Thiên Cổ Long
Một đường bịmang đi, Huy Tân luôn nhắm mắt cảngười vô lực như đã thật sự buôn xuôi phó mạng cho trời. Nhưng nếu có thểnhìn vào khu vực giữa đan điền sẽ thấy hắn đang dùng hết sức bình sinh mà tập chung vận hành Vô Yên Thuỷ từng chút từng chút một thanh tẩy cơ thểlại.
Vô Yên Thuỷ chỉvừa mới được Huy Tân bắt đầu ngưng luyện cách đây không lâu, nên hiệu quảtẩy độc vẫn chưa được như ý muốn. Dù có là như vậy đi nữa trong lúc cấp bách này hắn đích thực không còn có sự lựa chọn nào khác ngoài việc cắn răng tiếp tục kiên trì khử độc.
Nếu cứtheo tiến độ ch
ậm chạp như hiện tại thì phải mất vài giờđồng hồ nữa, Vô Yên Thuỷ mới hấp thu hết chất độc trong người. Nhưng cái Huy Tân cần lại chỉlà đảthông một đường kinh mạnh nhỏ đểcó thểv
ận chuyển một chút linh lực đánh thức hai đại xà Thục và Hán giúp hắn thoát nguy.
Rắn cũng thuộc về một loại yêu quái lưỡng cư dù dưới nước hay trên bờcũng không ảnh hưởng gì đến di chuyển hay hành động, nên đểbọn chúng đi ngăn cản con bạch tuộc này hẳn là mười phần nắm chắc.
Chỉsợ bày đàn của con quái mực này ở cách đây không xa, một khi bịlọt vào vòng vây thì chỉcó thểtrách mệnh hắn quá đen, số kiếp phải làm mồi cho lũ quái v
ật dưới biển sâu này.
Huy Tân đang chìm đắm trong những suy tưởng của mình thì chợt phộc một tiếng, cái tua cuốn quanh người hắn bất ngờbắn ra vô số tuyến dịch đen tiếp tục thẩm thấu vào cơ thểvà kinh mạch rồi tê liệt những vùng vừa mới được Vô Yên Thuỷ đã thông.
Tình hình ngày một càng xấu đi, chốc chốc cứkhoảng nữa tiếng con mực lại tiết ra một lượng độc mới đi vào huyết dịch toàn thân Huy Tân. Cho dù ở trong hoàn cảnh th
ập tử nhất sinh như v
ậy ý chí hắn v
ẫn kiên vững cố gắng tranh giành từng giây một bám chặc lấy tia hy vọng cuối cùng này.
Thoáng cái thời gian đã trôi qua được nữa ngày, lúc này Huy Tân không còn nhớ được là mình đã bao lần khử độc và rồi bịtrúng độc. Cái vòng l
ẫn qu
ẫn đó cứlặp đi lặp lại như không bao giờkết thúc.
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Huy Tân càng lúc càng rõ ràng, phản phất hắn đã không còn cách hang ổ của con quái mực này bao xa. Dù tinh thần hắn có làm bằng thép được đúc luyện qua bao thử thách gian khổ của đại hình thì bây giờcũng đang tiến tới bờvực bịtan rã rồi sụp đổ hoàn toàn.
Ngay khi con quái mực sắp sửa tiến vào khu vực lãnh thổ của nó thì một chiếc thuyền đen tuyền thình lình xuất hiện như một con quái v
ật khổng lồ cản đường lại, người trên thuyền không nói một tiếng nào đã bắt đầu phát động tấn công.
Một đạo sáng trắng lạnh xạra từ đầu thuyền, luồn sáng đi tới đâu nước biển xung quanh liền đông cứng lại tới đó. Con bạch tuộc chưa kịp làm gì đã bịdính đòn ám toán, cảngười bịđóng thành băng, bắt đầu từ đầu rồi lan dần sang mười tám tua xung quanh.
Sau lớp băng dày trong suốt, cặp mắt mực to của nó khẽ đảo ánh ra một tia gi
ận dữ. Băng chưa kịp lan truyền tới xúc tu chỗ Huy Tân bịgiam cầm thì đã bịmột đợt xung động do thân thểquái mực chấn ra phá tan.
Thấy công kích của mình không hiệu quả, Mộc Vân Anh lấy làm tiếc h
ận chuẩn bịbồi thêm một chiêu nữa, thì đầu thuyền đã bịba cái đuôi tím đen của con bạch tuộc cuốn lấy lắc lư như sắp bịxé nát ra từng mảnh.
Thấy thế bờmôi mọng chợt nhít lên thành một nụ cười, Mộc Vân Anh thay đổi ý định, hai tay vội làm phép kích hoạt con thuyền xé nước bắn đi về phía trước. Chưa hết nàng lại dụng pháp bảo cây trâm cài tóc phóng ra luồng băng lạnh như trước, kết băng nối ba cái xúc tua và con thuyền lại làm một.
Con thuyền càng lúc càng bơi cao lên trên, chẳng mấy chốc sẽ lôi cảcon mực khổng lồ ra khỏi nước.
Như biết tình hình đang bất lợi cho mình, quái mực phân vân không biết có nên cắt bỏ ba cái tua yêu quí đang bịđóng băng đi đểtự cứu lấy mình.
Đúng lúc nó đang cắn răng đưa ra quyết định hy sinh đau đớn thì đột xuất có hai con bạch tuộc khổng lồ khác vương vô số cái tua to dài lên kéo con thuyền xuống nước trở lại.
Tiếng răng rắc của kim loại như tiếng khóc của con thuyền không ngừng vang lên. Bịba con quái v
ật hợp lực xiếc chặc lấy cảcon thuyền chẳng bao lâu đã bịuống cong biến dạng, nhưng v
ẫn chưa hoàn toàn bịtan vở.
Thế cờbất ngờbịđảo lộn, Mộc Vân Anh răng cắn chặc môi đến b
ật máu thầm nói. ‘Hết cách chỉtrông chờvào bảo v
ật cuối cùng này’
Nghĩđoạn nàng cầm lấy chiếc chuông lung linh, xoè tay như hoa nở nâng nó lên. Chuông tự mình bay cao lên rồi hoá lớn vang vọng ra từng vòng âm hưởng trầm bổng đánh vào linh hồn ba con quái v
ật.
Dù chuông lung linh không thểkhiến chúng nổi điên quay qua cắn giết l
ẫn nhau như Mộc Vân Anh muốn, nhưng hành động của đám quái mực bịảnh hưởng trì chệ lại rất nhiều.
D
ẫu chỉtranh thủ được một chút thời gian ngắn nhưng v
ậy thì hẳn cũng đã đủ, một vài đường mạch của tr
ận pháp trên thuyền đã bịphá hỏng, nên chuyện dựa vào nó đểchạy thoát khỏi đây chỉlà suy tưởng viễn vong.
Mộc Vân Anh không phân vân liền nhảy ra ngoài bỏ nó lại tranh thủ lúc ba con quái mực v
ẫn bịthôi niên mà đi cứu Huy Tân ra. Một khi hai người rời khỏi đây sẽ l
ập tức đạp phi kiếm bay lên cao, nếu đã ra khỏi được mặt nước thì lũ yêu quái này chẳng có gì phải đáng sợ. Mộc Vân Anh cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy Huy Tân v
ẫn toàn vẹn chưa bịthương tích gì nặng, đang muốn đưa tay kéo hắn ra thì gót chân nàng bổng bịmột cái xúc tua cuốn chắc lấy lôi đi. Do ở trong nước nên tiếng la hoảng đứt quãng của nàng được truyền đi như có như không.
Một con quái mực lớn nhất trong cảba đã thức tỉnh sớm trước, nắm lấy gót chân mà dốc ngược xuống đung qua đung lại trước mặt. Không biết nó nghĩgì mà liền đã há miệng quăng con mồi trực tiếp nuốt chửng vào bụng.
Ngay thời khắc này, không hiểu là do âm thanh cầu cứu của Mộc Vân Anh hay Huy Tân đã thành công giải độc, chỉthấy hai mắt hắn vốn đang nhắm nghiền giờđã mở ra băng lãnh nhìn con yêu quái trước mặt.
Theo xát sau đó là hai cái bóng đen phá nát xúc tua đang cuốn lấy Huy Tân mà lao ra ngoài, vừa kịp lúc chuôi tọt vào cái miệng của con bạch tuộc kia trước Mộc Vân Anh.
Con quái mực chưa hiểu mình vừa ăn phải cái gì thì bụp một tiếng như âm thanh bong bóng nổ dưới nước, cái đầu của nó đã bịhai con rắn cắn phá từ bên trong ra.
Máu me, thịt nát, tương não vương vãi khắp nơi Mộc Vân Anh nhìn mà lởm cảcổ cảđời nhất định không bao giờmuốn ăn thịt mực.
Hai con bạch tuộc còn lại thấy đồng tộc của mình bịthảm hại như v
ậy, đầu óc liền thanh tỉnh lại phá bỏ thu
ật thôi niên của chiết chung linh. Nhưng chúng chưa kịp tổ chức phản công đã bịhai đại xà phóng tới không ngừng cắn xé.
Mộc Vân Anh vừa khóc vừa cười bơi lại ôm trầm lấy người Huy Tân. Hắn yếu ớt cười nói. “Nào, đợi thoát khỏi chỗ này rồi muội muốn làm gì huynh cũng được. Huynh thề là sẽ không chống cự, hoàn toàn dâng hiến.”
“Hic… Đồ bại hoại!”
Bên kia vì trước đây Thục xà và Hán xà đã là yếu thú cấp 4 dù nay bịgiáng cấp nhưng cơ thểv
ẫn còn mạnh mẽ như xưa, nên không mất bao lâu đã chia nhau nuốt hai con mực đen kia vào bụng.
Hán xà dùng ánh mắt đang hưởng thụ nói với vợ mình. "Đã lâu không được chén một bữa ra trò như thế này rồi nhỉ, thịt mực cũng béo tốt rất giàu linh khí!"
Nó đang lim dim cảm nh
ận linh lực trong người thì hai mắt mở trừng ra cẩn th
ận nhìn về phía trước. Thục xà tựa như cũng đã phát hiện ra có điều dịthường con mắt láo lia không ngừng đánh giá mọi thứxung quanh.
Trước đây Huy Tân thường là người cảm nh
ận ra nguy hiểm đầu tiên, nhưng từ lúc thần niệm bịphế thì Mộc Vân Anh là người có tinh thần lực cao nhất thứhai ở đây.
Quảnhiên không lâu sau nàng đã phát giác có một bày quái mực đang bơi về hướng này, nàng vội ra hiệu với Huy Tân cùng hai đại xà quay đầu bỏ chạy.
Hán xà chỉvừa kịp nhìn thấy loáng thoáng vài trăm cái bóng mờđang tiến về phía này thì cơ thểđã tự bơi vòng lại trở Huy Tân lao lên mặt nước.
Nó cảm nh
ận được Thục xà cũng đang mang Mộc Vân Anh trên lưng theo xát ngay phía sau thì yên tâm, liền tự chủ động tăng tốc bơi nhanh đi.
Thấy thế Huy Tân thầm thở dài. 'Nói cho cùng thì khế ước cũng có điểm yếu, đó là không thểhoàn toàn phát huy ra được hết sức mạnh tìm ẩn của linh thú khi đối chiến. Trừ khi linh thú cam tâm chịu vì chủ nhân mà xảmình chiến đấu. Như lúc này, vì có nguy hiểm sau lưng nên hai đại xà mới phải dùng hết lực mà phóng nhanh đi, chứbình thường mình không có cách nào khiến chúng đạt được tốc độ như thế này được.'
Huy Tân còn đang ng
ẫm nghĩthì cảbọn đã an toàn thoát ra khỏi mặt nước bay vút lên tầng mây trắng.
Khi đã không còn nguy hiểm Huy Tân mới gọi hai xà về lại trong ống tay áo của mình, rồi cùng Mộc Vân Anh đạp kiếm phi đi.
Từ đó về sau hai người liên tục gặp phải thiên tai gió xoáy cùng bảo lốc, thuỷ quái luôn đuổi theo xát phía sau, ngày qua ngày thuỷ quái cường đại cũng đã bắt đầu xuất hiện. Huy Tân và Mộc Vân Anh một đường chạy chốn không giám có chút ch
ậm chạp nào.
Đến t
ận hai tuần sau khi hai người họ vừa vượt qua khỏi vùng nước xoáy mêng mong, như một cái hàng rào chắn do thiên nhiên tạo thành, thì mới an toàn tiến vào khu vực trung tâm thần bí nhất của Xích Viêm tử vực. Không khí nơi này ngày một càng lạnh hơn, thỉnh thoảng còn bắt gặp vài tảng băng to lớn như một hòn đảo trôi lơ lững trên mặt nước.
“Huynh có chắc chúng mình sẽ tìm được lối thoát ở trong một chốn như vầy?” Mộc Vân Anh sau khi vừa xem lại bản đồ trong ngọc giãn một lần nữa, liếc mắt nghi ngờnhìn hắn hỏi.
“Không, nhưng chúng mình cũng không còn đường khác đểmà lựa chọn.” Huy Tân nhíu mày lắc đầu nói rồi d
ẫn đầu đặt chân bước lên hòn đảo băng nguyên đầy âm phong.
Hoàng cảnh nơi đây như đang ở trong một xa mạc tuyết, ngoài cái nhiệt độ lạnh chết người ra thì không còn gì khác. Đừng nói thực động v
ật hay sông núi gì, ngay cảáng sáng trên bầu trời vô cùng yếu ớt không thểnào chiếu xuyên tới mặt đất. Cứnhư họ đã rời bỏ thế giới sự sống đểđi vào một địa ngục đầy r
ẫy chết chóc.
Nhưng điều nguy hiểm nhất lại đến từ vô hình cấm chế của nơi đây không ngừng cầm cố pháp lực, tu sĩbước vào nơi đây pháp lực cũng như cương khí nội thể, sẽ bịmột lực lượng thần bí áp chế mất hết thông linh không khác gì phàm nhân. Người có tu vi hoặc thân thểcàng mạnh thì lại càng phải chịu lực lượng cổ xửa của nơi đây áp chế càng cao, ngược lại có tu vi thấp như Huy Tân thì lại dễ chịu hơn nhiều vì áp lực hắn phải gánh lấy không bằng một phần ngàn của Mộc Vân Anh có tu vi Nguyên Anh kỳ.
Càng đi sâu vào trong bầu trời càng trở nên âm u, đến nổi xoè bàn tay ra cũng không thấy được năm ngón. Gió thì mỗi lúc một mạnh và lạnh xiếc, đau như đao cắt mặt. Độ ẩm trong không khí hầu như không có, môi Huy Tân bắt đầu xuất hiện khô đét nức nẽ.
Đi được hai ngày liền Mộc Vân Anh đã có dấu hiệu suy kiệt, thân thểnàng không bằng hắn nên một khí mất đi sự bảo vệ của linh lực liền như người thường khó mà tự mình vượt qua mảnh băng nguyên bao la này được.
Kình phong tạc đến Huy Tân có cảm giác mình chỉnhư chiếc lá mỏng, có thểbịcuốn bay đi mất bất cứlúc nào. Nhìn nàng càng lúc càng không ổn, hắn bèn đểnàng nằm trên lưng mình mà cõng đi. Dù như v
ậy tốc độ sẽ bịgiãm hẳn xuống nhưng lại không e ngại sẽ bịgió cuốn bay đi nữa.
Ba ngày sau, Huy Tân v
ẫn tiếp tục cõng nàng bước từng bước nặng nề một ngược dòng bão hàn phong mà đi về phía trước. Do qua bao năm tháng bịđao phong bào mòn, mặt băng nơi này trở nên bóng loáng vô cùng trơn trượt khiến hắn phải ch
ật v
ật nghiêng ngảmấy lần.
Từ lúc tiếng vào xa mạc tuyết đến nay đã một tuần, lần đâu tiên Huy Tân thấy được một chút ánh sáng giữa đêm tối phát ra từ ở cuối đường chân trời. Hắn như được tiếp thêm sức mạnh bước chân vững trải hướng về nơi ánh sáng phát ra mà đi.
Lại đi thêm được ba ngày đường nữa, lúc này Huy Tân đã có thểlờmờhình dung ra được phía trước mắt là một ngọn núi cao chót vót. Ở trên đỉnh của nó chứa một nguồn năng lượng khổng lồ không ngừng toảhào quang vạn trượng ra xung quanh.
Núi đã thấy ngay trước mắt, nhưng Huy Tân cứđi mãi đi mãi v
ẫn không tới gần hơn được chút nào. Hắn bắt đầu hoài nghi có phải tất cảchỉlà do ảo tưởng của chính mình tự dựng nên.
Đầu óc Huy Tân như bịcái lạnh tê cứng lại, trảsuy sét được thêm gì nhiều, không hiểu sao vào lúc này từng hình ảnh của người thân quen lại lần lượt hiện ra trước mắt hắn. Làm con tim đang lạnh cóng bổng cháy rừng rực nhớ lại được nhiệm vụ của hắn, trọng trách nặng nề, rồi nhớ lại nụ cười ngọt ngào ấy, ánh mắt mong mõi ngày đêm đó.
Đôi mắt hắn đang mệt mõi rã rời sắp nhắm típ lại chợt sáng bừng cảlên, hướng nhìn đỉnh núi băng đằng xa cắn môi khô b
ật máu kiên định tiếp tục lên đường.
Đến t
ận năm ngày sau, Huy Tân mới nhết nhác lê lết đến được dưới chân núi. Do có sường núi đã che chắn lại phấn lớn âm phong trên cao và một phần cũng là nhờsức nóng toảra từ bên trong đỉnh núi. Nên không khí nơi này đã dễ hít thở hơn trước rất nhiều.
Khi đến gần Huy Tân phát hiện vách núi này toàn thân đen như mực được làm từ một loại cổ thạch cứng rắn hiếm có nào đó mà đến ngay cảhắn cũng không nh
ận ra.
Sau khi đặt Mộc Vân Anh vào một chỗ an toàn khuất gió, Huy Tân vừa ngồi bệt xuống đất gần đó liền ngũ thiếp ngay đi.
Mãi ba ngày sau mới có dấu hiệu hồi tỉnh, hắn vội vàng cẩn th
ận chăm sóc cho Mộc Vân Anh, cở thểnàng bắt đầu có dấu hiệu bịnhiễm hàn khí phải tìm cách nhanh chóng thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này, bằng không thất khó mà nói nàng có thểchống chịu được bao lâu nữa.
Nhìn vách núi trước mặt, Huy Tân cắn răng lấy dây và kiếm đã được mang theo trên người từ đầu ra buộc lại với nhau thành một dây neo dùng đểleo tường, đầu dây còn lại thì buộc vào thân mình.
Đang chuẩn bịphóng kiếm leo lên thì hắn vô tình liếc thấy một bộ xương trắng khô nằm phơi giữa những gò đá lỏm chỏm cách đó không xa.
Hiếu kì, Huy Tân tạm dừng lại đi qua quan sát một chút. Người này toàn thân là vết đ
ập vỡ th
ậm chí có chỗ xương bịđánh nát thành bột cốt trắng, tựa như y đã bịté ngã từ trên đỉnh núi xuống v
ậy. Ngay chỗ tay phải người chết còn có đeo một vòng trữv
ật trông như ngọc thạch được khắc trạm vô cùng tinh tế. Không suy nghĩnhiều, hắn liền cuối người cầm lấy cho vào túi rồi quay người bỏ đi.
Về đến vách núi hắc thạch, Huy Tân liền hì hục bám vào khẽ đá mà trèo lên. Dù mặt đá không có băng tuyết hay rông riêu trơn trượt, nhưng lại lạnh cóng cảtay. Không bao lâu tất cảngón tay hắn đã tê dại mất cảm giác như chúng nó không còn thuộc về cơ thểnày nữa.
Khi lên tới một độ cao nhất định, hắn bèn lấy thanh kiếm đã buộc dây trước phóng lên cao cắm xâu vào sường núi đểlàm dây cột an toàn. Dùng tay giực giực kiểm tra một chút rồi hắn mới yên tâm tiếp tục theo mép đá mà trèo lên.
Đang leo chóc chóc Huy Tân lại cuối nhìn xuống như đang tìm kiếm v
ật gì đó rất quang trọng. Cứv
ậy cho đến lúc lên tới được nữa đường, hắn lắc đầu bỏ cuộc không nhìn xuống nữa, miệng thì lầm bầm chửi rủa chỉvì không tìm thấy được thêm bộ sương nào như đã tưởng tượng.
Quay đầu nhìn xuống lần cuối sát định không có bỏ sót gì, Huy Tân đưa tay rút cây kiếm đang gim vào đá c
ận đó rồi lại phóng nó lên cao. Lặp đi lặp lại như v
ậy được thêm một hai lần thì hắn phát hiện cơ thểbổng chở nên nặng trịch hơn trước gấp bội.
Mới đầu Huy Tân cứnghĩđó là do quá mệt mõi nên mới sinh ra ảo tưởng, nhưng càng lên cao cảm giác này càng trở nên mãnh liệt. Tựa như có một khối đá lớn mỗi lúc càng thêm nặng đang đè trên đầu vai.
Ra sức hít lấy hơi, Huy Tân cực lực dùng ngón tay như mốc câu chim ưng bám lấy mặt đá cổ thạch mà từ từ bò lên. Nhưng cứtheo tình hình như v
ậy đi lên không qua bao lâu áp lực đã nhanh vượt sức giới hạn chịu đựng cơ thểcủa hắn rồi.
Giờthì Huy Tân mới hiểu vì sao từ xưa tới nay chưa có nhân yêu nào đi vào Xích Viêm tử vực mà có thểthoát ra ngoài được. Ngay ở vòng xa mạc ngoài cùng đã là th
ập tử nhất sinh. Yêu thú cho dù chỉcần không dụng đến linh lực thì có thểsống an nhàn nhưng lại phải chịu sự giam cầm bởi các giới tuyến và yêu hoảlinh thủ.
Còn tu sĩđa phần sẽ bịmiễu sát ngay sau khi gặp phải bày tay yêu hoảlinh khí. Số ít vì cơ duyên sảo hợp nào đó mà nh
ận biết được cách thức hoạt động của bàn tay yêu hoảlinh khí nên có thểkéo dài sinh mạng mình thêm được một chút. Tuy v
ậy do không có linh lực trợ giúp ở một nơi hoang dã thiếu thốn tài nguyên này, họ sớm muộn gì cũng sẽ biến thành mồi ngon cho lũ yêu quái của xa mạc như tên tiền bối ma đạo kia.
Kế đến dù cho là tu sĩluyện thểcó thần thông cao cường may mắn chốn thoát ra khu vực xa mạc bên ngoài thì lại gặp phải thiên tai cùng thuỷ quái ở vùng hải dương.
Chỉcó người kiêm tu cảpháp l
ẫn thểnhư hắn mới may mắn đến được vùng đất trung tâm này. Nhưng đến đây người tu vi càng lợi hại thì lại càng phải ngách chịu lực lượng huyền bí áp chế, Huy Tân có cảm giác nếu một khi các vịcao nhân Phân Thần th
ậm chí Chân Thần hoặc tồn tại cao tầng hơn, một khi bước vào nơi này l
ập tức sẽ phải chịu đựng một áp lực vô cùng khủng bố, đến nổi khiến cho linh lực nội thểtự bạo chết ngay tức khắc.
Lúc này đang ở giữa sường núi, Huy Tân rút kiếm cầm chặc trong tay rồi dùng hết lực đâm nó xuyên suốt t
ận đến cán vào tảng thạch đen cứng trước mặt.
Sau khi điều chỉnh tâm tình lại, hắn mới phi mình đạp lên cán kiếm búng người bay lộn nhào ngược một vòng ôm chặc lấy một chỏm đá mọc đâm thẳng ra ngoài cảba mét. Nếu nhìn từ dưới sẽ thấy chỏm đá này được nhô lên chênh lệch hẳn ra so với chỗ khác, người thường căn bản không thểleo qua được khúc này.
Huy Tân ngồi phịch lên trên chỏm đá lưng dựa vào vách núi thở hồng hộc. Khi lấy lại được chút hơi sức hắn nắm dây cẩn th
ận giựt kiếm ra khỏi chỗ cũ, nhưng cho dù Huy Tân có cố làm cách gì đi nữa cũng không thểlay động cây kiếm dù chỉmột chút, tựa như nó đã biến thành một phần của quảnúi này rồi v
ậy.
Huy Tân đành cởi phắt dây đang buộc quanh người mình ra. Từ đây lên trên phải cẩn th
ận gấp bội lúc trước, chỉcần hắn có một sai lầm nhỏ hắn sẽ phải trảbằng chính mạng sống của mình.
Trên đây không gió không trăng, ngoài đống tảng đá đen này ra thì chỉcòn những luồng áng sáng với đủ các loại màu sặc sỡ như ảo như mộng không ngừng tỏa ra trên đầu. Ngước nhìn lên Huy Tân cứtưởng chỉcần vương tay ra là có thểchạm tới tầng trời đưa hắn đến một chốn thần tiên nào đó.
Lắc đầu tự chấn tỉnh mình lại một chút rồi cúi nhìn bóng đen phía dưới. GiờHuy Tân đã không còn sự lựa chọn nào khác, đường lui đã hoàn toàn bịcắt, chỉcó tiếp tục trèo lên tới đỉnh mới có cơ hội sống sót.
Khi sinh mạng bịđẩy đến bước đường cùng trước lằn ranh sinh tử, Huy Tân dần đang đột phá giới hạn của bản thân mình.
Trong vùng đan điền, tất cảlinh lực bịlực lượng thần bí nơi đây áp chế đang tự thiêu đốt chính mình, rồi bịbiến thành sinh lực dồi dào thẩm thấu vào từng tế bào một trong cơ thểvà bồi dưỡng chúng.
Huy Tân không hề hay biến những thay đổi trong người mình, vì hắn đang rơi vào một trạng thái kì diệu. Trong đầu hắn lúc này chỉnghĩđến việc làm sao leo lên đỉnh ngoài ra không còn tạp niệm nào khác, đó là một sự t
ập trung trung cực cao độ.
Người thường cũng có thểtiến nh
ập vào trạng thái này khi ngũ sâu dưới bề mặt của tìm thức. Ý thức họ khi đó đã chìm lặng xuống tới tầng đáy của vô thức, cơ thểvà hành động hoàn toàn bịtìm thức khống chế. Huy Tân như người mộng du làm ra hàng loạt các động tác dịthường có lúc như người nhện, có lúc như con tắc kè không ngừng leo lên cao.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Huy Tân tỉnh lại thì đã thấy mình đứng trên đỉnh núi. Nghĩlại thì không tài nào nhớ được mình đã làm cách nào mà vượt qua vô số hiểm trở, những khe núi đá lớn, nhìn như thểnhảy qua nó mà còn sống chỉlà điều không tưởng.
Nhưng bản thân Huy Tân v
ẫn đang lành lặng đứng đây, điều đó chứng minh là hắn th
ật sự đã thành công, đã lên được tới đỉnh. Chưa kịp vui mừnh thì cơ thểhắn đột ngột ngã lăng ra đất, mí mắt nặng trĩu không chống lại được cơn buồn ngũ khũng khiếp đang chiếm lấy tâm chí.
Huy Tân ngũ li bì không biết ngày đêm, khi lừ đừng tỉnh d
ậy mở mắt ra thì chỉthấy trước mặt là một sọ đầu khổng lồ. Người kiên cường như hắn cũng phải bịdoạcho gần tè ra quần.
Phía sau cái đầu còn cảmột bộ khung xương hoá thạch trắng phiếu, nếu nó đứng thẳng lên thì có to bằng cảtoà nhà trăm tầng. Đây là một bộ hài cốt của một loài cổ thú nào đó đã toạhóa từ rất lâu trước đây, mà Huy Tân không nh
ận ra được.
Dựa vào những cái cốt gai nhọn mọc dày đặc trên lưng thì có thểđoán nó thuộc huyết thống của loài rồng có bốn chân và hai cánh nào đó. Ngoài ra thì không tìm hiểu được gì thêm.
Những luồng linh quang lúc trước Huy Tân thấy chính là do vô số những thanh kiếm to lớn trong suốt long lanh đang cắm gim chằng chịt trên bộ hài cốt này phát ra. Nếu đểý kĩsẽ thấy tất cảthanh kiếm bằng ánh sáng này được sắp sếp theo một đồ hình có tr
ật tự huyền bí nào đó.
Đang mãi mê suy tư thì Huy Tân gi
ật mình phát hiện, từ bao giờtrong hai hốc mắt của cái đầu lâu khổng lồ có hai điểm sáng đỏ hơn máu, như hai con mắt đang thầm lặng dõi theo nhất cử nhất động của hắn.
Chuyện lạtrên đời này xảy ra nhiều không đếm xuể, nhưng hắn chưa bao giờnghe có việc người chết sống lại, rồi biết mở mắt mà nhìn chằm chằm vào người sống cả. Đây chính là phản quy lu
ật, chuyện không thểxảy ra.
Tất cảsự v
ật sự việc diễn ra xung quanh chúng ta đều tuân theo một quy lu
ật nhất định, và quy lu
ật là không thểbiến đổi. Như quy lu
ật v
ận tốc nhanh nhất trong vũ trụ mà một v
ật hay năng lượng có thểđạt đến là v
ận tốc ánh sáng, thì tất cảhành tinh và sinh mạng đều phải tuân theo nó không có ngoại lệ.
“La...lại là..là mộ...một tên tiểu tử Trúc Cơ?” Một âm thanh khô khan thô ráp của người già không một dấu hiệu vang vọng lên cảngọn núi.
Một luồn long khí chi uy không biết từ đâu áp xuống khiến Huy Tân cực kỳ kinh ngạc, nhưng tâm v
ẫn luôn thầm đề phòng nên bên ngoài không tỏ ra biểu cảm gì. “Ngươi quảth
ật chưa chết?”
“Hửh, khạc khạc… Khá khen cho một tên tiểu tử yếu nhược như ngươi lại đến được nơi này.” Trong hốc mắt của cái đầu lâu của cự long có hai đóm hào quang xạra áng sáng chớp lóe lung linh nhịp nhàng theo giọng nói ồ ồ đó.
“Ngươi là chủ nhân nơi đây? Nhìn có vẻ không giống! Nhưng ngươi biết đường nào ra khỏi cái chỗ quái quỉnày không?” Mặc kệ đối phương có là thần thánh phương nào, Huy Tân v
ẫn muốn hỏi thẳng vào điểm mấu chốt nhất, tìm cách thoát khỏi Xích Viêm Tử Vực.
“Đường thì không, nhưng cách thì lại có một.” Lại là cái giọng cứng ngắc kia không chút biểu cảm.
“Đa tạ, ta đây đi trước.” Huy Tân bổng nhiên phủi áo quay đầu bỏ đi không chút tiếc nuối.
“Đứng lại, ngươi không phải muốn biết làm cách nào đểthoát khỏi nơi này sao?” Lần đầu tiên trong giọng kểcảbền trên kia đã có chút ngạc nhiên gấp rút.
Huy Tân quay người cười mĩm nói. “Đương nhiên là muốn, nhưng ngươi sẽ tự nguyện nói cho ta nghe sao? Cho dù là v
ậy đi nữa thì ta cũng sẽ không nghe.”
“Ngươi nói thử, vì sao lại cứphải như v
ậy?” Giọng nói của đầu lâu đã có chút nhẹn nhành hơn trước.
“Trên đời này làm gì có chuyện linh thạch tự trên trời rơi xuống, cái gì cũng phải có cái giá của nó. Nếu quảth
ật ngươi không chịu nói cho ta biết cách thoát ra ngoài, thì ngay từ đầu đã không nói th
ật là có cách, mà phải nói khác đi. Một khi đã nói có cách nghĩa là ngươi muốn ta hỏi ngươi là cách gì, đểrồi sau đó trao đổi điều kiện nào đó với ta. Nhưng nhìn vào tình thế của ngươi, thì dùng đầu ngón út cũng hiểu điều ngươi muốn nhất chính là được giải thoát khỏi kìm cố của tr
ận pháp. Ta không biết cái tên đã hãm hại ngươi còn sống hay đã v
ẫn lạc, nhưng ta biết chắc một điều là ta không đủ sức đểphá giải hay khống chế đại tr
ận này. Cho dù có khảnăng đó đi nữa ta cũng không giám. Biết đâu, việc đầu tiên khi ngươi thoát ra có khi chính là quay lại giáng cho ta một đòn? Bởi thế tốt nhất là không nghe gì cả, khỏi phải b
ận tâm nhiều.”
“Khạc kha kha khạc…” Cảbộ sương rồng hình như cũng hơi rung động theo từng tiếng cười khảng đặc.
“Được… Tốt lắm… kha kha… Đã lâu không gặp một tên quỷ quái như ngươi v
ậy, kểra ngươi cũng thú vịlắm đó chứ. Nhưng ngươi chỉbiết một mà không biết hai, ngươi nhìn cho kĩđi, vào tình trạng của ta thì còn có thểlàm được gì nữa? Không lẽ ngươi không biết dòng tộc của ta là gì ư?”
“Ngươi là giống loại gì thì mắc mớ gì đến ta, nhưng tình trạnh thú không ra thú quỉkhông ra quỉnày của ngươi đúng là ta không hiểu nổi.” Huy Tân vừa nói vừa vân vê cằm đi vòng quanh xem sét.
“Cũng không thểtrách được, một tên trúc cơ như ngươi thì có thểbiết được gì cơ chứ. Không ngại nói một chút cho ngươi hay, nghe rồi thì chớ có mà kinh hồn khiếp đảm, ta đây chính là cổ thú độc nhất vô nhịcủa tam tộc Thiên Cổ Long." Trong khi nói, ánh mắt cổ long không tránh khỏi lấp léo vài tia kiêu hãnh.
"Hoá ra lại là một con khủng long, sao ngươi sống dai như v
ậy? Không phải ngươi đã bịtuyệt chủng từ rất lâu rồi sao?" Huy Tân g
ậc g
ậc đầu có ý muốn nói hoá ra cũng chỉlà như v
ậy.
"Tên tiểu tử ngươi...haiz... Có lẽ nói như v
ậy cũng không sai biệt so với sự th
ật cho lắm. Cũng chỉvì ta đã bịgiam giữở đây quá lâu, nên tất cảđã trôi vào dĩvãng, vũ trụ đã không còn ai nhớ đến ta nữa. Ta bây giờchỉlà một kẻ đã bịlãnh quên" Mới đầu cổ long vô cùng gi
ận dữnhưng ngay sau đó thì vì nghĩđến chuyện gì đó lại biến thành buồn rầu chán nản nói.
"Nói thế ngươi đã bịlưu lại ở đây suốt hơn bốn trăm vạn năm (4m), bảo sao trông ngươi già như v
ậy, đến da bọc xương cũng không có. Nhắc đến mới nhớ, cổ thú bình thường cao lắm cũng chỉcó thọ nguyên vài chục vạn năm, sao ngươi lại có thểkéo dài hơi tàn lâu như v
ậy được?"
“Hửh, xem ra ngươi cũng là kẽ có kiến thức không như đám nhà quê ở đây.”
Huy Tân phẩy phẩy tay từ trối nói. “Không có gì, chỉlà ta may mắn đọc được vài cổ thư có nói về sự mất tích của Cổ Long, nên mới biết được một hai điều mà thôi. Mà hình như ngươi v
ẫn còn chưa trảlời câu hỏi của ta ah.”
QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến
Nhờconvert tiếp những truyện đang dang dở