Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút Chương 154.1


Chương 154.1
Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (1)

Hạ Tử Du mệt mỏi trở về biệt thự, đang muốn lên lầu xem Liễu Nhiên thế nào, nhưng thoáng nhìn thấy người giúp việc khẩn trương chạy vọt tới trước mặt cô, "Cô chủ, cô đã về rồi?"

Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, lúc này tất cả mọi người giúp việc ở trong phòng khách đều vây quanh ở trước mặt Hạ Tử Du.

Trông thấy thần sắc lo lắng của nhóm người giúp việc, Hạ Tử Du khó hiểu hỏi, "Mọi người làm sao vậy?"

Một người giúp việc trong số đó lên tiếng trả lời Hạ Tử Du, "Cô chủ, nửa đêm hôm qua Ngôn Tư tiểu thư bị sốt cao. . . . . ."



Hạ Tử Du ngẩn ra, hai mắt trợn to hỏi, "Sao lại như vậy?" Dứt lời không kịp đợi nhóm người giúp việc giải thích rõ Hạ Tử Du đã bước nhanh lên lầu.

"Cô chủ. . . . . ."

Ngay lúc đó có một người giúp việc gọi Hạ Tử Du lại.

Bước chân Hạ Tử Du hơi ngừng lại, sững sờ nhìn người giúp việc đi tới trước mặt mình.  

Nhìn thấy người giúp việc cúi đầu xuống trước mặt cô có vẻ như đã làm sai điều gì, giọng nói còn có chút nghèn nghẹn, "Thật xin lỗi, cô chủ. . . . . . Tối hôm qua là tôi chăm sóc Ngôn Tư tiểu thư, nhưng mà. . . . . . Tối hôm qua tôi cũng không biết tại sao mình lại ngủ quên, nửa đêm khi tôi tỉnh lại, Ngôn Tư tiểu thư đã sốt rất cao. . . . . ."

Hạ Tử Du khẩn trương nói, "Vậy Liễu Nhiên đâu? Liễu Nhiên bây giờ thế nào rồi?”  

Người giúp việc ngập ngừng nói, "Bác sĩ Dư sau khi kiểm tra cho Ngôn Tư tiểu thư xong nói rằng hiện không có cách nào giúp cho Ngôn tư tiểu thư hạ sốt, cho nên đề nghị chúng ta lập tức đưa Ngôn tư tiểu thư đến bệnh viện ở phía Đông, chúng tôi không liên lạc được với cô, cho nên nhờ trợ lý Dư gọi điện thoại cho Đàm tiên sinh…………”  

Hạ Tử Du sững sờ tại chỗ một hồi lâu, vài giây sau mới hoàn hồn, "Tình hình bây giờ như thế nào?"

Người giúp việc trả lời, "Tiên sinh đưa Ngôn tư tiểu thư đến bệnh viện phía Đông rồi, chúng tôi cũng không biết tình hình như thế nào. . . . . ."

Hạ Tử Du lập tức nói, "Tôi muốn lập tức đi phía Đông. . . . . . Chị mau bảo tài xế chuẩn bị xe."

. . . . . .

Tại phía Đông Los Angeles, khoa chẩn bệnh và điều trị Leukemia.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, chị Dư sốt ruột đi tới đi lui, trên trán vì lo lắng mà nhỏ từng giọt mồ hôi.

Bất thình lình giọng nói lo lắng của Hạ Tử Du truyền đến, "Chị Dư, chị Dư, Liễu Nhiên sao rồi?"

Chị Dư ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, giống như thường ngày cung kính chào hỏi, "Tổng giám đốc phu nhân."

Hạ Tử Du khẩn trương bắt lấy tay chị Dư, sốt ruột nói, "Liễu Nhiên sao rồi?"

Chị Dư đưa ánh mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật vẫn còn đang cháy đèn đỏ, chậm rãi bật ra từng chữ: “Bác sĩ đang làm phẫu thuật cho Ngôn tư tiểu thư, đã vào trong hơn bốn giờ rồi, mà bác sĩ vẫn chưa ra………….”

Hạ Tử Du nhíu chặt lông mày, như không dám chấp nhận sự thật này mà kinh ngạc lui về phía sau một bước."Tại sao có thể như vậy?"

Chị Dư nói, "Lúc Ngôn Tư tiểu thư được đưa tới bệnh viện đã sốt cao đến nỗi mất đi ý thức. . . . . . Sau khi bác sĩ làm kiểm tra cho Ngôn tư tiểu thư xong liền khẩp cấp đưa Ngôn Tư tiểu thư vào phòng phẫu thuật, tình hình bây giờ không rõ ra sao, nhưng thời gian phẫu thuật lâu như vậy, có vẻ như. . . . . ." Chị Dư không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng sự thật cũng không được lạc quan.

"Không thể nào, không thể nào. . . . . ." Hạ Tử Du không ngừng lùi về phía sau, cố gắng tự an ủi chính mình, "Liễu Nhiên sẽ không có việc gì. . . . . ."

Chị Dư dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hạ Tử Du, chị chỉ đành nuốt ngược vào bụng những lời muốn nói.

Lúc này Hạ Tử Du chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng hỏi chị Dư: “Dịch Khiêm đâu? Dịch Khiêm ở đâu?”  

Chị Dư nói, "Tổng giám đốc đang cùng viện trường bàn bạc về bệnh tình lúc này của Ngôn Tư tiểu thư……..”  

Hạ Tử Du vội vàng nói, "Tôi đi tìm anh ấy . . . . . ."

Ngay lập tức chị Dư cản lại bước chân của Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, "Tổng giám đốc phu nhân, bây giờ tổng giám đốc đang cùng bác sĩ thảo luận về bệnh tình của Ngôn Tư tiểu thư, cô đến đó có thể giải quyết được việc gì?”

Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc nhìn chị Dư, tựa hồ nghe ra trong lời của chị Dư có chuyện gì đó.

Chị Dư nhìn gương mặt gần như vô tội của Hạ Tử Du, rốt cuộc không thể tiếp tục kiềm chế tức giận từ đáy lòng, căm phẫn trào dâng nói: “Tổng giám đốc phu nhân, sức khỏe Ngôn Tư tiểu thư không được tốt cô cũng biết, hơn nữa bác sĩ Dư cũng đã căn dặn với cô phải ở bên cạnh chăm sóc Ngôn Tư tiểu thư 24 giờ, nhưng cô đã đi đâu? Người giúp việc nói cô vừa nhận điện thoại có liên quan đến họ Kim liền không kịp chờ đợi vội vã rời khỏi biệt thự, rốt cuộc trong lòng cô Ngôn Tư tiểu thư quan trọng hay là Kim Trạch Húc quan trọng?"

"Tôi. . . . . ."

Hạ Tử Du bị lời nói của chị Dư làm cho nghẹn họng, cô đang muốn trả lời chị Dư thì bên phải tầm mắt vô tình thoáng nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm.  

Chị Dư cung kính gật đầu chào, "Tổng giám đốc."

Ánh mắt Hạ Tử Du nhìn vào gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Đàm Dịch Khiêm.

Tròng mắt đen của anh tản ra sự lạnh lẽo bức người, ánh mắt chỉ hơi lướt qua khuôn mặt lo lắng của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du vội vàng đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, bất an níu chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, lo lắng hỏi, "Dịch Khiêm. . . . . . Liễu Nhiên sao rồi?"

Nào ngờ, cùng lúc đó, Đàm Dịch Khiêm gạt ra tay của Hạ Tử Du đang túm lấy cánh tay anh, ánh mắt trực tiếp lướt qua Hạ Tử Du lãnh đạm nhìn chị Dư, lạnh giọng ra lệnh, "Mấy ngày này tôi sẽ thường xuyên ở phía Đông, chuyện của công ty tạm thời giao cho chị  xử lý."

Chị Dư gật đầu, "Dạ, tổng giám đốc, tôi lập tức trở về công ty."

Sau khi chị Dư rời đi, Hạ Tử Du sững sờ nhìn bàn tay mình bị Đàm Dịch Khiêm gạt ra, không biết làm sao đành đứng im tại chỗ.

Đàm Dịch Khiêm không nhìn lại Hạ Tử Du lấy một cái, anh đi thẳng tới lan can ngoài hành lang, đưa ánh mắt lạnh lùng lẳng lặng nhìn tới phía xa.

Hạ Tử Du bước đến sau lưng Đàm Dịch Khiêm, khẽ gọi, "Dịch Khiêm. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm vẫn dùng sống lưng lạnh lùng đối mặt với Hạ Tử Du, môi mỏng lạnh lùng mím chặt.

Lúc này, ánh đèn phòng giải phẩu chợt tắt, bác sĩ phẫu thuật cho Liễu Nhiên bước ra.  

Bác sĩ bước đến cung kính gọi, "Đàm tổng."

Đàm Dịch Khiêm xoay người đi về phía bác sĩ.

Hạ Tử Du lo lắng bước theo, tâm trạng bất an nhìn gương mặt nặng nề của bác sĩ trước mặt.

Giọng nói Đàm Dịch Khiêm khàn khàn rõ ràng cho thấy anh vừa trải qua sự mệt mỏi: "Con gái tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ nghiêm túc nói, "Đàm tổng, thật xin lỗi, tình hình không được khả quan lắm, đứa nhỏ còn đang trong giai đoạn nguy hiểm………. Chúng tôi đã làm phẫu thuật cho đứa bé, nhưng đứa nhỏ vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, hơn nữa tình trạng máu ứ trong cơ thể con bé vô cùng nghiêm trọng…. Đàm tổng, nếu trong 24 giờ đứa nhỏ có thể hạ sốt, tôi tin rằng đứa bé sẽ không có gì đáng ngại, nhưng nếu đứa nhỏ không thể chống đỡ được, tôi hy vọng ông hãy chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt. . . . . ." Bác sĩ vào giờ phút này cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Thể trạng của đứa nhỏ này là cần phải để ý từng giờ từng phút, Đàm tổng, nếu như đứa bé có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, tôi hy vọng về mặt này ông nên chú ý đến đứa nhỏ nhiều hơn một chút, đối với chứng bệnh bạch cầu của đứa bé mà nói, ở trong tình huống nào cũng cần phải để ý kỹ.”  

Nghe xong lời bác sĩ nói, cả người Hạ Tử Du vô lực dựa vào mặt tường phía sau lưng.  

Đàm Dịch Khiêm quay đầu sang một bên, hít vào một hơi thật sâu sau đó nghiêm túc nói với bác sĩ, "Cám ơn bác sĩ."

Bác sĩ vỗ nhè nhẹ lên bả vai Đàm Dịch Khiêm rồi bước đi.

Hạ Tử Du tựa vào mặt tường lạnh lẽo ở sau lưng, ánh mắt cô đã lâm vào trạng thái ngơ ngác.

Đàm Dịch Khiêm xoay người đến trước lan can, sau một lúc trầm tĩnh anh nghiêng đầu tự đốt cho mình một điếu thuốc.

Ngay lúc này La Bá Đặc hớt hải chạy vào bệnh viện, thoáng nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du ở hai hướng khác nhau, La Bá Đặc khẩn trương hỏi thăm Hạ Tử Du, "Tử du, Liễu Nhiên sao rồi?"

Hạ Tử Du sững sờ lắc đầu, thân thể dọc theo bờ tường trắng bệch mà từ từ trượt xuống.

La Bá Đặc lập tức đi tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, Liễu Nhiên có khỏe không?"

Làn khói mờ đang lan tỏa khắp khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm, La Bá Đặc nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo đến cực hạn của Đàm Dịch Khiêm lúc này cũng ý thức được tình hình có thể không lạc quan lắm, La Bá Đặc không dám lên tiếng hỏi Đàm Dịch Khiêm nữa, mà xoay người đi về phía Hạ Tử Du.

La Bá Đặc nhẹ nhàng đỡ Hạ Tử Du không còn chút hơi sức từ từ đứng dậy, nhỏ giọng hỏi, "Các người có thể trả lời cho tôi biết một tiếng được không, tôi thật rất lo lắng!"

Hạ Tử Du ngước mắt liếc nhìn La Bá Đặc, ánh mắt lại vô tình trông thấy Đàm Dịch Khiêm, cổ họng cô bỗng dần dần uất nghẹn không thể nào nói ra tiếng.

Đàm Dịch Khiêm đứng đưa lưng về phía Hạ Tử Du, bóng dáng cao lớn rắn rỏi thể hiện ra sự chán nản và bất lực hiếm thấy, đó là dáng vẻ ít khi thấy xuất hiện trên người anh.

La Bá Đặc sốt ruột lay lay người Hạ Tử Du, "Tử Du em mau trả lời anh đi. . . . . ."

"Em. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm vào lúc này xoay người lại, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vô cùng nghiêm túc kèm với đôi mắt lạnh lẽo nhìn trừng trừng vào Hạ Tử Du, giọng nói sắc bén chưa từng có, "Sự sai lầm lần này của em anh không thể nào tha thứ được, tốt nhất em nên cầu nguyện cho Liễu Nhiên bình an vô sự đi.”

Nghe xong những lời của Đàm Dịch Khiêm, khuôn mặt Hạ Tử Du vốn đang tái nhợt ngay lập tức không còn một giọt máu, cô sững sờ nhìn bóng lưng Đàm Dịch Khiêm dứt khoát xoay người bỏ đi mà lòng đau như cắt.

Chưa từng nhìn thấy thái độ của Đàm Dịch Khiêm tức giận với Hạ Tử Du như vậy, bản thân La Bá Đặc cũng bị chấn động mạnh một cái.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/63015


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận