Chiếc xe chạy khắp các lối nhỏ, lướt nhanh trên những con đường dài dằng dặc . Đến khi thấm mệt, họ dừng lại ở trước một cửa tiệm nhỏ để lấp đầy bụng rồi mới tiếp tục lên đường.
Bất tri bất giác, tiết trời sắp tối, mà họ thì lại ở xa thành phố Đài Bắc phồn hoa huyên náo, đây là một huyện nhỏ trực thuộc Đài Bắc.
“ Nơi này thật yên tĩnh. Không khí cũng rất trong lành!” Ái Thanh ngạc nhiên nói.
Trời tháng tư, nhiệt độ ở trên núi rất thấp, trong không khí phảng phất mùi hương của một loài hoa không tên nào đó khích thích thần kinh của cô, làm cho cơ thể của cô khẽ run lên.
Cô đã sống ở Đài Loan hai mươi năm nhưng rất ít đến những nơi nông sơn như thế này để du lịch . Có được kì nghỉ dài hay ngắn nào thì cô cũng ra nước ngoài du lịch.So với Đài Bắc hay các thành phố khác ỏ Đài Loan thì Hồng Kông, Tokyo, Newyork, hay Paris… cô còn tương đối hiểu rõ hơn. Ở đó có những nhà hàng với những món ăn cầu kì, những nơi ngắm cảnh đêm lãng mạn, hay có những khu di tích ghi dấu bao nhiêu cuộc chinh chiến, đổ máu được giữ gìn đến tận bây giờ.
Có lẽ trong kì nghỉ xuân sắp tới, cô sẽ lên kế hoạch cùng Diệu Phong trở lại đây thêm một lần nữa… Cô kích động, ghi nhớ nơi này.
“ Lần sau, anh sẽ lại dẫn em đi!” Huyền Diệu Phong đưa mắt nhìn gương mặt ngọt ngào đáng yêu của cô, đưa ra lời lời hứa son sắt: “ Chúng ta nên xuống núi thôi !”
Đường xá nơi này không tốt, tối đến tầm nhìn lại càng tệ hơn, nếu trở về quá muộn thì sẽ rất nguy hiểm. Một mình anh thì không đáng lo ngại, nhưng anh nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô, anh không muốn cô có nửa điểm tổn thương.
Nghe anh nói vậy, Ái Thanh lộ vẻ thất vọng, cúi đầu xuống, trái tim cô cũng dần trầm xuống.
Huyền Diệu Phong nhận thấy rõ sự biến đổi trên khuôn mặt cô, vuốt nhẹ mái tóc, một lần nữa bảo đảm: “ Lần sau nhất định sẽ dẫn em tới, có được hay không?”
“ Em không muốn về!” Ái Thanh khó khăn nở nụ cười trừ, kháng cự nói.
Một khi trở về Đài Bắc, cô cùng anh phải nói lời tạm biệt. Cô muốn được đi cùng anh thêm một chút nữa, cô thực lòng không muốn để lỡ mất khoảng thời gian tốt đẹp ít ỏi được ở bên cạnh anh như thế này.
“ Nhưng …” Huyền Diệu Phong do dự, trong giọng nói lộ rõ sự khó xử.
“ Chúng ta ở đây thêm một lát nữa không được sao?” Ái Thanh kéo tay anh, chăm chú nhìn anh rồi bắt đầu làm nũng.
“ Xuống núi quá muộn sẽ rất nguy hiểm!” Anh cố gắng thuyết phục cô. “ Anh không biết rõ những con đường ở đây!”
Cô ngẩng đầu lên, mắt đẹp tràn đầy hi vọng: “ Diệu Phong…”
Đối mặt với anh, cô toát ra phong thái của một cô gái nhỏ bé, tính tình dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn thái độ cao cao tại thượng, lạnh nhạt cự tuyệt đối với những kẻ theo đuổi cô trước kia.
Chạm đến ánh mắt đầy hi vọng như sao sáng của cô, Huyền Diệu Phong không nỡ phá hỏng sự hưng phấn của cô, cuối cùng đành lòng khuất phục trước sự năn nỉ đáng yêu đó.
“ Được rồi! Chúng ta đi dạo thêm một chút nữa vậy!” Nhìn cô thất vọng, Huyền Diệu Phong cũng không thể nào chịu đựng được.
Lấy được sự đồng ý của anh, Ái Thanh tươi cười rạng rỡ, vui vẻ ôm lấy anh: “ Cám ơn anh!”
Mặc dù anh không đủ lãng mạn, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng hành động của anh đủ chứng minh tâm ý anh dành cho cô. Cứ cho là người nhà phản đối chuyện tình yêu của bọn họ thì cô cũng sẽ quyết không chịu đầu hàng số phận.
Cùng anh ở chung một chỗ, phương tiện giao thông là chiếc xe máy đã cũ, ăn là hàng quán ven đường nhưng cô thật sự vui vẻ, thật thỏa mãn, giống như có trong tay cả thế giới.
Trước kia, những điều này cô chỉ hình dung được qua các tiểu thuyết hay phim truyền hình, khi đó cô còn tự cười nói với chính mình, nó thật quá khoa trương. Nhưng giờ đây, chính bản thân cô được trải nghiệm, mới thấy chẳng có chút khoa trương, giả tạo nào.
“ Đi thôi!” Huyền Diệu Phong lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Ái Thanh đáp lại anh bằng một nụ cười rực rỡ ngọt ngào. Lúm đồng tiền, đôi lông mày, mắt của cô, môi của cô, tất cả đều đang cười.
Anh ngưng mắt lại nhìn cô, muốn in sâu khoảnh khắc rung động lòng người này. Giây phút này, anh cảm nhận rõ một điều. Anh yêu cô, yêu sâu sắc như thế nào, thậm chí còn phác họa được hình ảnh tương lai của bọn họ trong tâm trí mình.
Anh sẽ cố gắng bằng tất cả những gì anh có, ra sức làm việc, tìm kiếm việc làm thêm, sẽ cho cô một cuộc sống bình yên, hạnh phúc và đầy đủ nhất.
Nhiệt độ bốn phía xung quanh khá thấp, nhưng trong lòng hai người lại vô cùng ấm áp.
Trời mưa.
Mưa rơi kinh người, có cả những tiếng sấm ùng ùng, những tia chớp màu xanh.
Như thế này thật tốt. Ông trời ban cho một trận mưa to thật đúng lúc. Tối nay, thế là khỏi xuống núi.
Khi Huyền Diệu Phong cảm thấy thật áy náy, muốn nói điều này cùng Tô Ái Thanh thì phát hiện ra cô không những lơ đễnh, mà bộ dạng còn cực kì vui vẻ.
“ Chúng ta rất có thể phải ngủ lại trên núi qua đêm nay!” Cho dù mưa đã tạnh, anh cũng không muốn bất chấp nguy hiểm mà tùy tiện lên đường.
Vì cô, anh luôn suy nghĩ cẩn trọng mọi việc, điều đó vô tình làm tăng thêm vài phần nam tính của người đàn ông trưởng thành. Chững chạc và vô cùng có trách nhiệm.
Ái Thanh hưng phấn như một đứa trẻ, liên tiếp gật đầu đồng ý.
Kể từ lúc đó, cô có lý do đoàng hoàng ở lại bên anh, không ngờ ý trời lại hợp lòng người đến vậy.
Buổi sáng, tranh cãi với ba đã tạo cho cô một áp lực. Vì muốn giải trừ những vướng mắc trong lòng, cô chỉ tạo điều kiện để anh đối xử với cô dịu dàng và đầy yêu thương, lật đổ hoàn toàn những giả thiết hoang đường của cha, đồng thời tiêu diệt mọi lo lắng bất an còn sót lại trong lòng cô.
Sự thật chứng minh, anh là người có cá tính ngay thẳng, biết quan tâm chăm sóc người khác, tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân tiếp cận, lợi dụng cô vì mục đích khác.
“ Anh đi hỏi xem nơi này có chỗ nào tá túc được không, em chờ chút nhé.!” Huyền Diệu Phong đứng lên, tiến về phía ông chủ quán trà hỏi.
Mấy phút sau, anh trở lại, thần sắc nặng nề: “ Anh đã gọi điện hỏi thử mấy khu nhà nghỉ gần đây nhưng tất cả đã đầy khách rồi!” Anh dừng lại, rồi tiếp tục nói : “ Chỉ có một khách sạn suối nước nóng là còn dư phòng trống!”
Ái Thanh nghi hoặc nhìn anh: “ Đó không phải là chuyện tốt hay sao?”
Còn phòng trống là chuyện rất may mắn, nhưng tại sao anh ngược lại trông có vẻ khó xử như vậy?
“ Nhưng giá phòng thì…không được tiện cho lắm!” Anh nói ra sự thật. Xét theo tình trạng kinh tế hiện nay của anh, một đêm mà có giá lên đến mấy ngàn tệ thì đúng là khá nặng nề.
“ Thi thoảng xa xỉ một lần cũng đâu có sao mà!” Ái Thanh lườm anh, thản nhiên nói. Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ phải cân nhắc về vấn đề tiền bạc, cũng không hề suy tính gì thêm, vui vẻ đề nghị : “ Chúng ta đi đến đó ngay đi!”
Trong ví da của cô có cả trăm nghìn tệ tiền mặt, đó là chưa kể đền mấy vạn tệ trong thẻ tín dụng, chừng đó thôi cũng đủ thuê cả chục căn phòng còn dư.
Lập tức, Huyền Diệu Phong cảm thấy tự tôn phái nam của mình bị tổn thương. Khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia thất sắc, không vui.
“ Anh đi gọi điện thoại bảo họ phái xe đến đón chúng ta!” Anh lạnh nhạt nói, cố gắng đè nén sự khó chịu trong tâm.
Chỉ là, Ái Thanh vẫn phát hiện ra sự chuyển biến trong tâm tình của anh. Cô vốn đã nhạy bén trong việc quan sát, đối với anh lại càng coi trọng cùng quan tâm.
Nhưng cô cũng không nhận ra rằng lời nói của mình cũng đã vô tình động chạm, tổn thương đến tự ái của anh.
Chờ đợi ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, một chiếc xe sang trọng do khách sạn kia phái đến, bằng hiệu suất làm việc cao nhất, đưa họ đến nơi đã định.