Tối Chung Trí NăngTác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Chương 152: Không chế cổ phần Trung Hằng chế thuốc
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Loại thuốc giảm béo mang gây thu hút người dùng một cách mạnh mẽ ở thành phố F thế nhưng trong thời gian ngắn vài ngày, đã có cả trăm người phụ nữ sử dụng thuốc giảm béo này phải nhập viện. Hơn nữa rất nhanh, Dược Trung Hằng đã bị nhiều người cùng kiện ra tòa, còn bị ban quản lý thị trường điều tra…
Đỗ Thừa mấy ngày nay đều chú ý đến tin tức về Dược Trung Hằng. Những tác dụng phụ đó thực sự Đỗ Thừa đã biết trước, chỉ dẫn đến tiêu chảy và mất sức mà thôi, xem ra thì không quá nghiêm trọng. Thế nhưng theo tình hình mấy ngày nay, xuất hiện vấn đề trên quy mô lớn như vậy, đối với Dược Trung Hằng mà nói thì đây quả thực là một sự chấn động rất lớn.
Lâm Trung Lăng không để Đỗ Thừa đợi lâu, Dược Trung Hằng bị kiện ra tòa đến ngày thứ ba, Lâm Trung Lăng đã tìm đến.
Lâm Trung Lăng quả thật là đã gầy đi, cả người so với trước phải giảm đi ít nhất là khoảng bốn mươi cân. So với cái dáng vẻ béo nặng nề trước kia thì trông có khí chất hơn nhiều, chỉ là có lẽ do chuyện thuốc giảm cân mấy ngày gần đây, sắc mặt trông rất khó coi.
“Đỗ lão đệ, tôi lại phải tìm đến cậu để nhận tội đây”.
Thấy Đỗ Thừa ngồi trên sô pha lạnh lùng nhìn mình, Lâm Trung Lăng cảm thấy rất xấu hổ nói với Đỗ Thừa, thế nhưng trong ánh mắt đầy sự khó hiểu.
Thuốc giảm cân đó đích thân hắn đã thử nghiệm qua, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Theo như phương thuốc đó sản xuất sản phẩm, sau đó kiểm nghiệm cũng không phát hiện ra vấn đề gì, Lâm Trung Lăng thực sự không thể hiểu nổi. Tại sao có người dùng qua hiệu quả rất tốt chỉ là có một vài phản ứng ngược lại, thế nhưng lại có một số người sau khi sử dụng lại có nhiều phản ứng xấu như vậy?
Cũng may những người đó chỉ là thân thể bị mất sức, còn có người không ngừng bị tiêu chảy chứ không có phản ứng gì khác nữa. Nếu mà có vấn đề liên quan đến an toàn sinh mạng thì e rằng Dược Trung Hằng sẽ bị đóng cửa luôn.
Nếu biết trước như vậy, Lâm Trung Lăng nhất định sẽ không tham lam đi sản xuất loại thuốc giảm cân này, để đến hiện tại Dược Trung Hằng gần như bị thân bại danh liệt.
Vậy nên, Lâm Trung Lăng đành phải tìm đến Đỗ Thừa bởi vì hắn thực sự nghĩ không ra nguyên nhân nào tại sao thuốc giảm cân lại bị như vậy.
“Anh tìm tôi thú tội?” Đỗ Thừa vốn đã biết Lâm Trung Lăng nói chuyện gì nhưng hắn vẫn không có biểu hiện gì.
“Đều là tôi sai, là tôi tham lam, giấu giếm anh đem sản xuất loại thuốc giảm cân đó, chỉ là không ngờ đến loại thuốc đó cuối cũng lại xảy ra vấn đề. Người sự dụng sau khi uống thì bị tiêu chảy và mất sức, hơn nữa tình hình còn tương đối nghiêm trọng. Đỗ Thừa, anh có thể nói cho tôi được không, tại sao lại có thể như vậy?” Lâm Trung Lăng với vẻ mặt đầy xấu hổ, không biết là thật hay là giả vờ.
Nghe Lâm Trung Lăng nói xong, Đỗ Thừa tất nhiên làm mặt lạnh hơn một chút, không nói gì, chỉ rút từ trong ví ra một tờ biên lai năm mươi triệu ra.
Nhìn tờ biên lai năm mươi triệu trong tay Đỗ Thừa, Lâm Trung Lăng cảm nhận một cách rõ ràng sau lưng hắn mồ hôi lạnh đang không ngừng chảy xuống.
“Đỗ lão đệ, cậu yên tâm, năm mươi triệu này nhất định tôi sẽ đền bù cho cậu không thiếu một đồng, chỉ là chuyện lần này nhất định cậu phải giúp tôi, nếu không lần này tôi chết chắc rồi” Hiện tại Lâm Trung Lăng có thể bỏ ra năm mươi triệu nhưng nếu đưa ra thì từ hôm nay trở đi Lâm Trung Lăng hắn chỉ có thể ăn không khí mà thôi.
“Thật là ngại quá, tôi không có hứng thú”.
Đỗ Thừa tất nhiên không dễ dàng giúp Lâm Trung Lăng, chỉ lạnh lùng nói một câu.
Lâm Trung Lăng thấy Đỗ Thừa lạnh lùng như vậy, nhớ đến Đỗ Thừa đã nhiều lần cảnh cáo trước đây, mồ hôi lạnh sau lưng Lâm Trung Lăng lại chảy càng nhiều. Khóe miệng nhăn lại, đành phải thỉnh cầu: “Đỗ lão đệ, tôi cầu xin cậu, nếu cậu giúp tôi, sau khi chuyện này xong xuôi, tôi sẽ đưa anh sáu mươi triệu, không, bảy mươi triệu, anh thấy thế nào?”
“Tôi đã nói qua với rồi, tôi không có thích tiền. Nếu không có chuyện gì khác thì anh đi đi!” Đỗ Thừa lạnh lùng đáp, căn bản không chút động lòng, sau đó trực tiếp đứng dậy.
Đỗ Thừa nói một cách tuyệt tình thế nhưng khi Lâm Trung Lăng nói như vậy, nếu không có hứng thú với tiền như lời nói, vậy thì không có nghĩa là không hứng thú với những thứ khác.
Nghĩ đến đây, Lâm Trung Lăng vội vàng nói với theo Đỗ Thừa: “Đỗ lão đệ, như này đi, nếu cậu có thể giúp tôi vượt qua cửa ải này thì cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng”.
“Cái gì cũng đáp ứng? Anh cho rằng hiện tại thì anh có thể cho tôi thứ gì?” Đỗ Thừa lộ rõ sự khinh thường trong ánh mắt.
Bị Đỗ Thừa nói như vậy, Lâm Trung Lăng mới nhận ra. Đúng, đúng như lời Đỗ Thừa nói, Đỗ Thừa muốn thì hắn cũng không có, với những thứ hắn có thì cơ bản đối phương lại không có hứng thú.
Điều này làm cho ánh mắt Lâm Trung Lăng dần hiện lên sự thất vọng.
Sau chuyện lần này, tiền bồi thường e rằng sẽ phải làm cho gia đình Lâm Trung Lăng mất đi ít nhất một nửa gia sản, thêm vào đó tiền phạt của quản lý thị trường và tiền điều trị, còn có tiền đầu vào để sản xuất thuốc, e rằng Lâm Trung Lăng hắn phá sản cũng không phải chuyện gì xa xôi.
“Không được nói nữa, tôi thực sự không phải loại người cạn tình cạn nghĩa. Hiện tại anh đã đem phương thuốc của sư phụ truyền ra ngoài, tôi cũng không có ý định giữ bí mật làm gì, nhưng như tôi đã từng nói với anh, nhất định sẽ có người trả giá cao để mua lại, vậy nên, nếu anh muốn cầu xin tôi, cũng có thể. Vậy hãy làm hài lòng khẩu vị của tôi đi”.
Đỗ Thừa chính là muốn Lâm Trung Lăng tuyệt vọng. Ngay lúc này, khi Lâm Trung Lăng tuyệt vọng, anh mới nói một tiếng mà lại rất dứt khoát và thẳng thắn.
Chỉ là những lời này đến tai Lâm Trung Lăng lại giống như lệnh trời vậy.
“Đỗ lão đệ, cậu nói thật chứ?” Ánh mắt Lâm Trung Lăng sáng lên, trực tiếp hỏi lại.
Đỗ Thừa không nói gì, xong lại tỏ ý đúng như vậy, nhìn vào mắt Lâm Trung Lăng thấy sự hy vọng tràn trề. truyện copy từ tunghoanh.com
Dù lần này triển khai bị thất bại nhưng nếu có Đỗ Thừa có thể đứng ra giải quyết vấn đề thì tất cả nhất định sẽ không thành vấn đề nữa, khải tử hoàn sinh là điều hoàn toàn có thể.
Chỉ là, Lâm Trung Lăng phải lấy cái gì ra để làm “thỏa mãn khẩu vị” của Đỗ Thừa. Tiền thì không thể rồi, cái duy nhất còn lại thì chỉ là cổ phần công ty dược phẩm Trung Hằng mà hắn đang nắm trong tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Trung Lăng nghiến chặt răng một cái, quay sang nói với Đỗ Thừa: “Đỗ lão đệ, tôi cho cậu cổ phần của Trung Hằng, cậu thấy thế nào?”
Đỗ Thừa không đáp nhưng có thể nhận thấy một cách ràng là không có hứng thú.
“Sao?” Lâm Trung Lăng lại cắn chặt răng hỏi.
Đỗ Thừa không trả lời câu hỏi mà trực tiếp nói: “Nếu không phải 80% thì đừng bàn!”
Lâm Trung Lăng hít một hơi, không ngờ khẩu vị cả Đỗ Thừa lại lớn như vậy.
Nếu nhưn theo bình thường mà nói, hắn ta nhất định là không cần suy nghĩ mà liền cự tuyệt rồi, thế nhưng hiện tại, Lâm Trung Lăng hắn chỉ có thể nhịn, hơn nữa còn phải nghiêm túc suy xét một lượt.
Cổ phần thì nhiều, nhưng nếu chuyển cho hắn thì Lâm Trung Lăng chỉ còn lại một chút. Nhưng nếu nói không thì e rằng không còn nhiều thời gian nữa dược phẩm Trung Hằng sẽ thảm bại trong tay hắn, mà cổ phần công ty thoạt nhìn thĩ sẽ rất ít nhưng nếu phương thuốc của Đỗ Thừa thật sự có tác dụng đến lúc đó, 20% cổ phần sẽ thu lại lợi nhuận, con số đó cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.
Vậy nên rất nhanh, Lâm Trung Lăng đã lựa chọn xong, cắn răng một cái, trực tiếp đáp: “Được, tôi đồng ý với anh”.
Thấy Lâm Trung Lăng đồng ý, ánh mắt Đỗ Thừa có phần nào vui vẻ. Rất đơn giản, hắn đã đạt được suy tính của mình.
Đối với Đỗ Thừa mà nói, một doanh nghiệp y dược đã có mấy chục năm lịch sử có sức hút lớn hơn nhiều so với việc tự mình thành lập một doanh nghiệp sản xuất dược phẩm, vì như vậy Đỗ Thừa có thể tiết kiệm được ít nhất là ba năm, thậm chí là năm năm.
Đây cũng là lý do tại sao Đỗ Thừa muốn cổ phẩn của Dược Trung Hằng. Đỗ Thừa có được không dễ dàng, nếu Lâm Trung Lăng không có lòng tham, Đỗ Thừa có thể hợp tác cùng hắn, đến lúc đó hắn có thể thu lại được không ít. Vậy mà hắn lại tham lam nên Đỗ Thừa cũng không nể mặt gì nữa.
Sau khi nói chuyện với Lâm Trung Lăng xong, Đỗ Thừa liền cũng Lâm Trung Lăng đi đến chỗ luật sư, hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần dược phẩm Trung Hằng.
Sau đó Đỗ Thừa mới cùng Lâm Trung Lăng đi đến Công ty dược Trung Hằng.
Dược phẩm Trung Hằng nằm ở khu vực phía nam ngoại thành thành phố F, có diện tích lớn. Hiện nay Dược phẩm Trung Hằng xem ra có chút cảm giác tan hoang, hiện tại rõ ràng như ban ngày là không thể so sánh với Dược phẩm Thiên Dung, hơn nưa gần đây lại còn chuyện ầm ĩ về thuốc giảm cân, cả chỉnh thể làm cho người ta có cảm giác âm u làm sao.
Lâm Trung Lăng lái một chiếc BMWs, nối sau đó là xe của Đỗ Thừa ở phía sau xe hắn rồi tiến thẳng vào Dược phẩm Trung Hằng.
Đợi sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe xong, Lâm Trung Lăng đầu tiên đưa Đỗ Thừa đi về phía phòng làm việc của hắn.
Đợi sau khi vào phòng, Lâm Trung Lăng lấy một tờ đơn thuốc từ trong tủ bảo hiểm ra, chính là đơn thuốc theo phương thuốc giảm cân mà Đỗ Thừa lần trước đã đưa cho hắn.
Đỗ Thừa nhìn kĩ một lần, về cơ bản thì giống như phương thuốc hắn đã kê cho Lâm Trung Lăng, chỉ là thiếu mất một vị thuốc. Đỗ Thừa cũng không do dự gì, nói thẳng: “Lâm tổng, vấn đề là trên phương thuốc này thiếu mất một loại thuốc dung hòa, người dùng một thời gian sẽ dẫn đến bị tiêu chảy và cơ thể mất sức.”
Nói xong, Đỗ Thừa trực tiếp viết thêm lên trên phương thuốc đó tên một loại thuốc nữa – Hoàng sâm.
Đây là một loại thuốc đông y rất phổ biến, nhưng trong loại thuốc giảm cân này lại có tác dụng rất lớn. Đỗ Thừa lúc trước rất đơn giản, hắn chỉ càn cắt nhỏ Hoàng Sâm ra, sau đó thông qua kĩ xảo “đoạt xảo thiên thượng” của Hân Nhi sau đó trực tiếp thêm vào dược liệu khác vào bên trong, người khác cơ bản là không thể nhận ra.
Cũng vì như thế nên Lâm Trung Lăng mới phải tìm đến Đỗ Thừa.
“Thảo nào xuất hiện vấn đề như vậy. Mấy tên vô dụng kia”.
Nhìn thấy “Hoàng Sâm” cái tên thuốc này. Trong đầu Lâm Trung Lăng lúc này chợt nghĩ ra một cách đó là trực tiếp đổ lỗi cho mấy tên dược sĩ kia.