mười lăm, Binh Mã Thiên Hạ Đại Tướng Quân Diệp Chiêu giải giáp treo ấn.
Đức Minh năm thứ mười sáu, Nam Bình Quận Vương cùng Phi bỏ trốn, khắp đại giang nam bắc, giang hồ chợ búa, nơi đâu cũng xuất hiện hành tung. Cử chỉ hành hiệp trượng nghĩa, tiếng tăm vang lừng, được dân chúng kính yêu.
Đức Minh năm thứ hai mươi ba, Nam Bình Quận Vương cùng Phi trở về.
Đức Minh năm thứ hai mươi tám, Nam Bình Quận Vương từ trần, hưởng thọ sáu mươi tám tuổi, phi đau buồn. An táng tại hoàng lăng, dân chúng đều gọi là “Hiệp Vương” mộ.
Đức Minh năm thứ ba mươi, Nam Bình Quận Vương Phi từ trần, hưởng thọ bảy mươi hai tuổi, tam quân đưa tang, hoàng đế tự mình dẫn bách quan tới, truy phong Thái Bảo thái tử, Tuyên Võ Công, thụy hào “Trung Trinh”. Lập bia soạn [Chuyện Nữ Tướng Quân], nhạc khúc dân gian [Diệp Gia Nữ Tướng], [Nữ Tòng Quân Hành], [Trinh Liệt Truyện] lưu truyền thiên cổ.
“Nhớ năm đó lão tử một mình một ngựa, xông thẳng doanh trại địch, cầm đại đao tám mươi tám cân, uy phong lẫm CMN liệt! Bọn địch vừa nghe đã sợ mất mật, nhìn thấy ta cưỡi bạch mã từ phía đông đến vội vàng chạy sang tây, thấy ta cưỡi bạch mã từ phía nam đến vội vàng chạy sang bắc, quả đúng là khí khái đại tướng quân, lại nhớ năm đó…”
“Hồ gia gia nói là ông nội chả biết gì cả, hăng máu xung phong loạn xạ, toàn bộ thân binh vì bảo vệ ông nội mà ai cũng bị dọa rớt nửa cái mạng.”
“Hồ gia gia còn nói, may có bà nội tới kịp, liều mạng huyết chiến mới mò được ông nội về.”
“Lão hồ ly kia nói dối hết! Ông nội con đâu có kinh hãi như thế?! Không tin đi hỏi bà nội con đi!”
“Thế mới không tin đâu, cái gì bà nội cũng nghe lời ông, hỏi cũng bằng không.”
“Đúng đấy đúng đấy, ông nội nói mặt trăng hình vuông, chắc chắn bà nội sẽ nói là nó có góc cạnh! Bọn con mới là không tin đâu!”
“Thế này gọi là gì nhỉ?”
“Cấu kết với nhau làm việc xấu?”
“Rắn chuột một ổ?”
“Cáo mượn oai hùm?”
“Hai đứa ranh con! Không được dùng bừa thành ngữ, ta và bà nội các con là dĩ phu vi cương có hiểu không? Quên giáo huấn rồi phải không?! A Chiêu! Lại đây! Dạy cho tôn tử bà thế nào là quy củ!”
“Bà nội, sao có thể như vậy?! Chúng con là tôn tử bảo bối ngoan nhất của người mà! Mau bỏ gậy xuống đi mà!”
“Ông ơi, cứu cứu! Bọn con sai rồi!”
“Ông ơi, bọn con không dám nữa!”