Tam Cung Lục viện Thất Thập Nhị Phi Chương 483 : Mây đen. . (1)

Điền Ngọc Lân nhìn chúng ta nói cười vui vẻ, hắn không chen vào được một câu, tiệc rượu vừa mới bắt đầu, hắn không thể nào tìm cách rời khỏi, nên hắn chỉ còn cách ngồi im, hắn rất khó chịu mất tự nhiên nhưng không làm gì được.
Tiền Tứ Hải rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, mỉm cười nói:
"Điền công tử, hôm nay ta tìm công tử đến đây một là vì để mọi người thân quen hơn, hai là vì trao đổi việc Diêm trường."
Điền Ngọc Lân cùng đã trải qua mấy năm ma luyện, tính tình cũng đã thay đổi rất nhiều, hắn nhẹ giọng nói:
"Việc ở Diêm trường là do thái hậu an bài, mong rằng Tiền lão bản nên hiểu rõ."
Ta cười thầm trong lòng, Diêm trường này chính là mỏ vàng đào không bao giờ hết của Tiền Tứ Hải, có được nó đã khó rồi, nay lại phải hai tay dâng trả lại, hắn không tức giận mới là lạ!

Tiền Tứ Hải biểu hiện mình rất rộng rãi, cười nói:
"Diêm trường này là của Điền gia các ngươi, Tiền mỗ chỉ là được thái hậu giao cho kinh doanh mấy năm, hiện tại ngươi đã tới nên tất nhiên là trả lại cho ngươi. Bất quá ta có chút khó khăn, mong Điền công tử cho ta thêm vài ngày thời gian, để ta thu xếp mọi việc."
Điền Ngọc Lân gật đầu nói:
"Bên ta không có vấn đề gì, nhưng mà thái bên thái hậu sợ rằng phải nói một tiếng."
Hắn mang Tinh Hậu ra làm bia đỡ. Nguồn: http://truyenyy.com
Ta cười nói:
"Việc này ta sẽ lo, Điền công tử không cần lo lắng."
Điền Ngọc Lân nhìn thấy ta đã lên tiếng, nên không thể nói gì thêm, yên lặng bưng chén rượu lên uống cạn, nhìn thấy vậy là ta biết trong lòng hắn rất không tình nguyện.
Một lúc sau hắn liền tìm cớ rồi rời đi.
Ta đứng lên nói:
"Nếu Điền công tử có việc phải đi, ta cũng không lưu lại nữa, nhưng mà trước khi đi, ta có việc muốn nói riêng với ngươi."
Điền Ngọc Lân gật đầu, đi theo ta sang căn phòng bên cạnh.
Đóng cửa phòng lại, ta nói thẳng với hắn:
"Điền công tử, ta muốn ngươi làm cho ta một việc."
Điền Ngọc Lân lạnh nhạt nói:
"Thái tử điện hạ quyền cao chức trọng, sợ rằng Điền mỗ không thể giúp được cái gì".
Ta cười lạnh nói:
"Nếu việc này ngươi không làm được thì ta cần gì phải nó nhiều như vậy?"
Điền Ngọc Lân nhíu mày nói:
"Xin thái tử điện hạ phân phó."
"Ta muốn ngươi tố giác Tây Môn Bá Ngôn đút lót Yến Hưng Khải!"
Điền Ngọc Lân ngơ ngác, hắn cười khổ nói:
"Xem ra thái tử điện hạ đã hiểu lầm, sổ sách của Điền thị chỉ ghi chép việc của Điền gia và Yến Hưng Khải, không hề có những việc khác. Cho dù ta muốn giúp ngươi, ta cùng không có chứng cứ."
Ta nhìn thẳng hai mắt hắn, nói:
"Chứng cứ ta có thể đưa cho ngươi."
Điền Ngọc Lân không hiểu, noi:
"Thứ lỗi cho việc ta nói thẳng, thái tử điện hạ muốn đẩy ngã không phải là Yến Hưng Khải mà là Tây Môn gia tộc."
Điền Ngọc Lân nói:
"Ta và Tây Môn gia tộc từ trước đến giờ không hề có liên quan gì đến nhau, sao lại phải hại bọn họ, ta không thể làm được, mong điện hạ thứ tội."
Trên người hắn quả nhiên là mang dòng máu của Điền Tuần, giả dối mà lại không bình tĩnh. Mặc dù có thể trước mặt ta nhẹ nhàng trả lời, nhưng không thể nào lừa gạt được ta.
Ta biết chắc trong lòng của hắn không cứng rắn như bề ngoài của hắn, ta nhỏ giọng nói:
"Ngươi và Tây Môn gia tộc mặc dù không có liên quan, thế nhưng người và Yến Hưng Khải có thù sau oán nặng."
Điền Ngọc Lân cứng họng, hắn không nghĩ đến là ta lại nói ra câu này.
