Thạch Thương Ly đang ngồi xem báo cáo thì cửa chợt bị đạp tung ta, đập vào mắt là bóng dáng của Thạch Lãng, đôi mắt u ám lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi: “Chuyển Đậu xanh nhỏ đi chỗ khác, lại đưa về nhà anh ở. Tôi cho anh biết, đừng tưởng làm như vậy có thể chia rẽ tôi và đậu xanh nhỏ, anh không có cửa đâu.”
Thạch Thương Ly ngước mắt nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói trầm thấp từ trong cổ bật ra: “Người cô ấy thích là Tô Triệt.”
“Hả?” Thạch Lãng cau mày, trợn to hai mắt cười nhạo: “Anh lừa ai vậy? Không phải anh sợ cô ấy yêu tôi! Chứ không phải anh.......”
“Người yêu cũ của cô ấy là Tô Triệt.”
Nụ cười trên mặt Thạch Lãng vụt tắt, từ từ tin lời hắn nói, nếu như người yêu cũ của Đậu xanh nhỏ là tên khốn Tô Triệt kia, lấy sự hiểu biết của hắn về đậu xanh nhỏ thì chắc chắn cô ấy đối với tình cũ nhớ mãi không quên.
Thạch Thương Ly đứng lên, xoay người đi tới bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khóe miệng khẽ cong, giọng nói cực kỳ mê hoặc: “Tô Triệt cũng chưa quên cô ấy, tình địch của cậu không phải tôi.”
“A” Thạch Lãng khẽ cười: “Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?”
“Không sao cả.” Giọng Thạch Thương Ly khẽ vang lên: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi đây, chỗ này tất cả đều muốn giao cho cậu.”
Thạch Lãng sửng sốt, lời của hắn là có ý gì? Bỏ qua? Đậu xanh nhỏ không có ý nghĩa gì? Thạch Thương Ly không phải là người dễ dàng thỏa hiệp! Trong lòng nghĩ lại, khẽ cười: “Lần này không phải là tôi giúp cậu, tôi chỉ là cho cậu biết tôi đối với Đậu xanh nhỏ là tình thế bắt buộc!”
Sau đó quay lưng bỏ đi.
Thạch Thương Ly nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, lúc này mới nghiêng đầu nhìn văn phòng trống rỗng. Khóe miệng khẽ nở nụ cười, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm vào bả vai.
Tô Triệt cùng Thạch Lãng đều là quân cờ do lão già phái tới, chỉ là Tô Triệt khó khống chế hơn Thạch Lãng, trước tiên loại được đối tượng nguy hiểm.Huống chi bây giờ còn có Loan Đậu Đậu ở đây, hắn muốn rời khỏi đây nhanh hơn Thạch Lãng.
Về phần Thạch Lãng giống như một đứa bé chỉ thích cướp đồ chơi của người khác, không thật sự thích Loan Đậu Đậu, không có nhiều tính chất uy hiếp.
Ít nhất hiện tại chưa xác định được Loan Đậu Đậu có phải là bạn hay không, Thạch Lãng cũng sẽ không phải là đối tượng uy hiếp của hắn!
Loan Đậu Đậu giương mắt nhìn Loan Đậu Đậu đem toàn bộ bảo bối đi vào, kinh ngạc đến nỗi mất hồn. Thạch Thương Ly ung dung ngồi trên ghế sa lon xem báo chí cũng không thèm ngước đầu lên, giống như đã sớm biết.
“Đậu xanh nhỏ yêu dấu sau này chúng ta sẽ ở chung một nhà.” Thạch Lãng nhiệt tình nắm tay cô, cái mông khẽ đụng Loan Đậu Đậu.
Loan Đậu Đậu khiếp sợ ngã ngồi xuống đất không bò dậy nổi. Mắt chuyển động giữa Thạch Thương Ly và Bọ Hung, tại sao lại có cảm giác như không có ánh mặt trời?
“Tổng giám đốc, anh, anh, anh để anh ta vào ở như vậy sao?” Không phải anh rất ghét anh ta tới nhà anh sao?
Thạch Thương Ly vẫn như cũ không ngẩng đầu lên chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, giống như việc này không liên quan đến mình!
Thạch Lãng cong miệng kéo cô đứng dậy ngay ngắn: “Hình nh Đậu xanh nhỏ rất ghét tôi! Không muốn, không muốn, không muốn ghét bỏ tôi! Em xem bóng dáng tôi to lớn thế này về sau em có thể dùng miễn phí!”
“Ha ha.......” Khóe miệng Loan Đậu Đậu khẽ gượng cười. “Tôi không có nhu cầu........”
“Em tuyệt đối có nhu cầu! Mọi người đều là người trưởng thành, em không cần có trách nhiệm với tôi, anh có trách nhiệm với em là được.......” Ngón tay Thạch Lãng chỉ vào trước ngực.......
Thạch Thương Ly đứng dậy, nắm cổ tay Loan Đậu Đậu lôi kéo dẫn cô vào trong phòng mình.