Dận Không cùng Trần Tử Tô cùng ngồi xuống, bàn luận chuyện thiên hạ cổ kim, bất tri bất giác trời đã gần sáng, cả hai đồng thời ngáp một cái, sau đó nhìn nhau cười ha hả
-Tiên sinh cùng ta nên đi sớm một chút
Dận Không đề nghị nói
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
-Bình vương điện hạ nên một mình đi thôi, Tử Tô còn muốn chiếu cố cho nội tử. Hơn nữa, trong cung đêm nay sợ rằng xảy ta nhiều biến hoá, Bình vương nên quan tâm một chút.
Trần Tử Tô dặn dò nói:
-Hoàng hậu cùng thái tử tranh đấu, nắm giữ mấu chốt là chỉ có một người, chính là tướng quốc Tiết An Triệu, nếu khống chế được Tiết An Triệu, có thể dễ dàng khống chế được cục diện. Tiết An Triệu người này mặc dù tâm cơ hơn người, trung thành cẩn cẩn, nhưng lại có một điểm yếu
Dận Không cung kính nói:
-Tiên sinh chỉ bảo!
Trần Tử Tô nói:
-Sau khi phu nhân của Tiết An Triệu mất đi, phụ tử tướng quốc sống nương tựa lẫn nhau, nắm giữ Tiết Vô Kị, thì dễ dàng khống chế được Tiết An Triệu, hoàng hậu hẳn đã nhìn ra điểm này, nên cố gắng lợi dụng việc hôn sự, để quan hệ với Tiết An Triệu. Nếu làm mạnh tay hơn một chút, có thể cục diện cuối cùng có tác dụng
Dận Không im lặng thụ giáo xong, mới hướng Trần Tử Tô nói lời từ biệt
Dận Không đánh xe của Kỳ vương hướng hoàng cung chạy tới, trên đường đi lại trùng hợp gặp Tiền Tứ Hải, hắn liền giơ tay ngừng xe lại, lộ ra cái bụng to tròn, miệng cười nói:
-Bình vương điện hạ quả là có nhã hứng, cư nhiên tự mình đánh xe vào sáng sớm
Dận Không cười nói:
-Dận Không tài lực không có, không còn có cách gì khác hơn là phải tự lực cánh sinh.
-A a!Bình vương mới sáng sớm đã khóc với ta, không phải muốn ta mời ngài dùng điểm tâm sớm hay sao
Tiền Tứ Hải nói xong, tay chỉ về phía một tửu điếm có tên là Đức Hưng Lâu, nói tiếp:
-Ta hẹn Bách Hoa lâu Mộ Dung lão bản gặp nhau ở đây, Bình vương nếu nguyện ý, xin mời cùng ta đến đó
Nghĩ đến Mộ Dung Yên Yên phong thái kiều diễm, hắn không khỏi động lòng. Bây giờ sắc trời còn sớm, nếu đi Tần cung cũng không thể gặp Tinh hậu, vừa vặn thừa cơ hội đang đói bụng, ăn no một phen
Dận Không đem xe ngựa giao cho mã phu của Tiền Tứ Hải, rồi sóng vai cùng hắn đi vào Đức Hưng lâu
Dận Không chỉ biết Đức Hưng lâu nổi tiếng là thịt nướng, nhưng không nghĩ tới cảnh sắc sáng sớm tại đây cũng có chút đặc sắc
Tiền Tứ Hải cùng Dận Không ngồi trên lầu hai dựa vào cửa sỗ nhàn nhã ngồi xuống, từ vị trí này có thể nhìn thấy cảnh tượng của ngã tư chính của Đại Tần
Mộ Dung Yên Yên chưa đến, nên hai người không thể làm gì khác hơn là uống trà chờ đợi, Dận Không bảo tiểu nhị đem tới một chậu nước nóng, hắn rữa mặt qua loa một chút.
Tiền Tứ Hải cười nói:
-Bình vương tối hôm qua phong lưu khoái hoạt nơi nào?
Dận Không lau khô nước trên mặt, ngồi xuống nói:
-Tối hôm qua, ta cùng với một vị bằng hữu nói chuyện phiếm suốt đêm, nào có chuyện khoái hoạt như Tiền lão bản tưởng tượng.
Tiền Tứ Hải nói:
-Tiền mỗ tối qua có nghe được bệnh tình của Tần đế có chuyển biến xấu, Bình vương có nghe được tin tức gì không?
Dận Không uống một ngụm trà, chầm chậm nói:
-Tần đế hồng phúc tề thiên, khẳng định không có chuyện gì, Tiền lão bản cần gì tin những lời đồn đại đó.
Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:
-Không có lửa, vị tất có khói, cả Tần đô ai không biết Tần đế ,ngày một ngày hai sẽ băng hà.
Dận Không nhìn bốn phia, làm ra vẻ kinh hoàng, thấp giọng nói:
-Tiền lão bản đừng có nói lung tung, những lời này để kẻ khác nghe được sợ rằng có điều không hay.
Tiền Tứ Hải cười giảo hoạt, nói:
-Bình vương xem ra không coi Tiền mỗ là bằng hữu.
Dận Không a a cười nói:
-Tiền lão bản là phú thương địch quốc, lại vừa là hồng nhân trong mắt thái tử, Dận Không có nằm mơ cũng không dám vươn cao đến như vậy.
Tiền Tứ Hải cười cười, tay sờ hàm râu, miệng nói:
-Bình vương lại giễu cợt ta rồi, ngôi hoàng đế chỉ cần một ngày chưa có đăng cơ, thì cũng chưa biết chắc là ai ngồi vị trí đó.
Tiền Tứ Hải lấy ra hai tấm ngân phiếu, lặng lẽ đưa cho Dận Không, liếc nhìn thấy chừng năm vạn lượng, Dận Không lẵng lặng thu nhận.
Tiền Tứ Hải nói:
-Chuyện diêm trường, nhờ Bình vương hỗ trợ
Dận Không thầm nghĩ, xem ra Tinh hậu đã đem Điền thị diêm trường quyền kinh doanh giao cho hắn
-Chúc mừng Tiền lão bản!
Tiền Tứ Hải nói:
-Qua hai ngày nửa, ta phải rời khỏi Tần đô đến Tế Châu tiếp quản diêm trường. Trước khi đi ta có việc nhờ Bình vương bẩm báo với hoàng hậu.
Tiền Tứ Hải quả nhiên là không có tự nhiên mà xuất ra ngân lượng
-Tiền lão bản có việc gì cần phân phó, chỉ cần Dận Không có thể làm được, nhất định tận sức
Tiền Tứ Hải cười nói:
-Việc này đối với Bình vương, một điểm cũng không khó khăn, ta muốn hoàng hậu hạ lệnh đặc xá miễn tội cho nguyên tổng quản diêm trường Điền thị Từ Đạt
Dận Không không biết nhân vật Từ Đạt này như thế nào, bất quá có thể khiến Tiền Tứ Hải xem trọng, khẳng định là không phải là người tầm thường
Tiền Tứ Hải nói:
-Người này bởi vì toàn gia Điền thị mắc trọng tội mà liên luỵ, bây giờ vẫn còn trong đại lao quan phủ tại Tế Châu, chỉ cần hoàng hậu mở miệng, hẳn là không vấn đề gì
Dận Không gật đầu nói:
-Dận Không sẽ hướng hoàng hậu bẩm báo việc này.
Tiền Tứ Hải đột nhiên cười đứng dậy, Dận Không xoay người lại nhìn,
thì ra Mộ Dung Yên Yên xuất hiện
Mộ Dung Yên Yên không nghĩ tới Dận Không lại ở chổ này, lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn hắn mỉm cười
Tiền Tứ Hải ân cần kéo ghế mời nàng ngồi, vừa ngồi xuống, Mộ Dung Yên Yên liền nói:
-Yên Yên nghe được tin tức, Tiết tướng quốc tập hợp các vị lão thần vào cung, chỉ sợ là vì chuyện lập tân quốc quân
Nàng nói lời này, mục đích rõ ràng là nói với Dận Không
Tiền Tứ Hải nói:
-Tiết An Triệu bây giờ địa vị khác xưa, chẳng những là tướng quốc Đại Tần, mà còn là gia gia tương lai của cửu công chúa, hoàng hậu đối với hắn phải kiêng kị vài phần
Dận Không thầm nghĩ: " Tiết An Triệu quả nhiên không vì chuyện hôn sự mà thay đổi lập trường, bệnh tình của Tần đế chuyển biến, nhất định làm hắn hạ quyết tâm ủng hộ thái tử đăng cơ, lần này Tinh hậu sẽ bị áp lực cực lớn trước giờ chưa gặp phải
Nghĩ tới đây, Dận Không ngồi nữa, đứng dậy nói:
-Ta đột nhiên nhớ có chuyện quan trọng cần làm, hai người ở lại, Dận Không xin phép cáo từ trước.
Tiền Tứ Hải kinh ngạc nói:
-Trời còn sớm như vậy, chuyện gì mà chưa ăn đã muốn cấp tốc đi làm?
Sóng mắt Mộ Dung Yên Yên hơi đổi, nàng nhất định đoán ra Dận Không nóng lòng vào cung, để nắm vững tình hình phát sinh, liền nhẹ giọng nói:
-Bình vương điện hạ đi thong thả, thang lầu hơi cao, nên đi cẩn thận một chút.
Dận Không cười gật đầu, xoay người rời đi
Dận Không vừa vào hoàng cung, liền nghe được bệnh tình của Tần đế đã tốt, mới đầu tưởng rằng tin tức này do Tinh hậu truyền ra, đến khi nhìn thấy Tôn Tam Phân, mới biết tình huống này đúng là sự thật
-Tôn tiên sinh quả nhiên là hoa đà tái thế!
Dận Không cảm thán khen ngợi.
Tôn Tam Phân cười khổ lắc đầu:
-Công tử không nghe qua hiện tượng hồi quang phản chiếu hay sao?
Dận Không ngẫn ra, hỏi:
-Ý tứ của Tôn tiên sinh là…?
Tôn Tam Phân nói:
-Tần đế vốn có thể kéo dài mạng sống thêm bảy ngày, nhưng hai ngày qua, lão phu đã dùng kim châm, kích khởi tính mạng lực còn sót lại trong người, bây giờ chỉ sợ mạng hắn không kéo dài qua ba ngày
Dận Không hớp một ngụm lãnh khí, Tôn Tam Phân làm như vậy chỉ có một lí do, chính là chủ ý của Tinh hậu.
Tôn Tam Phân cảm khái nói:
-Tinh hậu mưu kế quả thật vô cùng cao thâm, đêm qua trước mặt thái tử cùng Tiết An Triệu, thả ra một ít khói, để cho hai người bọn họ, tưởng rằng Tần đế sắp băng hà, hô hào đại thần ủng hộ thái tử đăng cơ. Hôm nay lại mang theo Tần đế tảo triều, việc này làm đám người kia ứng phó không kịp. Tiết An Triệu cùng với đám người ủng hộ thái tử đều trồi lên hết trên mặt nước, trong cuộc tranh đấu ngôi vị này, nàng đã chiếm hết tiên cơ
Rốt cuộc vì cái gì mà Tinh hậu thay đổi kế hoạch? Dận Không cố gắng suy nghĩ. Tinh hậu nếu muốn làm sinh mệnh của Tần đế ngắn lại, vậy nàng nhất định đã chuẩn bị chu đáo mọi sự, chẳng lẻ đại tướng quân Bạch Quỹ đã về tới Tần đô.
Tôn Tam Phân nói:
-Lão phu bây giờ lo lắng nhất là, nếu Tinh hậu nắm triều chính trong tay, có hướng chúng ta xuống tay hay không?
Dận Không cười khổ nói:
-Thỏ hết giết chó, tên hết vứt cung, chuyện này cũng không phải không có khả năng, bất quá trước mắt có thể chúng ta với Tinh hậu sẽ không còn thân thiết như trước, nàng tạm thời cũng không cần xuống tay với chúng ta. Hơn nữa lúc nàng cầm quyền, việc trước tiên là thanh trừ nhóm người thái tử cùng Tiết An Triệu, Tôn tiên sinh không cần quá lo lắng.
Tôn Tam Phân cảm thán nói:
-Thật sự lão phu muốn sớm rời khỏi nơi này
Bên ngoài chợt có tiếng ồn ào, nhìn qua cửa sổ có thể thấy Tần đế cùng Tinh hậu và một đám cung nữ đang quay về Dục Đức cung. Tôn Tam Phân cầm lấy hòm thuốc đi ra cửa, Dận Không liền dặn dò:
-Hướng Tinh hậu nói một tiếng, ta muốn gặp người.
Dận Không trong phòng đợi hơn nửa canh giờ cũng không thấy Tinh hậu cho người tuyên triệu, xem ra tám phần là Tôn Tam Phân đã quên nhắn lời, cũng may trong phòng còn có nước nóng,, hắn tự tay pha cho mình chun trà nóng. Uống một ngụm, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân.
Cửa phòng " két" một tiếng vang lên, Yên Lâm cười lạnh đi vào. Dận Không hoảng hốt, ngụm tra đang ngậm trong miệng chợt dừng lại, khiến mặt hắn đỏ bừng, tay không ngừng chỉ vào cái cổ
Yên Lâm cuốn quít đi tới phía sau, đánh vào lưng một quyền, lúc này hắn mới thở ra một hơi.
Nàng nắm lấy lổ tai hắn nói:
-Cái tên dâm tặc nhà ngươi, tối hôm qua muốn trốn tránh ta?
Dận Không cười khổ nói:
-Cửu công chúa, người bây giờ là hôn thê của Tiết Vô Kị, chúng ta nên cư xữ cho đúng cách.
Yên Lâm cả giận nói:
-Nếu nói ta là hôn thê của Tiết Vô Kị, sao ngươi lại nhiều lần dâm nhục ta…
Dận Không sợ đến cuốn quít, tay bịt miệng nàng lại, Yên Lâm nhân cơ hội cắn vào tay hắn một cái. Hắn nhịn đau cầu khẩn:
-Hảo công chúa! Nếu người khác chứng kiến tình cảnh này của chúng ta, chẳng phải là gặp phiền toái hay sao, nàng buông ta ra trước có được hay không?
Yên Lâm cười nói:
-Muốn ta buông ra cũng được, nhưng ngươi phải đến Ninh Tú cung tìm ta.
Dận Không không thể không gật đầu, Yên Lâm lúc này mới buông tha,chịu rời đi. Nàng vừa rời đi, thì Tinh hậu và Hứa công công xuất hiện
Thấy Dận Không, Tinh hậu liền hướng Hứa công công ra hiệu, Hứa công công liền đóng cửa ra ngoài
Dận Không quỳ rạp xuống nói:
-Dận Không bái kiến mẫu hậu.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com-Đứng lên đi!
Tinh hậu có chút mệt mỏi, cuộc chiến tranh đấu đang tới thời điểm sanh tử, nàng đã nhiều ngày không an nghĩ
Dận Không đem chuyện của Tiền Tứ Hải ra nói, nàng liền gật đầu:
-Chuyện này đơn giản, đợi lát nữa ta sẽ thảo một lệnh đặc xá, ngươi đem đưa cho hắn.
Nàng lại nói:
-Nguyên Tông, tối hôm qua đến tìm ta…
Dận Không quan sát thấy thần sắc của Tinh hậu đầy vẻ bi ai, khả năng bây giờ của hắn làm đươc là chú tâm lắng nghe. Tinh hậu nói:
-Cái đồ hỗn trướng cư nhiên…. Cư nhiên trước mặt ta thừa nhận thương yêu Yên Lâm, còn muốn nói…Nếu không huỷ hôn sự của Yên Lâm cùng Tiết Vô Kị, hắn sẽ chủ động buông tha đế vị.
Nghĩ không ra Yên Nguyên Tông lại say mê Yên Lâm đến nước này, hai người muốn mượn chuyện này để kích khởi hùng tâm tranh đế vị của hắn, ai ngờ hắn dùng chuyện này để uy hiếp Tinh hậu.
Tinh hậu có thể ứng phó với mọi chuyện lớn bên ngoài, nhưng hết lần này đến lần khác không thể đối phó với con mình, bởi vì phẫn nộ nên lúc nàng cười khổ, khuôn mặt trở nên trắng bệch, tay có chút run rẫy. Dận Không từ đáy lòng sinh ra niềm cảm thông vô hạn, bây giờ thực sự nàng đang chịu áp lực vô cùng lớn
-Mẫu hậu định làm gì bây giờ?
Dận Không cẩn thận hỏi nhỏ.
Tinh hậu thở dài một hơi nói:
-Ta làm gì còn có biện pháp nào, thật không biết làm sao ta lại sinh ra một nghịch tử như vậy. Dận Không ! Lần này vô luận như thế nào, ngươi cũng phải giúp ta khuyên bảo nghịch tử này.
Hắn gật đầu,nhưng đối với việc khuyên bảo Yên Nguyên Tông, Dận Không cũng không lấy gì nắm chắc.
Tinh hậu nói:
-Từ lúc sinh ra hắn, ta vẫn luôn luôn bồi dưỡng tính cách kiên cường, độc lập, nhưng lại không nghĩ tới hắn lại vô cùng nhu nhược, căn bản không cách nào thay đổi.
Dận Không đột nhiên nghĩ tới Yên Lâm, tính tình nàng điêu ngoa. Từ góc độ nào đó mà nói, Yên Nguyên Tông khiếm khuyết điểm nào, thì trên người nàng có thể tìm được điểm đó, nếu bọn họ không phải đồng phụ dị mẫu huynh muội, chính là một cặp trời sinh, có tính cách bổ sung cho nhau. Có lẽ điểm này hấp dẫn Yên Nguyên Tông mê luyến Yên Lâm đến như vậy.
Tinh hậu nói:
-Nếu Nguyên Tông chính mình không thích ngôi vị hoàng đế, ta làm thế nào mà thắng được đám quần thần kia chứ
-Mẫu hậu! Nghe nói hôm nay Tiết tướng quốc tập hợp quần thần ủng hộ thái tử đăng cơ.
Tinh hậu cười lạnh nói:
-Lão hồ ly đó quyết định cùng ta đối nghịch, đáng tiếc hắn không có đoán ra hoàng thượng đột nhiện khoẻ lại, hôm nay lại thượng triều
Tinh hậu đối với hắn vẫn có điều không nói, nếu không phải Tôn Tam Phân nói ra trước, Dận Không còn tưởng thật Tần đế khang phục
Dận Không đề nghị:
-Mẫu hậu! Không bằng người cứ đáp ứng trước chuyện Kỳ vương điện hạ, đợi đến khi lên ngôi, thì sẽ đối phó…
Tinh hậu lắc đầu nói:
-Hắn căn bản không tin ta
Đôi mắt phượng của Tinh hậu tràn ngập hàn ý nói:
-Không nghĩ tới Thục phi lưu lại ả nữ nhi này, lại mang cho ta phiền toái đên thế.
Dận Không đột nhiên rùng mình, ánh mắt Tinh hậu làm cho hắn cảm thấy sát khí nồng đậm, nếu Yên Nguyên Tông thuận lợi đăng cơ, Tinh hậu vì ngăn cản tình cảm của hắn, có thể xuống tay giết chết Yên Lâm, chỉ có như vậy mới đoạn tuyệt hy vọng này của Kỳ vương
Nhất thời, Dận Không cảm thấy vô cùng hối hận, ban đầu hắn nói ra chuyện Yên Nguyên Tông luyến ái đối với Yên Lâm cho Tinh hậu, thì chuyện của hắn với Yên Lâm chưa phát sinh ra đối với Yên Lâm hắn căn bản không cần suy nghĩ gì cho nàng, bây giờ việc hắn làm coi như đang đẩy Yên Lâm đến gần tới cái chết
Tinh hậu nói:
-Ta sợ hắn sinh sự làm chuyện không suy nghĩ, đã tạm thời giam lỏng tại Húc Dương cung, lát nữa ngươi theo Hứa công công đến đó khuyên nhủ hắn, hắn đã coi ngươi là hảo bằng hữu, nên có lẻ nghe lời ngươi.
Dận Không nhíu nhìu mày, trên mặt lộ ra vẻ khó khăn
Tinh hâu nhạy cảm thấy được nét mặt của hắn, thấp giọng nói:
-Ngươi không muốn đi?
Dận Không cười khổ nói:
-Mẩu hậu! Không phải là Dận Không không muốn đi, cho dù nhi thần có đi tìm Kỳ vương cũng chỉ là tốn công vô ích.
Tinh hậu nói:
-Nếu việc này khó khăn, hay là ta huỷ hôn sự này?
-Mẫu hậu chẳng lẻ không phát hiện ra vấn đề mấu chốt là ở trên người cửu công chúa sao?
-Yên Lâm?
Tinh hậu khó hiểu hỏi lại.
Dận Không mỉm cười nói:
-Thần nhi lớn mật có một ý này, nếu chúng ta thực hiện tốt, có thể có cơ hội khống chế Tiết An Triệu.
Tinh hậu nói:
-Tiết An Triệu là người cẩn thận, mưu kế thâm sâu, sao lại dễ dàng không chế hắn
-Chúng ta nhắm vào Tiết Vô Kị, khống chế được hắn, là không chế được Tiết An Triệu.
Tinh hậu nói:
-Tiết Vô Kị võ công siêu quần, một địch trăm người, thân làm vệ uý lại là người làm việc vô cùng cẩn mật…
Đang nói, thấy nhìn thấy vẻ mặt nắm chắc của hắn, nàng liền ngừng lại.Tinh hậu nhìn thẳng vào mắt Dận Không nói:
-Nếu ngươi nói như vậy, chẳng lẻ đã có chủ ý?
Dận Không gật đầu nói:
-Nếu chính cửu công chúa làm chuyện này sẽ vô cùng dễ dàng.
Gương mặt Tinh hậu đầy vẻ nghi ngờ, nói:
-Con nha đầu Yên Lâm lại chịu can tâm tình nguyện xuống tay với Tiết Vô Kị…..
Dận Không âm thầm đắc ý, chỉ cần hắn ra tay, Yên Lâm khẳng định cam tâm tình nguyện làm chuyện này. Bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, không dám biểu lộ ra ngoài, giọng tràn ngập tin tưởng nói:
-Cửu công chúa một lòng không muốn hôn sự này, Dận Không tin tưởng nàng không có lý do cự tuyệt chuyện này.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Hứa công công đang kinh hoàng:
-Hoàng hậu…. Hoàng thượng ngài….
Dận Không cùng Tinh hậu nhìn nhau, cuốn quít bước ra ngoài
Trên Long sàn ,Tần đế miệng phun ra từng ngụm máu đen kịch, Tôn Tam Phân luôn luôn trấn tỉnh, lúc này trên tràn đầy mồ hôi, tay liên tục châm kim lên người của Tần đế
Máu tươi trong miêng Tần đề dần bớt ra, sắc mặt chuyển sang màu xám, hô hấp dần dần yếu đi
Đám thái giám và cung nữ sợ hãi đến cực điểm, đứng im không dám thở mạnh
Dận Không thấp giọng nói với Hứa công công:
-Công công cho thị vệ bảo vệ bốn phía Dụ Đức cung, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần nơi đây, cũng không cho phép bất cứ ai rời khỏi nơi này
Hứa công công ngẫn đầu lên nhìn hắn, lập tức hiểu ra ý tứ, cuốn quít bước ra ngoài
Tinh hậu cũng không biểu lộ nhiều vẻ đau thương, đối với cái chết của Tần đế, nàng sớm đã có sự chuẩn bị. Mắt của Tần đế đột nhiên mở ra, tay phải chỉ về hướng Tinh hậu, miệng muốn nói cái gì đó, sau đó buông tay vô lực rơi xuống
Tôn Tam Phân ngừng kim châm, chậm rãi đặt Tần đế nằm lên long sàn. Một cung nữ đột nhiên khóc to, thái giám đứng bên cạnh cuốn quít dùng tay bịt miệng nàng lại
Tinh hậu lạnh lùng nhìn nàng một cái, hồi lâu mới nói:
-Hoàng thượng đang ngủ….
Dận Không đưa ánh mắt ra hiệu với Tôn Tam Phân, Tôn Tam Phân lúc này mới đứng dậy. Tinh hậu yên lặng đi tới gần Tần đế, vươn tay vuốt nhẹ hai mắt
Dận Không cùng Tôn Tam Phân im lặng đứng một bên, cả hai đều hiểu rõ việc xảy ra tiếp theo phía sau. Tinh hậu làm ra việc ban sáng, thông báo cho toàn triều biết bệnh tình hoàng thượng chuyển biến tốt, vì vậy chuyện Tần đế băng hà không thể tiết lộ, tính cả bọn hắn bên trong, điều đó có nghĩa tất cả mọi người tại đây đều không được đi ra ngoài
Tinh hậu buông tấm màn, che lại long sàn, xoay người hướng Hứa công công nói:
-Ngươi mang Tôn tiên sinh và bọn chúng đi thiên điện nghĩ ngơi, nhớ kĩ phải hầu hạ chu đáo
Nói là nghĩ ngơi nhưng chính là giam lỏng mọi người.
-Tuân mệnh!
Hứa công công cung kính nói
Tinh hậu hướng Dận Không nói:
-Dận Không! Ngươi lưu lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi
Hứa công công mang mọi người đi tới Thiên điện, trong phòng lúc này ngoài trừ thi thể của Tần đế thì chỉ còn Tinh hậu và Dận Không hai người
Dận Không trong lòng hơi cảm thấy bất an, mặc dù chính tay Tinh hậu làm cho Tần đế nhanh chết đi, nhưng Tôn Tam Phân cuối cùng cũng không hoàn thành lời hẹn kéo dài mươi ngày, không biết Tinh hậu có dựa vào điều này để làm khó dể hắn hay không?
Tinh hậu ngồi xuống, từ trong đôi mắt tuyệt đẹp lộ ra vài nét thâm thuý khó nắm bắt
Dận Không trước mặt nàng quỳ xuống:
-Mẫu hậu! Tội thần nhi đáng chết vạn lần.
Tinh hậu hờ hững nói:
-Ngươi tột cùng là phạm tội gì? Nói cho ai da nghe một chút.
-Thần nhi không thể kéo dài thời gian như lời hứa hẹn đối với mẫu hậu, xin mẫu hậu trị tội.
Tinh hậu lạnh lùng nói:
-Nếu ngươi không nói, ta cơ hồ đã quên, xem ra không thể tha cho ngươi
-Mẫu hậu xin trị tội, thần nhìn quyết không có lời oán trách!
Dận Không cố tỏ ra bộ dáng thành khẩn
Tinh hậu thở dài một hơi mệt mõi nói:
-Người đã chết, cho dù có trách phạt ngươi cũng vô dụng, ngươi đứng lên đi.
Thầm mừng rở, Dận Không thầm nghĩ, xem ra Tinh hậu không có ý niệm giết hắn trong đầu
Tinh hậu nói:
-Việc hoàng thượng băng hà chỉ có thể giấu qua ngày hôm nay, ngay ngày mai trong triều tất xảy ra chuyện lớn, ngươi có nhớ chuyện vừa rồi đã nói với ta?
Tinh hậu chính là nói về chuyện lợi dụng Yên Lâm đối phó với Tiết Vô Kị
-Thần nhi nhớ rõ!
Tinh hậu nói:
-Nêu ngươi có thể nắm chắc chuyện này, vậy giao cho ngươi đi làm. Việc này nhất định phải thành công, ngàn vạn lần không được " đả thảo kinh xà
Dận Không nhân cơ hợi đưa ra yêu cầu:
-Mẫu hậu! Muốn hoàn thành chuyện này, thần nhi cần sự giúp đở của Tôn tiên sinh
Dận Không sỡ dĩ đưa ra yêu cầu này, vì lo lắng Tinh hậu sẽ xuống tay với Tôn Tam Phân.
Tinh hậu gật đầu nói:
-Lát nữa ta sẽ kêu Hứa công công mang ngươi đi gặp hắn.
Tôn Tam Phân lấy từ trong hòm thuốc ra một cái bình nhỏ, đưa cho Dận Không nói:
-Cái này là Thất Nhật Tuý, bất luận là ai, uống vào là hôn mê bất tỉnh
Dận Không cẩn thận thu vào, hướng Tôn Tam Phân noi:
-E rằng Tôn tiên sinh còn phải uỷ khuất ở trong hoàng cung vài ngày nữa
Đối với việc này, Tôn Tam Phân đã có chuẩn bị trước, liền lạnh nhạt cười:
-Kỳ vương một ngày chưa đăng cơ, khẳng định lão phu phải ở đây ngây ngốc một ngày. Lão phu tuổi đã cao, sinh tử không đáng gì, công tử ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu lui được thì nên lui sớm.
-Tiên sinh cứ yên tâm, Dận Không sẽ cẩn thận chu đáo
Tôn Tam Phân thở dài một hơi nói:
-Lúc Tần đế băng hà, ánh mắt Tinh hậu vô cùng tự nhiên bình thản, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẳn sàng, xem ra đại tướng quân Bạch Quỹ đang ở Tần đô.
Dận Không gật đầu, Tinh hậu tỉnh táo, sau lưng, ắt phải có chổ dựa vững chắc. Tối hôm qua, lúc thiết yến, nàng đã từng bước triển khai hành động. Dận Không dám khẳng định, Bạch Quỹ đang ở Tần đô, Tinh hậu làm tất cả chuyện này, chính là cùng với người này bày mưu tính kế, tất cả cho thấy tâm cơ của Bạch Quỹ cũng không dưới Tiết An Triệu.
Vẻ bên ngoài hoàng cung Đại Tân gió êm sóng lặng, tin Tần đế băng hà vẫn được nghiêm ngặt phong toả. Dận Không đi tới Tú Ninh cung trời đã vào giữa trưa
Vài cung nữ đang chơi đùa bên những khóm hoa ven hồ, măt hộ nước gợn lăn tăn ,xanh biếc. Trong bộ đồ cung trang màu xanh, Yên Lâm đang cười duyên dáng, đôi mắt nhu mì nhìn hắn, thoát lên nét vui vẻ
Dận Không chậm rãi đi tới, Yên Lâm cắn nhẹ môi anh đào nói:
-Bình vương điện hạ có chuyện gì sao?
Tình cảm của Yên Lâm đối với Dận Không càng lúc càng sâu đậm, trước mặt cung nữ, nàng không hề che dấu, mà luôn biểu lộ tình ý với hắn
Dận Không âm thầm than :
" không ổn", nếu việc này cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng tiết lộ ra bên ngoài.
Làm ra vẻ mặt nghiêm túc, Dận Không nói:
-Dận Không có chuyện muốn nói với công chúa.
Yên Lâm cùng Dận Không nhắm cửa Ninh Tú cung rời đi, ngoài một cung nữ xinh đẹp đi theo hầu, còn lại tất cả đều ở lại ven hồ
Dận Không tiện tay đóng cửa cung, Yên Lâm xoay người lại, đột nhiên ngã vào lòng hắn, gắt giọng nói:
-Ngươi là thứ lang tâm cẩu phế, bắt bản công chúa ta đợi ngươi suốt buổi sáng.
Vẻ thẹn thùng, pha chút điêu ngoa làm Dận Không cảm thấy cảm hứng, Hắn liền hôn lên đôi môi anh đào của nàng.Yên Lâm chỉ chờ có vậy, tay liên ôm siết lấy Dận Không, miệng khẽ rên từng tiếng mê người
Dận Không biết thời điểm bây giờ không phải lúc làm chuyện này, liền nói nhỏ bên tai nàng:
-Công chúa có muốn huỷ bỏ hôn sự với cái tên hỗn đản Tiết Vô Kị kia hay không?
Yên Lâm mở to đôi mắt đẹp đang nhắm nghiền, mừng rỡ gật đầu.
-Như thế nào? Ngươi định nói cho mẫu hậu biết chưa?
Dận Không thấp giọng nói:
-Hoàng hậu nhất định không đáp ứng
Yên Lâm vẻ mặt thất vọng, nói:
-Ngươi còn có biện pháp nào?
Dận Không mỉm cười nói:
-Có nhớ biện pháp mà nàng đã áp dụng đối với ta hay không?
Yên Lâm cười xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng nói:
-Cái tên hỗn đản, dám lấy chuyện này ra cười ta
Dận Không ôm nàng từ phía sau, siết chặt lại, nói nhỏ:
-Lâm nhi, chủ ý kia của nảng đích thực là hữu dụng, chỉ bất quá sai đối tượng. Lần này chúng ta đối phó với Tiết Vô Kị, tất nhiên dể thành công, lúc đó hắn có trăm cái miệng cũng không thể biện minh.
Yên Lâm nhẹ giọng nói:
-Thật ra…. Nói tới gian hoạt, trong thiên hạ có ai đủ sức so sánh với ngươi chưa?
Tay Dận Không tiến vào áo nhẹ vuốt ve cái gò bồng đào nhô cao, nói nhỏ:
-Cửu công chua so với Dận Không giảo hoạt hơn nhiều.!
Yên Lâm chộp cai tay không an phận của hắn lại nói nhỏ:
-Ngươi nghĩ, ta nên làm thế nào?
-Bảo cung nữ đi mời Tiết Vô Kị tới Ninh Tú cung dự tiệc, sau đó nhân cơ hội hạ dược trong rượu
Yên Lâm không ngừng gật đầu, mắt toả sáng lấp lánh, nhẹ giọng nói:
-Lần này phải làm cho tên hỗn đản đó chết không có chổ chôn
Yên Lâm nhờ Dận Không sửa sang lại y phục, tóc tai đã bị rối bời ,sau một hồi cùng hắn.
Hắn dùng lược chải lại mái tóc cho nàng.Từ lúc sau tuồi, Dận Không dùng phương pháp này đối với mẫu thân để biểu đạt hiếu tâm, không nghĩ tới hôm nay nó lại có hiệu dụng
Tay Dận Không thuần thục, đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ theo mái tóc, Yên Lâm nhìn hắn qua tấm gương đồng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc. Hắn dùng châm bối lại mái tóc, sau đó chỉ cho nàng một bộ dáng quyến rũ nam nhân gọi là
"Té ngựa kế"Cách này là một tư thế có thể làm toát ra vẻ kiều mị của thân thể, các đường cong trên cơ thể bộc lộ ra ngoài
Đôi mắt Yên Lâm tràn đầy vẻ vui mừng, nhẹ nhàng nhéo hắn một cái, nói:
-Không nghĩ tới ngươi còn có chiêu này, so với Tiểu Đức Tử còn muốn tốt hơn àh, phải dứt khoát đem ngươi chém một đao cho vào cung làm thái giám hầu hạ bổn công chúa.
Dận Không cầm vai nàng nói:
-Nếu ta làm thái giam, cửu công chúa không cảm thấy mất mác àh?
Yên Lâm mặt đỏ bừng, xoay người nhìn hắn nói:
-Nếu từ lúc đầu, ta phế ngươi đi, thì đã không bị cái tên dâm tặc nhà ngươi khi nhục…
Dận Không ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng tháo dỡ sợi dây bên hông:
-Công chúa nếu phế ta đi, thì làm sao biết trên nhân gian này lại có lạc thú hay ho như thế
Yên Lâm e thẹn nói:
-Ngươi muốn làm cái gì?
-Nô tài hầu hạ công chúa thay quần áo!
Nói xong, Dận Không giựt cái quần nàng xuống, hạ thân loã lồ trắng ngần hiện ra trước mắt.
Dận Không hôn vào cái gáy thơm tho của nàng, hai tay phía trước vuốt ve nhè nhẹ đôi nhủ hoa
Yên Lâm nhẹ giọng nói:
-Cái tên dâm tặc này, luôn nhân cơ hội khi dễ ta…
Nàng dựa hẳn vào người hắn, thả lỏng thân thể mặc kệ cho Dận Không khi dễ
Sau một hồi triền miên, Dận Không giúp Yên Lâm thay bộ cung trang màu đỏ, nàng trang điểm lai tỉ mỉ, trông càng toát ra vẻ động lòng người, Dận Không đem bình
" Thất nhật tuý" giao cho nàng, miệng nói:
-Nhớ là chỉ bắt giữ, không được cho liều lượng nhiều, ngàn vạn lần không được lấy mạng hắn
Yên Lâm gật đầu, đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng, ngã vào lòng Dận Không, hắn tưởng nàng trong lòng khẩn trương, liền nhẹ giọng an ủi nói:
-Không cần sợ hãi, mọi việc đều nằm trong kế hoạch, khẳng định không thể thất bại
Yên Lâm nhẹ giọng nói:
-Ta không phải sợ…Ta chỉ sợ ngươi gạt ta….
Dận Không ôm chặt lấy thân hình nàng, ôn nhu nói:
-Nàng yên tâm, ta ẩn thân chổ này, nếu có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, sẽ xuất nhiện bảo vệ nàng.
Kì thực, năng lực của hắn ngay cả Yên Lâm còn không đánh lại, như thế nào lại có thể bảo vệ nàng chứ?
Yên Lâm gật đầu, thâm tình nói:
-Ta tin ngươi….
Tiết Vô Kị đúng hẹn đi tới, Dận Không thay bộ y phục thái giám chờ đợi bên trong, chỉ cần Yên Lâm đắc thủ, hắn sẽ xông vào tiếp ứng nàng
Nhìn xuyên qua tấm màn che, Dận Không có thể thấy Tiết Vô Kị vẻ mặt đầy xuân ý đi vào, đôi mắt hắn ngơ ngác nhìn chăm chú thân thể Yên Lâm. Trong lòng Dận Không bổng nhiên dâng lên cảm giác ghen tức, bất tri bất giác, hắn đã xem Yên Lâm là người đàn bà của mình
Yên Lâm tỏ ra nét kiêu ngạo thường ngày, đối với Tiết Vô Kị vẫn biểu hiện như củ, Tiết Vô Kị tựa hồ sớm đã quen với thái độ của nàng, hắn mỉm cười nói:
-Cửu công chú cho người tìm Vô Kị chẳng hay có chuyện gì?
Yên Lâm bảo cung nữ dâng trà lên, trước mắt Dận Không là một màn quen thuộc, ngày đó nếu như không cảnh giác, nói không chừng Yên Lâm đã biến hắn thành thái giám
Tiết Vô Kị lại không có đề phòng như vậy, nhưng hắn chỉ uống một ngụm, liền buông chén trà xuống.
Yên Lâm lấy ra cái hộp gỗ đàn hương, đặt lên bàn, nhẹ giọng nói:
-Cái ngọc trâm này, trả lại cho ngươi
Tiết Vô Kị bối rối, cuốn quít nói:
-Đây là tín vật của gia phụ đưa cho công chúa, Vô Kị không thể thu hồi
Yên Lâm nói:
-Tối hôm qua, ta đã nhận ra, ngọc trâm này đối với ngươi vô cùng quan trọng, huống hồ Tiết tướng quốc có nói qua, đây là di vật của thân mẫu ngươi, vật quý trọng như thế sao ta lại nhận lấy được
Giọng nói Yên Lâm tỏ ra vô cùng thành ý, tôn trọng.
Dận Không sỡ dĩ chỉ cách cho Yên Lâm làm chuyện này, chính là làm cho Vô Kị phân tâm mà giảm bớt sự đề phòng
Tiết Vô Kị thấy Yên Lâm không phải muốn huỷ hôn, lúc này mới yên lòng, đem hộp gỗ một lần nữa để trước mặt nàng nói:
-Gia mẫu lúc lưu lại ngọc trâm này có nói, chính là …giao cho… thê tử tương lại của Vô Kị…
Tiết Vô Kị vừa nói, vừa lén liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Yên Lâm, thấy Yên Lâm không tức giận mới nói ra hết câu.
Yên Lâm thở dài, ôn nhu nói:
-Tiết hiệu uý chớ trách, Yên Lâm tối hôm qua, cũng không phải nhắm vào ngươi. Chỉ là từ nhỏ ta thích cuộc sống tự do, nên không hài lòng với việc làm lần này của hoàng hậu
Những lời này chính là do Dận Không dạy cho nàng, nhưng chính từ miệng Yên Lâm nói ra, rất dễ dàng nhận được đồng tình của đối phương
Tiết Vô Kị nói:
-Tai hạ rất thưởng thức tính cách độc lập của công chúa, công chúa yên tâm, Vô Kị nhất định không ép buộc công chúa phải gả cho taị hạ
Yên Lâm nhẹ nhàng cắn môi, giương đôi mắt đẹp nhìn Tiết Vô Kị nói:
-Tiết vệ uý có thể hiểu được Yên Lâm, Yên Lâm cảm thấy vui cùng vui vẻ
Âm thanh lộ ra nét ôn nhu, Dận Không nhịn không được cơn ghen nổi lên, nha đầu kia không phải biến giả thành thật chứ!
Tiết Vô Kị nhân cơ hôi, bộc lộ tình cảm của mình:
-Vô Kị mặc dù bất tài, nhưng một lòng một dạ với công chúa, có trời cao chứng giám. Hy vọng công chúa cho Vô Kị có cơ hội chứng tỏ mình
Yên Lâm đỏ mặt cười, tay cầm chén trà trên bàn lên, miệng nói:
-Đa ta Tiết vệ uý đã giúp Yên Lâm giãi đi phiền não, Yên Lâm dùng chén trà này để cảm tạ người.
Tiết Vô Kị gật đầu, nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch
Dận Không âm thầm thở dài một hơi, Yên Lâm cuối cùng cũng đã thành công
Yên Lâm nhẹ giọng nòi:
-Tiết vệ uý!Xin đợi chút, ta vào trong lấy vật này
Nàng xoay người đi vào trong, đôi mắt đẹp đầy vẻ đắc ý nhìn Dận Không đang núp sau màn che
Chợt nghe Tiết Vô Kị lớn tiếng nói:
-Công chúa…. Người…. Người đã bỏ trong trà thứ gì?
Yên Lâm nghe được tiếng hắn, liền nhanh chóng hướng bên trong chạy nhanh vào
Tiết Vô Kị cả giận nói:
-Ngươi cư nhiên… hạ độc.!
Thân hình Tiết Vô Kị lăng không bay lên, nháy mắt đã tới gần Yên Lâm, vươn tay chộp vào vai nàng, Yên Lâm rút đoản kiếm giấu bên hông, xoáy người hướng cánh tay Tiết Vô Kị chém tới