Tạp Đồ Chương 6 09: Chiến thư!

Tạp Đồ
Tác Giả: Phương Tưởng

Quyển 1: Đông Thương Vệ Thành
Chương 609: Chiến thư!

Nguồn: TTV
Tên Hán Việt
Trần Mộ trở về!!!

Tin này giống như có cánh, nhanh chóng truyền khắp liên bang. Các thế lực lớn lúc trước còn mơ ước kính song của Đông Vệ, giờ nhanh chóng phản ứng, quân đội ở vùng biên giới gấp rút bị điều trở về.

Các nhân vật đầu não của các thế lực lớn thậm chí còn gửi lời chúc mừng Trần Mộ trở lại.

Trần Mộ mấy năm vừa rồi đi đâu? Đề tài này nhanh chóng trở thành chủ đề hấp dẫn nhất trên các đài truyền hình, đối với việc này, Đông Vệ không phát biểu bất luận ý kiến chính thức nào cả.

Từ khi bắt đầu xuất hiện, trong mắt mọi người Trần Mộ đã là một nhân vật đặc biệt thần bí. Bí ẩn của hắn vô số kể, các chủ đề về hắn cũng chưa bao giờ dứt.



Gần như cũng trong cùng ngày, niềm tin của mọi người đối với Đông Vệ lập tức tăng như bão tố, nhanh chóng lên tới giá trị cao nhất trong mấy năm gần đây. Các chi nhánh của Đông Vệ tự phát tổ chức các hoạt động lễ hội, mừng Trần Mộ trở lại. Trần Mộ là người sáng lập nên Đông Vệ, hắn có thừa sức mạnh để nắm giữ Đông Vệ, sự trở lại của y hỗ trợ cực lớn cho sự ổn định của Đông Vệ. Bọn họ bây giờ đã là một bộ phận của Đông Vệ, tất phải hy vọng Đông Vệ càng ngày càng lớn mạnh. Sự trở lại của Trần Mộ đã giải quyết lo lắng lớn nhất trong lòng bọn họ.

o0o

Trần Mộ mở to mắt.

Ánh nắng sớm chiếu vào qua cửa sổ, ấm áp.

Một buổi sáng yên tĩnh! Sau khi kinh qua màn chém giết tanh mùi máu ở Bách Uyên, một buổi sớm ấm áp yên tĩnh như vậy hắn cực quý trọng. Cứ như vậy nằm trên giường, lẳng lặng hưởng thụ từng phần yên tĩnh từng phần ấm áp.

Tiếng gõ cửa lách cách vang lên. Hắn mở cửa, bên ngoài là Tô Lưu Triệt Nhu đang bưng đồ ăn sáng, cười yếu ớt:
- Cơm thôi.

Nhìn vào nụ cười trên mặt nàng, tự đáy lòng Trần Mộ dường như có gì đó mềm mại nhẹ nhàng rung lên. Hắn không nén nổi ngắm nhìn Tô Lưu Triệt Nhu, da trắng váy hồng, trang sức đơn giản, tóc dài buông nhẹ xòa xuống dưới lưng, khuôn mặt tươi cười làm cho người người mê muội.
truyện copy từ tunghoanh.com
Tô Lưu Triệt Nhu nhạy cảm nhận ra sự để ý của Trần Mộ, một vệt hồng xấu hổ ở cổ hiện lên.

Nhận ra mình thất lễ, Trần Mộ cũng không nén nổi đôi chút luống cuống, vội vàng đỡ lấy bữa sáng trên tay Tô Lưu Triệt Nhu:
- Cảm ơn!

Trần Mộ ngồi trước bàn, nghiêm túc ăn bữa sáng. Đây là thói quen từ sau khi ra khỏi Bách Uyên, hắn đối với đồ ăn cực kỳ nghiêm túc. Thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu, lập tức thấy được Tô Lưu Triệt Nhu ngồi đối diện, nâng cằm mỉm cười thỏa mãn lẳng lặng nhìn mình.

Một cảm giác ấm áp khó tả từ trong lòng mọc lên, Trần Mộ đột nhiên cảm thấy, loại cảm này này, thật thoải mái! Trong bầu không khí ấm áp và thỏa mãn, Trần Mộ ăn xong bữa sáng, Tô Lưu Triệt Nhu dọn chén đĩa, hai người bắt đầu công việc bận rộn.

