Tối Chân Tâm Chương 29

Chương 29
Công diễn

Trong phòng Lãm Nguyệt, Hoàng thái tử Dận Nhưng ngồi giữa, bên tay trái là Đại a ca Dận Đề, bên tay phải là Tứ a ca Dận Chân, Ngũ a ca Dận Kỳ, Thất a ca Dận Hữu, Bát a ca Dận Tự, Cửu a ca Dận Đường, Thập a ca Dận Ngã, Thập tam a ca Dận Tường, Thập tứ a ca Dận Trinh cũng ngồi theo thứ tự từ trên xuống dưới.

Thưởng thức xong côn khúc[1] của Hải Đường, tiếng đàn của Châu Cẩm, điệu múa của Phù Dung, các vị A ca đều như được mở rộng thêm tầm mắt, đặc biệt là Dận Nhưng, Dận Chân và Dận Tường lần đầu đến Lan Quế phường.

“Thái tử gia, người mới chỉ thưởng thức bề nổi thôi, điểm đặc sắc chính của Lan Quế phường bây giờ mới xuất hiện”, Dận Ngã nhìn thấy một bóng người áo trắng thấp thoáng xuất hiện trên sân khấu liền nói.

Các vị A ca đều theo ánh mắt của hắn nhìn lên sân khấu, một cô gái mặt che khăn vén rèm bước ra, trong tay vẫn còn cầm chặt một chuỗi mành châu. Có điều, nàng ta cứ quay vào trong nhìn cái gì vậy?

“Đây là My cô nương?”, Đại a ca Dận Đề hỏi, cách thức xuất hiện rất… đặc biệt.

“Đúng thế, Đại ca, huynh đợi xem”, mắt Dận Ngã không rời sân khấu, nói.

[1] Côn khúc hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc

Nhan Tử La đứng sau bức mành châu, tay vẫn còn cầm chặt một chuỗi, hỏng rồi, hỏng rồi, sao nhiều người thế này, thật đáng sợ quá! Nàng đang suy nghĩ xem có nên xuống dưới hay vờ ngất xỉu. Đặc biệt là phòng bao đối diện, sao lại vén hết cả rèm lên thế kia, nàng, nhẩm đếm, cả mười người đàn ông anh tuấn đang nhìn nàng chằm chằm. Từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng bị ai nhìn như thế, giờ thì hay rồi, một lúc xuất hiện cả mười người, nhưng tại sao chân nàng lại run cầm cập như vậy? Nhan Tử La quay đầu, đột nhiên thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt My Liễm Diễm, vẻ mặt ấy như muốn ăn thịt nàng vậy, nàng mà vờ ngất ra đây hồ ly kia sẽ ăn thịt nàng mất? Thôi, đã ra đây rồi, bình thường bỏ công bỏ sức ra ở phòng Karaoke, không thể để uổng phí được nhỉ? Hơn nữa, một người phụ nữ của thế kỷ XXI như nàng sao lại sợ đám cổ nhân? Không, là mười anh chàng đẹp trai thời cổ đại chứ. Được, phải thắng họ. Nhan Tử La thầm hít một hơi thật sâu, mặc dù giọng hơi run, nhưng vẫn rất hay, cuối cùng vẫn có thể bật ra được âm thanh.

Dần dần, hát được mấy câu Nhan Tử La mới không còn căng thẳng nữa, giọng nàng cũng nhẹ nhõm hơn, nhưng tay vẫn túm chặt một chuỗi mành châu, ánh mắt lướt qua đám quan khách đang phập phồng hơi thở dưới kia về phía xa xa một chút… không để ý thấy xung quanh dần dần yên tĩnh trở lại.

Hát lên những ca từ cuối cùng, Nhan Tử La đảo mắt nhìn quanh, từ trái qua phải, rồi lại từ phải qua trái, tại sao chẳng có âm thanh nào? Rõ ràng mọi người đều vẫn ngồi cả ở đây mà? Lẽ nào bị nàng làm cho sợ chết khiếp hết rồi? Thật sự bị dọa cho tới hồn bay phách lạc sao? Ha ha, buồn cười quá! Nhan Tử La tự cười cong cả mày. Nhưng, cũng thật đả kích người khác quá mà, nàng đã cố gắng bỏ sức ra, đã vất cả như thế, mọi người cũng nên có phản ứng chứ? Nàng buồn bã, chau mày, bĩu bĩu môi, Hồ ly chết tiệt, dám lừa nàng, đợi tí nữa xem nàng xử lý cô ta thế nào, lột da hồ ly làm áo khoác… Nhan Tử La bắt đầu suy nghĩ lung tung, quên mất trước khi rời sân khẩu phải cúi người chào quan khách.

Cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Nhan Tử La mới bừng tỉnh, hoảng hốt cúi người chào khán giả, sau đó vội vàng quay người, nhưng lại quên mất phải bỏ mấy chuỗi mành vẫn cầm ở tay ra, kết quả là theo quán tính, chuỗi mành đó bị nàng kéo đứt rơi xuống đất, vung vãi những hạt châu khắp sân khấu. Nhan Tử La giờ đã được lĩnh hội thế nào gọi là “hạt lớn hạt bé rơi xuống đĩa ngọc” rồi, mắt nàng như muốn rớt theo những hạt châu đó. Cho đến khi những hạt châu dừng lại ở chỗ mà chúng phải dừng, lăn đến chỗ mà chúng phải lăn, Nhan Tử La mới thu ánh mắt lại. Nhìn mấy hạt châu vẫn còn vương trên tay mình và một sợi dây, giống như cầm phải thứ gì đó bóng rẫy cả tay, nàng vội càng thả ra. Mấy hạt châu đó cũng nhảy tưng tưng mấy cái rồi lăn xuống, có điều lần này Nhan Tử La chẳng còn tâm trạng đâu mà nhìn nữa. Còn nhìn tiếp thì có lẽ chút nữa My Liễm Diễm sẽ xâu nàng lên luôn mất. Nhìn những khuôn mặt ngẩn ngơ thẫn thờ dưới sân khấu, Nhan Tử La nhếch nhếch khóe miệng, vội vàng nói liền mấy câu: “Thật ngại quá”, vừa nói vừa lùi về phía sau bức mành. Sau khi sự việc xảy ra, Nhan Tử La nói, bức mành châu này nhất định là không hợp mệnh với mình, nếu không sao trong vòng chỉ có mười phút mà Nhan Tử La nàng lại có thể bị nó “giữ” lại hai lần, lần này lại là tóc của nàng. Nhan Tử La chẳng buồn nghĩ ngợi gì nhiều, giơ tay lên giật tóc, hậu quả là chiếc khăn che mặt vốn được buộc chẳng mấy chắc chắn đã thành công trong việc tự do vận động, chuẩn bị thân thiết về gặp gỡ đất mẹ. Cũng may Nhan Tử La đã kịp thời ngăn chặn hành động vô tổ chức này của chiếc khăn che mặt, giơ tay túm lấy nó, úp thẳng lên mặt rồi quay người bỏ chạy.

Đám A ca trợn mắt há miệng kinh ngạc.

“Đây là … My cô nương ư?”, Dận Nhưng hỏi. Mặc dù chỉ thấy trong chớp mắt, không được đẹp lắm, nhưng giọng hát đúng là rất đẹp.

“Không phải”, Dận Ngã trầm giọng nói.

“My cô nương cũng chỉ đến thế mà thôi, cứ nghĩ My cô nương đó phải là một nhân vật thần tiên cơ đấy?”, Dận Nhưng kinh ngạc nói.

“Hả?”, Dận Ngã sững người lại, không kịp phản ứng.

“My cô nương? Không phải thần tiên, mà là một nhân vật giống như yêu tinh vậy, có thể bắt hồn người khác.” Dận Đường cười gọi một tiếng, “Hạ Chí!”, một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp liền xuất hiện ngay ở cửa: “Cửu gia có gì dặn dò”, hoàn toàn không có vẻ gì là bị giật mình cả.