"Việc lúc trước của ngươi và phụ thân ngươi, có lẽ ngươi không biết rõ, tấm tàng bảo đồ trong tay phụ thân ngươi là đồ giả, Yến Hưng Khải dùng kế thay mận đổi đào, đã lấy đi từ lâu. Thứ mà phụ thân ngươi cực khổ giữ gìn chỉ là đồ giả mà thôi!"
Lời của ta đối với hắn giống như sét đánh ngang tai, nhất làm cho Điền Ngọc Lân trợn mắt há mồm, hắn ngây người trong chốc lát, sau đó nói:
"Không có khả năng!"
Ta cười lạnh nói:
"Ta cần gì phải gạt ngươi? Nếu như tấm bản đồ đó là thật, thì Điền gia của ngươi cùng không rơi vào hoàn cảnh bây giờ!"
Điền Ngọc Lân hít thở khó khăn. Hắn nắm chặt hai tay lại, gân xanh nổi lên đầy trán, hiển nhiên là đã tức giận đến cực điểm.
Ta xoay người đi ra ngoài cửa, mở cửa phòng, Điền Ngọc Lân ở ta phía sau hô lên:
"Thái tử điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ vạch trần việc này!"
Khóe môi của ta nổi lên một nụ cười, chuyện này do Điền Ngọc Lân đứng ra tốt nhất.
Không ngờ Điền Ngọc Lân lại hỏi thêm một câu:
"Thái tử điện hạ, Dao Như hiện tại... ra sao rồi?"
Ta bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, trong mắt ta tràn đầy sát khí.
Điền Ngọc Lân run sợ trong lòng, chân phải lui lại một bước, nói:
"Sao nàng... nàng..."
Hắn cho là Dao Như đã chết.
Ta lạnh lùng nói:
"Từ nay về sau ta không muốn ngươi nói đến cái tên này nữa..."
Ta dừng một chút mới nói:
"Ngươi không xứng!"
Mọi người cùng đã rời khỏi hết, ta và Hách Liên Chiến đi tới phía sau Vạn Hoa Lâu uống trà, đối với ta mà nói, chỗ này hết sức quen thuộc, khi xưa ta và Mộ Dung Yên Yên thường hay đến đây, mọi thứ vẫn như trước, thế nhưng Mộ Dung Yên Yên lại đang ở Hán Quốc, đã lâu rồi mà không hề có chút liên lạc nào.
Hách Liên Chiến thở dài một hơi, buông chén trà xuống, nói:
"Nếu chiến tranh giữa Đông Hồ và Tần Quốc nổ ra, thái tử định làm gì?"
Tuy ta và hắn có giao tình rất sâu, thế nhưng việc này vẫn rất khó trả lời, ta yên lặng một lát rồi nói:
"Đại Khang và Tần Quốc đang liên minh."
Hách Liên Chiến nói:
"Nếu Tinh Hậu thật sự bệnh nặng giống như bên ngoài đồn đại, thì Tần Quốc trong thời gian tới sẽ rất khó nói."
Ý của hắn rất rõ, nếu như Tinh Hậu chết, thì quan hệ giữa hai nước sẽ phát sinh sự thay đổi. Ta đã sớm lo lắng đến điểm này, thế nhưng người nói việc này với ta chính là một người Đông Hồ, ta không thể nào nói rõ suy nghĩ trong lòng ta trước mặt hắn được.
Ta mỉm cười nói:
"Bất kể thời gian tới chính quyền Đại Tần rơi vào tay ai, thì thứ mà hắn lo lắng đầu tiên cũng chỉ là quan hệ giữa Đại Tần và Khang Quốc."
Hách Liên Chiến lại lắc đầu nói:
"Tần Quốc có lợi không có nghĩa là Khang Quốc có lợi, nếu ta là ngươi, ta sẽ nắm chắc lấy cơ hội lần này, Tần quốc và Đông Hồ khai chiến, hậu phương chắc chắn sẽ trống rỗng, nếu thái tử nhân cơ hội này phát binh, thì có thể làm ít mà hưởng nhiều."
Ta cười phá lên, nói:
"Đề nghị của Hách huynh đệ mặc dù không tệ, thế nhưng ta lại không thể nào làm được. Thứ nhất, hai nước chúng ta lúc trước là đồng minh, thứ hai, mục đích mà Đông Hồ xuôi nam không chỉ là Tần Quốc mà là cả Trung Nguyên, nếu như ta không giúp Tần quốc mà còn ném đá xuống giếng, thì cho dù ta chiếm được Tần Quốc thì ta vẫn phải đối mặt với sự uy hiếp của Đông Hồ."
Hách Liên Chiến nói:
"Chỉ tiếc Hoàn Nhan Liệt Thái là một tên hôn quân, nhìn không thấu tình thế trước mắt, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua việc xuôi nam, không biết sau này sẽ còn bao nhiêu dân chúng phải cực khổ nữa đây!"
Ta cười nhạt nói:
"Là người lính, không phải ai cũng vì lo lắng cho dân chúng, quyền lực và tiền bạc đã lấp đầy hai mắt của bọn họ, làm cho bọn họ quên hết những thứ khác."
Hách Liên Chiến gật đầu, hắn có chút lo lắng nói:
"Ta lo lắng sau khi khai chiến, Đông Hồ đối mặt không chỉ một mình Tần Quốc và Đại Khang mà còn một cái uy hiếp lớn hơn nữa..."
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, sao ta lại quên mất việc này chứ? Mấy ngày này qua ta chỉ lo cho nội bộ Tần Quốc, lại bỏ qua kình địch mạnh nhất của Đông Hồ.
Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ không bỏ qua cơ hội này, lúc Đông Hồ xuôi nam tấn công Đại Tần, với chính là lúc mở rộng biên giới tốt nhất đối với hắn. Nếu ta và hắn liên thủ, thừa dịp này ta chiếm Đại Tần hắn chiếm Đông Hồ. Đối với chúng ta mà nói đây là việc vẹn cả hai bên, sao ta lại không nghĩ tới chứ?
Hách Liên Chiến đương nhiên không biết ta nghĩ gì trong lòng, hắn hình như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nói:
"Gia Luật Xích Mi là tên tiểu nhân chỉ biết nịnh nọt, hắn không khuyên quốc vương đuổi bọn Cao Ly ra khỏi đất nước, mà lại xúi giục hắn đi xâm lược nước khác, việc hắn là chính là đẩy Đông Hồ vào cảnh nguy hiểm, nếu đại quân Đông Hồ xuôi nam, bọn Cao Ly lại nhân cơ hội này xâm lấn biên giới, hậu quả thật không thể nào tưởng tượng nổi."
Ta mới biết hắn chỉ lo lắng về bọn Triều Tiên, ta cười nói:
"Triều Tiên nước nhỏ dân ít, môi trường sống lại không tốt, không có gì nguy hại."
Hách Liên Chiến nói:
"Tuy là vậy nhưng Đông Hồ lại hay mặt có địch, việc này rất là không ổn."
Ta gật đầu nói:
"Mong rằng Hoàn Nhan Liệt Thái có thể dừng cương trước bờ vực, không nên đưa toàn bộ dân chúng Đông Hồ vào cảnh dầu sôi lửa bỏng."
Hách Liên Chiến gật đầu, nói:
"Hoàn Nhan tướng quân có khỏe không?"
Ta nở nụ cười đầy hưởng thụ, nói:
"Vân Na rất tốt, lúc chúng ta rảnh rỗi thường xuyên nhắc tới đại ân nhân huynh, Hách Liên huynh nếu có thời gian rảnh thì mời huynh đến Đại Khang một chuyến, ta và Vân Na sẽ cố gắng để cảm tạ đại ân giúp đỡ lúc xưa."
Hách Liên Chiến cười nói:
"Ngươi nói vậy là không xem ta là bạn bè, chỉ cần các ngươi có thể hạnh phúc, thì lòng ta không có gì tiếc nuối nữa."
Ta biết hắn đã từng có tình cảm với Vân Na, bây giờ hắn đang có cảm tình với Lạc Vân Nhạn, coi như là trời xanh bồi thường cho hắn.
Thân phận và địa vị thay đổi, quan hệ giữa chung ta cũng có sự thay đổi kì lạ, tất nhiên vấn đề quan trọng là lúc này chúng ta đang đứng trên hai lập trường khác nhau, rất nhiều việc chúng ta không thể nói ra những suy nghĩ trong đầu được, cho nên hai chúng ta có chút xa lạ, nói thêm vài câu, ta liền đứng dậy từ biệt hắn, trước khi đi, Hách Liên Chiến hắn dặn dò ta, vấn đề về hàng hóa của hắn ta không nên hỏi đến, ta rất vui vẻ đáp ứng hắn.
Điền Ngọc Lân quả nhiên dựa theo ước hẹn, báo cáo cho Tinh Hậu việc Tây Môn Bá Ngôn nhiều lần đút lót cho Yến Hưng Khải.
Ngày thứ hai khi ta đến thăm Tinh Hậu, Tinh Hậu đang rất tức giận, nghe được tin ta đến, liền bảo Hứa công công dẫn ta đến gặp nàng, nàng nở một nụ cười trên khuôn mặt trắng bệnh, nói:
"Dận Không, Đại Tần ta đối với Tây Môn gia tộc không tệ, không ngờ Tây Môn Bá Ngôn lại cấu kết với Yến Hưng Khải, ta không thể nào tha cho hắn được!"
Hắn trong miệng nàng không chỉ là một mình Yến Hưng Khải.
Ta mỉm cười nói:
"Mẫu hậu bớt giận, Tây Môn Bá Ngôn hiện đang ở Trung Sơn, cho dù người muốn làm gì thì chỉ sợ là nước xa không thể cứu được lửa gần."
Tinh Hậu cười lạnh nói:
"Chưa hẳn? Đám người Tây Môn gia tuy rằng ở Trung Sơn, thế nhưng hơn phân nửa sản nghiệp đều đang ở trong Đại Tần, ta lập tức cho người niêm phong toàn bộ sản nghiệp của hắn! Những người có quan hệ với Tây Môn gia, đều bị bắt nhốt vào tù!"
Ta mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, nói:
"Mẫu hậu không cần như vậy, thứ quý nhất của Tây Môn gia tộc không phải là của cải vàng bạc, mà là những người thợ lành nghề, niêm phong sản nghiệp của bọn họ là việc cần phải làm, nhưng mà giết chết những người thợ thì không phải là một quyết định sáng suốt. Huống chi, hiện tại chiến sự giữa Tần quốc và Đông Hồ đang hết sức căn thẳng, nếu không có bọn họ đúc những vũ khí tốt, thì sức chiến đấu của Tần Quốc sẽ bị giảm đáng kể."
Tinh Hậu nhíu chặt đôi mày:
"Vậy ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?"
Ta nhân cơ hội này đưa ra ý kiến:
"Đút lót cho Yến Hưng Khải là Tây Môn Bá Ngôn, chưa chắc những người khác có quan hệ, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến những người vô tội, sao mẫu hậu lại không thu luôn cả Tây Môn gia tộc."
Tinh Hậu lắc đầu nói:
"Ngươi nói thì dễ, nhưng làm thế nào để thuyết phục bọn họ mới là việc khó?"
Ta cười nói:
"Chúng ta chỉ cần sử dụng một kế nhỏ, thì những người này sẽ do chúng ta sử dụng."
Tinh Hậu có chút khó hiểu ngẩng đầu lên.
Ta nhỏ giọng nói:
"Chúng ta có thể liệt kê từng cái tội trạng của Tây Môn Bá Ngôn, niêm phong sản nghiệp của Tây Môn gia tộc, để cho những tên đó tưởng là do Tây Môn gia hại bọn họ, sau đó bồi dưỡng tâm phúc trong nội bộ Tây Môn gia, làm cho nội bộ Tây Môn gia bị chia cắt ra."
Tinh Hậu liên tiếp gật đầu, nói:
"Tây Môn Bá Đống hình như là một lựa chọn không tồi."
Ta nhân cơ hội này, nói:
"Người này cùng ta cũng có chút giao tình, theo ta được biết hắn từng nhắc nhở đại ca của hắn, huống hồ địa vị của hắn ở Tây Môn gia không thua kém gì với Tây Môn Bá Ngôn, hắn rất thích hợp để làm chuyện này."
Tinh Hậu thở hổn hển, nói:
"Cứ làm như thế..."
Ta nhanh chóng rót cho nàng một chén trà, đưa tới trước mặt nàng, nói:
"Hai ngày nay mẫu hậu cảm giác như thế nào?"
Tinh Hậu thở dốc một hơi, nói:
"Ta cảm thấy rất mệt mỏi, xem ra... ta không được rồi..."
Trong lòng ta đau xót thiếu chút nữa đã rơi lệ, nhìn xung quanh, ta thấy không còn người nào khác, ta mới cầm bàn tay của Tinh Hậu, run giọng nói:
"Mẫu hậu, người không có vệc gì đâu."
Tinh Hậu nhẹ nhàng xoa khuôn mặt ta, mỉm cười nói:
"Đứa nhỏ ngốc... Bệnh tình của ta, ta là người hiểu rõ nhất..."
Nàng ôn nhu dựa vào người ta, nói nhỏ vào trong tai ta:
"Người mà ta lo lắng nhất chính là Yến Hưng Khải, nếu ta xảy ra chuyện, tên này nhất định sẽ làm ra một trận trời long đất lở."
Ta hôn lên giọt nước mắt trong suốt của nàng, nói:
"Người có muốn tối nay ta lén lút xử lý hắn hay không?"
Tinh Hậu lắc đầu nói:
"Tất cả ánh mắt của bọn hoàng thất đều chú ý lên người ngươi, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, thì bọn hoàng thất và các đại thần sẽ đồng lòng mưu phản."
Ta thở dài nói:
"Yến Hưng Khải biết mẫu hậu sẽ không dễ dàng xử lý hắn nên mới có thể kiêu ngạo như vậy."
Tinh Hậu nói:
"Ba ngày sau, ta chuẩn bị lập đàn cầu mưa, ngươi có đồng ý giúp ta hay không."
Ta gật đầu.
Lúc này giọng của Hứa công công từ bên ngoài truyền vào:
"Khởi bẩm thái hậu nương nương, Túc vương Yến Hưng Khải ở ngoài cung cầu kiến."
Tinh Hậu cười lạnh nói:
"Hắn tới thật đúng lúc, ngươi ra bảo hắn đứng ở ngoài cửa, nửa canh giờ sau mới cho hắn đi vào."
Tinh Hậu vô cùng chán ghét hắn, nàng không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để trừng trị hắn.
Ta nâng bàn tay Tinh Hậu dìu đến phía sau màn che, nàng ngồi xuống chiếc giường, sau đó nhỏ giọng bảo ta tuông màn che xuống.
Yến Hưng Khải theo Hứa công công đi vào trong cung, đứng trước màn che, nên không thể nào thấy được sắc mặt của Tinh Hậu.
Yến Hưng Khải cung kính nói:
"Thần Yến Hưng Khải bái kiến thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Tinh Hậu lạnh nhạt nói:
"Túc vương vội vã tới gặp ta không biết là có chuyện gì?"
Nàng không cho Yến Hưng Khải đứng lên, Yến Hưng Khải không thể làm gì khác hơn là quỳ ở đó, thấp giọng nói:
"Thái hậu trong khoảng thời gian này không có vào triều nghe tấu, vương công đại thần đều đoán là Phượng thể của thái hậu không được tốt, thần hôm nay đến đây là để thăm hỏi sức khỏe của người."
Tinh Hậu nói:
"Đã làm phiền Túc vương, ta sở dĩ không vào triều nghe tấu, là bởi vì hoàng thượng đã tới tuổi trưởng thành, rất nhiều chuyện nên để cho hắn tự mình xử lý, thân thể ta không có gì, ngươi không cần suy đoán lung tung."
Yến Hưng Khải cười một tiếng, nói:
"Thái hậu, không phải thần suy đoán lung tung, mà cả Đại Tần ai cùng biết thái hậu đang bệnh nặng, tuy thần không tin, thế nhưng miệng người có thể làm tan chảy vàng, thần có thể giải thích với một người nhưng không thể giải thích với cả Đại Tần được."
Tinh Hậu nắm chặt lấy bàn tay của ta, hiển nhiên là trong lòng đã tức giận tới cực hạn, ta vỗ nhẹ bàn tay nàng, ý bảo nàng nên bình tĩnh lại.
Tinh Hậu nói:
"Vậy theo ý ngươi ta cần làm gì để cho lời đồn biến mất?"
Yến Hưng Khải nói:
"Thái hậu chỉ cần xuất hiện trước mặt mọi người, để cho người khác thấy thái hậu không có việc gì, lời đồn này tự nhiên sẽ biến mất."
Tinh Hậu cười lạnh nói:
"Túc vương lo lắng quả nhiên chu toàn."
Yến Hưng Khải khiêm tốn nói:
"Thần chỉ hết lòng vì nước mà thôi."
Giọng nói của Tinh Hậu đột nhiên cao lên:
"Hay cho một câu hết lòng vì nước. Ta hỏi ngươi, có người mật báo với ta, năm đó Tây Môn Bá Ngôn và Đại Tần kỷ hiệp ước, đã nhiều lần hối lộ ngươi? Việc này có thật không?"
Yến Hưng Khải không hề sợ hãi, bình tĩnh nói:
"Thần cũng biết việc này, Tây Môn Bá Ngôn lúc trước từng hối lộ thần, thần cũng đã nhận vài món lễ vật, tuy nhiên vũ khí mà Tây Môn gia tộc chế tạo vẫn là tốt nhất trên đời. Cho dù hắn có hối lộ hay không, thì Tần Quốc vẫn cùng bọn họ ký kết hiệp ước, lần đó là do ta được sự đồng ý của hoàng huynh mới ký kết hiệp định với Tây Môn gia tộc. Thu hối lộ là do ta nhất thời hồ đồ, còn những thứ thần nhận hối lộ đã toàn bộ nộp lên quốc khố, thần không hề là gì tổn hại đến Đại Tần, nếu như thái hậu không tin có thể điều tra."
Tinh Hậu không nhịn được nói:
"Quên đi. Ta không rảnh để quản lý những việc ngươi làm trong quá khứ, ngươi là hoàng thúc, nên hiểu được hai chữ "hạn chế", không để cho người khác tìm được nhược điểm. Ta bảo vệ ngươi thì không thể giải thích được với những người khác."
Yến Hưng Khải liên tục vâng vâng dạ dạ.
Tinh Hậu nói:
"Hôm nay ngươi đến không phải chỉ là để gặp ta, ngươi có chuyện gì thì cứ nói rõ ra."
Yến Hưng Khải nói:
"Thái hậu, ta và các vị đại thần đã bàn bạc, hiện tại Đại Tần đang trong lúc rối loạn. Thái hậu vì nước làm việc vất vả, nếu như tiếp tục như vậy thì sẽ có một ngày không chịu đựng nổi, chúng ta quyết định..."
Tinh Hậu lạnh lùng cắt đứt hắn, nói:
"Ý của ngươi ta hiểu rồi, cho dù các ngươi không nói ra thì ta cùng dự định đem Tần Quốc giao cho hoàng thượng. Sau đó ta ở lại nơi này hưởng thụ cuộc sống yên bình."
Yến Hưng Khải nói nửa ngày, lại bị thái hậu một câu cắt ngang, không thể nói thêm được gì. Tuy rằng hắn không tin thái hậu dễ dàng buôn tha cho quyền lực như vậy. Thế nhưng lúc này hắn lại không tìm được lý do gì để nói tiếp, hắn chỉ có thể nói:
"Thái hậu anh minh!"
Tinh Hậu thở dài mang chút mệt mỏi, nói:
"Ngươi trở về trước đi, ta sẽ nhanh chóng cho các ngươi một đáp án thỏa mãn."
Yến Hưng Khải không thể làm gì khác hơn là cáo từ lui ra.
Tinh Hậu suy yếu dựa vào bờ vai của ta, thở dốc một lúc, mới nói:
"Bất kể như thế nào ta cùng không thể tha cho tên nghịch tặc này, lúc trước không phải do hắn thì Nguyên Tông cùng không bị chết sớm như vậy."
Ta cảm thấy hơi xấu hổ, cái chết của Yến Nguyên Tông cũng có chút quan hệ với ta, việc này là bí mật mà ta muốn chôn giấu thật sâu trong lòng.
Ta nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Tinh Hậu, nàng ốm hơn trước đây rất nhiều, ta thấp giọng nói:
"Mẫu hậu định hạ thủ với Yến Hưng Khải như thế nào?"
Tinh Hậu gật đầu, trong giọng nói còn chứa một tia bất đắc dĩ:
"Ta rất mâu thuẫn, giết chết hắn có thề làm cho toàn bộ hoàng thất đại thần đối địch với ta..."
Nàng nắm thật chặt bàn tay của ta, nói:
"Ta sợ ảnh hưởng đến đại nghiệp trong tương lai của ngươi!"
Ta vô cùng cảm động, ôm thật chặt thân thể nàng, nhẹ giọng nói:
"Mẫu hậu yên tâm, hài nhi nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người."
Ta tuy rằng hứa hẹn như thế, nhưng mà ta lại không có bất kỳ lý do nào để diệt trừ hắn. Giết chết Yến Hưng Khải, thì làm sao có thể giao phó với hoàng thất Đại Tần, nếu không có lý do rõ ràng, rất có thể sẽ làm cho tập đoàn quỷ tộc Đại Tần bị chia rẽ, thời gian của Tinh Hậu không còn nhiều lắm, sự chia rẽ trong nội bộ Đại Tần đối với ta không có chỗ tốt nào cả.
Xe ngựa đi đến Thất Khổng Kiều, đột nhiên ngừng lại, Đường Muội và A Đông hỏi:
"Là ai?"
Một giọng nói từ phía trước vang lên:
"Tào Duệ!"
Ta vén rèm xe lên, thấy Tào Duệ đang đứng trên chỗ cao nhất trên cầu, hai tay chắp ở sau lưng, yên lặng ngắm nhìn mặt trăng đang treo trên cao, trên người hắn mặc một bộ nho sam nhìn không rõ màu sắc, tay áo của hắn bay phấp phới trong gió đêm, nhìn qua quả thật có vài phần tiên phong đạo cốt.
Tới Tần đô chỉ mới có mấy ngày, hắn đã hai lần chủ động đến tìm ta, xem ra hắn có chuyện quan trọng muốn nói, ta đối với hắn càng ngày càng hiếu kỳ, sao mỗi lần hắn đều có thể chuẩn xác tìm được ta như thế? Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Ta chậm rãi đi tới trước mặt Tào Duệ, mỉm cười nói:
"Tào tiên sinh có phải là thay đổi suy nghĩ, dự định nói cho ta biết tin tức của Khinh Nhan và Khải Tuyết?"
Hai mắt của Tào Duệ vẫn chăm chú nhìn mặt trăng trên cao, thấy hắn ngạo mạn như thế, trong lòng ta lại không có chút tức giận nào.
Ta cùng im lặng, nhìn theo mắt hắn ngắm nhìn mặt trăng đang treo trên cao, ta nhìn mặt trăng một hồi lâu nhưng không hề thấy có cái gì mới.
Tào Duệ nói:
"Hình như ngươi đang gặp khó khăn."
Ta cười cười từ chối cho ý kiến.
Tào Duệ thở dài nói:
"Có thể lúc trước ta không nên nói cho ngươi từ kia!"
Ta thấp giọng nói:
"Nếu như Tào tiên sinh có thể nhìn thấu thiên cơ, vậy thì có thể chỉ điểm sai lầm của Dận Không một lần nữa hay không?"
Tào Duệ nói:
"Ta lần này đến đây là để giúp ngươi một lần."
Ta mỉm cười nói:
"Tào tiên sinh định giúp ta như thế nào?"
Tào Duệ đnói:
"Khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Tần Quốc đều đồn rằng thái hậu đang bệnh nặng, không biết là thật hay giả?"
Ở trước mặt hắn, ta không cần giấu diếm việc gì, chậm rãi gật đầu nói:
"Tào tiên sinh có thể có cứu được người hay không?"
Tào Duệ thấp giọng nói:
"Nếu để ngươi lựa chọn giữa Đại Tần và thái hậu, ngươi sẽ chọn cái nào?"
Ta ngơ ngác, không ngờ rằng Tào Duệ lại hỏi câu này.
Tào Duệ nói:
"Ngươi không cần giấu diếm ta, ngươi nghĩ gì trong lòng cứ nói ra, nếu không thì đừng mơ tưởng ta làm giúp ngươi bất cứ việc gì."
Ta vái Tào Duệ một cái thật sâu:
"Xin Tào tiên sinh cứu mẫu hậu ta."
Trong lòng ta Đại Tần mặc dù quan trọng, thế nhưng vị trí của Tinh Hậu trong lòng ta còn quan trọng hơn rất nhiều. Huống chi cứu sống Tinh Hậu, nàng vẫn có thể nắm giữ Tần Quốc, sớm muộn gì thì gian sơn của Tần Quốc cùng rơi vào trong tay ta.
Tào Duệ dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, nói:
"Trong thiên hạ không có việc gì vẹn cả hai bên, sinh tử được định sẵn, bệnh tình của thái hậu ta cùng không có cách nào khác!"
Nghe Tào Duệ nói như thế, trong lòng ta phủ kín một tần mây đen, ta triệt để mất đi hi vọng cứu chữa cho Tinh Hậu.
Tào Duệ nói:
"Nhưng mà, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện nay!"
Lòng ta không yên gật đầu.
Tào Duệ đưa tay chỉ lên trời, nói:
"Ngươi có thấy được, xung quanh ánh trăng có một tầng mây Địa Âm nhàn nhạt."
Thị lực của ta rất tốt, thế nhưng cho dù cố gắng như thế nào thì ta cùng không thể thấy được mây đen mà Tào Duệ nói.
Tào Duệ nói:
"Giờ ngọ ngày mai chắc chắn sẽ có mưa lớn!"
Trong lòng nửa tin nữa ngờ, phải biết rằng, Tần Quốc cùng có cao thủ giỏi xem thiên tượng, bọn họ chắc chắn rằng, rất sau vẫn không có mưa. Cho dù Tào Duệ chính là Ma Môn Hoa Trục Nguyệt thì cũng không có bản lĩnh Hô Phong Hoán Vũ.
"Ngươi không tin?"
Tào Duệ nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng ta.
Ta không nói gì.
Tào Duệ mim cười nói:
"Nể tình Khải Tuyết ta cho ngươi một chữ!"
Hắn đưa cho ta một chuyên tờ giấy, ta mở ra xem, thấy bên trong có một chữ "Tế", ta lập tức liên tưởng đến việc lập đàn cúng bái cầu mưa ba ngày sau của thái hậu. Tào Duệ này quả nhiên có khả năng biết trước. Việc Tinh Hậu muốn cầu mưa chỉ có hai người chúng ta biết mà thôi. Tào Duệ sao có thể nghĩ tớ chứ?
Nhìn Tào Duệ một lần nữa, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười khó hiểu:
"Lúng sâu vào chuyện tình cảm quá chưa chắc là một chuyện tốt!"
Lòng ta chấn động, lẽ nào hắn biết ta và Tinh Hậu có tình cảm? Không có khả năng! Hắn... sao hắn lại biết được? Lòng ta hoảng sợ. Tào Duệ trước mắt này rốt cuộc là người hay quỷ? Nhớ đến lúc ta ở Đại Hán, Tào Duệ đã từng đưa cho ta một chữ "Tình", ta liền hiểu ra, Tào Duệ nhất định là biết mối tình oan nghiệt, giữa ta và Tinh Hậu, ta càng nghĩ càng thấy sợ, Nếu Tào Duệ là đối thủ của ta, thì lấy sự hiểu biết về ta của hắn, chẳng phải là ta làm việc gì cùng bị hắn quản lý hay sao?
Tào Duệ nói:
"Trong thiên hạ này không có bức tường nào là kín gió, nếu như ngươi thoán để ý một chút thì sẽ nghe được những lời đồn đãi xung quanh, ngươi sẽ biết trong Tần đô hiện nay lưu truyền lời đồn gì."
Ta cười lạnh nói:
"Là Yến Hưng Khải tung tin thái hậu bị bệnh nặng."
Tào Duệ lắc đầu nói:
"Không chỉ có như vậy, ngươi đi nghe ngóng một chút sẽ biết."
Ta gật đầu, thấp giọng nói:
"Chữ hôm nay mà Tào tiên sinh đưa cho ta rốt cuộc là có ý gì?"
Tào Duệ nở nụ cười, hắn vương ngón tay chỉ vào sương mù đầy trời:
"Tần quốc sở dĩ nhiều lần không cầu mưa được, là bởi vì thiếu đi một phần thành ý, không thể nào cảm động trời xanh được?"
Hắn vừa nói từ nay sau giờ ngọ trời sẽ mưa xối xả, hiện tại lại nói còn thiếu thành ý, vậy là có ý gì? Trong lòng ta bỗng nhiên khẽ động, ta bỗng nhớ tới tế phẩm, lẽ nào hắn là nói tế phẩm của Tần Quốc không đúng? Nhưng sao hắn lại nói tới chuyện này? Ta nghĩ đến Yến Hưng Khải, trong lòng ta liền mừng như điên, nếu như tất cả giống như lời Tào Duệ, thì Tinh Hậu có thể lấy lý do cầu mưa để danh chính ngôn thuận giết chết Yến Hưng Khải, việc này không có ai có thể phản đối được.
Tào Duệ thấp giọng nói:
"Tào mỗ đã nói hết, làm như thế nào, ngươi cứ tự suy nghĩ đi."
Hắn xoay người liền đi khỏi.
Ta ở sau lưng hắn la lớn:
"Tào tiên sinh! Ngươi có cách nào cứu nàng hay không!"
Tào Duệ hơi ngừng lại một chút, chậm rãi lắc đầu, thở dài nói:
"Từ xưa đa tình thường mang hận... cần gì phải vậy... cần gì phải vậy..."
Ta không mang theo Đường Muội và A Đông trở về Phong Lâm Các, mà là đi tới Tam Phượng Kiều dùng cơm, thứ nhất để lấp đầy bụng, thứ hai là nghe theo lời khuyên của Tào Duệ, đi ra ngoài nghe ngóng tin tức một chút.
Ba người chúng ta lựa một chợ đêm ồn ào, tìm chút điểm tâm, mua mấy vò rượu ngon, cuộc sống ngoài cung thực là chân thật.
Ta uống một chén rượu, cố ý than thở:
"Thời tiết quỷ quái này chẳng biết lúc nào trời mới có thể mưa!"
Ta vừa nói xong quả nhiên có người tiếp câu, người nọ là một thân thư sinh đánh phấn, xem ra đã có chút men say, trong miệng nói nhỏ:
"Triều đình bất hạnh, hậu cung dâm loạn, đây là bị trời phạt a…"
Người ngồi bên cạnh vẫn còn tỉnh táo, ôm lấy cánh tay hắn, nói:
"Lưu huynh, ngươi uống nhiều quá..."
Người nọ cười nói:
"Ta đâu có uống nhiều? Người ở đây ai mà không hiểu, Đại Tần sở dĩ đến tình trạng này là có nguyên nhân?"
Người xung quanh đều thở dài một hơi.
Người bạn ngồi cạnh nói:
"Lưu Vô, chúng ta chẳng qua là một tên thư sinh, việc quốc gia đại sự sao có thể nói bừa!"
Ta cố ý nói:
"Vị huynh đài này nói sai rồi, chúng ta mặc dù là thư sinh, nhưng vẫn là con dân của Đại Tần, có câu là quốc gia hưng vong thất phu hữu trách, lợi ích của Đại Tần cùng có liên quan tới chúng ta, chúng ta tất nhiên là phải quan tâm."
Tên Lưu tiên sinh kia hiển nhiên là bị lời ta nói đả động, nặng nề gật đầu nói:
"Vị huynh đài này nói rất đúng, chúng ta là con dân của Đại Tần thì cùng nên vì Đại Tần mà lo lắng."
Ta cố ý nói:
"Vị huynh đài này nói trời phạt là có ý gì vậy?"
Họ Lưu thư sinh ha ha cười nói:
"Nghe giọng của ngươi thì cũng là người Tần Đô, sao ngay cả việc này cũng không biết?"
Ta thở dài nói:
"Tại hạ suốt ngày đọc sách, hai lỗ tai không nghe thấy chuyên bên ngoài, cho nên mới không biết."
Người bạn ngồi kế của hắn kéo tay hắn, nói:
"Lưu huynh, ngươi uống say rồi, chúng ta nên trở về đi!"
Lưu tiên sinh kia lớn tiếng nói:
"Sợ cái gì? Muốn người ta không biết thì ngươi đừng có làm?"
Ánh mắt của hắn nhìn về phía ta nói:
"Vị huynh đài này việc không biết, Đại Tần sở dĩ rơi vào tình trạng như thế này, đều là do nữ nhân trong cung kia gây nên!"
Lòng ta rung lên, nữ nhân kia trong miệng hắn chính là Tinh Hậu chứ không ai khác, ta có gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, mỉm cười nói:
"Ta xin cẩn thận lắng nghe!"
Tiên sinh họ Lưu nói:
"Nữ nhân này không chỉ nắm giữ triều chính Đại Tần, mà còn cùng nghĩa tử của mình loạn luân, nàng đã chọc giận trời xanh, đây chính là nguyên nhân mà Đại Tần không ngừng gặp phải tai họa!"
Nghe đến đây ta không thể nào kiềm chế được nữa, hét lớn:
"Thất phu ngươi dám!"
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/chuong-483/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận