Bách Hợp lo tới muốn khóc, nhưng mấy vị A ca này lại không cho cô ta đi gọi chủ nhân, đành đứng đây nhìn thôi. Thật sự cô ta rất sợ, chủ nhân tự ý đón một cô gái khác vào nhà đã là không đúng rồi, huống hồ lại còn uống rượu say lướt khướt.
Các A ca mỗi người một tâm trạng khác nhau nhìn hai người đang ngồi ở thủy đình phía không xa kia, đó chính là hai người được Đại a ca xưng là “Song bích”, đáng tiếc một người đã là của lão Tứ, người kia trái tim lại thuộc về lão Bát, nhưng cô nàng My Liễm Diễm này cũng thật to gan, dám thừa nhận thích lão Bát ngang nhiên như vậy, dũng cảm tới mức đáng khen ngợi.
“Nhan Tử La, tôi yêu chàng ấy, nhưng chàng ấy không yêu tôi.” My Liễm Diễm cười khổ, “Tại sao? Cô nói xem tại sao chàng ấy lại không yêu tôi?”.
“Không yêu cô? Thế thì yêu người khác rồi!” Nhan Tử La uống một hớp rượu, “Nếu hắn ta đã yêu người khác, thì cô cũng đi yêu người khác đi! Từ bỏ đi, thật là, ha ha, không linh hoạt gì cả… A, cẩn thận đụng đầu vào cây!”.
“Tôi đã thử rồi.” My Liễm Diễm ngồi xuống cạnh Nhan Tử La, lắc lắc vai nàng khóc: “Không ích gì, không ích gì cô có biết không? Càng muốn quên lại càng không quên được, làm thế nào bây giờ?”, rồi dựa hẳn người vào vai Nhan Tử La.
“Con cá mất bao giờ cũng là con cá to, vẫn luôn thế mà! Ngay từ đầu cô đã không nên để mặc cho bản thân mình yêu hắn.” Nàng thở dài, “Đó là độc dược, một khi đã uống, cũng có nghĩa là cô đang chờ đợi cái chết từ từ, đạo lý này mà cô cũng không hiểu sao? Có điều, có lẽ độc dược đó vẫn chưa vào tới lục phủ ngũ tạng của cô phải không? Ha ha, không đến nỗi chết ngay”.
“Cô không trúng độc chắc? Chẳng phải lòng cô cũng đang lưu giữ một bóng hình?”, My Liễm Diễm đột nhiên khẽ cười hỏi. Không biết rằng câu hỏi này của mình khiến trái tim người nào đó giật thót cả lên.
“Tôi?” Nhan Tử La tự chỉ vào mũi mình, “Hai chúng ta không ở cùng một độ cao, tưởng tôi cũng giống cô chắc, tôi không ngốc thế đâu. Tôi ấy à, không hứng thú với việc tự sát. Ha ha, nói cho cô biết, ngay từ đầu, vì không muốn gặp chàng, tôi đã tự mình nhảy xuống hồ, kết quả bị cảm sốt, uống thuốc nhiều ngang với uống nước lọc. Có điều, ha ha, được sống vài năm tiêu dao thì cái giá ấy cũng không quá đắt. Ha ha, cô nói xem tôi rất thông minh đúng không?”.
“Thế bây giờ thì sao? Bây giờ chẳng phải chàng ta đối với cô rất tốt à?” My Liễm Diễm tiếp tục uống rượu.
“Rất tốt? Ha ha, đấy là vì thấy mới lạ. Đàn ông mà.” Nhan Tử La cướp lấy ly rượu dốc vào miệng, “Đàn ông kẻ nào cũng thích sự mới mẻ, nhưng, con người ai chẳng thế. Có câu nói này cô đã nghe bao giờ chưa?”. Nhan Tử La lại dốc rượu vào miệng. “Ha ha, nếu đàn ông mà đáng tin, thì lợn cũng có thể trèo cây. Đặc biệt những người đàn ông có quyền có tiền như họ lại là những người nguy hiểm nhất”.
“Thuận Trị hoàng đế rất si tình, khô ng chừng trong đám hậu nhân của ông ta lại có một người như thế thì sao?”, My Liễm Diễm cười nói. Nàng ta đã từng là một diễn viên trong đoàn làm phim, nên có biết một chút.
“Si tình? Đấy là vì Đổng Ngạc thị đã chết vào lúc nàng ta xinh đẹp nhất, nếu nàng ta không chết, ngày nào đó nàng ta sẽ già đi, sẽ xấu đi, tóc bạc da nhăn, đừng nói đàn ông, đến phụ nữ cũng chán chẳng buồn nhìn nàng ta đâu.” Nhan Tử La cốc cốc vào trán My Liễm Diễm, “Cô đấy, đừng để mấy thứ truyện cổ tích thần thoại lừa, tin vào miệng đàn ông thì thà tin rằng trên thế giới này có ma còn hơn. Đàn ông kẻ nào chẳng giống nhau, đứng núi này trông núi nọ, bác ái vô cùng”.
“Cũng không thể đánh đồng cá mè một lứa!” My Liễm Diễm suy nghĩ rồi nói, “Luôn có ngoại lệ”.
“Có thì có, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi và cô, đúng không? Có điều, cô vẫn còn may mắn hơn tôi, cô vẫn là con chim nhỏ được tự do bay lượn trên bầu trời”, Nhan Tử La lắc lắc đầu.
“Cô nhớ nhà không?”, Nhan Tử La hỏi. Nàng luôn mơ thấy bố mẹ, rất muốn khóc, thế là nàng liền chiều theo tâm trạng mình bất giác khóc lớn, “Tôi nhớ lắm, nhớ bố nhớ mẹ, giờ tôi rất muốn được mẹ véo tai mắng mỏ, nhưng tôi không quay về được nữa, không quay về được nữa. Ở đây, chỉ có một mình tôi, con gái không phải là của tôi, chồng cũng không phải của tôi, đến cơ thể cũng không phải của tôi nốt. Tôi… là một cô hồn dã quỷ!”.
“Tôi đã quên mất hình dáng bố mẹ mình rồi, Nhan Tử La, có phải tôi bất hiếu lắm không?” My Liễm Diễm ngẩng đầu nhìn trăng, “Thôi thôi, đừng nói tới chuyện này nữa, dù sao cũng không thể quay về được, hãy sống cho những ngày sắp tới đi!”.
Nhan Tử La rót rượu vào đầy hai ly, “Đúng đúng đúng, sống ngày nào biết ngày ấy, có tình vô tình cũng chẳng quan tâm. Ha ha, ngày mai thế nào đấy là việc của ông Trời, chúng ta chỉ cần sống để đợi đến ngày mai đến là được!”.
“Hô.
“Hôm nay không say không về.” My Liễm Diễm nâng ly; lại dốc thẳng vào miệng.
“Được! Không say không về.” Nhan Tử La cũng một hơi uống cạn. Hai người rót qua rót lại, chẳng mấy chốc bình rượu đã nhẵn.
“Hết rồi à? Nhan Nhan.” My Liễm Diễm cố gắng với lấy bình rượu khác, “Tôi còn chưa say mà. Ha ha, cũng may tôi mang rượu tới”, thế là liền mở nắp ra, ai ngờ dùng sức quá mạnh, bình rượu văng luôn xuống đất.
“Cô đúng là tạo nghiệt mà, tiếc quá tiếc quá, còn chưa uống”, Nhan Tử La đặt ly xuống nói.
“Không được uống nữa, Nhan Nhan, cô hát cho tôi nghe được không?” My Liễm Diễm nằm bò ra bàn nhìn Nhan Tử La.
“Không hát, tốt nhất tôi nên giả câm mới không gây chuyện. Giờ đến xích đu tôi còn không chơi mà”, Nhan Tử La cười đáp.
“Tại sao lại không chơi?” My Liễm Diễm không biết đã vớ được cái gì đó cho vào miệng.
“Ngồi xích đu cũng gây họa. Ha ha, tôi còn chưa muốn bị chém đầu.” Nàng sờ sờ lên cổ, “Cô xem, cái cổ mềm thế này, một đao chém xuống”, nàng làm động tác chặt ngang cổ, “Cạch một tiếng, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời mọc mặt trời lặn nữa! Cái chết lý tưởng nhất đối với tôi đấy là chết già, chết hạnh phúc, tôi không muốn tự tay cầm đầu mình đi chuyển giới đầu thai đâu”. Nhan Tử La vặt một quả nho ăn, chẳng buồn cả nhổ vỏ.
“Tôi đã nói cô là một mầm họa mà cô còn không chịu thừa nhận”, My Liễm Diễm cười nói, “Nếu cô không chịu hát, thì tôi hát cho cô nghe vậy. Dù sao tôi cũng chỉ là một thường dân vô danh, chẳng ai muốn chém đầu tôi cả”. Nói xong nàng ta loạng choạng đứng dậy, “Hát gì bây giờ?”.
“Bài Trăng có từ bao giờ, rất kinh điển!” Nhan Tử La chống cằm nhìn.
“Được!” My Liễm Diễm liền cong đôi môi mềm lên hát. Vừa hát vừa loạng choạng hất tay áo nhảy, nhảy tới mức tóc tai xõa xượi. Nhan Tử La vừa ngồi ăn nho vừa nghe.
“Nhan Nhan, cô lại đây nhìn xem, có phải tôi bị hoa mắt không?” Giọng nói như trong ảo mộng của My Liễm Diễm truyền tới, “Tôi nhìn thấy Bát gia này, ha ha, còn cả người đàn ông của cô, còn nữa, còn cả Cửu gia, Thập gia, này, ồ, Ngũ gia”.
“Cô uống nhiều quá, nên nhìn nhầm rồi.” Nhan Tử La rất đau đầu, nằm bò ra bàn mơ màng nói, “Họ giờ có lẽ đã về nhà ôm vợ rồi”.
My Liễm Diễm hai mắt mơ màng, bộ dạng rất nghi hoặc, sau đó lắc lắc lư lư đi về chỗ, vừa đi vừa lắc đầu nói: “Nhìn nhầm rồi, độc dược sẽ tạo ảo giác mà”.
Đi về tới bàn, thấy Nhan Tử La đã nằm bò ra đấy ngủ từ lâu, nàng ta liền ra sức lay nàng: “Quay về nhà ngủ đi, ngủ ở đây sẽ ốm đấy”.
Nhan Tử La bị lắc tới mức không chịu được, chống bàn đứng dậy, “Làm phiền người khác khi ngủ sẽ bị sét đánh có biết không hả? Không uống với cô nữa, tôi muốn ngủ, hôm khác chúng ta lại uống tiếp”. Nàng vịn vào những chiếc cột trong thủy đình bước ra ngoài, đến chỗ cây cầu vòm không có chỗ để bám nên suýt nữa ngã xuống nước. Cũng may có một bóng đen lao vụt tới, túm chặt lấy cánh tay nàng, sau đó đỡ nàng đứng vững. Nhan Tử La nhìn nhìn, “Yến Tử à, Bách Hợp đâu?”. Vân Yến lắc lắc đầu.
“Ám Hương? Sơ Ảnh?” Nhan Tử La lại gọi, thấy hai a hoàn đó mặt mày hết sức nghiêm túc đi tới, nàng chỉ chỉ vào My Liễm Diễm nói, “Thu dọn phòng của Mẫn Mẫn cho cô ấy ở. Ha ha, đừng cho cô ấy uống nữa”. Ám Hương, Sơ Ảnh vâng dạ, Nhan Tử La liền để Yến Tử dìu đi. Ám Hương, Sơ Ảnh nhanh nhẹn đỡ My Liễm Diễm đi theo.
“Xem ra, hôm nay có lẽ không uống được rượu rồi, Thập tứ đệ”, Dận Tường nhìn Dận Trinh nói.
“Đành để hôm khác thôi.” Dận Trinh nói với vẻ mặt thất vọng, rượu không được uống, bánh không được ăn, còn bị người ta gọi là độc dược, thật là một tết Trung thu thê thảm.
“Khiến các vị phải vất vả một phen, thật ng i quá, hôm khác sẽ đãi tiệc thỉnh tội”, Dận Chân nói, nhưng mất lại nhìn theo hướng Nhan Tử La vừa đi. Giỏi lắm, trong mắt nàng ta, chàng chính là thứ độc dược mà người khác tránh không được sợ không xong, chàng còn tưởng nàng ta sẽ oán trách vì mấy năm nay không hỏi thăm. Giờ thì xem ra là chàng tự coi trọng bản thân mình quá, nàng ta còn thích chàng không đến, không quản nàng ta kia. Có lẽ vẫn nên nhanh chóng đưa nàng ta hồi phủ, nếu không sẽ có ngày nào đó nàng ta bỏ trốn khỏi biệt viện thôi.
“Cũng đành vậy”, Dận Trinh nói, “Các huynh, chúng ta về thôi, tết Trung thu mà, chúng ta về nhà ôm vợ của mình thôi”. Người phụ nữ này coi đám A ca các chàng đều là quỷ háo sắc cả. Có điều, lát nữa Tứ a ca chẳng phải cũng sẽ ôm vợ đấy sao? Dận Trinh cười gian tà.
“Còn nói đệ không muốn, lão Thập tứ, đệ không thành thật”, Dận Ngã kháng nghị, liền bị Dận Trinh bịt miệng, Dận Đường kéo cánh tay lôi đi.
“Tứ ca, vậy chúng đệ cáo từ”, Dận Kỳ khum tay nói. Dận Tự đứng bên cạnh khẽ gật gật đầu. Dận Chân tiễn các vị A ca ra đến cửa, Dận Tường chợt dừng bước, nói: “Tứ ca, ngày mai không lên triều, đừng ngủ sớm quá”. Không đợi Dận Chân trừng mắt nhìn, hắn lập tức chạy biến đi như làn khói. Dận Chân rảo bước đi về phía Thu Dật trai.