Mạc Tử Hiên bàn tay mới vừa buông ra, thân thể Tề Mỹ Linh liền ngã trên mặt đất.
Vũ Vi nhìn thấy Mạc Tử Hiên buông Tề Mỹ Linh ra, không khỏi yên tâm thở ra một hơi.
Mấy người giúp việc lập tức chạy đến bên cạnh Tề Mỹ Linh làm hô hấp nhân tạo, hi vọng Tề Mỹ Linh chưa chết.
Mạc Tử Hiên lạnh lùng nhìn Tề Mỹ Linh nằm trên mặt đất không chút hơi sức như sắp chết.
Vũ Vi khẩn trương nhìn người nắm trên mặt đất trong lòng không ngừng cầu nguyện Tề Mỹ Linh ngàn vạn lần không được chết, không phải cô không hy vọng Tề Mỹ Linh chết, chỉ là cô không hy vọng Tề Mỹ Linh chết trong tay Mạc Tử Hiên, cô không muốn Mạc Tử Hiên ngồi tù.
Hồi lâu Tề Mỹ Linh ho khan một tiếng tỉnh lại.
Vũ Vi âm thầm yên tâm thờ dài một hơi
Mạc Tử Hiên thần sắc lạnh lẽo nhìn Tề Mỹ Linh lạnh giọng phân phó "Mời cảnh sát bên ngoài vào để cho bọn họ bắt Tề Mỹ Linh vì tội ngược đãi trẻ em!"
Tề Mỹ Linh vừa nghe Mạc Tử Hiên muốn cảnh sát mang cô đi, lập tức từ dưới đất lòm còm ngòi dậy bò đến ôm chân Mạc Tử Hiên, ngước đầu nhìn Mạc Tử Hiên cầu xin "Không cần Tử Hiên, không cần, xin anh đừng để cảnh sát mang em đi, em không dám nữa em xin thề từ nay về sau em sẽ thật tâm chăm sóc Đậu Đậu, cho em thêm một cơ hội, xin anh. . . ."
Mạc Tử Hiên lạnh giọng cắt đứt lời nói Tề Mỹ Linh "Tề Mỹ Linh tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã tổn thương những người tôi yêu quý! Cô chờ mà ngồi tù đi! Không giết chết cô là tôi đã nhân từ lắm rồi!" Dứt lời anh giơ chân lên dùng sức đạp Tề Mỹ Linh văng ra thật xa, rồi lệnh cho bảo vệ đứng bên cạnh "Kéo cô ta ra ngoài, tôi không muốn nghe tiếng cô ta nữa!"
Mấy bảo vệ lập tức tiến lên đem người nằm trên mặt đất kiêng ra ngoài!
Tề Mỹ Linh thấy Mạc Tử Hiên lạnh lùng vô tình như vậy, biết chuyện đã không thế cứu vãn, cô đem lửa giận chuyển đến trên người Vũ Vi, mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Vũ Vi "Đồng Vũ Vi đều là cô hãm hại tôi , đồ tiện nhân tôi nguyền rủa cô cả đời này cũng sẽ không bao giờ được hạnh phúc, tôi nguyền rủa cô sống không được chết không yên. . . . !"
Các bảo vệ kéo Tề Mỹ Linh dần dần đi xa, rất nhanh liền không nghe được tiếng nhục mạ nữa.
Người giúp việc thấy chuyện đã kết thúc, liền trở về cương vị của mình tiếp tục công việc.
Bảo vệ tất cả cũng đều rời khỏi đại sảnh.
Trong lúc nhất thời trong đại sảnh chỉ còn lại Mạc Tử Hiên cùng Đồng Vũ Vi hai người.
Vũ Vi thật sâu nhìn Mạc Tử Hiên một cái sau đó đi tới bên cạnh anh đem máy ghi âm cầm trong tay đưa cho anh "Cái này có thể trở thành chứng cớ buộc tội Tề Mỹ Linh ngược đãi trẻ em, tôi đưa cho anh" Dứt lời cô xoay người hướng cửa biệt thự đi tới.
Mạc Tử Hiên thật sâu nhìn bóng lưng Vũ Vi, thời điểm Vũ Vi sắp đi tới cửa đại sảnh anh không kiềm được thốt ra "Vũ Vi, Đậu Đậu rất cần em chăm sóc " Thật ra anh muốn nói Vũ Vi anh yêu em, em lưu lại được không? Nhưng là anh không thể mở lời bởi vì anh biết rõ Vũ Vi cho đến bây giờ cũng chưa tha thứ anh.
Vũ Vi đang đi về phía trước bước chân nhất thời dừng lại xoay người nhìn Mạc Tử Hiên, cô biết Mạc Tử Hiên rất thương Đậu Đậu nhưng anh lại muốn cô chăm sóc Đậu Đậu?
Mạc Tử Hiên thấy Vũ Vi xoay người lại anh cũng xoay người đưa lưng về phía cô, không muốn cho cô thấy tậm trạng của anh lúc này "Mang theo Đậu Đậu rời đi đi tôi không tiễn." Là một người cha anh đã không chăm sóc tốt Đậu Đậu, anh thẹn với Đậu Đậu càng không mặt mũi gặp Đậu Đậu.
Lòng của Vũ Vi đau nhói, cô biết Mạc Tử Hiên đang chịu đựng đau đớn khi từ bỏ con trai mình "Tử Hiên tôi biết anh cũng rất yêu thương Đậu Đậu mà Đậu Đậu cũng rất yêu anh nên tôi sẽ không mang bé theo, để cho bé được ở lại bên cạnh anh thôi."
Mạc Tử Hiên nghe được Vũ Vi muốn đem Đậu Đậu ở lại bên cạnh mình, trong lòng vui mừng anh cảm thấy Vũ Vi trong lòng cũng còn nghĩ đến mình, anh bỗng nhiên xoay người thâm tình nhìn Vũ Vi "Vậy Em thì sao? Em có thể ở lại bên cạnh anh không?" Dứt lời anh mong đợi nhìn Vũ Vi.