Trần Mộ mấy năm không trở về, có rất nhiều thứ cần phải thích ứng trở lại, mà Tô Lưu Triệt Nhu cũng là chủ một bộ, công việc hàng ngày cũng bề bộn.

o0o

- Ông chủ, ta tính về hưu.
Tinh thần của Ba Cách Nội Nhĩ dần dần khôi phục trở lại, chỉ là thỉnh thoảng lộ ra vẻ tịch mịch, tuổi già đã đến.

Vương được tự tay Ba Cách Nội Nhĩ mai táng. Lúc đó Trần Mộ mới biết, gã nam nhân nhìn không thấu này, hóa ra là lão đại trước kia của Ba Cách Nội Nhĩ, Hắc Vương - thủ lĩnh đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen! Gã vẫn là một nhân vật đầy thần bí! Trần Mộ trong lòng than thở, hắn cảm thấy vận mệnh của Ba Cách Nội Nhĩ thật là bất công.

Cái chết của Vương, đối với Ba Cách Nội Nhĩ là một đả kích cực lớn. Lão đối với đoạn cuộc sống trước kia ở đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen tràn đầy hoài niệm, nay lại trơ mắt nhìn lão đại ngày xưa chết ở trước mặt chính mình, thế giới của lão gần như tan vỡ. Mà sau khi biết được Đường Hàm Phái là đệ đệ của Vương, Ba Cách Nội Nhĩ nhớ tới chuyện Vương nhờ mình làm ra bản bút ký màu đen, lúc đó lão mới hiểu vì sao lại thấy đấu pháp của Đường Hàm Phái quen thuộc.

Ba Cách Nội Nhĩ không hề trách cứ Duy A. Đổi lại là ai đều cũng sẽ làm như vậy. Mọi người ai mà chả có ân oán tình thù của riêng mình, lão là người từng trải, sao lại không rõ điểm này? Nhưng mà, lão cũng không muốn chiến đấu cùng Đường Hàm Phái, đệ đệ của lão đại cũ, một trong những đệ tử của lão. Lúc này, lão mới bắt đầu sinh ý nghĩ về hưu.

Trần Mộ cũng không biết nên làm thế nào để an ủi Ba Cách Nội Nhĩ. Ba Cách Nội Nhĩ trọng tình nghĩa, nếu không mấy năm nay cũng không tiếc sức mà vì mình làm nhiều như vậy. Kêu lão đi chiến đấu cùng Đường Hàm Phái, cửa ải này Trần Mộ ngay cả chính mình cũng không qua được.

- Không nên suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt. Mấy năm nay, ông cũng không nghỉ ngơi một chút nào rồi.
Không biết tại sao, mặc dù biết rõ cho Ba Cách Nội Nhĩ về hưu sẽ làm cho Đông Vệ tổn thất cực lớn, nhưng mà lúc này Trần Mộ lại thấy cực kỳ thoải mái, tựa như thế giới cũng rộng ra không ít.

Trần Mộ đồng ý làm cho vẻ mặt của Ba Cách Nội Nhĩ lập tức thả lỏng không ít, hai người nói chuyện phiếm.

- Này, về hưu, ông muốn làm cái gì?

- Tạm thời còn chưa nghĩ ra, chỉ là không muốn chém chém giết giết. Hắc, xem ra ta thực sự già rồi! Trồng hoa? Trồng cỏ?

- Có muốn ta tặng cho ông một cái nhà vườn không?

- Ha ha, thôi đi, cậu mặc dù là ông chủ, nhưng cũng chẳng khác một gã nhà quê. Ta đoán nhà vườn trông như thế nào cậu cũng chả biết!

- Hắc hắc..

Rời đi khỏi chỗ Ba Cách Nội Nhĩ, tâm tình của Trần Mộ không hề nặng nề, mà ngược lại, thoải mái không ít. Nếu con người thật sự có số mệnh, không có cách nào thay đổi nó, nhưng ít nhất có thể thay đổi được tâm tình của chính mình khi đối mặt với nó. Hắn đột nhiên cảm giác được, Ba Cách Nội Nhĩ làm như vậy rất tốt.

o0o

Trần Mộ và Duy A hai người ngồi ở trên khán đài, trong sân trên thảm đỏ Tiểu Bộ Mặc ở giữa mồ hôi như mưa, liều mạng huấn luyện.
- Ngươi cảm giác thế nào?
Trần Mộ hơi lo lắng hỏi Duy A. Tâm tình của người sau khi báo được đại thù rất hiếm người hiểu, Duy A lại là người không lộ tình cảm ra ngoài, làm cho người ta rất khó đoán.

Duy A mặt không chút thay đổi:
- Rất tốt.

- Thực sự tốt?
Trần Mộ thăm dò một chút, càng cẩn thận hơn hỏi.

Duy A quay sang nhìn Trần Mộ không nói một lời, khiến cho trong lòng Trần Mộ hơi sợ hãi.

- Chúng ta đối với luyện.
Bỏ lại một câu, Duy A dẫn đầu nhảy vào trường đấu.

Trần Mộ vẻ mặt đau khổ nhảy xuống theo, trong lòng lại thở dài một hơi. Hắn không muốn mất Duy A, người ngay từ lúc đầu đã ủng hộ hắn vô điều kiện, vừa như sư phụ, lại như huynh đệ của chính mình. Chỉ là đau đớn trên da thịt.. Vẻ cười khổ trên mặt hắn lập tức càng đậm.

o0o

Trong nhà Lôi Tử, Lam Phong vừa thu dọn tàn cuộc, vừa nhìn vào hai người uống tới say mèm, chỉ biết lắc đầu. Uống Thanh Vân Lưu Thủy cái loại nhẹ như vậy mà còn có thể thành bộ dạng này, tửu lượng của hai cái gã này thật đúng là..

- Đầu.. Đầu Gỗ, hắc, còn nhớ chuyện chúng ta làm tạp ảnh không?
Lôi Tử đầu lưỡi rõ ràng đã líu lại, lắp ba lắp bắp, mở to con mắt say sưa mông lung lờ đờ.

Trần Mộ hai má đỏ rực, động tác loạng quạng như con rối, miệng thì thầm:
- Nhớ.. Nhớ chứ! Chúng ta còn.. còn ở trong trường học và.. và đánh người một trận..

“Ha ha, không.. không sai!” Lôi Tử mở to mắt say lờ đờ, lẩm bẩm:
- Ta bây giờ đối với cái.. gã tổng đạo diễn kia một chút cũng không hận..

“Hận?!” Trần Mộ ánh mắt ngỡ ngàng. Dáng điệu thơ ngây lắc đầu:
- Ta ai cũng không hận.

- Này Gỗ!

- Ừ.

- Chúng ta lúc.. lúc nào, làm bộ tạp ảnh kia cho xong đi, mới làm được một nửa đấy..

- Được.

Tiếng hai người dần dần nhỏ đi. Rất nhanh, tiếng ngáy kế tiếp.

Một tháng tĩnh lặng đã qua, Đông Vệ ngoài dự đoán của mọi người không làm ra bất luận động tác gì. Trong khoảng thời gian này thế cục của liên bang cũng đặc biệt yên lặng, chiến đấu giữa các thế lực lớn cũng đạt tới mức thấp nhất trong mấy năm gần đây.

o0o

- Tôi không đồng ý!
Khương Lương cổ gân mặt đỏ, mà những người khác sắc mặt đều khó coi, đồng loạt lắc đầu.

“Đây là phương pháp tốt nhất.” Trần Mộ mỉm cười giải thích:
- Tin lão Ba Cách Nội Nhĩ về hưu còn chưa truyền ra ngoài, kẻ địch còn không biết. Khả năng thành công của phương pháp này rất cao.

- Chuyện này đối với ngài quá nguy hiểm. Thứ lỗi ta không có cách nào đồng ý với phương án này!
Khương Lương rất kiên quyết lắc đầu.

Trần Mộ nhìn vào Khương Lương, bình tĩnh nói:
- Lão Ba Cách Nội Nhĩ về hưu, trong số những người chúng ta ở đây am hiểu nhất về chỉ huy là ngươi, vậy thử tính xem, ngươi có nắm chắc chống lại được Đường Hàm Phái không?

Giọng của Khương Lương bị nghẹn lại. Mấy năm nay gã có tiến bộ cực lớn, nhưng mà gã vẫn còn không thể không thừa nhận, so với Đường Hàm Phái con cưng của trời, gã vẫn như cũ kém một chút. Với lại khi Ba Cách Nội Nhĩ về hưu, hắn cần phải tăng phòng thủ ở căn cứ Khe Núi Lớn.

- Ngươi còn trẻ, qua vài năm nữa, ngươi có thể cùng y tranh cao thấp một phen. Nhưng bây giờ, ngươi không bằng y.

Trần Mộ than nhẹ một tiếng:
- Mà vấn đề là, chúng ta không thời gian. Một khi tin tức lão Ba Cách Nội Nhĩ về hưu truyền ra ngoài, chúng ta có thể rơi vào tình thế rất bất lợi.

Người chung quanh im lặng không nói, bọn họ đều rõ ràng, Trần Mộ không sai.

Tất cả thế lực, đối với Đông Vệ kiêng kỵ nhất, chính là Ba Cách Nội Nhĩ, một người chỉ huy cực giỏi! Bất kể là hoành không xuất thế như Đường Hàm Phái, hay Túc Hắc Minh nghịch thiên xảo trá lạnh lùng khắc bạc, kể cả đệ nhất chiến thuật liên bang La Tây Cư, đối với gã “Sói” này đều tràn đầy kiêng kị! Một khi tin Ba Cách Nội Nhĩ nghỉ hưu lan ra, hoàn cảnh của Đông Vệ sẽ rất nguy hiểm. Trần Mộ cũng có những trận thành công, nhưng so với Ba Cách Nội Nhĩ, thì còn kém vài cấp.

- Mạc Doanh không cần lo lắng. Càng lúc, thực lực của Mạc Doanh suy yếu càng mạnh. Thành phần lực lượng của bọn họ quá tạp, không bành trướng nổi thì nhất định sẽ phát sinh nội đấu. Mấy nhà khác, tự bảo vệ mình có thừa, nhưng trong ngắn hạn cũng không có cửa bành trướng, chỉ có Đường Hàm Phái mới là uy hiếp lớn nhất của chúng ta.

- Chưa chắc y sẽ đáp ứng.
Lôi Tử nói. Đối với phương án của Trần Mộ, gã cũng cực kỳ không tán thành.

- Hắn nhất định sẽ đáp ứng!
Trần Mộ cười cười, giọng chém đinh chặt sắt!

Trong khoảng thời gian này, liên bang có thể nói là tin tức phong vân liên miên bất tuyệt. Mà tất cả đều quan hệ tới một người, ấy là Trần Mộ ở Đông Vệ.

Một tháng trước, chuyện y đột nhiên trở về đã chấn động liên bang. Nhưng vào hôm nay, Đông Vệ lại tổ chức họp báo tuyên bố tin tức, trước vô số hãng truyền thông, chính miệng y ném ra một khối thuốc nổ cực nặng.

Một lá chiến thư!

Một chiến thư gửi tới Đường Hàm Phái! Trần Mộ khiêu chiến Đường Hàm Phái! Tin tức này chỉ trong ba mươi phút ngắn ngủi truyền khắp toàn bộ liên bang! Hiệu suất khác thường như thế, trong lịch sử liên bang chưa bao giờ từng xuất hiện.

Nội dung chiến thư không hề phức tạp, Trần Mộ thách đấu Đường Hàm Phái, hẹn nửa năm sau quyết chiến. Địa điểm do Đường Hàm Phái chọn lựa.

Bây giờ trong quần hùng cũng là trong toàn liên bang đều công nhận, hai thế lực lớn mạnh nhất, một chính là Liên Bang Tổng Hợp học phủ, một cự đầu truyền thống, và một thế lực khác là Đông Vệ vừa đột nhiên quật khởi. Địa vị của hai người trong thế lực của mình cũng cực kỳ tương tự. Đường Hàm Phái là người lãnh đạo Liên Bang Tổng Hợp học phủ, cũng là thủ lĩnh tinh thần của Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Còn Trần Mộ sáng lập Đông Vệ, cũng giống như vậy nghiễm nhiên khỏi cần là thủ lĩnh tinh thần của Đông Vệ.

Bây giờ, hai người này lại muốn dựng nên một trận quyết đấu đỉnh phong! Vậy trong đó thực sự là có quá nhiều thứ gửi gắm.

Trần Mộ là đệ tử của Tây Trạch. Ân oán của Tây Trạch và Liên Bang Tổng Hợp học phủ mọi người ở đây đều biết. Với lại kết quả quyết của hai người cũng trực tiếp ảnh hưởng tới lối đi của liên bang sau này! Năm xưa Đường Hàm Phái cô độc một mình khiêu chiến phủ chủ của Trung Đạt Thư Phủ, đã làm kéo theo một màn vần vũ trên cả liên bang, có được uy tín cá nhân cao nhất, cũng trở thành tạp tu nổi danh nhất liên bang.

Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người là, Trần Mộ điên rồi? Đông Vệ điên rồi? Tin giả?

Nhưng một giờ sau, Liên Bang Tổng Hợp học phủ lại tổ chức họp báo đưa tin, Đường Hàm Phái chính miệng tiếp nhận chiến thư! Hẹn nửa năm sau, ở thành phố La Dữu đổ nát!

Tên Tiếng Anh
Trần Mộ trở về!!!

Tin này giống như có cánh, nhanh chóng truyền khắp liên bang. Các thế lực lớn lúc trước còn mơ ước kính song của Đông Vệ, giờ nhanh chóng phản ứng, quân đội ở vùng biên giới gấp rút bị điều trở về.

Các nhân vật đầu não của các thế lực lớn thậm chí còn gửi lời chúc mừng Trần Mộ trở lại.

Trần Mộ mấy năm vừa rồi đi đâu? Đề tài này nhanh chóng trở thành chủ đề hấp dẫn nhất trên các đài truyền hình, đối với việc này, Đông Vệ không phát biểu bất luận ý kiến chính thức nào cả.

Từ khi bắt đầu xuất hiện, trong mắt mọi người Trần Mộ đã là một nhân vật đặc biệt thần bí. Bí ẩn của hắn vô số kể, các chủ đề về hắn cũng chưa bao giờ dứt.

Gần như cũng trong cùng ngày, niềm tin của mọi người đối với Đông Vệ lập tức tăng như bão tố, nhanh chóng lên tới giá trị cao nhất trong mấy năm gần đây. Các chi nhánh của Đông Vệ tự phát tổ chức các hoạt động lễ hội, mừng Trần Mộ trở lại. Trần Mộ là người sáng lập nên Đông Vệ, hắn có thừa sức mạnh để nắm giữ Đông Vệ, sự trở lại của y hỗ trợ cực lớn cho sự ổn định của Đông Vệ. Bọn họ bây giờ đã là một bộ phận của Đông Vệ, tất phải hy vọng Đông Vệ càng ngày càng lớn mạnh. Sự trở lại của Trần Mộ đã giải quyết lo lắng lớn nhất trong lòng bọn họ.

o0o

Trần Mộ mở to mắt.

Ánh nắng sớm chiếu vào qua cửa sổ, ấm áp.

Một buổi sáng yên tĩnh! Sau khi kinh qua màn chém giết tanh mùi máu ở Bách Uyên, một buổi sớm ấm áp yên tĩnh như vậy hắn cực quý trọng. Cứ như vậy nằm trên giường, lẳng lặng hưởng thụ từng phần yên tĩnh từng phần ấm áp.

Tiếng gõ cửa lách cách vang lên. Hắn mở cửa, bên ngoài là Tô Lưu Triệt Nhu đang bưng đồ ăn sáng, cười yếu ớt:
- Cơm thôi.

Nhìn vào nụ cười trên mặt nàng, tự đáy lòng Trần Mộ dường như có gì đó mềm mại nhẹ nhàng rung lên. Hắn không nén nổi ngắm nhìn Tô Lưu Triệt Nhu, da trắng váy hồng, trang sức đơn giản, tóc dài buông nhẹ xòa xuống dưới lưng, khuôn mặt tươi cười làm cho người người mê muội.

Tô Lưu Triệt Nhu nhạy cảm nhận ra sự để ý của Trần Mộ, một vệt hồng xấu hổ ở cổ hiện lên.

Nhận ra mình thất lễ, Trần Mộ cũng không nén nổi đôi chút luống cuống, vội vàng đỡ lấy bữa sáng trên tay Tô Lưu Triệt Nhu:
- Cảm ơn!

Trần Mộ ngồi trước bàn, nghiêm túc ăn bữa sáng. Đây là thói quen từ sau khi ra khỏi Bách Uyên, hắn đối với đồ ăn cực kỳ nghiêm túc. Thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu, lập tức thấy được Tô Lưu Triệt Nhu ngồi đối diện, nâng cằm mỉm cười thỏa mãn lẳng lặng nhìn mình.

Một cảm giác ấm áp khó tả từ trong lòng mọc lên, Trần Mộ đột nhiên cảm thấy, loại cảm này này, thật thoải mái! Trong bầu không khí ấm áp và thỏa mãn, Trần Mộ ăn xong bữa sáng, Tô Lưu Triệt Nhu dọn chén đĩa, hai người bắt đầu công việc bận rộn.

Trần Mộ mấy năm không trở về, có rất nhiều thứ cần phải thích ứng trở lại, mà Tô Lưu Triệt Nhu cũng là chủ một bộ, công việc hàng ngày cũng bề bộn.

o0o

- Ông chủ, ta tính về hưu.
Tinh thần của Bagnell dần dần khôi phục trở lại, chỉ là thỉnh thoảng lộ ra vẻ tịch mịch, tuổi già đã đến.

Vương được tự tay Bagnell mai táng. Lúc đó Trần Mộ mới biết, gã nam nhân nhìn không thấu này, hóa ra là lão đại trước kia của Bagnell, Hắc Vương - thủ lĩnh đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen! Gã vẫn là một nhân vật đầy thần bí! Trần Mộ trong lòng than thở, hắn cảm thấy vận mệnh của Bagnell thật là bất công.

Cái chết của Vương, đối với Bagnell là một đả kích cực lớn. Lão đối với đoạn cuộc sống trước kia ở đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen tràn đầy hoài niệm, nay lại trơ mắt nhìn lão đại ngày xưa chết ở trước mặt chính mình, thế giới của lão gần như tan vỡ. Mà sau khi biết được Đường Hàm Phái là đệ đệ của Vương, Bagnell nhớ tới chuyện Vương nhờ mình làm ra bản bút ký màu đen, lúc đó lão mới hiểu vì sao lại thấy đấu pháp của Đường Hàm Phái quen thuộc.

Bagnell không hề trách cứ Weah. Đổi lại là ai đều cũng sẽ làm như vậy. Mọi người ai mà chả có ân oán tình thù của riêng mình, lão là người từng trải, sao lại không rõ điểm này? Nhưng mà, lão cũng không muốn chiến đấu cùng Đường Hàm Phái, đệ đệ của lão đại cũ, một trong những đệ tử của lão. Lúc này, lão mới bắt đầu sinh ý nghĩ về hưu.

Trần Mộ cũng không biết nên làm thế nào để an ủi Bagnell. Bagnell trọng tình nghĩa, nếu không mấy năm nay cũng không tiếc sức mà vì mình làm nhiều như vậy. Kêu lão đi chiến đấu cùng Đường Hàm Phái, cửa ải này Trần Mộ ngay cả chính mình cũng không qua được.

- Không nên suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt. Mấy năm nay, ông cũng không nghỉ ngơi một chút nào rồi.
Không biết tại sao, mặc dù biết rõ cho Bagnell về hưu sẽ làm cho Đông Vệ tổn thất cực lớn, nhưng mà lúc này Trần Mộ lại thấy cực kỳ thoải mái, tựa như thế giới cũng rộng ra không ít.

Trần Mộ đồng ý làm cho vẻ mặt của Bagnell lập tức thả lỏng không ít, hai người nói chuyện phiếm.

- Này, về hưu, ông muốn làm cái gì?

- Tạm thời còn chưa nghĩ ra, chỉ là không muốn chém chém giết giết. Hắc, xem ra ta thực sự già rồi! Trồng hoa? Trồng cỏ?

- Có muốn ta tặng cho ông một cái nhà vườn không?

- Ha ha, thôi đi, cậu mặc dù là ông chủ, nhưng cũng chẳng khác một gã nhà quê. Ta đoán nhà vườn trông như thế nào cậu cũng chả biết!

- Hắc hắc..

Rời đi khỏi chỗ Bagnell, tâm tình của Trần Mộ không hề nặng nề, mà ngược lại, thoải mái không ít. Nếu con người thật sự có số mệnh, không có cách nào thay đổi nó, nhưng ít nhất có thể thay đổi được tâm tình của chính mình khi đối mặt với nó. Hắn đột nhiên cảm giác được, Bagnell làm như vậy rất tốt.

o0o

Trần Mộ và Weah hai người ngồi ở trên khán đài, trong sân trên thảm đỏ Tiểu Bộ Mặc ở giữa mồ hôi như mưa, liều mạng huấn luyện.
- Ngươi cảm giác thế nào?
Trần Mộ hơi lo lắng hỏi Weah. Tâm tình của người sau khi báo được đại thù rất hiếm người hiểu, Weah lại là người không lộ tình cảm ra ngoài, làm cho người ta rất khó đoán.

Weah mặt không chút thay đổi:
- Rất tốt.

- Thực sự tốt?
Trần Mộ thăm dò một chút, càng cẩn thận hơn hỏi.

Weah quay sang nhìn Trần Mộ không nói một lời, khiến cho trong lòng Trần Mộ hơi sợ hãi.

- Chúng ta đối với luyện.
Bỏ lại một câu, Weah dẫn đầu nhảy vào trường đấu.

Trần Mộ vẻ mặt đau khổ nhảy xuống theo, trong lòng lại thở dài một hơi. Hắn không muốn mất Weah, người ngay từ lúc đầu đã ủng hộ hắn vô điều kiện, vừa như sư phụ, lại như huynh đệ của chính mình. Chỉ là đau đớn trên da thịt.. Vẻ cười khổ trên mặt hắn lập tức càng đậm.
o0o

Trong nhà Lôi Tử, Lam Phong vừa thu dọn tàn cuộc, vừa nhìn vào hai người uống tới say mèm, chỉ biết lắc đầu. Uống Thanh Vân Lưu Thủy cái loại nhẹ như vậy mà còn có thể thành bộ dạng này, tửu lượng của hai cái gã này thật đúng là..

- Đầu.. Đầu Gỗ, hắc, còn nhớ chuyện chúng ta làm tạp ảnh không?
Lôi Tử đầu lưỡi rõ ràng đã líu lại, lắp ba lắp bắp, mở to con mắt say sưa mông lung lờ đờ.

Trần Mộ hai má đỏ rực, động tác loạng quạng như con rối, miệng thì thầm:
- Nhớ.. Nhớ chứ! Chúng ta còn.. còn ở trong trường học và.. và đánh người một trận..

“Ha ha, không.. không sai!” Lôi Tử mở to mắt say lờ đờ, lẩm bẩm:
- Ta bây giờ đối với cái.. gã tổng đạo diễn kia một chút cũng không hận..

“Hận?!” Trần Mộ ánh mắt ngỡ ngàng. Dáng điệu thơ ngây lắc đầu:
- Ta ai cũng không hận.

- Này Gỗ!

- Ừ.

- Chúng ta lúc.. lúc nào, làm bộ tạp ảnh kia cho xong đi, mới làm được một nửa đấy..

- Được.

Tiếng hai người dần dần nhỏ đi. Rất nhanh, tiếng ngáy kế tiếp.

Một tháng tĩnh lặng đã qua, Đông Vệ ngoài dự đoán của mọi người không làm ra bất luận động tác gì. Trong khoảng thời gian này thế cục của liên bang cũng đặc biệt yên lặng, chiến đấu giữa các thế lực lớn cũng đạt tới mức thấp nhất trong mấy năm gần đây.

o0o

- Tôi không đồng ý!
Khương Lương cổ gân mặt đỏ, mà những người khác sắc mặt đều khó coi, đồng loạt lắc đầu.

“Đây là phương pháp tốt nhất.” Trần Mộ mỉm cười giải thích:
- Tin lão Bagnell về hưu còn chưa truyền ra ngoài, kẻ địch còn không biết. Khả năng thành công của phương pháp này rất cao.

- Chuyện này đối với ngài quá nguy hiểm. Thứ lỗi ta không có cách nào đồng ý với phương án này!
Khương Lương rất kiên quyết lắc đầu.

Trần Mộ nhìn vào Khương Lương, bình tĩnh nói:
- Lão Bagnell về hưu, trong số những người chúng ta ở đây am hiểu nhất về chỉ huy là ngươi, vậy thử tính xem, ngươi có nắm chắc chống lại được Đường Hàm Phái không?

Giọng của Khương Lương bị nghẹn lại. Mấy năm nay gã có tiến bộ cực lớn, nhưng mà gã vẫn còn không thể không thừa nhận, so với Đường Hàm Phái con cưng của trời, gã vẫn như cũ kém một chút. Với lại khi Bagnell về hưu, hắn cần phải tăng phòng thủ ở căn cứ Khe Núi Lớn.

- Ngươi còn trẻ, qua vài năm nữa, ngươi có thể cùng y tranh cao thấp một phen. Nhưng bây giờ, ngươi không bằng y.

Trần Mộ than nhẹ một tiếng:
- Mà vấn đề là, chúng ta không thời gian. Một khi tin tức lão Bagnell về hưu truyền ra ngoài, chúng ta có thể rơi vào tình thế rất bất lợi.

Người chung quanh im lặng không nói, bọn họ đều rõ ràng, Trần Mộ không sai.

Tất cả thế lực, đối với Đông Vệ kiêng kỵ nhất, chính là Bagnell, một người chỉ huy cực giỏi! Bất kể là hoành không xuất thế như Đường Hàm Phái, hay Túc Hắc Minh nghịch thiên xảo trá lạnh lùng khắc bạc, kể cả đệ nhất chiến thuật liên bang Rousseau, đối với gã “Sói” này đều tràn đầy kiêng kị! Một khi tin Bagnell nghỉ hưu lan ra, hoàn cảnh của Đông Vệ sẽ rất nguy hiểm. Trần Mộ cũng có những trận thành công, nhưng so với Bagnell, thì còn kém vài cấp.

- Mạc Doanh không cần lo lắng. Càng lúc, thực lực của Mạc Doanh suy yếu càng mạnh. Thành phần lực lượng của bọn họ quá tạp, không bành trướng nổi thì nhất định sẽ phát sinh nội đấu. Mấy nhà khác, tự bảo vệ mình có thừa, nhưng trong ngắn hạn cũng không có cửa bành trướng, chỉ có Đường Hàm Phái mới là uy hiếp lớn nhất của chúng ta.

- Chưa chắc y sẽ đáp ứng.
Lôi Tử nói. Đối với phương án của Trần Mộ, gã cũng cực kỳ không tán thành.

- Hắn nhất định sẽ đáp ứng!
Trần Mộ cười cười, giọng chém đinh chặt sắt!

Trong khoảng thời gian này, liên bang có thể nói là tin tức phong vân liên miên bất tuyệt. Mà tất cả đều quan hệ tới một người, ấy là Trần Mộ ở Đông Vệ.

Một tháng trước, chuyện y đột nhiên trở về đã chấn động liên bang. Nhưng vào hôm nay, Đông Vệ lại tổ chức họp báo tuyên bố tin tức, trước vô số hãng truyền thông, chính miệng y ném ra một khối thuốc nổ cực nặng.

Một lá chiến thư!

Một chiến thư gửi tới Đường Hàm Phái! Trần Mộ khiêu chiến Đường Hàm Phái! Tin tức này chỉ trong ba mươi phút ngắn ngủi truyền khắp toàn bộ liên bang! Hiệu suất khác thường như thế, trong lịch sử liên bang chưa bao giờ từng xuất hiện.

Nội dung chiến thư không hề phức tạp, Trần Mộ thách đấu Đường Hàm Phái, hẹn nửa năm sau quyết chiến. Địa điểm do Đường Hàm Phái chọn lựa.

Bây giờ trong quần hùng cũng là trong toàn liên bang đều công nhận, hai thế lực lớn mạnh nhất, một chính là Liên Bang Tổng Hợp học phủ, một cự đầu truyền thống, và một thế lực khác là Đông Vệ vừa đột nhiên quật khởi. Địa vị của hai người trong thế lực của mình cũng cực kỳ tương tự. Đường Hàm Phái là người lãnh đạo Liên Bang Tổng Hợp học phủ, cũng là thủ lĩnh tinh thần của Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Còn Trần Mộ sáng lập Đông Vệ, cũng giống như vậy nghiễm nhiên khỏi cần là thủ lĩnh tinh thần của Đông Vệ.

Bây giờ, hai người này lại muốn dựng nên một trận quyết đấu đỉnh phong! Vậy trong đó thực sự là có quá nhiều thứ gửi gắm.

Trần Mộ là đệ tử của Caesar. Ân oán của Caesar và Liên Bang Tổng Hợp học phủ mọi người ở đây đều biết. Với lại kết quả quyết của hai người cũng trực tiếp ảnh hưởng tới lối đi của liên bang sau này! Năm xưa Đường Hàm Phái cô độc một mình khiêu chiến phủ chủ của Trung Đạt Thư Phủ, đã làm kéo theo một màn vần vũ trên cả liên bang, có được uy tín cá nhân cao nhất, cũng trở thành tạp tu nổi danh nhất liên bang.

Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người là, Trần Mộ điên rồi? Đông Vệ điên rồi? Tin giả?

Nhưng một giờ sau, Liên Bang Tổng Hợp học phủ lại tổ chức họp báo đưa tin, Đường Hàm Phái chính miệng tiếp nhận chiến thư! Hẹn nửa năm sau, ở thành phố Lars đổ nát!

Nguồn: tunghoanh.com/tap-do/quyen-1-chuong-609-13faaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận