Phượng Cửu vẫn vui mừng vì bản thân mình tinh nhanh, đã không nói lời không nên nói, để lộ thân phận của mình với Tức Trạch.
Tức Trạch thần quân thoạt nhìn giống như một núi băng, không ngờ lại nặng tình với Quất Nặc như vậy, thảo nào phàm nhân vẫn thường nói một câu: người đẹp trong mắt kẻ si tình.
Khi đi ngủ, Phượng Cửu còn lo nghĩ cho Tức Trạch thần quân, con người này mắt mù tới mức nào mới có thể cảm thấy Quất Nặc tính tình tốt đẹp lại giỏi giang chứ. Trông thì khôi ngô mà phẩm vị lại thấp đến mức đó, thật đáng tiếc biết bao.
Nàng vừa thở than vừa chìm vào trong giấc mộng, nhưng mới gà gật được một giấc ngủ mơ mơ màng màng, khi tiếng gà gáy sáng vang lên liền trở dậy đánh răng rửa mặt, chỉnh trang váy áo.
Đêm qua nàng đã không trượng nghĩa, bỏ mặc Mạch thiếu gia một mình đối mặt với Thường Đệ, không biết ứng phó có khổ cực hay không. Có lẽ mới sáng sớm chàng ta bèn tới hỏi tội, nàng làm ra vẻ ngoan ngoãn hiểu biết chờ sẵn chàng ta, chưa biết chừng Mạch thiếu gia mềm lòng, sẽ không so đo với nàng nữa.
Mang theo suy nghĩ này, nàng ngồi ngay ngắn trong khoang thuyền chờ đợi một hồi lâu.
Không ngờ khi Mão Nhật Tinh Quân đưa mặt trời lên cao tỏa ánh nắng khắp nơi, Mạch thiếu gia mới chậm rãi xuất hiện, sau khi xuất hiện lại không hề nhắc tới việc làm thất đức của nàng, chỉ nói rằng đêm qua Thanh Điện đã đuổi theo Thường Đệ kêu gào khóc lóc ầm ĩ suốt bốn cánh rừng, Thường Đệ bị Thanh Điện bám riết đến nỗi áo quần rách nát, vừa về đến thuyền liền ngất xỉu, không may lại làm kinh động tới Thượng Quân và Quân Hậu. Nói tới đây, còn quan tâm nhắc nhở nàng một câu, Thường Đệ không phải là một người ngoan hiền gì, chưa biết chừng tiếp theo nàng sẽ gặp phải một vài phiền phức.
Phượng Cửu bấy giờ mới vỡ lẽ tại sao hôm nay Mạch thiếu gia lại hiền từ khoan hậu như vậy.
Hôm nay không cần chàng ta đích thân động thủ, người cho chàng ta leo cây là nàng đây sắp gặp họa lớn, chàng ta đương nhiên vui vẻ làm bộ tốt bụng, giả làm một người tốt ở bên cạnh. Mạch thiếu gia vẫn là Mạch thiếu gia đó.
Oán trách thì oán trách, lời nhắc nhở của Mạch thiếu gia nàng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Trước đây cứ nghĩ rằng Thường Đệ rất sĩ diện, tuyệt đối sẽ không cho mọi người biết một chuyện mất mặt như thế này, đâu ngờ rằng, lại bị Thượng Quân và Quân Hậu chủ động bắt gặp.
Trong tự điển của nàng, hai chữ “gây họa” được viết rất to, nhưng lại chỉ thiếu mất mấy chữ “giải quyết hậu quả”. Hơn nữa trước đây nàng tự phụ mình thân là Đế cơ của Thanh Khâu, luôn cảm thấy rằng là một Đế cơ, biết cách gây họa như thế nào là đủ rồi, giải quyết hậu quả không thuộc phạm trù mà một Đế cơ cần phải đào sâu nghiên cứu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phượng Cửu trong lòng tràn đầy hy vọng hỏi Tô Mạch Diệp: “Dù thế nào, A Lan Nhược cũng là con gái ruột thịt của Thượng Quân và Quân Hậu, cho dù trách phạt, ta cảm thấy, chắc họ cũng sẽ không trách phạt quá nặng chứ?”.
Tô Mạch Diệp nhíu mày một cách hiếm hoi: “Khó nói”.
Bảy ngày sau, Phượng Cửu ngồi xổm trong một cái lồng giam chết tiệt trong địa lao của Quan Trần cung, mới thật sự lĩnh giáo thủ đoạn ghê gớm của song thân A Lan Nhược khi quản giáo con cái, mới hiểu được ý nghĩa của cái nhíu mày của Mạch thiếu gia hôm đó.
Chiếc lồng giam được tạo nên bởi đá của núi Cửu Khúc Sơn này quả thực chỉ có thể coi là một cái lồng, cũng quả thực chỉ có thể ngồi xổm. Chỉ hơi duỗi người ra một chút, liền có khả năng chạm phải vách lồng, những viên đá nạm trên vách lồng không biết đã được yểm phép gì mà mỗi khi chạm phải chúng đều bị đau như dao cắt, đúng là một cực hình.
Đ ây còn là do Tô Mạch Diệp nói đỡ cho nàng, cam tâm tình nguyện ngồi quay mặt vào tường phản tỉnh mười ngày nửa tháng, giúp nàng gánh vác một phần xử phạt. Nếu không có Mạch thiếu gia trượng nghĩa giúp đỡ, e rằng không phải chỉ bị giam trong chiếc lồng này là xong đâu.
Mặc dù trước đây, khi nàng khiến Bạch Dịch tức giận, cũng từng chịu phạt bị giam giữ, cho đến bây giờ nàng vẫn còn oán trách vì lần bị giam giữ đó, nhưng hôm nay bắt đầu biết rằng, so với thủ đoạn dạy dỗ xử phạt này của phụ thân A Lan Nhược, phụ thân Bạch Dịch của nàng quả thực vẫn được coi là một người cha nhân từ.
Tư thế ngồi xổm vươn thẳng lưng này, bình thường thực hiện còn thấy gượng gạo, huống hồ lại phải duy trì trong một thời gian dài. Mặc dù nơi nào trong thế giới được mô phỏng này so với Phạn Âm Cốc thật sự cũng đều có thể dùng pháp thuật, nhưng chiếc lồng giam nhốt nàng này lại có trùng trùng cấm chế, khiến nàng muốn niệm định thân chú cũng không được. May mà nền tảng sức khỏe tốt, tốt xấu gì cũng cầm cự được một ngày, đến khi màn đêm buông xuống, nàng không thể cầm cự nổi nữa, đổ ập vào vách đá phía sau lưng, nhưng ngay cả thời gian hít thở cho đỡ mệt cũng không có, lập tức cảm thấy như có hàng vạn hàng vạn lưỡi rìu đang chặt chém trên da thịt mình, đau đến nỗi lập tức bừng tỉnh.
Sự giày vò như vậy cứ lặp đi lặp lại, ngày đầu tiên, Phượng Cửu còn kiên định nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng một chút là được, ngày hôm sau, trong khi mồ hôi thấm đẫm váy áo nàng nghĩ có ai đó tới cứu mình thì tốt biết bao, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, cuối cùng nàng đã hiểu ra sự giày vò này mãi mãi không có điểm cuối cùng, không đơn giản chỉ là chịu đựng một chút là được, hơn nữa, sẽ không có ai tới cứu mình. Không biết song thân của A Lan Nhược có mối thâm thù đại hận gì với con gái của mình mà có thể ra tay hiểm ác như vậy.
Trong nỗi đau đớn tột cùng, Phượng Cửu lần đầu tiên trong đời nảy sinh ý nghĩ muốn chết.
Khi chữ chết xuất hiện từ nơi sâu thẳm nhất trong đầu óc, thần trí của nàng chợt tỉnh táo một cách hiếm thấy trong chốc lát, nàng giật nảy người, nhưng không kịp nghĩ nhiều, cánh cửa lồng giam bị đóng chặt đã lâu lúc đó lại “két” một tiếng, mở ra, xuất hiện một bóng người nhỏ bé yếu ớt đứng ngược sáng.
Nàng gắng gượng mở mắt nhìn về phía đó, Thường Đệ đứng trong luồng ánh sáng mỉm cười nhìn nàng.
Trong ánh sáng hoàng hôn yếu ớt, nàng ta dường như ngắm nghía thỏa thuê bộ dạng nhếch nhác của nàng rồi mới chậm rãi tiến lại gần, đứng nhìn xuống phía nàng, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Tỷ tỷ mấy ngày vừa rồi không biết sống thế nào trong lồng giam?”.
Nghe được câu nói này đã là cố gắng lắm rồi, nói gì tới chuyện đáp lời nàng ta.
Thường Đệ chờ đợi giây lát, nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn: “Chẳng phải thường ngày tỷ tỷ vẫn mau mồm mau miệng lắm hay sao, hôm nay sao lại giả bộ nho nhã ít nói thế? Lẽ nào là đau quá không nói nổi?”.
Nàng ta ngồi thụp xuống, ngang bằng với Phượng Cửu: “Tỷ tỷ mưu tính thật khéo, để mặc con rắn ngu ngốc đó đùa giỡn khiến muội muội thật khổ sở, hôm đó khi tỷ tỷ bày mưu tính kế, lẽ nào chưa từng nghĩ tới việc muội muội lại không phải là một người cam chịu ức hiếp mồm miệng câm như hến, sớm muộn gì cũng sẽ đáp trả lại ư?”. Đưa mắt quan sát kỹ chiếc lồng đang giam giữ nàng, khẽ nói: “Hôm đó phụ quân phạt nhốt tỷ tỷ trong lồng đá để tĩnh tâm suy nghĩ, sửa đổi tính cách, muội muội cảm thấy một chiếc lồng giam bằng đá thông thường thì có gì hay ho bèn ngầm sai khiến bọn họ đổi thành lồng Cửu Khúc cho tỷ tỷ, chiếc lồng này cũng coi như đã hầu hạ tỷ tỷ một cách thoải mái chứ?”.
Đôi chân nhất thời tê mỏi, cả người lại đổ vật vào vách lồng giam, cảm giác đao kiếm cắt da cắt thịt khiến Phượng Cửu khẽ rên lên một tiếng. Thường Đệ tay chống cằm, làm ra vẻ ngây thơ, nói: “Có phải tỷ tỷ đang nghĩ, phụ quân quả nhiên không đối xử với tỷ tỷ tuyệt tình như vậy, đợi đến khi ra khỏi chỗ này, nhất định sẽ tới trước mặt phụ quân tố cáo muội?”. Khuôn mặt bỗng trở nên khinh ghét, nói: “Thật nực cười, ta gọi mi một tiếng tỷ tỷ, mi lại nghĩ rằng mi thật sự là tỷ tỷ của ta ư? Phụ quân đưa ngươi tới Quan Trần cung một chuyến, ngươi lại quên mất bản thân mình là thứ gì rồi sao? Cho dù ta giết ngươi, phụ quân chẳng qua cũng chỉ trừng phạt bằng cách nhốt giam ta, ngươi còn thật sự nghĩ rằng phụ quân sẽ trả thù cho ngươi, sẽ hạ đao đối với đứa con gái nhỏ mà người yêu chiều nhất ư?”. Nàng ta cười nhạt nói: “A Lan Nhược, bắt đầu từ thời khắc ngươi được sinh ra, ngươi đã được định sẵn là đồ thừa thãi rồi”.
Những câu nói ban đầu của Thường Đệ, Phượng Cửu cảm thấy vì nàng trêu trọc nàng ta trước, nàng ta mới tìm đủ cách báo thù lại nàng, giày vò nàng ra nông nỗi này coi như nàng ta có bản lĩnh, bản thân mình không giỏi như người ta, thua rồi, thì phải chịu thua thôi. Nhưng những câu nói phía sau, Phượng Cửu lại thấy mừng vì người nghe được những câu nói đó không phải là A Lan Nhược mà là nàng, ngay cả một người ngoài cuộc như nàng khi nghe thấy những câu nói ấy cũng cảm thấy đau lòng.
Bên ngoài cánh cửa lồng giam đang khép hờ bỗng vang lên những âm thanh hỗn tạp, phía xa xa vang lên một hồi chiêng dài, có người hoảng hốt hét lên: “Thiên Hỏa, là Thiên Hỏa! Hỏa hoạn, hành cung bị hỏa hoạn rồi!”. Âm thanh hỗn tạp ngày càng dữ dội, Thường Đệ bỗng nhiên thò tay vào túm chặt lấy cổ áo của Phượng Cửu, Phượng Cửu loạng choạng ngã nhào vào vách lồng, lại một cơn đau cắt da cắt thịt. Đợi đến khi định thần, lại thấy một luồng khói nồng nặc ập vào trong lồng giam, Thường Đệ bịt mũi, ánh mắt sáng lấp lánh trong làn khói dày đặc, khẽ cười, nói: “Hành cung bị hỏa hoạn rồi, chưa biết chừng sẽ lập tức cháy tới đây, tỷ tỷ, xem ra ông trời cũng thương tỷ sống như vậy chẳng có ý nghĩa gì, muốn sớm siêu độ cho tỷ”.
Phượng Cửu gắng gượng chút sức lực còn lại, lật tay t úm chặt lấy cánh tay thò vào trong lồng giam của Thường Đệ, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười, ấn mạnh cánh tay đó lên vách lồng, cảm giác đau đớn cắt da cắt thịt nàng đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, lập tức nghe thấy tiếng hét thất thanh của Thường Đệ, Phượng Cửu khẽ thở dốc: “Chỉ một chút thôi đã không chịu được rồi? Chỉ có chút xíu bản lĩnh như vậy sao? Lải nhải lắm lời thật đáng ghét, nói đủ rồi thì mau cút đi cho ta”.
Thường Đệ ôm lấy cánh tay loạng choạng chạy đi, khi ra đến cửa nhà lao quay đầu lại nhìn nàng với ánh mắt đầy thù hận.
Cả căn phòng nồng nặc khói, Phượng Cửu vừa ho sặc sụa vừa nghĩ, ban nãy, trước khi Thường Đệ bước vào, mình đang nghĩ gì nhỉ?
Đúng rồi, cái chết. Đương nhiên thần tiên sẽ không có kiếp sau, thứ gọi là cái chết của một vị tiên giả, đương nhiên là cả thể xác và linh hồn đều trở về với cát bụi, thứ có thể lưu lại trong trời đất bao la, chẳng qua chỉ là một chút khí trạch. Nhưng đây là thể xác của A Lan Nhược, chưa biết chừng khi thể xác này chết đi, lại có thể khiến hồn phách của mình được giải thoát, trở về với thể xác trước đây của mình. Tuy nhiên, cũng có khả năng hồn phách của mình đã hòa nhập thành một thể với thân xác của A Lan Nhược, sống cùng sống, chết cùng chết.
Thính giác của loài hồ ly rất nhạy bén, lúc này đầu óc của nàng trống rỗng, có thể nghe được rất xa. Trong bối cảnh tiếng la hét ầm ĩ không ngớt đó, chỉ có duy nhất một âm thanh vang lên rất rõ ràng, đó là giọng nói của Tức Trạch. Vị phu quân hờ của A Lan Nhược này làm bất cứ việc gì cũng đều giữ một phong thái ung dung, bình tĩnh như một mặt nước không gợn sóng, không ngờ cũng có lúc chỉ nghe thấy giọng nói là người ta biết được rằng ngài ấy đang rất lo lắng.
Nhưng sự lo lắng này lại không can hệ gì tới nàng, giọng nói của Tức Trạch loáng thoáng ẩn hiện, hỏi rằng: “Đại công chúa đang ở đâu?”. Cũng không biết là đang hỏi ai.
Có một khoảnh khắc Phượng Cửu cảm thấy chua xót cho A Lan Nhược, lấy một ví dụ, nếu như Thiên Hỏa đồng thời kề lưỡi kiếm sắc trên cổ nàng ấy và Quất Nặc, vị phu quân duy nhất mà nàng ấy có thể trông cậy, tâm tâm niệm niệm lại toàn là sự an nguy của tỷ tỷ nàng ấy, đây là một bi kịch như thế nào. Hơn nữa, nàng ấy lại chẳng có người nào khác để trông cậy.
Lửa ngày một dữ dội, lưỡi lửa đã liếm sát tới cửa nhà giam, tục ngữ có câu “Củi khô bén lửa”, chỉ trong nháy mắt đã cháy rực lên. Trong thời khắc nguy hiểm như thế này, Phượng Cửu lại vô cùng bình tĩnh, cảm giác đau đớn trên cơ thể dường như cũng theo từng đợt hơi nóng, dần dần bốc hơi hết.
Nàng bỗng nhớ tới năm đó trên Cửu Trùng Thiên, nàng bị thương dưới móng vuốt con sư tử trắng một cánh của Cơ Hoành, lúc đó nàng dường như không hề có ý nghĩ hy vọng Đông Hoa tới cứu mình. Khi lấy trộm quả tần bà bị nhốt trong xà trận, nàng dù sợ hãi như vậy cũng không hề có ý nghĩ ấy.
Không có ý nghĩ này là tốt. Như vậy sẽ không phải chịu tổn thương và thất vọng hết lần này đến lần khác.
Trong sách của cô cô, nếu là nhân duyên trời định, khi cô nương gặp nguy hiểm nhất định sẽ có một vị công tử tao nhã tới ứng cứu. Từ nhỏ nàng đã luôn mơ mộng về cảnh tượng này một cách khó hiểu, có lẽ chính vì vậy nên mới thầm yêu Đông Hoa, người đã ra tay cứu mình trên núi Cầm Nghiêu. Nhưng ngoài lần duy nhất đó ra, chàng không hề tới cứu nàng mỗi khi nàng cần tới sự giúp đỡ lần nào nữa. Lần nào cũng là do bản thân nàng tự vượt qua. Lần nào nàng cũng đều vượt qua được. Nhưng không biết lần này, còn may mắn như vậy không.
Có một câu nói là: Hữu tình duyên mỏng, hữu tình là nàng, duyên mỏng là nàng và Đông Hoa. Có một từ là phúc mỏng, nàng phúc mỏng nên mới gặp chàng, chàng phúc mỏng nên mới bỏ qua nàng.
Nàng khi thì cảm thấy bản thân mình trong đêm nay đúng là một nhà thơ, lúc lại cảm thấy mình thật chẳng ra gì, rõ ràng đã mạnh miệng nói rằng từ bây giờ, đối với nàng, Đông Hoa Đế Quân chẳng qua chỉ là bốn chữ mà thôi, trong thời khắc sự sống chỉ còn lại rất mong manh như thế này, lại vẫn nhớ tới chàng.
Nếu đêm nay bản thân mình thật sự chết đi, sau này thông tin ấy được truyền tới tai chàng, liệu chàng có đau lòng vì mình một chút không? Liệu chàng có cảm thán rằng: “Không ngờ nàng ấy tuổi đời còn trẻ mà đã gặp phải đại nạn như vậy, năm xưa trong Phạn Âm Cốc, nàng ấy và bản tọa đã có duyên ở chung một nhà, một ngày ba bữa, chăm sóc bản tọa rất chu đáo”.
Tình cảm và chấp niệm của nàng suốt hơn hai nghìn năm, đối với Đông Hoa mà nói, chắc là có thể đổi được một câu nói như vậy của chàng, cũng coi như nàng đã tích phúc không ít chăng?
Lưỡi lửa đã liếm tới xà nhà, thoảng có thanh gỗ gãy rơi xuống. Phượng Cửu ngước nhìn lên trần nhà, chỉ thấy ánh lửa sáng loáng, chiếu rọi đến nỗi khiến người ta thấy nặng nề. Một thanh gỗ lớn đầy lửa trên xà nhà rơi thẳng xuống, Phượng Cửu nhắm mắt lại, trong lòng lạnh lẽo, là cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất hay một con đường sống khác, lúc này đã có thể biết được rồi.
Vận khí của nàng tốt.
Là một con đường sống.
Nhưng không phải con đường sống như nàng tưởng tượng.
Vị công tử áo đen gắng hết sức đẩy thanh gỗ lớn rơi xuống người ra, nhìn khuôn mặt trắng bệch bết dính những lọn tóc ướt mồ hôi của nàng, sững sờ nói: “Bọn họ lại dùng lồng Cửu Khúc để nhốt nàng?”. Đôi mắt sắc lạnh trong chốc lát bùng lên vẻ giận dữ, rút kiếm nhanh như cắt chém chiếc lồng đá ra thành bốn mảnh. Phượng Cửu bỗng nhiên được giải thoát chỉ trong gang tấc, cảm giác đau đớn lại lập tức ùa về, lan tỏa từng tấc từng tấc da thịt trên cơ thể, đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã vật xuống, được vị công tử đó đỡ gọn trong vòng tay.
Áo choàng trùm đầu tránh lửa được khoác lên người nàng, Phượng Cửu khe khẽ nói: “Trầm Diệp? Sao ngài lại tới cứu ta?”.
Vị công tử không trả lời, vòng tay ôm nàng khẽ di chuyển trong khói lửa, địa lao vốn không được rộng lớn lắm đã biến thành một biển lửa mênh mông, Phượng Cửu cảm thấy chắc nó chưa bao giờ sáng rõ như lúc này. Trước mắt là biển lửa ngút trời, đầu mũi lại có cảm giác mát lạnh, cơ thể vẫn vô cùng đau đớn, có điều lúc này ngất đi cũng không hề gì.
Hồi lâu sau, dường như cuối cùng đã được hưởng làn gió đêm mát lành. Một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Tạo ra nơi này, chẳng qua là vì muốn nàng sống lại, mặc dù nàng vẫn chưa phải là chính nàng ấy, nhưng nếu thân xác này bị hủy hoại, tất cả những việc ta làm còn có ý nghĩa gì nữa? Ta nhất định sẽ mang nàng trở lại, A Lan Nhược, thứ ta mắc nợ nàng, bọn họ mắc nợ nàng, nàng phải trở lại để đích thân giành lại”. Nàng cảm thấy giọng nói này khi gọi ba chữ A Lan Nhược, có một sự đau khổ dồn nén.
Nhưng nàng không biết có phải bản thân mình đang nằm mơ hay không.
Khi nàng tỉnh lại từ cơn hôn mê, bóng trăng bạc chênh chếch treo phía chân trời xa xa, xung quanh không một bóng người, mấy khóm hoa gần đó khô héo ủ rũ, mùi khét lẹt sau một trận hỏa hoạn.
Phượng Cửu mơ hồ nhìn áo choàng tránh lửa đắp trên chân mình, hồi lâu, đầu óc mới hoạt động trở lại: Hành cung bị hỏa hoạn, cháy lan tới địa lao, Trầm Diệp đã bất ngờ xuất hiện đúng vào lúc lâm nguy, giúp mình thoát chết, cứu được cái mạng nhỏ bé này.
Đưa mắt liếc qua khu đất hoang xung quanh, vật sống trong vòng bán kính ba trượng chỉ có vài con châu chấu uể oải, ân nhân cứu mạng chắc đã gõ trống lui quân từ giữa đường, tùy ý vứt nàng ở đây. Trong miệng có vị thuốc, cảm giác đau đớn trên cơ thể đã giảm đi quá nửa, xem ra trước khi vứt nàng, ân nhân cứu mạng đã bón cho nàng một viên thuốc trị thương giảm đau rất hiệu nghiệm, cũng coi như là người có nghĩa khí rồi.
Gió lạnh thổi tới, Phượng Cửu hắt hơi mạnh vài cái, bị giày vò suốt mấy ngày qua, cơ thể vốn đã có chút ốm yếu, nếu gặp gió lạnh, phong tà nhập thể nhất định sẽ bị thương hàn, đến lúc đó cũng chỉ có bản thân mình chịu khổ mà thôi.
Phượng Cửu nhận thức rõ tình thế hiện tại, quấn chặt áo khoác hơn nữa, lần theo ánh trăng sáng vằng vặc, nhận ra một con đường nhỏ hẹp, loạng choạng bước về phía nơi ở xa xôi của mình.
Càng đi ra phía ngoài, tàn dư của trận hỏa hoạn càng nhẹ hơn một chút, đợi khi tới Hiểu Hàn Cư của mình, hoàn toàn không nhận ra cung điện vừa xảy ra một trận hỏa hoạn, xem ra ở xa cũng có cái lợi của ở xa.
Đẩy cổng bước vào, thướt tha tiến thẳng tới trước sảnh chính, mồ hôi trên trán Phượng Cửu đã to bằng hạt đậu. Nàng một mặt tự khâm phục bản thân mình, ốm yếu tới mức ấy mà vẫn gắng gượng lần tìm về được đến chỗ ở của mình, đúng là một anh hùng, một mặt chân nàng bắt đầu run rẩy, chỉ đợi nhìn thấy chiếc giường là lập tức ngã lăn vào đó.
Thấy cánh cửa của đại sảnh gần trong gang tấc, đưa tay lên định mở cửa, một tiếng kêu khẽ vọng ra từ phía sau cánh cửa khắc hoa khiến cánh tay đang giơ lên của nàng khựng lại giữa lưng chừng không.
Phượng Cửu hơi nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Cảnh tượng hiện ra trước mắt nàng: một cây nến Trường Minh đang cháy sáng trên chiếc bàn vuông kê chính giữa phòng, phía sau nến Trường Minh là một chiếc giường, Quất Nặc - người không nên xuất hiện vào lúc này tại nơi đây lại đang biếng nhác ngồi dựa vào thành giường. Tức Trạch thần quân - vị phu quân trên danh nghĩa của A Lan Nhược đang ngồi trên một chiếc ghế vuông đặt cạnh giường, nghiêng người quay lưng về phía cửa, cúi đầu giúp Quất Nặc băng bó vết thương trên tay. Có lẽ vì từng giữ chức thần quan, vị phu quân này của A Lan Nhược thoạt nhìn rất không giống với cả bộ tộc Tỷ Dực Điểu, cử chỉ động tác tạo nên một phong cách riêng, trong xa cách có sự biếng nhác, trong biếng nhác có vẻ chiếu lệ, trong vẻ chiếu lệ lại thấy sự lạnh lùng. Lúc này, khi giúp Quất Nặc băng bó vết thương, miễn cưỡng có thể tìm thấy vài phần nghiêm túc, tỷ mỉ, chu đáo khác với thường ngày trong động tác.
Phượng Cửu đứng ngây người trước cửa sảnh, chỉ nghĩ rằng cực hình trong lồng Cửu Khúc đã giày vò đến nỗi đầu óc nàng trở nên hồ đồ, đã đi nhầm đình viện. Rón rén quay trở ra, thướt tha lui tới cổng viện, đột nhiên nhìn thấy Trà Trà bước ra từ nguyệt môn phía phân viện.
Tỳ nữ trung thành Trà Trà vừa nhìn thấy nàng, sau khi sững người lại liền chạy ào tới, không kiềm chế được niềm vui sướng tột độ, nắm lấy tay áo của nàng: “Điện hạ, điện hạ đã tự mình bình an trở về rồi, ban nãy hỏa hoạn xảy ra ở chính điện và một số điện bên cạnh, Trà Trà còn lo rằng lửa sẽ cháy lan tới địa lao, điện hạ có bị thương ở đâu không?”. Không đợi Phượng Cửu trả lời, lại vội vàng nói: “Khi vừa xảy ra hỏa hoạn, Mạch tiên sinh đã vội vàng quay về tìm điện hạ, khi điện hạ quay về, không gặp Mạch tiên sinh ư?”.
Phượng Cửu ngắm Trà Trà một lượt, lại nhìn ngắm đại sảnh chỉ lộ một góc mái hiên sau cây hoa, trầm ngâm nói: “Nói như vậy là ta đã không đi nhầm đường, tuy nhiên, ban nãy ta dường như đã nhìn thấy Quất Nặc...”.
Trà Trà bĩu môi nói: “Tiểu viện của Tức Trạch đại nhân và cung điện của đại công chúa gần chính điện, đều bị lửa thiêu rụi, đại công chúa trong người mang bệnh, Quân Hậu sắp xếp cho nàng ta đến nghỉ ngơi ở chỗ chúng ta”, rồi thận trọng ngước mắt quan sát sắc mặt của Phượng Cửu: “Việc Tức Trạch đại nhân ở bên chăm sóc... cũng là… cũng là lệnh của Quân Hậu”.
Phượng Cửu đương nhiên nhận ra vì sao ánh mắt của Trà Trà lại có vẻ né tránh như vậy, mượn cớ muốn hóng gió và uống trà nóng trong sân, sai nàng ta đi chuẩn bị trà cụ. Lúc này, thực ra nàng chỉ muốn nằm nghỉ ngơi trên giường chứ không hề muốn uống trà, nhưng Hiểu Hàn Cư có kiến trúc một viện đi kèm một lầu, phòng ngủ của nàng tình cờ lại ở ngay phía trên sảnh chính. Lúc này, nàng chẳng còn tinh thần để ứng phó với hai nhân vật trong sảnh chính, trong sân hoa cỏ rất nhiều, san sát mọc xen lẫn nhau cũng coi như có thể chắn gió, cơ thể dường như cũng vẫn còn gắng gượng được, chi bằng ngồi tựa dưới gốc cây uống chén trà nóng, chợp mắt một chút, cũng là để đợi Tô Mạch Diệp.
Nàng chợp mắt khá lâu, khi ngủ rõ ràng còn cảm thấy có chút gió lạnh, khi mở mắt ra lại cảm thấy rất ấm áp, cúi đầu nhìn xuống thấy người mình được quấn trong một chiếc áo choàng của nam tử, một giọng nói vang lên bên tai: “Tỉnh dậy rồi à?”. Ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Tô Mạch Diệp đang ngồi trên một chiếc ghế đá bên cây hoa.
Phượng Cửu mơ màng nhìn chàng ta một lát, nói: “Ngài sớm biết rằng hành cung đêm nay sẽ gặp đại hỏa hoạn, A Lan Nhược sẽ bị nhốt trong biển lửa chứ?”.
Tô Mạch Diệp dường như sớm đã định liệu rằng nàng sẽ hỏi câu này, hồi lâu sau, nói: “Hôm nay xảy ra hỏa hoạn, ta biết, nhưng năm xưa, khi xảy ra hỏa hoạn, A Lan Nhược luôn ở trong Hiểu Hàn Cư, nửa bước không rời, ta cũng không lưu tâm đến việc lửa có cháy lan tới địa lao hay không”. Liếc nhìn nàng, lại nói: “Thực ra, nàng ấy chưa từng gây tai họa gì để bị nhốt giam trong địa lao, ngươi và nàng ấy không giống nhau, những việc mà hai người gặp phải đương nhiên cũng sẽ khác nhau”.
Đáp án này Phượng Cửu đã lờ mờ nghĩ ra, khẽ nói: “Nếu cho dù thế nào ta cũng không thể khôi phục được nhân sinh của nàng ấy, ngài sao có thể biết được nguyên nhân dẫn tới cái chết của nàng ấy?”.
Tô Mạch Diệp hững hờ nói: “Thực ra, thế giới này vốn dĩ đã sai một ly đi một dặm rồi, biến số nhiều như cánh hoa sen trong biển Hương Thủy, có lẽ ai đó tự dưng hắt hơi thêm một cái cũng khiến nó không giống với thế giới năm xưa. Nhưng ngươi có biết trong nhiều biến số đa dạng như vậy, có thứ gì cho dù thế nào cũng không dễ thay đổi không?”.
Nhìn đôi mắt mơ màng của nàng, nói: “Còn nhớ hoa sen trắng trong ao Phấn Đà Lợi trước cung Thái Thần do nhân tâm biến thành chứ? Hoa sen ở Dao Trì thường thay đổi theo bốn mùa, ngày đêm sớm tối, nhưng vạn đóa sen trắng trong ao Phấn Đà Lợi lại mãi mãi không hề thay đổi”. Giọng nói nhất thời trở nên mơ hồ, giống như đang tự hỏi tự trả lời: “Thứ bất biến là hoa sen, hay là lòng người?”.
Phượng Cửu tiếp lời: “Là lòng người”.
Tô Mạch Diệp đưa mắt nhìn nàng một cách tán thưởng: “Đúng vậy, chỉ có lòng người là không dễ dàng thay đổi như vậy, ví dụ như Quất Nặc đối với ngươi, ví dụ như Thường Đệ đối với ngươi, lại ví dụ như Thượng Quân và Quân Hậu đối với ngươi”. Ánh mắt nhìn xa xăm: “Chuyện thế tục rối ren chỉ là phù vân, phía sau những chuyện thế tục ấy, thứ ta muốn thấy cuối cùng chính là bản tâm của bọn họ đối với A Lan Nhược, đó chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết của A Lan Nhược”. Chàng ta chuyển chủ đề, nói: “Vì vậy ngươi muốn làm thế nào thì hãy làm như thế ấy, không nhất thiết phải câu nệ bản tính trước kia của A Lan Nhược, chỉ là trong mấy chuyện đại sự đó, nhớ kỹ rằng hãy lựa chọn giống như nàng ấy”.
Phượng Cửu suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý, tiện tay chỉnh sửa lại tấm áo choàng đang đắp trên người, tựa lưng vào gốc cây hạnh già, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên trời cao, nói: “Ngài hãy về trước đi, ta còn muốn ngắm trăng thêm chút nữa”.
Tô Mạch Diệp nhìn nàng một lát, đưa tay làm bộ muốn đỡ nàng, trêu chọc: “Trà Trà nói ngươi một tấm lòng son chỉ vì sư phụ ta đây, đêm khuya thanh vắng hứng gió lạnh trong sân cũng là vì muốn đợi ta, vi sư đã về rồi, đương nhiên ngươi không cần ngồi một mình trong đêm lạnh như vậy, đứng lên, ta đưa ngươi về phòng”.
Hoa hạnh khắp sân nở trắng như tuyết dưới ánh trăng. Phượng Cửu không hề để ý tới bàn tay đang đưa ra của chàng ta, vẫn lặng ngắm vầng trăng sáng trong như đĩa ngọc trên bầu trời, hồi lâu, bỗng cất tiếng nói: “Chuyện giữa ta và Đông Hoa Đế Quân, không biết ngài đã từng nghe nói tới chưa?”. Câu nói vừa buột khỏi miệng, dường như bỗng cảm thấy không ổn, sững sờ nói: “Đêm nay ta hóng gió lâu, có chút thương cảm, ngài hãy coi như chưa nghe thấy gì, hãy về trước đi”.
Nụ cười trên khóe môi của Tô Mạch Diệp nhạt dần, ngón tay chạm vào ấm trà trên bàn đá, hâm nóng nước trà, rót thêm cho nàng một chén trà để ủ ấm tay, mới nói: “Đã được nghe Liên Tống nói qua”. Lại nói: “Bạch Chân thường nói tính cách của ngươi vốn không thể giấu chuyện buồn bực trong lòng, lúc này để ngươi ở lại một mình lại khiến người ta lo lắng. Có chuyện gì thương tâm, cứ nói cho ta nghe, đừng ngại, mặc dù chỉ là hư danh, nhưng ta cũng được coi là trưởng bối của ngươi”.
Phượng Cửu trầm mặc hồi lâu, nói: “Thường Đệ đã tráo đổi lồng đá mà Thượng Quân nhốt giam ta để tĩnh tâm thành lồng Cửu Khúc”.
Bàn tay đang cầm ấm trà của Tô Mạch Diệp run run: “Cái gì?”.
Phượng Cửu nghiêng đầu nhìn chàng ta, nhanh chóng nói: “Thực ra cũng chẳng có gì, ta đã uống thuốc trị thương, đã không còn đau đớn nữa rồi”. Lại ngước lên nhìn bầu trời: “Chỉ là khi phải chịu hành hạ ở trong lồng giam, ta từng nghĩ tại sao đến lượt ta lại như vậy. Cô cô nói trước đây cô cô từng bị thượng thần Dao Quang nhốt trong thủy lao, thượng thần Mặc Uyên đã cứu người, còn từng bị Quỷ Quân tiền nhiệm bắt tới cung Đại Tử Minh, thượng thần Mặc Uyên vẫn tới cứu người. A, xem ra lần nào cũng là thượng thần Mặc Uyên tới cứu người. Ngài thử nói xem liệu có phải bởi vì cô cô đã dùng hết vận may của ta, vậy nên mỗi lần gặp nguy hiểm, ta mới đều chỉ có một mình?”. Giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, không hề nhận thấy một chút bi thương u uất, nói tới câu cuối cùng lại giống như đang thật sự nghi hoặc.
Tô Mạch Diệp hạ thấp giọng, nói: “Mỗi lần?”, dường như vừa nhìn thấy một bóng người ở sâu bên trong vườn hạnh, định thần nhìn kỹ lại chẳng có gì, tập trung tinh thần cũng không thể nhận ra được trong sân còn có khí trạch của người nào khác nữa. Phượng Cửu ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Ừm, thời khắc nguy hiểm tới mức suýt mất mạng, trước đây cũng từng gặp vài lần. Nếu chưa từng trải qua những chuyện đó, e rằng ta sẽ không thể nào chịu đựng được sự tra tấn trong lồng Cửu Khúc. Vì ta là đứa cháu duy nhất của nhà họ Bạch ở Thanh Khâu, thực ra lúc nhỏ còn rất được nuông chiều, sau này vì đem lòng yêu mến Đông Hoa Đế Quân, đã phải chịu một chút cực khổ, nên trở nên khá là kiên cường”. Dừng lại một chút, lại nói: “À, cũng không thể nói không có ai tới cứu ta, ví dụ như lần này, Trầm Diệp đã tới cứu ta, mặc dù đã vứt ta ở giữa đường. Ta vốn cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả. Lồng Cửu Khúc, người bình thường, ai có thể chịu đựng nổi năm ngày chứ? Ta lại đã chịu được, ta còn tự trở về, ta vốn dĩ cảm thấy thật vui sướng, thật đắc ý kia”.
Tô Mạch Diệp đổ bỏ chén trà đã nguội lạnh, rót thêm trà nóng, đưa cho nàng: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó ư?”. Nàng suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: “Khi quay trở về, vừa hay nhìn thấy Tức Trạch thần quân đang giúp Quất Nặc băng bó vết thương. Thực ra ta cảm thấy vết thương của Quất Nặc không hề nghiêm trọng chút nào, nhưng Tức Trạch thần quân lại băng bó một cách cẩn thận như vậy, đột nhiên khiến ta cảm thấy hơi buồn. Lúc ấy, ta cảm thấy dường như mình chính là A Lan Nhược, nhưng lại cảm thấy nàng ấy thật đáng thương, thầm nghĩ nếu nàng ấy nhìn thấy cảnh tượng đó nhất định sẽ còn buồn hơn ta, còn ta buồn là vì nhìn thấy một người con gái được chăm sóc bảo vệ chu đáo sẽ như thế nào. Ta coi thường Quất Nặc làm bộ làm tịch chỉ vì một vết thương nhỏ xíu, nhưng ta lại rất ngưỡng mộ nàng ta”.
Nàng đưa tay đặt lên mắt: “Đế Quân, tại sao mỗi khi ta cần chàng, chàng đều không có mặt chứ? Có một khoảnh khắc ta đã nghĩ như vậy. Trước đây, khi gặp nguy hiểm, chàng không xuất hiện, ta tự nói với bản thân mình, bởi vì chúng ta không có duyên phận. Thực ra những lúc đó, ta không thực sự tin vào điều đó, ta cảm thấy ta nỗ lực như vậy, ông trời cũng sẽ bị ta làm cho cảm động. Lần này, ta mới thật sự tin, nếu Trầm Diệp không tới cứu ta, ta thực sự đã chết rồi. Trước đây ta không tin là chúng ta không có duyên phận, có lẽ bởi vì chưa hoàn toàn thất vọng chăng”.
Tô Mạch Diệp yên lặng hồi lâu: “Vậy thì, ngươi có hận ngài ấy không?”.
Phượng Cửu bỏ tay ra, ngắm nhìn hoa hạnh nở rộ dưới ánh trăng, cố gắng chớp chớp mắt: “Có lẽ không hận đâu. Ta chỉ cảm thấy thật mệt mỏi. Đế Quân chàng rất tốt, ta và chàng chỉ là không có duyên phận mà thôi”.
Tô Mạch Diệp dịu dàng nói: “Ngươi còn nhỏ, sau này ngươi sẽ gặp được người tốt hơn”.
Phượng Cửu gật đầu một cách vô thức: “Ngài nói đúng, sau này ta sẽ gặp được người tốt hơn”.
Tô Mạch Diệp mỉm cười: “Sau này ngươi muốn gặp một người như thế nào?”.
Phượng Cửu suy nghĩ trong giây lát: “Mặc dù ta cũng không phải là người yếu đuối, khi gặp nguy hiểm không có người tới cứu là sẽ chết, nhưng ta hy vọng gặp được một người mà mỗi khi ta gặp nguy hiểm liền tới cứu ta, cứu được ta rồi sẽ không tùy tiện vứt bỏ, sẽ an ủi vỗ về ta khi ta đau đớn”.
Tô Mạch Diệp khẽ nói: “Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp được một người không để ngươi phải chịu khổ, không để ngươi gặp phải nguy hiểm nữa?”.
Nàng không nói gì.
Tô Mạch Diệp nói tiếp: “Ngươi cứ ngửa cổ như vậy, không cảm thấy đau cổ sao? Hay là ai đó đã nói với ngươi rằng chỉ cần ngửa cổ, nước mắt sẽ không rơi xuống? Đó đều là nói dối, ngươi không biết sao? Ngươi đang kìm nén gì chứ?”.
Gió đêm lạnh buốt từng trận từng trận thổi tới, Phượng Cửu vẫn ngửa cổ nhìn lên, như thể vầng trăng tròn trên bầu trời cao kia là một thứ gì đó đáng để nghiên cứu, hồi lâu, hai hàng nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, tiếp sau đó là tiếng nức nở rất khẽ, lại một hồi lâu sau, cuối cùng mới òa một tiếng khóc to lên, khóc một cách vô cùng thương tâm.
Không biết một trận cuồng phong từ đâu thổi tới, hoa hạnh lả tả rụng xuống, bay lượn trong gió giống như một trận tuyết lớn phủ kín bầu trời. Trong cơn mưa hoa hạnh, Tô Mạch Diệp lại nhìn thấy bóng áo tím đó. Hóa ra không phải chàng hoa mắt. Qua lớp mưa hoa dày đặc, sắc mặt của vị thần tôn áo tím trắng bệch, dưới chân là một bát thuốc bị đánh đổ, ngón tay nắm chặt cành hạnh già, ánh mắt sững sờ nhìn Phượng Cửu. Phượng Cửu hoàn toàn không hề hay biết, chỉ càng ngày càng khóc to hơn. Chàng nhíu chặt chân mày, đăm đăm nhìn nàng, dường như muốn tiến lại gần thêm một bước, nhưng lại không thể cất bước được.
02.
Vì hành cung bị hỏa hoạn, hình phạt giam A Lan Nhược mười ngày để tĩnh tâm suy nghĩ của Thượng Quân đành kết thúc. Thường Đệ hãm hại nàng, Phượng Cửu cũng không tố cáo chuyện đó, đúng như Thường Đệ đã nói, với hoàn cảnh của A Lan Nhược, cho dù làm to chuyện, chẳng qua cũng chỉ khiến Thường Đệ bị phạt qua loa một chút mà thôi. Không gây ầm ĩ, nàng còn có thể hãm hại lại, vậy thì không gây ầm ĩ vẫn tốt hơn. Bị hãm hại, sẽ hãm hại lại, lại bị hãm hại, vẫn tiếp tục đáp trả, xem ai là người hãm hại cuối cùng mới là người hãm hại tốt nhất.
Hành cung bị Thiên Hỏa gần như thiêu rụi, hoa trà trên núi cũng bị thiêu cháy phân nửa khiến khung cảnh trong ngày sinh nhật của Quân Hậu cũng trở nên ảm đạm, Thượng Quân nổi giận lôi đình, nhưng vì Thiên Hỏa không liên quan đến ai, lại không có chỗ nào để trút hết nỗi bực tức trong lòng, nhìn cảnh tượng tiêu điều càng thêm đau lòng, cho rằng không nhìn thấy sẽ dễ chịu hơn bèn sai người ngay trong đêm thu xếp chuẩn bị thuyền rồng quay về Vương đô.
Sương trắng mênh mang giăng kín sông Tư Hành, vài ngọn đèn treo trên cột buồm, vài ngôi sao mờ nhạt còn sót lại trên bầu trời buổi sớm. Trời sắp sáng rồi.
Phượng Cửu nằm cuộn mình trong lớp chăn gấm mềm mại, nghe được tiếng mũi thuyền rẽ sóng, từng âm thanh lọt vào tai, ngửi thấy chiếc lò hình thụy thú phun hương Trướng Trung (loại hương chuyên đốt trong màn trướng vào buổi tối), vô cùng dễ chịu, trong đầu chậm rãi suy nghĩ một vấn đề: Khi ngủ dậy, giữa cảnh tối lửa tắt đèn, phát hiện ra có một người xa lạ mà quen thuộc đang ngồi cạnh giường mình, lúc này, phản ứng đầu tiên của người bình thường nên là gì?
Xét về lý, có nên hét lên một tiếng, kéo kín chăn thu mình vào góc giường, run rẩy quát bằng một giọng hoảng sợ mà vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm: “Cuồng đồ to gan, ngươi định làm gì?”. Tuy nhiên, người đang ở trước mặt này thực sự không thể gọi là cuồng đồ, hơn nữa luôn coi nàng là một cây cột gỗ, cho dù hiện đang trong cảnh tối lửa tắt đèn, ngươi có thể tưởng tượng được có ai có thể làm gì đó với một cây cột gỗ chỉ vì tối lửa tắt đèn không?
Nghĩ thông suốt như vậy, Phượng Cửu vô cùng yên tâm, chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi dựa vào đầu giường thắp một cây nến, đưa cây nến tới trước mặt mỹ nam đang ngồi lặng yên ở đó, khe khẽ đung đưa, xác nhận rõ gương mặt ấy quả nhiên là chàng ta, chậm rãi nói: “Tức Trạch thần quân, ngài tới đây... chắc không phải đã đi nhầm phòng chứ?”.
Dưới ánh nến, sắc mặt của Tức Trạch thần quân đêm nay không tốt lắm, lặng lẽ nhìn nàng một hồi, ánh mắt như muốn hòa tan trong mắt nàng, nhưng lại không hề có động tĩnh gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
Phượng Cửu biết ý kéo chăn ra trở dậy, miệng nói: “Ta ngủ đủ rồi, dường như thần quân ngài cũng rất mệt, chắc ngại không muốn đi tìm phòng, muốn ngồi tạm trong phòng của ta phải không? Vậy ta ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo, nếu ngài muốn đi hãy nhớ để cửa cho ta...”.
Những lời nàng nói thực ra là có dụng ý tránh gây hiềm nghi, mặc dù A Lan Nhược và Tức Trạch trên danh nghĩa là phu thê, nhưng nàng không phải là A Lan Nhược, cũng chẳng có điều gì để nói với Tức Trạch, đêm hôm khuya khoắt, có thể tránh được tất nhiên phải tránh.
Chiếc chăn mới được kéo ra một nửa đã bị bàn tay phía đối diện đưa ra đắp kín trở lại. Tức Trạch thần quân nhíu mày, khoác một tấm áo choàng lớn lên vai nàng, lại đưa cho nàng một cốc nước đường nóng bốc khói rồi mới hạ thấp giọng, nói: “Hết đau rồi? Uống thứ này đi”. Biểu hiện trên nét mặt mặc dù vẫn không hề thay đổi, nhưng trong mấy chữ này, lại thấy rõ một sự quan tâm.
Phượng Cửu đỡ cốc nước đường, cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt này của chàng ta, đương nhiên là phải dành cho Quất Nặc - người đang bị thương ở ngón tay mới đúng, lúc này, chàng ta lại có mặt trong phòng của mình, nhọc công chăm sóc mình như vậy, không phải đã trúng tà rồi chứ?
Phượng Cửu đưa cây nến soi rõ mặt mình, lo lắng mà thành khẩn nói với Tức Trạch: “Thần quân, ngài... có phải đã nhận nhầm người rồi không? Ta là A Lan Nhược, không phải là Quất N c, hoặc giả... người bị trúng tà lúc này nhìn ta thực sự rất giống với dáng vẻ của Quất Nặc? Nhưng ta thực sự là A Lan Nhược, ngài thấy ta giống với Quất Nặc, đó là do ngài đã bị trúng tà...”.
Tức Trạch trầm lặng nhìn nàng hồi lâu: “Ta không bị trúng tà”.
Thoạt nghe thấy những lời đó, Phượng Cửu lại càng thêm nghi hoặc, thăm dò nói: “Nhưng bình thường, lúc này ngài cần tới chăm sóc cho Quất Nặc chứ”.
Ánh mắt của Tức Trạch dừng lại trên khuôn mặt nàng, nói: “Ta tới chăm sóc cho nàng, như vậy không được sao?”.
Phượng Cửu suy nghĩ một lát, đã hiểu rõ đôi chút, nói: “Ồ, vậy thì là Quất Nặc bảo ngài tới chăm sóc cho ta, dùng chút tình cảm này để xí xóa việc Thường Đệ giam ta trong lồng Cửu Khúc ư? Tình cảm của hai tỷ muội họ luôn rất tốt, ta vốn cũng không định làm ầm chuyện này lên cho Thượng Quân biết. Ngài vì chuyện này mà phải nhọc công tới chăm sóc cho ta như vậy, ta hổ thẹn không dám nhận, thực ra những việc đại loại như thêm nước, uống trà của ta, có Trà Trà ở bên cạnh là được rồi, hoặc giả không có Trà Trà, một mình ta cũng tự lo liệu được, không cần người đặc biệt hầu hạ”.
Nàng đưa cốc nước đường lại cho chàng ta, lại đắn đo nói: “Mặc dù chúng ta không có tình cảm vợ chồng, nhưng Tức Trạch ngài lần nào cũng giúp đỡ bọn họ như vậy, thực ra ta cảm thấy... không phù hợp lắm”. Nàng dùng bốn chữ “không phù hợp lắm”, thực ra đâu chỉ là không phù hợp lắm, nàng thực sự đã cảm thấy bất bình thay cho A Lan Nhược, nhưng thân phận này của nàng, cũng chỉ có bốn chữ này nói ra mới thỏa đáng một chút.
Nàng thản nhiên nhìn trả lại Tức Trạch, nhưng lại thấy chàng ta ngây người nhìn cốc nước đường nàng trả lại trên tay, một hồi lâu sau mới đáp: “Không liên quan gì tới cặp tỷ muội đó”. Lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: “Bây giờ, ngay cả một cốc nước ta rót cho nàng, nàng cũng không muốn uống sao?”.
Rõ ràng trên khuôn mặt của chàng ta không có biểu hiện gì, nhưng câu nói này nghe ra lại khiến Phượng Cửu cảm thấy có chút ủ rũ, nàng không uống cốc nước đường này vốn là do nàng không muốn nhận ân tình chàng ta trả thay Thường Đệ, nhưng chàng ta đã nói là không phải, nàng còn từ chối nữa cũng quá là thiếu phóng khoáng, ngập ngừng đón lấy, nói: “Thực ra ban nãy chỉ là do không khát, ờ, bây giờ lại cảm thấy hơi khát rồi”, một hơi uống cạn cốc nước đường.
Rõ ràng là cốc nước đường ngọt, miệng nàng lại cảm thấy có chút vị tanh của máu, cũng không biết là do mấy ngày trước bị hành hạ đến nỗi mất vị giác hay là bị làm sao nữa.
Nói tới việc bị hành hạ mấy ngày trước, viên thuốc trị thương mà Trầm Diệp cho nàng uống thực ra chỉ giảm được một nửa đau đớn, đêm qua, khi nói chuyện với Mạch thiếu gia trong vườn hạnh, nàng vẫn cảm thấy mình mẩy đau nhức, lúc này đây lại thấy người nhẹ nhõm, sảng khoái, cũng không biết là vì duyên cớ gì. Quả nhiên là người trẻ tuổi, xương cốt cứng cáp, ngủ một giấc l có thể trị được bách bệnh ư?
Trong lúc mải suy nghĩ Tức Trạch đã đón lấy chiếc cốc sứ trên tay nàng, đặt lên bàn, lại đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn cho nàng, nói: “Còn một lúc nữa trời mới sáng, ngủ thêm chút nữa đi”.
Uống xong cốc nước đường, Phượng Cửu quả thực có chút buồn ngủ, nhưng hành động của Tức Trạch trong đêm nay lại khiến nàng vô cùng khó hiểu, khi chàng ta cúi đầu sát gần nàng, nàng có thể ngửi được mùi hương bạch đàn thoang thoảng trên người chàng ta, khiến nàng cảm thấy quen thuộc và hoài niệm. Chỉ có điều, Tức Trạch không bị trúng tà, lại không phải đến để nói giúp cho Thường Đệ, đêm nay chàng ta như vậy, lẽ nào đã bị kẹp đầu vào cửa?
Hương thơm trong phòng thoang thoảng và ấm áp, rất dễ chìm vào giấc ngủ, khiến Phượng Cửu rất dễ chịu, mặc dù vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng đều là phù du trước cơn buồn ngủ, đang sắp chìm vào trong giấc mộng, trong bóng tối, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Tức Trạch: “Buổi tối hôm đó, nàng nói rằng trước đây nàng từng thích một người?”. Dừng lại một lát, nói: “Người đó, hắn ta khiến nàng rất thất vọng, đúng không?”.
Phượng Cửu giật mình, tối hôm đó, đương nhiên là tối nàng tưởng nhầm Tức Trạch là Tô Mạch Diệp và đưa chàng ta đi ngắm hoa nguyệt lệnh, nàng đã nói với Tức Trạch rằng mình từng thích một người, nhưng người này quả thực là một người rất tồi tệ.
Đã mười mấy ngày trôi qua rồi, đêm nay Tức Trạch đột nhiên hỏi lại, cũng không biết chàng ta muốn nói điều gì. Nhưng câu hỏi này, quả thực không giống câu hỏi do Tức Trạch đặt ra. Trong mắt nàng, Tức Trạch thần quân quả thực vô cùng thần tiên, tiên khí bay bổng, không cần nói tới bộ tộc Tỷ Dực Điểu, nhiều vị lão thần tiên nghiêm túc đường hoàng mà nàng quen biết cũng khó có thể sánh được vẻ siêu phàm thoát tục của chàng ta, sau này dù biết rằng chàng ta thích Quất Nặc, nàng cũng không có cảm giác chân thực, luôn cảm thấy tình cảm này bị ngăn cách bởi một lớp tiên khí bay bổng, thực ra không hề giống với tình cảm yêu thích trong chốn hồng trần thế tục. Nàng hoàn toàn không thể ngờ rằng Tức Trạch thần quân lại có thể hỏi một câu hỏi đầy vẻ hồng trần như vậy.
Mặc dù chàng ta luôn miệng nói rằng mình không bị trúng tà, nhưng nàng lo lắng thầm nghĩ, thực ra, chàng ta đã bị trúng tà rồi chăng?
Thấy nàng hồi lâu không nói, Tức Trạch lên tiếng: “Hắn ta quả nhiên đã khiến nàng rất thất vọng”.
Phượng Cửu thở dài một tiếng trong chăn, ngại ngùng nói: “Thực ra không có gì là thất vọng hay không thất vọng cả, chỉ là đôi khi, một mối nhân duyên còn cần có một duyên phận, ta đã dùng rất nhiều thời gian để đánh cược duyên phận đó, kết quả đã không thắng được, gần đây ta đã ngộ ra bi kịch của việc không có duyên phận nhưng vẫn cố cưỡng cầu, cũng đã có phần suy nghĩ thoáng hơn. Nếu thần quân có điều gì đó còn vướng mắc trong vấn đề này, chúng ta có thể cùng trao đổi bàn luận”.
Rõ ràng là đêm đen vô cùng tĩnh mịch, nhưng Phượng Cửu lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Tức Trạch chăm chú nhìn mình, nói: “Nếu bây giờ hắn ta xuất hiện trước mặt nàng, nàng vẫn không tin rằng hai người có duyên sao?”.
Phượng Cửu bật cười một tiếng, quả thực rất buồn ngủ, nói: “Giữa hai chúng ta, quả thực không có chữ duyên đó, ta đã đánh cược với bản thân mình lâu như vậy, cũng đã đến lúc cần hoàn toàn từ bỏ, vì vậy lúc này đây, chàng ta có xuất hiện hay không, thực ra cũng không có gì khác biệt, chi bằng nói rằng chàng ta không xuất hiện lại tốt hơn, ta không hề muốn gặp chàng ta”.
Hồi lâu, nghe Tức Trạch nói: “Vậy ư?”.
Phượng Cửu điềm tĩnh nói: “Đúng vậy”. Lại lải nhải tiếp: “Thực ra thần quân ngài đêm nay vì sao lại nói với ta những điều này, ta cũng đã hiểu rõ, mặc dù chúng ta mang danh nghĩa phu thê, ta biết ngài luôn rất không muốn vậy, cũng lo rằng ta sẽ bám riết lấy ngài, nên mới hy vọng ta sớm có thể có một mối lương duyên đúng không? Chuyện này, ngài không cần phải bận tâm, mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, ta thực sự rất buồn ngủ, còn chuyện gì ngày mai chúng ta lại bàn tiếp, khi ngài ra về nhớ giúp ta đóng cửa”.
Tức Trạch không đáp lời, Phượng Cửu tự cho rằng vì tâm tư của chàng ta đã bị nàng nhìn thấu nên có chút thẹn quá hóa giận. Nàng cảm thấy đêm nay bản thân mình thật sự bản lĩnh, lại có thể đoán được tâm tư của người khác. Nhưng không hiểu sao trong phòng lại có một cảm giác đau thương đè nén khiến nàng không thở nổi, Tức Trạch thần quân ngồi trong phòng nàng rất lâu, cho tới khi nàng chìm vào giấc ngủ, cũng không nghe thấy tiếng đóng cửa khi chàng ta rời đi, mùi hương bạch đàn đó vẫn thoắt ẩn thoắt hiện trong mùi hương an thần, mãi không tan biến.
Phượng Cửu ngủ một mạch tới khi mặt trời đã quá Ngọ, bụng dạ trống rỗng, đói đến mức không thể chịu đựng nổi. Vừa hay gặp đúng lúc Trà Trà đẩy cửa bước vào mang theo khẩu dụ của Tô Mạch Diệp, mời nàng tới mũi thuyền ăn cá nướng, Phượng Cửu lê dép, hớn hở đến đó. Lúc đóng cửa nhìn vào trong một cái, giường chiếu bàn ghế trong phòng, tất cả đều ngay ngắn gọn gàng, chiếc ghế đôn nhỏ đêm qua Tức Trạch bê tới ngồi trước giường của nàng, cũng được đặt nơi chân giường, cốc nước đường nàng uống cũng không thấy tăm hơi đâu cả, như thể đêm qua nàng không hề tỉnh dậy lúc nửa đêm, cuộc trò chuyện với Tức Trạch chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Khi tới mũi thuyền, nàng đưa mắt nhìn, Tô Mạch Diệp tay kẹp xiên cá, đầu tóc mặt mũi nhem nhuốc đứng cạnh một chiếc lò, đang nhìn lại nàng.
Mạch thiếu gia phong lưu, giỏi nhất việc đốt than pha trà, chắc tự nghĩ rằng nướng cá, pha trà đều là những việc củi lửa thông thường, không thể làm khó chàng ta được, nhưng lại không biết rằng pha trà và nấu ăn là hai thứ hoàn toàn khác biệt.
Cơn đói bụng thèm ăn của Phượng Cửu khi nhìn thấy cảnh tượng bừa bãi do Mạch thiế u gia tạo ra liền bỗng chốc tan thành mây khói, nói thì dễ nghe, mời nàng tới ăn cá nướng, nhìn cảnh tượng này, thực chất là mời nàng tới ứng cứu, nướng cá cho chàng ta ăn thì đúng hơn.
Mạch thiếu gia chỉ tay vào hộp gỗ tử đàn bên cạnh, mặc dù mặt mũi lem luốc, nụ cười vẫn rất phong độ nho nhã: “Biết ngươi còn chưa ăn gì đã vội vàng chạy tới đây, ta đã đặc biệt chuẩn bị cho ngươi một bát cháo”.
Phượng Cửu mừng rỡ, cảm thấy Mạch thiếu gia vẫn còn chút lương tri, không khách khí ngồi xuống ăn cháo. Bát cháo này là loại cháo ngọt, vừa mềm vừa ngon, nhưng không hiểu tại sao, luôn cảm thấy mỗi ngụm cháo sau khi trôi xuống họng, nơi đầu lưỡi vẫn đọng lại vị máu tanh tanh, bỏ qua chút vị tanh đó, mùi vị cũng có thể coi là tạm ổn.
Tô Mạch Diệp nhìn nàng ăn hết bát cháo, đưa tay chỉ vào thùng gỗ đặt bên chân, vẫn nở một nụ cười phong độ nho nhã: “Ăn cháo xong hãy hướng dẫn ta cách nướng cá, cá này không dễ có đâu, Tức Trạch thần quân đã đặc biệt dặn dò, phải nướng lên cho ngươi ăn mới có công dụng, đáng tiếc là ta tuy văn võ song toàn, duy chỉ có việc nướng cá là có chút...”.
Nghe thấy hai chữ Tức Trạch, Phượng Cửu bị sặc ngụm cháo cuối cùng trong cổ họng, Mạch thiếu gia vội vàng đưa cho nàng cốc nước, uống vào, vẫn là loại nước đường giống đêm hôm qua. Phượng Cửu chiêu ngụm nước đường khó khăn nuốt cháo xuống, vô cùng mơ hồ nhìn Tô Mạch Diệp: “Món cá này cũng là do Tức Trạch thần quân đưa tới ư? Đêm qua ta đã thấy ngài ấy có chút gì đó không bình thường, dường như là bị trúng tà, xem ra quả nhiên đã bị trúng tà nặng rồi, đến hôm nay vẫn chưa hóa giải được. Có điều, món cá này ngài ấy không đưa cho đầu bếp mà lại giao cho ngài làm, ngài và ngài ấy có mối giao tình sâu đậm như vậy từ khi nào thế?”.
Tô Mạch Diệp sửng sốt: “Đêm qua sau khi bế ngươi về thuyền, Tức Trạch không nói gì với ngươi sao?”.
Phượng Cửu còn sửng sốt hơn cả chàng ta, ngây người bê bát nước đường: “Đêm qua tâm trạng của ta không tốt, đã khóc trong vườn hạnh... ừm, khóc đến nỗi mệt quá ngủ thiếp đi, không phải là ngài đã cõng ta về thuyền sao?”.
Tô Mạch Diệp ung dung đưa xiên cá cho nàng: “Chuyện này, quả thực không phải vậy”.
Ừm, đêm qua.
Đêm qua đúng là đã xảy ra không ít chuyện, giây phút Phượng Cửu bật khóc không chút ngại ngùng, trận cuồng phong trong vườn hạnh ấy, Tô Mạch Diệp không rõ đó có phải là tâm trạng của Đông Hoa Đế Quân ẩn mình trong vườn hoa hay không, một trận tựa như bối rối, một trận tựa như giá lạnh. Chàng mặc dù đã quen làm hoàng tử tiêu diêu tự tại của Tây Hải, không thường xuyên tới Cửu Trùng Thiên bái kiến nhưng cũng biết rõ danh tiếng vô tình vô dục tiên căn vững chắc của Đông Hoa Đế Quân. Lần đầu tiên chàng biết được rằng, hóa ra vị chủ nhân của trời đất này cũng có tình cảm.
Phượng Cửu khóc rất chuyên tâm, rất nghiêm túc, tiếng sụt sịt cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi không nghe thấy gì nữa, tựa lưng vào gốc hạnh, quấn áo choàng của chàng, mệt quá ngủ thiếp đi. Chàng quả thật vốn định cõng nàng ấy về phòng, đúng lúc đang định đứng lên, vị thần tôn áo tím đã tới trước gốc hạnh, cúi người xuống bế Phượng Cửu lên, ngài dường như chỉ đợi thời khắc nàng ấy ngủ thiếp đi.
Hồi nhỏ, Tô Mạch Diệp đã từng tới bái kiến Đông Hoa Đế Quân một lần, cũng chỉ một lần đó thôi. Phàm nhân sống trong chốn hồng trần thế tục, thần tiên sống trong Tam Thanh Ảo Cảnh, hồi đó chàng cảm thấy vị Đế Quân cao cao tại thượng kia, dường như vừa ở ngoài chốn hồng trần thế tục lại cũng ở ngoài Tam Thanh Ảo Cảnh, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cho thấy ngài thực sự coi trời đất vạn vật là hư không.
Hồi đó chàng nghĩ rằng, có lẽ đây chính là phong độ của người làm chủ thiên địa.
Vào trong thế giới này, chàng thấy Đế Quân dường như có điểm khác với năm xưa, nhưng vì lần nào cũng ở khoảng cách rất xa, nên chưa nhìn ra được điều gì. Hôm nay ngài đã đứng trước mặt mình, bế Phượng Cửu đang ngủ say trong lòng, ánh mắt để lộ sự dịu dàng hiếm thấy, chàng mới hiểu ngài có gì khác năm xưa, trong mắt Đế Quân của ngày hôm nay đã có một vài cảnh vật.
Còn về việc Phượng Cửu hỏi chàng và Tức Trạch có giao tình với nhau từ khi nào, cũng chẳng qua là khi Đế Quân chuẩn bị rời đi đã hỏi chàng một câu: “A Lan Nhược có một vị sư phụ tên gọi Tô Mạch Diệp, ngươi không phải là Tô Mạch Diệp của thế giới này, ngươi đã vào đây từ Phạn Âm Cốc, thay thế người đó rồi?”.
Trước đây một số việc có thể giấu Đông Hoa, bởi vì Đông Hoa quá quan tâm Phượng Cửu nên không nhận ra, giờ đây Đông Hoa đẫ biết rõ thân phận của Phượng Cửu, chàng đương nhiên biết mình không thể giấu giếm được nữa, đương nhiên phải trả lời rằng đúng.
Đế Quân lại hỏi: “Liên Tống bảo ngươi vào đây tìm ta và Tiểu Bạch?”. Đương nhiên đầu tiên chàng phải giả bộ hồ đồ không biết Tức Trạch thần quân chính là Đế Quân, sau đó nói rằng đúng là do Liên Tống nhờ mình vào giúp họ thoát ra khỏi nơi này.
Trước đây chàng tìm trăm phương nghìn kế ngăn Đông Hoa và Phượng Cửu nhận ra nhau chẳng qua là vì lợi ích cá nhân, lần này thấy họ sắp nhận ra nhau lại không hề ngăn cản, cũng chỉ bởi vì cảm thấy Phượng Cửu thật đáng thương. Nếu Đông Hoa lập tức đưa Phượng Cửu ra khỏi nơi này cũng không sao, chàng chẳng qua chỉ đi thêm đường vòng để tìm hiểu nguyên nhân dẫn tới cái chết của A Lan Nhược.
Không ngờ, lòng tốt hiếm hoi của chàng lại đạt được một kết quả tốt đẹp, Đế Quân đưa mắt nhìn ra xa ngoài rừng cây hồi lâu rồi nói với chàng: “Hãy tạm giấu nàng về thân phận của ta. Linh khí ở đây mặc dù không nhiều như bên ngoài nhưng trong lành hơn, thích hợp cho nàng tĩnh dưỡng, chúng ta tạm thời chưa ra ngoài, ngươi cũng không cần phải về trước, khi ta không có ở đây, ngươi hãy giúp ta chăm sóc nàng”.
Cái gọi là mối giao tình giữa chàng và Đông Hoa, chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Một tiếng hắt hơi kéo Tô Mạch Diệp ra khỏi hồi ức, Phượng Cửu bóp mũi ngay trước mặt chàng, tiếp tục hỏi chàng chuyện ban nãy: “Ngài nói Tức Trạch đưa ta lên thuyền có nói điều gì không, ta nghĩ rất lâu, ngài ấy dường như toàn nói những lời thừa thãi, ta cũng không nhớ hết, lẽ nào ngài ấy đã nói gì đó với ngài?”.
Tô Mạch Diệp suy nghĩ một lát, nở một nụ cười hàm ý sâu xa, nói: “Chẳng nói gì cả”.