Chương 448: Tổ huấn của tổ tông có thể thay đổi.
Đỗ Văn Hạo trực tiết xét hỏi tên gián điệp Tây Hạ. Mỗi lần Tây Hạ đều phái những gián điệp khác nhau tới nên tên gián điệp này cũng chỉ biết mỗi nhiệm vụ lần này. Quả nhiên cũng giống như khi hỏi Lý Thường, Đỗ Văn Hạo hỏi về đối sách của quân Tây Hạ với chiến thuật tiến chắc từng bước của quân Đại Tống, hắn cũng không biết tình hình cụ thể.Sau khi tên gián điệp này chịu đủ mọi cực hình, khai báo tất cả mọi chuyện. Ngay cả chuyện đáng xấu hổ nhìn lén cô nương bên nhà tắm khi còn nhỏ cũng khai hết, Đỗ Văn Hạo mới ngừng hỏi cung.
Kết quả thu được hôm nay làm Đỗ Văn Hạo rất hài lòng. Hắn muốn vào cung bẩm báo thu hoạch hôm nay để Cao Thao Thao hiểu rõ tác dụng của nha môn do chính hắn mới thành lập này.
Khi Đỗ Văn Hạo đi vào Hoàng cung, Cao Thao Thao không có trong tẩm cung, nàng đã tới công trường xây dựng.
Mấy ngày nay, ngoại trừ việc ở biệt điện Đông Môn nghe báo cáo và quyết định chính sự, gần như tất cả thời gian còn lại, Cao Thao Thao đều có mặt ở trên công trường, tự mình giám sát thi công.
Việc di rời và xây dựng vườn hoa mới đã hoàn thành. Mặt bằng cũng đã chuẩn bị xong. Bây giờ bắt đầu tiến hành đào móc đất đá hồ nhân tạo. Công trình này hết sức to lớn, trong chốc lát không thể hoàn thành vì vậy Cao Thao Thao cũng không có nhiều việc để làm nhưng vì lúc nào trong đầu nàng cũng suy nghĩ về công trình nên không có mặt ở hiện trường thì cứ có cảm giác trống rỗng. Nàng thường tới đây đi dạo.
Khi Đỗ Văn Hạo đi tới công trường xây dựng chiếc ô màu vàng của Cao Thao Thao đang dựng dưới một cây đại thụ trên ngọn núi nhỏ. Hắn liền đi tới chân núi. Nội thị, cung nữ cùng các hộ vệ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi tới vội vàng thi lễ nhưng không thông bao cho Cao Thao Thao. truyện copy từ tunghoanh.com
Đỗ Văn Hạo chậm rãi đi lên ngọn núi nhỏ. Quả nhiên hắn thấy Cao Thao Thao đang hai tay chống cằm, dáng vẻ xuất thần nhìn công trường xây dựng bên dưới. Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng nói: "Thái Hoàng Thái Hậu có thú vui rất tao nhã".
Cao Thao Thao vui mừng khi nhận ra giọng nói của Đỗ Văn Hạo. Nàng vội vàng quay người, vui vẻ nói: "Ngươi đã tới! Mau tới đây!".
Đỗ Văn Hạo vội vàng đi tới bên cạnh nàng.
"Ban ngồi" Cao Thao Thao nói.
Tiêu công công vội vàng bưng một cái ghế gập tới, đặt bên cạnh. Đỗ Văn Hạo tạ ơn rồi ngồi xuống. Tiêu công công biết hai người muốn nói chuyện riêng tư nên khẽ phất tay. Ông ta dẫn cung nữ cùng thái giám và hộ vệ lui xuống núi.
Cao Thao Thao chỉ vào những công nhân nhỏ con kiến đang bận bịu bên dưới cùng với phần công trường đang được đào móc nói: "Ta cho chia công nhân làm việc ba ca cả ngày đêm. Bộ Công nói với tiến độ này thì đầu mùa xuân sang năm là có thể đào xong chiếc hồ này. Chỉ cần đào xong chiếc hồ còn những việc khác dễ xử lý hơn".
"Đúng vậy. Hành động rất nhanh".
"Ai. Ta chỉ hận không thể đào xong ngay lập tức".
"Nóng vội không ăn được đậu hủ" Đỗ Văn Hạo cười nói. "Lần trước nàng xử lý quan lại phản đối cải cách quân đội cũng hơi nóng nảy. Người của cục an toàn chúng ta dò la được thông tin nói trong triều có người đang nói nàng chèn ép văn võ bá quan quá mức".
Cao Thao Thao gật đầu nói: "Sau đó ta cũng nhận ra bản thân mình cũng hơi độc ác. Hẳn nên chỉ cách chức bọn họ rời khỏi kinh thành là được, giống như tiên đế thì sẽ không có ai phản đối".
"Thế nhưng chúng ta quả thực đánh bừa mà trúng. Ta đã điều tra ra Hàn Chẩn đó cũng không phải là người tốt đẹp gì. Tội của ông ta đáng chém đầu. Ngự Sử trung thừa Lý Thường cũng vậy".
Cao Thao Thao giật mình hỏi: "Hai người đó có vấn đề gì?"
Đỗ Văn Hạo liền thuật lại việc thẩm vấn.
Nghe xong, Cao Thao Thao ngây người hồi lâu rồi nàng buồn rầu nói: "Ngay cả Ngự Sử trung thừa cũng không trang sạch, vậy trong triều còn đại thần nào trong sạch không?"Đỗ Văn Hạo cũng thở dài nói: "Đúng vậy. Kẻ thù có thể mua chuộc được cả Tể Chấp đương triều, sự an toàn của Đại Tống chúng ta đã rơi vào tình trạng vô cùng nghiêm trọng rồi".
Cao Thao Thao nặng nề gật đầu nói: "Ừ. Vì vậy ngươi suy nghĩ rất chu đáo. Thành lập cũng rất đúng lúc. Nếu mất bò mới lo làm chuồng thì đã quá muộn. Các người muốn dùng vụ án này để khai đao thì cứ tiếp tục điều tra. Ta không cần biết điều tra ra ai cũng phải điều tra triệt để, nhất định không được e ngại. Cho dù có tra ra Hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều thì cũng đối xử như nhau hết".
"Được. Có Thượng Phương bảo kiếm của nàng ta không còn sợ gì nữa. Thế nhưng ta còn muốn nàng thảo một đạo ý chỉ thì ta mới dám xuống tay".
"Ừ. Ngươi nói đi".
"Di huấn của Thái Tổ là không giết sĩ phu. Nếu như các sĩ phu phạm tội dùng điều này làm lá chắn bảo vệ mình, đương nhiên sự uy hiếp của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều. Rất nhiều vụ án sẽ không thể tra ra được. Ta muốn thỉnh nàng…".
"Ta đã hiểu. Ta sẽ lập tức hạ chỉ. Chỉ cần cục an toàn của các ngươi phán xét đúng người đúng tội là được".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Có sự ủng hộ của nàng đối với cục an toàn mà còn không làm tốt sao? Thế nhưng dù hoạt động hiệu quả nhưng vì cục an toàn mới thành lập, quyền lực quá lớn. Nếu bây giờ quy định ngay như thế sẽ khiến quần thần bất mãn. Giờ chúng ta phải có lửa dẫn đã".
"Có lý. Vậy theo ngươi nên định như thế nào?"
"Ta nghĩ khi Lữ Huệ Khanh âm mưu hành thích tiên đế, bị tiên đế chu di cửu tộc. Chúng ta cứ căn cứ vào tiền lệ này mà làm, xử tử hình những trọng thần phạm tội mưu phản. Sau khi bắt Hàn Chẩn về đây, dùng hành vi bán kế hoạch tác chiến làm cho trận chiến thành Vĩnh Nhạc thất bại, toàn quân hai mươi vạn tướng sĩ chết trận để khép tội, đem xử tử, chu di cửu tộc. Thế nhưng tốt nhất là không cần chu di cửu tộc, chỉ cần tịch biên toàn bộ gia sản, không cần bắt làm nô tỳ. Khi đó nàng đích thân hạ chỉ xử tử. Sau đó soạn lại sắc chỉ của tiên đế cùng với sắc lệnh xử tử Hàn Chẩn của nàng ban bố thành sắc lệnh như vậy có đủ điều kiện để trở thành pháp luật. Sau này ta sẽ thực hiện theo đạo sắc lệnh này, sẽ tử hình những sĩ phu phạm tội mưu phản, phản quốc".
Cao Thao Thao mỉm cười nói: "Chủ ý này rất hay. Vừa phù hợp với quy củ, lại không khiến cho quần thần phản đối. Tướng công rất thông minh".
Lúc trước Đỗ Văn Hạo có nói khi hai người ở riêng với nhau có thể gọi nhau là phu thê. Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nương tử khen sai rồi. Thật ra vi phu cho rằng: không giết sĩ phu chính là một hạn chế. Trong triều đình không ai là người có tội. Không thể dùng lời bàn mà giết sĩ phu. Đây mới là câu trả lời. Nếu như sĩ phu giết người, thậm chí thông đồng với kẻ thù mưu phản, chúng đều có mục đích lật đổ Đại Tống ta, chúng ta lại khư khư không giết sĩ phu, miễn cho chúng tội chết. Thật sự không còn gì để nói".
"Tướng công nói rất có lý. Không giết sĩ phu chính là tổ huấn của Thái Tổ. Nếu bỏ đi thì chỉ sợ quần thần phản đối".
"Có thể khẳng định điều này chính là thần hộ mệnh, miễn tử kim bài của chúng. Hiển nhiên chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Thế nhưng không phải ta muốn bãi bỏ toàn bộ. Chỉ cần xử tử với trọng tội mưu phản và phản quốc còn các tội phạm bình thường vẫn được miễn tội chết. Ta cảm thấy các đại thần có thể hiểu được việc chúng ta xử tử hình các đại thần mưu phản cùng phản quốc. Hơn nữa quy định là do con người đặt ra. Chúng ta đương nhiên phải tuân thủ tổ huấn của tổ tông nhưng khi không phù hợp với xã hội, thậm chí sai lầm chúng ta nhất định phải sửa, tuyệt đối không thể bảo thủ theo thói cũ. Ta đã nói rồi. Đây chính là: Tất cả cùng tiến".
Cao Thao Thao mỉm cười nói: "Được. Nếu chỉ xử tử các đại thần mưu phản cùng thông đồng với kẻ thù, các đại thần sẽ không phản đối mạnh. Vậy cứ làm theo như tướng công nói".
"Được. Khi xử tử Hàn Chẩn, chúng ta phải gióng trống khua chiêng, tiến hành tuyên truyền, dùng mục đích gõ sơn chấn hổ để quần thần biết rằng một khi sĩ phu mắc phải tội mưu phản cùng phản quốc thì nhất định sẽ mất đầu. Đồng thời cùng thông báo cho trên dưới triều đình biết sự tồn tại của cục an toàn, áp chế những kẻ rục rịch có ý đồ bán tin tức tình báo của đất nước cho kẻ thù".
"Được. Cứ làm theo sự sắp đặt của tướng công".
'Tốt quá!" Đỗ Văn Hạo cao hứng nói.
Cao Thao Thao nhìn Đỗ Văn Hạo cười nói: "Được rồi, sắp tới lập thu. Không phải tướng công muốn diễn tập quân sự sao? Công việc chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Cũng khá tốt. Nàng muốn tới xem sao?"
"Ta không đi, chỉ cần mình tướng công đi là được. Lam nhi muốn đi xem náo nhiệt. Tướng công đưa Lam nhi đi là được".
"Lam nhi?"
"Lam nhi chính là Tần Quốc trưởng công chúa. Chính là đứa bé lần trước bị lạc trong gió tuyết khi theo chàng đi săn bắn".
Tần Quốc trưởng công chúa tên là Triệu Lam, không phải là con đẻ của Cao Thao Thao. Thân mẫu của nàng là một Tài nhân của Tống Anh Tông. Vị Tài nhân này được Tống Anh Tông sủng hạnh. Khi mang thai, Tống Anh Tông vẫn chưa kịp phong lên làm phi thì đã băng hà.
Lý tài nhân thương tâm gần chết, tâm tư lao lực, khi sịnh bị băng huyết. Sau khi sinh Triệu Lam xong thì chết. Cao Thao Thao nuôi dưỡng Triệu Lam, huống chi Cao Thao Thao lại là mẹ cả nên Triệu Lam luôn gọi nàng là mẫu hậu. Cao Thao Thao cũng coi Triệu Lam như con mình sinh ra nên rất yêu thương.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy mặt mình nong nóng khi nghe Cao Thao Thao nhắc tới Tần Quốc trưởng công chúa: "Ha ha, là nàng ta ư? Nàng ta gọi là Triệu Lam hả?"
"Đúng. Lam nhi rất đáng thương. Một mình ở trong Hoàng cung rất buồn bực. Mấy lần nó bảo ta cho tướng công dẫn nó đi săn thú nhưng ta thấy tướng công quá bận bịu, không thể phân thân nên không đồng ý. Lần này Lam nhi nghe nói quân đội có diễn tập. Từ nhỏ Lam nhi đã thích múa thương, giương cung bắn tên nên nhất định đòi đi xem. Ta không nỡ từ chối nên đồng ý. Tướng công cứ mang Lam nhi đi là được".
"Được. Dù sao diễn tập quân sự không có gì nguy hiểm. Buổi diễn tập quân sự dự định vào ngày lập thu. Hôm đó nàng cứ bảo Lam nhi tới tam nha tìm ta rồi đi cùng với ta".
"Được".
Đã gần tới giờ ngọ. Cao Thao Thao và Đỗ Văn Hạo trở về tẩm cung. Sau khi hai người thân thiết với nhau, Cao Thao Thao hạ lệnh, hai người cùng nhau ăn cơm xong, Đỗ Văn Hạo mới cáo từ rời khỏi Hoàng cung.
Khi thẩm vấn Lý Thường ban sáng, Đỗ Văn Hạo đã biết một thông tin là quân Tây Hạ rất kiêng kỵ với loại sàng nỏ uy lực của quân Tống. Trong đầu Đỗ Văn Hạo đã sớm có ý định chế tạo một loại pháo có uy lực còn lớn hơn cả sàng nỏ. Nhưng vấn đề là trước đây không đủ thời gian cho bên sở quân giới nghiên cứu phát triển, bây giờ càng không thể chậm trễ.
Đỗ Văn Hạo cưỡi ngựa đi cùng đội hộ vệ tới sở quân khí, viện cung nỏ. phó quân khí giám nghênh đón Đỗ Văn Hạo vào trong, dâng trà hảo hạng. Đỗ Văn Hạo sai gọi tân viện trưởng của viện cung nỏ tới. Viện trưởng mới, Lý Hoành, người phát minh ra Thần tý cung nhanh chóng tới chào Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Thế nào? Lần trước ta bảo ngươi triệu tập thợ thủ công có kinh nghiệm. Ngươi làm tới đâu rồi?"
"Đã làn theo sự căn dặn của Đại tướng quân, chỉ còn chờ chỉ thị của ngài".
Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn quay người hỏi viên phó quân khí giám: "Sở quân khí chúng ta có thợ rèn không?"
"Có. Chế tạo khí giới công thành mà không có thợ rèn thì sao có thể làm được. Hì hì. Có thể nói những thợ rèn tốt nhất kinh thành đều ở trong sở quân khí chúng ta. Người bên ngoài muốn đánh nồi tốt cũng phải tới nhờ chúng ta. Hì hì" Viên phó quân khí giám thấy Đỗ Văn Hạo nói chuyện hiền hoà nên cũng dám buông mấy câu đùa.
Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Vậy tốt quá. Sở quân khí chúng ta có luyện đan sư và hoả dược không?"