“Buồn chán quá!” Hai mẹ con Nhan Tử La nằm bò trước cửa sổ nhìn bầu trời, thỉnh thoảng lại đưa tay lên chọc thủng giấy dán tường ở cánh cửa.
“Hai người thôi ngay cho ta!” Mẫn Chỉ lắc lắc đầu, “Còn chọc thủng giấy nữa, các người muốn bị lạnh chết hả?”
“Ồ!” Hai mẹ con nàng lại vội vàng quay người ngồi dựa vào bục của sổ, so vai ngồi đó, bộ dáng chán chường không có chút tinh thần nào. Còn Mẫn Chỉ đang chơi với hai con chó nhỏ Chiêu Tài, Tiến Bảo rất vui vẻ.
“Hai người thật chẳng kiên trì gì cả, không phải chính hai mẹ con vừa khóc vừa gào đòi nuôi chó sao?” Hơn nữa, mấy con chó này quá đáng yêu.
“Đúng là muốn nuôi, nhưng cũng không nói là nuôi cả đời mà.” Nhan Tử La buồn buồn nói. Xem ra trở thành tiểu thư quyền quý rồi cũng vẫn không sửa được cái tính hay lam hay làm. Nhìn xem, nàng đã xuyên không hơn hai năm rồi, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn biến mình thành con mọt gạo hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý của xã hội Phong kiến hủ bại. Xem ra là người có học cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu như nàng chỉ là kẻ mù chữ xuyên không tới đây, cũng có thể bây giờ đã sống tốt hơn nhiều rồi, đáng tiếc…
Lại vài ngày nữa trôi qua.
Hai mẹ con Nhan Tử La nằm bò trên bàn thỉnh thoảng lại lấy ngón tay vạch lên mặt bàn. Phía đối diện, Mẫn Chỉ cũng thỉnh thoảng lấy ngón tay vạch lên mặt bàn, thật vô vị.
Bách Hợp bất lực thở dài, nhìn nhìn mặt bàn bằng gỗ dụ, không chừng gỗ cũng không chịu nổi sự giày vò đó mất! Cái bàn đáng thương, phải ra giải cứu nó vậy: “Chủ nhân tốt bụng ơi, người cứ vạch vạch ra mặt bàn như thế, nếu bị vạch nát rồi thì sao dùng được nữa”.
Đột nhiên, hai đôi mắt sáng quắc quay sang nhìn cô ta, ha ha, sao không nghĩ ra nhỉ?
“Bách Hợp, ngươi mau đi tìm mấy con dao, cái búa gì đấy cũng được, đi hỏi xem thợ mộc họ làm việc thì dùng những thứ gì?”, Nhan Tử La đảo đảo mắt nói.
“Chủ nhân, người định…?” Không phải định phá hỏng luôn đấy chứ?
Haizz, có cần phải bẩm báo lại với Tứ Gia không đây.
“Lo gì chứ? Mau đi đi! Mẫn cách cách không đợi được có khi lại chẻ nó ra làm củi đun đấy!” Nhan Tử La thôi không vạch lên bàn nữa, lại dùng hai tay chống lấy cằm.
“Đùa gì vậy? Đây là đồ ở phủ Tứ gia, ta không dám đâu”, Mẫn Chỉ vội nói.
“Chủ nhân…”, Bách Hợp vẫn đứng im.
“Yên tâm đi, đại gia nhà các ngươi tám trăm năm cũng không đến đây một lần, có đến cũng không vào phòng này đâu, ngươi sợ gì chứ? Đi đi đi đi, nếu không ta sẽ chẻ ra làm củi thậy đấy!”, Nhan Tử La vẫn chống cằm nói.
Ấm ức nhìn ba vị chủ nhân từ lớn tới bé, Bách Hợp đành phải đi ra. Sợ thì sợ, nhưng sau này có bị hỏi đến thì cũng là chuyện xấu do các chủ nhân làm, mà ba vị chủ nhân này, có lẽ sẽ không đổ tội cho đám nô tỳ bọn họ đâu nhỉ.
“Khụ khụ khụ!!!”, Ám Hương cầm khăn tay bịt mũi, bịt miệng chạy ra phòng ngoài. Sơ Ảnh vội vang đưa cho cô ta cốc nước, Ám Hương nhấp nhấp mấy ngụm nhỏ mới không ho nữa.
“Cái bàn đó nhà chúng ta sợ là sẽ bị hỏng mất!”, Ám Hương lắc lắc đầu. Sơ Ảnh cầm phất trần phủi phủi bụi và mùn gỗ trên người Ám Hương.
“Có mỗi cái bàn bị hỏng thôi đã là may mắn lắm rồi, chỉ sợ các chủ nhân đang chơi vui lại nổi hứng…”, Sơ Ảnh không dám nói tiếp, lo lắng nhìn Ám Hương.
“Hả? Không phải chứ? Cái đó…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ám Hương khẽ nhăn lại. Liệu bọn họ có bị Tứ gia xử trảm hết không? Đáng sợ quá.
Đột nhiên bên trong truyền ra một tiếng: “Yeah!”, hào hứng như sinh được A ca vậy.
Ám Hương, Sơ Ảnh, Bách Hợp sững người, lập tức đứng dậy chạy vào trong xem xét. Chỉ thấy chủ nhân của mình đang đứng trên sập, tay vẫn còn khua khua con dao. Thấy bọn họ vào, Nhan Tử La vội vàng nhiệt tình mời gọi: “Lại đây lại đây, các người, mau xem ta khắc thế nào?”. Ba người nhìn Nhan Tử La khắp người dính đầy bụi và mùn gỗ, lại nhìn hai vị chủ nhân kia đang cặm cụi cắm đầu làm việc mà muốn thổ huyết. Rõ ràng là các vị chủ nhân đã biến chiếc bàn thành nơi để thi thố. Mấy a hoàn dịch dịch qua đó với vẻ bất đắc dĩ, nhìn thứ mà Nhan Tử La khắc, đây là thứ gì không biết? Lợn ư? Nhưng lợn có đáng yêu thế này hay không? Còn… còn thơm nhau nữa? Không phải lợn? Không phải lợn thì có thể là cái gì? Nhưng chẳng ai có gan hỏi cả.
Lúc này Mẫn Chỉ cũng đã hoàn thành xong “tác phẩm” của mình, thò đầu sang nhìn nhìn, nói: “Tỷ khắc cái gì thế?”
Sau đó “á” lên một tiếng, đỏ bừng mặt nói: “Nhan Tử La, tỷ đúng là… dâm đãng”.
Quả nhiên rất cổ hủ, thật không hổ là cô nương của xã hội Phong kiến! Nhan Tử La khinh miệt liếc nàng ta một cái: “Lợn thơm nhau mà cũng bị gọi là dâm đãng? Luật lệ Đại thanh đâu có quy định điều này?”.
Mẫn Chỉ nhất thời không biết nói gì trừng mắt nhìn lại Nhan Tử La, sau đó quay sang Khuynh Thành, xem nha đầu này đang hào hứng khắc cái gì. Ghé đầu vào tận nơi nhìn ngắm cả nửa ngày, cuối cùng đành hỏi với giọng đầy hồ nghi: “Bảo bối, nói cho cô cô biết xem, con đang khắc cái gì?”.
Khắc nốt nhát dao cuối cùng, Tiểu cách cách hài lòng thu dao về và trả lời: “Đây là ngạch nương, đây là cô cô”.
“Thế còn bốn cái kia?”, Nhan Tử La cũng ghé đầu lại hỏi.
“Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cung Hỉ, Phát Tài mà.” Tiểu cách cách còn chưa nói xong đã bị hai cái cốc nhẹ vào đầu.
“Con bé ngốc nghếch này, ngạch nương sao lại giống với Chiêu Tài, Tiến Bảo thế?”
“Con bé ngốc nghếch, cô cô ngươi xinh đẹp đoan chính như vậy, sao có thể giống Cung Hỉ, Phát Tài thế này?”
“Thật uổng công đã nuôi con!”
“Thật uổng công đã thương yêu con!”
“Hôm nay không được ngủ cùng ta nữa.”
“Hôm nay không được làm nũng ta nữa.”
“Hứ!!!”, cả hai cùng nói.
“Ngạch nương và cô cô ức hiếp con, không chơi với hai người nữa.”
Khuynh Thành vừa nói vừa thút thít: “Ngạch nương nói có thể khắc thứ mà mình thích, người ta thích ngạch nương và cô cô, nhưng cũng thích bốn con chó mà”.
Đột nhiên khuôn mặt hai người phụ nữ “già” sầm xuống. Đúng thế, hình như chính nàng nói. Hơn nữa nếu nhìn kỹ lại, thì cũng đẹp lắm mà. Nhìn mà xem, nó còn biết phân biệt rõ ràng ngạch nương và cô cô đứng bằng hai chân, còn bốn con chó thì đứng bằng bốn chân. Nó biết chó có đuôi còn ngạch nương và cô cô thì không có đuôi. Khả năng quan sát rất khá, rất giống những bức họa thời hiện đại, nhìn đi nhìn lại cũng thật ấm áp.
Thế là Nhan Tử La xoa xoa đầu con gái, nịnh nọt nói: “Ngạch nương nhìn nhầm rồi. Nhìn đi, ngạch nương không giống Chiêu Tài, Tiến Bảo. Khuynh Thành thật giỏi qua, khắc rất đẹp!”. Nhìn rồi vẫn thấy không cam lòng, người và chó có phần hơi giống nhau.
“Tỷ!!!”, Mẫn Chỉ thấy Nhan Tử La quay ngoắt một trăm tám mươi độ, có vẻ không phản ứng lại kịp. Người phụ nữ nà chẳng phải từ trước tới giờ vẫn rất nghiêm khắc với Khuynh Thành sao? Mấy hôm trước còn vì một chuyện nhỏ xíu mà phạt không cho nó ăn cơm. Hôm nay con bé khắc chó nhìn giống như người, chỉ thế thôi là xong sao?
“Cô cô cũng đồng ý với ngạch nương?” Quả nhiên Khuynh Thành quay sang nhìn nàng ta với đôi mắt long lanh nước, Mẫn Chỉ ngẩn người khẽ gật gật đầu.
“Khuynh Thành khắc mệt rồi phải không, để Ám Hương cô cô tắm cho con trước nhé”, Nhan Tử La vuốt má Khuynh Thành nói.
“Ồ, nhưng…”, Khuynh Thành ngoan ngoãn gật đầu nói.
“Nhưng gì nữa?” Nhan Tử La nhìn đôi mắt lấp lánh của con, đột nhiên có dự cảm xấu.
“Ngạch nương sai rồi thì phải phạt thế nào đây?”, Khuynh Thành nhẹ nhàng hỏi. Chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
Giả vờ, nhất định là nó giả vờ. Nhan Tử La giận dữ nghĩ. Nha đầu chết tiệt, thù dai gớm. “Vậy Khuynh Thành nói phải làm thế nào đây?”, Nhan Tử La nghiến răng hỏi.
Khuynh Thành quay người chỉ chỉ vào góc tường. Sắc mặt Nhan Tử La tối sầm lại. Mẫn Chỉ còn đang định vui mừng phát điên thì lại thấy đôi mắt long lanh của Tiểu cách cách quay sang nhìn mình, “Cô cô cũng sai rồi”. Ý của nó là: Cô cô và ngạch nương của con cùng ra ngồi trong góc tường chịu phạt đi. Mẫn Chỉ như không tin nổi mở to hai mắt, giơ ngón tay chỉ chỉ vào mũi mình: “Cô cô cũng phải ngồi sao? Nhưng mấy hôm trước có phải cô cô phạt con đâu?”. Mẫn Chỉ vẫn còn định phản kháng lần cuối.
“Nhưng hôm nay cô cô mắc lỗi mà!” Ý của nó là: Đừng nhiều lời nữa, mắc lỗi thì phải chịu phạt, cô cô không phạt con nhưng cũng không có nghĩa là cô cô mắc lỗi con sẽ không phạt cô cô.
Nhìn xem Nhan Tử La dạy dỗ con gái thế nào, dám bắt nạt cả trưởng bối. Nhan Tử La lúc này chỉ chìa hai tay ra, cười hi hi nói: “Điều này chứng tỏ bảo bối nhà tôi đang thực hiện chân lý, không khuất phục trước quyền uy”, sau đó cam tâm tình nguyện ra góc tường ngồi chịu phạt.
Cũng may Khuynh Thành không tàn nhẫn như mẹ mình, không phạt họ phải nhịn cơm tối.
Buổi tối, đợi Khuynh Thành ngủ say, Nhan Tử La khẽ nói với Mẫn Chỉ: “Tôi thấy, chúng ta tốt nhất là không nên tập khắc mấy thứ đó nữa, ngộ nhỡ nha đầu nhà tôi khắc linh tinh lên đồ đạc trong nhà, mà cha nó đến đây thật thì chẳng phải sẽ nguy cho tôi sao”.
“Ta thấy cũng phải, ta không muốn bị xếp ngang hàng với chó nữa”, Mẫn Chỉ nhắm mắt nói.
“Được, vậy cứ quyết định thế đi.”