Tạp Đồ
Tác Giả: Phương Tưởng
Quyển 1: Đông Thương Vệ Thành
Chương 288: Quyết tâm của Vương Trạch
Dịch: vudsx
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Trong đám đó, Lô Tiểu Như, Nhất Tự Mi, Ô Vũ, Trử Nhạc, Tập Thụy mấy người tiến bộ nhanh nhất.
Đặc biệt là Lô Tiểu Như, thực lực của nàng vốn chỉ nhỉnh hơn Nhất Tự Mi, nhưng từ khi Trần Mộ giảng giải ảo diệu của bó âm tạp cho nàng, thực lực của nàng tăng trưởng rất nhanh.
Trong mọi người, chỉ có nàng có được đãi ngộ này. Tạp phiến của những người khác, đều phải tự mình cân nhắc.
Nhất Tự Mi là một loại khác, tạp phiến của hắn Trần Mộ cải biến cũng không lớn. Nhưng là người này lại là một nhân tài chiến đấu chính cống, đặc biệt có nhiều cao thủ để đối luyện, thực lực hắn cũng tăng nhanh. Ngoài ra còn có một nguyên nhân trọng yếu là, Duy A dường như nhìn hắn có chút thuận mắt, ngẫu nhiên chỉ điểm một ít.
Về phần Ô Vũ mấy người, vốn đã nổi tiếng trong nhóm người, tiến bộ thần tốc tự nhiên cũng bình thường.
Bi thảm nhất là ba tạp tu vốn được Ba Cách Nội Nhĩ chuẩn bị cho làm cận vệ Trần Mộ, mỗi lần nhìn thấy ba người hắn đều âm trầm mặt, lượng huấn luyện bọn họ cũng nặng nhất trong mọi người.
Trong đó hai phòng thủ tạp tu đã thuần túy trở thành “rùa rụt đầu” tạp tu, lồng năng lượng luyện đến mức xuất thần, phòng hộ năng lực dị thường, tuyệt đối kinh khủng. Mỗi ngày bị đồng bạn oanh tạc không ngừng, làm sao mà không kinh khủng? Mà gã cận chiến tạp tu trong ba người, cũng bị hành hạ đến chết lên chết xuống.
Thực lực hai mươi hai tạp tu, nhất tề tăng lên một hai bậc. Mặc dù Ba Cách Nội Nhĩ mỗi ngày đều bình thản, nhưng trong lòng thì hoa nở nhạc reo.
Loại biến hóa này, Tiêu Tư âm thầm quan sát cũng nhận ra. Ánh mắt của hắn già dặn vô cùng, kinh nghiệm giảng dạy cũng phi thường phong phú, liếc mắt liền nhìn ra đám tạp tu thực lực mỗi ngày đều không ngừng tiến bộ.
Mặc dù ngoài mặt như thường, nhưng hắn hết sức kinh nghi. Đám đệ tử này khi hắn mang đến rất khác biệt, giờ xem ra đã định hình.Nhưng tạp tu định hình cho dù tiến bộ, cũng phi thường thong thả, song đám tạp tu này lại tiến bộ quá nhanh ngoài dự đoán. Điều này hoàn toàn phá vỡ kinh nghiệm mà hắn tích lũy vài thập niên nay.
Theo lý thuyết, tăng trưởng mạnh như vậy, chỉ xuất hiện tại một ít tạp tu trẻ chưa kịp định hình . Hơn nữa đám tạp tu này phần lớn đều là tự do. Khác với đệ tử các học viện, tạp tu tự do phần lớn do một ít tạp tu đoàn hoặc là thế lực địa phương bồi dưỡng nên trụ cột thường không đủ chắc. Mặc dù ngay lúc đầu lợi hại hợn đệ tử các học viện vì kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng lâu dài sẽ kém rất nhiều.
Song đám tạp tu trước mắt dường như không theo qui luật này. Thực lực không ngừng tăng trưởng. Hắn vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
Làm hắn cảm thấy không còn gì để nói là, đây không phải tình huống cá biệt, mà là tập thể phát triển.
Trụ sở này, vượt qua lẽ thường nhiều chỗ a! Mỗi khi nghĩ vậy, hắn càng nhận thấy chủ nhân trẻ tuổi của trụ sở cao thâm khôn lường.
Một tạp tu kiêm chế tạp sư? Hắn làm sao được vậy?
Nếu như tại Tư Nguyên học phủ. Tuổi cỡ hắn chỉ là đệ tử cấp thấp. Tuổi còn trẻ như thế, mà có thể tạo dựng một cơ nghiệp như vậy, dù là Tiêu Tư cũng phải nhìn bằng cặp mắt kính nể.
Hai thủ hạ lại chính là hai đại tướng, cũng không phải nhân vật đơn giản.
Vị tên Ba Cách Nội Nhĩ lai lịch rất thần bí. Hắn không cách nào tra ra hắn tột cùng là thần thánh phương nào, nhưng luôn cảm giác đã từng nghe nói qua.
Đây tuyệt đối là nhân vật rất cường hãn! Dù chỉ ngẫu nhiên toát ra khí thế, hay là tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, đều làm người khác kinh hãi.
Mà vị Hề Bình, lại làm việc quá lão luyện. Tiêu Tư không sao hiểu nổi một tiểu tử hai mươi tuổi làm sao khiến cho một người bốn năm mươi tuổi, kinh nghiệm quản sự phong phú cam tâm tình nguyện làm việc?
Hai vị này là nhân tài. Đó là điều hắn rất cần có .
Còn có đám tạp tu kiến trúc có thể chế tạo hải tinh bảo. Hắn đã tiếp xúc qua. Kẻ cầm là Bố Nạp mặc dù đối với hắn phi thường tôn kính, nhưng lại uyển chuyển cự tuyệt hắn mời chào. Những người này tựa hồ càng tin cậy Ba Cách Nội Nhĩ.
- Hiệu trưởng.
Nhữ Thu cắt đứt suy tưởng của Tiêu Tư.
Tiêu Tư cả kinh. Thấy là Nhữ Thu, thần sắc bình tĩnh lại:
- Thu nhi a, thế nào? Gần đây có thu hoạch gì không?
Nhữ Thu gật đầu:
- Vâng ! Ta học xong phương pháp chế tạo chiết hình yến ba tạp!
Tiêu Tư nhất thời mừng rỡ:
- Học xong? Thật tốt quá! Lần này, trường học của chúng ta lại có thêm một truyền thừa hạng nhất!
Lần này sở dĩ hắn đáp ứng đến đây trợ trận, nguyên nhân lớn nhất là do chế pháp này.
Nhữ Thu cắn môi, do dự một chút, mới nói:
- Nhưng thưa hiệu trưởng, ta mặc dù học xong, nhưng vẫn không hiểu được nguyên lý. Nó hoàn toàn khác với hệ thống tạp phiến trước giờ ta học quá.
Nói đến này, Nhữ Thu chực khóc. Nàng biết hiệu trưởng và sư phụ đối với mình kỳ vọng cao bao nhiêu, vì mình dành nhiều thời gian như vậy, nhưng lại không như ý, trong lòng nàng cực kì khó chịu.
Thấy bộ dáng Nhữ Thu khổ sở, Tiêu Tư không nhịn được thở dài, hiểu được bọn họ gây cho Nhữ Thu áp lực rất lớn, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương. Nghĩ vậy, hắn không khỏi nhẹ lời an ủi:
- Thu nhi đừng khổ sở, việc này từ từ sẽ đến, không nên nóng nảy. Chờ sau khi trở về, chúng ta tập hợp toàn bộ cao thủ nghiên cứu. Hơn nữa chỉ cần có thể chế tạo chiết hình yến ba tạp, chúng ta lần này sẽ không uổng công. Aa, ngươi nên hảo hảo nghỉ ngơi, đừng làm nặng đầu óc nữa, bằng không, sư phụ ngươi sẽ đem ta róc xương chẻ thịt!
Tựa hồ nghĩ đến sư phụ lấp liếm cái sai của mình, Nhữ Thu nhất thời mỉm cười, chỉ là hốc mắt vẫn ửng đỏ.
Thấy gương mặt Nhữ Thu giãn ra, Tiêu Tư tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, chỉ là trong lòng càng nhận thất Trần Mộ quá thần bí.
Người tuổi trẻ này, lai lịch đến cùng ra sao?
……..
Vương Trạch cùng Âm Trần Lâu bận rộn tối mặt, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, không riêng gì hai người bọn họ, mọi người đều bận rộn dị thường. Nghe nói y vụ tạp tu của Tinh Viện và Khổ Tịch trị liệu miễn phí, mỗi ngày đều có rất nhiều thường dân kéo về. Có tạp tu Tinh Viện và Khổ Tịch tự tại đây, trong lòng dân chúng, nơi này chính là an toàn . Chỉ cần còn sống liền kéo nhau mà đến.
Trong vòng một ngày một đêm, vùng phụ cận trụ sở dân chúng tăng đến hai mươi vạn, đưa mắt nhìn qua, đầu người đen kịt. Tạp tu hai học viện rất tự giác giữ gìn trật tự, mà dưới loại tình huống này, cũng không có người dám xằng bậy.
Song một vấn đề khác lại làm cho Vương Trạch đau đầu hẳn lên.
Lương thực, nhiều người như vậy tập trung ở đây, lương thực liền thành vấn đề lớn nhất.
Vấn đề nguồn nước được Ba Cách Nội Nhĩ đề nghị giải quyết. Vương Trạch mượn Ba Cách Nội Nhĩ kiến trúc tạp tu Bố Nạp. dưới sự trợ giúp của những kiến trúc tạp tu này, bọn họ một hơi đào ra mấy trăm giếng nước.
Nhưng vấn đề lương thực, Ba Cách Nội Nhĩ cũng không thể làm gì được. Trụ sở mặc dù cũng có lương thực dự trữ, nhưng đối với hai mươi vạn người, số lương thực này chỉ như muối bỏ biển.
Nhìn quanh bốn phía, thấy đám thường dân đói bụng đến sắc mặt trắng bệch, Vương Trạch tâm tình trầm trọng vô cùng. Một bên Âm Trần Lâu thấy vẻ lo lắng này không giảm, khuyên giải:
- ATrạch, ngươi đừng lo nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chúng ta đã hết sức , không thẹn với lương tâm là được.
Vương Trạch miễn cưỡng cười nói:
- Lúc ở trường học, ta cuối cùng là cảm thấy được mình hẳn là có khát vọng cao xa, hình như mình có trách nhiệm trên vai. Nhưng hiện tại mới phát hiện, chúng ta vẫn quá kém năng lực a. Ngươi xem, những giếng nước này, nếu như không phải Ba Cách Nội Nhĩ nhắc nhở chúng ta, chúng ta căn bản nghĩ không ra phương pháp này.
Âm Trần Lâu nhướng mày, muốn khuyên giải, rồi lại không biết làm sao mở miệng.
- Ngươi lại nhìn xem trụ sở kia, ta cảm thấy so với trường học của chúng ta và một ít thôn quê trụ sở, cũng không hề thua kém. Mặc dù bọn họ chi mở ra cho chúng ta tầng thứ nhất, nhưng nội tầng này, thiết trí phi thường hợp lý, có chỗ rất độc đáo. Lại nhìn xem hiệu suất bọn hắn, chỉ dùng một giờ để làm ra phương án cải tiến, năm giờ đã xây xong. hiệu suất như vậy, ngươi đã thấy nơi nào có chưa?
Vương Trạch cười lạnh:
- Trong trường học đúng là ếch ngồi đáy giếng, tưởng rằng lục đại chính là vô địch . Ta dám nói, hiệu suất như vậy, dù là tại trường học, cũng chưa chắc đạt được.
Âm Trần Lâu miễn cưỡng cười nói:
- ATrạch ngươi đùng qua đề cao người khác, trường học cũng chưa chắc không đạt được.
Vương Trạch thở dài một tiếng:
- Đúng vậy! Chưa chắc không đạt được. Quên đi, không nói chuyện này nữa, trụ sở này chúng ta phải cẩn thận chút, nhất định phải nhắc nhở đệ tử phía dưới, bọn họ mỗi người đều khá kiêu ngạo, đừng gây hấn gì với người trong trụ sở. Thực lực trụ sở này, ta cảm thấy nhìn không thấu. Lại nói, đây là địa bàn người khác, gây ra xung đột chỉ có hại cho chúng ta.
Âm Trần Lâu ánh mắt ngưng trọng, gật đầu:
- ATrạch ngươi yên tâm đi, ta sẽ quản bọn họ . Nói thật, trụ sở này, ta cũng thấy rất là bí ẩn. Hơn nữa, ta cũng lấy làm kì quái, vì theo lý thuyết trụ sở ở nơi này, Đường Hàm Phái bọn họ làm sao không hề có phản ứng?
- Ừ, điểm ấy rất khả nghi.
Ánh mắt Vương Trạch chớp động, trên mặt hiện lên vẻ kiên nghị:
- Ta đợi chiều sẽ đi tìm Tịnh, ta sẽ cùng nàng đi bái phỏng Đường Hàm Phái đại nhân và Tiếu Nguyên đại nhân. Những dân thường này nếu như đuổi bọn họ vào sâm lâm, không quá vài ngày, ít nhất sẽ chết hơn phân nửa.
Âm Trần Lâu cả kinh:
- ATrạch, chuyện này không phải rất mạo hiểm sao?
- Yên tâm tốt lắm, Đường Hàm Phái và Tiếu Nguyên đại nhân, làm sao lại cùng đám vãn bối chúng ta so đo.
Vương Trạch cười rất tự nhiên, ánh mắt chớp động.
Ngẫm lại Âm Trần Lâu vẫn lo lắng:
- Nếu không ta đi cùng ngươi, lại nói, dù ngươi muốn giúp cho những người này vào thành, bọn họ cũng chưa chắc cảm kích. Thôn quê mặc dù nguy hiểm, nhưng so với bên trong thành vẫn an toàn hơn một ít.
Vương Trạch lắc đầu, thần thái kiên quyết nói:
-Ngươi phải ở lại đây coi chừng những người này. Ta sẽ yêu cầu hai vị đại nhân lập ra một khu vực an toàn để an trí thường dân. Bên trong thành kho hàng hẳn là còn rất nhiều vật tư chưa kịp chỡ đi, lương thực của những người này có thể tạm đủ. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Âm Trần Lâu ngẩn ra:
- Ngươi đã có chủ ý?
- Ừ, lúc này, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất bọn họ .
Ánh mắt Vương Trạch lạnh nhạt.
- Không tồi, biện pháp như vậy rất tốt. Chỉ là không biết hai vị đại nhân có đáp ứng hay không. Còn Pháp Á thì sao?
Âm Trần Lâu hỏi.
- Hai vị đại nhân nhất định sẽ đáp ứng . Về phần Pháp Á, bọn họ nếu như dám quấy rối, hừ!
Vương Trạch hừ lạnh một tiếng.
Suy nghĩ một chút, Âm Trần Lâu cũng thư thái.