“Tối nay My cô nương hát bài gì? Vừa rồi có phải là một cô nương mới đến không? Sao chưa từng gặp bao giờ?”, Dận Đường hỏi.

“Các vị A ca, thật ngại quá, My cô nương hai ngày nay bị đau họng, hôm nay không thể hát cho các vị A ca nghe. Người vừa rồi là…”, lời vừa nói xong, một bóng người thoáng cái đã xuất hiện trước cửa, “Người vừa rồi là bạn của tôi, không phải là cô nương ở đây”, vừa nói vừa bước vào, nhún nhún người, “Liễm Diễm xin thỉnh an các A ca”. Xong, nàng ta đứng dậy nhìn khắp các vị A ca anh tuấn một lượt, đương nhiên đầu tiên là phải liếc nhìn vị A ca mà nàng ta đã thầm thương trộm nhớ bao lâu nay, lúc này không biết chàng đang nghĩ gì, cầm chiếc cốc xoay xoay, nhưng lại không uống.

“Thì ra vị này mới là bà chủ My, quả nhiên, nghe danh nhưng chưa được gặp mặt”, Dận Nhưng nói. Đúng là quốc sắc, kiều diễm. Chẳng trách lão Cửu nói nàng ta là yêu tinh.

Dận Tường nhìn nhìn Dận Chân, dùng ánh mắt như muốn hỏi: Thế nào Tứ ca, so với Niên phúc tấn thế nào?

Nhưng thứ mà hắn nhận lại chỉ là một ánh mắt lạnh lùng: Không được đoan trang.

“Nghe danh? Thái tử gia nghe nói Liễm Diễm là người như thế nào?”, Liễm Diễm cười khẽ.

“Người đẹp, giọng hay”, Dận Nhưng nói đơn giản bốn từ.

“Vậy theo Thái tử gia thì sao?” Liễm Diễm nói tiếp.

“Người đẹp, có lẽ giọng cũng đẹp”, Dận Nhưng nói.

“Thái tử gia thật biết nói, Liễm Diễm xin đa tạ người đã khen. Để hôm khác giọng Liễm Diễm khá hơn, hi vọng sẽ lại được đón tiếp các vị”, Liễm Diễm đãi bôi nói.

“Quá lời rồi, có My cô nương ở đây, Thập gia khẳng định là sẽ thường xuyên tới thưởng thức”, Dận Đường cười nói. Sắc mặt Dận Ngã lập tức trở nên không tự nhiên.

“Cái đó… My cô nương, loại bánh ngọt đó hôm nay không có nữa à?”, Dận Trinh hỏi. Nói đi nói lại vẫn là nói đến phụ nữ, thật vô vị.

“Xin lỗi Thập tứ gia, hôm nay đầu bếp xin nghỉ không đến, vì vậy cũng không có bánh ngọt”, Liễm Diễm dịu dàng đáp. Ha ha, đầu bếp còn bận lên hát, làm gì có thời gian làm điểm tâm. Mặc dù cô ta thích làm điểm tâm hơn là hát.

“Không phải chỉ có một đầu bếp làm đấy chứ?”, Dận Trinh không tin hỏi lại.

“Chỉ có người đó biết làm thôi. Thập tứ gia muốn ăn xin mời hôm khác hãy đến”, Liễm Diễm nói. Nhưng ngày mai cô ta có bãi công hay không lại là vấn đề cần giải quyết đây.

Liễm Diễm ngẩng đầu nhìn khắp các vị A ca tuấn tú một lượt nữa, vị ngồi bên tay phải Thái tử gia kia chắc là chồng của Nhan Tử La nhỉ? Lạnh lùng quá, mình đứng xa thế này mà cũng thấy sởn cả da gà. Thật không dám tưởng tượng, sao cô ta có thể sinh con cho hắn nữa chứ, không biết con bé con có phải là một “băng nhân” không nữa. Có điều có một ông chồng lạnh như vậy mùa hè chắc sẽ mát lắm… Liễm Diễm đang suy nghĩ lung tung, Dận Tự đột nhiên nói: “Thế nào? Người chỗ My cô nương đều học được cách ngẩn người ra như vậy à!”. Trước mặt bao nhiêu A ca thế này mà vẫn còn có thể ngẩn ra được, c ô nương vừa lên sân khấu là người đầu tiên, My Liễm Diễm xinh đẹp này là người thứ hai.

“Thất lễ rồi”, My Liễm Diễm cười cười. Lúc nào đó chắc phải đến thăm tiểu băng nhân của Nhan Tử La và Băng Sơn tiên sinh kia mới được. “Vậy Liễm Diễm không làm mất nhã hứng của các A ca nữa, Liễm Diễm cáo lui”, nàng ta lại nhún nhún người. Vừa đi ra đến cửa, liền nghe thấy có người hỏi: “My cô nương có thể cho bọn ta biết tên của cô gái vừa rồi không?”.

Liễm Diễm quay người lại, thì ra chính là vị A ca ngồi bên trái của Thái tử gia, nghe nói là Đại a ca. Nàng ta cụp mắt, suy nghĩ đắn đo mấy lượt, chuyện gì thế này? Sao vừa nghe Nhan Tử La hát một khúc mà đã “dám hỏi quý danh rồi”? Không thể trả lời hắn ta tên thật, nếu không vị mặt lạnh như sắt ngồi bên cạnh kia chắc chắn sẽ dùng “ánh mắt băng hồn” với mình mất. Nhưng, Đại a ca đã hỏi không thể không trả lời, thôi, bịa ra một cái tên vậy, “Bạch hồ ly” kết hợp với “Nhan Tử La” thành Bạch Nhan? Bạch La? Đều chẳng ra gì.

“Bẩm, khuê danh của cô ấy là Bạch La.” Nghe sao cứ như tên một loại rau ý nhỉ? Thôi kệ đi, còn hay hơn là Bạch Diêm [2]

[21] Bạch Diêm: Diêm là muối, Bạch Diêm là muối trắng. Từ “Diêm” đọc đồng âm với từ “Nhan”.

“Bạch La? E không phải là tên thật nhỉ?”, Dận Đề nhìn thẳng vào mặt My Liễm Diễm nói.

“Ha ha”, My Liễm Diễm che miệng cười, động tác này nàng ta làm càng ngày càng thành thạo. “A ca, người đã hỏi, Liễm Diễm không thể không trả lời, nhưng bạn bè với nhau cũng không thể không để tâm. Vì vậy mong người thứ lỗi.” Giở trò ra với người thông minh là việc chỉ kẻ ngốc mới làm, My Liễm Diễm nàng vẫn còn muốn sống.

“My cô nương thật nghĩa khí. Nếu đã vậy, ta sẽ tự điều tra, cũng không nên khiến My cô nương phải phản lại nghĩa khí của mình.” Dận Đề vừa nói xong, mấy vị A ca mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường.

“Vậy đa tạ A ca đã hiểu cho Liễm Diễm. Liễm Diễm cáo lui.” Ra khỏi phòng, Liễm Diễm liền chau mày, sao lại gặp phải một chủ nhân như thế nhỉ? Chuyện họ muốn tra thì có gì là không tra ra được. Tra ra được rồi thì người tiếp theo tìm tới nàng ta gây phiền phức chắc sẽ là vị A ca mặt sắt kia. Không tra ra, thì Đại a ca cũng sẽ không dừng lại, xem ra Lan Quế phường của nàng ta chẳng còn được bao ngày tử tế nữa. Mệt quá! Có lẽ vẫn nên để kẻ gây họa kia về nhà lánh nạn trước đã.

Nguồn: truyen8.mobi/t54899-toi-chan-tam-chuong-29.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận