Chương 432: Mò đá qua sông.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thời gian gần đây đại khái cũng không có thời gian rảnh rỗi. Đúng rồi, tập phải tiến cung lập tức, khả năng là sự tình có thể rất bận rộn, trở về có lẽ sẽ đã khuya, các ngươi ăn cơm tối trước đi, không cần chờ ta".
Tuyết Phi Nhi nói: "Ca, hôm nay là sinh nhật của Kha Nghiêu. Vũ Cầm tỷ nếu như ngày hôm nay huynh có thời gian thì nên về sớm dùng cơm".
Đỗ Văn Hạo không có thời gian suy nghĩ, lập tức dáp: "Thế ư? Được rồi, nhất định ta sẽ trở về!" Liên Nhi nhịn không được cười nói: "Không được tay không trở về mới đúng".
Tuyết Phi Nhi nói: "Hôm qua Thanh Đại tỷ nói đùa với Kha Nghiêu, nói rằng nàng đã lớn, năm sẽ tìm cho nàng một người tốt, dù sao giờ đây nàng cũng là nghĩa muội của tể chấp tướng công, muốn tìm cho nàng một gia đình tốt không phải là rất dễ dàng sao? Trong thành Khai Phong này không ít quan lớn giàu có muốn đăng môn kết thân".
Bàng Vũ Cầm vội vàng nháy mắt với Tuyết Phi Nhi. Tuyết Phi Nhi dường như không hiểu ánh mắt đó có ý gì, cho nên nói tiếp: "Giờ đây nàng tuổi nàng cũng không còn nhỏ nữa, nếu không sớm tìm chồng, chỉ sợ thành lão cô cương rồi thì... Hì hì".
Sắc mặt Đỗ Văn Hạo xám lại, cũng không nói chuyện, chắp tay sau lưng đi vào phòng, để cho Anh Tử giúp đỡ thay đổi quan bào, buồn bực xuất môn, mang theo đội hộ vệ ky mã.
Liên Nhi nhẹ giọng hỏi: "Lão gia làm sao vậy? Giống như là không được vui".
Tuyết Phi Nhi nhếch miệng, cười nói: "Các ngươi không biết là hai ngày nay chỉ cần là lão gia chúng ta ở nhà, thì Kha Nghiêu nhất định sẽ không xuất hiện sao?"
Bàng Vũ Cầm trừng mắt liếc nàng, nói: "Phi Nhi. Tỷ hiệu muội nghĩ gì, muội không nên suy nghĩ nhiều. Muội quên rằng, khi ở trên núi trên núi Nga Mi. Kha Nghiêu ở trước mặt chúng ta đã xác nhận rằng nàng sẽ không gả cho lão gia nhà chúng ta, chắc là do trùng hợp thôi, cho nên mới không gặp".
Liên Nhi cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, đừng xem cô nương Kha Nghiêu này ngày thường lúc nào cũng tươi cười với tất cả mọi người, thật ra trong xương tủy thanh cao tự ngạo vô cùng, nàng không chỉ một lần nói với người khác rằng thà cả đời không lấy chồng chứ không làm thiếp".
Tuyết Phi Nhi nói: "Miệng người hai da(chỉ lời nói không đắc bằng), chẳng lẽ mọi người đều tin sao?"
Bàng Vũ Cầm cùng Liên Nhi liếc nhìn nhau, lắc đầu. Bàng Vũ Cầm cười trộm nói: "Ngươi đó, ta còn tưởng rằng ngươi cùng Kha Nghiêu đã không có khúc mắc gì nữa, thì ra trong lòng vẫn còn canh cánh, lo lắng nàng gả cho tướng công?"
Tuyết Phi Nhi nghe xong lời này gấp đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, nói: "Các ngươi sao mà không nhìn ra, vừa rồi ca mới nói buổi tối sẽ không về dùng cơm. Bảo chúng ta không cần chờ hắn, nhưng Anh Tử vừa nói hôm nay là sinh nhật của Kha Nghiêu, hắn ngay cả suy nghĩ cũng không cần, lập tức hứa sẽ trở về".
Liên Nhi nói: "Nhất định là ngươi quá đa tâm rồi, ta xem bất cứ người nào trong chúng ta như vậy, thì lão gia cũng sẽ trở về".
Tuyết Phi Nhi nói: "Chúng ta đều là thê thiếp của hắn. Tất nhiên là hắn sẽ trở về, nhưng Kha Nghiêu, nàng..."
Lời của Tuyết Phi Nhi còn chưa nói hết, thì từ bên ngoài vang lên một tràng cười vọng vào, Liên Nhi vội vàng nói với nha hoàn ở bên cạnh: "Nhanh bưng cháo cùng bữa sáng cho tứ phu nhân cùng Kha Nghiêu cô nương, bọn họ chưa ăn cơm đã đi ra ngoài, lúc này chắc là đã đói rồi".
Tuyết Phi Nhi cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: "Hẳn là nàng có Thiên Lý Nhãn, cho nên mỗi lần đều nắm được thời gian lão gia xuất môn hoặc trở về, các ngươi còn chưa tin. Hừ, chúng ta cứ xem xem".
Lời của Tuyết Phi Nhi vừa dứt, Kha Nghiêu liền cất bước đi vào, thấy nàng đang mặc một thân áo gấm bằng gấm màu hồ lan, quần tơ lụa màu trắng, ở phía trên triêu ba đóa hồng mai nho nhỏ, một đai lưng màu trắng thắt lên cái eo nhỏ tinh tế của nàng. Mái tóc đen nhánh được bím lại có một cây trâm trâm ngọc hình hoa mai trắng xuyên qua, tuy giản dị nhưng lại rất ưu nhã, trên mặt trang điểm một lớp phấn mỏng. Đang liên tục bước tới, cười khanh khách tiến vào đại sảnh.
Bàng Vũ Cầm nói: "Đi ra ngoài lâu như vậy, đã đói bụng chưa?"
"Đúng vậy, đã rất đói rồi".
"Vừa rồi tỷ đã gọi các nàng mang đồ tới, bên ngoài ồn ào , chúng ta vào phía trong ngồi đi".
Chúng nữ vào trong nhà, ngồi xuống cạnh bàn.
Kha Nghiêu đưa thanh kiếm trong tay cho nha hoàn ở bên cạnh, sau dó dùng khăn ướt nha hoàn đem đến lau mồ hôi ở trước tràn, lúc này mới ngồi xuống.
Bàng Vũ Cầm thấy phía sau nàng không có người đi cùng , tò mò hỏi: "Không phải là muội đi cùng Thanh Đại tỷ sao? Tại sao không thấy nàng đâu?"
Kha Nghiêu che miệng cười nói: "Vừa rồi khi xuống núi, thấy ven đường có một cây Vương Lan thụ rất đẹp, muội nói rất thích, nàng liền khăng khăng hái để tặng quà sinh nhật cho muội. Mà cây này lại sinh trưởng ở bên vách núi,với thân thủ của muội đương nhiên là không thể tiến lên, chỉ có tỷ tỷ đi, vốn là mọi việc đều tốt. Không ngờ đêm qua mưa to, sườn dốc mềm mà nhão không chịu được lực nên sập xuống. Với thân thủ của Thanh Đại tỷ tất nhiên là không bị ngã, nhưng mà đạp phải bùn nhão khiến cho giày của nàng bẩn hết. Cho nên nàng đi về là vào phòng thay giày trước, sau đó mới tới dùng cơm".
Bàng Vũ Cầm giờ mới hiểu được nguyên nhân, nói: "Vẫn là Thanh Đại tỷ vô cùng thương yêu muội, chỗ nguy hiểm như vậy mà không hề lo lắng cho bản thân để làm muội vui, Kha Nghiêu chúng ta thật là may mắn, có được một tỷ tỷ thương yêu mình như vậy".
Nha hoàn bưng thức ăn lên, Liên Nhi múc ra một chén cháo đưa cho Kha Nghiêu, Kha Nghiêu mỉm cười tiếp nhận chén cháo. Đang muốn uống, chợt nghe Tuyết Phi Nhi nói: "Ai bảo chỉ có tỷ tỷ mới thương yêu, lão gia nhà chúng ta cũng vô cùng thương yêu cô em gái này". Nói xong câu này liền đưa mắt liếc nhìn Kha Nghiêu, thấy nàng sắc mặt không hề thay đổi đưa cháo lên thong thả uống.
Tuyết Phi Nhi nghĩ thầm, ngươi không cần giả vờ, ta còn lạ gì ngươi, liền nói tiếp: "Trước đó còn nói là buổi tối sẽ không trở về, sau khi nghe nói hôm nay là sinh nhật Kha Nghiêu, không cần suy nghĩ đã lập tức quyết định là sẽ về ăn cơm tối".
Trong nội tâm Kha Nghiêu loạn như con hươu, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh không có một tia biến hóa. Chỉ nhìn vẻ mặt mập mờ của Tuyết Phi Nhi nhìn mình, mỉm cười nói: "Đúng vậy , muội cũng cảm thấy ca ca rất thương yêu muội. Hôm nay dù huynh ấy không trở về muội cũng không trách huynh ấy".
Tuyết Phi Nhi vừa tức vừa buồn cười, đang muốn nói tiếp thì Lâm Thanh Đại bước vào, Bàng Vũ Cầm vội vàng mời Lâm Thanh Đại ngồi bên cạnh mình, nói: "Thanh Đại tỷ, sau khi ăn cơm xong chúng ta đi dạo, xem nên mua lễ vật gì thật đẹp cho tiểu nha đầu".
Lâm Thanh Đại nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, đêm qua suy nghĩ một đêm nhưng không nghĩ được cái gì thích hợp. Nha đầu này cực kỳ khó tính, chúng ta nhọc lòng chọn lựa cho nàng, chưa hẳn đã hợp ý". Nói xong mỉm cười liếc nhìn Kha Nghiêu.
Kha Nghiêu cười nói: "Mọi người hao tâm tổn trí như vậy cho muội. Muội làm gì dám đòi hỏi gì nữa, Liên Nhi tỷ, tỷ định tặng muội gì nào".
Liên Nhi nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, đã quyết định, lát nữa sẽ biết".
"Là cái gì?"
"Giờ chưa thể nói cho muội".
"Hừ!"
Lâm Thanh Đại nói với Tuyết Phi Nhi: "Phi Nhi muốn mua thứ gì?"
Tuyết Phi Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, nói: "Muội biết Liên Nhi muốn mua cái gì, vốn muội muốn mua thứ đó, chỉ là giờ đây không muốn mua cùng một thứ mà thôi".
Liên Nhi cười nói: "Xem ra chúng ta đều biết Kha Nghiêu thích gì, nhưng mà ta giành được trước rồi".
Kha Nghiêu thấy mọi người vì sinh nhật của mình mà hao tâm tổn trí như vậy, cảm thấy rất cảm động, nói: "Làm khó mọi người như vậy, cũng là vì muội mà suy nghĩ, bất kể là là lễ vật gì muội đều rất vui mừng, dù chỉ là một đóa hoa dại cũng là tâm ý của mọi người, Kha Nghiêu cảm kích còn không kịp ấy chứ".
Bàng Vũ Cầm: "Nên vậy mà, người một nhà phải như thế, muội nói gì vậy?"
Tuyết Phi Nhi lập tức đùa giỡn: "Giờ đây muội cũng đã lớn, dứt khoát năm nay gả muội ra ngoài, điều này cũng là một phần tâm ý của chúng ta".
Kha Nghiêu khẽ gắt: "Ngươi được lắm, tiểu ny tử, cả ngày này cũng không quên trêu chọc ta, để tối nay ta chuốc người say mèm rồi cho ngươi nằm ở bên ngoài cạnh khe nước thối".
"Hừ, đến đây đi! không biết ai say mèm phải nằm trong khe".
Đoàn người đều nở nụ cười.
Đỗ Văn Hạo cưỡi ngựa mang theo đội hộ vệ đi vào hoàng cung. Lúc xuống ngựa, do trong lòng sốt ruột, liền gọi kiệu thúc dục đi thẳng tới Phúc Ninh cung của Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao.
Hắn tiến vào Phúc Ninh cung không cần thông báo. Đi vào bên trong biết được Cao Thao Thao không có ở công địa, cũng không có ở trong phòng, mà đang ở biệt điện cửa Đông hoàng cung.
Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao chấp chính muốn cùng các đại thần nghị sự thì có chút khó khăn, bởi vì các đại thần không thể tùy tiện vào cung, mà Thái Hoàng Thái Hậu dù sao cũng là tạm thời chấp chính, lại không thể đến trước đại điện ra lệnh, liền dùng biệt điện phía Đông hoang cung làm địa phương để các đại thần báo cáo công việc cũng như để nàng tiện ra chỉ thị. Như vậy nàng có thể không cần ra khỏi hoàng cung, các đại thần cũng không vào nội cung.
Cao Thao Thao giờ đây đang tới nơi để nghe báo cáo và quyết định sự việc. Tất nhiên là có chuyện trọng yếu cần thương nghị. Đỗ Văn Hạo đành phải chờ ở tẩm cung của Cao Thao Thao.
Cũng may không lâu sau Cao Thao Thao đã hồi cung, vừa thấy Đỗ Văn Hạo, Cao Thao Thao mặt mày hởn hở, sau khi lui vào màn che liền nhào vào trong ngực Đỗ Văn Hạo, nói: "Chàng tới thật đúng lúc, ta đang muốn cho người triệu chàng tiến cung bàn bạc công việc, không ngờ chàng đã đến rồi".Hai người ôm nhau ngồi ở trên giường êm, Đỗ Văn Hạo nói: "Gọi ta tới có việc gì sao?"
"Tất nhiên là có việc rồi, chính chuyện tình hôm qua chàng đã nói đó! Tối hôm qua ta lại suy nghĩ một lần nữa, trước khi làm việc này cần phải suy nghĩ kỹ. Sáng sớm hôm nay triệu Lại bộ, Lễ bộ, cùng, Binh bộ Thượng thư đến thương nghị. Hạ mấy đạo ý chỉ, đang muốn chàng xem có thỏa đáng hay không".
"Ừm, hạ ý chỉ gì".
"Đều là những chủ ý hôm qua của chàng! Thứ nhất là hủy bỏ thích tự đánh đấu quân dân, miễn việc khắc chữ trên mặt của quân nhân hiện dịch. Đạo ý chỉ thứ hai là để cho Hàn Lâm Viện cùng giải quyết với Lễ bộ, Lại bộ, lập ra kế hoạch , tuyên truyền nhân vật anh hùng trong trận chiến giữa chúng ta cùng Tây Hạ. Tiến hành tuyên dương những anh hùng có công lao. Tiến hành trợ cấp đối với những gia đình có liệt sĩ tham gia chiến trận. Đạo ý chỉ thứ ba là cắt giảm bộ phận sương quân".
Đỗ Văn Hạo âm thầm giật mình, vội vàng cười nói: "Nàng hành động thật là nhanh, thế việc cắt giảm sương quân thế nào rồi?"
Cao Thao Thao nhìn ra vấn đề mà sau khi thương nghị lo lắng, cười nói: "Chàng yên tâm, sau khi ta cùng Binh bộ Thượng thư thương nghị đã quyết định, từ Quảng Nam đến Tây Xuyên bốn lộ phân biệt cắt giảm mười doanh sương quân( năm ngàn người). Trước cắt giảm một ít, sau này từ từ tích lũy kinh nghiệm. Hai vị trí này tương đối vắng vẻ, sương quân bị cưỡng bức lao động rất khổ sở, mà tiền kiếm được thì ít, cắt giảm không gặp nhiều cản trở, hơn nữa hai địa phương này cũng nhiều đất hoang cần khai khẩn. Đồng thời ta hạ chỉ cho Hộ bộ đem đất hoang này chia cho sương quân cắt giảm sử dụng. Đất hoang được khai khẩn thuộc về người khai hoang. Nha môn cho đăng ký ban phát khế đất, mười năm đầu miễn toàn bộ thuế mà, năm năm tiếp theo thì thu một nửa mức thuế. Đồng thời hạ chỉ thương khố ở hai nơi này cho vay với lợi tức một nửa mức bình thường cho đến khi bộ phận sương quân cắt giảm lần đầu tiên chuyển sang thời kỳ bình ổn".
Đỗ Văn Hạo cao hứng, hôn lên trên khuôn mặt mềm mại của nàng một cái: "Thao Thao thật là lợi hại! Nàng nghĩ thật chu đáo!"
"Hì hì!" Cao Thao Thao có vài phần đắc ý: "Điều này không phải đều là chủ ý của chàng hay sao. Không có chàng, tao nào dám làm như vậy! Có chàng, lá gan của ta cũng lớn hơn".
Đỗ Văn Hạo ôm cái eo thon nhỏ của nàng, vuốt ve mái tóc của nàng, thấp giọng nói: "Nàng nắm trong tay quyền lực lớn nhất, phải cẩn trọng mới được. Nàng còn làm gì nữa?"
"À, ta còn hạ chỉ mở các phân xưởng quan doanh dược liệu ở châu phủ hai vùng này, đem những sương quân không muốn khai hoang trồng trọt về an trí tại những phân xưởng này, hai vùng này có những vùng đất trồng được dược liệu, chế các loại dược liệu bán sỉ cùng thuốc pha chế sẵn bán vào thị trường".
"Ý kiến hay! Nhưng mà, lúc này những xưởng đó kinh doanh như thế nào? Ai bỏ vốn/ Người nào chịu trách nhiệm?"
Cao Thao Thao nằm trong vòng tay của hắn nói: "Theo như lần trước chàng nói với ta là chàng có mở một công ty liên doanh tư nhân ở Nhã Châu phủ Thành Đô mà!"
"Thật ư?" Đỗ Văn Hạo kinh hỉ đan xen, nói: "Cụ thể lo liệu như thế nào?"
"Ừm...Chính là như bình thường thương khố bỏ vốn bốn thành, thương hộ đầu tư xuất vốn sáu thành, sự tồn tại của công ty hoàn toàn tách biệt với nha môn, không được phép kiêm nhiệm bất cứ chức quan nào trong triều, công ty tự quy định điều lệ. Do cổ đông sẽ cử ra chủ tịch cùng quản lý. Còn phải lập hội đồng giám sát, nghiêm khắc làm việc theo chương trình. Tự chủ kinh doanh, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, gánh chịu trách nhiệm có hạn đối với tàn sản của công ty. Theo như quy định nộp lên thuế lợi, nha môn không có quền can thiệp vào. Nếu không có thể thông qua quan giám sát báo thẳng tới chúng ta, sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt".
Đỗ Văn Hạo nhịn không được lại ôm nàng hôn một cái: "Thao Thao giỏi quá! Khong thể tưởng tượng được ta mới chỉ nói với nàng như vậy, nàng liền nhớ kỹ những nội dung phức tạp như vậy của công ty. Nàng thật là thông minh đó!"
Cao Thao Thao tươi cười: "Là chàng nói cẩn thận dễ hiểu, tất nhiên là ta phải nhớ kỹ rồi".
"Ha ha, Tô Thức còn chưa hồi màn, nàng không lo lắng công ty làm ăn không tốt, cứ lớn mật thúc đẩy như vậy ư?"
"Chàng đã thử nghiệm qua ở thành đô, ta tin tưởng rằng có thể làm được. Trước cứ xây dựng xem sao, dù sao chúng ta có trong tay hơn một ngàn ức , không sợ lỗ vốn. Hì hì".
"Ha ha!" Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Nàng có thể lấy ra ngân khố của mình để tiến hành cải cách, nàng có đảm lượng như vậy, lại có tài chính hùng hậu tiên đế lưu lại làm hậu thuẫn, chúng ta không sợ không thành đại sự! Nàng làm một bước này rất tốt, đã an trí xong sương quân, lại tiến thêm một bước phát triển quy chế công ty. Hay lắm! Thao Thao. Quy chế của công ty trong thị trường kinh tế chính là một trong những quy chế quan trọng nhất, lúc vừa mới thành lập nhất định sẽ gặp phải một số vấn đế, nhưng từ từ sẽ ổn định . Tống quốc buôn bán vô cùng phát đạt, quy chế này là chuẩn mực của thị trường, thúc đẩy kinh tế mạnh mẽ phát triển, tạo ra cho quốc gia càng nhiều tài lực. Chờ cho công ty được xây dựng nhiều hơn, mọi người sẽ dần dần có thể tiếp nhận, sau khi thấy chỗ tốt của công ty, khi đó chúng ta sẽ chính thức ban bố pháp luật về công ty, tiến hành quy phạm. Giờ đây cần phải khuyến khích xây dựng".
Cao Thao Thao đối với những từ câu xen lẫn với ngôn ngữ hiện đại của Đỗ Văn Hạo cái hiểu cái không, ngẩng mặt lên nói: "Vâng, ta nghe lời chàng!"
"Nàng đừng chỉ nghe lời ta! Nếu nàng cảm thấy không ổn thì cứ việc nói, chủ ý của ta chưa hẳn đã là tốt nhất. Có đôi khi không phải nhất nhất cứ làm vậy chúng ta phải thương lượng mới có thể phát hiện ra có vấn đề hay không".
"Ừm, ta cảm thấy chủ ý của chàng đều tốt. Hơn nữa, cho dù có điểm không chắc chắn cũng không sao cả. Sai rồi thì chúng ta có thể sửa đổi, không thử làm sao biết phương pháp này không tốt?"
"Hắc hắc, đúng vậy, thế này gọi là mò đá qua sông! Cải cách cần phải thử nghiệm, cũng có thể mắc phải sai lầm, sai rồi có thể sửa đổi, không thử nghiệm thì vĩnh viễn không phát hiện ra chỗ sai. Ha ha, tư tưởng của nàng rất giống tư tưởng của một vĩ nhân, thảo nào có thể làm lãnh tụ của một quốc gia".
Cao Thao Thao ngạc nhiên nói: "Vị vĩ nhân ấy là ai?"
Đỗ Văn Hạo đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết về công cuộc cải cách ở xã hội hiện đại do Đặng Tiểu Bình trù tính, chỉ cười cười nói: "Ta cũng không nhớ được. Dù sao cũng đã từng có vị lãnh tụ nói qua như vậy. Đúng rồi, nàng còn hạ ý chỉ gì nữa?"
"Về hạn chấm dứt tuổi quân! Đối với việc cắt giảm tướng sĩ sương quân dựa theo suy nghĩ của chàng mà an bài, Hộ bộ, Lại bộ, cùng Binh bộ Thượng thư đều chưa từng làm như vậy. Đều nói phương pháp này rất mới mẻ, xem ra là tốn không ít tiền bạc nhưng có thể ổn định cắt giảm sương quân, tương lai tiết kiệm được sẽ vượt xa so với tốn kém".
"Đúng đúng, đây mới là người nhìn xa trông rộng! Còn có gì nữa không ?"
"Có". Cao Thao Thao nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Ta còn hạ chỉ, chấm dứt tất cả các biến pháp rồi. Ta không thể để cho những biến pháp hại người này gây tai họa cho dân chúng".
Đỗ Văn Hạo mặc dù biết Cao Thao Thao là đầu lĩnh của phe bảo thủ, vừa chấp chính nhất định sẽ bãi bỏ toàn bộ hiến pháp, chỉ là không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Cao Thao Thao nhìn thần sắc của hắn có chút ảm đảm, thấp giọng hỏi: "Ta đình chỉ việc áp dụng biến pháp chàng không vui sao?"
Đỗ Văn Hạo miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói: "Sao lại không. Giờ đây biến pháp đã hoàn toàn biến chất rồi, mất đi ý đồ vì nước vì dân năm xưa, thậm chí trở thành tranh giành lợi ích với dân rồi, phế bỏ di cũng tốt".
Cao Thao Thao lập tức cao hứng trở lại, vuốt vuốt tóc nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, trước kia chàng đã nói với ta ràng thật ra ý định ban đầu của biến pháp là rất tốt, suy nghĩ cũng rất hay, nhưng mà trong lúc chấp hành thì bị biến dạng. Ta lại nghĩ, nó đã rối tinh rối mù như vậy rồi, nếu cứ để cho chàng tới thu thập cục diện rối rắm như vậy cũng phiến toái, không bằng cứ phế nó đi, tương lai chàng nghĩ ra biện pháp hay có thể ích quốc lợi dân, chúng ta lại áp dụng, chàng nói có đúng không?"
Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa sợ: "Nàng nguyện ý để cho ta áp dụng biến pháp?" truyện copy từ tunghoanh.com
"Ừm, nhưng trước tiên chàng phải giúp ta chính lý quân đội, cũng để cho tất cả mọi người nhìn ra bản lĩnh thật sự của chàng, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục, khi đó ta lại cho chàng thực hiện biến pháp, lúc đó như nước chảy thành sông rồi".
"Hay lắm! Nàng nói không sai, nếu như ta ngay cả quân đội cũng không thể quản tốt thì nói gì đến chuyện biến đổi cả một quốc gia".
"Đúng vậy!" Cao Thao Thao ôm cổ hắn nhẹ nhàng hôn một cái: "Không nên vội vàng, chúng ta tiến từng bước một, chàng đã nói ' không thể vì cái lợi trước mắt mà phải hành tuần tự, đúng không nào?"
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu: "Nàng nói không sai, nàng còn tuyên bố ý chỉ nào khác không?"
"Không có!" Cao Thao Thao sẵng giọng: "Xem chàng đi, từ sáng tới giờ ta làm nhiều việc như vậy, chàng lại còn ngại không đủ, muốn khiến cho ta mệt chết ư?"
"Hắc hắc. Khổ cực cho Thao Thao của ta rồi!" Đỗ Văn Hạo ôm lấy nàng đặt lên giường, rồi thân mật một hồi. Khiến cho Cao Thao Thao như lọt vào trong sương mù lúc này mới ngừng tay.