Tống Y
Tác giả: Mộc Dật
Chương 172: Lão thái bà hay chửi đổng
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Ngũ Vị đường vừa mở cửa, hán tử cò mồi có ngoại hiệu là "Mặt Dày” liền khập khà khập khiễng đi tới, vừa vào cửa đã mặt mày hớn hở chắp tay nói: "Thần y! Đỗ thần y! Thật sự không hổ là thần y thiện trường Hoa Đà thần kỹ! Thuốc mà hôm qua ngài kê cho ta thực sự là rất hữu hiệu, ha ha, bị đánh hai mươi đại bản xong, ta ngủ một giấc, hôm nay liền có thể xuống giường, nếu là ngày xưa, không nằm tám ngày mười ngày thì đứng hòng đứng dậy được."
truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Đỗ Văn Hạo cũng cười nói: "Đã có công hiệu, không đi tuyên truyền cho ta còn chạy tới đây làm gì?"
"Mua thuốc! Ta nghĩ rồi, ngài đây chính là một con đường tốt để kiếm tiền, ta và các nhà khác đi kiện đến nỗi mông đít nở hoa cũng chỉ được tí tiền, không bằng giúp ngài chào hàng bán thuốc, vừa kiếm được tiền lại vừa tiện lợi, ta thấy rằng còn tốt hơn là làm cò mồi kiện tụng, làm cái này nhất định sẽ kiếm được tiền, còn có thể chuyển tới các châu huyện ở lân cận để bán. Cho nên, ta hôm nay tới tìm ngài, là muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn với ngài. Ta muốn từ chỗ ngài mua buôn hai loại thuốc đó, giá tiền thì ngài ưu đãi cho ta một chút, thế nào?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Được, có điều ta đang bận, thế này đi, ta cũng định đề cao danh tiếng, giá bán buôn thì bằng bẩy phần giá tiền thuốc hôm qua, ngươi khi đi chào hàng thì giúp ta dương danh là được. Trên bình thuốc của ta cũng có dán nhãn của dược phô.
Mặt Dày đại hỷ, nói: "Được! Cứ quyết định vậy đi. Ta nhất định sẽ tuyên truyền danh tiếng của ngài."
Mặt Dày lấy ra năm chục lạng bạc, mua một lượng hàng, cho vào túi lớn rồi xách đi, vừa đi khập khiễng vừa cười ha ha.
Đỗ Văn Hạo đang muốn tọa đường khám bệnh thì ở cửa lại có một cỗ kiệu được khênh tới, Hầu sư gia đung đưa quạt xếp từ kiệu bước xuống, cười ha ha bước vào, chắp tay nói: "Đỗ đại phu!"
Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy chắp tay: "Hầu sư gia, đã lâu không gặp, ông cũng tới kinh thành rồi ư?"
"Ừ, Trang tri huyện được điều nhiệm làm thiếu doãn của phủ Khai Phong, mời ta làm trợ tá, ta tranh thủ về thăm nhà, cho nên tới muộn."
Đỗ Văn Hạo rất có hảo cảm với vị sư gia tinh minh này, nghe vậy liền chúc mừng hắn.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Hầu sư gia nói: "Chuyện đào tạo bà đỡ mà hôm trước tiên sinh thương nghị với đại lão gia nhà ta đã an bài ổn thỏa rồi, lão gia bảo ta đến nói một tiếng là ngày mai bắt đầu lên lớp, vào buổi sáng và buổi chiều. Bởi vì nhân số khá lớn, mà nhân số của mỗi một kỳ thì không thể quá nhiều, như vậy sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả, cho nên sau khi thương nghị thì quyết định mỗi kỳ mười người, mười ngày một kỳ, đào tạo cho đến khi xong thì thôi. Ngài thấy thế nào?"
"Trước tiên cứ vậy đi. Không được thì điều chỉnh sau."
Sau khi nói xong, Hầu sư gia lên kiệu trở về.
Nghe nói ngày mai bắt đầu lên lớp, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi rất khẩn trương, Đỗ Văn Hạo nói với hai người, đi rồi thì không cần phải tranh luận với bọn họ, cũng không phải ngồi yên trong phòng học để giảng, trước tiên an bài dạy mẫu mấy ngày, sau đó thì thực tập trực tiếp. Đừng nói với những bà đỡ rằng vì sao phải làm thế này, chỉ cần nói cho bọn họ biết nên làm gì. Sự vụ mà nha môn yêu cầu, những bà đỡ này phải chiếu theo mà làm.
Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi suy nghĩ xem nên triển khai dạy mẫu và thực tập như thế nào, sau khi thương lượng xong, buổi chiều Đỗ Văn Hạo lại lắng nghe hồi báo của bọn họ, sau đó tiến hành điều chỉnh cho hai nàng.
Sau khi an bài xong, Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng nhàn rỗi bắt đầu tọa đường khám bệnh.
Khi tới lượt một người trung niên, do cảm thấy có chút quen mắt, hắn liền hỏi: "Ngươi đã tới khám bệnh rồi đúng không?"
Người trung niên cười nói: "Vâng thưa đại phu, hôm qua ta đã đến rồi, một nửa bên mặt của ta không nghe theo sự điều khiển, ngài kê thuốc cho ta, uống xong hai thang thì đỡ, thuốc của ngài thực sự rất linh!"
Đỗ Văn Hạo nói: "Chẳng trách ta thấy ngươi quen mặt, hôm qua một nửa mặt của ngươi bị liệt, hiện tại đã đỡ rồi, không còn giống như ngày hôm qua nữa. Ha ha, hôm nay tới có chuyện gì vậy?"
"Là thế này, Đỗ đại phu, hàng xóm của chúng tôi có một lão thái thái, họ Trầm, cho nên mọi người đều gọi là Trầm đại nương. Bà ta cũng bị liệt nửa mặt, bị nhiều năm lắm rồi, nghe nói diện than của ta uống hai thang thuốc là khỏi, bảo ta dẫn tới đây tìm ngài chữa." Nói xong, người trung niên quay lại vẫy tay với một lão thái thái đang ngồi trên bằng ghế dài ở đằng sau.
Trầm đại nương này khoảng sáu bảy mươi tuổi, thân hình cao to, nhưng lưng lại hơi gù. Miệng không ngừng lẩm bẩm. Sau khi bước vào, cuối cùng cũng nghe rõ bà ta nói gì: "Ai cũng nói là thần y, có mà thần y cái rắm! Thần y khoác lác cả thôi, thuốc cũng uống rồi, châm cứu cũng châm rồi, làm cho lòng bàn tay ta tróc hết da, ngứa muốn chết luôn, những tên thần y này chết không được yên đâu, trên đầu mọc sừng trên người mọc gai, đầu lưỡi mọc nhọt bụng lở loét..."
Đỗ Văn Hạo trong lòng cười khổ, Trầm đại nương này xem ra cũng khó chơi đây, nói không chừng thần kinh còn có vấn đề nữa. Loại bệnh nhân này chữa khỏi thì không sao, nếu mà không chữa khỏi thì ngồi đợi nghe chửi đi.
Trầm đại nương ngồi xuống cạnh bàn, Đỗ Văn Hạo quyết định bỏ qua bệnh nhân này, cười bồi nói: "Đại nương, diện than không phải là bệnh dễ trị đâu, có người khỏi rất nhanh, ví dụ như vị đại ca này, hôm qua uống thuốc, hôm nay là khỏi rồi, có người thì chữa thế nào cũng không khỏi, bệnh của lão gia người không phải là cũng vậy sao, chữa nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa khỏi, cho nên, ta sợ rằng cũng chịu thua."
"Không sao đâu, ta biết mà, không có đại phu nào là trị được bách bệnh cả, cho dù là thần y thì cũng có bệnh trị không được."
"Đúng rồi, đại nương, bà minh bạch đạo lý này là tốt rồi, ta chỉ là một đại phu trẻ tuổi, cũng chẳng được coi là thần y, cho nên, bệnh này của bà ta e rằng không chữa được."
Cơ nhục ở một nửa bên mặt của Trầm đại nương đã khô héo, mặt kia thì lộ ra một nụ cười thê lương: "Đỗ đại phu, ta nghe nói y thuật của ngài rất lợi hại, biết cả mổ bụng liệu thương nữa! Nghe nói y thuật này chỉ có Hoa Đà thần y mới biết, thế gian này giờ chỉ có ngài biết mà thôi, nếu ngài không chịu chữa cho ta, bà lão cô đơn như ta chỉ đành mang một nửa bên mặt quỷ này xuống đất gặp lão đầu tử và các hài tử của ta thôi."
Đỗ Văn Hạo nghe xong lời bà ta nói, hiếu kỳ hỏi: "Đại nương, bà không còn thân nhân nào khác ư?"
Vẻ mặt của Trầm đại nương lộ ra vẻ thê lương, thút thít nói: "không còn! Nhiều năm trước đã bị bệnh chết rồi, người này nối tiếp người kia, đều chết cả rồi, chỉ còn lại lão bà cô đơn ta sống trên thế gian này thôi! Hu hu!”
Đỗ Văn Hạo lập tức minh bạch, phàm là người già cô đơn bên cạnh không còn thân nhân, tính cách có hai loại khuynh hướng, hoặc là lầm lì, trầm mặc ít nói không qua lại với người khác, loại lão nhân này có chuyện gì cũng luôn để trong lòng, cho nên đặc biệt dễ sinh bệnh, hơn nữa suốt đời bị bệnh nặng nên ít giao du với người khác, rất dễ để bệnh kéo dài mà xảy ra nguy hiểm. Loại khác chính là giống như Trầm đại nương, rất thích lẩm bẩm tự nói với mình, đem tất cả những lời nói của mình ở trong lòng thông qua việc nói cho chính mình mà thành nói hết ra ngoài, đây là một loại thổ lộ tâm tình rất tốt, có thể xả ra được hết áp lực ở trong lòng, có lợi cho cả thể xác và tinh thần.
Bất kể là ai, sinh bệnh nhiều năm và chữa qua rất nhiều y sinh mà vẫn không khỏi, tâm tình khẳng định rất lo lắng, hơn nữa trong lòng nhất định cũng sẽ rất tức giận. Người bình thường muốn chửi ai thì cũng chửi sau lưng người ta, hoặc là tự mình chửi thầm trong lòng, nhưng những lão nhân cô độc thích tự nói với mình thì thường thường sẽ chửi cả ra ngoài, hơn nữa còn để cho người khác nghe thấy, như vậy có thể xả ra được hết áp lực và sự bất mãn ở trong lòng.
Sau khi minh bạch điểm này, Đỗ Văn Hạo rất đồng tình đối với đại nương này, liền lên tiếng an ủi: "Đại nương bà đừng gấp, ta chỉ nói là ta có thể không trị khỏi được bệnh của bà, chứ không nói là không trị giúp bà. Nói thật, vừa rồi ta nghe bà mắng các đại phu khác, trong lòng cũng lo ngay ngáy, chỉ sợ tới lúc trị không được, bà lại chửi luôn cả ta, ha ha, đây là một chút tư tâm của ta, cho nên muốn nói rõ với bà trước. Ta có thể trị giúp bà, cũng nhất định sẽ tận tâm chữa trị, nhưng nếu ta trị không khỏi, hắc hắc, bà đừng chửi ta nhé."
Trầm đại nương cười nửa mặt: "Được, ta không chửi! Ài, cái miệng thối này của ta, khi lão đầu tử nhà ta còn sống, ngày ngày đều nói cái miệng ta giống như thùng phân, ta rất tức giận, cãi nhau ầm ĩ với lão, cãi xong thì đâu lại vào đó. Ài! hiện tại muốn bị lão chửi vài câu cũng không thể nữa rồi, hu hu hu..."
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, cho dù Trầm đại nương bằng lòng tới lúc trị không khỏi thì sẽ không chửi mình, nhưng nếu thực sự trị không khỏi, bà ta có chửi mình thì mình cũng chẳng làm gì được bà ta. Chửi thì chửi đi, dẫu sao thì không thể chỉ vì sợ người ta chửi mà từ chối trị bệnh được.
Đợi tâm tình của bà ta ổn định lại, Đỗ Văn Hạo nói: "Đại nương, bà kể lại cho ta quá trình phát bệnh đi, được không?"
"Ừ, đại khái là vào khoảng bốn năm năm trước, ta đi thăm thân thích, uống mấy chén hoàng tửu, ăn thức ăn nguội, trên đường quay về thì bụng ta khó chịu, ta liền xuống xe trâu đi đại tiện ở trong lùm cỏ bên đường. Sau khi xong xuôi lại lên xe, lúc đó ta cảm thấy cổ hơi khó chịu, xoa bóp thì cũng không thấy đỡ, về tới nhà ta cũng không quá để ý đến cái này. Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, ta phát hiện không ổn, một bên mặt cứng đờ không có cảm giác, ngâm nước lạnh hay nước nóng đều không được, dùng sức xoa bóp cũng không xong. Thế là bèn tới dược phô tìm đại phu. Đại phu châm cứu cho ta, kê cho một thang thuốc rồi bảo mang về uống. Qua mấy ngày, không chỉ không có động tình gì, mà ngược lại còn bị nặng hơn, mặt giống y như người chết, ăn cơm thì một bên không nhai được, chảy nước miếng một cách mất tự chủ. Tức chết ta đó..."
Đỗ Văn Hạo nói: "Bà tới những đâu tìm đại phu? Đại phu kê thuốc gì cho bà?"
"Bốn năm năm nay, khám qua nhiều đại phu đến nỗi không nhớ nổi, còn kê thuốc gì thì ta không biết, ta không hiểu về y, nếu ta hiểu, còn cần những tên lang băm đó ư? Còn cần chúng dày vò đi dày vò lại, một chút hiệu quả cũng không có à? Cái đám hỗn đản này, chỉ biết lừa tiền của người khác thôi, lừa cả lão thái bà ta, kẻ nào cũng đáng chết! Chết rồi thì xương cốt bị chó ăn..."
Đỗ Văn Hạo vội vàng ngăn bà ta lại: "Đại nương, bà nói là không chửi nữa cơ mà, sao lại chửi rồi?"
"Xin lỗi, ta cứ nghĩ đế những kẻ này là lại tức giận, được, ta không chửi nữa, ngài mau khám bệnh cho ta đi, ai cũng nói y thuật của ngài như thần mà."
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy được, ta sẽ khám bệnh cho bà!" Hắn tiến lại gần quan sát thật kỹ, phát hiện mắt và miệng của bà ta đều lệch sang phải, cơ nhục chỗ bị đau khô héo, đoán rằng những thầy thuốc trước đã dùng những phương pháp quá mạnh mẽ làm ảnh hưởng đến chính khí (khả năng kháng bệnh), trong kinh lạc đã bị ứ máu. Hỏi: "Bà có chỗ nào không khỏe không?"
"Đầu hơi đau, miệng khô. Ngủ không ngon."
"Tiểu tiện và đại tiện thì sao?"
"Tiểu tiện vẫn tốt, nhưng đại tiện thì khô."
Đỗ Văn Hạo nhìn lưỡi, bắt mạch, phát hiện bà ta mạch sáp (http://yhoccotruyen.htmedsoft.co...cs/machsap.htm), bựa lưỡi không dày. Sau khi trầm ngâm một thoáng, nói: "Thế này đi, ta trước tiên sẽ châm cứu cho bà, xem xem có hiệu quả không, nếu được, thì chứng tỏ suy nghĩ của ta đúng, vậy sẽ theo đó mà chữa tiếp, nếu không được, e rằng là không đoán trúng bệnh."
"Được được! Nhất định là được mà!"