Tống Y Chương 313 Tình hình quân sự khẩn cấp (1+2+3)

[B]Tống Y
Tác giả: Mộc Dật
Chương 313 Tình hình quân sự khẩn cấp (1+2+3)

Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm






Đỗ Văn Hạo tiếp lấy đơn thuốc rồi đưa mắt lên nhìn một cái nói: “Ma Hoàng, Hạnh Nhân…! Hầu hết đều là thuốc dùng để bài thoát dịch thể trong người, phân lượng của Ma Hoàng lại ít, còn những vị thuốc bài thoát lại quá nhiều, Tử Chiêm huynh vốn đã nhiễm khí lạnh ẩn chứa trong người, sức khỏe của cơ thể không đủ để chống lại được, vậy mà còn bài thoát, như vậy chẳng khác nào càng uống thuốc càng mất khí, làm gì có sức để chống lại khí hàn nữa! Chính vì dùng bài thuốc này nên bệnh tình của huynh mới được thể hoành hành, chuyển biến ác tính như vậy!”

“Hả” Nhị vị phu nhân nghe xong thì sững người kinh sợ: “Thế có nghĩa là sao?”



“Bệnh của Tử Chiêm huynh vốn là do khí độc đã xâm nhập cơ thể từ trước, đến khi mùa xuân về, Tử Chiêm huynh gặp phải cảm gió nên khí lạnh đó chuyển thành khí độc hành hạ cơ thể, chúng ta nôm na có thể gọi nó là khí hàn đến muộn, bệnh này thì có thể dùng Ma Hạnh Cam Cao Thang để chữa trị. Bởi vì tuy nó có những triệu chứng như nhức đầu, nóng lạnh thất thường nhưng nguyên do căn bệnh thì vẫn là do chứng khí hàn đến muộn kia, chính vì thế chúng ta phải thanh giải nó, mà cách thanh giải tốt nhất là làm cho đổ mồ hôi. Vị đại phu lúc trước khám cho Tử Chiêm huynh không hiểu sao lại khai nhầm đơn thuốc, ông ta dùng Ma Hoàng, Hạnh Nhân tưởng rằng bài thoát là có thể giải tỏa khí hàn, nhưng ông ta không biết rằng cái bài thoát dịch khí này chỉ là bài thoát dịch thể trong cơ thể con người, mà dịch thể ở đây bao gồm cả khí huyết, khí huyết bị bài thoát thì sẽ làm cho người ta mất sức, mà mất sức thì làm sao đối chọi được với khí hàn đến muộn kia, chính vì vậy mà bài thuốc của ông ta đã làm tổn hại đến khí huyết trong cơ thể của Tử Chiêm huynh, và làm cho khí hàn đến muộn kia càng được có cơ hội để hoành hành. Ông ta có lẽ không biết rằng dùng thuốc Ma Hoàng để chữa cho căn bệnh này sẽ làm cho người bệnh ho ra máu rồi chuyển biến thành bệnh nan y vô cùng nghiêm trọng, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng con người nữa! Đúng là lang băm giết người không cần dao!”

Nghe Đỗ Văn Hạo giải thích xong thì Vương Nhuận Chi và Vương Triều Vân đều giậm chân xuống đất tức giận nói: “Chả trách mà sau khi lão gia uống thuốc xong bệnh càng lúc càng nặng thêm, lúc nào cũng thấy đau đầu, khô miệng, thì ra là do tên lang băm đó! Vậy bây giờ phải làm thế nào đây?”

“Cái này không vội!” Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy vị đại phu tiếp theo kê thuốc ra sao?”

Vương Triều Vân lại chỉ vào tay Đỗ Văn Hạo nói: “Đơn thuốc được kẹp hết vào với nhau đấy, tiên sinh cứ giở nó ra là thấy, nó ở đằng sau ấy!”

Đỗ Văn Hạo lại lật sang trang khác xem, hắn liền cau mày nói: “Quế Chi Ôn Đảm Chư Thang? Lang băm, ăn hại! Đúng là một lũ sâu mọt ăn hại! Quế Chi mà uống vào khí dương bốc lên đánh nhau với khí lạnh, nếu không cẩn thận thì người sẽ bị đột tử ngay tức khắc!”

Nhị vị phu nhân cùng Tô Thức nghe xong thì mặt mày thất sắc vội hỏi: “Ông ta cũng kê sai phương thuốc sao?”

“Đúng vậy! Không những thế còn kê sai hoàn toàn” Đỗ Văn Hạo nghiến răng ken két nói: “Cắt thuốc như thế này không những không giải trừ được khí hàn, mà còn dẫn hỏa công tâm, tổn hại chân khí!”

Đỗ Văn Hạo tức đến độ thở dốc, không chờ mọi người kịp có phản ứng gì thì hắn đã lại nói tiếp: “Tử Chiêm huynh nhiễm bệnh cũng khá lâu ngày rồi, bệnh của huynh đã chuyển biến thành bệnh Thiếu Dương Quân Hỏa rồi, Thiếu Dương Quân Hỏa là hiện tượng Dương Khí đã được hỏa nhiệt tương hỗ, cho dù trong người có khí hàn đến muộn nhưng hàn nhiệt hai khí lại hội tụ cùng một chỗ và xẩy ra xung đột với nhau, khí huyết trở nên hỗn loạn, do vậy phải thanh trừ khí hàn đến muộn trước sau đó mới dẫn nó thoát khí qua đường mồ hôi, phải tuần tự từng cái một mới mong khỏi bệnh. Đại phụ khi trước khám bệnh cho Tử Chiêm huynh đã sử dụng thuốc bài trừ khí dịch lung tung, làm cho khí huyết thất thoát ra ngoài, tổn hại sức khỏe nên lúc này phải dùng Bạch thược Cam Thảo Thang Phả để vãn hồi lại tình hình, nhưng huynh lại được một tên lang băm khác cho dùng thuốc Quế Chi Ôn Đảm Chư Thang không những không vãn hồi được mà còn làm cho đờm ra nhiều hơn, khí huyệt đảo lộn, dẫn đến ho ra máu, tình hình của Tử Chiêm huynh bây giờ là vô cùng nghiêm trọng!”

Đỗ Văn Hạo giải thích một thôi một hồi xong Tô Thức và người nhà của ông ta đều nghe ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm vậy, nhưng bây giờ họ đều có thể biết được một chuyện, đó chính là hai người đại phu lúc trước là bọn bất tài chữa bệnh lung tung, dùng thuốc bừa bãi chính vì thế mà bệnh tình của Tô Thức mới càng lúc càng nặng, giờ đây nghe thấy hai chữ nghiêm trọng thì rất lo lắng, bèn vội vàng lên tiếng hỏi: “Đỗ Ngự Y! Bây giờ phải làm thế nào đây?”

“Phải giữ một phần dương, rồi trừ một phần nhiệt!” ( xin lỗi các vị độc giả, mình không phải là người am hiểu nhiều về trung y nên cũng chẳng hiểu nó có ý gì nữa, mong các bạn thông cảm, có vị độc giả nào làm thuốc trung y hiểu được có thể pm cho mình!)

Câu giải thích này của hắn làm cho tất cả mọi người đều lắc đầu ngao ngán, chẳng ai hiểu nổi hắn đang nói cái gì, chỉ dương mắt ra nhìn hắn mà thôi (Đấy thấy chưa! Ngay cả người Trung Quốc như họ còn không hiểu, chẳng trách được mình he he!)

Đỗ Văn Hạo chỉ lẳng lặng tiến đến chiếc thư án đặt gần đó, đưa bút lên viết một đơn thuốc rồi nói: “Tình hình bệnh tình của Tử Chiêm huynh lúc này đã rõ hơn bao giờ hết, căn bệnh này bắt buộc phải dưỡng khí âm để giữ nguyên khí, đại khái như chúng ta trồng rau, muốn rau con sinh trưởng thì phải dưỡng mầm tưới gốc chăm sóc cẩn thận bảo vệ sức khỏe cho nó, đây chính là nguyên lý của dưỡng khí âm để giữ nguyên khí, vì Tử Chiêm huynh ngồi dậy thấy lạnh, mà nằm xuống lại nóng và toát mồ hôi, mà toát mồ hôi kiểu này lại không thể thanh trừ khí hàn đến muộn, mà lại làm cho khí âm thoát ra, chính vì thế nên phải dùng Mẫu Lệ để cầm mồ hôi, sau đó dùng A Giao bồi bổ chân khí, dùng Tiên Thạch hòa hoãn khí âm lạnh, nhuận tràng ích thận, vị, đây mới chỉ là bài thuốc sơ khai ban đầu, vì nó vẫn còn thiếu một loại thuốc dẫn nữa!”

“Thuốc dẫn đó có tên là gì vậy?” Nhị vị phu cùng đồng thanh hỏi.

Đỗ Văn Hạo trầm tư một lúc rồi mới nói: “Là sữa mẹ!”

“Hả? Còn phải cần sữa mẹ để làm thuốc dẫn nữa hay sao?” Nhị vị phu nhân cùng đỏ mặt kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, sữa của con người vốn là nơi tồn trữ của huyết dịch, có thể hồi phục sức khỏe, đả thông kinh lạc mà bất kỳ các vị thuốc khác không thể thay thế được!”

“Nhưng mà bây giờ chúng ta biết đi đâu tìm sữa bây giờ?” Nhị vị phu nhân sốt ruột nói.

Ngụy Chi Châu lúc này mới lên tiếng nói: “Việc này không khó, sau khi vào trong thành lão phu sẽ lập tức cho người đi tìm xem ai mới sinh nở, rồi đến xin người ta một hai bát, đơn giản vô cùng!”

Ninh công công cũng cười nói chen vào: “Một ý rất hay! Mau mau cho người đi tìm trước đi, chỗ này cái gì cũng không có, không có thuốc uống, cũng chẳng có thuốc dẫn, vào trong thành là hay nhất. Nói cho cùng thì bệnh của Tử Chiêm huynh cũng phải chữa cho đàng hoàng, sau khi khỏi bệnh còn phải lên đường nhậm chức nữa, ai lại còn ở trên cái nơi đồng không mông quạnh, đồi núi heo hút như thế này để trồng rau bao giờ! Tử Chiêm huynh! Huynh thấy ta nói có đúng không?”

Tô Thức miễn cưỡng nở một nủ cười đáp: “Cứ theo ý công công mà làm!”

“Vậy thì tốt, mời nhị vị phu nhân mau mau thu xếp hành lý chúng ta cùng xuống núi luôn bây giờ! Ngụy Chi Châu! Ngươi mau mau gọi người đến khiêng Tử Chiêm huynh vào thành, đúng rồi, đem đơn thuốc cùng với thuốc dẫn ghi lại cho người đem vào trong thành chuẩn bị trước đi, chờ người của chúng ta xuống núi vào trong thành thì đã có thuốc sẵn để dùng luôn rồi, như vậy tiện cả đôi đường!”

“Vâng! Đúng vậy!” Ngụy Chi Châu bèn vội vã gọi hai tên nha dịch chạy đến bên Đỗ Văn Hạo tiếp lấy đơn thuốc trong tay của hắn rồi nhanh chóng chạy về thành trước chuẩn bị thuốc thang. Sau đó Ngụy Văn Đức liền sai người dỡ bỏ cánh cửa của căn nhà cỏ này của Tô Thức, sau đó ông ta cho bốn người lực lưỡng mỗi người một chân giường cứ thế mà khiêng Tô Thức xuống núi.

Đỗ Văn Hạo lúc này cũng không ngồi lên trên kiệu của mình nữa, mà lẽo đẽo đi theo chiếc giường của Tô Thức từ từ xuống núi. Trông Đỗ Văn Hạo không chịu ngồi kiệu thì Ninh công công cũng xuống đất cuốc bộ đi theo với hắn, Ngụy Chi Châu cùng với những quan lại khác trông thấy hai người bọn họ như vậy thì ai dám ngang nhiên mà ngồi trên kiệu xuống núi nữa.

Lúc này Đỗ Văn Hạo đưa tay ra gọi Ngụy Chi Châu lại bên hắn rồi nói: “Chi Châu đại nhân! Đại nhân đối xử với thuộc hạ của mình có phần không công bằng rồi đây! Ngươi trông thấy một đại văn hào nổi tiếng như Tô Thức nghèo nàn, bệnh tật triền miên như vậy mà chẳng ra tay cứu tế cho ông ta thì thôi, đằng nay ngươi lại cứ để kệ ông ta sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi là ý gì vậy?”

Ngụy Văn Đức nghe vậy thì cười đáp: “Ngự Y đại nhân! Chắc đại nhân không biết rồi, chúng tôi cũng cứu tế cho gia đình Tô Tử Chiêm nhiều lắm đấy! Bọn ti chức cũng thường xuyên cho người đến thăm nom, nhưng Tử Chiêm huynh toàn lấy tiền cứu tế của bọn ti chức mua gạo, mì rồi phân phát hết cho những người nghèo khổ, Tử Chiêm huynh còn cứng giọng nói rằng ông ấy có thể chịu khổ được, tiền bạc cứu tế cho ông ta đều phân phát cho những người cần nó hơn ông ta! Lần này bị bệnh, ti chức cũng cho mời đại phu đến khám cho Tử Chiêm huynh rồi! Nhưng mà ở nơi này chẳng có ai y thuật tài giỏi cả, chính vì thế mà bệnh của Tử Chiêm huynh càng ngày càng nặng thêm!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn thở dài nói: “Đại văn hào Tô Tử Chiêm quả là một con người nhân hậu, không phục không được! Ài! Nếu mà như vậy thì ta đã trách nhầm ngươi rồi!”

“Không dám! Không dám! Đây đúng là do ti chức đã chăm sóc không được chu đáo!”

Khi vào đến dịch trạm ở bên trong thành Hoàng Châu, mọi người bèn sắp xếp cho cả gia đình Tô Thức ở phòng ngay bên cạnh phòng của Đỗ Văn Hạo.

Viên nha dịch chạy về trong thành từ sớm đã lo liệu được một bát sữa mẹ đem dâng lên cho Đỗ Văn Hạo, sau đó hắn bèn đem bát sữa mẹ đó pha thêm một ít bột Cam Túc, rồi đổ thêm với một ít nước Tuyết Lê ép, rồi đem cho Tô Thức uống cùng với thuốc đã được kê sẵn của hắn.

Sau khi cho Tô Thức dùng thuốc xong, Đỗ Văn Hạo lại dặn dò người nhà của ông ta rằng liều lượng thuốc của Tô Thức uống là rất nhiều, nhiều như ông ta uống trà hằng ngày vậy, ngay cả buổi đêm cũng không được phép ngưng nghỉ.

Đêm hôm đó, Nha Môn đã bày sẵn tiệc rượu cho mời Ninh công công, Đỗ Văn Hạo cùng với các tướng lĩnh lãnh đạo quân đội, mọi người cùng mổ trâu, mổ gà khao thưởng ba quân đóng trại bên ngoài thành.

Đỗ Văn Hạo lúc này vẫn lo lắng bệnh tình của Tô Thức không ổn định, dễ biến chứng thay đổi phức tạp, do vậy hắn cũng không dám uống nhiều, hắn chỉ uống đến mức cho phép, xong liền đứng dậy ra về.

Đêm hôm đó, Đỗ Văn Hạo đem theo Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đến thăm Tô Thức hai lần trong đêm, sau khi tận mắt trông thấy Tô Thức uống liền một liều lượng lớn thuốc thang như vậy, ba người mới cảm thấy yên tâm cho bệnh tình của ông ta. Sau khi dùng thuốc xong, Tô Thức bèn nhắm mắt ngủ một cách ngon lành, những đốm mồ hôi lạnh lấm tấm trên đầu ông ta lúc này đã khô đi phần nào, môi của ông ta cũng trở nên hồng hào, miệng cũng đỡ đắng, nhưng gương mặt thì vẫn còn hốc hác xanh mét, xương sườn phía bên trái lại đau âm ỉ, nhưng mọi người cảm thấy mừng nhất chính là Tô Thức đã ít ho ra đờm, và trong đờm cũng không có kèm theo máu như lúc trước nữa.




Chương 313 Tình hình quân sự khẩn cấp! (2)



Đỗ Văn Hạo sau khi phúc chẩn xong liền đi ra khỏi phòng của Tô Thức, khi mới đi ra ngoài thì hai người vợ của Tô Thức đã chạy theo hắn thấp giọng hỏi: “Đỗ đại nhân! Sức khỏe của Lão gia thần thiếp tiến triển thế nào rồi?”

“Thuốc đã đúng bệnh! Nhưng căn bệnh này vô cùng khó chữa, chữa trị thời gian lại lâu, chắc phải cần mấy ngày nữa mới biết được kết quả, chỉ cần đều đặn liên tục uống thuốc, thì bệnh chắc sẽ khỏi hẳn thôi!”

Hai vị phu nhân nghe đến đây thì thở hắt ra nhẹ nhõm.

Bệnh tình của Tô Thức vô cùng hiểm nghèo, Đỗ Văn Hạo cũng không dám khinh xuất, chính vì thế mà ngay sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã đem theo Tiền Bất Thu cùng đến phúc chẩn với hắn, hai người cùng ngồi hội chẩn với nhau thì sẽ nắm được nhiều phần thắng hơn, nhất là đối với những căn bệnh phức tạp như Thương Hàn này thì Tiền Bất Thu kinh nghiệm đầy mình, có lẽ ông ta sẽ giúp ích được rất nhiều cho Đỗ Văn Hạo.

Khi Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu hai người vừa đến phòng của Tô Thức thì ông ta cũng đã tỉnh dậy và đang nằm nói chuyện với vợ con của mình, Tô Thức trông thấy Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu đến đây thì vội vã bảo hai vị phu nhân đỡ mình ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường cố gắng đưa đôi tay yếu ớt của mình lên ôm quyền thi lễ nói: “Vân Phàm huynh đến rồi đó à?”

Đỗ Văn Hạo thấy thần sắc của Tô Thức lúc này khô héo, không còn sức sống! Tuy sức khỏe đã hồi phục dần dần nhưng vẫn vô cùng yếu, bệnh tình có lẽ vẫn chưa có chuyển biến theo bước đột phá, cảm giác như căn bệnh vẫn đang hoành hành tác oai tác quái trong thân hình gầy gò, hốc hác của Tô Thức. Nhưng ông ta lúc này dường như đỡ hơn lúc ở trên núi rất nhiều, sắc mặt so với lúc đó cũng khá hơn, ít ra trong lúc này ông vẫn thể hiện được phong thái an nhàn không còn khổ sở, đau đớn như lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo gặp ông nữa, Đỗ Văn Hạo thấy thần sắc của Tô Thức có chuyển biến như vậy thì mỉm cười vui vẻ đáp lại: “Tử Chiêm huynh, xem ra thần sắc của huynh cũng khá hơn trước nhiều rồi! Ha ha ha!”

“Đúng vậy! Ta cảm thấy tinh thần và sức khỏe đỡ hơn trước rất nhiều rồi, cả thân người cùng với đầu óc cũng cảm tỉnh táo ra hẳn! Ài! Cái mạng này của Tô mỗ cuối cùng cũng nhặt được về rồi, may mà có thần y Vân Phàm huynh ra tay cứu giúp, đây cũng coi là tạo hóa an bài cho Tô mỗ rồi…”

“Ha ha! Tử Chiêm huynh nói hay lắm! Nào đưa tay đây để tại hạ xem cái nào, bệnh tình của huynh lúc này phải chú trọng hơn nữa mới được!”

Đỗ Văn Hạo sau khi kiểm tra một hồi xong bèn mỉm cười nói: “Không có vấn đề gì nữa rồi! Tử Chiêm huynh cố gắng uống thuốc đều đặn, bệnh tình cũng sẽ khỏi nhanh thôi! Tại hạ vẫn còn phải chờ sức khỏe của huynh hồi phục rồi mới lên đường nhậm chức được!”

Tô Thức thấy vậy cũng cười đáp lại: “Được thôi! Đa tạ Vân Phàm huynh!”

Đỗ Văn Hạo sau đó liền quay sang Tiền Bất Thu rồi giới thiệu nói: “Đây là đệ tử của tại hạ, Thái Y Viện Tiểu Phương Mạch Thái Y Thừa, Ngự Thích Tử Y Kim Đái, mọi người thường xưng tụng Tiền Bất Thu là một vị thần y có tài có đức. Hôm nay tại hạ đem ông ta đến đây là cùng xem bệnh của Tử Chiêm huynh tiến triển ra sao!”

Tô Thức nghe xong thì nét mặt mừng rỡ chắp tay nói: “Danh tiếng của Tiền Thái Y như sét đánh ngang tai! Nghe nói Tiền Thái Y từng dùng Hoàng Thổ Thang chữa trị bệnh cho Hoàng Tử, chỉ một thang thuốc là khỏi bệnh, đúng là thần y giáng thế!”

Tiền Bất Thu nghe vậy chỉ mỉm cười đáp: “Không dám! Đó chẳng qua là trò trẻ con mà thôi, so với sư phụ của tại hạ thì chẳng đáng là gì cả!”

Tô Thức nghe vậy bèn đáp: “Đúng vậy! Đỗ Ngự Y còn biết mổ bụng trị thương, tuyệt kỹ này cổ kim chưa từng có bao giờ cả! Thần kỹ này đã từng cứu chữa bệnh tình cho Thập Tứ Hoàng Tử, hơn nữa cách chữa bệnh này thời Đông Hán mới chỉ có một thần y tên Hoa Đà là thông thạo, nhưng chuyện đó cách đây cũng lâu lắm rồi, và danh tiếng của Hoa Đà thì từ cổ chí kim không ai dám so bì cả, vậy mà không ngờ thời đại này lại có Đỗ Ngự ycũng biết thần kỹ đó, tại hạ rất lấy làm vinh dự khi được Đỗ thần y trị bệnh giúp cho!”

Đỗ Văn Hạo không ngờ danh tiếng của mình còn bay được đến cái nơi Hoàng Châu khỉ ho cò gáy này, hắn bất giác cũng có mấy phần đắc ý, nhưng Đỗ Văn Hạo không biết rằng kỹ thuật ngoại khoa phẫu thuật mổ bụng trị thương ở thời nhà Tống này vĩ đại không khác gì thời hiện đại Einstein phát hiện ra thuyết tương đối cả, chính vì thế mà một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn vạn, cứ thế chuyện hắn phẫu thuật mổ bụng cứu chữa Hoàng Tử trở thành một câu chuyện thần thoại mà người dân nào ai ai cũng thuộc lòng hết cả.

Tiền Bất Thu thấy vậy bèn lên tiếng nói: “Tử Chiêm huynh có lẽ không biết! Tư Mã đại nhân mắc phải chứng bệnh nan y khó chữa, tưởng chừng sắp từ biệt cõi đời này, thì cũng may nhờ ân sư của tại hạ ra tay cứu giúp nên mới tai qua nạn khỏi!”

Tư Mã Quang, tự Quân Thực cùng với Tô Thức, Vương An Thạch là tam đại danh nho đời nhà Tống lúc bấy giờ, ba người cùng được tiền bối Âu Dương Tu cất nhắc đề bạt, và đều được Phạm Trọng Yêm, Tăng Khổng vô cùng nể trọng và tán thưởng. Do vậy Tô Thức và Tư Mã Quang coi như là cũng đã quen biết nhau từ lâu. Tô Thức nghe nói Tư Mã Quang mắc phải bệnh nan y khó chữa cứ tưởng chết rồi nên vô cùng lo lắng, giờ ông lại nghe Tư Mã Quang được Đỗ Văn Hạo dùng thần kỹ phẫu thuật mổ bụng mà chữa khỏi thì cảm khái vô cùng: “Đỗ Ngự Y quả nhiên là thần y giáng thế, không ai sánh kịp!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ mỉm cười đáp: “Không dám! Tư Mã Quân Thực vẫn còn cần đến một vị thuốc nữa, nó có tên là Đông Trùng Hạ Thảo. Loại thuốc này chỉ sinh sản ở trên núi tuyết của Thổ Phồn mà thôi! Lần này tại hạ đến Nhã Châu nhậm chức, cũng có mục đích là tìm ra vị thuốc này đem về chữa trị cho Tư Mã đại nhân! Thôi được rồi! Bất Thu ngươi mau mau xem bệnh của Tử Chiêm huynh ra sao, xong rồi chúng ta còn về sớm để ông ấy nghỉ ngơi nữa!”

“Vâng thưa sư phụ!” Tiền Bất Thu vuốt vuốt bộ râu của mình xong bèn ngồi xuống, ông ta đã được Đỗ Văn Hạo thuật lại toàn bộ bệnh tình, cùng với trình trạng khám bệnh của mấy người thầy thuốc ngày trước khám bệnh cho Tô Thức rồi! Do vậy sau một hồi kiểm tra, xem xét xong bèn trầm ngâm giây lát mở miệng cười nói: “Tử Chiêm huynh! Ân sư của tại hạ biện chứng vô cùng chuẩn xác, dùng thuốc cũng vô cùng cẩn thận! Tử Chiêm huynh có yên tâm đi! Bệnh tình của huynh có ân sư ra tay chắc chắn sẽ khỏi thôi!”

Cho dù Đỗ Văn Hạo là Ngự Y của Hoàng Thượng, được Hoàng Thượng vô cùng trọng dụng, lại biết thần kỹ, nhưng hắn lại còn quá trẻ, chính vì vậy mà người bệnh thường cảm thấy không được yên tâm, nhưng bây giờ bên cạnh hắn xuất hiện một vị đại phu râu tóc bạc phơ, chững chạc, điềm tĩnh như Tiền Bất Thu mở miệng ra nói đảm bảo như vậy, thì cả gia đình của Tô Thức đều thầm vui sướng trong lòng, họ biết căn bệnh của Tô Thức không lâu nữa chắc chắn sẽ khỏi hẳn, do vậy tất cả cùng đồng thanh lên tiếng tạ ơn rối rít.

Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu sau khi khám bệnh xong xuôi cho Tô Thức bèn đứng dậy ra về, cả hai đều không nói với nhau câu nào mà trực tiếp đi đến chiếc bàn tròn trong phòng của Đỗ Văn Hạo, rồi ngồi xuống đó, Diêm Diệu Thủ thấy vậy bèn đứng bên ngóng đợi, còn Anh Tử đã nhanh tay dâng lên hai tách trà thơm phức, sau khi Anh Tử lui ra ngoài xong thì Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng hỏi: “Bất Thu! Ngươi nghĩ bệnh tình của Tử Chiêm huynh thế nào?”

Tiền Bất Thu nghe xong liền vuốt vuốt râu nói: “Hôm qua bệnh tình ra sao thì đệ tử không biết, nhưng với tình trạng của ngày hôm nay thì khí âm trong người bị tổn hại nghiêm trọng, khí huyết thì tàn, xem ra bệnh tình vô cùng nguy hiểm!”

“Đúng vậy! Nhưng so với tình hình nguy kịch hôm trước thì bệnh tình cũng đã thuyên giảm đi khá nhiều rồi, ta muốn tham khảo ý kiến của ngươi xem cách dùng thuốc của ngươi thế nào, sau đó xem xem phương thuốc ta kê có vấn đề gì không?”

Tiền Bất Thu nghe vậy bèn cúi người đáp: “Đệ tử không dám! Cách dùng thuốc của sư phụ vô cùng chuẩn xác, biện chứng thì tinh chuẩn, đệ tử vô cùng khâm phục!”

“Thôi đừng nịnh bợ ta nữa! Nói chuyện tử tế một chút đi, chữa khỏi bệnh sớm còn sớm lên đường nữa chứ! Tình hình quân sự bên thành đô bây giờ đã chính thức khai chiến rồi, mặc dù quân ta chắc chắn sẽ giành được thắng lợi, nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng lắm, mọi thứ quân dụng, lương thực đều nằm hết phía hậu quân do ta quản lý, nếu ta không nhanh chân tiếp ứng e rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện không đáng có!”

“Đệ tử đã hiểu!” Tiền Bất Thu nói xong bèn vuốt râu trầm ngâm, ngẫm nghĩ một lúc xong ông ta bèn lên tiếng nói: “Bệnh tình của Tử Chiêm huynh đang trong giai đoạn nguy kịch! Cách thức của sư phụ là cứu mạng ông ta xong trước, rồi mới nghĩ cách chữa trị là vô cùng chính xác, nếu như tính mạng của ông ta đã giữ được như vậy rồi thì bệnh tình sẽ có thay đổi tích cực. Nhưng dư chứng của căn bệnh vẫn còn nằm đấy, sách y học có câu ‘Dương dị phu nhĩ tân nan hồi’ (tạm dịch: Khí dương dễ hồi phục nhưng dịch huyết trong người lạ rất khó lấy lại được như xưa). Đệ tử nghĩ rằng dựa vào những bài thuốc mà sư phụ đã kê làm cơ sở chính rồi sau đó cho thêm mấy vị thuốc nhuận gan, bổ thận như vậy sẽ giúp Tử Chiêm huynh qua được cơn nguy kịch hiện nay!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong gật gật đầu nói: “Ngươi nói đúng lắm, nhuận gan bổ thận vô cùng chính xác, bây giờ Thảo Mộc không linh nghiệm bằng Linh Giới, ta cho thêm Sinh Giải Giáp và Sinh Quy Bản vào, người bệnh nào cần bổ thận nhuận gan thì chắc chắn không thể thiếu mấy vị thuốc này được!”

“Sư phụ quả nhiên dùng thuốc như thần, đệ tử khâm phục vô cùng!”

Khi hai người đang mải bàn bạc, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diêm Diệu Thủ vội vàng chạy ra mở cửa, thì thấy có một viên tướng đứng ngay trước cửa, dáng vẻ cao lớn, người này không phải ai khác mà chính là phó tướng của Đỗ Văn Hạo, Lý Phố, ông ta trông thấy Đỗ Văn Hạo bèn cúi người thi lễ: “Mạt tướng bái kiến tướng quân!”

“Mời vào!” Đỗ Văn Hạo liền đứng dậy đi ra tiếp Lý Phố: “Mời ngồi! Ngươi uống trà nhé!”

Lý Phố lúc này không buồn ngồi xuống nữa mà quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Bẩm tướng quân! Có tình hình quân sự cấp bách vừa mới đưa đến!”

“Ố!” Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn quay sang Tiền Bất Thu nói: “Ngươi mau mau viết đơn thuốc rồi đưa sang cho Tô Tử Chiêm sắc thuốc mau lên, ta đi công chuyện bây giờ!”

Đỗ Văn Hạo nói xong bèn đưa Lý Phố đi vào trong phòng.

Vào đến trong phòng thì có một tên binh sĩ tiến đến thi lễ, sau đó hắn móc trong người ra một cuộn giấy đã được phong kín cẩn thận dâng lên cho Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ tướng quân! Thành Đô Phủ báo tin gấp, đây là thông điệp quân sự mà Hàn Nguyên Soái gửi cho tướng quân, mời tướng quân duyệt trình!”

Đỗ Văn Hạo vội vã đưa tay đỡ lấy, binh sĩ kia sau khi đưa cho Đỗ Văn Hạo xong bèn cúi người thi lễ đi luôn ra ngoài.

Lý Phố lúc này đã rút sẵn một con dao nhỏ ra dâng lên cho Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo đỡ lấy rồi dùng nó cắt một đường mở cuộn giấy đó ra xem, khi mới mở ra đọc thì sắc mặt của Đỗ Văn Hạo trở nên trắng bệch.

Trong thư của Hàn Tu gửi cho Đỗ Văn Hạo có viết, tình hình tiền phương bây giờ rất nguy kịch, bộ lạc Tây Sơn của Thổ Phồn vô cùng thiện chiến, sức tấn công mạnh như thế chẻ tre, các lộ quân của Thành Đô Phủ đã hoàn toàn bại trận, lúc này quân Tây Sơn đã sắp chiếm đóng được Đặng Châu, ép sát đến tận cửa ngõ của Thành Đô rồi.

Hàn Tu nói rằng ông ta cùng với đại quân lúc này đã đi đến đại phận biên giới của Thành Đô, và ngày đêm hành quân để cứu trợ cho Thành Đô, nếu ông ta không đến kịp e rằng đạo quân Tây Sơn kia sẽ san Thành Đô thành bình địa mất, chính vì vậy bây giờ Hàn Tu đang gấp rút, gia tăng tốc độ hành quân hòng kịp đến giữ vững trận địa.

Đỗ Văn Hạo sau khi xem xong tình hình bèn giao bức thư đó cho Lý Phố, Lý Phố xem xong liền trầm giọng nói: “Bẩm tướng quân! Mạt tướng có một ý như thế này không biết có nên nói hay không?”

“Lý tướng quân cứ nói!”



Chương 313 Tình hình quân sự khẩn cấp! (3)



“Tuân lệnh! Các đại quân tinh nhuệ của Đại Tống ta đều tập trung hết ở các vùng Tây Bắc tiếp giáp với Tây Hạ, và phía Đông Bắc tiếp giáp với biên giới với Đại Liêu, các bộ lạc của Thổ Phồn từ trước đến giờ đều rất ít gây sự với Đại Tống, đặc biệt còn có bộ lạc Hà Nhiếp Đào Giác Tư La nhiều khi còn giúp đỡ Đại Tống chúng ta tấn công Tây Hạ nữa, bọn họ cũng có thể coi là đồng minh của chúng ta, vậy mà theo mạt tướng được biết, thì ở Thành Đô bây giờ không có tinh binh, chỉ có vài đạo quân nhỏ không đáng kể, hơn nữa binh lực lại toàn là những người già yếu, còn bộ lạc Tây Sơn thì lại trẻ khỏe, chinh chiến lâu năm, sức chiến đấu cũng khá mạnh, chính vì vậy mà thế trận của bộ lạc Tây Sơn thắng như chẻ tre như vậy không có gì lạ cả, nhưng cũng không nên vì vậy mà xem thường bọn chúng. Mạt tướng còn nhớ thời nhà Đường, thì hai nước Thổ Phồn và Đại Đường cũng giao tranh với nhau mấy lần, cả hai đều ở thế giằng co không ai hơn ai cả, và đợi cho đến khi nhà Đường bị nội loạn thì Thổ Phồn đã thừa cơ đánh thẳng đến Tràng An. Đến thời Đại Tống chúng ta thì tuy Thổ Phồn đã bị tan rã ra thành nhiều bộ lạc nhỏ nhưng cũng không nên vì thế mà khinh địch!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn nói: “Đúng vậy! Theo như tin tức Hoàng Thượng đã nói cho ta biết thì lần này bộ lạc Tây Sơn đã dốc hết binh lực vào cuộc chiến này, binh lực tuy có lúc thét lên tầm ba vạn, nhưng thực chất có lẽ cũng chỉ có một vạn mà thôi, cũng tại do trận đánh Tây Hạ tại thành Vĩnh Lạc quân đội Đại Tống tổn hại nghiêm trọng, điều động không ra được tinh binh, chính vì thế mà Hoàng Thượng chỉ phái có bốn vạn Cấm Vệ Quân ra để dẹp loạn Thổ Phồn mà thôi, nhưng thực chất bốn vạn quân đó lại bao gồm cả các lộ quân ở Thành Đô nữa. Đại quân của ta chiếm thiên thời địa lợi, do vậy đánh bại quân Thổ Phồn sẽ không thành vấn đề, chính vì thế mà Hàn Nguyên Soái mới để lại năm ngàn quân cho ta đoạn hậu, ông ta nói chỉ cần dùng ba vạn năm ngàn quân cũng đủ để dập tan một vạn quân của bộ lạc Tây Sơn rồi, nhưng xem tình hình hiện nay thì ba vạn lộ quân ở Thành Đô chưa kịp tụ họp với Hàn Tướng quân mà đã bị đánh tan tác hết cả rồi, tình hình quân sự xem ra đang ở trong tình thế vô cùng khẩn cấp, ba vạn lộ quân tiến tới Thành Đô trước chưa đánh đã thua, Hàn Nguyên Soái trong tay bây giờ chỉ còn năm ngàn quân Cấm Vệ, e rằng bọn họ không thể đỡ nổi thế công của Tây Sơn, ta thấy tình hình bây giờ đang rất khẩn trương!”

Lý Phố nghe vậy bèn thấp giọng nói: “Mạt tướng là người xuất thân trong quân đội, tòng quân cũng đã hơn hai mươi năm nay biết rất rõ thực lực quân đội của Đại Tống, nói thực lòng thì các lộ quân của Thành Đô tuy có đến ba vạn nhưng không hề có chút chiến đấu chút nào, Hàn Nguyên Soái nói rằng ông ta lãnh đạo ba vạn năm ngàn quân nhưng thực chất biết chiến đấu thì chỉ có năm ngàn quân cấm vệ binh đi sau của ông ta mà thôi. Ba vạn quân kia đến Thành Đô chưa đánh đã chạy hết cả, cho dù có đứng lại chiến đấu thì lại toàn là những binh lính già cả, yếu ớt làm sao đủ sức chống lại với Tây Sơn được! Chính vì vậy mà bọn họ không đánh đã chạy, nếu có đánh thì cũng chỉ là tự tìm cái chết cho mình mà thôi!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cau lông mày lại hỏi: “Nói như vậy thì theo tình hình thực tế thì quân của Tây Sơn nhiều gấp đôi quân của ta sao?”

Lý Phố liền gật gật đầu, ông ta trầm ngâm giây lát rồi lại thấp giọng nói: “Hàn Tu cũng là người chưa cầm quân đánh trận bao giờ, lần này xuất quân không biết sự lợi hại của bộ lạc Tây Sơn, ông ta lại quá khinh địch e rằng…!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì gương mặt biến sắc nói: “Việc quân không thể chậm chễ! Lập tức nhổ trại lên đường!”

Lý Phố chắp tay đáp: “Mạt tướng tuân lệnh!”

Lý Phố trầm ngâm đôi lúc rồi nói: “Bẩm tướng quân! Thế còn Tô Thức chúng ta giải quyết thế nào đây?”

Đỗ Văn Hạo không hề chần chừ nói luôn: “Đem theo luôn! Vừa hành quân vừa chữa trị cho ông ta! Không chết được đâu mà lo!” Đỗ Văn Hạo bây giờ đã biết tình hình trước mắt đã vô cùng nghiêm trọng rồi, hắn nhất định phải ngày đêm hành quân mới hòng bắt kịp đạo quân của Hàn Tu. Ngụy Chi Châu sau khi nghe được tin tức Đỗ Văn Hạo nhổ trại tây chinh, thì liền bừng tỉnh cơn mơ, ông ta vội vã chạy ra khỏi phủ nhanh đến nỗi chân quên cả mang giầy, nhưng khi Ngụy Chi Châu đánh kiệu ra ngoài cổng thành thì đạo quân của Đỗ Văn Hạo đã nhổ trại đi tự bao giờ rồi.

Ninh công công cũng xuất chinh theo cùng đại quân của Đỗ Văn Hạo, trên đường đi ông ta ngồi cùng một xe với Tô Thức, Ninh công công nhân lúc này bèn đem hàm ý của Hoàng Thượng ra nói cho Tô Thức biết, Tô Thức bây giờ mới hiểu người Ngự Y trẻ tuổi kia bây giờ đang gánh trên vai một trọng trách vô cùng to lớn, đó là tiến hành cuộc biến pháp lần thứ hai.



Thái độ của Tô Thức đối với biến pháp vô cùng thực dụng, chỉ cần biến pháp nào có lợi với dân chúng thì ông ủng hộ vô cùng nhiệt tình, không bao giờ phản đối cả, chính vì thế nên sau khi biết Đỗ Văn Hạo sắp sửa biến pháp thì cũng không nói thêm câu nào nữa, mà chỉ âm thầm chờ đợi xem kết quả ra sao, nếu tốt thì ông ta giơ cả hai tay ủng hộ, còn nếu không tốt thì… Ninh công công lúc này lại dặn dò, bảo ban thêm một lúc nữa Tô Thức giờ đây mới biết ông ta tuy hiện giờ là Hoàng Châu Chi Châu, còn Đỗ Văn Hạo chỉ là một chức Câu Quản bé nhỏ, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn còn giữ chức Ngự Tiền Thị Chính Đại Phu, quan chính ngũ phẩm, ngoài ra hắn còn Tử Y Kim Đái là biểu tượng cho chức quan chính tam phẩm, do vậy bất kể thế nào thì Tô Thức cũng còn kém xa Đỗ Văn Hạo về mặt chức tước, hơn nữa chức quan Chi Châu này của Tô Thức cũng là do Đỗ Văn Hạo cầu xin với Hoàng Thượng mới có được (mặc dù đây hoàn toàn là do chủ ý của Tống Thần Tông, nhưng Tô Thức làm sao biết được.) Chính vì thế mà Tô Thức có muốn làm khó dễ Đỗ Văn Hạo trong việc biến pháp cũng không được. Vả lại biến pháp không phải cái gì cũng xấu cả, phải xem hiệu quả ra sao mới có quyền nói nó tốt xấu được. Tô Thức là người thông minh, ông ta dĩ nhiên là hiểu cái đạo lý này.

Chính vì vậy mà những lời nói của Ninh công công lại càng làm vững chắc thêm ý nghĩ của Tô Thức hiện nay, ông ta có thể ủng hộ hoàn toàn Đỗ Văn Hạo, cho dù biến pháp có thành công hay không, bởi vì ông tin Đỗ Văn Hạo là một người hết mực thương dân, biến pháp chắc chắn sẽ do dân, và vì dân, một người đang làm quan cao trong triều đình sung sướng như Đỗ Văn Hạo, lại có thể tự nguyện đi ra một nơi chiến loạn nguy hiểm này tiến hành biến pháp, nếu không phải là người có lý tưởng cao đẹp, vì nước thương dân thì quyết không bao giờ có hành động như vậy cả. Tô Thức là một người có học suy nghĩ chín chắn, vì vậy ông sẽ dốc toàn bộ tâm sức của mình ra để tạo điều kiện tốt nhất cho Đỗ Văn Hạo biến pháp.

Đại quân sau khi hay tin quân đội khẩn cấp bèn ngày đêm hành quân không biết mệt mỏi, Đỗ Văn Hạo trước khi lên đường cũng đã kịp triệu tập tướng sĩ truyền đạt tình hình khẩn cấp cho ba quân biết, do vậy giờ đây tốc độ hành quân của hắn nhan hơi ngày trước rất nhiều.

Lúc này những tướng sĩ trong đại quân của Đỗ Văn Hạo tuy chưa bao giờ tham gia trực tiếp đánh trận bao giờ, nhưng nói cho cùng thì khi đã vào quân đội rồi thì luôn có một dòng máu tràn đầy nhiệt huyết chảy trong thân thể của họ, do vậy sau khi biết tin tình hình tiền phương khẩn cấp, ai nấy cũng cảm thấy phấn khích vô cùng, khí thế hùng dũng hiên ngang, sĩ khí vụt tăng lên nghút trời.

Đỗ Văn Hạo sau đó lại đem tình hình tiền phương ra báo cho Tô Thức biết, Tô Thức lập tức thể hiện thái độ cho dù ông ta có chết giữa đường nhưng cũng không nên vì bệnh tình của ông ta mà làm lỡ mất thời cơ của đại quân. Đỗ Văn Hạo nghe xong thì vô cùng cảm động.

Chính vì thế mà ngay sau lúc đó, Đỗ Văn Hạo hạ lệnh xuất chinh, cấm đại quân uống rượu, còn Tô Thức cũng vì vội vã đi theo đại quân mà quên không mang đồ dụng theo mình, nhưng ông ta vẫn không hề nề hà, cứ thế người không mà đi theo Đỗ Văn Hạo tây chinh.

Đại quân của Đỗ Văn Hạo mang theo một số lượng lớn đồ quân dụng, hắn hành quân được một đoạn thì thấy tốc độ của đoàn quân dần dần chậm lại, hắn vô cùng lo lắng tình hình của tiền phương sợ đến không kịp để tiếp viện, nhưng trong tay hắn chỉ có năm ngàn binh sĩ, Đỗ Văn Hạo không thể phân binh ra được nữa, do vậy đại quân vẫn phải cố gắng kéo theo cả một đống quân dụng nặng nề, ba quân vì thế vô cùng mệt mỏi, xuống sức rất nhanh.

Nhưng ba quân không vì thế mà nhụt chí, tất cả mọi người đều cắn răng chịu đựng, tất cả cho tiền tuyến. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Lý Phố thấy tình hình quân đội như vậy cũng không ổn, vì có khi đại quân của Đỗ Văn Hạo chưa kịp thấy quân địch cũng đã mệt chết đi rồi, chính vì thế mà ông liền nghĩ ra một chủ ý là dọc đường hành quân thuê thêm xe ngựa để chở đồ quân dụng. Đỗ Văn Hạo nghe thấy hợp lý vì như vậy không những bảo tồn được sức lực của ba quân, mà lại còn gia tăng được tốc độ hành quân nữa, ngoài ra tiền thuê xe ngựa cũng không phải là đắt. Sau khi được sự đồng ý của Đỗ Văn Hạo, Lý Phố bèn trên đường đi thuê thêm hàng loạt xe ngựa chở hàng, đại quân vì thế mà tốc độ hành quân tăng lên thấy rõ.

Trong khi hành quân thì gia đình của Tô Thức được sắp xếp ở trong hai chiếc xe ngựa, một xe thì chở nhị vị phu nhân cùng với Tô Thức, còn một xe thì chở ba người con trai nhỏ tuổi của ông ta.

Tô Thức lúc này đã biết tình hình tiền tuyến đang rất khẩn trương, ông là người đọc sách, chưa bao giờ dẫn quân đánh trận chính vì thế mà lo lắng không yên, trong lòng thầm nghĩ mình vừa mới được bổ nhiệm làm Chi Châu ở Hoàng Châu, thì nơi đó đã bị Tây Sơn đánh chiếm mất rồi, không biết sao này làm quan sẽ ra sao đây.

Nhưng ngược lại với sự lo lắng của Tô Thức là sự tự tin của Đỗ Văn Hạo, bởi hắn tin một khi đại quân của hắn tới hội tụ cùng với Hàn Nguyên Soái thì Tây Sơn tất bại, do vậy mà khi rảnh rỗi hắn thường tìm đến xe của Tô Thức nói chuyện, rồi nhân tiện chữa bệnh cho ông ta.

Đại quân hành quân được mấy ngày thì bệnh tình của Tô Thức dưới sự chăm sóc chu đáo của Đỗ Văn Hạo đã khôi phục lại rất nhanh, nhưng do Tô Thức mắc bệnh lâu ngày tinh thần có phần bạc nhược, ngồi lên nằm xuống vẫn cảm thấy vô cùng khó khăn.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn gọi Tiền Bất Thu lại cùng hội chẩn, tìm cách cứu chữa cho Tô Thức một cách có hiệu quả nhất.

Hai người sau khi hội chẩn xong bèn quyết định cho thêm ba tiền Mẫu Lệ, mười tiền Quy Bản, rồi còn mỗi buổi sáng tối cho Tô Thức ăn thêm một bữa ngó sen trộn với đường làm điểm tâm. Ăn như vậy sẽ có lợi cho việc phục hồi sức khỏe nhanh hơn.

Mấy ngày sau, khi Đỗ Văn Hạo đã kiểm tra phúc chẩn cho Tô Thức xong xuôi thì gương mặt vốn đang rất căng thẳng của hắn bỗng nhiên trở nên dịu hẳn xuống, chầm chậm nói: “Tử Chiêm huynh! Chúc mừng huynh đã qua được thời kỳ nguy hiểm, tất cả các triệu chứng đã giảm đi hơn nửa, chờ cho tại hạ chuyển sang bài thuốc phục hồi nữa là huynh có thể điều dưỡng thân thể, bệnh tình tự khỏi!”

Nhị vị phu nhân của Tô Thức nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy thì vô cùng xúc đông, cả hai đều mừng rỡ nước mắt chảy xuống vui mừng.

Đỗ Văn Hạo lại nói: “Bệnh mùa xuân của Tử Chiêm huynh kéo dài đã lâu, không thể một chốc một lát mà khỏe hẳn ngay được, vẫn cần vài ngày tĩnh dưỡng nữa mới thực sự khỏi bệnh được!”

Mấy ngày sau, Đỗ Văn Hạo cho thêm mấy bài thuốc phục hồi, tĩnh dưỡng sắc cho Tô Thức uống, quả nhiên khi đại quân tiến đến địa giới của phủ Thành Đô thì bệnh tình của Tô Thức đã khỏi hoàn toàn.

Vậy nhưng, chiến sự không hề đơn giản như chữa bệnh, Đỗ Văn Hạo vừa mới đi vào trong đến địa giới của Tứ Xuyên thì đã có tin báo khẩn cấp truyền đến cho hắn.

Ngày hôm đó, đại quân của Đỗ Văn Hạo mới vào đến huyện Đông Quảng An bên rìa địa giới Tứ Xuyên, cách Thành Đô vẫn còn mấy trăm dặm đường nữa, nhưng tin báo khẩn của tiền phương đã làm cho hắn không còn thời gian có thể nghỉ ngơi được nữa.

Đỗ Văn Hạo sau khi mở tin báo thì bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, đại quân của hắn mặc dù ngày đêm lặn lội nhưng cũng vẫn không cứu viện kịp cho tiền phương, Đặng Châu đã thất thủ, đại quân của Hàn Tu mạo hiểm đột kích giờ đang bị vây khốn, năm ngàn Cấm Vệ quân đã hy sinh hơn nửa ba vạn lộ quân Thành Đô chưa đánh đã chạy, sau đó bị truy kích chết hơn một vạn, quân Tây Sơn bây giờ đã áp sát Thành Đô, tình hình vô cùng nguy ngập.

Nguồn: tunghoanh.com/tong-y/chuong-313-Xriaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận