Thái Tử Phi Thất Sủng Chương 253: Phiên ngoại — Quá khứ không chịu nổi

Kỳ thật cho dù Lâm Phi không nói ra trong lòng nàng cũng hiểu được, trước năm mười ba tuổi nàng nàng vẫn cho rằng mình là thiên kim tiểu thư Lâm gia, nhưng sau ngày hôm đó, sự thật nháy mắt đem nàng từ trong mộng đánh tỉnh!

Sáu tuổi nàng được Lâm gia đưa vào trong cung, trở thành tiểu đồng bồi đọc cho Tử Lạc Vân, sau đó cũng chưa từng xuất cung. Mãi cho đến khi tròn mười ba tuổi bởi vì muốn đi lễ chùa, cho nên nàng mới xuất cung trở về Lâm gia.

Trở lại Lâm gia nàng bắt đầu phát hiện ánh mắt của phụ thân và ca ca nhìn nàng không còn lãnh đạm giống trước đây mà đột nhiên nhiệt tình. Ánh mắt nhìn nàng như hổ đói còn mang theo ý cười không rõ, không biết vì sao nàng thực sợ hãi.

Nàng cũng không phải đứa ngốc, bởi vì từ nhỏ bồi đọc cho Tử Lạc Vân, từ trong sách nàng biết rất nhiều điều, cũng hiểu được ánh mắt của phụ thân và ca ca đại biểu cho cái gì, đó là tham muốn trần trụi muốn chiếm lấy.

Kể từ đó trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng nàng luôn an ủi chính mình hai ngươi kia dù sao cũng là ruột thịt, bọn họ sẽ không đối xử với nàng như thế.

Nhưng vào ngày hôm đó tất cả mọi thứ đều tan vỡ. Tối hôm đó nàng mới chợp mắt không lâu chợt nghe tiếng đập cửa rất mạnh, nàng mở cửa chỉ thấy phụ thân đang đứng trước cửa khuê phòng mình, nhưng mà ông ta còn không đợi nàng nói chuyện liền từng bước ôm lấy nàng đẩy vào trong phòng.

Nàng bị dọa sợ thét lên chói tai, thân là phụ thân của nàng ông ta làm sao có thể đối với nàng làm ra sự tình vô sỉ như thế? Nhưng là tiếng thét của nàng như chìm sâu vào trong biển rộng, toàn bộ Lâm phủ giống như không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng.

Dần dần nàng bắt đầu tuyệt vọng, nàng khóc hướng lão nam nhân đang không ngừng thoát đi y phục của nàng chất vấn:

-“Phụ thân, làm sao ông có thể đối với ta làm ra những chuyện như vậy?”

Mà câu trả lời của ông ta dường như hoàn toàn ném nàng vào trong hầm băng, lạnh ngắt tuyệt vọng:

-“Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con hoang của tiện nhân kia cùng tên nam nhân khác! Ngươi căn bản không phải là nữ nhi của ta! Uổng cho ta năm đó yêu nàng như vậy, nàng lại để ta đội một cái nón xanh, hừ tiện nhân kia đã có lỗi với ta, hôm nay ta liền dùng thân thể con gái nàng đền bù!”

Nàng sợ ngây người nàng không thể tin được, người nàng vẫn luôn xem là phụ thân đột nhiên lại đối với nàng nói ra những lời như vậy, nàng không thể tin được nàng chỉ là một đứa con hoang!

Ở một khắc này nàng cơ hồ muốn chết, nguyên lai hết thảy đều là giả, nàng rốt cuộc biết vì sao sau khi nàng tiến cung vài năm mẫu thân đột nhiên chết, nàng cũng rốt cuộc biết vì sao mẫu thân còn trẻ như vậy liền ‘ bệnh ’ tử! Nguyên lai cái gọi là bệnh nặng bộc phát mà chết chỉ để nói cho nàng nghe thôi. Mà mẫu thân sở dĩ qua đời chính là bị người ta giết!

Nàng hoàn toàn tuyệt vọng không còn sức mà giãy dụa, tùy ý để lão nam nhân kia xé rách y phục mỏng manh trên người. Rất nhanh thân thể nàng liền bại lộ dưới con mắt cầm thú của ông ta. Tuy rằng nàng mới chỉ mười ba tuổi nhưng thân thể đã tương đối phát triển, hơn nữa bởi vì là xử nữ càng đối với nam nhân có sức hấp dẫn trí mạng!

Quả nhiên lão nam nhân kia sau khi nhìn chằm chằm thân thể nàng, bàn tay bắt đầu không an phận, thân thể nàng khẽ run, ông ta giống như một lão cẩu hạ lưu không ngừng ma sát vào từng tấc da thịt.

Động tác này khiến nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng trong nội tâm nàng lại dâng lên một cỗ khoái cảm xa lạ, nàng muốn giết lão nam nhân này, nàng muốn giết hắn vì nương báo thù!

Nhưng ngay tại thời điểm nàng lặng lẽ nhổ xuống cây trâm cài tóc cửa khuê phòng đột nhiên bị người ta một cước dùng sức đá văng ra, người tiến vào lúc này không phải ai xa lạ chính là ca ca của nàng Lâm Phi!

Nhìn thấy Lâm Phi lão nam nhân hơi sững sờ nhưng cũng không kinh hoảng, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Phi phát giận nói:

-“Phi nhi ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau lui ra?”

Đáng tiếc lão nam nhân hiện tại thân thể trần truồng vừa quát lên một tiếng gần như mất hết sức lực chẳng những không có nửa điểm uy nghiêm ngược lại làm người ta cảm thấy ghê tởm buồn nôn!

Khóe miệng nàng nhếch lên một chút ý cười trào phúng, nam nhân trong thiên hạ đều chết trong tay nữ nhân, cho dù là cha con hay huynh đệ cũng sẽ vì mình mà phản bội! Lâm Phi không vì thế mà lùi bước, hắn lạnh lùng đứng ở nơi đó nhìn phụ thân mình, giọng nói đầy vẻ khinh miệt:

-“Phụ thân, người bây giờ không thể động vào nàng, phụ thân đừng quên nàng bây giờ là người bên cạnh thái tử!”

Lời của Lâm Phi làm lão nhân gia trong lòng có điểm không vui, bất quá hắn vẫn từ trên người nàng bò dậy, sau đó chậm rãi mặc quần áo trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng hừ một tiếng bước ra ngoài.

Thân thể nàng lõa lồ nằm trên nền đất lạnh lẽo, cho dù hiện tại Lâm Phi nổi lên dục vọng đối với nàng nàng cũng sẽ không để ý, nàng còn ở Lâm phủ một ngày thì sẽ chạy không thoát khỏi bàn tay lão nam nhân kia, mà Lâm Phi tuy rằng nàng cũng rất hận hắn, nhưng hắn cuối cùng vẫn là tuổi trẻ tuấn mỹ, chỉ bằng điểm này cũng ăn đứt lão nam nhân kia gấp trăm gấp ngàn lần!

Nhưng Lâm Phi đứng một hồi lâu vẫn không có làm gì, từ trong mắt hắn nàng có thể thấy được dục vọng nóng rực, nhưng cuối cùng hắn chỉ cởi áo khoác ném xuống thân thể nàng lạnh lùng thốt:

-“Mặc vào theo ta đi!”

Phiên ngoại — Lâm Oánh Nhi cừu hận

Edit: Muỗi Vove

Dù sao nếu không phải hắn nàng hiện tại đã bị lão nam nhân vẫn xưng là phụ thân giày vò thê thảm! Nhưng là sự tình lại không đơn giản như nàng tưởng, sau khi nàng mặc xong quần áo Lâm Phi bỗng nhiên kéo nàng đi ra khỏi khuê phòng hướng hậu viện nơi hắn ở, đi vào hậu viện hắn cũng không dừng mà trực tiếp đem nàng vào một cái ôn tuyền gần đó, bắt buộc nàng cởi y phục ra tẩy sạch thân thể.

Nhưng ác mộng vẫn chưa chấm dứt, nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó trong ôn tuyền tội ác dơ bẩn nhất, nàng bị Lâm Phi đặt ở dưới thân tàn nhẫn đoạt đi lần đầu tiên! Nương theo ánh sáng của dạ minh châu, nàng có thể nhìn thấy trong làn nước bỏng rát dấu vết lạc hồng, thân thể đau nhức khiến nàng thanh tỉnh lại, nàng biết thứ ở bên cạnh nàng trong suốt mười ba năm thứ quý giá nhất cuối cùng đã mất! Nhưng không ngờ lại bị hủy trong tay người mang danh ca ca nàng.

Người nam nhân ghê tởm đó vẻ mặt hưng phấn không ngừng luật động, thân thể kiều nhỏ của nàng không ngừng co rúm, nhưng trên mặt hắn vẫn không có một tia biểu tình, chỉ có hai hàng nước mắt theo hai thân thể lay động chậm rãi trôi xuống ôn tuyền hòa tan vào dòng nước dơ bẩn biến mất không dấu vết. Nàng hận! Thực sự rất hận! Nàng hận Lâm phủ hận tất cả mọi ngươi, càng hận nam nhân này! Nếu trong tay nàng hiện tại có đao nàng nhất định sẽ không chút do dự cắm sâu vào trong ngực hắn!

Đúng lúc này nàng chợt nhớ tới Tử Lạc Vân, nghĩ đến khuôn mặt đắc ý kiêu ngạo của hắn! Nghĩ đến hắn nàng thật vất vả kìm nén, nước mắt nháy mắt lại uất ức chảy ra, thiếu niên tuấn mỹ tôn quý đó nàng đã không có tư cách đi thương hắn rồi! Nàng đã mất đi thứ quý giá nhất, nàng cũng mất đi tư cách để yêu! Nhưng nàng thực sự không muốn buông tay, nàng không cam lòng! Nàng muốn báo thù! Vì mình cũng vì mẫu thân! Tử Lạc Vân là cơ hội duy nhất! Nàng muốn mượn tay Tử Lạc Vân đem toàn bộ người trong Lâm gia đuổi tận giết tuyệt, để thi cốt của bọn họ bị dẫm đạp dưới chân nàng.

Chính hành động hôm nay của phụ tử Lâm Phi đã thôi thúc quyết định báo thù của nàng! Bất luận như thế nào nàng cũng phải có được Tử Lạc Vân, sau đó lợi dụng hắn xóa bỏ toàn bộ Lâm gia!

Lâm Phi trong lòng hưng phấn nên không phát hiện ra trong mắt nàng mãnh liệt hận ý! Qua một hồi lâu hắn thỏa mãn ôm lấy nàng, bàn tay dơ bẩn nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng ý vị nói:

-“Không thể tưởng được thân thể ngươi mê người đến thế! May mắn không bị lão già kia chiếm tiện nghi!”

Nàng không nói gì, khóe miệng nhếch lên một chút cười lạnh. Phản ứng của nàng Lâm Phi dường như không thèm để ý, hắn trầm mặc một hồi bỗng nhiên có điểm tiếc hận nói:

-“Đáng tiếc về sau không thể thường thường nhấm nháp ngươi!”

Kế tiếp nàng mới biết được dã tâm của Lâm gia cùng âm mưu của Lâm Phi! Lâm Phi muốn nàng ở lại trong cung tiếp tục mê hoặc Tử Lạc Vân, để ngày sau lợi dụng nàng giúp Lâm gia có thể một bước lên trời, có được càng nhiều tài sản phú quý và quyền thế. Nàng bình tĩnh tiếp nhận những gì Lâm Phi an bài trở thành quân cờ của Lâm gia!

Nàng biết nàng không có cách nào cự tuyệt, hơn nữa nàng cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì nàng muốn trở thành nữ nhân bên cạnh Tử Lạc Vân, nàng muốn báo thù! Lâm Oánh Nhi đắm chìm trong hồi ức thống khổ, nàng nguyên tưởng rằng bằng mỹ mạo của mình Tử Lạc Vân nhất định sẽ khuynh đảo, nhưng từ sau khi Vệ Lan xuất hiện mọi thứ đều thay đổi!

Là nữ nhân tuy rằng Vệ Lan vừa mới đến ngắn ngủn mấy canh giờ nhưng nàng có thể nhìn ra Tử Lạc Vân thực để ý đến nàng ta, hắn thậm chí cơ hồ ở lần đầu tiên gặp mặt đã bị nàng ta hấp dẫn. Bởi vì Vệ Lan sở hữu thứ mà nàng không bao giờ có được đó là nụ cười trong sáng như thiên thần cùng tính cách đơn thuần. Trên người nàng ta có một khí chất rất thuần khiết làm nàng cảm thấy bản thân mình thực dơ bẩn!

Nàng không thích Vệ Lan, bởi vì nàng ta vừa xuất hiện liền nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch báo thù của nàng, hơn nữa nàng yêu Tử Lạc Vân, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi hắn!

//Bản sao của Diệp Linh đây rồi//

Thật lâu không có được câu trả lời của Lâm Oánh Nhi Lâm Phi đã thập phần không kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Oánh Nhi nói:

-“Lâm Oánh Nhi, ngươi đừng dại dột cùng ta chơi đùa, ta cho ngươi biết nếu ngươi không muốn bị người đời gièm pha, tốt nhất liền ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta sẽ cho toàn bộ kinh thành biết ngươi chẳng qua chỉ là một cái tàn hoa bại liễu!”

Lâm Phi vừa dứt lời trong mắt Lâm Oánh Nhi xẹt qua một tia hận ý, nàng cắn chặt răng nói:

-“Lâm Phi! Ngươi không nên quá phận! Cho dù ta bị hủy đối với Lâm gia các ngươi cũng không tốt đẹp gì! Ngươi muốn gì thì cứ việc nói thẳng thôi!”

Lâm Phi trào phúng liếc mắt nhìn nàng khẽ cười một tiếng:

-“Lâm Oánh Nhi, ta biết ngươi thích Tử Lạc Vân, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan Tử Lạc Vân cho dù về sau sủng ái ngươi cũng sẽ không biết ngươi chỉ là một tàn hoa bại liễu, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi phải giúp ta có được một người!”

Lâm Oánh Nhi nghe xong lời của Lâm Phi nhất thời cảm thấy bất ngờ, bất quá nàng rất nhanh liền lộ ra một chút ý cười khinh miệt lạnh lùng thốt:

-“Ta cũng biết ngươi luôn nghĩ đến Vệ Lan, ngươi yên tâm chuyện này ta nhất định sẽ giúp ngươi! Bất quá ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ những lời ngươi đã hứa! Nếu không đừng trách ta đến lúc đó trở mặt! Cho dù ta khó thoát khỏi cái chết ta cũng sẽ lôi cả Lâm gia các ngươi chôn cùng!”

Lâm Phi khẽ hừ một tiếng, thanh âm lạnh lùng nói:

-“Ngươi yên tâm, ta Lâm Phi từ hôm nay trở đi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi!

Nói xong Lâm Phi không hề để ý tới Lâm Oánh Nhi thẳng xoay người rời đi. Lâm Oánh Nhi oán hận nhìn theo bóng lưng của Lâm Phi cắn cắn môi, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh:

-“Lâm Phi, ngươi cũng đừng trách ta, đây đều là bản thân mình tự tìm đến, ngươi có trách thì trách chính mình không nên ham sắc đẹp thôi!”

Phiên ngoại — Hoàng đế, phi tử

Edit: Muỗi Vove

Trong tẩm cung Dạ Vân điện một mảnh đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt xem ra rất khẩn trương của Vệ Lan, chỉ thấy cặp mắt to đen láy không ngừng chuyển động, hai tay vừa ấn vừa xoa liên tục.

Tử Lạc Vân ngồi sau thư án nhìn xem tấu chương, trong tẩm cung hoàn toàn yên tĩnh cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ.

Bỗng nhiên Tử Lạc Vân thả tấu chương xuống bàn, tùy tay bưng lên một chén trà bạch ngọc, lại phát hiện trong chén trà không biết từ lúc nào chỉ còn sót lại vài lá trà úa màu, thản nhiên nhìn thoáng qua Vệ Lan vẻ mặt khẩn trương đứng ở cách đó không xa đáy mắt xẹt qua ý cười như có như không:

-“Vệ thị vệ còn không mau đổi một ly trà khác cho bản thái tử.”

Tử Lạc Vân đột nhiên lên tiếng làm Vệ Lan hoảng sợ ngẩng đầu, có chút bất mãn cong môi nói:

-“Thái tử gia, hiện tại đã muộn rồi, còn uống trà làm gì, nên sớm đi nghỉ thôi!”

Nói xong cúi đầu xuống lẩm bẩm:

-“Ai bảo bản thân đuổi hết cung nữ đi, cho dù bây giờ muốn uống trà cũng không biết đi đâu tìm nước.”

Tử Lạc Vân bất đắc dĩ buông chén trà trong tay, đứng lên nói:

-“Thôi, là bản thái tử sai, bản thái tử không uống nữa, còn không được sao?”

Lời của Tử Lạc Vân làm khuôn mặt Vệ Lan sáng bừng, ánh mắt xoay tròn linh động nói:

-“Vậy thái tử gia có phải hay không muốn đi nghỉ?”

Tử Lạc Vân mỉm cười sủng nịnh nói:

-“Ừ!”

Vệ Lan cao hứng vui vẻ ra mặt, nàng nhìn Tử Lạc Vân thêm vài phần cảm tình, hướng hắn hành lễ nói:

-“Vậy thuộc hạ cáo lui trước.”

Nói xong cũng không đợi Tử Lạc Vân chấp thuận liền xoay người, nhưng mà còn không kịp đi ra cửa đã thấy trước mắt chợt lóe, thân ảnh Tử Lạc Vân đứng chắn ngang trước mặt, Vệ Lan lui về phía sau từng bước có điểm kinh hoảng nhìn Tử Lạc Vân ngạc nhiên nói:

-“Thái tử gia không phải muốn nghỉ ngơi sao, như thế nào còn không đi?”

Tử Lạc Vân mỉm cười trêu chọc:

-“Xấu nha đầu còn chưa hầu hạ bản thái tử thay quần áo, làm sao đã muốn chạy?”

Vệ lan đề phòng tử thủ, thanh âm kháng nghị nói:

-“Thái tử gia, thuộc hạ là thị vệ, không có nghĩa vụ phải hầu hạ thái tử gia thay quần áo.”

Đối mặt với kháng nghị của Vệ Lan Tử Lạc Vân căn bản không để ý tới, chỉ thấy bên môi nhếch lên một chút ý cười xấu xa nhìn Vệ Lan:

-“Chẳng lẽ hầu hạ bản thái tử thay quần áo cũng khó như vậy sao?”

Vệ Lan cảnh giác nhìn Tử Lạc Vân, nàng phải cẩn thận mới được, lần trước không hiểu cho nên mới bị chiếm tiện nghi, chẳng lẽ hiện tại còn muốn chiếm tiện nghi sao?

Nghĩ đến đây Vệ Lan tức giận chỉ thẳng vào Tử Lạc Vân nói:

-“Không phải ngươi thích Oánh nhi tỷ tỷ sao? Vậy thì gọi Oánh nhi tỷ tỷ đến giúp ngươi thay quần áo, vì sao cứ muốn khi dễ ta?”

Tử Lạc Vân bỗng nhiên bước lên từng bước, hai tay nắm lấy bả vai nhu nhược của Vệ Lan trừng mắt nói:

-“Ai nói ta thích Lâm Oánh Nhi?”

Vệ Lan tức giận xoay đầu, không dám nhìn thẳng Tử Lạc Vân, vội vàng nói:

-“Là Oánh nhi tỷ nói, tỷ ấy cũng thích ngươi, chẳng lẽ còn không phải sao?”

Tuy rằng Vệ Lan ngữ khí cường ngạnh, nhưng tâm lại bởi vì hắn đột nhiên tới gần mà khống chế không nổi, lần trước trong lúc vô ý bị hôn nàng vẫn luôn trốn tránh hắn, cũng bởi vì việc này mà đặc biệt gửi một phong thư về cho sư phó, kết quả sư phó hồi âm hỏi nàng có thích Tử Lạc Vân không, nếu là thích vậy không có việc gì, còn nếu không phải nên nhớ nam nữ thụ thụ bất thân, không thể cùng Tử Lạc Vân như vậy.

Nhưng bản thân nàng cũng không biết mình có hay không thích Tử Lạc Vân, còn có người Tử Lạc Vân thích không phải Lâm Oánh Nhi sao? Lâm Oánh Nhi cũng thích hắn. Nàng từ lâu đã rất hâm mộ tình cảm của sư phó và sư phụ, cũng có một tâm nguyện về sau sẽ giống như sư phó tìm được một nam nhân chân chính yêu mình làm tướng công, có thể giống sư phó và sư phụ cùng nhau ẩn cư ở trong núi sâu, làm một đôi uyên ương bầu bạn. Mà Tử Lạc Vân về sau sẽ trở thành hoàng đế, hắn căn bản không phù hợp yêu cầu, vừa nghĩ tới Tử Lạc Vân sau này trở thành hoàng đế có tam cung lục viện, phi tử nhiều không đếm xuể, trong lòng Vệ Lan phút chốc cảm thấy vô cùng tức giận, nàng bỗng nhiên đẩy Tử Lạc Vân ra nhếch môi nói:

-“Thái tử gia về sau không được đối với thuộc hạ như vậy.”

Tử Lạc Vân giật mình sững sờ, bất quá rất nhanh liền nghiền ngẫm nhìn Vệ Lan nói:

-“Không thể đối với ngươi như vậy? Vì sao?”

Nghĩ đến nụ hôn ngày đó khuôn mặt Vệ Lan nháy mắt đỏ bừng, nàng cúi đầu có điểm tức giận:

-“Về sau ngươi còn có phi tử, ta cũng phải gả, làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể như vậy…”

Nghe Vệ Lan nói mình phải gả dung nhan tuấn mỹ của Tử Lạc Vân nhất thời đen đi, không khỏi tức giận nói:

-“Cái gì phi tử? Cái gì gả? Xấu nha đầu bị đụng hư đầu óc rồi sao? Còn ở đây nói hươu nói vượn.”

Vệ Lan hừ một tiếng không vui nói:

-“Ngươi mới bị đụng hư đầu óc, sư phó nói hoàng đế về sau sẽ có rất nhiều phi tử, cho nên không thể làm như vậy, ta cũng phải gả đi nữa, sư phó nói những việc như vậy chỉ có thể cùng tướng công mình làm.”

Vệ Lan vừa dứt lời khuôn mặt Tử Lạc Vân càng thêm xanh đen, nhìn xem mẫu thân dạy xấu nha đầu này những thứ gì, Tử Lạc Vân vươn tay nhéo má Vệ Lan, buồn bực nói:

-“Đừng nghe mẫu thân nói hươu nói vượn, ai nói hoàng đế là phải có tam cung lục viện, hoàng thúc hiện tại cũng là hoàng đế nhưng ngay cả một phi tử cũng không có.”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thai-tu-phi-sung/chuong-253/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận