Bởi vì hai vị thiếu gia nhà họ Mạc đồng thời kết hôn, cho nên khách mời đến tham gia hôn lễ, đông hơn bình thường, doanh nhân, chính trị gia nổi tiếng hầu như tất cả đều có mặt.
Toàn bô địa điểm tổ chức đám cưới được bố trí như trong chuyện cổ tích công chúa kết hôn với hoàng tử, xa hoa, lại tràn đầy ấm áp.
Hai bên con đường nơi tổ chức hôn lễ của cô dâu đều được phủ kín hoa tươi, chính giữa con đường còn có thảm đỏ trải dài cho đến trước người chủ trì, chỗ giữa khách mời có một nghệ sĩ piano, nghe nói là nghệ sĩ piano nổi tiếng này đặc biệt vì bọn họ đàn một khúc nhạc hôn lễ .
"Thật hâm mộ, nghe nói, tất cả đồ trang sức của cô dâu đều do TT tự mình thiết kế." Xa Lan nhìn địa điểm đám cưới xa xỉ này không ngừng hâm mộ, thực lực nhà họ Sở cũng không nhỏ, nhưng có muốn làm một cái đám cưới như vậy có chút khó khăn, chỉ riêng TT tự mình thiết kế đồ trang sức đã là vô giá, còn đắt giá hơn cả áo cưới và lễ phục, cùng với hoa tươi được chuyên chở bằng hàng không từ nước ngoài đến, nhà họ Sở của bà cũng không sánh nổi với những điều này.
"Hâm mộ cái gì! Đợi đến lúc con với Lục Hàng kết hôn, không lâu nữa mang dây chuyền quý giá của mẹ cho con đeo là được chứ gì." Sở Xa ngồi bên cạnh không nhịn được mở miệng nói, ngoài miệng là dáng vẻ không hề để ý, thật ra thì trong lòng của cô ta có chút hâm mộ cô dâu của Mạc Tử Hiên, hôn lễ xa hoa long trọng là mơ ước của mọi cô gái, cô ta cũng không ngoại lệ, chỉ là cô không đố kỵ, bởi vì cô muốn gả cho Lục Hàng mình yêu nhất, cho dù hôn lễ không được long trọng như vậy, trong lòng cô vẫn vui vẻ.
"Cô dâu, đến rồi kìa." Không biết là ai nói một câu, tất cả mọi người đều nhìn về phía trên con đường phủ kín hoa tươi, chỉ thấy trên đường có hai người, hai cô gái trẻ tuổi mặc áo cưới, chậm rãi cùng tiểu hoa đồng (các bé gái hoặc bé trai cầm giỏ rải hoa) đi về phía hôn lễ. Chiếc áo cưới trắng noãn, đồ trang sức đắt tiền, thật là rực rỡ.
Cô dâu từng bước một đến gần, khách khứa tại chỗ phấn khích không thôi, tất cả đều vì bọn cô vỗ tay, chúc phúc.
Sở Xa hậm hực vỗ tay lấy lệ, liền rũ tay xuống.
Trong tay Vũ Vi cầm hoa tươi từng bước từng bước đi tới hôn lễ, trước người của cô cách đó không xa, chính là Mạc Tử Hiên người mặc lễ phục màu trắng, không thể phủ nhận, Mạc Tử Hiên thật khí độ tuấn tú (phong độ như khí độ), ánh mặt trời, xa xa, thậm chí cô có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ hạnh phúc trên mặt Mạc Tử Hiên.
Nhìn Vũ Vi từng bước từng bước đến gần hắn, trong lòng của Mạc Tử Hiên cực kỳ hưng phấn, hắn đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn Vũ Vi, lúc này, hắn cảm thấy Vũ Vi là cô dâu đẹp nhất thế gian này.
Hai cô dâu đồng thời đi về phía giàn hoa, sau đó đứng ở trước giàn hoa chậm rãi đi đến bên chú rể.
Vũ Vi mang giày cao gót thận trọng đi về phía giàn hoa, cô đã quen đi giày đế bằng, luôn lo lắng mình sẽ ngã, khi cô sắp đi tới giàn hoa, thì rõ ràng cảm thấy trước người ánh mắt nhìn chằm chằm vào người cô.
Cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nhất thời sửng sốt, cô dâu của Mạc Tử Phàm mặc áo cưới màu trắng cách cô hai bước không phải là Lạc Ngưng Nhi còn có thể là ai?
Lạc Ngưng Nhi ngược lại không kinh ngạc như vậy, chỉ là dáng vẻ có chút không hiểu nhìn Vũ Vi, Vũ Vi trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao có thể còn có tâm tình kết hôn? Trực giác nói cho cô biết, chuyện kết hôn của Vũ Vi và Mạc Tử Hiên, không đơn giản.
Vũ Vi dường như khiếp sợ, Lạc Ngưng Nhi sao lại gả cho Mạc Tử Phàm?
Họ nhìn nhau từng bước từng bước đi về phía trước, cho đến hai người gặp nhau, Lạc Ngưng Nhi cầm tay nhỏ bé của Vũ Vi, cùng cô ấy sóng vai đi tới trước giàn hoa, đứng thẳng.
Trên mặt Vũ Vi lộ nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt, tầm mắt chậm rãi rơi vào khách mời dự hôn lễ trước mặt, lúc cô thấy bóng dáng quen thuộc của Sở Xa, cô hé miệng cười cười, tưởng chừng ánh mắt nhu hòa nhưng chỉ một thoáng trở nên sắc bén, Sở Xa, không biết cô nhìn thấy tôi ở đây sẽ cảm thấy cái gì đây?