Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán Chương 173: Vị trí thứ nhất

Cô dọc theo giá treo quần áo chậm rãi đi về phía trước, muốn chọn mấy bộ thích hợp với anh để mang về nhà, nhưng đi hết căn phòng cũng không thể chọn ra một bộ nào cả.

Cô hơi cười cười cô phát hiện căn bản không thể nào chọn lựa, bởi vì mỗi một bộ quần áo bộ nào cũng rất đẹp mắt, rất hoàn mỹ, cũng rất thích hợp cho anh.

Cô đứng ở cuối gian phòng nhìn lại nơi này, căn bản đây không phải là phòng đựng quần áo mà giống phòng trưng bày hơn.

Tay của cô đặt ở một ô cà vạt, tay vừa vuốt ve cà vạt vừa chậm rãi đi về phía trước. . . Cà vạt ở đây chất liệu rất mềm mại màu sắc họa tiết rất đẹp và tinh tế. . Bỗng dưng ngón tay của cô bị vật gì đó đâm vào làm cô lập tức giật tay về, nhìn xuống ngón tay đang chảy máu, cô lập tức đem ngón tay ngậm trong miệng để cầm máu.

Cô lấy cà vạt làm đứt tay mình cầm lên, chỉ thấy phía trên cà vạt có một chiếc kẹp cravate màu bạc khác biệt, cầm chiếc kẹp cravate đặt trong lòng bàn tay, chỉ thấy trên kẹp cravate có lổ hổng mà lỗ hỗng đó rất sắc bén, chính là chỗ này làm đứt tay cô. Cô nhíu mài chỉ vào kẹp cravate "Chính là ngươi làm ngón tay của ta bị đứt phải không?" Nói xong cô đem kẹp cravate vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đó hả hê nhìn thùng rác "Đây chính là ngươi đắc tội với ta!" Cũng may là kẹp cravate cắt tay cô chư nếu không thì sẽ cắt vào tay Mạc Tử Hiên rồi.

Cô nhìn xuống ô vuông cầm chiếc cà vạt màu đỏ ra, trong lòng nghĩ sẽ đem cà vạt màu đỏ cũng vứt bỏ, không có kẹp cravate thì làm sau còn mang được!

Nhưng khi cầm cà vạt lên thì có vật gì rơi ra theo "Keng." một âm thanh vang lên đó là tiếng một kim loại rớt lên mặt thủy tinh.

Cô cúi đầu nhìn xuống một chiếc nhẫn kim cương lẳng lặng nằm ở ô vuông thủy tinh bên trong, Vũ Vi vươn tay đem chiếc nhẫn kim cương cầm lên là một chiếc nhẫn bình thường, thiết kế là thân bạch kim vây quanh một viên kim cương.

Nếu là bình thường cô nhất định sẽ đem chiếc nhẫn để lại chỗ cũ, nhưng chiếc nhẫn lại là nhẫn của nữ, cô không khỏi cẩn thận nhìn một chút, bề ngoài rất bình thường, thiết kế cũng rất bình thường, duy chỉ có bên trong khắc mấy ký tự tiếng anh, lúc mới nhìn cô cho là chữ TT, nhưng cẩn thận xem xét cô phát hiện mấy cái chữ kia là “MLQ”, Vũ Vi cầm chiếc nhẫn nghiên cứu một lúc lâu, cũng không hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ này là gì.

Cô cầm chiếc nhẫn cùng cà vạt thả lại chỗ củ liền rời khỏi gian phòng, lúc rời đi cô không mang theo bộ quần áo nào cho anh bởi vì quá nhiều, hơn nữa Mạc Tử Hiên mỗi ngày đều muốn mặc một bộ quần áo khác nhau đi làm, cho dù cô mang về mấy bộ cũng không đủ để anh thay, nên quyết định không mang theo cái nào cả, cứ để anh tự về nhà thay quần áo là được dù sau anh cũng có xe, mà từ nhà anh đến nhà cô cũng không bao xa.

Hết giờ làm việc Vũ Vi cùng giống thường ngày định đón xe buýt đi về.

"Vũ Vi, tôi đưa cô về " Mễ Tiểu Đồng chậm rãi dừng xe bên cạnh Vũ Vi.

Vũ Vi rất muốn cự tuyệt, làm phiền người khác cô không muốn. Nhưng là mình đang mang rất nhiều đồ, ngồi xe buýt rất không tiện. Cô đem tất cả những thứ cầm trong tay đặt ở chỗ ngồi phía sau xe.

Đến nơi xuống xe, Vũ Vi hướng Tiểu Đồng nói "Cám ơn Chị Tiểu Đồng "

Mễ Tiểu Đồng nhìn Vũ Vi cười "Là Mạc Tử Hiên sợ cô mang nhiều đồ đi xe buýt không tiện, lại biết chắc cô sẽ không chịu bỏ tiền để đi taxi, nên đặc biệt dặn dò tôi phải đưa cô về"

Ách.

Mặt của Vũ Vi đỏ lên, không nghĩ tới là anh muốn Tiểu Đồng đưa cô về, trong lòng Vũ Vi tràn đầy ấm áp, anh từ lúc nào đã đặt cô ở vị trí thứ nhất rồi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tong-giam-doc-toi-khong-ban/chuong-173/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận