"Mẹ!" Nhìn thấy mẹ khó thở, Vũ Vi sợ hãi, cô lo lắng quỳ trên mặt đất vỗ nhẹ lưng của mẹ, "Mẹ, mẹ không nên kích động, cũng không cần tức giận,con cùng Lục Hàng đã chia tay , con đối hắn ta đã không còn tình cảm nào rồi."
Nhưng mẹ Đồng vừa nghe Vũ Vi nói, nếu là đã sớm chia tay, tại sao không nói cho bà biết? Đôi mắt bà gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hàng, muốn hỏi Lục Hàng vì sao lại phản bội Vũ Vi, nhưng bà không mở miệng được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lục Hàng, bà tức giận nắm thành hai đấm, thậm chí thở không nổi nữa, suýt nữa ngừng hô hấp.
Vũ Vi cực kỳ sợ, một bên vỗ lưng mẹ một bên chảy nước mắt gọi điện thoại cho 120. Trên đời này cái gì cô cũng có thể mất đi nhưng chỉ riêng mẹ là không thể mất đi.(120: xe cấp cứu)
Thừa dịp Vũ Vi gọi điện thoại , Sở Xa ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói bên tai Đồng Kỳ, "Đồng kỳ, Đồng Vũ Vi đang nói dối, kỳ thật Đồng Vũ Vi rất đau lòng, mà còn thống khổ, biết tôi tại sao mà không chọn người đàn ông ưu tú mà chọn chọn Lục Hàng không? Bởi vì, năm đó mẹ tôi bởi vì bà mà nếm mùi vị thống khổ, hôm nay tôi muốn con gái bà cũng nếm thử mùi vị thống khổ như mẹ tôi, nhớ kĩ con gái bà có như ngày hôm nay, tất cả đều do bà tạo nên ."
Biết rõ những lời nói này của Sở Xa là cố ý chọc tức bà, nhưng mẹ Đồng vẫn tức giận! Bà tức giận đến không thể thở ra, suýt nữa tắt thở.
Nhìn thấy hô hấp Đồng Kỳ trở nên khó khăn, Sở Xa cười lạnh nhạt, đứng lên kéo Lục Hàng đi vào đại sảnh, đồng thời phân phó người hầu, "Mở nhạc, chúng tôi muốn luyện tập khiêu vũ chuẩn bị cho buổi tối."
Vũ Vi cúp điện thoại, liền nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt đến nổi không còn chút máu nào, hô hấp càng ngày càng kém, nhưng mà mẹ gắt gao nắm tay cô, áy náy nhìn cô, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống.
Nhìn thấy tình trạng mẹ so với lúc nảy có nghiêm trọng hơn vài phần, Vũ Vi nhất thời phẫn nộ không thôi, cô không khỏi quay đầu nhìn vào đại sảnh Lục Hàng cùng Sở Xa đang khiêu vũ, lạnh giọng hỏi, "Sở Xa,cô vừa nói gì với mẹ tôi?" Sở Xa vừa mới rời mẹ đi không lâu, nếu cô ta không nói gì đó, thì tình trạng của mẹ làm sao có thể nghiêm trọng như vậy?
Sở Xa quay đầu nhìn cô nở một nụ cười vô cùng rực rở, lại nở một nụ cười rực rỡ nhìn Đồng Kỳ, "Dì, con vừa nói với dì cái gì, dì nói lại cho con gái dì biết đi!"
Đồng Kỳ nghe được Sở Xa nói, tâm tình cực kì đau đớn, lại càng thêm đau đớn không thôi, bà trợn trừng mắt, sau đó ngất đi.
"Mẹ!" Nhìn thấy mẹ hôn mê, Vũ Vi sợ hãi, cô lo lắng đến nổi tim đập như tiếng trống gõ, mẹ không có gì phản ứng, cô hô hấp ẹ, nhưng tất cả đều vô ích.
Vũ Vi nhìn mẹ phát bệnh tim, vẻ mặt cô cầu xin nhìn Sở quốc vĩ đang ngồi trên sofa mỉm cười thưởng thức Sở Xa cùng Lục Hàng khiêu vũ, cũng là cha của cô , "Sở Quốc Vĩ, coi như mẹ tôi đã từng quen biết với ông,xin ông hãy cho người lái xe đưa mẹ tôi đến bệnh viện được không?" Nếu không phải tình huống nguy cấp, cô sẽ không mở miệng cầu xin Sở Quốc Vĩ .
Nhưng mà Vũ Vi thật không ngờ, Sở Quốc Vĩ chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Đồng Kỳ hôn mê bất tỉnh một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, ngược lại cầm lấy một quyển tạp chí, âm thanh lạnh lùng nói, "Cô đã gọi 120 rồi không phải sao? Nên chờ xe cứu thương đến đây đi."
Bên Cạnh Sở Quốc Vĩ là mẹ Sở bà ta chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý, nhìn Đồng Kỳ hôn mê bất tỉnh .
Vũ Vi biết Sở Quốc Vĩ vô tình, nhưng không có nghĩ đến Sở Quốc Vĩ lại vô tình như vậy, trơ mắt nhìn mẹ cô hôn mê bất tỉnh, không không thèm để ý, lại thờ ơ lạnh nhạt.