Tươi cười thản nhiên mà thích thú như vậy, hình như đối với hắn, giết người là một chuyện rất vui vẻ. Hơn nữa, xem bộ dáng, hắn dường như cũng không vội lấy tính mạng Lưu Sương ngay lập tức, giống như một con mèo, vờn con chuột cho đến chết mới vừa lòng.
Lưu Sương thấy hắn càng lúc càng gần, chậm rãi lui về phía sau, trái tim không tuân theo sự điều khiển mà nảy lên.
Lúc này nếu có lớn tiếng kêu người đến cứu, sợ là cũng không kịp. Cứu binh dù có nhanh, chỉ sợ cũng không nhanh bằng kiếm của người này. Kế sách duy nhất hữu dụng vào thời điểm này chỉ có giả vờ hòa hảo với hắn, trì hoãn thời gian, chờ cho Hồng Ngẫu chạy tới cứu nàng.
Hành y nhiều năm, Lưu Sương nhìn quen rồi cái gọi là sinh lão bệnh tử. Thân mang hàn độc, từ lâu lắm rồi nàng đã chuẩn bị tốt mọi thứ để có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào. Cho nên, Lưu Sương cũng không sợ hãi, chỉ là có một chút không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy bị một kẻ không biết mặt giết không rõ nguyên nhân, nàng mới mười bảy tuổi.
"Vì sao ngươi phải giết ta? Muốn giết cũng nên nói cho ta lí do chứ!" Lưu Sương lại hỏi một lần nữa, thanh âm thanh nhã mà lãnh đạm, nhẹ nhàng như gió thổi qua.
Nụ cười của hắc y nhân đột nhiên cứng đờ, tựa hồ có chút kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Lưu Sương.
Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm thê lương mà khàn khàn, "Ngươi không sợ hãi?"
Lưu Sương khẽ cười, nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng con hẻm âm u.
"Tại sao ta phải sợ!" Lưu Sương lạnh lùng hỏi ngược lại.
Lưu Sương nghe nói, đối với kẻ giết người, chứng kiến nạn nhân hoảng sợ tuyệt vọng, liên tục cầu xin tha mạng là niềm vui lớn nhất. Như vậy, có thể thỏa mãn bản tính thị huyết tàn nhẫn của họ. Nhưng mà lúc này, Lưu Sương khiến hắn thất vọng rồi.
Người nọ tựa hồ cũng không giận, khóe môi đột nhiên nhếch lên, cười càng hoan hỉ hơn trước.
"Vậy là ngươi không sợ chết. Rất tốt, rất tốt!" Hắn gật đầu, "Không biết người có sợ bị cưỡng gian không!"
Hắn cố ý kéo dài thanh âm, nghe thê lương khàn khàn.
Tất nhiên Lưu Sương có sợ, nàng không phải chưa từng nghe qua những lời đồn đại về hái hoa tặc. Chỉ có điều, Lưu Sương đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, theo lý thuyết, người có cái cằm trắng nõn tuyệt đẹp kèm theo đôi môi đỏ mọng như vậy, không thể có âm thanh khàn khàn của người già.
Thanh âm này nhất định là giả vờ, như vậy người này tất là người quen. Lưu Sương thật sự không thể nghĩ ra, trong số những người nàng biết, kẻ nào lại cơm no bò cưỡi đến mức bày trò này để dọa nàng.
Nàng nhìn hắc y nhân một lượt nữa, đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn đến chân hắn, chính xác hơn là nhìn đến giầy của hắn.
Chân hắn đi một đôi giày gấm rất đẹp, nhìn rất quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Linh quang trong đầu chợt lóe, Lưu Sương biết hắn là ai rồi. Bởi vì, ngày ấy nàng gặp hắn trong cung, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đôi giầy như vậy, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.
Đúng rồi, cũng chỉ có hắn, mới có thể càn quấy như vậy.
Cũng chỉ có hắn, mới cơm no bò cưỡi đến như vậy.
Bách Lý Băng đương nhiên không ngờ rằng Lưu Sương đoán được thân phận của hắn nhanh như vậy, cố tình bước tới chầm chậm để ra vẻ bí hiểm, như thể muốn bóp chết trái tim con mồi bằng từng bước chân. Đôi tay thon dài cân xứng, vươn ra từ trong ống tay áo đen như mực, da tay trắng nõn, thật xứng là tay của một kẻ luôn sống trong sung sướng.
Đôi tay vẫn đùa bỡn với đoản kiếm, liên tục xoay kiếm, hàn khí dọa người.
Lưu Sương đứng ở nơi đó, không hề lui về phía sau, khóe môi mỉm cười nhìn hắn vui đùa.
Bách Lý Băng chứng kiến Lưu Sương đến cả cưỡng gian cũng không sợ, cảm thấy hết thú vị rồi, đoản kiếm trong tay đột nhiên giương lên, đâm thẳng về phía Lưu Sương.
Đoản kiếm đương nhiên đâm vào tường, vấn đề ở chỗ, người hắn rất chuẩn xác nhào lên người Lưu Sương.
Lực đạo vừa đủ, đẩy Lưu Sương đến bên tường, nhưng không làm đau nàng. Tay trái ôm lấy eo nhỏ của Lưu Sương, tay phải cuốn lấy cổ Lưu Sương, đôi môi rất đẹp cúi xuống hôn môi Lưu Sương, giống như một trò đùa, nhẹ nhàng chạm qua.
Lưu Sương không ngờ người hắn lao đến nhanh như ám khí, càng không nghĩ tới hắn lại hôn nàng.
Trong lòng thật sự là cực kỳ ảo não, đây chắc là phương thức hắn vẫn dùng để khinh bạc nữ tử trong truyền thuyết đi. Chỉ có điều, dù như thế nào cũng không nghĩ rằng hắn sẽ khinh bạc nàng, nàng mặc dù là vương phi bị ruồng bỏ, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là hoàng tẩu của hắn. Tiểu Ma vương này, thật sự là hồ đồ quá đáng.
Được rồi, nếu biết hắn là ai rồi, coi như là bị tiểu hài tử xấu xa hôn một cái, không sao cả. Nhưng nàng tuyệt đối không thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, vẫn phải giáo huấn hắn một chút
Lưu Sương oán hận xoa xoa môi, đột nhiên vươn tay lên, tát hắn một cái.
Khoảng cách quá gần, Bách Lý Băng căn bản là không có khả năng né tránh.
Cái tát vang dội lên trong con hẻm u ám. Một cái tát không chút lưu tình.
Bách Lý Băng hoàn toàn ngây dại, từ lúc hắn chào đời, đây là lần đầu tiên bị đánh, cảm giác khó mà có thể nói thành lời một cách rõ ràng. Rốt cục cũng có một nữ tử dám đánh hắn, hắn nên hưng phấn hay là đau khổ đây!
Suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm giác được có lẽ là nên hưng phấn, dù sao, ngay cả mẫu hậu cũng chưa từng đánh hắn!
Tát cũng tát rồi, nụ hôn vừa rồi chẳng qua chỉ là môi chạm môi thôi, nhưng Bách Lý Băng lại có cảm giác nghiện. Cái tát này chẳng thể làm hắn lui bước, cúi xuống định hôn tiếp. Chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hồng Ngẫu, "Tiểu tặc, ngươi muốn làm gì, không được khi dễ tiểu thư nhà ta!"
Bách Lý Băng không khỏi thất vọng mà thở dài, mũi chân đạp vào tường, thân thể đột nhiên bật lên, biến mất qua bức tường cao.
Hồng Ngẫu nổi giận đùng đùng lao đến, mắt thấy hắc y nhân biến mất đằng sau bức tường, muốn đuổi theo, Lưu Sương quát khẽ: "Hồng Ngẫu ! Đừng đuổi theo!"
"Tiểu thư, người không sao chứ? Tặc nhân đó không làm gì người chứ? Ta nhìn thấy hắn hình như định ... định làm chuyện thất lễ với người." Hồng Ngẫu xoay người lo lắng hỏi.
Lưu Sương lắc đầu, thản nhiên nói: "Không có việc gì, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ khiến ta sợ một chút thôi."
"Ai nha!" Hồng Ngẫu nhìn tới đoản kiếm cắm ở trên tường, sợ đến hét rầm lên, "Tặc nhân đáng chết, dám cầm đoản kiếm đâm người. Tiểu thư, người không bị thương chứ?"
"Ta không có việc gì!" Lưu Sương thản nhiên sửa sang lại quần áo.
Hồng Ngẫu cầm lấy chuôi kiếm, rút vài cái, không thể làm cho kiếm di động chút nào. Lầm bầm nói: "Tặc nhân đáng chết, lực đạo không nhỏ chút nào. Tiểu thư, tại sao người lại ra đây một mình, cũng không nói một tiếng với ai!" Hồng Ngẫu oán giận nói.
Lưu Sương thản nhiên liếc nàng một cái, nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là công phu mèo quào, có dẫn theo ngươi cũng vô dụng."
Mặc dù võ công Hồng Ngẫu không cao lắm, nhưng công phu của nàng đều là do Đoạn Khinh Ngân dạy, hi vọng khi cần thiết có thể bảo vệ Lưu Sương, lúc này Lưu Sương miệt thị võ công của nàng, rất là tức giận.
Hồng Ngẫu cắn răng nói: "Tiểu thư, người đừng xem thường công phu của Hồng Ngẫu, nếu để tặc nhân kia gặp ta, ta không đánh hắn nhừ tử thì không tên là Hồng Ngẫu nữa!"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một vật bay cái vù từ bên tường ra, nện lên môi của Hồng Ngẫu.
Hồng Ngẫu nhất thời ngậm miệng, cúi đầu nhìn, hóa ra là một đóa hồng rất đẹp, gai của hoa hồng rạch một đường trên môi Hồng Ngẫu, có giọt máu từ từ rơi xuống.
"Tiểu tặc, ngươi đừng hòng chạy trốn!" Hồng Ngẫu nhảy dựng lên bức tường, bên kia bức tường là một cái sân, im ắng, không có bất cứ bóng người nào.
Hồng Ngẫu hổn hển nhảy xuống, rất là chật vật.
Lưu Sương thật sự là dở khóc dở cười, xem bộ dạng của Hồng Ngẫu, kẻ bị nàng mắng có vẻ như chính là nàng vậy.
Bách Lý Băng kia, thật sự là một tiểu hài tử xấu xa vô phép vô tắc.