Từ Sao Hỏa Đến La Mã Chương 48


Chương 48
Tiểu yêu tinh làm người ta trách móc…

Hôm sau.

          Mộ Lạc Lạc vì quá phấn khích, cả đêm không ngủ, sáng sớm đãđến công ty làm việc.

          Khi cô vui vẻ chạy đến trước cửa phòng chủ tịch, Tống Nhụyngăn cô lại.

          “Cô Mộ, Chủ tịch đang họp, đã chỉ thị cho tôi đưa cô lên nhậmchức ở bộ phận thiết kế.” Tống Nhụy bình thản nói.

          Mộ Lạc Lạc nhìn đồng hồ, công ty đến chín giờ ba mươi mới rậpthẻ, bây giờ mới có tám giờ.

          “Được, phiền chị Tống, hi…” Mộ Lạc Lạc không thể ngăn nổi sựvui sướng trong lòng, vừa nói vừa cười.

          “Xem ra tâm trạng của em rất tốt.” Tống Nhụy cười, nhưngdường như tâm trạng ông chủ có chút vấn đề. Năm giờ sáng cô đã nhận được điệnthoại của Địch Nam, sắp xếp cuộc họp gấp với các giám đốc, từ sáu giờ sáng đếnbây giờ, cuộc họp đã diễn ra ba tiếng đồng hồ.

          Vào thang máy, điện thoại của cô vang lên tiếng tin nhắn, vìkhi cô mở máy, đồng thời cũng đăng nhập QQ, các bạn ở bên Mỹ cũng không quênhỏi thăm cô.

          “À, chị Tống, chị cũng quen dùng QQ trên điện thoại phải không?”Mộ Lạc Lạc vừa trả lời tin nhắn vừa hỏi.

          Tống Nhụy nói: “Trong máy của chị không có cài phần mềm này.”

          Mộ Lạc Lạc ngây người: “Thế không đúng, có mấy lần cùng nóichuyện, em nhìn bên đó đều là trả lời từ điện thoại”

          Tống Nhụy nghĩ một lát, đột nhiên bật cười: “Từ sau khi em ranước ngoài, người khác đã mượn số QQ của chị, em nên biết người đó là ai.”

          “?!”… Mộ Lạc Lạc mở to mắt, nói vậy, những chiếc thiệp chúcmừng và nội dung nói chuyện, đều là do Địch Nam gửi?

          Rất nhanh, Mộ Lạc Lạc ôm lấy vai Tống Nhụy lay lay, khóe mắtthấy cay cay, không còn nghi ngờ gì nữa.

          Tống Nhụy hiểu rõ tâm trạng của cô, cô bất chấp sự “nguy hiểmđến tính mạng” vừa nói ra sự thật, không phải vì Mộ Lạc Lạc, mà vì ông chủ củacô, một người đàn ông tinh tế và biết giữ chừng mực để mở lòng, có lẽ đến bảnthân anh ta cũng không biết.

          “Làm thế nào bây giờ, em còn mắng anh ấy là vô tình vô nghĩa,tại sao anh ấy không nói với em… hừm hừm…” Mộ Lạc Lạc lúc này chỉ muốn ôm lấyĐịch Nam dõng dạc nói với anh, cô rất yêu anh.

          Tống Nhụy đứng sau lưng cô. Lúc thang máy dừng lại ở bộ phậnthiết kế, cô lại đóng cửa thang máy, quay lại tầng đỉnh.

          Tống Nhụy đưa Mộ Lạc Lạc về phòng làm việc của mình, từ ngănkéo cuối cùng rút ra một tập hóa đơn, đây là những chi phí trong hai năm Mộ LạcLạc đã dùng khi ra nước ngoài, mỗi tờ đều là do chính tay Địch Nam kí.

          Mộ Lạc Lạc xem tập hóa đơn, nhỏ là cuốn tự điển, lớn là nhữngthiết bị trưng bày trong phòng, lúc cô cho rằng nhà trường cung cấp miễn phí ăntrưa, thậm chí là mang lên phòng, mới biết những món ăn Trung Quốc không cótrong học phí.

          “Cô Mộ, tôi luôn nhắc cô, tôi chỉ là làm theo sự căn dặn củaông chủ, cô lại không ngừng cảm ơn tôi, thực sự người quan tâm cô không phải làtôi.” Tống Nhụy lấy một cốc cà phê đưa cho Mộ Lạc Lạc, mới phát hiện ra tay côđang run lên.

          Tống Nhụy rút ra một trang báo đưa cho cô:

          “Người đàn ông đó, dù gặp phiền phức, dù phải chịu tráchnhiệm cho người khác, cũng nguyện gánh chịu sự cô đơn và hiểu lầm, chỉ hi vọngđối phương sống nhẹ nhõm hơn mình.” Nói xong, từ trong ngăn kéo rút ra một hộptrang sức bằng nhung, nói: “Một năm trước, vào ngày sinh nhật của cô, người đànông đó đã đến phòng thăm cô, nhưng vì một số nguyên do, chiếc nhẫn không thếđến tay cô. Tôi cũng vừa mới nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh này, Chu BộiDoanh gửi đến cô mười hai lời xin lỗi.”

          Mộ Lạc Lạc khịt khịt mũi, cẩn thận mở hộp nhẫn, những giọtnước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, lặng lẽ như những tiếng thở dài.

          Lúc chồng cô vượt sông vượt núi đến chúc mừng sinh nhật cô,cô lại ngồi trong phòng ngủ, nói về chuyện li hôn với người đàn ông khác. Anhnghe thấy rồi hiểu lầm, hiểu lầm đến nỗi không biết đúng sai. Cô làm sao có thểquên được những biểu hiện cay độc như thế của chồng cô, nếu anh ấy có thể lớntiếng nói “anh yêu em” thì đã không giấu tình cảm của mình đến hai năm như vậy.Thậm chí đến phút cuối cùng đến tiễn cô tại sân bay, lúc anh biết cô không nhậnđược tin nhắn, có thể nói ra chứ…

          Chồng à, anh đúng thật là một tiểu yêu tinh làm người ratrách móc.

          …

          Tống Nhụy thấy cô rưng rưng nước mắt, bèn quay người lau nướcmắt cho cô, rồi nói: “Lấy một người đàn ông nội tâm nhưng tinh tế, không biếtmay mắn hay là không may mắn đây.”

          “Là may mắn, rất may mắn…” Mộ Lạc Lạc lấy chiếc nhẫn từ chiếchộp ra, chầm chậm đưa vào ngón áp út, vòng nhẫn rất vừa, rất nhanh một cảnh vụtlên trong đầu cô – nhớ lại phút giây cô và Địch Nam chia tay ở sân bay, ĐịchNam cũng đã dùng tay vòng qua ngón áp út của cô. Mặc dù chỉ có một giây, nhưnganh đã nhớ số đo vòng tay của cô sao?

          “Đẹp không?” Mộ Lạc Lạc giơ tay ra, cô thừa nhận mình đangtràn đầy hạnh phúc, muốn nói với tất cả mọi người cô rất hạnh phúc.

          Tống Nhụy bật cười, trong lòng chợt cảm thấy buồn, bất luậncô cố gắng thế nào, người đàn ông đó cũng không bao giờ để ý đến cô, tình yêurốt cuộc là đắng hay ngọt, rốt cuộc là cho đi hay nhận lại, ai lại đi kiểm traviệc so sánh đó.

          Mộ Lạc Lạc dường như thấy sự u sầu trong đôi mắt của TốngNhụy, cô cầm tay chị: “Em sẽ cố gắng thành một người vợ tốt, sẽ khiến chồng củaem không còn lo âu, sầu não nữa. Trả lại cho chị một ông chủ hoạt bát, vui vẻ.”

          Tống Nhụy ngước mắt nhìn lên, hai người nhìn nhau cười.

          …

          Nhưng, Mộ Lạc Lạc đợi bên ngoài cửa phòng họp, đợi đến trưa,cơm được đưa vào bên trong, cuộc họp vẫn tiếp tục.

          “Tôi nghe nói, cuộc họp có thể kéo dài đến đêm. Tôi đưa côđến bộ phận thiết kế trước nhé?” Tống Nhụy bước lên trước.

          Mộ Lạc Lạc bặm môi, rầu rĩ đồng ý.

          Bộ phận thiết kế của tập đoàn Thác Nhuệ chủ yếu phụ tráchthiết kế mặt ngoài phần mềm và sản phầm thiết bị ngoại vi của trò chơi trựctuyến.

          Tống Nhụy giới thiệu Mộ Lạc Lạc với những đồng nghiệp mới,các đồng nghiệp rất nhiệt tình, sinh viên Harvard hiển nhiên đi tới đâu đều cósức hút đến đó.

          Phó tổ trưởng Triệu nhìn xung quanh, thấy đồng nghiệp đangbận, thầm đặt tay lên vai Mộ Lạc Lạc: “Nói cho tôi biết, ông chủ tốn bao nhiêutiền để mời cô? Lương chắc không thấp?”

          “…” Mộ Lạc Lạc đau khổ chớp mắt, báo cáo phó tổ trưởng, hainghìn nhân dân tệ.

          Phó tổ trưởng Triệu thấy khuôn mặt cô ủ rũ, cũng không hỏithêm nữa, cười nói: “Thôi đi, thôi đi, tôi đã quá tò mò rồi.” Anh ta ho khanmột tiếng, vui vẻ nói: “Chào mừng cô Mộ đến với tập đoàn Thác Nhuệ, hôm nay tôimời các đồng nghiệp cùng đi hát karaoke!”

          Mộ Lạc Lạc vốn định từ chối, đồng nghiệp quá hào hứng, tunghô tán thưởng cổ vũ phó tổ trưởng Triệu.

          “…” Mộ Lạc Lạc không muốn đi, chỉ muốn ôm chồng yêu của mình.

          ***

 

          Hết giờ làm việc, Mộ Lạc Lạc gọi điện thoại cho Tống Nhụy,xin cô ấy chuyển lời tới Địch Nam – chỉ cần cuộc họp kết thúc, cô sẽ lập tứcxuất hiện trước mặt anh.

          Tống Nhụy nhân dịp cuộc họp nghỉ giải lao, đã báo cáo thôngtin đó cho Địch Nam.

          Cuộc họp kéo dài mười mấy tiếng khiến Địch Nam cảm thấy mệtmỏi, nhưng nhất định trong khoảng thời gian ngắn này, anh phải hoạch định hếttất cả các hạng mục công việc trong một năm, anh không có thời gian nghỉ ngơi,cũng không thể để cho đầu óc mình nghỉ ngơi.

          Địch Nam xoa xoa thái dương: “Cô ấy về nhà rồi sao?”

          Tống Nhụy trả lời: “Chưa, phó tổ trưởng mời các đồng nghiệpcũ mới đi hát karaoke, cô Mộ rất khó xử, muốn về.”

          Địch Nam nghe xong, lấy lại tinh thần tiếp tục cuộc họp, lúcnày anh mới phát hiện ra, giám đốc các bộ phận mất đi một người, lượng côngviệc của Triệu Phụ Hà áp lực đến nỗi tất cả mọi người cũng không thở nổi.

          Anh mệt mỏi nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, về nhà nghỉtrước đi thôi, chín giờ ngày mai tiếp tục.” Nói xong, anh đẩy cửa ra khỏi phònghọp, dáng vẻ uể oải, mệt mỏi.

          “Ông chủ muốn ra nước ngoài sao? Những vấn đề bàn bạc vốn làkế hoạch của nửa năm tới.” Giám đốc bộ phận R&D khẽ thì thầm.

          “Ai biết, bên trên nói thế nào, bên dưới làm thế, trái lạiông chủ hứa ngày nghỉ lương tăng 300%, không thể thiếu.” Giám đốc bộ phận PRkhẽ vuốt mái tóc dài thu dọn hồ sơ.

          …

          Tống Nhụy đúng lúc ở trong phóng trà nghe thấy nội dung cuộcnói chuyện của các giám đốc, trong lòng không giấu nổi kinh ngạc, ông chủ chuẩnbị rời khỏi công ty sao?!

          ***

 

          Cùng lúc đó, trong phòng hát, các đồng nghiệp tận tình hát,ầm ĩ đến nỗi màng nhĩ Mộ Lạc Lạc muốn nổ tung.

          Mặc dù điện thoại đã điều chỉnh sang chế độ rung, nhưng côvẫn không yên tâm, cuối cùng đặt điện thoại vào lòng bàn tay, chốc chốc lại gọiđiện vào máy của Địch Nam, nhưng chỉ thấy điện thoại chuyển đến hòm thư… chồngơi nghe điện thoại đi, đã mười giờ rồi, tại sao anh vẫn họp? Cho dù anh đặtcông việc lên hàng đầu, em hàng thứ hai, bản thân mình cũng không quan tâm? Hừmhừm.

          Mộ Lạc Lạc không biết đột nhiên mình nghĩ gì, chớp mắt nhìnngười đẹp bốn xung quanh. Ồ! Từ ngày hôm nay, cô phải giống như con sư tử mẹbảo vệ lãnh thổ của mình, bất kể ai cũng đừng hòng chiếm lấy chống cô!

          Hừm… hừm…

          Nhưng, “chí hướng to lớn” của Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng khôngcó cách nào thực hiện.

          Vì, liên tiếp hai tuần không thấy bóng dáng Địch Nam đâu,trong một đêm, công việc của bộ phận thiết kế nhiều như núi, Mộ Lạc Lạc vừanhậm chức đã bận không mở mắt ra được. Cô vẫn dành ra một chút thời gian đi đilại lại trước cửa văn phòng làm việc của Chủ tịch, nhưng thường đợi đến canh banửa đêm anh cũng không đến, càng khoa trương hơn là việc anh từ chối tiếpkhách, vợ cũng không được. Do đó tạo nên vòng tuần hoàn tồi tệ, cô ngủ say, anhvề nhà, cô đi làm, anh đi họp, cô đợi trước cửa phòng làm việc, cả đêm anh ởlại làm việc trong văn phòng.

          Nhưng, cô thường đợi đến lúc ngủ say, mỗi lần tỉnh dậy, trênngười đều được khoác một chiếc áo gió nam.

          Mộ Lạc Lạc không thể giải thích được, anh thấy cô ngủ trênghế sofa, tại sao không gọi cô dậy cùng về nhà?

          Dần dần, cô cũng cảm nhận được, lẽ nào Địch Nam cố ý tránhmặt mình sao?

          Mộ Lạc Lạc đột nhiên đứng phắt dậy, không được! Hôm nay nhấtđịnh phải nói rõ ràng, bất luận anh ấy đang làm gì, nhất định cô phải có đượcđáp án!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/66800


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận