Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi Chương 107: Ám sát (2)

Tiêu Mông Hiên cười nói :
"Tiêu mỗ đã cáo lão hồi hương, hôm nay chỉ là một thường dân áo vải mà thôi. "
Thiếu nữ phía sau đưa cho hắn một chén rượu, Tiêu Mông Hiên hai tay dâng lên trước mặt ta, nói :
"Chén thứ nhất kính Bình vương năm đó chịu nhục, tự thân vào quốc gia hổ lang, hóa giải nguy cơ chiến hỏa cho Đại Khang ta. "
Tiêu Mông Hiên lại đem cho ta chén thứ hai :
"Chén thứ hai, kính Bình vương đã không thể ý tới an nguy của bản thân khi Khang Tần đang chiến tranh, tự mình tới Tần đô tìm lại hòa bình cho Đại Khang, để cho bách tính Đại Khang không phải chịu chiến hỏa liên miên. "
Ta cầm mấy bát rượu uống cạn sạch .
Tiêu Mông Hiên lại dâng lên chén thứ ba, hắn cung kính quy xuống đất, ta cuống quít nâng hắn dậy, nói :
"Tiêu tiên sinh sao lại phải hành trọng lễ như vậy. "

Tiêu Mông Hiên kích động nói :
"Khi còn sống Tiêu mỗ tận lực biên soạn Khang sử, từ khi Đại Khang lập quốc cho tới nay, mỗi việc lão phu đều có nghiên cứu qua, hiện nay Đại Khang đã như một bệnh nhân đang hấp hối. "
Hắn hạ giọng nói :
"Bình vương có biết hay không, bây giờ người đã là sự hi vọng của Đại Khang rồi đó. .. "
Hắn giơ cao bát rượu lên đỉnh đầu, tất cả bách tính đồng thanh hô lên :
"Bình vương thiên tuế, mời dùng rượu!"
Ta trịnh trọng tiếp nhận bát rượu này, có được dân tâm sẽ có thiên hạ, bách tính khắp nơi ai cũng mong muốn có một cuộc sống yên bình .
Ta đã hóa giải hai nguy cơ chiến hỏa cho Đại Khang, nên có được sự tôn trọng của họ, điều này cũng có nghĩa ta đã có lực lượng căn bản để đối đầu với các hoàng huynh trong tương lai .
Ta yên lặng ngưng mắt nhìn ba chữ "Thăng Long Môn", năm đó Thác Đế sáng lập Đại Khang, chờ khi cơ nghiệp vững chắc rồi rời đi. Mà ta xuất hiện khi Đại Khang gặp khốn khó, trải qua thiên tân vạn khổ mới trở về được, chẳng nhẽ hai người chúng ta không có nhân duyên gì hay sao?
Ta yên lặng uống xong chén rượu cuối cùng, trong lòng âm thầm thề :
"Dận Không ta sẽ chấn hưng gia nghiệp của tổ tông, mang lại cho bách tính yên vui thịnh vượng. "
Đi qua thăng Long Môn, ta lại lên ngựa, tường thành hoàng cung oai nghiêm đã hiện ra trong tầm mắt của ta .
Đi qua con đường này sẽ tới được "Cửu Long cầu", đây là chỗ bách tính đứng đông nhất. Càng tới cuối đường, Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ lại càng cảnh giác, lúc này ở các tiểu lâu hai bên đường có vô số thiếu nữ đang đứng, trong tay họ cầm những cành hoa nhiều màu sắc, rải trước đoàn ngựa của chúng ta. Trong trời đất nhất thời tràn ngập trong biển hoa mênh mông . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chẳng hiểu sao, trong lòng ta bồng cảm thấy một cỗ sát khí bức người, cùng lúc đó một mũi tên bắn tới trước ngực của ta, mũi tên còn chưa tới, đã ép những cánh hoa dạt sang hai bên .
Tiêu Trấn Kỳ đang đứng ở trước mặt ta lập tức phản ứng, từ bên hông rút loan đao, nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình lập tức bay lên, hàn quang như thu thủy bổ vào mũi tên đang bay tới .
Cái mũi tên này chỉ là một tín hiệu, từ những nóc nhà ở xung quanh có vô số đạn hoàn bắn tới, những tiếng nổ đinh tai vang lên, một làn khói trắng nhất thời bao phủ toàn bộ con đường .
Bách tính đang đứng nghênh tiếp ta nhất thời hoảng loạn lên, những tiếng thét kinh hoàng, những tiếc khóc thất thanh, tiếng ngựa hí đan vào nhau, con đường trở nên hỗn loạn vô cùng .
Bốn gã áo xám bịt mặt từ trong đám người hỗn loạn lao ra, cử thương đâm tới vị trí của ta, Đột Tạ và Lang Thứ tiến lên tiếp đón địch nhân .
Ánh mắt của ta và Đường Muội chú ý tới nóc nhà ở bên đường, mũi tên vừa rồi bắn ra từ phía đó. Từ trong khói trắng mù mịt, có một bạch y nam tử huy động trường kiếm lạnh lẽo, gào thét công tới phía ta .
Đường Muội rút trường đao ở bên hông, gầm lên một tiếng thật dài, lực quán trường đao, đao ảnh rung động, quang ảnh trùng trùng không ngớt, đao khí bá đạo như sương .
Đao kiếm tương giao vang lên một tiếng "keng" thật lớn, hai cỗ khí thế cường đại lấy hai người làm trung tâm tản ra xung quanh .
Tiêu Trấn Kỳ trở tay tháo Liệp Thiên Cung xuống, liên tục hướng Bạch y nhân kia bắn ra ba mũi tên .
Thân pháp của bạch y nhân kia vô cùng cổ quái, hắn ở trên không trung xảo diệu xoay tròn một vòng, lấy thân hình làm trục, trường kiếm xoay quanh một vòng, đánh rơi ba mũi tên của Tiêu Trấn Kỳ xuống đất .
Trong chiến đấu kịch liệt, làn sóng người lấy vị trí của ta làm trung tâm tràn ra mọi hướng, ai nấy cũng liều mạng chạy trốn. Người đi đường, xe ngựa, sạp hàng đại loạn, ngựa hí người kêu chấn động một góc trời .
Lúc này có một đội tuần binh quát tháo từ vị trí vương thành tiến vào, điều này lại càng làm không khí khẩn trương tăng thêm vài phần .
Tranh đấu kịch liệt đã kinh động tới cấm vệ quân tuần tra thành, bạch y thích khách lạnh lùng nhìn ta, bỏ chạy vào trong đám người .
Tiêu Trấn Kỳ quát to :
"Chạy đi đâu!"
Rồi phi thân đuổi theo .
Thích khách kia trong lúc hoảng loạn xô vào một thiếu phụ, thiếu phụ kia ngã xuống đất, đứa bé trong lòng rơi ngay vào trước ngựa của ta .
Mắt thấy đứa bé kia sẽ bị Hắc sư tử đạp lên người, thiếu phụ kia che mắt kêu lên thảm thiết .
Ta vội vàng kéo cương ngựa, hai vó trước của Hắc sư tử lập tức cất cao lên trên không trung, hí lên một tiếng, rồi mới chậm rãi hạ xuống. Ta cúi người xuống nhìn xem móng ngựa có làm tổn thương tiểu hài đồng kia hay không?
Bỗng nhiên có một cỗ hàn khí từ bên dưới xông thẳng vào người ta, thiếu phụ đang ngã và hài đồng kia dường như đang mỉm cười kỳ quái .
Trong tay tiểu hài đồng kia không biết từ lúc nào đã có một cái nỏ, năm mũi hàn quang nhanh như chớp bắn tới ngực của ta, tình thế vô cùng nguy hiểm bởi vì khoảng cách của chúng ta quá gần .
Ta thầm kêu không ổn, lập tức ngả người về phía sau theo bản năng, người ta dán sát vào lưng ngựa .
Mới tránh thoát được loạt tên thứ nhất, thì loạt tên thứ hai đã bay tới .
Đồng thời thiếu phụ kia cũng cầm lấy chùy thủ điên cuồng lao tới vị trí của ta .
Ta nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bật lên khỏi lưng ngựa, trường đao trong tay đẩy mấy mũi tên kia ra, nhưng không cách nào tránh được chùy thủ của thiếu phụ .
Thân hình chỉ kịp nghiêng sang bên một cái, tránh thoát khỏi một kích trí mạng, nhưng vạt áo trước ngực đã rách toang, lưu lại một vết máu thật dài .
Nếu như không phải ta phản ứng kịp, thì đã bị thiếu phụ này đâm thủng ngực .
Tiểu hài đồng kia bắn hết tên, lập tức rút chùy thủ, thân pháp của nó linh động tới cực điểm, thân hình thấp bé bốc lên giữa không trung, giống như quỷ mị lướt tới. Trên mặt của nó chẳng có chút ngây thơ nào, hóa ra đây là một người lùn .
Đường Muội lập tức quay về ngăn thiếu phụ kia lại, đao phong rung lên, quang ảnh đầy trời cuốn lấy người thiếu phụ .
Ta cảm thấy miệng vết thương không có bất luận đau đớn gì, mà lại có một cảm giác tê tê, trong lòng ta không khỏi cả kinh, lẽ nào trên chùy thủ của thích khách này có kịch độc?
Lửa giận trong lòng ta hoàn toàn bị kích khởi, trường đao trong tay giống như biển giận sóng dữ toàn lực chém tới tên người lùn .
Tên người lùn kia thấy thế đao của ta mạnh mẽ, không dám cứng rắn va chạm, mũi chùy thủ vừa chạm vào thân đao, thân hình lập tức trượt về phía sau .
Phía sau truyền đến một tiếng quát, Vân Na xuất hiện ngăn cản lối đi của hắn, ta ngưng tụ toàn bộ lực lượng chém tới đỉnh đầu của hắn. Tên người lùn kia sợ đến sắc mặt tái nhợt, khổ nỗi không có đường thối lui, đành phải dùng chùy thủ đỡ một đao .
Trường đao chém gãy cái chùy thủ, theo đó mà lia xuống, thân hình thấp bé của hắn lập tức phân thành hai khúc .
Vân Na thấy thảm trạng trước mặt, có chút không đành lòng nhắm đôi mắt đẹp lại .
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/chuong-107/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận