Thái Tử Phi Thất Sủng Chương 252: Phiên ngoại — Lâm Phi

Nghe những lời này của Vệ Lan, nàng chẳng những trong lòng không thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, nàng trầm tư đang muốn tiếp tục tìm hiểu thái độ của Tử Lạc Vân đối với Vệ Lan, bỗng nhiên cách đó không xa một mỹ nam tử dung mạo tuấn tú đi đến.

Lâm Oánh Nhi vừa nhìn thấy rõ ràng người thiếu niên kia, trong mắt nhất thời hiện lên một tia tính toán, khóe môi diễm lệ nhếch lên ý cười, bỗng nhiên vươn tay kéo Vệ Lan đi về phía đó ôn nhu nói:

-“Đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Người thiếu niên kia nhìn đến Lâm Oánh Nhi cũng lộ ra nụ cười sủng nịnh nói:

-“Không có gì, hôm nay tiến cung tìm hoàng thượng làm ít chuyện, nhìn sắc trời còn sớm liền muốn tới thăm muội.”

Nói xong hắn có điểm nghi ngờ nhìn Vệ Lan đứng bên cạnh Lâm Oánh Nhi hai mắt sáng ngời hỏi:

-“Oánh nhi vị cô nương này là . . . . . . ?”

Lâm Oánh Nhi đem Vệ Lan đẩy lên phía trước, cười nói:

-“Đây là Vệ cô nương, là thị vệ bên người Lạc Vân, hôm nay mới tiến cung.”

Nói xong Lâm Oánh Nhi quay đầu nhìn Vệ Lan cười nói:

-“Muội muội, đây là đại ca ta, đại ca thường tiến cung, đối với đường đi trong cung so với ta còn quen thuộc hơn! Hay là để đại ca đưa ngươi đi thăm xung quanh một chút! Lạc Vân lúc này phỏng chừng cũng đã xong việc, ta liền không thể bồi muội rồi!”

Nói xong Lâm Oánh Nhi giống sợ hãi Vệ Lan cự tuyệt vội trừng mắt nhìn vị thiếu niên kia, không đợi Vệ Lan đáp lời liền xoay người lại nhanh chóng rời đi.

Vệ Lan nhìn theo bóng lưng Lâm Oánh Nhi đã xa dần, tuy rằng muốn cự tuyệt nhưng Lâm Oánh Nhi đã rời đi, nàng cũng không nên lại theo sau, đành phải đối người thiếu niên kia ngượng ngùng cười nói:

-“Kỳ thật ngươi không cần giúp ta, tự bản thân ta đi là được rồi!”

Vị thiếu niên kia cũng không phải ai khác, hắn chính là đại ca của Lâm Oánh Nhi – Lâm Phi.

Lâm Phi tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng cũng làm được đến chức Lễ bộ Thị lang, lòng dạ thâm sâu, giỏi dùng mưu kế. Hơn nữa làm người cũng rất tiêu sái, tuy rằng còn không có thú chính thê, nhưng bên người thị thiếp lại rất nhiều.

Đối với loại người giống như hắn thường thường lưu luyến ong bướm tìm hoa, trên người Vệ Lan lại có khí chất thanh thuần, cả người nàng đối với hắn có lực hấp dẫn trí mạng, khi hắn đầu tiên nhìn thấy nàng sau một phút sững sờ liền không rời mắt được.

Mà ánh mắt trước khi rời đi của Lâm Oánh Nhi hắn xem rất rõ ràng, liền đối Vệ Lan mỉm cười nói:

-“Vệ cô nương không cần phải khách khí, nếu Oánh nhi đã nhờ vả, tại hạ há lại không giúp đỡ cô nương?”

Vệ Lan vốn tính tình ngay thẳng, nàng gặp Lâm phi kiên trì tự nhiên cũng không tiện cự tuyệt, khóe môi mỏng nhếch lên một ý cười ngọt ngào nói:

-“Vậy Vệ Lan đa tạ công tử!”

Nhìn nụ cười thiên chân vô tà bên môi nàng, Lâm phi nháy mắt cư nhiên xem đến ngây người, kỳ thật nữ nhân ở bên cạnh hắn cũng không ít, dung mạo so với Vệ Lan còn đẹp hơn vài phần, nhưng không có ai có được khí chất thanh thuần, không nhiễm bụi trần như nàng, lập tức trong đầu Lâm Phi có ý niệm phải bằng mọi cách có được nàng.

Vệ Lan gặp Lâm Phi ngơ ngác nhìn mình không khỏi trong lòng có điểm không vui, bất quá cũng không có tức giận mà chỉ không hề để ý tới Lâm Phi, một mạch đi thẳng về phía trước.

Lâm phi sau khi Vệ Lan rời đi, thế này mới phục hồi tinh thần, hắn vội bước nhanh đuổi theo cười nói:

-“Vệ Lan cô nương, nghe Oánh nhi nói ngươi là thị vệ bên người thái tử gia?”

Vệ Lan cũng không muốn cùng Lâm Phi tiếp xúc quá nhiều liền vô tình cười cười nói cho có lệ:

-“Đúng, ta vâng lệnh sư phó vào cung bảo hộ thái tử gia.”

Lâm Phi nghe xong có điểm nghi hoặc nói:

-“Sư phó? Vệ Lan cô nương có phải là . . . . . . . ?”

Vệ Lan không muốn nhiều lời với hắn liền cười dời đi đề tài, chỉ vào tòa cung điện phía trước hỏi:

-“Một tòa cung điện ở địa phương như thế này?”

Lâm Phi nhìn theo bàn tay Vệ Lan chỉ không khuôn mặt tuấn tú hơi đổi, sau đó nói:

-“Là phượng hoàng cung.”

-“Phượng Hoàng cung? Đây chẳng phải là nơi ở của hoàng hậu nương nương sao?

Lâm Phi nhìn chung quanh một chút thấy không có người, thế này mới đè thấp thanh âm nói:

-“Vệ Lan cô nương, về sau trước mặt người ngoài trăm ngàn lần đừng nói như vậy.”

Vệ Lan có điểm nghi ngờ nhìn Lâm Phi hỏi:

-“Vì sao? Tòa cung điện này thoạt nhìn rất được!”

Lâm Phi tiến từng bước tới gần Vệ Lan nhỏ giọng nói:

-“Nghe nói nơi đó vốn là tẩm cung của mẫu phi hoàng thượng tiền Hoàng hậu nương nương, sau khi bà qua đời trong cung không ai dám nhắc tới chuyện này, nếu bị hoàng thượng phát hiện, chính là tội chém đầu đó.”

Bởi vì đối với Phượng Hoàng cung cảm thấy tò mò, cho nên Vệ Lan cũng không có phát hiện Lâm Phi dần dần tiến sát gần nàng, nghe xong lời Lâm Phi nói không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhân tiện hỏi:

-“Nếu là tẩm cung của tiền Hoàng hậu nương nương tại sao phải trở thành như vậy?”

Kỳ thật đối với sự tình năm đó Lâm Phi cũng chỉ nghe phụ thân của mình nói qua một ít, chính hắn cũng không rõ ràng, hơn nữa hắn hiện tại đứng gần Vệ Lan, ngửi thấy mùi hương trên người nàng, tâm thần đều say nơi nào còn có tâm tư trả lời nàng?

Lập tức chỉ nói cho có lệ:

-“Vì cái gì ta cũng không biết, chỉ nghe nói năm đó tiền Hoàng hậu nương nương giống như làm sai chuyện gì. Bất quá Vệ Lan cô nương nếu là thị vệ bên người thái tử gia, tin tưởng về sau sẽ biết.”

Vệ Lan lúc đầu chỉ là quan tâm sau dần chuyển sang tò mò, nhất thời quên mất giữ khoảng cách, vừa nghe hắn đem Phượng Hoàng cung nói thần thần bí bí như thế, liền hưng phấn mà một phen kéo tay Lâm Phi nói:

-“Không bằng chúng ta bây giờ đi xem?”

Nàng vừa dứt lời một thanh âm lạnh lùng đã truyền tới:

-“Xấu nha đầu ngươi muốn đi vào trong đó?”

Nụ hôn đầu ngoài ý muốn.

Edit: Bắp rang bơ

Nghe Vệ Lan nói xong, Tử Lạc Vân trong lòng có điểm hờn giận, cái gì gọi là vì sao hắn lại tới? Chẳng lẽ hắn không được muốn tới lúc nào là tới sao? Hơn nữa vừa nhìn thấy Vệ Lan cùng Lâm Phi nắm tay nhau, khuôn mặt tuấn tú đen thêm vài phần, hắn lạnh lùng hừ một tiếng không trả lời Vệ Lan, hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phi. Lâm Phi đầu tiên nhìn thấy Tử Lạc Vân thì sửng sốt, rất nhanh nở nụ cười đối với Lạc Vân hành lễ:

- “Lâm Phi bái kiến Thái tử gia”.

Tử Lạc Vân thấy Lâm Phi hành lễ đối với mình , sắc mặt âm trầm vẫn không chút thay đổi, thái độ vẫn cực kỳ lãnh đạm, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Phi thanh âm lạnh lùng nói:

-“Lâm Thị Lang sao lại đến hậu cung.”

Đối mặt với thái độ lãnh đạm của Lạc Vân, Lâm Phi sớm đã thành thói quen cho nên trên mặt vẫn lộ vẻ cung kính tươi cười nói:

-“Thần hôm nay đến đây tìm Oánh nhi, nhưng vừa rồi Oánh nhi có việc nên nhờ thần bồi Vệ cô nương.”

Tử Lạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nha đầu này được lắm, bản thái tử phái nàng làm thị vệ vậy mà, vẫn để hắn tự xử lý là tốt nhất! Dừng một chút hắn hướng Lâm phi nói:

-“Lâm Thị Lang bây giờ sắc trời đã không còn sớm, ngươi tuy là đại thần trong triều nhưng vẫn không thích hợp ở lại trong cung muộn như thế này, vẫn là sớm xuất cung đi.”

Lâm Phi có điểm không vừa lòng đứng một bên nhìn Vệ Lan, Vệ Lan bất đắc dĩ cũng không có giúp hắn nói chuyện, ý thức được điều này, hắn không tình nguyện hướng Lạc Vân nói:

-“Thần xin cáo lui trước!”

Nói xong hắn bất động thanh sắc nhìn Vệ Lan một cái rồi xoay người rời đi. Lâm Phi rời khỏi, Vệ Lan có điểm không hiểu nhìn Lạc Vân hỏi:

-“Thái tử gia, hắn là đến xem Oánh Nhi, sao người lại đuổi hắn ra khỏi cung?”

Tử Lạc Vân không vui nhìn Vệ Lan, giận tái mặt không biết trả lời như thế nào:

-“Ta đem hắn đuổi đi ngươi mất hứng sao? Xú nha đầu, xem ra ta thực sự đã xem thường ngươi, mới tiến cung mà đã bắt đầu câu dẫn nam nhân sao?”

Nghe Lạc Vân nói, Vệ Lan tức giận, lông mày nhăn lại:

-“Tử Lạc Vân! Ngươi đây là có ý gì? Hắn đi hay không có liên quan gì đến ta đâu? Ta xem hắn là ca ca của người ngươi thích nên mới có ý tốt nhắc nhở ngươi, ngươi lại đem ca ca của Oánh nhi tỷ tỷ đuổi đi, cẩn thận, Oánh nhi tỷ tỷ đối với ngươi sinh khí! Hừ!”

Vệ Lan làm cho sắc mặt của Tử Lạc Vân so với trước đen thêm vài phần. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng Vệ Lan, giọng nói không một chút cảm tình:

-“Xú nha đầu ngươi đây là đang nói hươu nói vượn gì thế? Ta đem hắn đuổi đi cùng Oánh nhi có quan hệ gì? Nếu ngươi trong lòng đang lưu luyến hắn thì không nên đưa Oánh nhi vào để làm gì?”.

-“Ngươi!”

Trong lòng Vệ Lan vô cùng tức giận, nàng có làm gì cùng Lâm Phi đâu mà Tử Lạc Vân lại nói như vậy? Hơn nữa nàng căn bản không biết hắn, nàng là nhìn thấy Lạc Vân đối với hắn lạnh nhạt, hơn nữa hắn lại là ca ca của Lâm Oánh Nhi, cho nên mới hảo tâm nhắc nhở, nhưng không thể ngờ được Lạc Vân đem nàng nói đến như vậy, thật không chịu nổi! Thật sự là tự tìm chịu tội! Nhìn đến Vệ Lan tức nói không ra lời, nghĩ là nàng bị nói trúng, trong lòng Lạc vân càng thêm tức giận, bi phẫn thành tiếng cười:

-“Như thế nào? Bị ta nói trúng rồi sao? Không trả lời được phải không?”

Vệ Lan tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng bỗng vươn tay đẩy mạnh một phen lớn tiếng nói:

-“Ngươi nói bậy, ta mới không phải như vậy…”

Mà điều làm Vệ Lan không ngờ là phía sau Tử Lạc Vân có một cành cây khô, bị thình lình đẩy như vậy, cành cây khô không thể đỡ được, cơ thể đứng không vững, mất đi khả năng thăng bằng nhất thời đổ về phía sau, mà bởi vì thói quen hắn theo bản năng kéo tay Vệ Lan một phen. Vệ Lan căn bản không nghĩ đến Tử lạc vân sẽ bị mình đẩy ngã, tình lình thân thể nhất thời bị Tử lạc Vân kéo ngã trên tuyết, vừa vặn lại nằm trên Tử lạc Vân. Mà không khéo môi của nàng lại kề bên môi của Lạc Vân. Biến cố này làm cho Vệ Lan ngây người, nàng cũng không dám động đậy cũng không dám ghé vào trên người Tử Lạc vân, chỉ cảm thấy oanh địa một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng đến tận tai. Mà Tử lạc Vân cũng bị biến có dột nhiên này mà ngẩn người, hai tay của hắn đặt lên một khối cơ thể nhuyễn ngọc ôn hương, một đôi môi mềm mại mang chút lạnh lẽo đang khắc ấn trên môi hắn.

Hắn chỉ cảm thấy có một cảm giác kì dị, từ sâu trong tâm hắn chậm rãi lan tỏa, cảm giác kì diệu này làm cho hắn trong một khắc không nghĩ đẩy Vệ Lan ra, hắn theo bản năng đưa tay ra sau lưng Vệ Lan dùng sức đem nàng kéo vào trong lòng mình, sau đó xoay một cái đem nàng dặt xuống dưới thân. Vệ Lan bị động tác của Lạc Vân hù dọa, thân thể run nhè nhẹ, run run giọng nói:

-“Ngươi…Ngươi muốn làm gì?”

Mà con ngươi Tử Lạc Vân giờ phút này đang nhìn gắt gao vào cặp môi đỏ mọng giống như mãnh thú đang nhìn chằm chằm con mồi, hắn không đợi Vệ Lan nói xong mạnh mẽ cúi đầu hôn lên cặp môi mềm mại đỏ mọng kia.

Chuyện tốt bị phá vỡ.

Edit: Bắp rang bơ

Một cỗ rung động ở trong lòng nàng dần dần tràn ngập, cảm giác mật ngọt chưa từng có làm cho nàng bối rối không biết phải làm sao. Thân thể nàng run lên nhè nhẹ, nàng không dám đẩy Lạc Vân ra cũng không dám động đậy gì. Tử Lạc Vân chỉ cảm thấy một mùi thơm đễ chịu truyền đến từ nơi tiếp xúc mềm mại lại ngọt vô cùng, hắn lần đầu tiên không thể khống chế được mà hôn xú nha đầu vẫn không để mình vào mắt này. Nhưng hắn lại thấy môi nàng mềm mại như vậy, ngọt ngào tốt đẹp như vậy, hắn không nghĩ buông tay mà lại muốn càng nhiều hơn. Một cỗ xao động xa lạ làm cho Tử Lạc vân càng xúc động, hai tay của hắn lại càng siết chặt cơ thể nhu nhược, vô xương vô cốt kia vào sâu trong lòng mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy đôi môi đang mím chặt kia, mãnh liệt cướp đoạt những thứ ngọt lành trong miệng nàng. Vệ Lan chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào ở khoảng cách gần như vậy, chớ đùng nói đến bị một nam nhân đè xuống đất cưỡng ép, lúc này thân thể giống như muốn hòa tan thành vũng nước, không có một chút sinh lực nào để động đậy đành để cho Lạc Vân bá đạo hôn.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức khi Vệ Lan cảm thấy mình không thể thở nổi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai kinh động hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt. Nghe tiếng thét này, thân thể Lạc Vân cương lại, vẫn cố chấp hôn Vệ Lan thêm một chút nữa rồi mới nặng nề đẩy Vệ Lan đứng lên. Thanh âm chói tai kia đúng là của Lâm Oánh Nhi phát ra, nàng vốn đi ngự thư phòng để tìm Tử lạc Vân, lại nghe cung nhân báo tin Lạc Vân đã rời đi, cho nên nàng liền một đường tìm đến, lại không nghĩ rằng, ở trong này nàng nhìn thấy cảnh không nguyện ý nhìn thấy nhất. Lâm Oánh Nhi nhìn đôi môi mới vừa hôn còn sưng kia của Vệ Lan, sóng mắt đột nhiên hừng hực tia lửa giận, nháy mắt cơ hồ mất đi lí trí, cũng quên luôn Tử Lạc Vân đang đứng trước mặt. Nàng vô cùng oán hận, trừng mắt nhìn Vệ Lan, liếc mắt một cái hướng đến Tử lạc Vân, phẫn nộ hỏi:

-“Ngươi…. làm sao ngươi.. Làm sao ngươi có thể làm vây? Làm sao ngươi có thể … như vậy?”

Nói tới đây Lâm Oánh nhi dừng một chút bỗng nhiên đem phẫn nộ, chuyển ánh mắt đến bên Vệ Lan đang giữ im lặng hét lên:

-“Nhất định là ngươi, hồ ly tinh câu dẫn người khác! Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ, ta còn xem người là tỷ muội tốt, ngươi như thế nào lại câu dẫn Lạc Vân.”

Vệ Lan không biết phải làm sao, nhìn lâm Oánh Nhi phẫn nộ, đây căn bản không phải là nàng sai, nàng không biết tại sao Lâm Oánh nhi lại tức giận mắng mình như vậy, trong lòng nàng cảm thấy ủy khuất, nàng căn bản không như Lâm Oánh Nhi nói, nàng không câu dẫn lạc Vân, đây chẳng qua là ngoài ý muốn. Nhưng nàng không biết nói với Lâm Oánh Nhi như thế nào, vụng trộm nhìn qua Lạc Vân thấy hắn không nói lời nào, đành cúi đầu nhỏ giọng nói:

-“Oánh Nhi tỷ tỷ, không phải như vậy…”

Mà Vệ Lan chưa nói hết câu, Lâm Oánh Nhi đã phẫn nộ, ngắt lời nàng:

-“Không phải như vây? Ngươi còn không biết xấu hổ, chính mắt ta trông thấy ngươi còn chống chế sao?”

Vệ Lan ủy khuất nhìn Lâm Oánh nhi, nàng không rõ vì sao Lâm Oánh Nhi trở nên như thế. Nàng muốn cùng Lâm Oánh Nhi giải thích, nhưng cái gì cũng không nói ra được, đành phải quay đầu trừng mắt với Tử lạc Vân. Mà Tử lạc Vân biểu tình lại vô cùng bình tĩnh, đối mặt với phẫn nộ của Lâm Oánh Nhi hắn căn bản không để trong lòng, trong đầu thậm chí còn nhớ đến nụ hôn hồi nãy. Đối mặt với cái trừng mắt của Vệ Lan, hắn đột nhiên bỗng thấy buồn cười, tiểu nha đầu này trong đầu nàng không biết chứa cái gì? Chẳng lẽ nàng thẹn thùng sao? Bất quá nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng hắn nghĩ vẫn nên giúp nàng một chút thôi. Nghĩ đến đây Tử Lạc Vân thản nhiên thoáng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Lâm Oánh Nhi không vui nói:

-“Oánh Nhi, việc này không liên quan tới nàng.”

Lâm oánh Nhi thật không ngờ Tử Lạc Vân lại nói giúp cho Vệ Lan, nàng thương tâm oán hận nhìn Lạc Vân hỏi:

-“Vì sao? Lạc Vân ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy? Làm sao ngươi có thể cùng nàng như vậy?”

Đối với những chất vấn của Lâm Oánh Nhi, Tử Lạc Vân có điểm không kiên nhẫn, lông mày nhăn lại, ngữ khí không có chút độ ấm nói:

-“Bản thái tử có gì với ngươi sao? Chẳng lẽ bản thái tử muốn làm gì cần phải được ngươi đồng ý sao? Lâm Oánh Nhi ngươi đừng quên ngươi chỉ tiểu đồng bồi đọc của bản thái tử mà thôi, đừng quên thân phận của mình! Hừ!”

Nghe Tử Lạc Vân nói xong, dung nhan của Lâm Oánh Nhi nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng không thể tin được, mở to mắt nhìn Lạc Vân, nàng không tin, không tin Lạc Vân sẽ đối với nàng lạnh lùng như thế, nàng không tin! Đôi mắt Lâm Oánh nhi trào ra dòng lệ trong suốt, thương tâm nói:

-“Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy ngươi còn không hiểu rõ tâm tư của ta đối với ngươi sao?”

Nhìn Lâm Oánh nhi khóc thương tâm, trong lòng Vệ Lan có điểm không đành lòng, nàng lấy tay nhẹ kéo kéo tay áo Lạc Vân nhỏ giọng trách cứ:

-“Thái tử gia, người thật quá mức…”

Mà Vệ Lan trách cứ làm Tử Lạc Vân nháy mắt đen mặt, đáng chết, xú nha đầu này chẳng lẽ nàng không thấy được hắn là vì nàng sao? Vẫn là nàng căn bản không cần hắn? Liền như vậy đem đẩy hắn cho người khác?

//Nhóc này còn dễ thương hơn cha hắn nữa, haha//

Phiên ngoại — Âm mưu của Lâm Phi

Edit: Muỗi Vove

Nhìn bóng lưng Tử Lạc Vân rời đi Vệ Lan do dự một chút, sau đó dùng ánh mắt đồng tình áy náy nhìn Lâm Oánh Nhi, cũng không biết nói cái gì đành bước theo Tử Lạc Vân.

Tử Lạc Vân nghe thấy tiếng bước chân phía sau, mày kiếm nhíu chặt, nhưng hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng trầm mặc không để ý tới nàng.

Mà Vệ Lan tuy rằng đi theo nhưng đối với thái độ của Tử Lạc Vân vừa rồi có điểm bất mãn, đôi môi anh đào cong lên cũng lười nói chuyện. Kỳ thật Vệ Lan nhìn thấy Lâm Oánh Nhi khóc rất muốn lưu lại an ủi nàng, giải thích rõ ràng, nhưng nàng thân là thị vệ bên người Tử Lạc Vân tất phải theo sát hắn, cho nên mới không tình nguyện đi theo.

Nhìn bóng dáng hai người đi xa dần Lâm Oánh Nhi tức giận đến tái mặt, răng cắn chặt môi dưới, khuôn mặt mỹ lệ bởi vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng vặn vẹo, oán hận ngập tràn.

Hắn làm sao có thể đối xử với nàng như thế? Nàng có cái gì thua kém Vệ Lan? Dựa vào cái gì mà tiện nhân kia vừa mới tiến cung liền hấp dẫn ánh mắt của hắn? Thậm chí hắn còn hôn nàng? Hơn mười năm qua nàng luôn ở bên cạnh hắn, hắn biết rõ tâm ý của nàng nhưng tại sao vẫn đối với nàng thờ ơ, nàng không cam lòng nàng thực sự không cam lòng! Để có được tình yêu của hắn nàng không tiếc cự tuyệt những nam nhân hướng nàng cầu hôn, mà nay hắn vì một nha đầu xấu xí mà lạnh nhạt với nàng, nàng như thế nào nuốt trôi cơn tức này?

Nàng vẫn cho là hắn yêu nàng, hắn không biểu lộ ra chỉ là vì hắn còn chưa biết yêu, nhưng nay xem ra đã không giống như những gì nàng tưởng tượng. Hắn vẫn biết nhưng lại luôn giữ một khoảng cách với nàng, tình cảm của nàng hắn căn bản chẳng thèm ngó tới!

Hắn làm sao có thể không thương nàng? Nàng mặc dù không phải công chúa kim chi ngọc diệp, nhưng trong mắt người ngoài cũng là nữ nhi của trọng thần trong triều, hơn nữa nàng xinh đẹp như hoa được mọi người xưng danh đệ nhất mỹ nhân, có điểm nào thua kém nha đầu dung mạo bình thường kia?

Hai tay Lâm Oánh Nhi gắt gao siết chặt, móng tay dài cắm sâu vào trong da thịt, nhưng nàng không thấy đau, trong lòng nàng lúc này chỉ tràn ngập oán hận cùng ghen tị, nhìn theo phương hướng Tử Lạc Vân cùng Vệ Lan thanh âm nguyền rủa vang lên:

-“Vệ Lan ta sẽ không để ngươi đắc ý lâu đâu, cứ chờ đấy, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận, muốn ngươi mất đi hết thảy sống không bằng chết!”

Lâm Oánh Nhi giờ phút này thần sắc tràn đầy oán độc, nơi nào còn có nửa điểm ôn nhu hiền thục? Mà lúc này đột nhiên có một giọng nói truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Lâm Oánh Nhi:

-“Đây không phải là muội muội kiêu ngạo của ta sao? Như thế nào biến thành bộ dáng như vậy?”

Lâm Oánh Nhi trong lòng chấn động, nàng rất nhanh liền khôi phục lại biểu tình bình thường sau đó quay đầu sang, chỉ thấy Lâm Phi từ bên trong bụi hoa chậm rãi hướng nàng đi tới mang trên mặt một chút ý cười châm chọc nhìn nàng.

Nhìn thấy người đến là Lâm phi, Lâm Oánh Nhi cũng không che dấu, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Phi, không vui nói:

-“Ngươi muốn nói cái gì?”

Lâm Phi cũng không để ý đến thái độ của Lâm Oánh Nhi, khẽ cười một tiếng nói:

-“Lâm Oánh Nhi, ngươi thật khiến vi huynh thất vọng đến cực điểm, vốn ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, không thể ngờ sau chừng ấy năm vẫn không nắm được trái tim Tử Lạc Vân, thậm chí còn thua kém cả một nha đầu mới tiến cung!”

Lâm Oánh Nhi nghe xong lời nói của Lâm Phi thì tức giận đến sắc mặt xanh mét quát lên một tiếng:

-“Đủ! Lâm Phi ngươi muốn làm cái gì? Chuyện của ta khi nào thì đến phiên ngươi tới chỉ trích?”

Lâm phi lại sắc mặt trầm xuống bước đến trước mặt Lâm Oánh Nhi, một tay hung hăng nắm lấy cằm Lâm Oánh Nhi lạnh lùng thốt:

-“Lâm Oánh Nhi, ngươi cho ngươi là cái gì? Ngươi cho rằng ngươi bây giờ là nữ nhân của Tử Lạc Vân sao? Hay là ngươi thực sự đem mình trở thành thiên kim tiểu thư của Lâm gia?”

Nhìn sắc mặt Lâm Oánh Nhi dần trở nên tái nhợt, bàn tay Lâm Phi tăng thêm mấy phần lực đạo, cười lạnh một tiếng tàn nhẫn nói:

-“Ngươi chớ quên thân phận của mình! Ngươi chẳng qua chỉ là đứa con do tiện tì sinh ra, là một con cờ cho Lâm gia lợi dụng!”

Lâm Oánh Nhi cắn chặt môi, oán hận nhìn Lâm Phi khàn giọng nói:

-“Lâm Phi, ngươi cũng đừng vội đắc ý, ngươi đã biết ta là một quân cờ, như vậy đối với một quân cờ vẫn còn hữu dụng như ta, ngươi tốt nhất đối với ta khách khí một chút, nếu không Lâm gia các ngươi cứ đợi cùng nhau xuống Địa ngục thôi!”

Lâm Phi đối với sự uy hiếp của Lâm Oánh Nhi cũng không thèm để ý, tay của hắn buông ra khe khẽ vuốt mặt nàng nói:

-“Chậc chậc, ngươi quả nhiên bộ dạng quốc sắc thiên hương, đáng tiếc tư sắc như vậy lại vẫn không mê hoặc được Tử Lạc Vân! Lâm Oánh Nhi, ngươi nghĩ rằng Lâm gia chúng ta thực sự cần những quân cờ vô dụng sao? Ha ha ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi!”

Lâm Oánh Nhi cười lạnh, nàng liếc mắt nhin Lâm Phi lạnh lùng thốt:

-“Thật không? Nếu như vậy Lâm gia các ngươi vì sao vẫn còn đợi đến hôm nay? Nếu như vậy Lâm gia các ngươi vì sao bằng mọi cách muốn ta tiến cung?”

Lâm Phi sắc mặt âm trầm, hắn bỗng nhiên lạnh lùng cười nói:

-“Lâm Oánh Nhi, ta không thể không thừa nhận ngươi chứng thật rất thông minh, bất quá ngươi tốt nhất nên biết tiết chế một chút. Nam nhân đều không thích nữ nhân trong mình đầy tâm kế như thế! Nếu ngươi thực sự cho rằng Lâm gia thiếu nợ ngươi, như vậy ngươi liền sai lầm rồi! Quân cờ rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ, ngươi nghĩ rằng ta và phụ thân thực sự sẽ đem toàn bộ hi vọng đặt trên người ngươi sao? Hừ! Ta cho ngươi biết lão gia hỏa kia kỳ thật đối với ngươi sớm đã nổi lên sắc tâm! Nếu không phải ta, ngươi bây giờ sớm đã trở thành nữ nhân của hắn! Trở thành một tiện tỳ làm ấm giường thôi! Lâm Oánh Nhi, ngươi nếu không biết tốt xấu cũng đừng trách ta vô tình! Nếu ngươi thức thời liền ngoan ngoãn theo lời của ta mà làm!”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thai-tu-phi-sung/chuong-252/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận