Tống Y
Tác giả: Mộc Dật
Chương 295 Tiểu lão nhi
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
☆°。。☆°。。°☆
。 .. __::_______ ★。
☆ /__________/ 。。
。 | _ 画_画 _ |_'| ☆ 。
|_______ღ.$$$$ღ_______|
Dụ Cáp Nhi hừ một tiếng, nói: "Lần này ta không cần phải khổ tâm lao lực để đối phó với ả nữa, ông trời chắc đã thấy ta đáng thương."
Đỗ Văn Hạo nghĩ, bất kể ai cũng không phải là người đáng thương, nhưng người ai đó lại là người đáng thương nhất, cho nên nói: Nữ nhân tội gì phải đi làm khổ nữ nhân?
Hai người đang nói chuyện, Tiểu Tề vội vàng bước tới, đến bên cạnh Dụ Cáp Nhi, thì thầm mấy tiếng vào tai, làm cho Dụ Cáp Nhi mặt mày hớn hở. Đỗ Văn Hạo nghĩ chắc là Dụ Cáp Nhi đã sai Tiểu Tề đi chứng thực chuyện của Lưu Quý Phi.
Quả nhiên, Dụ Cáp Nhi che miệng cười: "Xem ngài kìa, hay là đi xem người ta đi. Nghe Tiểu Tề nói tối qua Hoàng Thượng có tới, nói không có hoả, lại không lưu lại qua đêm ở đó, mà đến chỗ Chu Đức Phi, cho nên Lưu Quý Phi chỉ trong một đêm qua đã đổ bệnh rồi, vừa mới tuyên Thái Y đến xem bệnh, ta cũng qua đó xem thế nào."
Đỗ Văn Hạo không muốn không muốn thêm rắc rối nữa, dù sao cũng chẳng có quan hệ gì với mình, liền lấy lí do đi đến chỗ Tư Mã đại nhân xem bệnh cho ông để cáo từ.
Dụ Cáp Nhi mỉm cười một cái, gọi Tiểu Tề lui xuống, đến bên hồ thì dừng bước, quay lại nhìn Đỗ Văn Hạo vẫn đứng ở chỗ cũ, khẽ gọi hắn đến bên hồ: “Đỗ đại ca, có phải ngài cũng thấy ta đã thay đổi nhiều?”
“Đâu có, nương nương.”
“Kỳ thực là ta tin tưởng ngài nên mới có thể trước mặt ngài mà không giấu diếm, che đậy gì cả, vì đại ca ta cũng tầm tuổi ngài, từ nhỏ có gì ta đều nói với đại ca ta, nhưng năm ta lên chín tuổi thì đại ca ta đã mặc bệnh nặng mà mất rồi, từ đó những lời tự đáy lòng mình ta chẳng tìm được ai để chia sẻ được nữa.”
Đỗ Văn Hạo không hề chú tâm nghe, mặc Dụ Cáp Nhi tự độc thoại một mình, mà lúc này điều quan trọng nhất với nàng là cần có người nghe.
“Mấy ngày này không biết vì sao Hoàng thượng không đến tẩm cung của ta nữa, ta không giống bọn họ, ta sẽ không mua chuộc Ninh công công để lấy được lòng Hoàng thượng.”
“Nhưng người không vui.” Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng nói ra một câu.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
“Đúng, ta không vui, bởi lúc này ta như con chim hoàng yến trong lồng sắt, chỉ có những khi người làm chủ nhân nhớ đến ta mới đến bên lồng sắt chơi đùa với ta trong chốc lát, nhưng chim hoàng yến của người nhiều quá, mà Dụ Cáp Nhi ta lại mãi mãi không phải là một con chim hoàng yến đẹp đẽ lộng lẫy nhất.”
“Thực ra khi chưa tiến cung người cũng đã biết sẽ như thế này rồi, không phải sao?”
“Ngươi đang nói là ta tự chuốc lấy cực khổ, tự tìm nỗi buồn sao?” Dụ Cáp Nhi lạnh lùng nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cung kính đáp: “ Vi thần không dám.”
Dụ Cáp Nhi chỉ thở dài một tiếng nói: “Thanh Đại tỷ tỷ nói rất đúng, mỗi người có một mệnh, nếu mệnh ta đã như vậy, ta sẽ nhận mệnh ấy.”
“Xin nương nương bớt lo buồn, vi thần xin cáo lui.” Đỗ Văn Hạo không muốn nghe những lời lẩm bẩm, than vãn của Dụ Cáp Nhi nữa, đành nói lại một lần là mình phải đi.
“Ngài biết không? Cô cô của ta trước đây là thê thiếp của Thuỵ Vương gia đấy, sau khi mang cốt nhục của Vương gia, vì nhận được sự yêu thương sâu đậm của Vương gia mà bị các thê thiếp khác ghen ghét, nên bị hãm hại, chưa đến 30 tuổi mà đã phải lìa đời.” Dụ Cáp Nhi như thể không nghe thấy lời cáo từ của Đỗ Văn Hạo, vẫn cứ một mình ở đó mà nói không ngừng.
Đỗ Văn Hạo nhìn Dụ Cáp Nhi mà không nói một lời, cũng không dám bước đi, chỉ đứng ở đó mà nghe nàng tiếp tục lẩm bẩm.
“Trời cao có mắt mà!” Dụ Cáp Nhi hét lớn lên một tiếng, khiến Đỗ Văn Hạo giật cả mình, nghĩ rằng đây mới là từ Trảo Oa quốc gọi trở về. Không biết sao nàng lại bỗng nhiên hét lên một câu không đầu không cuối như thế, hắn kinh ngạc nhìn nàng nhưng nàng lại không nói gì cả.
Lát sau, Dụ Cáp Nhi quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo một lúc rồi mỉm cười khó nhọc mà phất phất tay, Đỗ Văn Hạo cũng không biết là Dụ Cáp Nhi nói gì, chỉ biết là mình đã có thể đi, vì vậy mà liền khom người lui xuống.
Tiểu Tề đến bên Dụ Cáp Nhi, nhìn Dụ Cáp Nhi đang trông theo con cá chơi đùa trong hồ nước, hai tay nắm chắt lấy chiếc vòng bảo hộ bằng đá mà như thế nắm lấy một thứ có thể cứu được mệnh cỏ cây. Lông mày nàng không chút rung động, đôi lông mi dài chớp chớp, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
“Nương nương, Đỗ đại nhân hình như có vẻ không yên lòng.”
“Đã nhận ra rồi, nên mới bảo hắn ta đi.” Dụ Cáp Nhi cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, giờ mới nhận thấy mười ngón tay đều đỏ lên rồi, nàng đưa hai tay chà xát nhẹ nhàng vào nhau, nhìn hình ảnh Đỗ Văn Hạo dần dần đi xa, trong ánh mắt hiện lên một tia thương cảm.
Cung Càn Thanh
Ning công công cẩn thận bước đến án tiền của Hoàng thượng, đem một tập tấu chương đặt xuống một bên góc của trác án, thấy Tống Thần Tông một tay cầm bút lông đỏ thắm đang viết không ngừng cái gì đó, một bay thì nhẹ nhàng buông xuống theo bờ vai, Ninh công công bước lên phía trước, buông cây phất trần trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, nô tài đến đấm lưng cho người.”
Tống Thần Thông hạ cây bút trong tay xuống. Xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, suốt một đêm, những ngón tay của ngài đều phải phê duyệt các tấu chương từ khắp nơi gửi đến.
Sau khi mặc thường phục vi hành, Tống Thần Tông càng không dám lười nhác một chút nào.
Ngài trước sau tin rằng bản thân biến pháp không có vấn đề mà vấn đề là ở người chấp hành biến pháp, ngài biết rằng những gì trong lần vi hành này nhìn thấy được chỉ là một bộ phận cực nhỏ những tham quan ô lại, ngài cũng đoán được còn có rất nhiều những tham quan ô lại phá hỏng biến pháp như thế, giang sơn này không thể để mất từ tay mình được, nhưng mà, nên xử lí vấn đề này như thế nào thì vẫn chưa tìm ra được biện pháp tốt, chung quy vẫn không thể bãi hết chức các quan này được, thật khổ não.
Ngài mệt mỏi dựa lưng vào thành ghế, cảm nhận lực đấm của Ninh công công đang đấm trên vai mình: “Tiểu Ninh tử, Đỗ Văn Hạo sao còn chưa đến?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã đi gọi rồi ạ, nói là đang cùng các thái y khác đang bàn về bềnh tình của Tư Mã đại nhân tại thái y viện.”
“À, vậy không nên thúc giục hắn. Họ phải bàn bạc cẩn thận một chút mới đúng.”
“Nô tài cũng nghĩ vậy. Nên nếu bọn họ đã thống nhất thì sẽ tới đây thôi ạ.”
“Ừ, hắn làm việc là yên tâm rồi.” Nói xong, Tống Thần Tông mệt mỏi mà ngáp một cái.
“Hoàng thượng, người cả đêm không chợp mắt, nô tài thấy mà đau lòng, hay là người lên giường nghỉ ngơi chốc lát, chờ Đỗ đại nhân đến rồi nô tài lại gọi người cũng chưa muộn.”
Tống Thần Tông lắc đầu, vừa nghe đã đứng dậy mỉm cười nói: “Đỗ Văn Hạo đến rồi.”
Ninh công công không tin, đi tới phía cửa mở cửa ra, quả nhiên thấy Đỗ Văn Hạo đang bước mạnh mẽ về phía thư phòng.
“Hoàng thượng, người đúng là thần rồi. Sao người biết là Đỗ đại nhân đến rồi?” Ninh công công kinh ngạc quay đầu nhìn Tống Thần Tông.
Tống Thần Tông hiểu ý cười, nói: “Những người khác đền đều nhẹ nhàng mà bước, sợ làm phiền ta, chỉ có Đỗ Văn Hạo mỗi lần đến đều bước những bước mạnh gây ra tiếng như vậy, hơn nữa đi đến cửa là dậm dậm hai chân phủi bùn đất, làm như thể sợ người khác không nghe thấy vậy, ha ha.”
Đang nói chuyện dở thì đã thấy Đỗ Văn Hạo đi tới cửa, Ninh công công nhìn sang quả nhiên Đỗ Văn Hạo đang chà chà hai chân vào bậc cửa, rồi sau đó mới bước vào môn hạm quỳ xuống đất hành lễ.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Đỗ Văn Hạo cao giọng nói.
Tống Thần Tông đưa mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ninh công công, nhìn cười mà cho Đỗ Văn Hạo đứng dậy, gội Ninh công công mang đến cho hắn một cái ghế: “ Đỗ ái khanh, nghe nói gần đây ngươi bận nhiều việc hả?”
“Hôm nay khí trời thay đổi thất thường, cho nên trong cung rất nhiều nương nương thân thể không khoẻ, thần lúc này quả có chút bận rộn.”
“Bận chút cũng tốt, ngồi xuống nói chuyện đi.” Vừa nói, Tống Thần Tông đi về chỗ của mình, đang định ngồi xuống thì Đỗ Văn Hạo nói.
“Nghe thị vệ ngoài cửa nói Hoàng thượng đã mệt cả một đêm, vi thần có một thỉnh cầu.”
“Nói đi.” Tống Thần Tông ngồi xuống, một tay vung lên.
“Hoàng thượng nên yêu quý thân thể của mình, thân thể mệt nhọc như vậy không chịu nổi đâu, ý của vi thần là người nên ăn chút gì đó sau đó vi thần và Ninh công công sẽ cùng người đi dạo ngự hoa viên.
Tống Thần Tông chỉ vào đống tấu chương cao như núi, nói: “Trẫm sợ là không có thời gian đi dạo nữa, người cũng nhìn thấy đấy, dân chúng khắp thiên hạ đều trông chờ vào cây bút này của ta mà có cơm ăn áo mặc.”
Đỗ Văn Hạo chắp hai tay nói “Hoàng Thượng cũng biết người không phải chỉ là Hoàng Thượng của thần và Ninh công công mà còn là Hoàng Thượng của Thái Hậu, Hoàng Hậu, là Hoàng Thượng của tất cả dân chúng thiên hạ này, cho nên sức khoẻ của người là quan trọng nhất, nếu như người mệt mỏi thì chẳng phải dân chúng ngay cả cơm ăn áo mặc cũng không thể dựa vào người được ư?”
Tống Thần Tông cười lớn. Ninh công công cũng thừa dịp bước lên trước nói: “Hoàng thượng, người xem nô tài khuyên người cũng không nghe, Đỗ Văn hạo đại nhân là đại phu, đây là chén cơm manh áo của người ta, lẽ nào người không tin lời đại phu?”
“Được rồi, được rồi, tai Trẫm bị lời nói của hai ngươi làm cho rối tung lên rồi, thôi được, vậy sẽ ăn chút gì đó rồi sau đấy đi dạo một lát, về sẽ xem sau.”
Ninh công công vui vẻ dìu Tống Thần Tông, sau đó nói với Đỗ Văn Hạo: “Sớm biết đại nhân có tiểu pháp này, hôm qua nên gọi ngài đến rồi.”
Đỗ Văn Hạo hết nhìn Tống Thần Tông lại nhìn Ninh công công, ba người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Thần Tông dẫn Đỗ Văn Hạo và Ninh công công đến ngự hoa viên tản bộ, mặt trời không lớn, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Tống Thần Tông cảm thấy hai bên vai cũng thoải mái hơn nhiều.
“Văn Hạo này, bệnh của Tư Mã đại nhân thực sự không có thể điều trị được nữa như các thái y nói sao?” Tống Thần Tông vẫn gọi Đỗ Văn Hạo như vậy từ lúc ở huyện Đông Minh.
“Thưa Hoàng thượng, từ sớm vi thần và các thái y của thái y viện đã bàn bạc kĩ rồi, mọi người đều cho rằng không có thuốc nào cứu được, nhưng mà lại không đồng ý biện pháp của thần.”
Tống Thần Tông phất phất tay, nói: “Không nên nghe theo ý kiến của họ. Bon họ là việc trong cung lâu rồi, đều luôn lo sợ, e dè, cái dũng cảm đã bị mất vì chén cơm và cái mũ ô sa rồi, thậm trí có người còn lo sợ đến mức ngay cả đầu mình cũng đánh mất, bởi thế điều đầu tiên bọn họ làm không phải là chữa bệnh cứu người mà là nghĩ cách bảo vệ cho mình, không nghe lời bọn họ, Trẫm chỉ nghe lời của ngươi. Ngươi vừa nói biện pháp của ngươi mạo hiểm, ta muốn nghe xem đó là biện pháp mạo hiểm như thế nào.”
“Chính là, chính là mổ bụng Tư Mã đại nhân để xem tình hình rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào.” Đỗ Văn Hạo muốn nói là làm phẫu thuật, nhưng hắn biết giải thích cái này còn phiền toái hơn, tốt hơn là nên nói thông tục dễ hiểu một chút.
Quả nhiên sự kinh ngạc của Tống Thần Tông không có thấp hơn với so với Phú Bật lúc trước, chỉ cần nhìn hắn mở to hai mắt, há hốc miệng, giơ quạt trong tay lên không trung một hồi lâu mới như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn Đỗ Văn Hạo nghi hoặc mà nói: “Cái, cái gì, ngươi định mổ bụng một người hơn 60 tuổi ra xem sao?”
Cho dù Đỗ Văn Hạo đã giúp con trai Tống Thần Tông chữa lành vết thương nhưng Tống Thần Tông vẫn không thể quen với loại y thuật này, đặc biệt là đối với việc mổ bụng của một người già.
Đỗ Văn Hạo nghĩ lời mình nói đã làm Hoàng thượng kinh hoàng, cười một cách khổ sở nói: “Thế nên các quan thái y mới không đồng ý ý kiến quả thần, nhưng vi thần rất muốn thử một lần.”
“Không được. xương khớp của một người già như thế không thể chịu đựng nổi vết dao lăn qua lăn lại như vậy được. Ngươi cho rằng là giết thị heo sao?”
“Hoàng thượng” Ninh công công vội vàng nhắc Tống Thần Tông những lời này có chút không ổn.
Tống Thần Tông cũng phục hồi tinh thần lại, dùng quạt đập đập vào đầu mình: “Đúng, đúng, không được nói như vậy, nhưng mà ý thì cũng chẳng khác là bao, dù sao biện pháp này của nhà ngươi cũng quả thật quá mức mạo hiểm.”
“Vậy vi thần hiểu rồi.” Đỗ Văn Hạo nhẹ giọng nói.
Tống Thần Tông than nhẹ một tiếng: “Trẫm biết người muốn tốt cho Tư Mã Quang, nhưng dù sao ngươi cũng đừng làm cái đó với hắn, cố gắng để hắn còn hai tháng được sống, nếu như ngươi, trẫm chỉ sợ,”
“Vi thần tưởng rằng có hi vọng vẫn luôn tốt hơn không có hi vọng. Bây giờ các thái y đã hết cách rồi vậy sao không để vi thần thử một lần?”
“Trẫm cũng biết cái đạo lý này, nhưng mà”, ôi!
“Vi thần hi vọng có thể trưng cầu ý kiến của Tư Mã đại nhân, nếu ngài ấy đồng ý cho thần được thử, thần sẽ không từ bỏ biện pháp này. Dù sao đây cũng là hi vọng cuối cùng của Tư Mã đại nhân.
Tống Thần Tông trầm ngâm một lúc lâu, gật đầu nói: “ Ừ, được rồi, trẫm biết cứ gặp bệnh nhân là cái tính bướng bỉnh của ngươi lại dâng lên. Trẫm cũng không nói thêm gì nữa, hỏi hắn một chút cũng tốt, dù sao thân thể cũng là của chính hắn.”
“Dạ, vi thần biết rồi.”
“Nhưng mà Văn Hạo này, trẫm tin ngươi mới đem lão già của Tư Mã đại nhân giao cho ngươi, ngươi nhất định không được làm ta thất vọng đấy.”
Đỗ Văn Hạo vội vàng khom người nói: “Vi thần sẽ tận tâm tận lực, không phụ thánh ân.”
Từ hoàng cung đi ra, trời bông nhiên âm u lại, gió Bắc hướng phía dưới chiếc áo choàng mà thổi, những cánh lá trên đường bị cuốn lại, bay lượn khắp không trung, có người hô lớn: “Sắp mưa rồi, mau về nhà thu dọn xiêm y thôi.”
Vốn tâm trạng đang nặng nề, Đỗ Văn Hạo nghe thấy âm thanh này, như thể nhìn thấy Đường Tăng luôn lẩm bẩm trong “Nguyệt quang ngọc hạp”, không khỏi đứng trước cỗ xe ngựa mà cười một cái, có người từ phía sau đâm phải Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm một đứa bé, cúi thấp đầu bước về phía trước, không để ý đâm phải chính mình, xấu hổ cười với Đỗ Văn Hạo, rồi lại vội vàng ôm đứa bé chạy đi.
“Văn Hạo, chàng đứng đơ người ra đó làm gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo nghe tiếng chỉ thấy Lâm Thanh Đại trong một bộ đoản trang, một đôi giày hoa hồng đế đen, thoạt nhìn táp sảng anh tư, như một nam nhi tuấn tú.
Bầu trời đột nhiên ầm ầm lên một tiếng nổ lớn, một tia chớp loé qua chân trời, có người có chuyện vui mà uống hét to lên, từ chỗ Đỗ Văn Hạo bọn họ mà đi qua. Đỗ Văn Hạo không kịp giải thích cho Lâm Thanh Đại vội kéo nàng lên xe hướng về phía đông thành.
Mưa đã rơi xuống rất nhanh, lách tách mà rơi lên mái xe, trên dường khắp nơi đều là người đi đường chạy trốn mưa.
“Văn Hạo, sao chàng lại đi ngược đường thế?” Lâm Thanh Đại mở rèm cửa sổ ra xem phát hiện thấy phương hướng không đúng.
“Ta đang do dự không biết có nên đến phủ Tư Mã đại nhân một chuyến không, vừa lúc gặp được nàng, nàng cùng ta đi một chuyến.”
“Tại sao cần ta đi cùng ngươi, vậy Tư Mã Quang đại nhân có phải một hung thần tàn ác không?”
Đỗ Văn Hạo cười to: “Người ta là nhà nho lớn đương đại, học phú ngũ xa, sao có thể là hung thần tàn ác được?! ông ấy mà nghe nàng hình dung về ông ấy như vậy, thể nào cũng kinh hoàng đến trợn trừng mắt, ha ha” hô to một tiếng điều khiển, xe ngựa thẳng đến Tư Mã Quang phủ.
Đến trước phủ của Tư Mã Quang, sau khi gõ cửa, cửa mở ra rồi, một người dưới trong Tư Mã Quang phủ đang cầm ô đứng trước cửa: “Ai đấy? mưa to thế này, thật là!” Chỉ nhìn thấy một đôi nam thanh nữ tú đứng trước cửa, trên người cũng bị nước mưa làm cho ướt hết cả.
“Các người làm gì thế?” Người dưới không chút hiếu khí nói.
“Làm phiền báo cho Tư Mã đại nhân một tiếng là Đỗ Văn Hạo cầu kiến.”
Miệng người dưới không biết lầm bầm gì, xoay người vào trong đóng cửa lại.
Đỗ Văn Hạo kéo Lâm Thanh Đại đến dưới mái hiên trú mưa, Lâm Thanh Đại oán giận nói: “Nhìn chàng kìa, đến lúc nào không đến, cứ muốn đến lúc mưa đi, đấy nhìn xem cái mùi thối của bọn hạ nhân cậy thế nhà.”
“Trời mưa, cả trời và người đều yên tĩnh lại, hơn nữa nếu là lúc ánh nắng tươi sáng đến nói không chừng hoả xa của Tư Mã đại nhân bốc lên thành nóng nảy.”
Lâm Thanh Đại bĩu môi, nói: “ Giờ ta mới biết là khám bệnh cũng cần xem thời tiết đấy, thật buồn cười!”
Lúc này cửa mở ra rồi, chỉ nhìn thấy võng tài cái người dưới kia mang ra hai cái ô vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ Đỗ Văn Hạo, đem ô cung kính mà đưa cho hắn: “Đỗ đại nhân, vừa rồi đã đắc tội nhiều, lão gia nhà tôi đang trong đại sảnh chờ ngài và tôn phu nhân.”
Lâm Thanh Đại a lên một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hết đến cả cổ, Đỗ Văn Hào trộm cười mở ô ra, cố ý tiến đến bên tai Lâm Thanh Đại nói: “Phu nhân, xin mời!”
Tư Mã Quang thần sắc mệt mỏi tựa vào một cái tháp trượng mềm, trên người đắp một cái chăn mỏng, bên cạnh là một người hầu bộ dạng như thư đồng đang ngồi trên ghế trúc dài, trước mặt là một cái tiểu án, bên trên có văn phong tứ bảo, xem ra đằng sau có vật gì đó.
Đỗ Văn Hạo bước vào cánh cửa. Lâm Thanh Đại đi theo sau. Bỏ ô xuống bên cửa, sau đó đến bên Đỗ Văn Hạo, không dám nhìn vào người đang nằm ở đối diện.
“Đỗ đại nhân, mưa lớn mà vẫn đến đây, hẳn là vì bệnh tình của lão phu?” Giọng nói của Tư Mã Quang rất nhỏ, lại thêm tiếng mưa ở ngoài nữa, Lâm Thanh Đại hoài nghi người đối diện chỉ là cử động môi thôi bởi vì nàng chẳng nghe thấy gì.
Đỗ Văn Hạo tiến lên mấy bước. Đi tới Tư Mã Quang tháp tiền, nhẹ nhàng tìm đến chỗ ghế dài ngồi cùng thư đồng đó. Sau đó quay lại ra ý bảo Lâm Thanh Đại cũng đến bên ghế ngồi xuống.
“Ty chức đúng là vì thân thể ngài mà đến.”
“Vừa rồi Ninh công công cũng đã đến.” Tư Mã Quang nhìn Lâm Thanh Đại đang ngồi gần cửa một lúc, thấy nửa người nàng ướt hết rồi, quay sang bên cạnh nói: “Đi gọi tiểu thư lại đây, bảo tiểu thư lấy bộ xiêm y nào sạch sẽ cho Đỗ phu nhân đây thay.”
Thư đồng đi ra khỏi cửa rồi.
“Nếu Ninh công công đã đến rồi, nếu vậy Tư Mã đại nhân cũng đã biết mục đích chuyến đi này của ty chức, không biết Tư Mã đại nhân nghĩ sao?” Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm nếu Ninh công công đã tới trước, như vậy sẽ không còn phải khó khăn mở miệng nói nữa.
Tư Mã Quang cười hai tiếng. Đột nhiên ho khan lên, khiến cả khuôn mặt già nua cũng đỏ cả lên, Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy đấm lưng cho hắn, lúc này mới đỡ nhiều.
“Ha ha, nhìn ta thân cốt thế này mà còn có nhiều người nhớ thương, buổi sớm trời chưa sáng Phú đại nhân đã tới rồi, ngài đoán xem lão già này đã mang đến cho lão hủ cái gì nào?”
Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu.
“Ngài chắc chắn không thể biết được, hắn mang đến cho ta một cuốn dạy nấu ăn, nói là món ăn nhà bếp nhà ta không bằng nhà bếp nhà hắn, ngài nói có buồn cười không chứ?”
Đỗ Văn Hạo có chút cảm động, trước giờ hắn vẫn cho rằng hai vị đại quan của triều đình này bất đồng chính kiến như Hoà Thân và Kỷ Hiểu Lam người nọ không muốn gặp người kia mà trong phim vẫn diễn. Thực tế hôm nay thấy lão nhân này mới biết nhân gian hoá ra vẫn có chân tình.
“Phú đại nhân thật là nhiệt tâm nhiệt tình.”
“Nói cho ngươi biết, ngươi đừng có nói lại với cái lão già kia, thật ra món ăn nhà bếp nhà lão nấu chẳng ngon tý nào, canh nhạt chỉ có nước không, soi vào có thể nhìn thấy cái mặt của lão già này.” Nói xong Tư Mã Quang cười lên một tiếng như một đứa trẻ vậy, Đỗ Văn Hạo cũng mỉm cười theo.
“Phải rồi, nói chuyện đi xa quá rồi. Ta nghe Ninh công công nói Hoàng thượng rất không đồng ý với biện pháp mà ngài muốn mổ bụng ta ra, còn nói các thái ý của thái y viện cũng đều không tán thành phương pháp này, ha ha, Đỗ Văn Hạo, ngài cũng có lúc cô lập không ai giúp, ha ha.”
“Cha, cha cho gọi con?” Một thiếu nữ e thẹn đứng bên cửa, cung kính nói.
Tư Mã Quang đang cười, bỗng nghe thấy tiếng người gọi mình, lại sặc lên một tiếng, vừa cười vừa ho khan nói: “Đứa con xui xẻo này, làm cha ngươi giật cả mình, mau mau, đưa Đỗ phu nhân đi thay xiêm y mới đi, đừng để Đỗ phu nhân bị lạnh.”
“Vâng, thưa cha, Đỗ phu nhân xin mời theo tiểu nữ.” Thiếu nữ xem ra là một người hay thẹn thùng, từ đầu tới cuối không dám nhìn lấy Đỗ Văn Hạo một lần, chỉ nói một câu với Lâm Thanh Đại rồi lui xuống.
Sau khi Lâm Thanh Đại và thiếu nữ lui ra, Tư Mã Quang đến bên Đỗ Văn Hạo ra vẻ thần bí nói nhỏ vào tai hắn: “Tiểu tử này diễm phúc cũng không nhỏ đâu, tìm được cả một phu nhân xinh đẹp như thế, ha ha.”
Đỗ Văn Hạo cười gượng một tiếng. Thầm nghĩ đúng là càng nhỏ rồi, tục ngữ nói chẳng sai, già rồi lại hoá trẻ con, như hôm nay từ Tư Mã Quang thì đúng là nhìn rõ được điều đó. Hơn nữa đã biết mình mắc phải chứng bệnh không cách cứu chữa, thật khiến người ta khâm phục.
“Tư Mã đại nhân ngài vẫn chưa nói ngài nghĩ như thế nào?”
Tư Mã Quang giảo hoạt cười: “Ngài đoán coi?”
Đỗ Văn Hạo thiếu chút nữa té xỉu: “Ty chúc không đoán được.”
“Ngài nếu đã không đoán được ta sẽ không cho ngài mổ bụng lão phu nữa.”
Đỗ Văn Hạo lại lần nữa suýt té xỉu, đây không phải là rõ ràng rồi sao, lão nhân này đã đồng ý cho mình giải phẫu cho hắn, hoàn lại cố ý cho mình là thừa nước đục thả câu, thật sự là một lão nhân đáng yêu.
Một chốc sau, Lâm Thanh Đại từ cửa bước vào, Tư Mã Quang lén lút lấy tay xoa xoa tay Đỗ Văn Hạo, miệng quay về hướng cửa, Đỗ Văn Hạo xoay người vừa nhìn, suýt nữa không nhận ra được.
Chỉ thấy Lâm Thanh Đại toàn thân mặc váy màu lam, khắp váy điểm xuyết những cánh hoa nhỏ màu tím như những ngôi sao, bên trong là lớp áo mỏng màu trắng sữa. Bên eo thắt một chiếc dây màu tím có cả trang sức. Hiện lên là một dáng người thon dài cân xứng. Mái tóc bị ướt từ nãy vẫn còn chưa khô, chiếc khăn dây màu trắng cố ý mà như vô tình được quàng lên phía sau lưng bay bay nhẹ nhàng, linh động vô cùng. Đôi lông mày cong cong không chút phấn thật làm mê lòng người, làm da trắng muốt. Đôi môi màu hồng nhỏ nhắn không điểm mà phảng phất như có mùi thơm dìu dịu, như thể một tiên nữ giáng xuống trần gian.
Lâm Thanh Đại để cho hai người đàn ông trước mặt nhìn đến mức tự xấu hổ mới giả vờ ho lên một tiếng, sau đó đi đến bên ghế ngồi xuống.
Đỗ Văn Hạo quen nhìn Lâm Thanh Đại trong bộ dạng của đoản trang nhã nhặn, bỗng chốc trang điểm thành một thiếu nữ thế này đúng là nhất thời không kịp phản ứng gì. Thấy Lâm Thanh Đại ho như vậy mới hồi phục tinh thần trở lại, cung Tư Mã Quang bốn mắt nhìn nhau, đều tự trộm cười một cái.
Từ đại sảnh của Tư Mã Quang đi ra, thiếu nữ ban nãy mới từ một bên sảnh bước ra, nhìn thấy họ lại như con thỏ nhỏ nhút nhát vội vàng trở vào.
Lâm Thanh Đại thấp giọng nói: “Lúc ta và cô nương này đi thay y phục phát hiện một bên chân của cô nương ấy lúc bước đi có chút khập khiễng, ta cũng không tiện hỏi, nhưng hỏi cô ấy rồi, vẫn chưa thành thân, một thiếu nữ xinh đẹp mà lại bị đôi chân làm liên luỵ, chả trách vẫn trong khuê phòng mà chưa đính hôn, chàng có thể xem chân cho cô ấy không?”
Đỗ Văn Hạo sau khi đã nghe xong thì nghĩ đằng nào cũng đã tới đây tiện thể xem chưa luôn đôi chân, liền gặt đầu, hai người bước quay trở lại đại sảnh nói với Tư Mã Quang: “Tư Mã đại nhân, nghe nói lệnh tăng có tật ở chân, có thể cho phép ta xem cho lệnh cơ một chút được không?”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương